Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Judith Mcnaught
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2805 / 28
Cập nhật: 2015-08-13 18:10:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
rái với cách nhìn của cô, hay kinh hoàng với hành vi của một cô gái mười tám tuổi như cô, Stuart lắng nghe toàn bộ câu chuyện của cô mà không thể hiện chút cảm xúc – thậm chí cũng không bất ngờ khi cô nói cho anh biết ai là cha của con cô. Thực ra, vì quá bối rối với nét mặt ôn hòa và sự im lặng kiên định của anh, khi kết thúc điều cần nói, Meredith lưỡng lự, "Stuart, em đã làm rõ mọi chuyện cho anh chưa?"
"Rất rõ ràng," anh nói, và như thể để chứng tỏ chuyện đó, anh nói thêm, "em vừa mới kể cho tôi nghe là bố của em bây giờ sẵn sàng sử dụng ảnh hưởng của ông ấy để cho yêu cầu qui hoạch của Farrell được chấp thuận với cùng cách thức ảnh hưởng không hợp pháp mà ông đã thể hiện khi ông nhờ Thượng nghị sĩ Davies cản trở nó? Phải không?"
"Em - em nghĩ vậy," cô trả lời, day dứt về những lời kết tội nặng nề của anh về hành động của cha cô.
"Pearson và Levinson là người đại diện cho Farrell hả?"
"Vâng."
"Thế là xong, " anh tuyên bố, ra hiệu cho người phục vụ tính tiền."Tôi sẽ gọi Bill Pearson vào sáng mai và bảo với anh ta rằng thân chủ của anh ta đã không công bằng khi đặt cho vị thân chủ được yêu mến của tôi thêm nhiều nỗi đau khổ về tinh thần không cần thiết."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi sẽ yêu cầu anh ta bảo thân chủ của anh ta ký vào vài giấy tờ thú vị, mà tôi sẽ phác thảo và gởi qua cho anh ta."
Meredith mỉm cười với sự pha trộn giữa hy vọng và không chắc chắn. "Chỉ vậy thôi sao?"
"Có thể là như vậy."
Chiều ngày hôm sau, Stuart cuối cùng cũng gọi cho cô.
"Anh nói chuyện với Pearson chưa?" Meredith hỏi, bụng cô thắt lại với sự đề phòng và sợ sệt.
"Tôi vừa mới gác máy cách đây một phút."
"Sao?" cô háo hức khi anh không không nói tiếp. "Anh có nói cho ông ta nghe về sự giúp đỡ của cha em không? Ông ta nói gì?"
"Anh ta nói," Stuart trả lời một cách nhạo báng," rằng toàn bộ vấn đề giữa em và Farrell là một chuyện rất cá nhân, mà thân chủ của anh ta muốn giải quyết trước khía cạnh đó và sau đó - khi thân chủ anh ta đã sẵn sàng - thì thân chủ của ta anh sẽ đưa ra các điều kiện cho việc ly hôn."
"Chúa ơi," cô thở hổn hển."Đó nghĩa là gì? Em không hiểu!"
"Trong trường hợp đó, tôi sẽ cố gắng hết sức để bỏ qua những biệt ngữ pháp lý lịch sự và phiên dịch cho em," Stuart đề xuất."Pearson bảo tôi đi chết đi."
Lời phỉ báng, hoàn toàn không phải là tính cách của Stuart, nói cho Meredith biết anh còn bực mình hơn những gì anh đang thể hiện, và điều đó hầu như làm cho co^ cảm thấy lo ngại vo+’i thái độ khó hiểu của luật sư của Matt. "Em vẫn không hiểu!" cô nói, lảo đảo tiến lại ghế của cô. "Matt đã rất hợp tác tại bữa ăn trưa ngày hôm đó - cho đến khi anh ấy nhận được cuộc điện thoại nói về vụ qui hoạch Southville. Bây giờ em đang tặng cho anh ấy sự phê duyệt yêu cầu qui hoạch của anh ấy, và anh ấy thậm chí cũng không nghe"
"Meredith," Stuart hỏi một cách kiên quyết. "Em có giấu bất cứ chuyện gì khác khi mô tả quan hệ giữa em và Farrell với tôi không?"
