Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 31 - Kho Tàng Tích Của Drago
A
nh sáng nhợt nhạt buổi sớm mùa thu sương mù đang cố chiếu xuyên qua những cửa sổ cao ở đằng cuối lầu trệt Nhà kho số 9. Ánh sáng chẳng được những tấm kính dày màu xanh lá cây hay lớp bụi bẩn phủ kít trên những cửa sổ tí hon đó trợ giúp, thế nhưng, nó cố hết sức mình và cuối cùng ló ra được những luồng ánh sáng yếu ớt lẩn khuất những vạt bụi lớn bơi bơi.
"Ngài bảo cái gương thổ tả đó ở đâu vậy, ngài Alther?" Bà Alice cáu kỉnh hỏi trong khi bà chật vật chui từ bên dưới một con voi nhồi bông ra. Ngài Alther đang ngồi trên chốc một cái rương bằng gỗ mun, có những đai sắt dày ràng cứng và một ống khoá khổng lồ khoá chặt. Những dấu mộc đỏ chót CHƯA ĐÓNG THUẾ. BỊ GIAM được đóng lên khắp mọi bề mặt của cái rương, làm như vị trưởng phòng Hải Quan nào đó ngày xưa trong cơn bực tức đã đóng tới tấp lên nó vậy.
Trông ngài Alther như đang bệnh - ngài cảm thấy như mình đã ăn cả một xó bụi chiêu với một bao chất nhầy từ cà rốt thối mủn. Cả một giờ vừa qua ngài đã Xuyên Qua những đống xà bần cũ nát, mối mục, nấm mốc, bụi bẩn nhất mà vận xui rủi của ngài từng bắt ngài phải Xuyên Qua. Biết bao nhiêu món đồ kềnh càng bị chất nghẹt lại thành đống, bị niêm kín trong những cái hòm và bị nhét tận sâu trong những hốc hác không thể nào tiếp cận được, mà cách duy nhất để ngài Alther kiểm tra từng món hàng trong nhà kho là Xuyên Qua. Tính cho đến bây giờ ngài chẳng tìm thấy gì, trong khi ngài mới chỉ kiểm tra được một phần ngàn đống rác rưởi hầm bà lằng chất trong nhà kho của bà Alice. Ngài Alther thậm chí còn không suy nghĩ rành mạch được nữa, bở tiếng ngáy xé óc và, tệ hơn, tiếng ợ bốc mùi lợm giọng xuất xứ từ Khạc Lửa, khiến cho tâm trí bám bụi của ngài không thể suy xét sáng suốt được điều gì.
"Nó là một Tấm Kính, Alice à, không phải gường," ngài Alther cục cằn chỉnh lại. "Và nếu ta mà biết nó ở đâu thì ta đã không phải ngồi đây như bị một bầy Foryx giày xéo, đúng không?"
"Đừng ngốc thế, ngài Alther," bà Alice gắt gỏng, "Foryx không tồn tại."
"Em chắc thế à, Alice? Chẳng phải em có cả đống chúng nó lèn chặt đâu đó ở đây sao," ngài Alther bực mình.
"Khi còn bé con tin chắc là có Foryx tồn tại ạ," Jenna xen vào, hy vọng có thể giải cứu tình hình chút nào hay chút đó. "Nicko thích doạ con bằng những câu chuyện trước giờ đi ngủ về chúng lắm - những cái mặt mụn cơm cóc cáy, nhớt nhầy đang thối rữa, bàn chân khổng lồ, móng vuốt tua tủa chạy lung tung khắp nơi, và dẫm bẹp bất cứ thứ gì trên đường nó đi. Con đã từng phải ngồi bên cửa sổ phòng mình xem thuyền bè hàng nhiều giờ liền mới quên nó đi được."
"Đó đâu phải chuyện hay ho mà đem kể cho em gái nhỏ của mình, Nicko," ngài Alther trách móc.
"Jen không phiền đâu, Jen nhỉ? Em từng hay bảo em muốn trở thành một con Foryx cơ mà."
