Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2021-08-28 15:43:54 +0700
Chương 31: Người Bác Mới
M
ột buổi sáng, bác sĩ Warren tới thăm bệnh nhân nhỏ tuổi. Cùng đi với bác sĩ là một người đàn ông dong dỏng cao, đôi vai rộng. Khi hai người vào phòng, họ thấy Pollyanna đang mải nhìn những vệt nắng rực rỡ nhảy múa trên trần. Nghe có tiếng người vào, cô bé quay ra reo lên vui sướng: “A, bác sĩ Chilton! Bác sĩ Chilton! Cháu rất vui khi được gặp bác.” Nghe giọng cháu gái, mắt Dì Polly nhòa lệ. Đột nhiên Pollyanna ngập ngừng: “Nhưng bác ơi, dì cháu đâu muốn...”
Dì Polly vội tiến lên phía trước. Bà nói, giọng nhẹ nhàng có phần bối rối:
“Cháu gái thân yêu, dì đã... đề nghị bác sĩ Chilton tới khám cho cháu vào sáng nay cùng với bác sĩ Warren.”
“Có thật là dì đã đề nghị bác ấy tới khám cho cháu?” Pollyanna khẽ nói, giọng mãn nguyện.
“Đúng vậy, cháu gái ạ, đó là...” Bà ngừng lời, chợt nhận ra ý nghĩa những lời mình vừa nói. Bà đã kịp nhìn thấy tia sáng ngời của niềm hạnh phúc, xen lẫn nỗi hàm ơn chân thành vừa ánh lên trong mắt bác sĩ Chilton. Không thể nhầm được. Bà vội quay bước rời khỏi phòng, đôi má ửng hồng.
Bác sĩ Warren đang trò chuyện với cô y tá ngay bên khung cửa sổ. Đưa hai tay về phía Pollyanna, bác sĩ Chilton nói, giọng run lên vì xúc động: “Cháu gái yêu quý, hôm nay cháu đã làm được một việc rất đáng để vui mừng đấy.”
Chập tối Dì Polly nhẹ bước vào phòng cháu gái. Dáng vẻ dì ngập ngừng khác hẳn mọi khi. Cô y tá đang dùng bữa tối trong bếp. Căn phòng tĩnh lặng lắng nghe cuộc chuyện trò riêng tư của hai dì cháu. Dì Polly bảo cháu, giọng âu yếm: “Pollyanna thân yêu, không lâu nữa dì sẽ đón bác sĩ Chilton về chữa bệnh cho cháu. Cháu sẽ có một người bác mới trong gia đình. Tất cả là nhờ có cháu đấy! Pollyanna ơi, dì vui quá, hạnh phúc quá!”
Pollyanna vỗ tay sung sướng, song cô sực nhớ ra: “Dì ơi, dì là người phụ nữ bác ấy mong muốn từ lâu phải không ạ? Đúng là dì rồi! Thảo nào bác Chilton bảo cháu là hôm nay cháu đã làm được một việc rất đáng để vui mừng. Ôi, cháu vui quá dì ạ. Cháu vui tới nỗi chẳng màng đến đôi chân này nữa dì ơi.”
Nén niềm hạnh phúc trào dâng, Dì Polly ngập ngừng nói: “Có lẽ... cũng tới lúc rồi cháu ạ...” Dì Polly không đủ sức nói lên niềm hy vọng lớn bác sĩ Chilton đã đặt vào trái tim mình. Song bà chắc chắn những điều mình sắp nói đây đã đủ để khiến cô cháu gái thấy vui: “Pollyanna à, tuần tới cháu phải xa dì một thời gian. Cháu sẽ đáp xe lửa tới phòng khám của một bác sĩ. Nơi đó cách nhà mình rất xa. Cháu sẽ gặp những người mắc bệnh giống như cháu. Họ cũng phải ăn ngủ ngay tại viện để chữa bệnh. Vị bác sĩ ấy là bạn tốt của bác sĩ Chilton. Lần này, chúng ta hãy cùng hy vọng vào điều tốt nhất.”