Số lần đọc/download: 3380 / 36
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:16 +0700
Hồi 32 - Đột Nhập Hang Hùm
P
hụ thân chàng nhìn chàng:
- Đó là toàn bộ phần hạ của tuyệt học Càn Khôn. Không có phần hạ này, tìm được hai phần còn lại cũng vô ích. Bây giờ hài tử có thể gọi bọn họ đến được rồi.
Tiểu Thiên gật đầu, quay người gọi Đoan Mộc Quý, Hồ Liễu Liễu và Tiểu My đang đứng cách đó khá xa:
- Gia phụ đã truyền xong tâm pháp Càn Khôn rồi. Chư vị mau quay lại đây!
Họ chạy đến với sức lực đã hoàn toàn hồi phục.
Trong khi Đoan Mộc Qúy mừng mừng tủi tủi cùng Thẩm Định Giang hàn huyên, Tiểu My khẽ hỏi Tiểu Thiên:
- Lệnh tôn đang lúc hồi dương hay đã hoàn toàn khôi phục thần trí?
Chàng mỉm cười:
- Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai, có ai ngờ trong cái rủi lại có cái may. Gia phụ tuy bị phế võ công nhưng dẫu sao cũng đã từng luyện qua tuyệt học Càn Khôn vốn là công phu phật môn thượng thừa. Điều đó giúp kinh mạch của gia phụ dù trải qua nhiều ngộ biến vẫn luôn ổn định.
Thở ra một hơi dài, chàng tiếp:
- Kinh mạch đó đã bị kích động khi gia phụ vô tình bị trúng chưởng Lãnh Băng của tại hạ. Mọi người nghĩ xem, bất kỳ ai bị hôn mê cũng vậy, họ đều tỉnh nếu bị té nước lạnh vào người. Gia phụ bị Nhiếp Hồn đại pháp làm cho thần trí mê muội, nhưng lãnh khí của Lãnh Băng Chưởng khi thấm nhập vào người đương nhiên phải tác động đến các kinh mạch. Từ từ, lãnh khí đã làm cho thần trí tỉnh lại.
Lại cười chàng nói:
- Tóm lại, sinh mạng của gia phụ kể như bảo toàn, ngoài trừ bị mất võ công, từ nay về sau gia phụ vẫn ung dung hưởng hết thọ mệnh.
Hồ Liễu Liễu cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Ta đã nghe My muội nói về ngươi. Xem ra ngươi đã phải trải qua không biết bao nhiêu cơ khổ mới đạt được điều này. Tạ thật sự mừng cho ngươi.
Hồ Liễu Liễu nói đúng, trong lúc chàng bận tâm nghe phụ thân truyền thụ tâm pháp Càn Khôn phần hạ, họ có nhiều thì giờ để kể cho nhau nghe mọi diễn biến của từng người, của Hồ Liễu Liễu, của Tiểu My và của chính Tiểu Thiên nữa.
Chàng băn khoăn nàng:
- Cô nương và lệnh muội hiện đã tìm một tính danh nào khác để thay cho tính danh cũ chưa?
Tiểu My vui vẻ:
- Có rồi! Liễu tỷ bảo thân phụ có họ Liễu. Liễu Liễu sẽ vừa là tên vừa là họ của Liễu tỷ.
Chàng gật đầu:
- Liễu Liễu! Hay đấy và dễ gọi. Chỉ cần bỏ chữ Hồ ở phía trước là đủ.
Liễu Liễu nhìn chàng:
- Còn huynh?
- Thẩm Định Thiên. Gia phụ bảo như vậy!
Liễu Liễu lại hỏi:
- Nghe nói huynh còn có một vị bào muội?
- Không sai! Và tại hạ nghĩ là đã tìm thấy rồi!
Tiểu My kinh ngạc:
- Là ai, Thiên ca? Sao Thiên ca biết?
Chàng chưa kịp đáp thì đâu đó ở bên ngoài khu rừng bỗng vang lên những tiếng huyên náo.
Liễu Liễu cũng nghe nên sắc mặt bỗng tái đi:
- Chừng như là lão?
Chàng cũng hiểu:
- Hồ Khắc Vọng! Lão đã đến tổng đàn Ngũ Hành Bang, giờ đang trên đường quay về!
Lão đang giao đấu với ai?
