A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
ây xung quanh Lorin là những tia sáng trắng xoá chiếu qua chiếu lại. Những âm thanh ở đây khác hoàn toàn với tất cả các loại âm thanh cô đã từng nghe. Nhưng dù sao cô cũng chưa từng nghe thấy tiếng gì khác ngoài những âm thanh dưới ngục sâu Tartarus. Ở đây giữa Dòng lửa mặt trời này không hề có tiếng la hét, khóc than, mà chỉ có những âm thanh ù ù tràn trong tai.
Toàn thân cô nổi gai vì sự hào hứng này. Rất mau thôi cô sẽ được đối mặt với Emily. Rồi cô sẽ tìm được mảnh vỡ và cuối cùng cũng có thể được trọn vẹn.
Chuyến du hành kết thúc khi ánh sáng trắng dần mờ đi. Cô chớp mắt cho thích nghi với không gian mới và nhìn quanh đầy ngưỡng mộ. Dù trời vẫn tối nhưng bầu không khí quanh cô tươi mát và ngập tràn âm thanh cũng như mùi hương hấp dẫn. Một ngọn gió ấm nhẹ nhàng mơn man trên má, và cô có thể nếm được vị mặn của muối trên đầu môi.
Mặt đất dưới chân cô không rắn chắc như ở nhà ngục Tartarus. Khi cô di chuyển, đất dường như cũng chuyển động theo và chui vào trong đôi xăng đan cô đi. Cô cúi xuống và nắm lên một nắm cát đầy, nó trôi tuột đi giữa những kẽ tay cô, để lại những mẩu đá nhỏ và đầy sạn.
Lorin tròn mắt ngắm nhìn hồ nước lớn nhất cô từng thấy trong đời. Nó xa hơn cả tầm mắt của cô và kéo mãi về tận phía chân trời. Ở trong ngục cũng có nước, nhưng chỉ có nước đủ để uống và không được lãng phí. Nhưng nước ở đây dường như không bao giờ cạn. Những làn sóng nhẹ êm ái vỗ bờ khiến cô thấy vô cùng dễ chịu.
Ngước lên cao, cô ngạc nhiên trước hàng triệu ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Khi Phoebe lần đầu tiên dẫn cô lên trên bề mặt của Tartarus, một cơn bão lớn đang hoành hành. Nhưng Phoebe đã miêu tả chi tiết vẻ đẹp bầu trời đêm ở Titus, và như tưởng tượng của Lorin, chắc hẳn nó giống hệt như cảnh tượng trước mắt cô bây giờ.
Phía sau lưng cô là những công trình cao vút. Ánh đèn đuốc chiếu rọi ra từ hầu hết các ô cửa sổ, và cô có thể thấy rất nhiều người đang đứng ngắm cảnh trên các ban công ngoài trời. Xa xa phía cuối bãi, những tiếng cười vui vẻ vẳng tới. Cô đứng yên bất động khi một người đàn ông và một người phụ nữ tiến lại phía cô. Tay trong tay, họ liếc qua phía cô rồi lại tiếp tục bước đi.
Người phụ nữ mặc một chân váy hoa dài và áo phông màu trắng. Lorin nhìn xuống trang phục cô đang mặc. Trông chúng như những mảnh giẻ rách bẩn thỉu được vá víu lại với nhau. Nhìn xuống biển và không ngần ngại, Lorin bước xuống nước tận hưởng lần tắm rửa đầu tiên của mình.
Cảm giác làn nước mát lạnh mơn man trên da thịt là một cảm giác không thể nào tả nổi. Cô cười đùa, té nước vào những ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt biển. Lorin phát hiện ra mình có thể nằm trên nước, để cơ thể mình trôi dạt và ngắm những vì sao phía trên bầu trời. Đây có lẽ là giây phút hạnh phúc nhất cô từng trải qua kể từ khi cô bắt đầu đi lại được.
Rồi mau chóng Lorin phát hiện ra một thứ khác. Một lực lôi cuốn nhè nhẹ dâng lên từ trong lòng, như thể có vật gì đó đang gọi mời cô.
Cô đứng trong nước, nhìn quanh khắp nơi. Có vẻ như hấp lực lôi cuốn ấy phát ra từ một hướng. Ban đầu cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nhưng rồi sau mỗi phút trôi qua, cô có vẻ dần hiểu điều gì đang xảy ra ở đây.
“Mảnh vỡ,” cô nói to.
Lorin tiến theo trực giác của mình. Từ ánh sáng của mặt trăng và những vì sao trên trời, cô có thể thấy một hình bóng khổng lồ, toả sáng từ phía rất xa. Nơi đó phát ra hấp lực lôi kéo cô. Cô lội lên bờ, và bắt đầu bước đi về phía tiếng gọi từ xa ấy.
Từng bước, từng bước đi càng làm cô hưng phấn. Với cô dường như bước đi là quá chậm. Cô chuyển sang chạy nhưng có vẻ chưa đủ làm cô hài lòng. Lorin cần phải đến nơi đó. Mảnh vỡ ấy đang mời gọi cô tìm kiếm.
Cô tập trung mọi thứ vào mảnh vỡ và đột nhiên cô nhận ra mình đang bay lên khỏi mặt đất. Năng lực của cô! Lorin cười phá lên khi phát hiện ra năng lực mới của mình. Cô bắt đầu bay về hướng của mảnh vỡ.
Cô không biết điều gì làm cô hứng khởi hơn. Sự hiện diện rất gần của mảnh vỡ Ngọn lửa, hay cảm giác tự do tuyệt đối cô đang có lúc này khi bay trên bầu trời trong vắt rộng lớn. Về phía bên trái, cô nhìn thấy những phương tiện kỳ lạ di chuyển dọc trên đường. Cô thấy một chiếc dừng lại, và người ta bước ra. Cô thậm chí cười vui vẻ hơn trước ý nghĩ được cưỡi trên một trong những phương tiện bên dưới ấy.
Trong vài phút, cô thấy mình bay lên một sườn núi dựng thẳng đứng bao quanh mảnh vỡ.
Cô bay lên trên đỉnh, nhưng ngay khi cô vừa vượt qua được rìa núi, tim cô như hụt hẫng. Trong miệng núi này chứa đầy nước.
Lorin hạ xuống gờ núi cao nhất và nhìn xuống làn nước đen thẫm sâu thẳm. Mảnh vỡ đang nằm ở đó, cô có thể cảm nhận rất rõ, nhưng nó đã được chôn rất sâu phía dưới bề mặt. Làm sao cô có thể giải thoát cho nó đây?
Cô dang rộng tay triệu hồi mảnh vỡ, theo cái cách cô đã làm khi triệu hồi Ngọn lửa trên tay. Cô có thể cảm nhận được mảnh vỡ đó, ở ngay đây thôi, nhưng dường như có cái gì đã giam cầm nó lại. Lorin vận nhiều sức hơn nữa và ra lệnh. Mặt đất dưới chân cô bắt đầu rung chuyển. Cô càng gắng sức, mặt đất càng rung chuyển dữ dội hơn.
Lorin nhìn lên phía trời sao và hét lớn. “Tôi phải lấy được mảnh vỡ! Cô có nghe thấy tôi nói không Emily? Tôi sẽ lấy được nó và tôi sẽ được trọn vẹn!”
Cơn giận dữ khiến những tia lửa liên tục bắn ra từ hai bàn tay cô. Lorin nhìn xuống làn nước đen ngòm và phát ra hai quả cầu lửa khổng lồ xuống đó. Nước sôi lên và bốc hơi vào không trung. Cô tăng thêm năng lượng, hy vọng đun cạn được nước, mở đường xuống với mảnh vỡ dưới đó, nhưng dù có vận thêm bao nhiêu sức mạnh đi chăng nữa, cô cũng không nhận lại được gì ngoài làn nước bốc khói nghi ngút. Nước tràn vào trong miệng núi lửa nhanh hơn so với tốc độ nước bốc hơi.