"Không, không có gì cả. Tại sao anh lại hỏi vậy?"
"Bởi vì," anh trả lời, "từ những chuyện tôi đã đọc và nghe về anh ta, Farrell là một người đàn ông có logic, thông minh - một cách lạnh lùng, logic hầu như không có tính người theo nhận xét của một vài người. Người đàn ông logic, bận rộn không đi quá xa để trả thù những chuyện lặt vặt. Nó là một sự lãng phí thời gian của họ, và trong trường hợp của Farrell, thời gian của anh ta đáng giá rất nhiều tiền. Nhưng mỗi người đàn ông có một giới hạn cho những gì anh ta muốn có. Như thể là Farrell đã bị đẩy qua giới hạn đó,và anh ta muốn một cuộc chiến, anh ta đang hậm hực muốn làm điều đó! Và nó làm tôi rất, rất lo ngại."
Nó còn làm cho Meredith lo sợ hơn. "Tại sao anh ta muốn một cuộc chiến?"
"Tôi phải giả định là anh ta muốn thoả mãn sự trả thù."
"Trả thù cho cái gì?" Meredith rên lên trong tiếng khóc hoảng sợ."Tại sao anh lại nói như vậy?"
"Là một chuyện mà Pearson đã nói - anh ta cảnh báo tôi là nếu có bất cứ sự cố gắng nào từ phía em để xúc tiến vụ ly hôn này thông qua toà án mà hoàn toàn không có sự đồng ý trước từ thân chủ của anh ta thì sẽ dẫn đến những gì mà anh ta gọi là càng khó chịu hơn đối với em."
"Càng khó chịu hơn à?"cô lặp lại, sửng sốt. "Tại sao anh ta lại muốn chuyện đó vào lúc này? Khi em ăn trưa với anh ta tuần trước, anh ta đã rất dễ thương. Anh ta thành thật. Anh ta nói đùa với em mặc dù anh ta thật sự khinh thường em."
"Tại sao?" anh cắt ngang và chú ý đến điểm này. "Tại sao anh ta lại coi thường em? Điều gì làm cho em nghĩ là anh ta coi thường em?"
"Em không biết. Chỉ là cảm giác của em." lờ đi câu hỏi không thể trả lời đó, cô tiếp tục. "Anh ta giận dữ về chuyện Southville thì cũng dễ hiểu thôi, và anh ta chắc chắn là khó chịu với những gì em đã nói với anh ta trong xe sau bữa ăn trưa. Có thể chuyện đó là điều làm cho anh nổi điên và 'đẩy anh ta vượt qua giới hạn' không?"
"Có thể," Stuart trả lời, nhưng anh có vẻ không thuyết phục.
"Bây giờ chúng ta sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó vào cuối tuần. Tôi sắp sửa đi Palm Beach trong một giờ nữa để nghỉ cuối tuần với Liz Jenkins và Teđy trên du thuyền của họ. Chúng ta sẽ thảo ra chiến lược của chúng ta khi tôi quay về. Cố đừng lo lắng quá nhiều"
"Em sẽ cố," Meredith hứa, và khi cô gác máy cô nỗ lực hết sức để đẩy Matthew Farrell ra khỏi tâm trí cô bằng cách vùi đầu vào công việc. Rõ ràng là cô thành công trong hai tiếng đồng hồ trước khi Sam Green yêu cầu được gặp cô ngay. Như đã hứa, Sam đã thúc ép nhân viên của anh hoàn thành dự án đang ngăn không cho anh đi Houston và thương lượng với Thorp cho miếng đất Houston. Cách đây ba ngày, Sam đã gọi họ, hy vọng là sắp xếp một cuộc gặp mặt vào tuần này, chỉ để nghe Ivan Thorp nói với anh là chẳng có ích gì khi xuống đó cho đến tuần tới.
Mỉm cười, Meredith nhìn anh bước lại gần bàn cô. "Anh sẵn sàng cho chuyến đi Houston của anh rồi chứ?"
"Thorp vừa gọi tôi và hủy bỏ cuộc hẹn của chúng tôi," anh nói, và ngồi xuống cái ghế đối diện với cô, trông có vẻ giận dữ và bị quấy rối "Dường như họ đã chấp nhận bản hợp đồng hai mươi triệu đô la cho miếng đất đó. Người mua miếng đất đó muốn vụ làm ăn được giữ bí mật cho đến bây giờ, điều đó khiến Thorp trì hoãn chuyện gặp tôi. Bất động sản đó bây giờ thuộc về một chi nhánh bất động sản của một tập đoàn lớn."
Chán ngán vì thất vọng và một cách cứng rắn không muốn chấp nhận bị thua cuộc, Meredith nói, "liên lạc với người sở hữu mới, và tìm hiểu xem họ có muốn bán nó không."
"Tôi đã làm rồi và họ sẵn sàng bán," Sam nói, giọng của anh tỏ vẻ nhạo báng.
Bị bất ngờ bởi giọng điệu của anh, Meredith giục, "vậy thì đừng phí thời gian, chúng ta hãy bắt đầu thương lượng với họ ngay "
"Tôi đã thử rồi. Họ muốn ba mươi triệu và con số đó không thể trả giá được."
"Ba mươi triệu! Đúng là ngớ ngẩn!" Meredith kêu lên, gần như nhỏm dậy khỏi ghế của cô. "Đúng là điên! Miếng đất đó đáng giá hai mươi bảy triệu, không hơn, với tình hình kinh tế hiện nay và họ chỉ trả có hai mươi triệu cho miếng đất đó!"
"Tôi đã chỉ ra điều đó cho giám đốc phụ trách bộ phận bất động sản của họ, nhưng thái độ của anh là mua nó hay không mua."
Meredith đứng dậy và đi đến cửa sổ, cố quyết định phải làm gì tiếp theo. Miếng đất Houston, với địa thế gần The galleria, là một nơi tốt nhất cho chi nhánh Bancroft mà cô chưa từng nhìn thấy ở bất cứ nơi nào khác. Cô muốn cửa hàng xây dựng ở đó, và cô sẽ không bỏ cuộc. "Họ dự định phát triển nó cho chính họ à?" cô hỏi, quay về bàn của cô và tựa vào cạnh bàn, cánh tay cô khoanh trước ngực, chìm đắm trong suy nghĩ.
"Không."
"Anh đã nói là một tập đoàn sở hữu nó. Là tập đoàn nào?"
Sam Green, như gần hết tất cả những người khác ở Bancroft, hiển nhiên biết rõ tên của Meredith gắn liền với Matthew Farrell trong các mẩu tin xã hội ngắn, và anh do dự vài giây trước khi anh trả lời" Intercorp."
Không thể tin và sự giận dữ làm cho cô đứng bật dậy và nhìn anh trừng trừng." Anh đang nói đùa à!" cô bùng nổ.
Sự giận dữ của anh trở nên mỉa mai "Bộ tôi trông giống người đàn ông đang nói đùa lắm hả?"
Ý thức được sự miễn cưỡng của Sam khi đề cập đến Intercorp thể hiện rõ không cần phải giả vờ đây chỉ là một trận chiến kinh doanh đơn thuần, Meredith nói một cách giận dữ, "tôi sẽ giết Matthew Farrell vì chuyện này!"
"Tôi xem đó là một lời đe dọa chỉ dành riêng cho việc cung cấp thông tin giữa luật sư – thân chủ để tôi không phải làm chứng chống lại cô nếu cô giết Farrell."
Cảm xúc dâng từng đợt qua toàn bộ cơ thể cô; cô nhìn chằm chằm vào Sam trong sự tức giận và hoài nghi trong khi những lời tiên đoán của Stuart rằng Matt đang cố trả thù xóa đi mọi nghi ngờ trong chuyện mua miếng đất ở Houston của Intercorp là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Rõ ràng đây là một vài chuyện khó chịu mà Pearson đã cảnh báo Stuart hôm nay.
"Cô muốn làm gì tiếp theo?"
