Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 31
P
aelen!” Emily la lên. Cô bé quay ngoắt sang Joel. “Mở cửa ra! Chúng ta không thể để bọn Nirad bắt anh ấy!”
“Không!” Thần Diana đứng dậy và chặn Joel lại. “Paelen đã hi sinh cho chúng ta. Chúng ta không được bại trận làm cậu ấy thất vọng.”
“Nhưng chúng sẽ giết chết anh ấy mất!” Emily khóc thét lên.
“Phải, chúng sẽ giết cậu ấy.” Thần Diana nói dứt khoát. “Cậu ấy đã làm điều đó với để chúng ta có đủ thời gian thoát thân.”
Emily cảm thấy tim mình như vỡ vụn ra khi nghĩ đến cảnh lũ sinh vật ấy đang từ từ xé Paelen ra làm trăm mảnh.
“Paelen...”, cô bé khóc lóc rên rỉ khi thang máy nhẹ nhàng lên cao dần.
Khi cửa mở ra, họ bắt gặp một cảnh tượng kinh hoàng. Binh lính kẻ chết, người bị thương nằm la liệt trên sàn. Tiếng rên rỉ và khóc lóc từ những người đàn ông bị thương làm cho cảnh tượng càng thêm kinh hoàng. Emily không thể nào nghĩ là được họ đang có mặt ở đâu.
Trông nó như một ngôi nhà, một ngôi nhà đẹp, kiểu miền Nam. Họ trồi lên một sảnh lớn. Có rất nhiều đồ nội thất cổ dựa vào tường và trên sàn phủ một chiếc thảm màu sậm thật đẹp. Liệu có chắc là nơi này không còn nằm trong tòa nhà không?
“Chúng ta đang ở đâu đây?”, Joel hỏi vì cũng bối rối như Emily rồi mắt cậu đảo quanh căn phòng.
“Đây là đảo Governor.” Emily nói. “Nhưng tớ thề không biết có những ngôi nhà như thế này ở đây.”
“Thôi nào, chúng ta phải đi thôi.” Thần Diana cảnh báo.
Họ đi đến một lối vào rất lớn. Ở bên phải, một cầu thang trang nhã dẫn lên lầu, còn xung quanh họ là những hành lang khác cùng dẫn về khu trung tâm. Họ nhìn thấy những người lính đã chết nằm la liệt trên mặt sàn gỗ đẹp đẽ. Trên trần nhà cao tít là một cái đèn chùm. Khi Emily nhìn lên, cô bé rùng mình. Máu đang nhỏ giọt từ những giọt pha lê của cái đèn.
“Có bao nhiêu tên Nirad?” Joel hỏi.
“Nhiều không đếm xuể.” Thần Diana đáp.
Thình lình, đặc vụ J và O loạng choạng bước vào đại sảnh.
“Tao đã nói rồi, tụi mày không được đi đâu hết.”
Tên đặc vụ vừa hét vừa giơ vũ khí lên. Hắn trừng mắt giận dữ nhìn thần Diana. “Mấy viên đạn có thể không ngăn được bà, nhưng Emily và thằng nhóc không phải là thần. Nếu bây giờ bà không chịu đầu hàng, ta thề sẽ giết một trong hai đứa tụi nó.”
Nằm sát trên lưng Pegasus, Emily cảm nhận được cơ thể nó đang căng ra vì giận dữ. Tai nó vểnh ra trước, nó thu đầu lại rồi hí lên một tiếng thật lớn và dữ tợn. Nó tung một vó bằng vàng vào đặc vụ O và để lại một dấu móng ngựa thật sâu trên ngực hẳn. Vó còn lại nó dùng hết sức bình sinh đá vào đầu đặc vụ J.
Khi cả hai gã đàn ông té xuống đất, Pegasus quay ngoắt đi tiến về cửa trước của tòa nhà. Nó gầm lên và đá bay tất cả những miếng khảm bằng gỗ nơi cửa sổ. Tất cả mấy cái cửa đều đổ sầm dưới những cú đá giận dữ của con tuấn mã.
Emily sững sờ khi ấy bây giờ họ đang đứng trước cửa của một ngôi nhà lớn với những cột trụ vững chắc. Bên kia là một con đường có hai hàng cây trải dài, qua ánh sáng của những ngọn đèn thắp bằng ga, cô bé nhìn thấy những ngôi nhà lớn màu vàng khác. Đèn đuốc trong nhà đang sáng trưng trông như đang chào đón họ.
“Gia đình tớ đã đi Atlanta nhiêu năm trước.” Joel vừa nói vừa cố nén ngạc nhiên, “Ở đó có vài căn nhà giống y hệt cái này. Cậu có chắc chúng ta đang ở đảo Governor không?”
