There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Judith Mcnaught
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Until You
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 63
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2003 / 37
Cập nhật: 2015-08-15 08:00:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
ã 11 giờ 5 phút khi Stephen bước nhanh qua hai gã công tử bột đang rút lui về những chiếc xe ngựa của họ sau khi bị bà Letitia Vickery đuổi ra vì đã không tới trước 11 giờ. Người bảo trợ đang đóng cánh cửa khi Stephen gọi to bà ta bằng một giọng trầm, cảnh báo, “Letty, đừng có to gan đóng cái cửa quỉ quái đó trước mặt ta!”
Nhảy dựng lên tức giận, bà ta nhìn chăm chú vào cái bóng đen ở quá xa ánh sáng trên lối vào, khi bà ta xoay xở để đóng nó lại. “Bất kể ngài là ai, ngài đã quá trễ.”
Stephen đưa chân vào ô cửa để chặn bà ta lại. “Ta nghĩ là bà nên cân nhắc một ngoại lệ”.
Khuôn mặt khinh khỉnh của bà ta hiện lên trên góc ánh sáng ở giữa khung và cạnh của cánh cửa. “Chúng tôi không có ngoại lệ, thưa ngàiii!”
Bà ta nhìn thấy chàng là ai, và một vẻ mặt kì lạ không tin được ngay lập tức làm tiêu tan vẻ kiêu căng lạnh lùng của bà ta. “Langford, là ngài à?”
“Tất nhiên là ta, bây giờ hãy mở cửa đi,” Stephen ra lệnh nhẹ nhàng.
“Ngài không thể vào.”
“Letty”, chàng nói với một sự kiên nhẫn miễn cưỡng, “đừng có làm ta phải nhắc lại một cách không dễ chịu những lần bà đã mời ta đến những chỗ kém thích hợp hơn chỗ này – và với ông chồng tội nghiệp gần như bị lãng tai của bà.”
Bà ta mở cánh cửa, nhưng đứng chắn ngang vào chỗ mở. Stephen suy nghĩ đến hiệu quả của việc nhấc hai vai bà ta lên và vứt bà ta ra khỏi đường đi của chàng trong khi bà ta cầu khẩn với tiếng thì thầm dữ dội, “Stephen, vì chúa, hãy biết điều! Tôi không thể để cho ngài vào được, những người bảo trợ khác sẽ lấy đầu tôi nếu tôi làm như thế.”
“Họ sẽ hôn vào hai má của bà vì trường hợp ngoại lệ của ta,” chàng nói dứt khoát. “Hãy chỉ nghĩ đến sự nổi tiếng kéo theo mà bà sẽ có vào ngày mai, khi mà người ta biết được là ta đã thực sự bị quyến rũ tới cái chỗ tụ tập chán ngắt của những đứa trẻ ngây thơ đoan chính lần đầu tiên trong vòng 15 năm.”
Bà ta ngập ngừng, cân nhắc sự thật hiển nhiên về chuyện những người bảo trợ khác sẽ vây quanh bà ta la ó trước khi bà ta có thể giải thích những động cơ của mình. “Tất cả những người đàn ông có tư cách ở London sẽ muốn có vé để vào, vì anh ta có thể tìm thấy cho mình người phụ nữ có lẽ là rất tuyệt đủ để quyến rũ ngài tới đó.”
“Chính xác,” Stephen nói một cách mỉa mai. “Bà sẽ có rất nhiều những người đàn ông đủ tư cách bên trong đến nỗi bà sẽ phải cung cấp thêm nước chanh ấm, bánh mỳ và bơ.”
Bà ta quá vui mừng với khả năng nhận được sự kính phục của tất cả những đối thủ là người bảo trợ trong suốt mùa lễ hội của bà ta, đến nỗi bà ta không để ý thấy những lời nói khinh khỉnh của chàng về những đại sảnh thiêng liêng của nhà Almack, về những món ăn và về những người sở hữu của nó.
“Rất tuyệt, ngài có thể vào.”
Buổi tối đó không phải là một thảm họa như Sherry đã lo sợ. Nàng đã nhảy và cảm thấy mình được đón tiếp khá ân cần. Trên thực tế, ngoại trừ một vài điều không thoải mái, buổi tối đã rất dễ chịu, nhưng nàng vẫn căng thẳng và chờ đợi cho đến vài phút trước, khi mà đồng hồ cuối cùng đã chỉ đúng 11 giờ. Lúc này khả năng ngài bá tước Langford xuất hiện đã bị loại trừ, nàng cảm thấy thất vọng kinh khủng, nhưng nàng khước từ chịu thua sự tức giận hay từ chối. Nàng đã cảm thấy chàng không nhiệt tình với việc tới đây, và thật là ngu ngốc khi trông đợi chàng làm phiền bản thân vì nàng. Điều đó đã cho thấy rằng chàng đơn giản là không hề lo lắng hay quan tâm tới nàng, và giờ đây nàng đã chấp nhận chuyện ấy. Whitney và mẹ chàng đã nhầm. Kiên quyết không để những suy nghĩ về chàng chiếm giữ thêm một giây phút nào nữa của buổi tối nay, nàng tập trung vào cuộc nói chuyện của những quí cô trẻ tuổi và mẹ của họ đang đứng vòng quanh nàng, nói chuyện với nhau, nhưng vẫn lịch sự bao gồm cả nàng.
Hầu hết các cô gái đều trẻ hơn nàng, và rất đáng yêu, nếu không nói đến đề tài thông minh. Tuy nhiên họ được trang bị thông tin đầy đủ một cách đáng kinh ngạc về thu nhập, triển vọng và dòng dõi của tất cả những anh chàng độc thân trong phòng, và nàng chỉ liếc nhìn lần thứ hai vào một người đàn ông là họ - hoặc là mẹ và người đi kèm của họ - sẽ nghiêng mình sang bên cạnh, và chia sẻ một cách giúp đỡ tất cả những hiểu biết của họ. Những thông tin dồn dập làm Bà Charity bối rối và lần lượt làm Sherry xấu hổ và buồn cười.
Nữ Công tước Clermont, một quí bà lớn tuổi nghiêm khắc đang giới thiệu cháu gái của mình, một cô gái người Mỹ khác tên là Dorothy Seaton, nghiêng đầu về phía một người đàn ông trẻ, đẹp trai đã trân trọng mời Sherry điệu nhảy thứ hai, và cảnh báo, “Tôi sẽ không thể hiện cho anh chàng Makepeace trẻ tuổi thêm bất kì một chút lịch sự nào nữa, nếu tôi là cô. Anh ta chỉ là một nam tước và thu nhập của anh ta chỉ có 5000.”
Nicholas DuVille đã dành phần lớn buổi tối ở phòng chơi bài, nghe được điều đó khi anh quay lại phía Sherry. Cúi người xuống, anh nói bằng một giọng trầm hài hước “Em trông ngượng nghịu một cách khá khủng khiếp, cô em thân mến. Thật ngạc nhiên, phải không nào, rằng một đất nước tự hào với cách cư xử tinh tế của nó lại không hề có một chút hối tiếc nào trong việc tranh luận về những vấn đề như thế.”
Các nhạc công đã dừng lại một lúc để nghỉ ngơi đang quay trở lại với các nhạc cụ của mình và âm nhạc lại bắt đầu tràn ngập trong phòng vũ hội.
“Bà Charity trông kiệt sức,” Sherry nói, cao giọng để có thể át được tiếng nhạc và tiếng trò chuyện đang to dần lên.
Bà Charity nghe được tên mình và nhìn lên sắc sảo. “Ta không mệt mỏi, cô bé yêu quí của ta. Ta chỉ cực kì bực mình với Langford vì đã không xuất hiện như đã hứa, và ta dự đính sẽ mắng cho anh ta một trận vì đã cư xử quá tồi với cô!”
