Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 31 - Những Con Rồng
C
ó hai tiếng nổ nhỏ trong buồng độc dược và một làn khói lớn màu xanh lá cây bốc mùi hôi ùa ra bên dưới cánh cửa khi dì Zelda cho Bả Đầm Lầy tươi vào… Nhưng cuối cùng, sau khi được bà dì nhỏ mười ba giọt Thuốc Vuốt Mào lên lưỡi Thằng Sói, giờ đây nó đã ngủ yên.
Mặt trời ngày Hạ chí vừa mới lặn. Jenna, Nicko và Septimus đang ngồi bên bậu cửa ngắm những vệt đỏ cuối cùng biến mất và cái chấm sáng của sao Kim đang rõ dần trên bầu trời tối sầm. Merrin đang cố hết sức tránh cho xa chúng. Nó đang bận rộn ở góc xa của căn nhà tranh, cho bộ sưu tập hoàng tráng những con kiến của nó ăn rồi ngồi đếm – những con kiến mà dì Zelda để cho nó giữ trong hàng đống hũ đựng độc dược.
Đến nửa đêm, dì Zelda thắp một chiếc đèn lồng cho cuộc gặp gỡ hàng năm của Jenna với Thuyền Rồng. Merrin đã ở trên gác, rúc bên dưới tấm chăn bông của mình. Nhưng mặc dù đã tự nhủ là sẽ chẳng thèm quan tâm tí ti gì cái bọn ngớ ngẩn kia sẽ làm gì với chiếc thuyền kỳ quái, Merrin vẫn thấy mình bị hút tới ô cửa sổ nhỏ xíu trên gác mái nhìn ra xẻo mương, nơi Thuyền Rồng neo đậu.
Vì biết Merrin có sở thích hành hạ những sinh vật sống, dì Zelda đã chẳng thèm kể cho nó nghe, và do đó nó không biết được, rằng Thuyền Rồng ít nhiều là một con rồng sống, có hít thở hẳn hoi. Cách đây nhiều, nhiều trăm năm, Thuyền Rồng đã từng là một con rồng hoàn toàn. Con rồng đó do người ấp, cực hiếm, và được Hotep-Ra, vị Pháp sư Tối thượng đầu tiên, ấp nở một thời gian dài trước khi ngài mơ mộng về chuyến du hành tới Lâu Đài và xây dựng tháp Pháp Sư. Nhiều năm sau, trong một đêm kinh hoàng khi Hotep-Ra phải chạy trốn khỏi đất nước của mình và khởi hành cuộc hành trình xuôi về phương bắc, con rồng đã tự làm phép Chuyển Dạng mình thành một chiếc thuyền tuyệt đẹp để cứu ngài thoát khỏi những kẻ săn đuổi. Đó là một món quà hào phóng, vì rồng chỉ có thể thực hiện phép chuyển dạng như thế có duy nhất một lần trong đời – vì thế con rồng của Hotep-Ra biết mình sẽ mãi mãi là một con thuyền cho đến cuối đời.
Ở mũi thuyền là cổ và đầu con rồng sống, phần sau thuyền là cái đuôi đầy gai ngạnh. Buồm là đôi cánh rồng xếp gọn lại xuôi theo thần thuyền lớn bằng gỗ. Khi rồng đã Chuyển Dạng xong, những xương sườn của nó trở thành be thuyền đỡ lấy những tấm ván uốn cong, và sống lưng của rồng, chạy suốt chiều dài thân thuyền, đã trở thành sống thuyền. Sâu bên trong moojt khoang bị khóa, mà không ai mở ra được, kể cả dì Zelda, là trái tim rồng, đập lặng lẽ và chầm chậm.
Trong ánh sáng do lồng đèn hắt ra, Merrin thấy dì Zelda đi cùng với Jenna xuống dưới Thuyền Rồng. Họ đứng một lúc ở trước mũi thuyền, ngước nhìn chăm chú lên cái đầu rồng vàng và xanh lá cây. Rồi, vô cùng ngạc nhiên, Merrin thấy đầu rồng chuyển động. Jenna đứng bất động trong vùng ánh sáng vàng của lống đèn, trong khi mũi thuyền hạ xuống từ từ để gặp cô, cho đến khi đầu rồng ngang bằng với mặt Jenna. Đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo của rồng nhìn thẳng vào mắt Jenna và phả một quầng sáng xanh lá cây lộng lẫy xuống mai tóc đen của cô bé. Dường như họ đang nói chuyện với nhau không lời. Merrin nghĩ. Nó nhìn Jenna nhướn lên để vuốt cái mũi rồng, và không hiểu sao, nó khẳng định rằng cái mũi đó rất mềm mại và ấm áp. Merrin cảm thấy một niềm khao khát được sờ vào mũi rồng, nhưng Merrin cũng biết điều đó không dành cho nó. Nó để ý, với cảm giác hài lòng, rằng điều ấy cũng không dành cho thằng Septimus Heap kia, cũng không dành cho thằng heo, khi chúng đang thập thò trong bóng tối mà theo dõi, hệt như Merrin vậy.