Jenna đẩy Nicko một cái. "Phải thế em mới đuổi anh đi được chứ, đồ ông anh khủng khiếp." Cô bé cười phá lên. Snorri chứng kiến cảnh hai anh em họ vui vầy thân tình với nhau mà ước gì mình cũng có một người anh giống như Nicko. Nếu vậy thì hẳn là cô sẽ không bao giờ phải rời nhà và đi tới cái nơi điên loạn như thế này.
Bà Alice leo lên một đống bao tải đựng bảy mươi tám đôi giày giỡn mũi quay ngược về sau. Bàn chân bà vừa xọc vào một bao thì lập tức phân bọ cánh cứng phọt lên không trung như đám mây. Bà ráng kìm nén tràng ho và rớt xuội xuống nóc rương bên cạnh ngài Alther. "Ngài Alther, ngài có... hụ... Tấm Kính đó... hụ... là thật... hụ, hụ... ở đây... hụ, không?"
Ngài Alther đang cảm thấy bụi bặm đến nỗi không trả lời được. Con ma ngồi lọt vào một luồng sáng và Jenna có thể thấy hàng triệu triệu những hạt phân tử quay tít. Bụi bên trong ngài dày đến độ nó khiến ngài Alther đặc lại và dơ dáy một cách lạ lùng.
"Nhưng cụ có chắc là nó ở đây không, cụ Alther?" Jenna hỏi, đến ngồi cạnh con ma lem luốc.
Ngài Alther mỉm cười với Jenna. Ngài rất thích khi Jenna gọi mình là cụ Alther. Nó nhắc ngài nhớ tới cái thời hạnh phúc lúc Jenna lớn lên trong căn phòng hỗn độn của gia đình Heap ở khu Mở Rộng.
"Chắc chứ, công chúa. Tôi chắc chắn nó ở đâu đây."
"Có lẽ chúng ta nên nhờ dì Zelda đến giúp?" Nicko đề nghị.
"Zelda không biết nó ở đâu đâu," ngài Alther nổi cáu, nhớ lại mình đã bỏ thời gian cùng bà bạch phù thuỷ ấy tìm lộn tung cả Nhà kho số 9 lên như thế nào. "Bà ta chỉ đứng ì giữa phòng, khua khua tay thế này này" - ngài Alther làm điệu bộ ấn tượng như cái cối xay trong cơn bão - "và luôn miệng phán đằng kia kìa, đằng kia kìa, ngài Alther. Ối, cái ông hậu đậu, tôi nói ở đằng kia mà!" Jenna và Nicko phá lên cười, bởi vì ngài Alther có kiểu bắt chước dì Zelda giống một cách đáng ngạc nhiên.
"Nhưng ta chắc chắn Tấm Kính đó ở đây. Chính Marcellus nói thế mà. Một trăm sáu mươi chín ngày sau khi ông lần đầu chế tạo thành công cái mà ông gọi là Tấm Kính Thời Gian Đích Thực - thứ mà ông đã phỉnh phờ ca tụng rất nhiều và xây hẳn những cánh cửa vàng để giữ nó cùng tất cả những công trình khác của mình - ông đã hoàn tất thêm hai Tấm Kính Thời Gian nữa. Đây là một cặp kính đối xứng, di chuyển được. Và rõ ràng là chúng hoạt động rất tốt. Đấy chình là thứ ta đang tìm. Ta tính toán là một tấm trong cặp đôi đó ở đây."
"Chao..." Nicko huýt gió trong cuống họng và nhìn quanh quất như trông chờ một Tấm Kính Thời Gian sẽ đột ngột ló ra khỏi đống rác vậy.
"Ngài có chắc chắn không, Alther?" bà Alice hỏi bằng giọng vẫn nghi ngờ như trước.
Lớp bụi bên trong ngài Alther bắt đầu nhoà đi, và con ma cảm thấy dễ chịu hơn. "Hờ," ngài nói, giờ rành mạch hơn. "Những điều ấy có ghi cả trong những lá thư của Broda Pye, mặc dù Marcia bảo tất cả chúng đều là bốc phét."