Tất cả những cái đầu xung quanh họ đang bắt đầu ngoảnh lại và những cuộc chuyện trò bị dừng lại, rồi những lời thì thầm điên cuồng tăng lên, nhưng Sherry may mắn không hay biết nguyên nhân. “Điều đó không có ý nghĩa gì thưa bà. Cháu có thể làm mọi thứ hoàn tốt mà không có ngài ấy.”
Bà Charity vẫn không nguôi giận. “Ta không nhớ đã từng bực mình như thế này trong 30 năm qua! Và nếu như ta có thể nhớ tất cả mọi việc của 30 năm trước, ta vẫn chắc chắn ta không thể nhớ đã từng bực mình như thế này!”
Bên cạnh họ, nữ công tước Clermont ngừng việc nghe màn độc thoại đầy tức giận của Charity Thornton và bà ta ngước lên nhìn, ánh mắt bà ta bị chú ý về một thứ gì đó ở bên kia căn phòng. “Ta không thể tin được mắt của mình nữa!” bà ta thốt lên.Những cuộc chuyện trò say sưa đang nổ ra xung quanh họ, và bà ta nghiêng người sang một bên, cao giọng lên khi ra lệnh cho cháu gái mình, “Dorothy, chú ý đến tóc và váy của cháu. Đây là cơ hội mà cháu có thể không bao giờ có lại.”
Mệnh lệnh cộc cằn ấy lôi kéo được sự chú ý của Sherry tới Dorothy đang ngoan ngoãn với tay lên để ép lại mái tóc của mình cho vào nếp như một nửa các cô gái lần đầu tiên ra mắt trong tầm quan sát của Sherry. Những người không kiểm tra lại tóc tai thì đang vuốt lại những chiếc váy cho thẳng nếp. Những cô gái lần đầu tiên ra mắt không đứng thành hàng với những người bạn nhẩy của họ trên sàn nhảy thì đang đi thành từng đám về phía phòng nghỉ, và họ cũng đã vừa đi vừa sửa lại đầu tóc và vuốt lại váy cho thẳng nếp.“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” nàng hỏi, ngước lên nhìn Nicki một cách kì quặc, khi anh đứng chắn mất tầm nhìn của nàng.
Cái nhìn của anh lướt qua những cô gái tóc vàng, tóc nâu, đang biểu lộ sắc hồng trên má và những ánh nhìn háo hức, và không buồn nhìn lại qua vai mình, anh nói, “Hoặc là một ngọn lửa bốc lên ở giữa sàn nhảy hoặc là Langford vừa mới tới.”
“Không thể là anh ta! Cửa đã bị đóng sau 11 giờ.”
“Tuy nhiên, tôi có thể đánh cược với một chút may mắn rằng Langford là nguyên nhân. Bản năng săn đuổi của giống cái đang ở mức độ phát sốt, điều đó có nghĩa là con mồi béo bở đã xuất hiện. Tôi có nên nhìn quanh và xem xét không nhỉ?”
“Cố gắng đừng tỏ ra là anh đang làm việc đó nhé.”
Anh đồng ý, quay lại một vòng và khẳng định điều đó. “Anh ta đang dừng lại để chào hỏi những nhà bảo trợ.”
Sherry làm điều cuối cùng mà nàng đã dự định làm nếu chàng tới: nàng cúi xuống sau Nicki và rút lui nhanh chóng vào phòng nghỉ - mặc dù không phải là để trang điểm hay kiểm tra lại bề ngoài của mình. Không phải vậy. Đơn giản chỉ là để trấn tĩnh lại mình. Và rồi trang điểm lại chút ít.
Khi nàng đợi để vào phòng nghỉ, nàng phát hiện ra vị hôn thê của mình đang được bàn tán trong đám đông, và câu chuyện nàng đang nghe làm nàng sáng tỏ cũng như làm nàng ngượng ngập: “Chị gái của tôi sẽ bất tỉnh nếu chị ấy nghe tin Langford đã tới đây mà chị ấy lại không có ở đây!” một trong các cô gái đang nói chuyện với các bạn mình.
“Mùa thu năm ngoái, anh ta đã thể hiện một mối quan tâm đặc biệt với chị ấy tại vũ hội nhà quí bà Millicent và rồi hoàn toàn bỏ rơi chị ấy. Chị ấy vẫn mang một cảm giác đau đớn từ khi đó.” Bạn của cô ta nhìn kinh ngạc. “Nhưng mà mùa thu năm ngoái,” một người trong số họ đính chính lại, “Langford đã suýt hỏi cưới Monica Fitzwaring.”
“Ồ, tôi không tin là điều đó lại có thể. Tôi nghe các chị gái tôi nói và họ đã quả quyết là anh ta đã có–” cô lấy tay che mồm,và Sherry cố gắng một cách không cưỡng lại được để nghe trộm, “một chuyện tình nóng bỏng với một phụ nữ chắc chắn đã kết hôn mùa thu năm ngoái.”
“Thế cô đã bao giờ nhìn thấy cô bạn bé nhỏ của anh ta chưa?” một người khác hỏi và các cô gái đứng trước nhóm đó quay lại. “Dì của tôi đã thấy anh ta trong nhà hát với cô ta hai tối trước.”
“Cô bạn bé nhỏ?” Câu hỏi tuôn ra trước khi Sherry có thể ngừng lại, bởi nàng phát hiện ra rằng chàng đã hộ tống một người phụ nữ tới nhà hát ngay sau khi ăn tối với Sherry và gia đình chàng.
Các cô gái mà nàng đã được giới thiệu trước đó, sung sướng được giúp đỡ Sherry với tất cả thông tin mà một người mới tới nhóm của họ, và một người Mỹ, có thể sẽ cần để nhận xét các chi tiết của tin đồn một cách chính xác hơn.
“Cô bạn bé nhỏ là một gái điếm hạng sang, một người phụ nữ chia sẻ những say mê thấp kém của đàn ông. Helene Devernay là cô gái điếm hạng sang xinh đẹp nhất trong số họ.”
“Tôi nghe các anh trai mình nói vào một tối, và họ nói Helene Devernay là một tạo vật tuyệt trần nhất trên trái đất. Cô ta thích hoa oải hương, cô biết đấy... và Langford đã đặc biệt làm một cái xe bạc cho cô ta với những chiếc gối bằng nhung màu hoa oải hương.”
Hoa oải hương. Chiếc váy màu hoa oải hương mỏng manh mà bác sĩ Whitticomb đã khó chịu, cái cách đầy ngụ ý mà ông ấy đã nói, “Hoa oải hương, là nó sao” với ngài bá tước. Nó đã thuộc về người phụ nữ chia sẻ „những say mê thấp kém“ của chàng. Sherry biết hôn đủ khả năng là sự say mê. Nàng không biết điều gì tạo nên sự thấp kém, nhưng nàng có thể cảm thấy thực tế là chúng thật nồng nhiệt và bằng cách nào đó xấu xa và riêng tư. Và chàng đã chia sẻ tất cả những điều đó với người phụ nữ khác chỉ vài giờ sau bữa tối với vị hôn thê mà chàng không muốn.
Thậm chí mặc dù Bà Charity bây giờ có biết là ngài Westmoreland ở đâu đó trong phòng vũ hội, bà cũng hầu như tức giận với chàng khi Sherry quay trở lại y như bà đã tức giận lúc trước khi nàng còn ở đó, “Việc đầu tiên vào sáng mai là tôi định thông báo cách cư xử của Langford cho mẹ anh ta! Bà ấy sẽ nói cho anh ta một tràng vì hành động buổi tối nay.”
