Nguyên tác: The Light Between Oceans
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:29 +0700
Phần Iii.8
“C
huyện quái quỷ gì vậy?”, Vernon Knuckey hỏi khi Harry Garstone bước vào phòng, đóng cửa lại, ra vẻ bối rối.
Garstone lóng ngóng, hắng giọng, rồi hất đầu về phía trước dồn cảnh sát.
“Nói lẹ đi chứ.”
“Có khách.”
“Của tôi à?”
“Không phải của sếp”.
Knuckey liếc anh ta, dằn mặt.
“Là khách của Sherbourne, thưa sếp”.
“Thì sao? Anh biết phải làm gì mà, trời đất. Ghi tên họ vào rồi đưa họ vô”
“Là… Hannah Roennfeldt, thưa sếp”.
Viên hạ sĩ cảnh sát ngồi thẳng dậy. “À”. Ồng ta đóng hồ sơ lại rồi đưa tay gãi cằm. “Vậy thì tôi phải ra có lời đã.”
Knuckey đứng gần quầy thủ tục phía trước đồn cảnh sát. “Thường thì người ta không để thân nhân của nạn nhân vào gặp bị can, chị Roennfeldt à.”
Hannah nhìn ông cảnh sát chăm chú, không nói gì, bắt ông ta phải nói tiếp.
“Thực tình là rất khó, tôi e là vậy... Xin lỗi chị nhưng...”
“Nhưng đâu có sai quy định? Đâu có sai luật?”
“Chị nghe tôi. Nội chuyện ra tòa sẽ rất khó khăn vói chị. Chị cứ tin tôi, một vụ án như vậy sẽ rất mệt mỏi. Thực tình chị không nên làm mình khổ hơn trước khi nó bắt đầu.”
“Tôi muốn gặp anh ta. Tôi muốn nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhìn thẳng vào mắt con người đã giết con tôi.”
“Giết con chị? Chị bình tĩnh lại.”
“Đứa con mà tôi đã mất sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa, thưa hạ sĩ, chẳng bao giờ nữa. Grace không còn là đứa bé đó nữa.”
“Chị nghe tôi, tôi không chắc là tôi hiểu ý chị, chị Roennfeldt à, nhưng dù sao tôi...”
“Tôi có quyền gặp anh ta chứ, ông không nghĩ vậy sao?”
Knuckey thở dài. Người đàn bà tội nghiệp. Bao năm nay cô ta đã ám ảnh cái thị trấn này. Biết đâu việc này sẽ giúp cô ta vứt bỏ những bóng ma cũ. “Vậy chị chờ ở đây...”
Tom đứng dậy, vẫn còn bối rối trước tin mới nhận. “Hannah Roennfeldt muốn nói chuyện với tôi? Để làm gì?”
“Đương nhiên là anh có quyền từ chối. Tôi sẽ nói cô ấy đi về.”
“Không...”, Tom đáp. “Tôi sẽ gặp cô ấy. Cảm ơn ông.”
“Tùy anh.”
Một lát sau Hannah bước vào, theo sau là cảnh sát Garstone, tay cầm một chiếc ghế gỗ nhỏ. Anh ta đặt nó cách song sắt vài bước.
“Tôi sẽ để cửa mở và đợi bên ngoài. Hoặc nếu chị muốn tôi có thể ở lại chờ luôn?”
“Không cần đâu. Tôi sẽ nói nhanh thồi.”
Garstone lại nhếch miệng rồi xủng xoảng cầm chùm chìa khóa lên. “Được rồi, vậy tôi để chị lại đây,” anh ta nói rồi rảo bước dọc theo hành lang.
Hannah im lặng quan sát, nhìn khắp người Tom: vết sẹo bom đạn nhỏ hình lưỡi móc ngay dưới tai trái anh, thùy tai mẩy, những ngón tay dài và thon mặc dù có nhiều vết chai.
Tom để cho Hannah dò xét, không chút ngần ngại, như con mồi tự đem nộp mình cho tay thợ săn đang ở gần. Trong lúc đó những hình ảnh hiện về chớp nhoáng trong trí óc anh – con thuyền dạt, thi thể, chiếc lục lạc, tất cả đều rõ mồn một. Rồi những ký ức khác – ngồi ở bếp nhà Graysmark viết bức thư thứ nhất gởi Hannah trong một đêm khuya, cảm giác chờn chợn trong lòng khi chọn từng câu chữ; làn da mềm mại của Lucy, tiếng con bé cười khúc khích, mái tóc nó thả dưới nước mềm như rong biển khi anh ôm nó tắm biển ở Bãi Đắm Tàu. Rồi cả khoảnh khắc anh nhận ra mẹ ruột của con bé là người quen cũ. Anh thấy mồ hôi chảy ròng trên lưng.
“Cảm ơn anh đã để tôi gặp, anh Sherbourne...”
Nếu Hannah chửi mắng anh hay ném chiếc ghế về phía song của, có lẽ Tom thấy ít sốc hơn là thái độ lịch sự đó. “Tôi biết là anh có quyền từ chối.”
Anh khẽ gật đầu.
“Lạ lùng thật, phải không?” Cô nói tiếp. “Vậy mà chỉ cách đây mấy tuần thôi, nếu nghĩ đến anh tôi chỉ có biết ơn. Nhưng hóa ra anh mới là người tôi phải e sợ đêm hôm đó, không phải là tên say rượu. ‘Đi về người ta thay đổi lắm’ anh đã nói vậy, rồi cả ‘Đúng sai không còn rõ ràng như xưa nữa.’ Cuối cùng tôi cũng hiểu được ý anh.”
Bằng giọng đều đều cô hỏi, “Tôi muốn biết: thật ra có phải việc này một tay anh làm hết không?”
Tom gật đầu, chậm rãi, đau khổ.
Nỗi đau đớn vụt qua gương mặt Hannah, như thể cô vừa bị tát. “Anh có ân hận về việc mình đã làm không?”
Câu hỏi như đâm chém anh, anh tập trung nhìn vào một múi gỗ trên sàn nhà. “Tôi ân hận không thể nào nói hết.”
“Chẳng lẽ anh không bao giờ nghĩ, dù chỉ trong giây lát, rằng biết đâu đứa bé còn có một người mẹ? Chẳng lẽ anh không nghĩ rằng có người thương nhớ nó?” Cô nhìn quanh nhà giam, rồi lại nhìn Tom. “Tại sao vậy? Giá mà tôi hiểu được tại sao anh lại làm vậy...”
Hàm Tom cứng lại. “Tôi không thể nói ra lý do “
“Thử nói đi. Làm ơn mà?”
Cô ấy đáng được biết sự thật. Nhưng anh không thể nói gì mà lại không phản bội Isabel. Anh đã làm xong việc – Lucy đã được trả về, anh đang chịu hậu quả. Còn lại chỉ là những lời nói. “Thực lòng. Tôi không thể nói với chị được.”
“Tay cảnh sát từ Albany nghĩ rằng anh giết chồng tôi. Có đúng vậy không?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi thề với chị, khi tôi phát hiện ra, anh ấy đã chết... Tôi biết đáng ra tôi phải làm việc khác. Tôi rất tiếc về những đau khổ mà việc tôi làm ngày đó gây ra. Nhưng khi đó chồng chị đã chết.”
Cô hít một hơi sâu, chuẩn bị ra về.
“Chị muốn làm gì tôi cũng được. Tôi không xin chị tha thứ,” Tom nói, “... nhưng vợ tôi... cô ấy không có sự lựa chọn nào khác. Cô ấy rất yêu con bé, chăm nó như thể trên đời này chỉ có mỗi một mình nó. Xin hãy rộng lượng với cô ấy.”