"Sep đã có lần kể cho cháu nghe về Broda," Jenna nói. "Bà ấy là Người Giữ Đầm phải không? Ôi, cháu nhớ Sep quá. Anh ấy từng hay kể cho cháu nghe nhiều chuyện nhăng cuội lắm... mà cháu thì cứ hay bảo anh ấy thôi đừng kể lể như con vẹt ngố thế nữa... cháu ước gì mình đừng nói thế." Jenna khụt khịt và lau mắt. "Chỉ tại bụi ấy mà," Jenna chống chế, biết rằng chỉ cần ai mà nói bóng gió một lời an ủi là mình sẽ bật khóc oà lên ngay.
"À, ờm. Ta nghĩ là Septimus rất mê Y thuật của Marcellus," ngài Alther nói. "Điều đó khiến Marcia lo phát ốm. Cô ấy cứ giãy nảy lên mỗi khi nó mon men đến khu Niêm Kín trong thư viện. Ta tự hỏi do đâu mà nó biết về Broda?"
"Dì Zelda kể cho anh ấy nghe," Jenna đáp.
"Thế à? Ồ, ồ... thế bà ấy có kể cho nó nghe về đống thư từ bà ấy tìm thấy đằng sau lò sưởi trong khi xây đường hầm mèo cho Bert không?"
Jenna lắc đầu. Cô bé chắc chắn nếu biết thì Septimus đã kể cho mình nghe rồi.
"Ừm, đó là những bức thư Marcellus Pye gởi cho vợ, Broda."
"Nhưng Người Giữ Đầm không được phép lập gia đình mà," Jenna thắc mắc.
"Đúng," ngài Alther thừa nhận. "Điều này là có lý do cả."
"Lý do gì, ngài Alther?"
"Bởi vì Broda đã tiết lộ cho Marcellus tất cả những bí mật của Người Giữ Đầm. Và khi Marcellus gặp khó khăn, bà đã để cho ông dùng lối Nữ hoàng làm ngõ tắt tới Bến Cảng. Ông ta vận chuyển tất cả những Bảo Bối Giả Kim Hắc thuật bằng lối đó. Ngày nay nơi đó vẫn còn những túi Hắc thuật lẩn quất. Cô phải luôn cẩn thận khi đi qua đó đấy, công chúa à."
Jenna gật đầu. Cô bé không ngạc nhiên. Cô vận luôn cảm thấy ớn lạnh mỗi khi vào lối Nữ hoàng.
"Vậy là Marcellus bảo với Broda rằng ông ta cất Tấm Kính trong nhà kho này?" Nicko hỏi.
"Không. Ông viết rằng ông đã lừa phỉnh đem bán nó lấy tiền. Rõ ràng ông chuyển nó qua lối Nữ hoàng, xong dùng một đoàn lừa thồ dai sức thay nhau chở nó tới Bến Cảng và cuối cùng chất lên một con tàu. Kế hoạch của ông là mang nó tới cho một nhóm nhà giả kim nhỏ nhưng có thế lực ở vùng đất Đêm Trường, nhưng ông lại bị viên thuyền trưởng của con tàu đó bịp. Ngay khi Marcellus vừa đi khuất mắt thì viên thuyền trưởng liền bán Tấm Kính cho một người tên là Drago Mills nào đó - một thương gia ở Bến Cảng chuyên mua tất tật những món đồ cổ lỗ sĩ mà không quan tâm nhiều đến xuất sứ của chúng. Rồi, đâu chừng vài tháng sau, Drago cãi nhau với trưởng phòng Hải Quan về một vụ vặt vãnh, không chịu đóng thuế cho một món hàng khác, thành thử hết thảy hàng họ trong nhà kho của ông ta bị giam lại vì hành vi bất hợp tác này. Không ai, kể cả Marcellus, có thể đi vào nhà kho nếu không có lời nói đầy trọng lượng của trưởng phòng Hải Quan, kẻ mà Marcellus gọi là Con Rệp Béo lăng xăng. Và Con Rệp Béo Hải Quan đó không bao giờ đưa ra lời nói trọng lượng cả."
"Thì ra đây là nhà kho của Drago Mills?"
"Đúng đấy, Nicko. Nhà kho số 9. Thậm chí còn thêm nhiều đồ đồng nát nữa chất vào theo năm tháng, nhưng ở phần lõi của nó là kho tàng tích của Drago. Ở đâu đó, ẩn khuất dưới tất cả đống hổ lốn này, có một Tấm Kính có thể đưa ta xuyên Thời Gian... một trăm sáu mươi chín ngày sau khi Septimus ra đi."