“Cô kia… Đứng yên. Đừng cử động!” Lorin đã quá tập trung vào việc tìm kiếm mảnh vỡ, cô không để ý thấy những người lính quân đội đang chạy về hướng cô dọc theo con đường viền quanh miệng núi lửa.
Lorin thu lại Ngọn lửa và đợi họ tiến lại gần. Họ có thể chỉ cho cô chỗ của Emily.
“Hạ vũ khí xuống và giơ hai tay lên!” Một người hô lớn.
“Tôi không có vũ khí,” Lorin nói.
“Chúng tôi thấy cô sử dụng máy phun lửa. Nó đâu rồi?”
Lorin giơ tay ra và lửa xuất hiện trong lòng bàn tay cô. “Ý ông là cái này à?”
Những người lính há hốc miệng và bước lùi lại. Họ giơ loại vũ khí đang cầm trong tay mình lên “Cô… cô là ai? Làm sao cô lên được đây?”
Lorin quan sát họ một cách kỹ càng. Họ là những người đàn ông trẻ tuổi, mặc những bộ trang phục khá kỳ cục và trông ai cũng vô cùng nghiêm túc. Trông họ gần giống như các Titan, nhưng lại có điều gì đó rất khác. Không phải khác biệt về ngoại hình, mà là về cảm giác.
“Trả lời câu hỏi của tôi,” một trong số họ yêu cầu khi anh ta tiến lên phía trước. Trông anh ta có vẻ lớn tuổi hơn những người còn lại, và ra vẻ là người chỉ huy. “Làm sao cô lên được đây?”
“Tôi bay,” Lorin trả lời. “Emily đang ở đâu?” “Bay à?” Người đàn ông lặp lại.
“Phải,” Lorin nói. “Như thế này này…”, nói rồi cô sử dụng năng lực nâng cơ thể mình lên không trung. “Cảm giác rất tuyệt. Các anh thử mà xem. Giờ thì trả lời câu hỏi của tôi được chưa? Emily đang ở đâu?”
Miệng của toàn bộ đội lính há hốc.
“Làm sao cô biết Emily?” Người phụ trách hỏi. Lorin nghiêng đầu sang một bên trả lời. “Tôi
đến đây để tìm cô ta. Cô ta đã lấy cắp một thứ của tôi, và tôi muốn lấy lại nó.”
“Vậy thì bây giờ, thưa cô, nếu cô đi với chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp cô tìm được cô ấy.”
Lorin hạ người xuống mặt đất. “Các anh sẽ đưa tôi đi tìm cô ấy chứ?”
“Phải, tất nhiên chúng tôi sẽ làm thế rồi. Mời cô đi hướng này.”
Lorin mỉm cười và bắt đầu bước đi, xung quanh cô là rất nhiều quân nhân ở mọi hướng. “Anh là người gì?” Cô hỏi.
“Tôi là một trung sĩ,” người đàn ông trả lời. “Trung sĩ Walker.”
“Trung sĩ Walker,” Lorin lặp lại. “Tôi là một Titan. Tất cả mọi người trông đều giống người Titan, nhưng hơi khác … nhỏ hơn. Và cách nói cũng khác.”
“Titan à thưa cô?” Người trung sĩ hỏi lại. “Tôi không hiểu.”
“Tôi cũng không hiểu,” Lorin thú nhận. “Tất cả mọi thứ đều vô cùng mới lạ với tôi. Tôi chưa bao giờ đặt chân đến Trái đất…”, cô ngưng lại. “Đây là Trái đất, có phải không? Đây là Honolulu, Hawaii, nơi Emily đang ở đúng không?”
“Cô chưa bao giờ đến Trái đất à…” người lính lặp lại. Anh ta dừng lại và nhìn cô chăm chú. “Cô từ đâu đến?”