Sự cay đắng trên gương mặt Hannah tan thành vẻ buồn rầu mệt mỏi. “Frank là người tử tế,” cô nói, rồi chậm rãi bước dọc theo hành lang.
Trong ánh sáng nhờ nhờ, Tom lắng nghe tiếng ve râm ran, như tiếng thời gian, mỗi lần hàng ngàn con cùng lên tiếng. Anh thấy ý thức được cả khi mình đóng mở bàn tay, như thể làm vậy cũng mang anh đến nơi khác, việc mà chân anh giờ đã không thể làm. Anh nhìn xuống. Trong giây lát anh nghĩ đến những việc đôi chân đó đã làm. Những tế bào, những thớ thịt, những suy nghĩ này là cuộc đời của anh, mà rõ là đâu chỉ có vậy... Anh quay lại với thực tại, với bức tường nóng bức và không khí hầm hập. Nấc thang cuối cùng có thể đưa anh ra khỏi địa ngục đã bị lấy đi mất.
***
Isabel có thể không nghĩ đến Tom trong hàng giờ đồng hồ: khi cô giúp mẹ làm việc nhà, khi cô nhìn những bức tranh Violet còn giữ từ mấy lần Lucy về thăm ngoại, khi cô thấm thía nỗi đau mất con. Thế rồi Tom len lỏi trở lại trong tâm trí cô, rồi cô nghĩ đến lá thư mà Ralph đá chuyển, bị bỏ mặc trong ngăn kéo.
Gwen đã hứa sẽ mang Lucy đến gặp cô lần nữa, nhưng đã mấy ngày rồi mà cô ấy không hề ra công viên, mặc cho Isabel chờ đợi hàng tiếng đồng hồ. Nhưng cô phải vững lòng, chỉ cần có hy vọng gặp lại con gái, dù là mỏng manh nhất. Cô phải hận Tom, vì Lucy. Vậy mà... Cô lấy bức thư ra, nhìn vết xé ở góc thư lúc cô vừa định mở. Cô đặt nó trở lại, vội chạy ra công viên, ngồi chờ, nhỡ khi...
***
“Anh nói cho tui biết anh muốn tui làm gì đi Tom. Anh biết là tui muốn giúp anh mà. Làm ơn, cứ biểu tui làm gì đi”. Giọng Bluey nghẹn ngào, mắt cậu rớm ướt.
“Chẳng cần làm gì nữa, Blue.” Phòng giam của Tom rất nóng, đầy mùi xà phòng diệt khuẩn lau chùi đã một giờ trước.
“Tui ước chi mình đừng có thấy cái lục lạc đó. Đáng ra tui phải ngậm miệng lại.”. Cậu nắm chặt lấy song sắt. “Ông hạ sĩ Albany đó có tới gặp tui, hỏi tui đủ điều về anh – hỏi là anh có hay gây sự không, rồi anh có uống rượu không. Ổng cũng tới gặp Ralph nữa. Người ta đồn thổi chuyện án mạng. Trời đất ơi Tom. Dưới quán rượu người ta còn nói chuyện treo cổ nữa”.
Tom nhìn vào mắt cậu ta. “Vậy cậu có tin họ không Tom?”
“Đương nhiên là tui không tin. Nhưng tui tin là miệng lưỡi thế gian rất ghê gớm. Tui cũng tin có chuyện người vô tội bị kết án oan. Tới khi người ta chết rồi thì xin lỗi còn ích gì”. Bluey như nài nỉ Tom, anh ta vẫn im lặng.
“Có những chuyện rất khó giải thích”, Tom đáp. “Chuyện tôi làm là có nguyên nhân”.
“Nhưng anh đã làm gì mới được chứ?”
“Tôi đã làm những chuyện phá hoại đời người khác, giờ là lúc trả giá.”
“Họ còn nói là ông già Potts nghĩ rằng một người mà tới vợ cũng không thèm bênh vực thì hẳn đã làm chuyện gì xấu xa lắm.”
“Cảm ơn cậu. Cậu đúng là biết an ủi người ta.”
“Anh đừng buông xuôi Tom à. Anh hứa với tui đi?”
“Tôi sẽ không sao mà Blue.”
Nhưng khi tiếng bước chân Blue dần lùi xa, Tom chợt tự hỏi anh có thật sự nghĩ vậy không? Isabel vẫn chưa trả lời bức thư anh gửi, rất có thể là vì lý do tệ hại nhất. Dù sao, anh bẫn phải bám víu vào những gì anh đã hiểu về cô, về con người anh từng biết đó.
***
Ven thị trấn là những khu nhà nhỏ của dân thợ gỗ, kiểu nhà lợp ván tuềnh toàng, từ rách nát tới tươm tất. Chúng được dựng trên những khu đất nền nhỏ hơn nhà thường, gần trạm bơm đem nước về cho cả thị trấn. Một trong những ngôi nhà đó, Isabel biết, chính là nơi ở của Hannah Roennfeldt, là nơi Lucy bé bỏng bị giam giữ. Isabel chờ đợi Gwen xuất hiện trong vô vọng. Cùng đường, giờ đây cô đi tìm Lucy. Chỉ để xem con bé ở đâu. Chỉ để biết nó vẫn ổn. Trời đang mưa, trên đường không một bóng người, chỉ rợp màu phượng tím.
Một căn nhà nhỏ trông rất chỉn chu. Ván gỗ vừa mới sơn, bãi cỏ cắt gọn và không như những nhà khác, căn nhà có hàng dậu cao bao quanh, hiệu quả hơn hẳn hàng rào thông thường khi phải xua đuổi những con mắt tò mò.
Isabel đi dọc đường hẻm sau dãy nhà. Từ phía sau bờ dậu cô nghe được tiếng kẽo kẹt đều đặn. Cô nhìn qua một cái lỗ nhỏ xíu giữa cây lá, hơi thở cô gấp gáp khi trông thấy con gái nhỏ của cô đang đạp xe ba bánh trên lối đi. Con bé đang chơi một mình, gương mặt không buồn không vui, chỉ có sự tập trung dữ dội vào bàn đạp. Cô đang ở thật gần: Isabel có thể chạm tay vào con bé, ôm ấp nó, dỗ dành nó. Đột nhiên chuyện cô không thể gặp con bé trở nên quái gở – như thể cả thị trấn đang loạn trí, chỉ có mỗi mình cô là minh mẫn.
Cô đắn đo suy nghĩ. Mỗi ngày có một chuyến tàu từ Perth đến Albany, rồi một chuyến từ Albany về Perth. Nếu cô chờ đến sát giờ tàu chạy biết đâu sẽ không ai trông thấy cô? Biết đâu người ta sẽ không kịp phát hiện ra con bé đã đi mất? Ở Perth sẽ không ai biết mẹ con cô. Rồi cô sẽ lên tàu đến Sydney. Thậm chí là Anh quốc. Một cuộc sống mới. Chuyện cô không có một xu dính túi, chưa bao giờ có tài khoản ngân hàng chẳng hề làm cô chùn bước. Cô quan sát con gái, cân nhắc bước đi tiếp theo.
***
Harry Garstone đập rầm rầm lên cửa nhà Graysmark, Bill ra mở cửa, sau khi nhìn qua gương xem ai lại đến giờ này.
“Ông Graysmark,” viên cảnh sát lên tiếng, gật đầu chiếu lệ.
“Chào Harry. Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện công việc.”
“Vậy hả,” Bill đáp, chuẩn bị nghe tin xấu.
“Tôi đang tìm Roennfeldt.”
“Hannah?”
“Không. Là con gái của cô ấy, Grace.”
Phải một lát Bill mới nhận ra anh ta tìm Lucy, ông nhìn tay cảnh sát, ra ý hỏi.
“Con nhỏ có ở đây không?” Garstone hỏi.
“Đương nhiên là không. Tại sao…?”
“Vì nó không ở chỗ Hannah Roenngeldt. Nó đi lạc rồi.”
“Hannah để lạc nó?”
“Hoặc bị bắt cóc. Con gái ông có nhà không?”
“Có.”
“Ông chắc không?” Garstone hỏi, giọng hơi thất vọng.
“Đương nhiên là tôi chắc chứ.”
“Hôm nay ở nhà cả ngày à?”
“Không. Mà anh nói chuyện gì vậy? Lucy đâu rồi?”
Lúc này Violet đã đến đứng sau lưng Bill. “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi cần gặp con gái bà, thưa bà Graysmark,” Garstone nói, “Phiền bà gọi cô ấy ra đây.”
Violet miễn cưỡng đi vào phòng Isabel. Căn phòng trống trơn. Bà chạy vội sau nhà. Isabel đang ngồi trên xích đu, nhìn vào hư vô.
“Isabel! Harry Garstone tới tìm con!”
“Anh ta muốn gì kia?”
“Mẹ nghĩ con nên ra ngoài gặp anh ta,” Violet nói, trong giọng bà có điều gì đó khiến Isabel đi theo bà ngay.
“Chào chị Sherbourne. Tôi tới đây vì chuyện của Grace Roennfeldt,” Garstone bắt đầu.
“Là chuyện gì kia?” Isabel hỏi.
“Lần cuối cùng chị thấy con nhỏ là khi nào?”
“Kể từ lúc về đây có được tới gần nữa đâu,” mẹ cô lên phản đối, trước khi tự mình sửa. “À, có tình cờ gặp trong tiệm của Mouchemore nhưng chỉ có lần đó thôi…”
“Có đúng vậy không chị Sherbuorne?”
Isabel không nói gì, cha cô lên tiếng, “Đương nhiên là đúng rồi. Anh nghĩ…”
“Không phải đâu ba. Thực ra từ lần đó tôi có gặp con nhỏ.”
Cha mẹ cô quay lại, há hốc miệng bối rối.
“Ba ngày trước ở ngoài công viên. Gwen Potts đem nó ra để gặp con.” Isabel nghĩ xem nên nói gì thêm không. “Con không tự đi tìm nó, Gwen dẫn ra. Con thề. Lucy đâu rồi?”
“Đi rồi. Mất tích.”
“Từ khi nào?”
“Tôi tưởng chị có thể trả lời câu hỏi đó,” viên cảnh sát nói. “Ông Graysmark, ông có thể cho tôi kiểm tra quanh đây được không? Chỉ để chắc chắn.”
Bill vừa định đứng lên phản đối nhưng thông tin Isabel vừa mới đưa ra khiến ông thấy lo lắng. “Nhà này không có gì để giấu cả. Anh muốn tìm đâu thì tìm.”
Viên cảnh sát vẫn nhớ mấy roi mà Bill Graysmark từng giáng cho vì tội gian lận trong bài kiểm tra toán, giờ đây anh ta ra bộ đóng mở tủ, nhìn khắp gầm giường. Anh ta vẫn còn chút lo sợ, cứ như vẫn có thể bị ông thầy hiệu trưởng cho ăn đòn. Cuối cùng anh ta trở ra trước nhà. “Cảm ơn ông. Nếu có gặp con nhỏ. Ông nhớ báo lại.”
“Báo lại?” Isabel nổi giận. “Chẳng lẽ các anh chưa đi tìm hay sao? Tại sao anh không đi tìm nó?”
“Không liên quan gì đến chị, chị Sherbourne à.”
Ngay khi Garstone vừa đi khỏi, Isabel quay lại nói với Bill. “Ba, mình phải đi tìm nó! Liệu nó có thể đi đâu? Con phải đi…”
“Gượm đã, Izz. Để ba xem có hỏi Vernon Knuckey được gì không. Ba sẽ gọi điện cho đồn cảnh sát, xem chuyện này ra sao.”