Liễu Liễu lại nói, sau một lúc nghe ngóng:
- Chỉ có một nhân vật luôn bị lão ác đạo gọi là lão quỷ!
Chàng kinh nghi:
- Bang chủ Cái Bang! Vậy thanh âm kia ắt phải là do Tiểu Kiếm Chưởng Trung Hàn Nam Long rồi!
Tiểu My lo lắng:
- Họ đến đây làm gì? Phải chăng là muốn giải thoát cho thất đại phái ngươi, những vị chưởng môn nhân?
Phát hiện Thẩm Định Thiên định lao ra để trợ giúp Thôi bang chủ và Hàn Nam Long, Liễu Liễu ngăn chàng lại.
- Không được đâu! Cạnh lão ác đạo bây giờ ngoài Tứ Giả Vệ Đạo còn có Tả Hữu Hộ Đạo. Bọn họ bảy người nếu kết hợp lập trận Thất Cầm, chúng ta không đủ lực đối phó!
Chàng bối rối:
- Dẫu sao tại hạ cũng phải giúp họ. Lúc trước, vì chuyện của tại hạ, họ đã xuất lực hết một lần. Thấy nguy nhưng lại co đầu thụt cổ, đâu phải bản sắc nam nhi đại trượng phu.
Liễu Liễu nghiêm giọng:
- Chúng ta không phải co đầu thụt cổ. Trái lại, phải biết tự lượng sức, biết phân biệt lợi hại và biết đâu là điều nên làm cần làm, đâu là điều nên tránh. Vả lại...
Thẩm Định Thiên trầm giọng:
- Nhưng họ có thể bị mất mạng?
Liễu Liễu lắc đầu:
- Không! Huynh hãy chờ nghe ta nói hết đã, đừng quá nóng vội. Nói thì nói như vậy, thật ra ta đã có cách. Không những giúp họ toàn mạng mà không chừng còn làm cho huynh và mọi người không bị lão nghi ngờ.
Tiểu My buột miệng hỏi:
- Liễu tỷ sao không nói sớm? Là cách gì, Liễu tỷ?
Thẩm Định Thiên quay nhìn Liễu Liễu:
- Lời cô nương vừa rồi như cố tình không đề cập đến bản thân cô nương, phải chăng cô nương định tự thân xuất hiện vẫn với vai trò Thiếu Đạo Chủ Huyền Thông Linh Đạo?
Nhìn lại toàn thân, sau đó Liễu Liễu mỉm cười với Tiểu My và Thẩm Định Thiên:
- Dáng vẻ của ta hiện giờ càng dễ thuyết phục lão phải tin chuyện Hóa Thông phản nghịch. Mọi người nghĩ sao?
Tiểu My tròn mắt:
- Thoát ra đã khó, Liễu tỷ lại tự nguyện đâm đầu vào?
Thẩm Định Thiên thở ra nhè nhẹ:
- Qúa mạo hiểm! Nhất là khi gặp Hóa Thông, cô nương sẽ khó giải thích việc tại hạ và hai phạm nhân của lão cũng biến mất.
Liễu Liễu vẫn tự tin:
- Có tịch thì nhúc nhích, ta hy vọng tự Hóa Thông sẽ bộc lộ thái độ phản nghịch khiến lão ác đạo không thể không tin lời ta. Còn chuyện huynh biến mất...
Nàng mỉm cười rồi nói tiếp:
- Lão vẫn nghi huynh là hạng quỷ kế đa đoan. Lão sẽ tự trách lão thay vì trách mắng ta. Thế nào?
Có lẽ Thẩm Định Giang và Đoan Mộc Qúy đã theo dõi từ đầu nên khi Liễu Liễu dứt lời, Đoan Mộc Qúy chợt lên tiếng:
- Liễu Liễu nói không sai. Vả lại, đây cũng là cơ hội hiếm có để hai hổ tự diệt lẫn nhau.
Lão ác đạo sẽ như thế nào nếu biết sơn môn của lão đang bị Hà Kỉnh Chi chiếm giữ. Ngươi đừng quá lo sợ cho Liễu cô nương, Tiểu Thiên.
Thẩm Định Giang chợt nói thêm vào:
- Nghĩ cho cùng, giả như kế sách này bị lộ, Liễu cô nương chỉ bị giam giữ mà thôi, không đến nỗi mất mạng. Khi đó, có hài tử ở ngoài và nếu kịp tập luyện xong công phu Càn Khôn, việc giải cứu cho Liễu cô nương cũng là điều nằm trong tầm tay.