Giọng nói dịu dàng, hài hước của Stephen làm Sherry cứng người lại trong sự tức giận choáng váng khi chàng bước lại từ phía sau đến chỗ họ và nói với bà Charity trước hết. “Vì cái việc mà mẹ tôi đã gọi để giao nhiệm vụ cho tôi, thưa bà?” chàng hỏi, một nụ cười lười nhác, vô tội đang lướt qua nét mặt chàng.
“Vì đã tới muộn, anh chàng hư đốn ạ.” bà nói nhưng tất cả những dấu vết của sự tức giận đã biến mất khỏi giọng nói của bà khi chàng hướng một nụ cười hấp dẫn chết người trực tiếp tới bà và giữ nguyên như thế. „Vì đã dừng lại quá lâu để trò chuyện với những nhà bảo trợ! Và vì đã luôn luôn hoàn toàn quá đẹp trai! Bây giờ,“ bà kết thúc, tha thứ cho chàng hoàn toàn, “hãy hôn tay tôi một cách đúng đắn và dẫn Sherry ra sàn nhẩy.“
Nicki đang bảo vệ nàng bằng cách quay lại căn phòng, nhưng anh không có cơ hội nào ngoại trừ việc bước sang một bên. Sự tức giận của Sherry leo cao khi nàng nghe bà Charity nhượng bộ một cách quá dễ dàng và nó nhân lên gấp đôi khi nàng miễn cưỡng quay lại và thấy mình là mục tiêu của đôi mắt xanh da trời và một nụ cười quá ấm áp có thể nướng chín cả bánh mỳ. Nhận ra là tất cả những cái đầu trong phòng vũ hội dường như quay lại phía họ, Sherry miễn cưỡng chìa tay ra, bởi vì đó là việc mà nàng bị buộc phải làm. “Cô Lancaster,“ chàng nói, đặt một cái hôn nhẹ lên mu bàn tay nàng, tiếp tục giữ nó mặc cho cố gắng của nàng để giật ra, “liệu ta có hân hạnh được nhảy lượt tiếp theo?“
“Bỏ tay tôi ra, „ Sherry nói, giọng nàng run lên vì tức giận. “Mọi người đang nhìn chúng ta!“ Stephen chăm chú vào màu sắc ửng đỏ và đôi mắt lóe sáng của nàng, và chàng lấy làm ngạc nhiên là chàng đã có thể bỏ qua việc nàng trông tuyệt đẹp như thế nào khi nàng tức giận. Nếu mấy ngày trước chàng nhận ra là sự chậm trễ một chút thôi có thể kích động nàng từ thái độ thờ ơ chuyển sang giận dữ, chàng đã tới muộn vào tất cả các bữa ăn.
“Hãy bỏ tay tôi ra!”
Cười toe toét một cách không kiềm chế được bởi vì chàng đang hạnh phúc và nàng hiển nhiên là không vui vẻ gì với sự gần như vắng mặt của chàng, Stephen trêu ghẹo, “Nàng có định bắt ta phải kéo nàng vào cái sàn nhảy đó không?”
Một chút thỏa mãn của chàng với câu đùa đó biến mất khi nàng giật mạnh tay ra và nói, “Có!”
Nhất thời bị cản trở, Stephen bước sang bên khi gã công tử trẻ tuổi nào đó chen lấn qua chàng và nghiêng người trước nàng. “Tôi tin là lượt nhảy tiếp theo là của tôi nếu ngài không phiền, thưa ngài.” Bỏ đi mà không có sự lựa chọn nào, chàng lùi lại một bước và nhìn nàng nhún chân một cách dễ thương với anh ta và bước vào sàn nhẩy. Bên cạnh chàng, DuVille quan sát chàng với một sự thích thú. “Tôi tin là anh vừa bị biến thành đối tượng của một lời từ chối thô bạo, Langford.”
“Anh nói đúng.” Chàng đáp lại một cách lịch sự, dựa vai vào cái cột đằng sau chàng. Chàng quá vui vẻ chàng thậm chí thay đổi thái độ và cảm thấy nhân nhượng với DuVille. “Tôi chắc là không có chút gì dính đến chất cồn để uống?” chàng nói, nhìn Sherry đang nhảy với bạn nhảy của nàng.
“Chẳng có chút nào.”
Trở thành một sự thất vọng lớn với tất cả mọi người, cả Bá tước Westmoreland lẫn Nicholas DuVille dường như không muốn mời bất kì ai nhẩy ngoại trừ cô gái người Mỹ. Khi Sherry vẫn ở lại sàn nhảy để nhảy điệu thứ hai với cùng người đàn ông đó, Stephen nhăn mặt.
“Không ai cảnh báo cô ấy rằng thể hiện sự yêu thích bằng việc nhảy hai lần với cùng một bạn nhảy là một sai lầm?”
“Anh bắt đầu nói như một anh chàng theo đuổi đang ghen đấy,” Nicki nhận xét, liếc chàng một cái nhìn hài hước ở khóe mắt.
Stephen lờ anh đi, nhìn quanh những khuôn mặt phụ nữ đói khát, háo hức, chờ đợi, hi vọng đang nhìn chàng và cảm thấy như một bữa tiệc người đang được phục vụ cho một đám những kẻ ăn thịt người tao nhã, ăn mặc lịch sự. Khi âm nhạc đến hồi kết thúc, Stephen nói “Anh có tình cờ biết được là cô ấy sẽ nhảy với ai lượt tiếp theo không?”
“Tất cả các lượt nhẩy của cô ấy đều đã được đăng kí.”
Stephen nhìn bạn nhảy của Sherry lịch sự đưa nàng về chỗ Charity Thornton, và chàng quan sát thấy một đám đàn ông bước ra sàn nhẩy để yêu cầu bạn nhảy của họ một điệu waltz chuẩn bị bắt đầu vì thế chàng có thể nhìn thấy trước ai là người mà chàng sắp phải chặn trước. Bên cạnh chàng, DuVille lách ra khỏi cái cột mà họ đang đứng. “Tôi tin lượt nhảy này là của tôi,” anh nói.
“Thật không may là nó không phải.” Stephen kéo dài giọng một cách nhẹ nhàng. “Và nếu như anh cố gắng để đòi hỏi nó,” chàng nói thêm vào bằng một giọng lạnh lùng để chặn DuVille “Tôi sẽ phải nói với cô ấy là chị dâu tôi đã đề nghị anh đóng vai một kẻ theo đuổi lịch sự.” Không buồn nhìn lại phía sau, Stephen lách ra khỏi cái cột và hiện diện trước người bạn nhảy không tự nguyện của chàng.
“Nicki có lượt nhảy kế tiếp,” Sherry thông báo cho chàng với thái độ kiêu ngạo lạnh lùng, sử dụng một cách có chủ ý cách gọi tên thân mật để cho bá tước thấy được mối quan hệ bạn bè đặc biệt khi nàng dùng “Nicki”.
“Anh ta đã nhường lại cái đặc ân đó cho ta.”
Điều gì đó trong cái giọng nói nhất quyết của chàng khiến Sherry đổi ngược lại quyết định trước đó của nàng và quyết định thông minh hơn là nhận lượt nhảy này thay vì trì hoãn nó hay cố gắng để từ chối, hay là gây ra bất kì một vụ cãi nhau.“Ô, được lắm.”
“Nàng có một buổi tối dễ chịu chứ?” Stephen hỏi khi âm nhạc bắt đầu và nàng di chuyển một cách vụng về trên tay chàng, nhảy mà không có chút duyên dáng nào như chàng đã nhìn thấy ở lượt nhảy trước của nàng.
“Tôi đang có một buổi tối dễ chịu, cám ơn ngài rất nhiều.”
Stephen nhìn xuống mái đầu sáng chói của nàng và bắt gặp vẻ mặt thoáng phật ý của nàng. Lá thư trong túi chàng đã làm nhạt đi sự tức giận của chàng với thái độ của nàng. “Sherry,” chàng nói với một sự khá quả quyết.
Sherry nghe thấy một sự mềm mại lạ lùng trong giọng nói của chàng và từ chối ngước lên.“Vâng”
“Ta xin lỗi vì bất cứ điều gì ta đã nói và làm khiến nàng bị tổn thương.”
Lời nhắc nhở rằng chàng biết là chàng đã làm tổn thương nàng, và tin tưởng một cách chắc chắn là chàng vẫn có thể làm thế, khiến lòng kiêu hãnh đã bị tan nát của nàng không thể chịu đựng nổi. Tâm trạng nàng kích thích và bùng cháy. “Ngài không cần phải suy nghĩ gì về bất kì điều gì,” nàng nói, cố tỏ vẻ chán ngắt về chủ đề đó và vẻ khinh khỉnh đối với chàng. “Tôi cảm thấy chắc chắn là mình sẽ nhận được một vài lời cầu hôn phù hợp vào cuối tuần, và tôi đang quá đỗi vui sướng vì ngài đã ban cho tôi cơ hội để được giới thiệu với những quí ông khác. Cho đến tận tối nay,” nàng tiếp tục, giọng nói của nàng bắt đầu rung lên với sự thù địch dữ dội mà nàng đang thực sự cảm thấy, “tôi đương nhiên thừa nhận là tất cả những người đàn ông Anh đều độc đoán, bất thường, tự phụ và chẳng tốt lành gì, nhưng bây giờ tôi biết là họ không phải. Mà chỉ có ngài như vậy thôi!”
“Thật không may cho nàng và cho họ,” Stephen tuyên bố, choáng váng bởi sự tức giận sâu sắc rõ ràng của nàng vì sự chậm trễ của chàng, “nàng tình cờ đã được đính hôn với ta.”
Sherry đang lướt trên đợt sóng đắc thắng đang trào dâng, và lời nhận xét đó đã không làm nàng dịu xuống một chút nào. “Các quí ngài tôi vừa gặp tối nay không chỉ có một tâm hồn tốt đẹp mà họ còn đáng được mong ước hơn ngài rất nhiều!”
“Thật ư?” chàng nói với một điệu cười biếng nhác. “Theo cách nào?”
“Vì một điều, họ trẻ hơn!” Sherry đáp trả, mong muốn được dập tắt cái nụ cười ngạo mạn, không thể chịu đựng được trên mặt chàng. «Ngài quá già đối với tôi. Tôi đã nhận ra điều đó tối nay.”
“Có thật là nàng thấy như vậy?” Cái nhìn của chàng dừng lại một cách đầy ý nghĩa trên đôi môi nàng. “Vậy có lẽ nàng cần được nhắc lại những lần nàng đã cảm thấy ta rất đáng khao khát.”
Sherry giật mạnh cái nhìn ra khỏi chàng. “Đừng có nhìn tôi theo cách đó! Nó không đứng đắn, và người ta sẽ bàn tán! Họ đang nhìn chúng ta!” nàng rít lên, có gắng kéo lại, chỉ để cánh tay chàng nắm chặt, giam hãm nàng với sự thoải mái đến điên tiết.
Bằng một giọng nói chuyện thích hợp hơn cho những cuộc nói chuyện thông thường về những lời đồn thổi mới nhất, “Nàng có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ta làm theo ý của mình, hoặc là nhấc nàng lên vai và lôi nàng ra khỏi đây, hoặc là hôn nàng ngay giữa điệu nhảy này? Việc đầu tiên là nàng sẽ bị tách khỏi tất cả những quí ông đáng kính trong căn phòng này. Ta, tất nhiên là không quan tâm, tới việc trở thành một người đàn ông “độc đoán, tự phụ, chẳng tốt lành gì” mà ta vốn là như thế -“
“Ngài sẽ không dám đâu!” nàng bùng nổ.
Đôi mắt nàng nhìn chàng giận dữ khi nàng liều lĩnh bắt thóp chàng, trong khi tất cả những người đang nhảy xung quanh họ đều lỡ nhịp trong sự háo hức được chứng kiến cuộc đấu khẩu mà có vẻ như là đang xảy ra giữa một cô gái người Mỹ bí ẩn và Bá tước Langford. Stephen nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng, mê ly, và nổi loạn của nàng và một nụ cười miễn cưỡng hiện ra trên môi chàng. “Nàng đúng đấy, em yêu,” chàng nói nhẹ nhàng. “Ta không làm vậy đâu.”
“Sao ngài dám gọi tôi bằng một cách âu yếm như thế sau tất cả những việc ngài đã làm với tôi!”
Nhất thời quên mất là nàng sẽ bị mất đi sự cân bằng bởi kiểu nói đùa của những kẻ đầy kinh nghiệm về giới tính và rất bình thường trong giới của chàng, Stephen để ánh mắt chàng dừng lại một cách khêu gợi trên bộ ngực đầy đặn hiện lên hấp dẫn trên cái cổ vuông chiếc váy của nàng. “Nàng không biết những gì ta dám làm với nàng đâu,” chàng cảnh bảo với một nụ cười lười nhác, khêu gợi. “Nhân tiện, ta đã khen ngợi nàng trong chiếc váy này chưa nhỉ?”
“Ngài có thể mang những lời khen ngợi của mình, và bản thân ngài, xuống thẳng địa ngục,” nàng thì thầm một cách tức giận, giật mạnh ra khỏi tay chàng và để mặc chàng đứng giữa sàn nhảy.
“Egad!” Makepeace nói với bạn nhảy hiện tại của mình, “cô có nhìn thấy gì không? Cô Lancaster vừa bỏ mặc Langford đứng trên sàn nhảy.”
“Cô ta phải bị mất trí rồi,” bạn nhảy của anh ta nói bằng một giọng bị kích động.
“Tôi không đồng ý chút nào,” chàng nam tước trẻ tuổi tuyên bố một cách tự hào. “Cô Lancaster đã không cư xử một cách tồi tệ như thế với tôi. Cô ấy đã rất lịch sự và ngọt ngào.”
Khi điệu nhảy kết thúc, anh ta hấp tấp bước ra để chắc chắn là các bạn của anh ta đã nhận thấy là cô gái tóc đỏ tuyệt đẹp người Mỹ đã thích sự chú ý của anh ta hơn là của ngài bá tước Langford kiêu ngạo.
Sự thật đáng kinh ngạc đó đã được rất nhiều các quí ông trong phòng ghi nhận, rất nhiều người trong số họ đã vô cùng khổ sở bởi sự có mặt của Langford trong phạm vi của họ và đang được xoa dịu đi rất nhiều khi kể lại rằng ít nhất có một người phụ nữ trong phòng, có sở thích cao cấp và sự lo xa để thích Makepeace hơn Westmoreland. Trong vòng vài phút, tiếng tăm của Makepeace đã tăng cao chưa từng có giữa những người cùng địa vị với anh ta. Cô gái người Mỹ đáng yêu rõ ràng là thích anh ta hơn, do đó thích tất cả bọn họ hơn là ngài bá tước Langford vô cùng nổi tiếng, và nàng ngay lập tức trở thành một nữ anh hùng.
Tức giận với nàng vì đã thể hiện cơn nóng giận đầy xúc phạm, Stephen lánh về một phía, quan sát toàn bộ bức tường những anh chàng độc thân đang tiến thẳng tới vị hôn thê của chàng. Họ túm tụm quanh nàng, mời nàng nhảy và tâng bốc nàng một cách thái quá đến nỗi nàng gửi một cái nhìn khẩn cầu không cưỡng lại được về phía chàng. Nhưng không phải là cho chàng, Stephen nhận ra, thậm chí là trở nên tức giận hơn - nó dành cho DuVille.