Ngồi trên người Pegasus, Emily nhoài tới trước và nhìn thấy những ánh đèn lập lòe của khu Manhattan đang chiếu sáng phía xa. “Thành phố kia kìa. Đây chắc chắn là đảo Governor.”
“Việc chúng ta đang ở đâu không quan trọng.” Thần Diana nói nhanh và có dẫn con tuấn mã xuống những bậc thang dốc bằng gỗ. “Chúng ta đi đâu mới quan trọng. Bọn Nirad sẽ không mất nhiều thời gian để lên tới mặt đất đâu. Chúng ta phải đi trước khi chúng đến.”
Bà nhìn con tuấn mã. “Pegasus, ngươi đã hồi phục đủ để chở tất cả chúng ta chưa, hay ta nên ở lại?”
Pegasus khẽ huých người chị họ của mình và hí lên khe khẽ.
“Dĩ nhiên là được nhỉ,” Thần Diana nói rồi bà quay sang Joel. “Trèo lên đi, nó có thể chở tất cả chúng ta đó.”
“Còn Con gái thần Vesta thì sao?” Joel hỏi, khi thần Diana giúp đẩy cậu bé lên lưng con tuấn mã ngồi sau Emily. “Còn chỗ cho cô ấy không?”
Thần Diana nhảy lên lưng Pegasus, ngồi phía sau cậu. “Cô bé ấy đã ở đây với ta rồi.” Bà nhẹ nhàng nói.
“Cái gì?” Joel la lên.
Emily ngoái đầu lại. Cô bé nhìn thần Diana. “Cháu á? Cháu mà là Con gái thần Vesta và là Ngọn lửa của vùng núi Olympus á?”
Thần Diana chỉ lẳng lặng gật đầu.
“Emily, không phải đâu!” Joel suỵt cô bé. “Không thể là cậu được.”
“Không sao đâu, Joel.” Emily nhẹ giọng nói. “Tớ đã nghĩ từ nãy giờ rồi.”
“Con biết chắc chắn từ khi nào hả con gái?” Thần Diana hỏi.
Emily vuốt vuốt cổ con tuấn mã. “Thật ra con đã nghi nghi mấy lần rồi. Lúc còn ở trên cầu con đã bắt đầu tự hỏi. Bà và Pegs đã có thể thoát được rồi. Nếu Con gái thần Vesta thật sự ở đâu đó ngoài kia, Pegasus sẽ để con lại và và đến chỗ cô ấy. Nhưng nó không làm vậy, nó chiến đấu với đám lính để bảo vệ con. Rồi khi con nghe nói nó đang chết dần đi, con biết rằng con phải đến chỗ nó vì con có thể giúp nó được bằng cách nào đó. Rồi khi con chạm vào nó, con cảm nhận được nó đáp lại. Sau vài giờ đồng hồ ở với con, Pegasus trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Và cuối cùng con cũng biết chắc khi người nói con quan trọng hơn. Người đã không nói vậy nếu người ấy không phải là con.”
“Đúng vậy.” Thần Diana xác nhận: “Con quan trọng hơn tất cả chúng ta. Ngọn lửa thần đang cháy rất sáng trong con. Đó là lí do vì sao Pegasus lành lại rất nhanh khi nó ở với con. Lần đầu tiên là trên mái tòa nhà của con và lần này là ở đây. Khi tình cảm con dành cho nó tăng lên, thì sức mạnh để con chữa lành cho nó càng lớn. Emily, con đã cứu Pegasus.”
“Và nếu may mắn, có thể con sẽ cứu được vùng núi Olympus nữa.” Emily trang trọng nói.
“Không,” Joel khăng khăng. “Tớ sẽ không để cậu tự hi sinh thân mình đâu.” Cậu phản đối rồi nhìn chằm chằm vào Emily. “Cậu không thể chết được.”
Emily với tay ra sau để vỗ vỗ vào tay Joel, “Không sao đâu, Joel. Tin tớ đi, không sao mà. Nếu tớ làm thế thì vùng núi Olympus sẽ được khôi phục và cậu, bố tớ và cả thế giới này sẽ được an toàn. Tớ muốn làm điều này. Hãy để cho tớ làm đi mà.”
“Nhưng Emily à...” Joel gục đầu xuống, không nói được câu nào. Cậu vặn vẹo bàn tay mình và nhìn đi chỗ khác.
Âm thanh kinh khủng của bọn Nirad tràn ngập không trung. Chúng đang ở tầng chính của tòa nhà và đang hướng về cửa trước.
“Chúng đang đến kìa,” Emily nói. “Pegs, hãy đưa chúng ta đến vùng núi Olympus.”