Thẩm Định Thiên kinh ngạc:
- Ý phụ thân muốn nói...
Thẩm Định Giang gật đầu cho dù không nghe hết câu hỏi của Thẩm Định Thiên:
- Như phụ thân vừa nghe Đoan Mộc Qúy kể lại, bốn vị đường chủ còn lại và năm nhân vật phó đường chủ bổn bang đều bị lão Hà giam giữ ở một chỗ và chỗ đó hài tử cũng từng biết. Ta nghĩ, hài tử nên nhân cơ hội này lo giải cứu tất cả. Khi giải cứu họ xong, một là hài tử sẽ được họ nói cho nghe toàn bộ kinh văn Càn Khôn của hai phần còn lại, hai là hài tử vô hình chung có đủ lực lượng để đương đầu với thù nhân.
Chàng nghe mà giật mình:
- Kinh văn Càn Khôn của hai phần Trung - Thượng là do chư vị đường chủ, phó đường chủ cất giữ?
Đoan Mộc Qúy lộ vẻ lúng túng:
- Ngươi kinh ngạc cũng phải. Đến khi ta nghe lệnh tôn giải thích, ta cũng phải kinh ngạc thay. Có ai ngờ phụ thân ngươi lại có sự sắp đặt chính chắn như thế này?
- Sắp đặt như thế nào, Đoan Mộc thúc?
Phụ thân chàng giải thích:
- Ta chia hai phần Trung - Thượng ra mười phần, truyền cho chánh phó đường chủ ngũ đường đúng mười người, mỗi người một phần. Hà Kỉnh Chi vì không biết nên hơn mười năm qua y phải chịu thất bại.
Chàng nhìn Đoan Mộc Quý:
- Thúc thúc cũng biết một phần? Có phải vì thế, trước đây thúc thúc luôn bảo tiểu điệt phải lo giải cứu tất cả?
Đoan Mộc Qúy vẫn còn lúng túng:
- Sống cùng sống, chết cùng chết. Đó là lời minh thệ của bọn ta khi nhập bang. Ta nói với ngươi như vậy là ta lo cho họ và muốn người có dịp thu phục nhân tâm. Còn sự sắp xếp của phụ thân ngươi, đến bây giờ ta mới biết. Và cũng đến lúc này ta mới biết đoạn kinh văn do phụ thân ngươi bảo ta phải ghi nhớ chính là kinh văn Càn Khôn.
Chàng nhìn thân phụ:
- Nhỡ một trong mười nhân vật này chẳng may có mệnh hệ nào?
- Họ ắt có truyền nhân, ta đây liệu tính tất cả. Chỉ có điều, ta không lường được kế mưu của lão Hà. Cũng như ta đã từng nghĩ, truyền là truyền như vậy, nhưng vẫn còn có ta.
Không phải ta đã luyện trọn bộ Càn Khôn tuyệt học đó sao?
Đoan Mộc Qúy chợt hỏi:
- Bang chủ! Người không sợ chư huynh đệ họp lại nói cho nhau nghe và cùng luyện kinh văn đó sao?
Thẩm Định Giang mỉm cười:
- Chúng ta đã kết nghĩa đệ huynh. Họ Thẩm còn sợ gì chứ? Huống chi nếu có chuyện đó xảy ra, do chư vị không biết phần Hạ, một là chư vị sẽ không bao giờ biết ai trong chư vị giữ phần kinh văn đầu, phần kế là do ai giữ thứ hai, cho dù chư vị có đủ tâm cơ để tự ráp lại, không có phần Hạ thì hai phần đó cũng không giúp gì cho chư vị.
Ngừng một lúc, Thẩm Định Giang lại nói:
- Còn một nguyên nhân nữa khiến ta có sự sắp xếp này. Ta nói thật, ta cũng thầm mong cho chư vị tự tìm ra cách ráp mười phần kinh văn rời rạc lại với nhau. Bởi ta, trước kia ta cũng phải tự tiến hành như thế, và đó là làm theo di mệnh của Càn Khôn Thượng Nhân.
Như bây giờ chẳng hạn, do đã lập thệ, ta không có quyền nói cho Thiên nhi nghe toàn bộ kinh văn nọ. Thiên nhi phải tự tìm lấy. Được hoặc không, đó là tùy vào phúc phận và sự thông tuệ của Thiên nhi.