“Tartarus,” Lorin trả lời. “Nhưng Phoebe nói là tôi được sinh ra ở xứ Titus. Vì Jupiter và bọn Olym- pus nên bọn tôi bị giam ở ngục Tartarus. Nhưng giờ chúng tôi đã được tự do rồi. Thần Saturn sẽ mau chóng chiếm được Olympus, và chúng tôi sẽ sớm đến được đó thôi.”
“Cô biết về Jupiter và Olympus à?”
Lorin gật đầu. “Phải, thần Saturn đang tấn công Olympus. Ông ấy muốn tôi giết Jupiter nhưng tôi không muốn làm điều đó. Tôi chỉ đến đây để tìm Emily và hoàn thiện trọn vẹn bản thân mình, chứ không phải để giết ai.”
“Rất mừng là cô không muốn giết ai,” người lính nói một cách thận trọng. “Nếu cô đi với tôi, có lẽ chúng tôi sẽ giúp được cô tìm ra cô ấy.”
Lorin tiếp tục bước theo những người đàn ông đó, rồi đôi dép của cô vướng vào cỏ và cô ngã nhào. May là người trung sĩ đó đã kịp thời túm tay cô và đỡ cô đứng dậy. “Cô cẩn thận, đường đi lên đây không dễ dàng gì.”
Lorin cười với anh ta. Anh ta rất thân thiện và dễ chịu, chỉ hơi sợ cô một chút thôi. “Có phải tất cả các trung sĩ Walker đều ăn mặc như anh không? Tôi thấy ở dưới chỗ nước kia, mọi người ăn mặc rất khác các anh.”
Người trung sĩ tò mò nhìn cô. “Chúng tôi là quân nhân – đây là trang phục của chúng tôi.”
“Quân nhân à?” Lorin lặp lại. “Anh nói anh là một Trung sĩ Walker mà?”
Người đàn ông cười khúc khích. “Không, tên tôi là Walker, David Walker. Tôi là một trung sĩ trong Quân đội Liên bang. Nhưng cô cũng có thể gọi tôi là David.”
“Ồ,” Lorin nói, giọng vẫn đầy mơ hồ. “Tôi tên là Lorin.” Mắt cô đưa xuống một vật trong tay anh ta. “Đó là một thứ vũ khí phải không?”
“Phải,” David trả lời vừa nhìn xuống khẩu súng của mình. “Một vũ khí rất nguy hiểm.”
“Sao anh lại cần nó?”
“Nhiệm vụ của chúng tôi là ngăn không cho những kẻ vãng lai vào khu vực này.”
“Kẻ vãng lai là gì?”
“Là những người không ở trong khu vực này.” “Như tôi à?”
Người trung sĩ gật đầu. “Nhưng cô đừng sợ, tôi không bắn cô đâu. Chúng tôi chỉ giúp cô xuống mà thôi.”
“Rồi chúng ta có thể đi tìm Emily?”
“Phải,” anh ta gật đầu. “Rồi chúng ta đi tìm Emily.”
Những người lính hộ tống Lorin đi xuống một dãy cầu thang dài. David Walker đi bên cạnh cô và đỡ cô đi xuống.
Khi xuống đến cuối cầu thang, Lorin được đưa đến một toà nhà, rồi đến vào một căn phòng lớn. Ở đó cô thấy nhiều người khác đang thích thú quan sát cô. Có hai người đàn ông ăn vận khác biệt so với những người còn lại. Họ mặc quần áo tối màu và nét mặt giận dữ. Đôi mắt họ nhìn cô quan sát một cách chăm chú. Ở họ có một điều gì đó làm Lorin không ưa chút nào.
Họ đứng trước mặt những người đàn ông đó. “Báo cáo.”
“Đây là Lorin,” trung sĩ Walker nói. “Chúng tôi tìm thấy cô ấy trên đỉnh núi Diamond Head. Cô ấy là một người rất đặc biệt, và cô ấy đang đi tìm Emily. Cô ấy nói cô ấy đến từ Tartarus.”
Lorin nhìn hai bên trao đổi thông tin một cách đầy hứng thú. David Walker tỏ ra hơi sợ cô, nhưng dường như anh ta còn sợ họ gấp bội.
“Chúng tôi sẽ tiếp quản từ đây, trung sĩ.” Người đàn ông lớn tuổi hơn nói.
Người trung sĩ gật đầu. “Vâng, thưa đặc vụ G.” Anh ta nhìn sang Lorin. “Hai ông đây sẽ đưa cô đến gặp Emily.”
Lorin nhìn vào đôi mắt thú săn của đặc vụ G, rồi cười với người trung sĩ. “Không, tôi thích anh đưa tôi đi hơn.”
“Điều đó là không thể,” đặc vụ G nói. Ông ta thô lỗ chộp lấy cánh tay cô.
“Không!” Cô nổi nóng và dùng năng lực đẩy mạnh hai người đàn ông bay tít sang góc phòng bên kia. Người họ đập mạnh vào bờ tường và rơi xuống sàn. “Tôi sẽ đi cùng với David Walker.”
Tất cả những người lính đang đứng trong phòng nâng vũ khí chĩa vào người cô.
“Lùi lại,” người trung sĩ hạ lệnh. Anh ta quay sang phía Lorin nói. “Cô cũng bình tĩnh. Cô không thể cứ hành động như vậy ở đây, sẽ gây ra rắc rối đó.”
Cô có thể cảm thấy nỗi sợ hãi của anh ta đang ngày càng lớn hơn. Anh ta sợ cô, hay sợ cho cô? “Đừng sợ tôi, David. Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương anh. Nhưng anh phải bảo họ tránh xa tôi ra.”
Lorin đi sâu hơn vào giữa phòng, không quan tâm đến những người lính đang cẩn thận dõi theo từng bước chân cô. Cô rất thích thú ngắm nhìn những thứ xung quanh mình. Ở đây có nhiều thứ thật lạ lùng. Ánh sáng loé lên trên khắp trần nhà và trên bàn. Cô đưa tay hơ lên trên một chiếc bóng điện và quay sang anh ta cười. “Đây không phải là lửa mà nó nóng nhỉ?”
Trung sĩ Walker gật đầu với những thuộc hạ của mình khi họ khiêng hai đặc vụ CRU đang bất tỉnh ra khỏi phòng. “Đấy là đèn điện,” anh ta giải thích cho Lorin. “Sử dụng điện, chứ không phải là lửa. Nào, cô đến đây ngồi xuống cạnh tôi nhé.”
Lorin làm theo và ngồi xuống cạnh bàn làm việc của anh. Cô say sưa nhìn trung sĩ Walker cầm lên một vật kỳ lạ, áp vào tai và bấm liên tục những cái nút trên một cái hộp nhỏ. Rồi anh ta bắt đầu nói chuyện. Cô có thể nghe toàn bộ câu chuyện của anh ta. Anh ta đang nói chuyện với một ai đó có tên là đại tá James và họ đang thảo luận về cô. Anh ta nói với đại ts James là Lorin vừa từ Tartarus đến và đã bay lên đến đỉnh núi Diamond Head. Anh ta nói cô đang đi tìm Emily, người đã ăn cắp một thứ gì đó của cô. Anh ta cũng nói thêm là các đặc vụ CRU đã được đưa đến bệnh viện. Đại tá James yêu cầu trung sĩ đưa Lorin đến vườn thú Honolulu càng nhanh càng tốt. Ưu tiên Alpha, Alpha số một. “Vườn thú Honolulu là cái gì?” Cô hỏi khi
trung sĩ ngừng cuộc nói chuyện. “Và Alpha, Alpha số một có nghĩa là gì?”
Trung sĩ cau mày nhìn cô. “Cô nghe thấy hết rồi à?”