Nicki đặt cốc nước chanh của mình xuống và bắt đầu tới chỗ nàng, nhưng những người đàn ông đứng gần xung quanh nàng quá sít sao đến nỗi nàng bắt đầu phải lùi lại, rồi nàng quay đi và bước nhanh chóng về phía phòng nghỉ. Bỏ đi mà không có lựa chọn nào khác, Nicki ngả người dựa vào cùng cái cột mà anh đã đứng cùng Stephen lúc trước và khoanh tay trước ngực như Stephen vừa làm. Không nhận thấy là họ trông đồng nhất như thế nào, họ đứng cạnh nhau, hai người đàn ông tóc đen đẹp trai, những người đàn ông lịch sự trong bộ đồ buổi tối màu đen được cắt may hoàn hảo, mang một bộ mặt chán chường lịch sự phù hợp,“Vì hất bỏ anh mà cô ấy vừa trở thành một nữ anh hùng với tất cả đàn ông trong phòng vũ hội,” Nicki quan sát.
Stephen cũng có cùng một ý kiến như vậy, được xoa dịu một chút để chú ý là DuVille nói hầu như với cùng một sự nản chí như chính chàng cảm thấy. “Vào ngày mai,” DuVille tiếp tục, “vị hôn thê của tôi sẽ được nhất trí một cách công khai là một Sự Độc Đáo, Vô Song, và là một Joan of Arc[7] bởi tất cả các anh chàng công tử bột màu mè và Corinthian 1 trẻ tuổi ở London. Anh đã kéo lùi quá trình tán tỉnh của tôi hàng tuần đấy.”
“Tôi đã bác bỏ lời cầu hôn của anh,” Stephen đáp trả với một sự thỏa mãn hoàn toàn. Nghiêng đầu về phía các cô gái lần đầu ra mắt và mẹ của họ đang bị sắp thành hàng ở phía đối diện của căn phòng, chàng nói “Tuy nhiên cứ tự nhiên lãng phí sự quan tâm của anh tới bất kì một ai trong những kẻ đang hi vọng háo hức kia. Tôi cảm thấy chắc chắn anh có thể cầu hôn tối nay với bất kì ai trong số họ và đám cưới với sự chúc mừng của gia đình họ và một giấy phép đặc biệt ngay ngày mai.”
Nicki tự động hướng theo cái nhìn của chàng và trong khoảnh khắc hai người đàn ông gạt sang một bên những sự thù ghét của họ trong sự chia sẻ những suy nghĩ về mặt hạn chế của việc trở thành một mục tiêu sáng chói. “ Anh có bao giờ càm thấy họ nhìn anh như một đĩa cá hồi hấp dẫn không?” Nicki hỏi, gật đầu một cách lịch sự và xa cách với một tiểu thư trẻ đang vẫy cái quạt của cô ta một cách mời mọc với anh.
“Tôi nghĩ họ nhìn tôi giống như một cái hối phiếu ngân hàng chưa điền tên có chân hơn,” Stephen đáp lại, chán nản nhìn bà Ripley đang thì thầm một cách điên cuồng với con gái của bà ta và bắn những cái nhìn ngầm gợi ý vào chàng. Chàng khẽ nghiêng đầu với cô con gái rất xinh đẹp của bà Ripley, cô ta dường như là một trong rất ít những cô gái trong phòng không tỏ ra hoặc bẽn lẽn giả vờ là hai người đàn ông không ở đó hoặc là nhìn một họ một cách thèm muốn. “Tối thiểu cô gái nhà Ripley đủ nhạy cảm và đủ kiêu ngạo để lờ chúng ra đi.”
“Cho phép tôi giới thiệu anh với cô ta, như thế buổi tối của anh sẽ không bị phí thời gian,” Nicki tình nguyện.“Tôi đã được hứa hẹn với một cô gái tóc đỏ tuyệt đẹp có vẻ như đang phát triển một tình cảm yêu mến với tôi trong một khoảng thời gian khá ngắn.”
“DuVille?” Stephen lè nhè bằng một giọng sắt đá đối ngược sâu sắc với vẻ mặt ôn hòa lịch sự mà chàng đang mang vì những khán giả bị mê hoặc của họ.
“Langford?”
“Thôi đi.”
Nicki đáp trả lại cái liếc mắt của Westmoreland với cùng một kiểu nhìn của chính chàng, dấu sự thích thú đằng sau cái mặt nạ của sự điềm tĩnh lịch sự. “Tôi có phải nghĩ là anh đã thay đổi kế hoạch, và không còn mơ ước được thoát khỏi bổn phận của mình với tiểu thư Lancaster hay không?” anh chế nhạo.
“Anh cứ nhất thiết muốn gặp tôi vào lúc bình minh ở một thung lũng hẹp dễ chịu, hẻo lánh nào đó phải không?” Stephen đáp trả.
“Không chính xác như thế, mặc dù ý tưởng đó bắt đầu có sức lôi cuốn chắc chắn,” DuVille nói khi anh lách ra khỏi cái cột và đi vào phòng chơi bài.
Sherry bắt đầu nhận ra sự thay đổi tình huống của mình giữa những người cùng phái - cũng như lí do của nó - ngay khi nàng bước vào phòng nghỉ đông người. Các cuộc truyện trò ngay lập tức bị dừng lại và những nụ cười soi mói hướng về nàng, nhưng không ai nói chuyện với nàng cho đến khi một cô gái mạnh dạn với một nụ cười thân thiện mở miệng. “Thật là rất thú vị khi nhìn thấy cô bỏ rơi ngài bá tước một cách chưa từng thấy như vậy, cô Lancaster. Tôi chắc chắn là anh ta chưa bao giờ phải nhận một sự cự tuyệt như vậy.”
“Tuy nhiên tôi cảm thấy hoàn toàn chắc chắn là ngài ấy sẽ có hàng tá những thứ như vậy sắp tới”, Sherry nói, cố gắng để có vẻ hoàn toàn vô cảm khi nàng đang tức giận và ngượng ngập.
“Hàng trăm,” cô gái nói một cách vui vẻ. “Ôi, nhưng anh ta quá đẹp trai và đàn ông, cô không cho là vậy sao?”
“Không” Sherry nói dối, “Tôi thích những người đàn ông tóc vàng.”
“Có phải những người đàn ông tóc vàng là bắt buộc ở nước Mỹ?”
Vì Sherry không có hồi ức về những chuyện đó, nàng nói “Họ là như vậy với người Mỹ.”
“Tôi nghe nói cô vừa bị mất trí nhớ vì một một tai nạn?” một trong số họ hỏi với sự pha trộn giữa cảm thông và tò mò.
Sherry đáp lại với nụ cười dễ dãi mà bà Charity đã chắc chắn với nàng sẽ làm nàng có vẻ huyền bí hơn là ngờ nghệch, và lời nhận xét mà Whitney đã gợi ý, “Nó chỉ là tạm thời.” Khi có điều gì đó khác có vẻ được mong đợi, nàng ứng khẩu một cách cợt nhả. “Trong lúc ấy, tôi cảm thấy rất tuyệt như thể tôi chẳng phải lo lắng điều gì trên đời này.”