Merrin nhìn Jenna áp tai sát vào đầu rồng. Nó thấy nụ cười của Jenna bỗng phai nhạt và chuyển thành nhăn mặt, và nó thắc mắc không biết con rồng đã nói gì. Merrin mê thích việc biết được người ta đang nói về cái gì – nó từng mắc thói quen phải lắng nghe những âm mưu và kế hoạch của người khác khi còn là Đồ Đệ của DomDaniek, phần lớn là bởi vì không ai chịu nói chuyện với nó, và đó là cách duy nhất để nó nghe được giọng nói không quát tháo của con người. Giờ đây, bị kích thích tò mò bởi cảnh tượng bên xẻo mương, nó cứ nhấp nha nhấp nhổm bên cửa sổ, khao khát muốn nghe những gì đang được nói ra.
Cái mà Merrin không nhận ra là không ai có thể nghe được điều gì. Cảm giác ban đầu của nó rất đúng: Jenna và rồng đang giao tiếp không lời, như tất cả những Nữ Hoàng qua nhiều thế hệ đã làm với Thuyền Rồng. Mỗi ngày Hạ chí, khi sức mạnh của Thuyền Rồng ở đỉnh cao, Nữ Hoàng của Lâu Đài sẽ đến thăm thuyền. Chuyến thăm đầu tiên của Nữ Hoàng đã cách đây lâu lắm rồi, nhiều trăm năm rồi, khi mà Thuyền Rồng còn đang được những thợ đóng thuyền của Hotep-Ra sửa chữa sau khi bị đắm ở cửa sông trên đường đến Lâu Đài. Đó là những chuyến viếng thăm đầy nắng, với Thuyền Rồng đang lấy lại sức mạnh của mình trong bầu không khí sáng chói của đầm lấy. Nhưng, khi Hotep-Ra già đi, và sức mạnh của ngài bắt đầu giảm sút kéo theo những kế hoạch của ngài thất bại, ngài lo ngại cho sự an toàn của Thuyền Rồng nên đã bao kín thuyền lại trong một tháp cổ dưới lòng đất trên hòn đảo nơi dì Zelda hiện đang sống. Theo những lời huấn thị của Hotep-Ra, Thuyền Rồng được trông nom bởi những Người Giữ Đầm kế vị nhau, và được viếng thăm bởi một Nữ Hoàng tại vị vào mỗi ngày Hạ chí. Không ai biết tại sao phải thực hiện điều này, vì những bút tích của Hotep-Ra đã bị thất lạc. Tất cả những Người Giữ Đầm cùng các Nữ Hoàng đều cho rằng đó là một trong hai điều giữ cho Lâu Đài an toàn – điều kia là sự tồn tại của Nữ Hoàng.
Và giờ cuộc viếng thăm đã hoàn tất, Merrin nhìn Jenna choàng cánh tay ôm quanh cổ rồng dường như để chào tạm biệt, và sau đó, khi cô buông ra, nó thấy rồng chậm rãi nâng đầu lên vị trí thường lệ của mình và một lần nữa trở thành một chiếc thuyền đẹp, không hơn. Jenna nhìn Thuyền Rồng một lúc rồi cô và bà dì Zelda trở lại lối mòn. Khi họ về gần đến ngôi nhà tranh, Merrin không còn thấy họ nữa. Đột nhiên Merrin cảm thấy thật buồn ngủ; cảnh vật lặng lẽ, buồn tẻ trải bày ra trước mắt nó có tác động gây buồn ngủ một cách kỳ lạ. Chỉ lần này thôi, thay vì ra nghe ngóng ở đầu cầu thang, nó trở lại giường và ngủ thiếp đi. Lần đầu tiên trong đời, đếm đó Merrin không gặp những cơn ác mộng như thường lệ của mình.
Ở dưới lầu, dì Zelda đã thắp một ngọn lửa nhỏ bằng gỗ táo và đang trút ra một ít nước ép bắp cải và củ cải vàng để ăn mừng. Đêm Hạ chí là một đêm quan trọng đối với tất cả phù thủy thiện, nhưng nó đặc biệt quan trọng đối với những phù thủy thiện Canh Đầm trên Cù Lao Trôi. Dì Zelda là Người Giữ Đầm mới nhất nhưng lại là người đầu tiên có được Thuyền Rồng neo bên ngoài ngôi nhà tranh của mình như một con thuyền đầm lầy thông thường. Trong quá khứ, vào đêm Hạ chí, tất cả những Người Giữ Đầm tiền nhiệm đã dẫn Nữ Hoàng đi qua cánh cửa sập trong buồng độc dược và đi theo đường hầm tới ngôi đền cổ, nơi Thuyền Rồng bị nhốt giữ bởi Chủ Soái đầu tiên của nó, Hotep-Ra.
Chủ Soái thức hai của Thuyền Rồng giờ đang ngồi nhấm nháp nước củ cải vàng và bắp cải bên đống lửa, đùa nghịch với cái Nhẫn Rồng mà nó đeo trên ngón trỏ bàn tay phải và đang nói với Jenna, “Chuyện gì vậy? Con rồng đã nói gì thế? Kể cho bọn anh nghe đi, Jen.”
Jenna không trả lời. Cô bé nhìn đăm đăm vào ngọn lửa, suy nghĩ mông lung.
Dì Zelda đến và ngôi bên cạnh chúng. “Con đừng bao giờ hỏi Nữ Hoàng –hay, thật ra là, Nữ Hoàng tương lại – rằng rồng nói gì. Thậm chí ngày xưa, khi những Pháp sư Tối thượng còn biết về Thuyền Rồng, họ còn không dám hỏi điều đó cơ mà,” dì bảo Septimus một cách nghiêm khắc.
“Ồ, nhưng Jen có phản đối về việc kể cho tụi con nghe đâu, phải không Jen? Và lại, nếu có gì không hay thì Jen cũng không nên ngồi suy nghĩ về chuyện ấy một mình.”
Jenna ngước mắt khỏi đống lửa. “Con không phiền chuyện Septimus hỏi đầu,” cô bé nói.
“Dì chắc chắn là con không phiền,” dì Zelda nói. Nhưng con nhất định cần phải biết về những phép tắc – phải biết lâu nay của chúng là thế nào. Vì không có mẹ… ừm… của con, ờ lạy trời… không có mẹ con ở đây bảo ban con… ờ, ta cảm thấy mình nên chỉ dẫn cho con biết tất cả những gì ta có thể chỉ dẫn.”
“Ồ,” Jenna nói, và rồi rời vào im lặng. Sau một lúc, cô bé nói, “con thật sự muốn kể lại với mọi người những gì rồng đã nói với con. Rồng bảo con rằng rống biết một kẻ Hắc Pháp Thuật sắp đến. Rồng nói ở đây rồng không còn an toàn được nữa…”
“Dĩ nhiên ở đây rồng được an toàn chứ,” dì Zelda lắp bắp đầy phẫn nộ. “Rồng ở với ta – ta là Người Giữ Đầm. Ta sẽ canh giữ cho rồng được an toàn.”
Jenna tiếp tục nói bằng giọng đều đều, hạ thấp, mắt nhìn dán vào ngọn lửa; cô bé không thể nhìn dì Zelda trong lúc phải nói với dì quá nhiều điều không mong muốn. “Rồng nói rằng bởi vì ngôi đền đã bị cuốn sập và rồng phải ở ngoài từ đó đến nay, nên rồng luôn chắc rằng thể nào rồi một Kẻ Hắc Pháp Thuật cũng sẽ tìm thấy rồng.”
“Ừm, tại sao rồng không nói điều đó với con khi con đến thăm rồng vào năm rồi?” Dì Zelda nói, hơi dằn dỗi.
“Con không biết,” Jenna đáp. “Có lẽ rồng không muốn chung ta lại nhốt rồng dưới lòng đất nữa. Rồng là người… ý con là, rồng là rồng. Rồng yêu thích ánh nắng mặt trời và mùi không khí của đầm lầy.”
“Chính xác,” dì Zelda nói. “Giấu rồng đi lần nữa thì thật khủng khiếp. Rồng quá đẹp. Ta luôn luôn nói chuyện với rồng vì rồng đã ra được ngoài trời.”
Jenna tự hỏi mình sẽ ăn nói với dì Zelda thế nào đây về việc Thuyền Rồng đã yêu cầu cô làm. “Rồng nói rằng rồng phải ra đi,” Jenna lí nhí.
“Cái gì?” Dì Zelda há hốc miệng.
“Rồng muốn con yêu cầu Chủ Soái mới của rổng dẫn rồng đi khỏi đây, tới chỗ an toàn – bảo vệ cho rồng an toàn như Chủ Soái cũ đã làm khi đưa rồng vào trong ngôi đền cũ. Con xin lỗi, dì Zelda, nhưng đó là những gì rồng đã nói. Rồng nói đã đến lúc để rồng hoàn tất hành trình đến Lâu Đài của rồng.”
“Nhưng ta là Người Giữ Đầm,” dì Zelda phản đối. “Lúc nào cũng có những Người Giữ Đầm ở đây… ta đã thực hiện lời thề của Người Giữ Đầm – là canh giữ cho rồng an toàn mãi mãi. Và ta sẽ giữ lời thề của mình. Ta không thể để rồng đi. Ta không thế. “Dì ì ạch đứng lên khỏi chiếc ghế đầu đang ngồi. “Ta sẽ làm bánh mỳ kẹp bắp cải. Có ai muốn một cái không?”
Jenna và Nicko lắc đầu nhưng Septimus lưỡng lự một thoáng. Từ khi trở thành Học Trò, nó luôn nhớ bánh mì kẹp bắp cải của dì Zelda, và dù bà Marcia đã làm món ấy để thết nó vào sinh nhật vừa qua của nó, nhưng vị đó không thể giống vị nó thích được. Nhưng rồi nó cũng lắc đầu – nó chẳng cảm thấy đói gì hết.
Khi ngồi dưới sàn bên cạnh đống lửa, lo âu không biết mình sẽ được yêu cầu làm việc gì với cái Thuyền Rồng – chưa kể dì Zelda sẽ nói gì về việc đó nếu như nó thực hiện – Septimus chợt nhận thấy có cái gì đó đang mổ vào mình. Chắc chắn đó là Bert, nó vừa nghĩ vừa đưa tay xua cô nàng đi. Bert là con mèo của dì Zelda sống trong hình dạng của một con vịt, và có thói quen mổ bất cứ ai ngồi vào chỗ của nó bên cạnh lò sưởi. Nhưng không thấy tăm hơi Bert đâu cả.
“Gì vậy, Sep?” Nicko hỏi.
“Em cảm thấy có cái gì đó mổ em. Nhưng Bert không có ở đây… Úi! Lại nữa,” Septimus nhảy lên. “Ui da! Có gì đó trong túi của em. Nó đang cắn em!”
“Áá!” Jenna há hốc miệng. “Em bảo đảm đó là cá hanh bùn. Chúng nhảy lóc chóc khắp nơi trong khi em đợi bog. Vứt nó đi, Sep. Ném nó ra cửa ấy – lẹ lên!”
Septimus vù ra cửa.
“Cái gì vậy?” Dì Zelda hỏi, trở lại với cơ màn nào là bánh mì bắp cải trong tay.
“Septimus bị cá hanh bùn chui vào túi áo,” Jenna nói. “Nó đang cắn anh ấy.”
“Bọn súc sinh tép riu,” dì Zelda lẩm bẩm. “Ném nó ra xa tới tận bờ kia xẻo mương ấy, Septimus. Chúng ta không muốn nó lại mò vào nhà nữa đâu.”
Septimus mở cửa và rón rén dốc túi áo chẽn của nó ra. Thật ngạc nhiên quá đỗi, chẳng có gì trong đó cả. Rồi, khi nó sờ soạng tới gần dây thắt lưng, một thức gì đó thờ đâu ra khỏi một cái lỗ lớn vừa xuất hiện trên cái túi nhở nó đeo ở thắt lưng. Cái đó cắn ngón tay Septimus – cắn mạnh, và lần này thì không nhả ra nữa.
“Á!” Septimus la lớn, nhảy chồm chồm, hoảng hồn vẩy vẩy bàn tay, cố rẩy cái vật màu xanh lá cây có răng sắc lẻm, đang bập hết sức vào ngón trỏ bàn tay phải của nó, ngay phía trên Nhẫn Rồng.
“Trời đất ơi,” dì Zelda sững sờ. “Con có cái gì kia?”
“Lấy-nó-ra-khỏi-con!” Septimus hét lớn, không dám nhìn. Và rồi, cái vật xanh lá cây nhỏ (chưa thể thực hiện thao tác thở và cắn cùng một lúc) hít thở. Nó buông ngón tay của Septimus ra, và khi Septimus vẩy tay một cái nữa cực điên dại, thì nó bay vổng lên không, suýt nữa thì trúng bộ sưu tập chổi của dì Zelda treo thòng từ xà nhà xuống. Tất cả mọi người ngây ra nhìn, khi từ trên cao, trong khi bay, con vật bung hai cánh nhỏ của mình ra và vỗ vỗ một cách vô ích rồi đâm sầm vào Jenna – đáp xuống đùi cô.
Jenna ngồi cứng đơ, trố mắt nhìn vào một con rồng nhỏ xíu vừa mới nở.