Đôi mắt xanh giận dữ của cô gắn chặt vào anh. "Tiếp theo, sau khi tôi giết anh ta hả? Sau đó tôi muốn đem anh ta cho cá ăn! Đồ đồi bại, thủ đoạn -" cô sững lại, cố giữ nét mặt bình tĩnh, và đi đến sau bàn cô. "Tôi sẽ phải suy nghĩ về chuyện này, Sam. chúng ta hãy thảo luận nó vào thứ hai"
Khi Sam rời khỏi, Meredith bắt đầu đi tới đi lui. Cô đi băng qua chiều dài văn phòng của cô, đi tới đi lui ở cửa sổ, cố kềm chế cơn giận để cô có thể trở nên khách quan và nghĩ ra giải pháp. Matt làm cuộc sống của cô thành ác mộng là một chuyện; cô có thể xử lý chuyện đó thông qua Stuart bằng cách nào đó. Nhưng bây giờ anh đang tấn công Bancroft & Company, và làm cho cô hoảng sợ và tức điên lên hơn bất cứ điều gì anh đã làm đối với cá nhân cô. Anh phải bị chặn lại – và ngay bây giờ. Chúa mới biết những chuyện gì khác mà anh dự định làm -, hay tệ hơn nữa là, những mưu đồ mà anh đã triển khai thực hiện.
Giận dữ, cô cào những ngón tay của cô qua tóc ở sau cổ cô, và tiếp tục đi tới đi lui cho đến khi cô từ từ dịu xuống và bắt đầu suy nghĩ. "Tại sao anh lại làm việc này?"cô nói to với căn phòng trống. Câu trả lời rõ ràng - đó là cách anh trả đũa cho yêu cầu quy hoạch của anh bị từ chối. Matt đã vui vẻ tại bữa ăn trưa vào tuần trước - cho đến khi anh nhận được cuộc gọi điện thoại về chuyện Southville. Sự can thiệp của cha cô với yêu cầu qui hoạch của Matt hiển nhiên là nguyên nhân của trận chiến này.
Nhưng bây giờ chuyện đó không còn cần thiết nữa! Bằng cách nào đó cô phải làm cho anh lắng nghe cô nói, phải làm cho anh hiểu rằng anh đã thắng trận chiến của anh, và cha cô là người thua cuộc. Tất cả những gì Matt cần phải làm nộp lại đơn yêu cầu qui hoạch của anh đến hội đồng ủy ban và sẽ được chấp thuận! Vì Stuart không có mặt để khuyên cô không nên làm nó, Meredith thấy chỉ có một cách duy nhất để cô làm: cô hầm hầm đi đến bàn và quay số văn phòng của Matt.
Khi thư ký của anh trả lời điện thoại của anh, Meredith cố tình trầm giọng xuống, cố giả giọng "Đây là - Phyllis Tilsher," cô nói dối, sử dụng tên của thư ký cô. "Ông Farrell có ở văn phòng không?"
"Ông Farrell đã đi về nhà. Anh ấy sẽ không vào văn phòng cho đến chiều thứ hai"
Meredith nhìn lướt qua đồng hồ của cô, ngạc nhiên nhìn thấy là đã quá năm giờ. "Tôi không nhận ra là muộn đến vậy. Tôi không có số điện thoại nhà anh ấy lúc này. Tôi có thể có nó không?"
"Tôi không được phép đưa số điện thoại nhà ông Farrell cho bất kỳ ai," bà nói "Chỉ thị của ông Farrell."
Meredith gác máy. Cô không thể đợi cho đến thứ hai mới thử gọi lại, và dù sao thì gọi anh ở văn phòng cũng chỉ mất thì giờ mà thôi. Dù là cô nói tên giả, thư ký của anh sẽ chắc chắn khăng khăng đòi biết là cô muốn gì trước khi chuyển máy cho cô. Cô có thể đi đến văn phòng của anh vào ngày thứ hai, nhưng với tâm trạng của anh hiện giờ, anh có lẽ không chịu gặp cô rồi sai bảo vệ của anh quẳng cô ra khỏi toà nhà. Nếu cô không thể làm anh lắng nghe cô ở văn phòng của anh, và cô không dám đợi cho đến thứ hai để thử, cô phải tìm anh ở..." Nhà!" cô nói to. Tìm anh ở nhà là một kế sách hay hơn nhiều; anh sẽ không có cô thư ký đã được chỉ bảo là từ chối cuộc gọi của cô tại nhà anh. Có thể số điện thoại nhà anh có trong danh bạ, cô nhấc máy điện thoại và gọi dịch vụ cung cấp số điện thoại.
Người điều hành xin lỗi vì thông báo cho cô biết là số của anh không được công bố.
Thất vọng nhưng không bị đánh bại, Meredith gác máy. Bây giờ khi cô đã quyết định nói chuyện với anh tại nhà của anh, cô sẽ không chịu thua. Với kế hoạch khả thi trong đầu, và cơ hội thực hiện nó, Meredith bình tĩnh, cứng rắn giải quyết chuyện đó với cái cách hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài mảnh khảnh và giọng nói nhu mì của cô. Cố nghĩ ra người có thể biết số điện thoại cá nhân của anh và sẽ đưa nó cho cô, cô nhắm mắt lại và tập trung. Matt đã đưa Alicia Avery đến buổi diễn opera, và Stanton Avery là người bảo trợ để Matt làm một thành viên ở Glenmoor Country Club. Mỉm cười hài lòng, cô nhìn lên số của Stanton Avery trong danh bạ điện thoại tư nhân của cô và quay nó.
Theo lời người quản gia của Avery, ông Avery và con gái ông đang ở tại nhà của họ ở St. Croix và sẽ không quay lại trong một tuần nữa. Meredith cân nhắc chuyện lấy số thoại của họ ở St. Croix từ người làm, nhưng cô chợt nhớ lại và cô biết là Stanton sẽ không đưa cho cô số của Matt. Ông sẽ bảo vệ sự riêng tư của Matt với người phụ nữ đã sỉ nhục anh ở buổi diễn opera, và có người cha đã tẩy chay chuyện làm thành viên của Matt ở Glenmoor. Meredith gác máy, rồi gọi đến Glenmoor, dự định yêu cầu quản lý của câu lạc bộ lấy số điện thoại của Matt từ đơn xin gia nhập thành viên của anh.
Nhưng Timmy Mattin đã đi về. Và văn phòng đóng cửa.
Cắn môi, cô chấp nhận sự thật là bây giờ cô buộc lòng phải đi đến căn hộ của Matt. Viễn cảnh phải đương đầu với một Matthew Farrell đang tức điên, nhất là ngay trên lãnh địa của anh, làm cô lạnh toát cả người. Cái rùng mình chạy dọc xuống sống lưng cô khi cô nhớ lại vẻ hung dữ trên khuôn mặt anh khi cô xỉ nhục bố anh là một kẻ say xỉn bẩn thỉu. Ngả nhẹ đầu ra, cô nhắm mắt lại, cảm thấy hối tiếc trộn lẫn với sợ hãi và giận dữ. Giá mà bố cô đã không cản trở yêu cầu qui hoạch của Matt... hoặc làm nhục anh bằng cách tẩy chay anh ở Glenmoor. Nếu cô đã không nổi nóng trong xe... thì bữa ăn trưa của họ sẽ kết thúc thật dễ thương như khi nó bắt đầu, và chuyện như thế này sẽ không xảy ra.
Hối hận, tuy nhiên, sẽ không giải quyết được vấn đề rắc rối của cô, và cô mở mắt ra, tự khích lệ bản thân với những gì cô phải làm. Cô không biết số điện thoại của Matt, nhưng cô biết chính xác nơi anh sống. Và tất cả những người khác đọc tờ Chicago Tribune cũng đều biết. Phần phụ trương của tờ Chicago Tribune phát hành vào Chủ Nhật tháng trước đã có bốn trang in màu căn hộ ở tầng trên cùng lộng lẫy mà nhà doanh nghiệp giàu có mới đến Chicago đã mua và trang bị tại cao ốc Berkeley trên Lake Shore Drive.
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường