Số lần đọc/download: 1716 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 16: Kiếm Trảm Tình Ti (kiếm Cắt Tơ Tình)
N
ương theo tiếng đàn êm tai mà ưu thương, ba bạch y nữ tử đang chậm rãi tiến bước vào đại sảnh, cung trang thiếu nữ ở giữa cúi đầu, tay ôm ngọc cầm, tóc dài che mặt, ngọc chỉ mảnh khảnh cử động nhẹ nhàng. Hai thiếu nữ bên cạnh nàng đều mặc váy dài trắng, một thiếu nữ đang cầm trên tay một thanh kiếm, còn thiếu nữ còn lại thì đang cầm trên tay một hộp gấm màu đỏ.
"Nhược Hư ca ca, Đại Nhi tới chúc mừng huynh!" Cung trang thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ xuất dung nhan tuyệt sắc làm điên đảo chúng sinh, ngữ khí trái ngược lại u oán tràn đầy ủy khuất.
"Tô cung chủ đích thân đến Hoa Sơn, Hoa mỗ không kịp nghênh đón từ xa, xin Tô cung chủ đừng trách!" Hoa Thiên Vân sau cơn biến sắc trong nháy mắt đã lại khôi phục bình tĩnh, liền rời ghế đứng dậy, hướng phía Tô Đại Nhi đi tới mà nghênh đón.
"Hoa chưởng môn xin cứ yên tâm, hôm nay Đại Nhi chỉ là tới chúc mừng thôi." Tô Đại Nhi hướng phía Hoa Nhược Hư chậm rãi đi tới, trong mắt lộ ra vẻ si ngốc, miệng thì uyển chuyển hồi đáp Hoa Thiên Vân, nhưng căn bản không hề liếc nhìn ông. Trong mắt nàng, cả thiên địa này dường như cũng chỉ còn lại có một mình Hoa Nhược Hư mà thôi.
"Lưu Vân, Phi Nhứ tham kiến Hoa công tử, đây là hạ lễ mà tiểu thư dâng lên cho người, xin công tử thu lấy." Lưu Vân và Phi Nhứ liếc nhau một cái, đột nhiên đi nhanh lên vài bước, hướng phía Hoa Nhược Hư phục xuống bái kiến, hai tay phân biệt dâng lên kiếm và hộp gấm.
Hoa Nhược Hư nhìn thấy kiếm trên tay Lưu Vân, đó chính là Tình Kiếm mà ba ngày trước Đại Nhi đã lấy đi của hắn, khối ngọc bội kia vẫn như cũ đính trên chuôi kiếm, Nhược Hư thoáng chút do dự, nhân tiện tiếp lấy, chính ngay thời điểm tay hắn nắm lấy Tình Kiếm thì có một thanh âm vang lên, không biết từ góc nào, truyền đến một tiếng kinh hô cực nhỏ "Tình Kiếm!". Thanh âm tuy nhỏ, nhưng lại truyền tới rất rõ ràng trong tai mỗi người.
"Nguyên lai Tình Kiếm đã ở trên tay Tô cung chủ a." Thanh âm Diệp Bất Nhị có phần cổ quái.
"Diệp Bất Nhị, ta biết ngươi muốn nói cái gì, có điều, Đại Nhi chỉ là 'vật quy nguyên chủ' mà thôi." Tô Đại Nhi liếc mắt quét qua Diệp Bất Nhị, ánh mắt nhu hòa trong nháy mắt biến thành lãnh lệ vô bỉ, có điều chỉ liếc hắn một cái, lại đã ôn nhu nhìn về Hoa Nhược Hư.
"Nói như vậy, Tình Kiếm vốn là của Hoa hiền chất sao? Cung chủ lại là như thế nào mà có được vậy?" Diệp Bất Nhị bộ dạng rất là tò mò.
"Diệp Bất Nhị, chuyện của ta đâu nhất định phải báo cáo với ngươi, nếu như ngươi không muốn từ nay về sau miệng ngươi vĩnh viễn ngậm lại, thì bây giờ tốt nhất câm ngay cho ta!" Tô Đại Nhi ngữ khí băng lãnh kèm theo chút phần nộ ý.
"Sư đệ, ta nhớ rõ thanh kiếm này luôn trên người ngươi." Diệp Bất Nhị đã rất nghe lời ngậm miệng vào, mặc dù thoạt nhìn bộ dạng là không cam tâm, có điều Hoa Ngọc Loan lại dấy lên nghi ngờ trong lòng.
"Ngọc Loan tỷ tỷ a, Đại Nhi ba ngày trước tại trong phòng Nhược Hư ca ca đã cầm lấy chơi đùa, ngươi không cần hỏi Nhược Hư ca ca nữa." Thanh âm Tô Đại Nhi đột nhiên trở nên yêu kiều nhu thuận vô bỉ, nghe như đang làm nũng với Hoa Ngọc Loan.
"Sư tỷ, thời gian đến rồi, chúng ta nên tiến vào thôi." Nhược Hư sắc mặt hơi biến, miễn cưỡng khống chế bản thân, ôn nhu nói với Hoa Ngọc Loan, kéo chiếc eo nhỏ của nàng rồi hướng bên trong đi vào, ngay cả đáp tạ Tô Đại Nhi cũng không dám.
"Nhược Hư ca ca, trong đây còn có một phần lễ vật mà." Đại Nhi lại nũng nịu kêu lên.
"Tô cung chủ, ta trước tiên thay sư đệ ta thu nhận cũng được." Hoa Ngọc Phượng rảo bước nhẹ nhàng, chợt hiện tới trước mặt Phi Nhứ, ngón tay nhỏ nhắn vươn ra, đem hộp gấm nắm lấy trong tay.
Hoa Nhược Hư cảm kích liếc nhìn Hoa Ngọc Phượng, dẫn theo Hoa Ngọc Loan bước vào trong.
"Hoa tiền nguyệt hạ, khuê trung đối chước, hồng duy trướng trung, tương ủng đối miên (*), Nhược Hư ca ca, mấy điều này huynh đều đã quên rồi sao?" Thanh âm u uất của Đại Nhi vang lên sau lưng hắn, nghe thê lương vô bỉ: "Ba ngày trước, huynh còn sủng ái Đại Nhi như vậy, chẳng lẽ huynh bây giờ lại quên mất?"
Tô Đại Nhi lời vừa thốt ra, chúng nhân tại đương trường đều mang tâm tình khác nhau, hâm mộ cũng có, ghen ghét cũng có, nhìn hả hê chờ xem hí kịch cũng có, vì Hoa Nhược Hư mà lo lắng cũng có.
"Tỷ tỷ à, người ngàn vạn lần phải nhẫn nhịn a!" Hoa ngọc Phượng thầm khấn trong lòng, nhưng mà nàng lập tức biết lời cầu nguyện của mình đã quá muộn rồi.
"Buông ta ra!" Hoa Ngọc Loan vùng ra khỏi tay của Hoa Nhược Hư, quay phắt người lại, ánh mắt như muốn nuốt chửng người ta giương lên nhìn Hoa Nhược Hư, lại hung hăng nhìn nhìn Tô Đại Nhi, ngữ khí đột nhiên trở nên băng lãnh vô bỉ: "Hoa Nhược Hư, ngươi thành thật nói cho ta, ngươi và con tiểu yêu nữ này là quan hệ thế nào?"
"Ngọc Loan tỷ tỷ, người sao có thể nói Đại Nhi như vậy? Đại Nhi chỉ là yêu thích Nhược Hư ca ca mà thôi, vì sao lại nói Đại Nhi là yêu nữ chứ?"
Thanh âm u oán của Tô Đại Nhi kèm theo cảm giác ủy khuất nồng đậm, người khác nghe thấy là lập tức sinh lòng trắc ẩn.
"Tô Đại Nhi, ngươi không cần làm bộ ngây thơ trước mặt ta, ta mặc kệ ngươi và sư đệ có quan hệ gì, bắt đầu từ bây giờ, hắn chính là trượng phu của ta, ngươi tốt nhất không nên đến dây dưa với hắn." Hoa Ngọc Loan đột nhiên lại tựa hồ thay đổi chủ ý, không còn muốn truy cứu Hoa Nhược Hư.
Hoa Ngọc Loan kỳ thật nhẫn nhịn được cũng rất vất vả, với tính cách của nàng cơ hồ là không có khả năng nuốt xuống ngụm khí tức như vậy, chỉ là mới rồi bên tai nàng truyền đến thanh âm của Hoa ngọc Phượng: "Tỷ tỷ, Tô Đại Nhi là cố ý tới quấy rối, tỷ ngàn vạn lần không nên rút lui!"
Hoa Ngọc Loan mặc dù hoài nghi giữa Hoa Nhược Hư và Tô Đại Nhi có quan hệ không minh bạch, nhưng mà vẫn cố gắng nhẫn nhịn. "Nhược Hư ca ca, huynh cũng hi vọng Đại Nhi từ nay về sau đừng tới tìm huynh sao?"
Tô Đại Nhi hai mắt có phần mê ly, vừa chuyển đã trở nên sáng sủa vô cùng, trông vào như một ao nước thu trong vắt, dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi, trên mặt lộ ra vẻ mong chờ.
"Đại Nhi, ta ... "
Nhìn thấy ánh mắt nàng, Nhược Hư vốn muốn nói ra lời cự tuyệt nhưng lại vô pháp nói tiếp, nhất thời hắn tâm thần rối rắm, đầu óc bắt đầu có chút hơi mê loạn, trong đại sảnh cơ hồ yên tĩnh vô thanh, chỉ có tiếng hô hấp khe khẽ của chúng nhân, mọi ánh mắt đều khẩn trương nhìn vào Hoa Nhược Hư, cùng đợi chờ lời nói của hắn, sắc mặt của Hoa Ngọc Loan cũng bắt đầu chầm chậm biến sắc, một cặp mỹ mục cũng sắp tóe lửa đến nơi.
"Sư đệ, chẳng lẽ ngươi muốn thật sự mất đi tỷ tỷ sao?" Bên tai vang lên thanh âm của Hoa Ngọc Phượng, như được trực tiếp đánh thức, thoáng cái Hoa Nhược Hư đã bừng tỉnh trở lại. Không thể được, ta không thể mất đi sư tỷ, ta không thể như vậy, ta đã khổ công chờ đợi nhiều năm như vậy, hôm nay sư tỷ rốt cuộc đã gả cho ta, ta sao có thể cứ như vậy mà đem hạnh phúc đã nắm được trong tay ném ra ngoài chứ? Đại Nhi, ta chỉ đành xin lỗi nàng thôi!
"Đại Nhi, nàng hôm nay tới tham dự hôn lễ của ta, ta rất cao hứng, có điều từ nay về sau chúng ta có lẽ không nên gặp mặt nhau nữa." Ngữ khí Hoa Nhược Hư có phần khô cứng, nói ra được cũng rất gian nan, lúc nói lại khẽ ngoảnh đầu đi nơi khác, hắn không dám nhìn ánh mắt của nàng, hơn nữa phát hiện sau khi nói ra lời này, trong lòng chính mình có một nỗi đau xót khó hiểu.
"Hoa Nhược Hư, ngươi thật là một tên gia hỏa vô tình vô nghĩa!"
Đại Nhi sắc mặt đột nhiên trở nên ảm đạm vô quang, khẽ thở dài một tiếng, một giọt thanh lệ từ khóe mắt chảy xuống, chúng nhân đột nhiên đều cảm thấy Hoa nhược Hư vì sao lại đáng giận như vậy, như thế nào mà khiến cho một nữ hài tử đáng yêu nhường ấy phải thương tâm? Mà Lưu Vân lại càng nhịn không được đã buông lời mắng chửi, xem điệu bộ của nàng tựa hồ muốn ngay bây giờ kiếm Hoa Nhược Hư tính sổ.
"Lưu Vân, Phi Nhứ chúng ta đi thôi." Đại Nhi khẽ nói, thân thể kiều diễm tựa hồ có chút run rẩy, chậm rãi xoay người lại, bước về hướng đại môn.
Bước chân của nàng rất nhẹ, rất êm, đi cũng thật chậm thật chậm, tựa hồ mang theo muôn vàn quyến luyến, tất cả chúng nhân đều ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng dâng lên một nỗi thương tiếc vô bỉ, tựa hồ đều đã quên mất nàng là cung chủ của một Ma cung đáng sợ.
Cũng ngay tại lúc Tô Đại Nhi bước tới cửa, nàng đột nhiên dừng lại, xoay người một cái mỹ diệu vô cùng, mái tóc đen óng tự động không gió mà bay, tuyệt sắc dung nhan không đơn thuần là vẻ kiều mị nữa mà thêm vào đó là vài phần thánh khiết. Tô Đại Nhi thản nhiên mỉm cười, tựa như trăm hoa nở rộ, trong nháy mắt cả thiên địa như thất sắc, một nụ cười khiến cả thiên hạ khuynh đảo, một nụ cười mà từ nay về sau sẽ khắc sâu trong đầu mọi người, khoảnh khắc ấy trong nháy mắt đã trở nên vĩnh hằng.
"Nhược Hư ca ca, mặc dù huynh vô tình, có điều Đại Nhi lại không thể như vậy. Huynh sau này không muốn gặp lại Đại Nhi nữa, nhưng có một số chuyện Đại Nhi hôm nay không thể không nói cùng huynh, xin Nhược Hư ca ca đừng nên hận Đai Nhi mới được."
Thanh âm nhu nhuyễn của Tô Đại Nhi lại vang lên, ưu thương trên mặt tựa hồ đã tiêu tan hết, có điều Hoa Nhược Hư lại từ trong ánh mắt của nàng mà cảm thụ được mối thâm tình của nàng, nhưng hắn chỉ có thể trốn tránh.
"Nhược Hư ca ca, huynh có biết Thanh Nguyệt tỷ tỷ đi đâu không? Kỳ thật huynh đương nhiên là không biết! Huynh có biết là ta đã hi vọng cỡ nào người huynh sẽ cưới là Thanh Nguyệt tỷ tỷ không? Bởi vì Thanh Nguyệt tỷ tỷ sẽ không độc chiếm huynh, chỉ tiếc tỷ ấy lại quá mềm yếu, tỷ ấy vốn thuộc loại người mà những thứ của tỷ ấy đều nhường cho người khác, mặc dù tỷ ấy rất không cam lòng, nhưng lại không hề nề hà."
Hoa Ngọc Loan sắc mặt lại biến đổi, có chút gì đó như một tia kinh hoàng.
Hoa Nhược Hư cũng ngẩng đầu lên, hắn cảm giác được lời này của Tô Đại Nhi tựa hồ có chút gì đó không thích hợp trong hoàn cảnh này, có điều nhất thời vẫn nghĩ chưa thông.
"Ngọc Loan tỷ tỷ, ta biết tỷ rất thích Nhược Hư ca ca, nhưng mà tỷ vì cái gì phải bức Thanh Nguyệt tỷ tỷ đi, sau đó lại biện ra một lý do mà lừa gạt Nhược Hư ca ca chứ?"
Một câu như kích khởi ngàn lớp sóng, Hoa Ngọc Loan sắc mặt đại biến.
"Ngọc Loan tỷ tỷ, tỷ muốn phủ nhận phải không? Có điều những chuyện này là ta tận mắt nhìn thấy, tỷ khẳng định nghĩ không ra lúc tỷ dùng kiếm chĩa vào Thanh Nguyệt tỷ tỷ, còn có người tại bên ngoài nhìn thấy?"
Tô Đại Nhi căn bản không cho người khác có cơ hội nói, ngữ khí cũng trở nên càng ngày càng trong trẻo.
"Tô cung chủ, ngươi nói là thật vậy chăng?" Diệp Bất Nhị lại lên tiếng vào lúc này.
"Diệp Bất Nhị, có thật là ta nhất định phải nói cho ngươi hay không?" Tô Đại Nhi tựa hồ rất chán ghét hắn, nhìn hắn không chút hảo cảm. Diệp Bất Nhị đành phải ngượng ngùng ngậm miệng lại, gây cho người ta một loại cảm giác thất vọng.
"Tô Đại Nhi, ngươi không được ngậm máu phun người!" Hai gò má trắng nõn của Hoa Ngọc Loan biến đổi thanh hồng bất định, ngữ khí vô cùng phẫn nộ.
"Ngọc Loan tỷ tỷ, ta làm việc đến giờ không gì không dám nhận, xem ra ta vẫn có cơ hội trở về bên Nhược Hư ca ca, bởi vì ta phát hiện tỷ vẫn không bằng ta." Tô Đại Nhi trong miệng ngọt ngào gọi Ngọc Loan tỷ tỷ nhưng lời nói ra chỉ sợ không làm nàng ta tức chết.
"Tô Đại Nhi, là ta bức Giang Thanh Nguyệt phải đi, vậy thì sao nào? Ta làm gì cũng không cần tới ngươi dạy khôn!"
Hoa Ngọc Loan cuối cùng bạo nộ, hôm nay đã xuất hiện một số sự tình làm nàng khó chịu nổi, vốn nàng là người tâm cao khí ngạo làm sao có thể chịu được.
Hoa Nhược Hư trong lòng trầm xuống, nhưng mà hắn lại cũng không có nói gì cả. Mặc dù tại lúc Hoa ngọc Loan chưa thừa nhận thì hắn đã thầm đoán được rồi, có điều bây giờ nghe được Hoa Ngọc Loan chính miệng nói vậy, trong lòng hắn còn có một loại cảm giác khó tả, tức giận sao? Tựa hồ không phải, thương tâm ư? Dường như cũng không phải.
"Đường đường là nữ nhi của Hoa Sơn chưởng môn, lại dùng kiếm uy hiếp người khác để cướp lấy tình lang, ha ha ha, Hoa Thiên Vân ơi Hoa Thiên Vân, nữ nhi bảo bối của ngươi cũng thật thú vị a ".
Một tràng cuồng tiếu truyền đến, một bóng người màu xám nhàn nhạt từ bên ngoài thần tốc phi vào, một cỗ chân khí cương mãnh vờn quanh xung quanh hắn, nhất thời một đám người té ngã ra bốn phía.
"Nam Cung trưởng lão đích thân tới Hoa Sơn chỉ vì để chỉ trích tiểu nữ thôi sao?"
Thanh âm lãnh đạm của Hoa Thiên Vân vang lên, đột nhiên xuất hiện tại trước mặt người vừa đến, một cỗ chân khí nhu hòa ép tới.
"Ha ha, Hoa Thiên Vân, ta hôm nay tới không phải để so đấu nội lực cùng ngươi như vậy."
Người vừa tới khẽ cười một tiếng, chân khí đột nhiên được thu hồi về, trong đại sảnh chúng nhân khẽ thở ra một ngụm khí, cái loại cảm giác áp bách đã biến mất.
"Lại không biết Nam Cung trưởng lão đến có điều chi chỉ giáo?" Hoa Thiên Vân vẫn như cũ lạnh nhạt hỏi.
"Nam Cung Hiên Viên tham kiến cung chủ!" Người tới lại chuyển thân về phía Tô Đại Nhi mà bái kiến.
"Đại trưởng lão miễn lễ!" Tô Đại Nhi ôn nhu nói, lúc này một số ngưiờ vốn chưa minh bạch thân phận người vừa tới cũng đã rõ ràng rồi.
Nam Cung Hiên Viên, đệ nhất cao thủ Địa Bảng, đứng đầu tứ đại trưởng lão của Ma cung, cũng là đệ nhất cao thủ của Ma cung. Chỉ là chúng nhân lại cảm thấy tướng mạo hắn so với trong tưởng tượng thì kém xa, vốn cũng đều tưởng hắn là loại trông rất cùng hung cực ác, chỉ là bây giờ mọi người lại phát hiện Nam Cung Hiên Viên tướng mạo không chỉ rất anh tuấn, mà khí chất còn nho nhã lịch thiệp, trên người mang trường bào màu xám, chỉ là mi dài che mắt hơi có phần sát khí.
"Chưởng môn!"
Đột nhiên một người mặc trang phục đệ tử Hoa Sơn vội vàng từ ngoài cửa chạy vào, trông thấy Nam Cung Hiên Viên chợt bị một trận sợ hãi, có điều nhìn thấy Hoa Thiên Vân liền tựa hồ yên tâm.
"Chưởng môn, đệ tử bổn môn đã bị công kích, may mà không ai gặp nạn, nhưng nhiều người đã bị thương!" Đệ tử kia liền bẩm báo.
"Hoa Thiên Vân, đệ tử dưới tay ngươi quả thật bộ dạng không ra sao cả, ta chỉ để có vài tên tiếp đón bọn chúng mà thôi." Nam Cung Hiên Viên nhìn Hoa Thiên Vân mà lắc lắc đầu, bộ dạng rất là tiếc nuối.
"Nam Cung trưởng lão, xem ra phần lễ ngươi tặng cho Hoa mỗ cũng không nhẹ a." Hoa Thiên Vân sắc mặt đã có chút nộ ý, Hoa Sơn đã rất nhiều năm chưa có người dám tới giương oai, ngay cả Ma cung cũng không ngoại lệ.
"Khách khí khách khí, chỉ là một phần lễ vật nho nhỏ mà thôi." Nam Cung Hiên Viên cất lên một tràng cười ha hả.
"Đại trưởng lão, chúng ta nên đi thôi!" Thanh âm Tô Đại Nhi vang lên.
"Hôm nay tiểu nữ thành hôn, không muốn nhìn thấy huyết quang, có điều ngày rộng tháng dài, Tô cung chủ mời đi thong thả." Hoa Thiên Vân lạnh lùng nói, "Có điều Hoa mỗ không thể không bội phục Tô cung chủ, đã tìm được một cái cớ tốt như vậy mà đến, thiếu chút nữa Hoa mỗ còn thực nghĩ rằng Tô cung chủ đối với tiểu tế tình thâm ý trọng chứ."
Tô Đại Nhi sắc mặt khẽ biến, nhìn nhìn Hoa Nhược Hư, muốn nói lại thôi, rút cuộc thầm thở dài u uất, bước ra ngoài.
"Tô cung chủ xin dừng bước!" Ai cũng không nghĩ người nói ra lời này lại là Hoa Nhược Hư.
"Nhược hư ca ca, huynh ... " Tô Đại Nhi thân thể kiều diễm run rẩy dữ dội.
"Đây là vật của Tô cung chủ, xin Tô cung chủ thu hồi." Trên tay Hoa Nhược Hư xuất hiện một khối ngọc bội, vốn là trên thân Tình Kiếm, mới rồi đã bị hắn gỡ ra. Tô Đại Nhi có phần không tin nổi nhìn thẳng vào Nhược Hư, phát hiện mặt hắn không chút biểu tình, ánh mắt cũng rất kiên nghị.
"Hôm nay mọi người có thể tới tham dự hôn lễ của tại hạ, tại hạ cảm kích vô cùng, có điều có một việc ta không thể không nói, sư tỷ sở dĩ phải bức Giang Thanh Nguyệt rời đi hoàn toàn là do chủ ý của ta." Hoa Nhược Hư đem ngọc bội trao vào tay Tô Đại Nhi, Tô Đại Nhi theo ý thức nắm lấy ngọc bội. Câu nói tiếp theo của Nhược Hư lại càng khơi thêm sóng gió dữ dội.
"Mọi người có thể nói tại hạ vô tình vô nghĩa, có điều hôm nay xin đừng nên làm chậm trễ giờ lành của tại hạ." Hoa Nhược Hư lại nói tiếp, không cho bất cứ kẻ nào có thời gian nói chuyện, sau đó xoay người kéo lấy Hoa Ngọc Loan, nhanh chóng biến mất trong đại sảnh.
"Sư tỷ, Đại Nhi, bây giờ các người đã vừa lòng chưa?" Hoa Nhược Hư trong lòng thầm nhủ.
Đại Nhi chậm rãi bước khỏi cổng lớn Hoa Sơn, đường lộ xa xa hiện ra trước mắt. Nàng chỉ đành thở dài, từ nay về sau Hoa lang đã hóa ra người xa lạ.
Trong chốn động phòng, ánh đèn vẫn lập lòe chưa tắt...
----------------
(*): trước hoa dưới trăng, nơi khuê phòng đối rượu, sắc hồng trong trướng, cùng ôm nhau ngủ say
Quyển 3: Tình Mịch