Mải chuyện trò, mọi người quên việc đang xảy ra cho bang chủ Cái Bang và Hàn Nam Long.
Đến lúc nhớ lại, Thẩm Định Thiên đưa mắt tìm thì mới phát hiện Liễu Liễu đã bỏ đi rồi.
Biết chàng tìm ai, Tiểu My bảo:
- Liễu tỷ đi rồi. Muội có lắng tai nghe và biết dường như Liễu tỷ đã thuyết phục được lão ác đạo. Tất cả mới bỏ đi chưa lâu.
Đoan Mộc Qúy chép miệng:
- Cảnh ngộ của Liễu nha đầu thật đáng thương. Ta nghĩ, Thiên nhi ngươi càng sớm luyện xong tuyệt học sớm chừng nào tốt chừng ấy. Có lẽ Liễu nha đầu sẽ trông chờ ngươi từng ngày và từng giờ đó.
Tiểu My nói thêm:
- Muội cũng có cảm giác này. Thiên ca, phải chăng Liễu tỷ đã làm chuyện gì đó có lỗi đối với Thiên ea, khiến Liễu tỷ tuy trông chờ nhưng lại ngại chạm mặt Thiên ca?
Chàng đứng lên, nói bằng giọng cả quyết:
- Mọi người nói không sai. Tại hạ phải sớm luyện công phu và phải sớm giải cứu Liễu Liễu.
Đưa mắt nhìn thân phụ, chàng nói với Đoan Mộc Qúy và Tiểu My:
- Việc bảo vệ cho gia phụ, tại hạ xin nhờ Đoan Mộc thúc và...
Tiểu My vội đánh tiếng:
- Muội sẽ theo Thiên ca. Có hai người cùng đi vẫn hơn là chỉ có một mình Thiên ca.
Đoan Mộc Qúy cười xòa:
- Việc lo lắng cho bang chủ chỉ là lo cái ăn cái uống và giấc ngủ. Nếu chỉ có hai ta, đều là bạn già của nhau, việc này nào phải quá sức ta? Ngươi cứ để tiều nha đầu đi với ngươi.
Chàng chưa biết phải nói gì thì phụ thân chàng lên tiếng:
- Hài tử chớ quá lo lắng. Ta và Đoan Mộc thúc của hài tử hãy còn nhiều điều chưa hàn huyên xong. Thật không tiện nói nếu có thêm đệ tam nhân ở ngay bên cạnh.
Không còn biết nói gì hơn, chàng bảo Tiểu My:
- Được rồi! Chúng ta đi, My muội!
oOo Đêm đã buông xuống từ lâu nhưng dưới ánh trăng thượng tuần, hai cỗ xe song mã vẫn đều đều gõ nhịp.
Lọc cọc... Lọc cọc...
Lọc cọc... Lọc cọc...
Hai cỗ xe phải dừng lại khi ở phía trước bất ngờ có bóng người hiện thân ngăn lối:
- Ngũ Hành Hợp Thiên!
Gã xa phu ngồi ở cỗ xe đầu lập tức trầm giọng đáp lại:
- Tam Trang Tụ Đỉnh!
Người đó lùi lại nhượng lối, nhưng miệng vẫn hỏi:
- Đã khuya thế này huynh đệ còn đưa gì đến tổng đàn trên những hai cỗ xe vậy?
Gã xa phu có vẻ không thích bị hỏi như thế:
- Tại hạ chỉ biết thực thi mệnh lệnh của đại lão gia, những câu hỏi vượt quá tầm hiểu biết, tại hạ xin miễn trả lời.
Nhân vật nọ co đầu thè lưỡi, phẩy tay ra hiệu cho hai cỗ xe đi, miệng gã lẩm bẩm:
- Mình chỉ hỏi chơi thôi, không ngờ gặp phải một khúc xương khó nhá.
Hai cỗ xe đi như thế, lần lượt vượt qua thêm năm trạm canh phòng nữa.
Ngỡ là đã hết, gã xa phu ở cỗ xe sau bỗng lên tiếng:
- Thiên cạ..
Gã xa phu phía trước giật mình, khẽ gắt:
- Đừng lên tiếng, My muội! Vẫn chưa phải hết đâu!
Gã xa phu nói thật là đúng!
Một tiếng quát bỗng vang lên, tuy không có bóng dáng nào xuất hiện:
- Ngũ Hành Hợp Thiên!
Gã xa phu phía trước vẫn đáp:
- Tam Trang Tụ Đỉnh!
Thanh âm nọ vẫn không buông tha:
- Bổn trang có tất cả năm nén nhang, các hạ Ở nén nhang nào, thừa hành mệnh lệnh của nén nhang nào?
Gã xa phu trước cười như trêu chọc:
- Đừng làm khó chứ? Đây đâu là lần đầu tiên tại hạ đến đây?
Giọng nói nọ vẫn vang lên nhưng đã có phần hòa hoãn:
- Cách đây không lâu, Huyền Thông Linh Đạo đã tìm đến. Lệnh của tam trang chủ là không được dễ dãi như mọi khi.
Gã xa phu vẫn cười:
- Chuyện này tại hạ có nghe nhưng không biết lão đạo Linh Hóa có đắc thủ được gì không?
- Còn đắc thủ được gì khi toàn bộ bổn trang lui hết xuống địa đạo?
Bất ngờ có thanh âm của một nữ nhân vang lên:
- A Thất! Ngươi nói năng gì thế? Ai đến vậy?
Giọng nói của A Thất ra chiều sợ sệt:
- Bẩm hương chủ! Là người điều động hai cỗ xe ngoài kia.
Thanh âm nữ nhân vang lên:
- Hai cỗ xe? Đến để làm gì?
Vút!
Nhân vật nọ từ chỗ tối xuất hiện trước hai cỗ xe:
- Đưa xe đến với dụng ý gì?
Gã xa phu ở cỗ xe đầu vẫn cứ giữ giọng thản nhiên:
- Lệnh của đại lão gia, đưa toàn bộ phạm nhân đến đệ nhị trang Hắc Sát.
- Để làm gì?
- Tại hạ chỉ là người thừa hành, không tiện hỏi rõ dụng ý của đại lão gia.
Nữ nhân nọ nhăn mặt:
- Lệnh của đại lão gia có đề cập gì đến tam trang chủ không?
Gã xa phu đáp:
- Có! Chia phạm nhân ngồi trên hai cỗ xe, sẽ do đích thân Tam trang chủ và tiểu chủ nhân Hà Như Thủy hộ tống!
- Vậy còn Tổng đàn thì sao?
- Tại hạ nghe nói lần này nhờ có nhị gia Tân Lương, bổn trang lần hồi sẽ rút khỏi Tổng đàn. Và dùng Tổng đàn để làm bẫy, đối phó với Huyền Thông Linh Đạo.
Nữ nhân nọ chợt xoè rộng năm ngón tay:
- Các hạ biết khá nhìều. Cho hỏi thuộc nén nhang thứ mấy?
Gã xa phu liền đáp, sau cái chớp mắt kỳ quái:
- Đệ tứ!
Nữ nhân nọ xòe ngửa lòng bàn tay:
- Cho xem Tam Trang Lệnh!
Gã xa phu nọ cho tay vào bọc áo, lấy ra một vật có hình vuông vức.
Nhưng thay vì ném qua cho nữ nhân nọ, gã xa phu lóng cóng thế nào không biết, lại đánh rớt vật nọ xuống đất.
Nữ nhân nọ vội chau mày, bỗng tiến đến và khom người nhặt vật nọ.
Đúng lúc đó, gã xa phu nhảy thót xuống, chân đạp vào vật nọ, tay đặt vào linh đài huyệt của nữ nhân, miệng thì thào:
- Đừng kêu! Ta là Giang Thiên đây! Hãy đưa ta đến gặp Như Thuỷ, có việc cấp bách.
Nữ nhân nọ không dám động đậy, cũng khẽ khàng lên tiếng:
- Ta cũng ngờ là ngươi. Chỉ một mình ngươi mới có Tam Trang Lệnh Phù và không biết đó là lệnh phù đệ ngũ cấp chứ không phải đệ tứ cấp.
Gã xa phu cười nhẹ:
- Ta biết đã bị Xuân tỷ nghi ngờ nên đành dùng kế mọn này, mong Xuân tỷ giúp ta gặp Như Thủy càng sớm càng tốt.
A Xuân cười lạt:
- Chủ nhân vẫn còn hận ngươi! Ngươi có dụng ý gì khi đòi gặp chủ nhân?
Thẩm Định Thiên dưới lốt gã xa phu nói thật nhẹ giọng:
- Lần trước, ta làm như thế là để bảo vệ Hà muội. Xuân tỷ nhớ lại xem, sau đó Hà muội có bị Tam Trang chủ nghi ngờ không?
A Xuân trợn mắt:
- Không bị nghi ngờ! Ngươi đã làm như thế nào?
Chàng lùi lại, dùng chân hất mảnh Tam Trang Lệnh phù bay lên và chộp lấy:
- Rồi ta sẽ giải thích! Mong Xuân tỷ giúp cho!
A Xuân hắng giọng và quay đầu gọi gã A Thất:
- Ở đây đã có ta lo liệu, ngươi về nghỉ đi. Nhân tiện, hãy báo đến chủ nhân là có ta ở đây chờ gặp!
Đợi gã nọ đi, chàng hỏi:
- Gặp ở đây ư? Tiện không?
A Xuân vẫn lạnh nhạt:
- Từ khi Huyền Thông Linh Đạo kéo đến, ở đây kể như nội bất xuất ngoại bất nhập.
Ngươi nghĩ đi, gặp ở đây tiện hay có tam trang chủ luôn cần chủ nhân chăm sóc thì tiện hơn?
Chàng kinh ngạc:
- Tam trang chủ thương thế vẫn chưa khỏi ư?
A Xuân lộ vẻ tức giận:
- Chủ nhân cố ý cứu ngươi, đáp lại, tam trang chủ lại bị chính ngươi đả thương nghiêm trọng. Ngươi đừng vờ thương hại nữa!
Chàng cố xoa dịu tình hình:
- Tại hạ trong lúc bức bách, buộc phải nặng tay để có lối đào sinh. Xuân tỷ giận làm chi một người lâm cảnh chạy chết như tại hạ?
A Xuân chưa nguôi giận là bao, thanh âm lo lắng của Hà Như Thủy bỗng vang lên:
- Xuân tỷ! Có chuyện gì cần đến muội ư?
A Xuân lùi lại, bảo Thẩm Định Thiên:
- Chủ nhân đến rồi đó. Muốn nói thế nào là tùy ngươi.
Hà Như Thuỷ cùng xuất hiện với đủ bộ Xuân Hạ Thu Đông.
Nàng nhìn gã xa phu:
- Vị này là...
Thẩm Định Thiên đành phải lên tiếng:
- Hà muội khoan nóng vội. Tại hạ đây! Giang Thiên đây! Ta có chuyện này cần nói riêng với muội!
Như Thủy giật mình:
- Giang huynh còn dám đến đây hay sao? Sau những gì huynh gây ra cho muội, điều lầm lẫn lớn nhất muội tự nghiệm ra là đã cùng huynh kết nghĩa huynh muội. Huynh đi đi. Muội không thể gặp huynh và nơi này hoàn toàn không tiện cho huynh đến.
Chàng nôn nóng:
- Ta sẽ đi, thật đấy! Nhưng nếu Hà muội không cho ta nói hết những gì đang chất chứa trong lòng, trong không cam tâm.
Xuân Hạ Thu Đông, bốn ả thị tỳ vẫn tỏ ra trung thành và tôn trọng chủ nhân. Họ vẫn im lặng đứng nhìn, không hối thúc cũng không ngăn cản cho dù Thẩm Định Thiên như muốn kéo dài, phật ý chủ nhân của họ.
Hà Như Thuỷ thở dài:
- Muội nghĩ, giữa huynh và muội không còn gì để nói. Nhưng nếu huynh vẫn khăng khăng, thôi được, huynh nói đi.
Chàng băn khoăn đưa mắt nhìn bốn ả thị tỳ:
- Ta chỉ muốn nói riêng với muội!
Hà Như Thủy chỉnh dung, nghiêm giọng:
- Giữa muội và họ, thân phận tuy là chủ tớ nhưng tình thân như thủ túc. Họ và muội đã sống với nhau từ nhỏ nên rất hiểu nhau. Muội không hề giấu họ bất kỳ chuyện gì, kể cả trước đây, chuyện của huynh đã từng là kẻ bị đại sư bá truy tìm.
Biết đó là tối hậu thư của Như Thủy, hoặc chàng phải thổ lộ cho tất cả cùng nghe hoặc chàng không còn cơ hội nữa.
Chàng chọn giải pháp thứ nhất:
- Được! Vậy muội nghe đây! Muội có bao giờ tự hỏi tại sao lão... à không, tại sao đại sư bá của muội không hề muốn muội xưng hô theo cách khác, nếu đại sư bá của muội cũng chính là đại cửu của muội?
Như Thuỷ thở ra:
- Đâu phải chuyện của huynh? Hoá ra đây là chuyện huynh muốn nói với muội?
Thái độ của Như Thuỷ rõ ràng là không muốn nghe, chàng càng thêm khẩn trương:
- Không sai! Đó là chuyện ta muốn nói với muội, cũng là chuyện ta vừa biết. Và chuyện này rất nghiêm trọng, bởi có liên quan đến thân thế của muội, đến kẻ thù của muội.
Như Thuỷ hoang mang:
- Thân thế? Kẻ thù? Muội những tưởng muội biết rất rõ thân thế của muội...
Chàng ngắt lời:
- Không! Muội hoàn toàn không biết gì cả. Ta hỏi muội, nếu mẫu thân muội ở họ Hà, tại sao muội cũng ở họ Hà? Còn lệnh tôn, lệnh tôn không danh không tánh sao?
Như Thủy mỉm cười:
- Nếu là điều này, Giang huynh, muội cũng đã từng hỏi đại sư bá, người đã giải thích, gia phụ đã mất rất sớm, lúc muội vẫn còn là một bào thai.
- Nhưng đó đâu phải nguyên do khiến muội không thể mang họ của thân phụ?
- Đại sư bá nói...
- Nói như thế nào? Trừ phi lão bảo phụ thân của muội là kẻ không ra gì khiến muội không thể và không nên lấy theo họ thân phụ?
Như Thủy biến sắc:
- Đúng là có chuyện này! Huynh cố tình giễu cợt muội và khinh khi muội?
Chàng xua tay, giậm chân:
- Sai rồi! Phụ thân muội nào phải là kẻ không ra gì? Trái lại, người đó còn là một nhân vật uy thế lẫy lừng, được muôn người kính phục.
Như Thủy thối lùi:
- Được mọi người kính phục? Huynh biết gì về chuyện của muội chứ?
Chàng tiến lên, đủ số bước như Như Thủy vừa lùi:
- Ta biết không ít, nếu không muốn nói là biết rất đầy đủ. Ta cũng biết tại sao mụ Hà Như Châu không muốn muội gọi là a di, cũng như lão Hà Kỉnh Chi không hề muốn muội gọi là đại cửu. Vì thật ra họ không phải người thân của muội. Họ Ở họ Hà, còn song thân muội không ai ở họ Hà. Mẫu thân muội thật ra ở họ Hoa, Hoa Như Ngọc.
Như Thủy động dung:
- Huynh nói như huynh đã biết tất cả và huynh cũng tin vào những gì huynh biết?
Đến lúc này, gã xa phu thứ hai có lẽ do quá nôn nóng nên vội bước đến.
Gã này chính là Tiểu My cải trang và Tiểu My lập tức lên tiếng, không chờ hỏi qua ý Thẩm Định Thiên:
- Thiên ca không hề bịa chuyện đâu. Cô nương thật sự không ở họ Hà. Cô nương ở họ Thẩm, cũng như Thiên ca vậy. Vì thực chất cả hai là bào huynh, bào muội, cùng một song thân sinh ra. Họ là bang chủ phu phụ Ngũ Hành Bang, Thẩm Định Giang và Hoa Như Ngọc.
Như Thủy nhìn Tiểu My:
- Cô nương đây là...
Thẩm Định Thiên lên tiếng:
- Là Tư Đồ My, hiện là người đồng hành với tiểu huynh. Như Thủy muội, muội chính là bào muội của tiểu huynh. Chúng ta có chung một kẻ thù, đó chính là Hà Kỉnh Chi. Phụ thân hiện vẫn còn sống, và người đang chờ gặp lại muội. Nếu muội tin ở tiểu huynh, hãy theo tiểu huynh. Phụ thân sẽ giải thích tất cả cho muội biết.
Như Thủy hoàn toàn bối rối, cũng như bọn Xuân Hạ Thu Đông cũng đang bối rối y như vậy.
- Muội ở họ Thẩm? Phụ thân muội chính là bang chủ Ngũ Hành Bang? Kẻ thù là Hà Kỉnh Chi, một đại sư bá đã từng cưu mang giáo dưỡng muội? Không! Muội không thể tin! Giang huynh...
Chàng ngắt lời:
- Cũng như muội, huynh ở họ Thẩm. Hãy gọi như vậy, đừng gọi Giang huynh.
Như Thuỷ gật đầu một cách vô tri vô giác:
- Ừ, Thẩm huynh. Muội rất muốn tin huynh nhưng rất tiếc, muội không thể.
Chàng chợt cười nhẹ:
- Muội phải tin, bằng không, muội giải thích thế nào về những nghi vấn huynh vừa nêu?
Mẫu thân muội phải là người duy nhất được muội kính trọng, không lẽ mẫu thân muội lại chọn một người không ra gì làm thân phu? Hoàn toàn không phải! Tất cả đều là bịa đặt và đó chính là dụng ý của Hà Kỉnh Chi, kẻ đã buộc muội phải gọi lão là đại sư bá.
Như Thủy ngỡ ngàng. Nàng đứng im như để suy nghĩ, để lĩnh hội những gì Thẩm Định Thiên vừa bộc lộ. Tất cả đều quá đột ngột, quá mới mẻ đối với nàng.
Biết rằng cần phải có thời gian cho Như Thủy ngẫm nghĩ nhưng thời gian chờ đợi này quá dài đối với Thẩm Định Thiên. Chàng đang vội, rất vội.
Và đến lúc chàng dường như không còn chờ đợi được nữa, Như Thủy bỗng mở miệng:
- Thẩm bang chủ, phụ thân của muội như câu chuyên huynh vừa kể, người đang ở đâu?
Chàng vừa mừng vừa lo:
- Muội muốn gặp?
Như Thủy gật đầu:
- Huynh nói không sai. Những nghi vấn huynh vừa nêu quả nhiên những lời giải thích trước kia của đại sư bá đối với muội không thỏa đáng. Muội định tâm phải tìm ra sự thật.
Chàng hớn hở:
- Được! Chờ khi huynh xong việc, huynh sẽ đưa muội đến chỗ phụ thân!
- Xong việc? Huynh còn muốn gì nữa?
Chàng chỉ hai cỗ xe:
- Phụ thân muốn huynh giải cứu toàn bộ những người đang bị lão Hà giam giữ. Họ đều là chánh phó đường chủ của bổn bang.
A Xuân chợt lên tiếng:
- Đi vào đông, quay ra càng đông hơn. Việc này nhất định sẽ có người nhìn thấy và nghi ngờ chủ nhân. Chủ nhân, thuộc hạ có ý này...
Như Thủy gật đầu:
- Xuân tỷ cứ nói!
A Xuân nhìn bọn A Hạ, A Thu, và A Đông:
- Họ sẽ theo chủ nhân đến gặp Thẩm bang chủ. Thuộc hạ tạm thời lưu lại hỗ trợ cho Thẩm huynh giải cứu những người kia. Xong việc, thuộc hạ sẽ đi với Thẩm huynh và gặp lại mọi người.
A Thu cũng góp lời:
- Xuân tỷ định hầu như vậy rất đúng. Càng phân khai mọi việc càng thuận lợi.
Như Thủy ngước mắt nhìn Thẩm Định Thiên:
- Biện pháp này khá hay, huynh nghĩ thế nào?
Chàng phân vân, vì theo chàng, chưa thể tin tưởng hoàn toàn vào bọn Xuân Hạ Thu Đông.
Như hiểu điều này, Như Thuỷ bảo:
- Huynh chưa tin lắm vào thị tỳ của muội?
Bị hỏi thẳng, chàng lâm cảnh khó xử. Do đó, buộc lòng chàng phải nói:
- Không phải! Nhưng huynh chỉ muốn muội phải thật sự thận trọng.
A Thu lên tiếng:
- Thẩm huynh yên tâm. Không phải ngẫu nhiên bọn ta được chủ nhân tin tưởng và thổ lộ toàn bộ những gì gọi là thầm kín. Nào! Đừng để quá chậm. Đêm sắp tàn rồi.
Chàng đành nói rõ nơi ẩn thân của phụ thân cho Như Thủy biết.
Sau đó, khi đã tạm cất giấu hai cỗ xe như A Xuân đề xuất, chàng và Tiểu My theo chân A Xuân vào Tổng đàn Ngũ Hành Bang.