Vào lúc Sherry bước lại vào phòng khiêu vũ, nàng đã biết thêm nhiều điều mới về Stephen Westmoreland, và nàng kiểm tra lại mỗi điều mới tìm hiểu được, cùng với những kết luận mà nàng rút ra được từ chúng. Mặc cho những gì Whitney nghĩ, Stephen Westmoreland có vẻ như là một kẻ trụy lạc, một kẻ phóng đãng, một kẻ theo chủ nghĩa khoái lạc và một kẻ tán tỉnh nổi tiếng. Số lượng những vụ tình ái của chàng rất nhiều, và sự phóng đãng của chàng hiển nhiên là được một đống người có vẻ như mê mẩn chàng thừa nhận và mọi người – tất cả mọi người – hình như cảm thấy là lời cầu hôn của chàng đứng thứ hai chỉ sau vương miệng của nước Anh. Tệ hơn nữa, tệ hơn rất nhiều nữa, là dù cho chàng đã tạm thời đính hôn với nàng, chàng vẫn giữ một cô tình nhân - và không phải một cô tình nhân thông thường, mà là một thành viên của những kẻ nhơ nhớp thời thượng, mà theo như lời kể là đẹp đến nghẹt thở.
Cảm thấy đáng khinh, kinh sợ, và bị xúc phạm, Sherry quay trở lại phòng nhảy và vui sướng sử dụng khả năng tán tỉnh chưa được dùng từ trước đến nay của nàng. Nàng cười vui vẻ với những quý ông vẫn đứng túm tụm quanh bà Charity đỏ mặt, đợi nàng trở lại, và trong suốt hai giờ sau đó, nàng hứa sẽ giữ ít nhất là hai tá lượt nhẩy cho những quí ông đó, những người cũng được mời tới vũ hội nhà Rutherford vào tối muộn hôm đó. Tuy nhiên, vị hôn phu của nàng không xuất hiện để nhắc nhở hay để ý đến những chiến thắng tán tỉnh đó của nàng, mà chỉ đơn giản đứng quan sát nàng từ phía ngoài, vẻ mặt của chàng bình thường và khách quan một cách hài lòng.
Thực tế, chàng có vẻ như hoàn toàn không quan tâm đến nỗi nàng cảng thấy không có bất kì một mối lo ngại nào khi chàng cuối cùng cũng lại gần nàng và thông báo là đã đến lúc tới vũ hội nhà Rutherford, và chàng không có vẻ gì là không hài lòng với nàng khi họ đợi xe ngựa cùng với Nicholas DuVille và bà Charity. Chàng thậm chí còn cười một cách dịu dàng khi Charity Thornton rõ ràng là rất say mê, “Sherry đã rất thành công, Langford! Tôi không thể đợi để nói cho mẹ của anh tối nay, và chị dâu của anh, mọi việc đã tiến triển tốt đẹp như thế nào!”
Nicholas DuVille đã gọi cho họ một chiếc xe bốn bánh hai mui thời thượng bóng lộn với phần phía trên có thể gập lại được, nhưng chiếc xe ngựa lộng lẫy của bá tước Langford đã khiến Sherry mở to mắt khi nó lướt tới và dừng lại trước mặt họ. Được kéo bởi sáu con ngựa xám lộng lẫy giống nhau với những bộ yên cương bạc, thân xe ánh lên một màu đen bóng bẩy, với phù hiệu trên tay áo khoác của bá tước trên cửa. Sherry đã gặp những người đánh xe và người giữ ngựa trong nhà bếp của căn nhà ở Upper Brook, nhưng tối nay họ đã thay đổi trong những cái quần da màu trắng của bộ đồng phục chính thức với những cái áo gi lê sọc xanh và áo choàng màu xanh được trang trí với những cái khuy bằng vàng và dải viền. Với những đôi ủng đen bó sát, áo sơ mi trắng, cà vạt trắng như tuyết, và găng tay màu trắng, Sherry nghĩ họ trông đẹp như bất kì quí ông thời trang nào ở phía trong nhà Almack, và nàng nói với họ điều đó.
Lời nhận xét ngây thơ của nàng mang đến những nụ cười thích thú của những người hầu và một cái nhìn thất kinh của bà Charity, nhưng khi mà vẻ mặt của ngài bá tước không thay đổi một chút nào, Sherry cảm thấy cảm giác đau nhói về một điềm báo trước khó chịu – đủ để nàng phản đối khi nhận ra chàng định đưa một mình nàng đi cùng chàng đến vũ hội nhà Rutherdor. “Tôi thích đi cùng bà Charity và ngài DuVille hơn,” nàng nói một cách khẳng định, quay về hướng chiếc xe ngựa của họ.
Trước sự giật mình hoảng sợ của nàng, bàn tay chàng giữ chặt khuỷu tay nàng như một cái kẹp và ép buộc nàng về phía cái cửa xe ngựa đang mở. “Vào đi!” chàng nói bằng một giọng giận dữ, “trước khi nàng tự phô diễn chính mình hơn cả màn trình diễn mà nàng vừa làm tối nay.”
Nhận ra một cách muộn màng là ẩn dưới cái vẻ bề ngoài dịu dàng của sự giả bộ ôn hòa, Stephen Westmoreland đang tức phát điên, Sherry liếc nhìn một cách lo âu về phía bà Charity và Nicholas DuVille đã đi xa, và không muốn làm một hành động vô nghĩa, nàng bước vào trong xe. Chàng trèo lên phía sau nàng và ra lệnh cho người đánh xe khi chàng nhấc chân lên.“Hãy đi thẳng, xuyên qua công viên.”
Ngồi đối diện với chàng, Sherry vô tình dựa ra sau vào chiếc gối đắt giá bằng nhung màu bạc và chờ đợi trong sự im lặng căng thẳng vì cái mà nàng chắc chắn sẽ trở thành một cơn giận bùng nổ. Chàng đang nhìn ra phía cửa sổ, quai hàm chàng siết chặt, và nàng hi vọng chàng sẽ tiếp tục làm như vậy, nhưng chàng cuối cùng đã hướng cái nhìn lạnh giá về phía nàng và nói với nàng bằng một giọng thấp, hoang dại, nàng ước ngay lập tức quay trở lại sự im lặng hồi hộp. “Nếu nàng còn dám,” chàng đay nghiến “làm ta bẽ mặt một lần nữa, ta sẽ bắt nàng quì gối trước tất cả mọi người và cho nàng một trận đòn mà nàng đáng được hưởng. Rõ rồi chứ?” chàng quát.
Nàng nuốt khan thành tiếng và giọng nàng rung rung. “Rõ rồi”.
Nàng nghĩ rằng thế là đã kết thúc việc đó, nhưng chàng có vẻ như là chỉ mới bắt đầu. “Nàng hi vọng đạt được điều gì khi cư xử như một kẻ ve vãn thiếu giáo dục với tất cả những con lừa gạ gẫm nàng một lượt nhảy?” chàng hỏi bằng một giọng thấp, vang như sấm. “Bằng cách bỏ mặc ta ở giữa sàn nhảy? Bằng cách níu chặt lấy tay DuVille và bám riết lấy từng lời của anh ta?”
Lời khiển trách dành cho cách cư xử của nàng trên sàn nhảy là xứng đáng, nhưng phần còn lại của tràng đả kích của chàng về cách cư xử của nàng với những người khác phái là quá bất công, quá đạo đức giả, và làm nàng điên tiết, đến nỗi sự bực tức của Sherry bị kích động.
“Ngài còn mong chờ điều gì nữa ngoài hành vi ngu ngốc từ một người phụ nữ đần độn đến nỗi đính hôn với một người như ngài!” nàng đáp trả và thỏa mãn khi thấy sự choáng váng tức thời làm vỡ tan cái mặt nạ giận dữ của chàng. “Tối nay tôi đã nghe tất cả những lời bàn tán ghê tởm về ngài, về những sự chinh phục của ngài và về cô bạn bé nhỏ của ngài, và những sự tán tỉnh của ngài với những người phụ nữ đã có chồng. Sao ngài dám lên mặt dạy dỗ tôi sự đoan trang đúng mực khi mà ngài là kẻ phóng đãng nhất trên toàn nước Anh!”
Nàng đã bị cuốn đi bởi sự giận dữ về lời đồn mà nàng đã nghe được tối nay, đến nỗi nàng không để ý thấy thớ thịt đang bắt đầu giật trên quai hàm siết chặt của chàng. “Chẳng có gì ngạc nhiên là ngài đã phải tới nước Mỹ để tìm một cô dâu,” nàng chế giễu đầy tức giận, “Tôi ngạc nhiên là danh tiếng về sự trác táng của ngài lại không thể lan tới tận đó, ngài – một kẻ phóng đãng không tả xiết! Ngài đã trơ tráo hứa hôn với tôi khi mọi người ở Almack đã cho rằng ngài sẽ hỏi cưới - Monica Fitzwaring và nửa tá những người khác. Chắc chắn là ngài đã lừa dối mọi phụ nữ không may mà ngài đã để mắt tới bằng cách khiến họ tin là ngài đã có kế hoạch hỏi cưới họ. Tôi đã không ngạc nhiên khi phát hiện ra ngài đã hành động y hệt như những gì đã làm với tôi – đính hôn với họ “trong bí mật” và rồi nói với họ đi tìm người khác! Chà,” nàng kết thúc bằng câu nói bằng giọng hổn hển, đắc thắng giận dữ, “Tôi không còn coi là mình đã đính hôn với ngài nữa. Ngài nghe thấy tôi nói chứ, thưa ngài? Tôi hủy bỏ hôn ước kể từ giờ phút này. Từ nay về sau tôi sẽ tán tỉnh bất cứ ai tôi thích, bất cứ khi nào tôi thích, và không có sự chỉ trích nào đối với tên họ của ngài, vì thế ngài chẳng có gì để nói về nó cả. Rõ rồi chứ?” nàng kết thúc, bắt chước đúng câu của chàng, rồi nàng chờ đợi trong sự chiến thắng giận dữ sự thỏa mãn trước phản ứng của chàng, nhưng chàng không nói một lời nào.
Vì nàng hoàn toàn không tin, chàng nhướn mày và nhìn nàng với đôi mắt xanh da trời bí ẩn và vẻ mặt điềm tĩnh trong một vài phút khó chịu, dài vô tận, rồi chàng ngả ra phía trước và giơ tay về phía nàng.
Hoàn toàn mất bình tĩnh, Sherry lùi mạnh về phía sau bởi nghĩ rằng chàng định đánh nàng, rồi nàng nhận ra là chàng chỉ đơn giản giơ tay ra cho nàng – một cái bắt tay để đóng dấu sự kết thúc cuộc đính hôn của họ, nàng nhận thấy. Nhận thức một cách bẽ bàng là chàng không phản đối dù chỉ một chút xíu sự từ hôn đó, lòng tự trọng của nàng vẫn buộc nàng nhìn thẳng vào mắt chàng và đặt tay nàng vào tay chàng
Những ngón tay dài của chàng bao quanh một cách lịch sự những ngón tay của nàng, rồi đột ngột thít chặt như một cái kẹp đau đớn và giật mạnh nàng ra khỏi chỗ ngồi. Sherry kìm một tiếng thét khi nàng đáp xuống vị trí nằm ngang, không thoải mái trên ghế ngồi bên cạnh chàng, hai vai nàng dựa vào cửa, đôi mắt lấp lánh của chàng chỉ cách nàng có vài phân khi chàng nghiêng về phía nàng. “Ta vô cùng mong muốn lật váy nàng lên và đánh cho đến khi nào nàng hiểu ra.” chàng nói bằng một giọng êm ái kinh khủng. “Vì thế nghe ta cho rõ và và tránh cho cả hai ta cái việc cần làm nhưng đau đớn ấy: Vị hôn thê của ta,” chàng nhấn mạnh, “ sẽ cư xử một cách đoan trang đúng mực, và vợ của ta,” chàng tiếp tục với sự cao ngạo lạnh lùng, “sẽ không bao giờ làm xấu hổ tên tuổi của ta hay của chính cô ta.”
“Bất kể cô ta là ai,” Sherry nói hổn hển, che giấu sự sợ hãi của nàng đằng sau sự khinh bỉ khi nàng vặn vẹo một cách vô ích dưới sức nặng của chàng, “tôi cũng xin gửi lời cảm thông sâu sắc nhất! Tôi –“
“Đứa trẻ ngang bướng này!” chàng nói gay gắt, và miệng chàng hạ xuống, chiếm đoạt lấy miệng nàng bằng mọt nụ hôn tàn nhẫn mang ý trừng phạt và khuất phục trong khi tay chàng ôm chặt lấy phía sau đầu của nàng, buộc nàng phải giữ nguyên sự tiếp xúc đó. Sherry vùng vẫy trong sự tức giận thực sự, và cuối cùng cũng lách được đầu nàng sang một bên. “Đừng!” nàng kêu lên, căm ghét sự sợ hãi và cầu xin trong giọng nói của mình. “Làm ơn đừng... làm ơn!”
Stephen cũng nghe thấy điều đó, và chàng nhấc đầu lên mà không thả lỏng sự kìm kẹp của mình, nhưng khi chàng nhìn thấy khuôn mặt cầu xin, khiếp đảm của nàng và nhận ra là tay chàng đang đặt trên ngực nàng, chàng kinh ngạc bởi sự mất kiểm soát và mất bình tĩnh chưa từng có của mình. Đôi mắt nàng mở to với sự sợ hãi, và trái tim nàng đang đập mạnh dưới lòng bàn tay chàng. Chàng đơn giản chỉ có ý định thuần hóa nàng, khuất phục nàng theo ý chàng và bắt buộc nàng chịu thua lý lẽ, nhưng chàng không bao giờ có ý hạ thấp hay làm nàng hoảng sợ. Chàng không muốn làm bất cứ việc gì, sau này cũng vậy, phá vỡ lòng can đảm đáng kinh ngạc của nàng. Thậm chí bây giờ, khi nàng bị kẹp dưới chàng và hoàn toàn dưới quyền của chàng, vẫn có những dấu vết của sự nổi loạn mãnh liệt trong đôi mắt xám với hàng mi dày đó và cái cằm ương bướng, một sự thách thức dũng cảm đang tăng dần sức mạnh trong vài khoảnh khắc mà chàng vừa lặng đi.
Nàng tuyệt đẹp, thậm chí khi chống đối, chàng thấy vậy khi chàng nhận thấy mái tóc xoăn màu lửa che phủ má nàng. Xấc xược, kiêu ngạo, ngọt ngào, dũng cảm, thông minh... nàng có tất cả những thứ đó.
Và nàng sẽ là của chàng. Cô gái tóc hung xinh đẹp dữ dội trong tay chàng sẽ sinh cho chàng những đứa con, sẽ ngồi chủ tọa tại bàn ăn của chàng, và rõ ràng sẽ đọ sức với chàng, nhưng nàng sẽ không bao giờ làm chàng buồn chán – trên giường hay bên ngoài. Chàng biết điều đó với kinh nhiệm thu được từ hai chục cuộc chơi bời riêng tư với người khác phái. Thực tế là nàng không biết nàng là ai, hay chàng là ai, và nàng sẽ không còn thích chàng nhiều nữa khi nàng cuối cùng sẽ hồi phục trí nhớ, chẳng còn bận tâm đến chàng nhiều nữa.
Từ lúc nàng đặt tay lên tay chàng và ngủ thiếp đi, mối ràng buộc nào đó đã xuất hiện giữa họ, không có điều gì nàng đã nói hay làm tối nay làm chàng tin chắc là nàng muốn phá vỡ nó, hay nàng không muốn chàng nhiều như chàng muốn nàng. Nàng chỉ đơn giản là đang phản ứng quá mạnh mẽ đối với một loạt những lời đồn mà nàng đã được nghe về chàng bởi vì nàng không hiểu là chỉ có rất ít sự thật - nếu có- trong đó.
Tất cả điều đó chạy qua tâm trí chàng trong một vài giây, nhưng nó quá dài để vị hôn thê của chàng nhận ra sự tức giận của chàng đã được kiểm soát và điều chỉnh giọng của nàng chính xác với sự pha trộn giữa cầu xin và khẳng định. “Để tôi dậy,” Nàng nói khẽ. Stephen thêm đức tính “sự nhạy cảm sắc sảo” vào rất nhiều nét phẩm chất làm vợ đáng khao khát khác của nàng, nhưng chàng chỉ lắc đầu. Giữ nguyên cái nhìn của nàng đang nhắm vào chàng, chàng nói với một giọng khá kiên quyết. “Ta e là chúng ta cần phải đạt tới một sự thấu hiểu trước khi nàng rời khỏi chiếc xe ngựa này.”
“Có việc gì cần phải thấu hiểu đây?” nàng kêu lên.
“Điều này,” Stephen nói khi chàng vòng một tay qua tóc của nàng và nắm giữ cằm của nàng ở tay kia, kéo khuôn mặt nàng lên gần chàng, và từ từ hạ miệng chàng xuống miệng nàng một lần nữa.
Sherry nhìn thấy một tia sáng có chủ ý trong đôi mắt với hàng mi dày ấy, và nàng nhanh chóng hít một hơi, cố gắng quay đầu ra chỗ khác. Khi nàng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của chàng, nàng gồng mình chịu đựng một cuộc tra tấn nữa, nhưng nó không bao giờ đến. Chàng chà xát vào môi nàng với một sự dịu dàng tinh tế làm nàng choáng váng trong yên lặng và bắt đầu tấn công sự phòng thủ được xây dựng một cách cẩn thận của nàng. Miệng chàng lướt nhẹ tới lui quanh môi nàng, dỗ dành một cách trễ nải, định hình, và làm chúng khớp với miệng của chàng trong khi tay chàng thả lỏng sự kìm kẹp trong tóc nàng và lướt xuống dưới, lượn quanh gáy nàng, vuốt ve nó một cách gợi tình. Chàng hôn nàng không ngừng, như thể chàng có tất cả thời gian trên thế giới để thăm dò và thưởng thức mọi đường nét của miệng nàng, và Sherry cảm thấy nhịp mạch của mình đập liên hồi trong sự hoảng sợ khi sự kháng cự của nàng với chàng bắt đầu sụp đổ.
Người đàn ông đang hôn nàng đột nhiên trở thành vị hôn phu đầy lo âu đã ngủ trên một chiếc ghế bên cạnh giường của nàng khi nàng ốm; vị hôn phu đã trêu ghẹo cho nàng cười và hôn nàng cho tới khi nàng không còn biết gì nữa; chỉ có điều bây giờ có một sự khác biệt tinh tế ở chàng làm chàng thậm chí gây ấn tượng chết người hơn nữa: đôi môi tìm kiếm của chàng đòi hỏi đến nghẹn thở và có một sự sở hữu trong cái cách chàng giữ và hôn nàng. Bất kể sự khác biệt đó là gì, trái tim bị lừa dối của nàng vẫn thấy chàng hấp dẫn không thể cưỡng lại được. Cuộn mình một cách ấm cúng trong đôi tay khỏe mạnh của chàng, với miệng chàng mơn trớn miệng nàng, và ngón tay chàng từ từ vuốt ve gáy nàng, thậm chí sự lắc lư nhẹ nhàng của chiếc xe ngựa cũng trở nên có sức cám dỗ. Lưỡi chàng di chuyển một đường run run giữa đôi môi nàng, dụ dỗ chúng mở ra cho chàng, và với phần ý chí cuối cùng của nàng, Sherry cố gắng cưỡng lại sự nài nỉ của chàng. Thay vì ép buộc nàng, chàng nhấc miệng ra khỏi nàng và chuyển sang chiến thuật khác, lướt nhẹ một cái hôn nóng bỏng dọc theo đường cong má nàng tới thái dương và đuôi mắt. Tay chàng giữ chặt gáy nàng – giam cầm và khuyến khích nàng – khi lưỡi chàng chạm vào dái tai nàng và sau đó bắt đầu thám hiểu một cách nhẹ nàng từng đường cong, mang tới những sự run rẩy vì ham muốn cho nàng. Như thể chàng cảm thấy chiến thắng đang trong tầm tay, chàng kéo miệng chàng một cách mạnh mẽ qua má nàng và khi môi chàng chạm nhẹ vào khóe môi nàng, tìm kiếm và mời mọc, Sherry đã bại trận. Với một sự rùng mình thất bại, nàng nghiêmg đầu để đón nhận toàn bộ cái hôn của chàng. Môi nàng tách ra dưới áp lực của chàng, và lưỡi chàng thực hiện một cuộc đột kích nhanh và đầy gợi cảm trong miệng nàng, thăm dò nhẹ nhàng trong đó.
Stephen cảm thấy tay nàng trượt trên ngực chàng, cảm thấy nàng ép lại gần hơn với chàng, và chàng đòi hỏi chiến thắng của mình, cưỡng đoạt miệng nàng, trêu ghẹo và dày vò nàng, và nàng cũng đáp trả một cách bản năng. Ngọn lửa trong nàng đã đốt lên sự nổi loạn dữ dội trước đó, bây giờ lại bùng lên nóng bỏng và rực rỡ với sự đam mê, và Stephen cảm thấy mình ở trong một cái hôn gợi tình khủng khiếp - và nhanh chóng mất kiểm soát. Tay chàng lướt trên ngực nàng, khum tay trên nó, và nàng đang căng ra về phía chàng trong sự buông thả ngọt ngào, dâng tặng miệng nàng cho chàng. Chàng tự nói với mình dừng lại nhưng thay vào đó lại hôn nàng sâu hơn, làm cho nàng rên rỉ nhẹ nhàng, và khi nàng hôn chàng trở lại, ngập ngừng chạm lưỡi nàng vào đôi môi chàng, chàng nghe thấy hơi thở hổn hển của mình. Chàng len những ngón tay vào mái tóc dày của nàng, và những dây ngọc trai được gắn vào đó bị giật đứt, gây nên một trận mưa ngọc trai và một dòng thác tóc đỏ tràn quanh bàn tay và cánh tay chàng. Chàng hôn nàng cho đến khi cả hai không còn biết gì nữa và tay chàng đang vuốt ve trên ngực nàng. Chàng buộc tay mình để yên, nhắc nhở bản thân là họ đang trên xe ngựa trên đường phố công cộng trên đường đi tới một vũ hội... nhưng bộ ngực đầy đặn của nàng đang nằm gọn trong lòng bàn tay chàng, và chàng kéo mạnh vạt áo chiếc váy của nàng xuống đủ để phơi bày nó. Nàng hoảng sợ khi nàng nhận thấy việc chàng vừa làm, những ngón tay của nàng nắm chặt cổ tay áo chàng với một tiếng rên rỉ vui vẻ, chàng lờ nàng đi và cúi đầu xuống ngực nàng...
--------------------------------
1 Joan of Arc là tên một vị nữ anh hùng của Pháp.
Từ Khi Có Em Từ Khi Có Em - Judith Mcnaught Từ Khi Có Em