Sự im lặng rơi xuống khi Nicko, Jenna và Snorri tiêu hoá sự việc này.
"Chúng ta phải tìm bằng được nó," Jenna nói. "Nó phải ở đâu đó. Đi mà, ngài Alther."
Ngài Alther rên rỉ. "Xin hãy cho con ma già này nghỉ, công chúa; tôi vẫn còn cảm thấy trong người mình có một tấm thảm chùi chân đây này. Chỉ thêm vài phút nữa thôi, là tôi sẽ trở lại tìm liền. Aha... con rồng của cháu đang ị kìa. Tôi mà là cháu thì tôi đã biết ngay. Cháu sẽ cần dùng cái xẻng trong đống dụng cụ làm vườn cũ đằng kia đấy."
Một mùi hăng hắc xông lên nồng nặc. "Ối trời ơi, Khạc Lửa!" Jenna phản đối.
Mười phút sau, có một đống phân rồng to chành bành bốc khói bên ngoài Nhà kho số 9, và Khạc Lửa đang hùng hục xơi tái một thùng xúc xích mà Jenna đã mua của một chiếc xe đẩy đi ngang qua trên đường ra chợ. Con rồng nuốt trọng miếng xúc xích cuối cùng, húp xùm xụp hết xô nước mà Nicko xách tới rồi hỉ mũi, bắn ra một bãi nước dãi rồng, rơi phịch xuống chùm giá cắm nến kỳ dị giả đồng, làm tróc chảy luôn lớp sơn bên ngoài.
Khạc Lửa hài lòng lắm - bên bụng chứa lửa thì đầy xương, bên bụng chứa đồ ăn thì đầy xúc xích rồi còn gì. Giờ nó cần phải hoàn tất nhiệm vụ Dò Tìm. Với mục đích rõ ràng, con rồng quật đuôi xuống, quất tung một đám bụi lên trời, và nhắm mắt lại, Dò Tìm đường đến với người In Dấu của mình.
Kể từ khi bắt đầu Dò Tìm đến nay, Khạc Lửa luôn cảm thấy mình bị lôi kéo tới Bên Cảng, và ngoại trừ lúc không cưỡng lại được bữa sáng mời gọi tới thuyền của Snorri, còn đâu nó chưa hề chệch hướng mục đích của mình chút nào. Nó đảo vòng nhiều giờ phía trên Bến Cảng, Dò Tìm, cho mãi rồi nó cảm thấy một cái gì đó thì đáp xuống vùng tàu đậu cũ, và lần theo tiếng gọi mơ hồ của Dò Tìm đến cánh cửa khổng lồ màu xanh lá cây của Nhà kho số 9. Còn bây giờ, với cái bụng no ắc, Khạc Lửa có thể suy nghĩ mạch lạc... và Dò Tìm diễn ra mạnh hơn, mạnh hơn rất nhiều.
Bất thình lình, khịt một tiếng ầm vang, con rồng nhổng hẳn người lên và tông cả thân mình vào sâu bên trong nhà kho, xô niềm tự hào và niềm hạnh phúc của Drago Mills văng đi tứ phía. Jenna, Nicko, Snorri và bà Alice trông thấy nó dồ tới, chứ ngài Alther, mệt lử và xanh xao vì bụi, thì không. Trong khoảnh khắc, con ma bị hất tung lên không, bị Xuyên Qua bởi nguyên một con rồng đang thực hiện sứ mạng của nó và rớt oạch xuống đất; ngài nằm bẹp đó, cảm thấy kinh hoàng hơn bao giờ hết trong suốt kiếp ma của mình.
Trong khi ngài Alther nằm chèm bẹp, đầy bụi dưới sàn nhà, Khạc Lửa xé toang chiếc rương gỗ mun mà con ma vừa ngồi trên chốc. Trong vài giây, những móng rồng sắc bự bóc tung những đai sắt, bẻ tan cái khoá khổng lồ và nắp rương bật mở ra.
Bên trong rương, nằm trong lớp đệm nhung thật êm, là Tấm Kính.