Lorin gật đầu.
“Đại tá, cấp trên của tôi, đã yêu cầu tôi đưa cô đến vườn thú. Đó là một nơi rất đặc biệt, và ông ấy rất muốn được gặp cô.”
“Còn Alpha, Alpha số một là gì?”
“Điều đó có nghĩa là cô là một cô gái vô cùng, vô cùng quan trọng, và ông ấy rất nóng lòng muốn được gặp cô.”
Lorin có thể cảm nhận được điều gì đó là lạ trong câu nói của anh ta. Có vẻ như anh ta đã không nói toàn bộ sự thật. “Có phải ông ta tức giận vì tôi đã làm mấy người đó bị thương không?”
“Không, tất nhiên là không phải rồi.” David cúi người lại gần cô hơn. “Tôi cũng không nghĩ là ngài đại tá thích họ cho lắm đâu.”
“Liệu Emily có mặt ở đó không?”
“Tôi hy vọng là có. Tôi biết là họ có một số con vật rất đặc biệt ở đó. Ví dụ như tôi nghe đồn là họ có một con ngựa có cánh.”
“Pegasus đang ở đó à?” Lorin hồi hộp, Trung sĩ nhìn vào các thuộc cấp của mình, rồi quay lại nhìn Lorin. “Cô cũng biết Pegasus à?” Lorin gật đầu. “Tôi đã nhìn thấy cậu ấy trong ý thức của Emily. Cô ta nghĩ rằng cậu ấy thuộc về cô ta. Nhưng không phải, cậu ấy là của tôi.”
Trong khi nói, Lorin ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt bốc lên trong không khí làm cô sao lãng. Hương thơm làm dạ dày cô sôi lên ùng ục, cô nhận ra lâu rồi mình chưa được ăn gì và cô đang rất đói bụng. Cô đứng dậy. Khi cô làm vậy, những người lính xung quanh cứng đờ người và vơ vội vũ khí. Lorin để ý thấy điều đó nhưng một lần nữa không để tâm. Thay vào đó cô bước tới bàn bên cạnh. Mùi thơm cô ngửi thấy bốc ra từ một chiếc hộp trắng và phẳng dẹt lớn.
“Tôi đã nói là lùi lại,” trung sĩ Walker nói với những người lính của mình. Anh ta bước tới gần Lorin. “Cô có đói không? Cô có muốn ăn một chiếc không?”
Khi người trung sĩ mở nắp hộp ra, Lorin suýt reo lên hào hứng. Cô bốc lên một miếng bánh tròn nhỏ và cắn miếng đầu tiên. Hương vị tràn ngập miệng cô.
“Bánh đó là bánh rán vòng,” anh ta giải thích, rồi cười với cô. “Có vẻ cô thích ăn cái đó.”
“Chúng thật là tuyệt vời,” Lorin vừa nói vừa lúng búng bắn đầy vụn bánh ra ngoài miệng. Chưa kịp ăn hết cái thứ nhất, cô đã lấy đến cái thứ hai. “Tôi chưa bao giờ được ăn món gì ngon thế này.”
Người trung sĩ bước đến một kệ tủ màu trắng và lấy ra một cái lon bằng thiếc. Anh ta mở nắp và đưa cho cô. “Đây, uống cái này, và ăn chậm thôi … nếu không là nghẹn đấy.”
Lorin nhìn cái lon và cau mày. Nhưng khi trung sĩ Walker nhấp một ngụm, cô đã hiểu ra. Cô cầm lon nước và uống một ngụm nước màu đen lớn. Những hương vị ngọt ngào nhảy múa trong miệng cô. Cô hào hứng với tay lấy tiếp chiếc bánh rán vòng thứ ba.
Một trong những người lính bước tới. “Thưa ngài, đại tá James đang chờ chúng ta.”
“Đại tá có thể chờ thêm một lúc,” người trung sĩ ngăn lại. “để Lorin thưởng thức bữa ăn của mình đã.”
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan