Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Chương 31
S
tanley chạy chậm dần lại và sau đó thì đi bộ. Cậu thừa biết không ai đuổi theo mình. Cậu nghe tiếng người lao xao từ chiếc xe tải vọng đến nhưng không thể nghe được họ nói gì. Chốc chốc cậu lại nghe thấy tiếng máy rồ lên, nhưng trước mắt, chiếc xe ấy sẽ chẳng đi được bất kỳ đâu.
Cậu nhắm về phía mà cậu nghĩ là hướng dẫn tới ngọn Ngón Cái Lớn. Cậu không sao nhìn thấy được nó qua làn sương bụi.
Đi bộ giúp cậu bình tĩnh và cho phép cậu suy nghĩ lại. Cậu không chắc mình có thể tới ngọn Ngón Cái Lớn với cái bi-đông không còn giọt nước nào. Và cậu chẳng muốn liều mạng để hy vọng rằng cậu sẽ tìm được chỗ trú thân ở đó. Đành phải quay về trại thôi. Cậu biết thế, nhưng chẳng vội vã gì. Tốt hơn cứ để mọi người có thời gian bình tâm lại rồi hẵng quay về. Mà cậu đã đi xa thế này rồi thì cứ đi tìm Zero vậy.
Cậu quyết định sẽ đi bộ đến chừng nào còn có thể, cho đến lúc mình không còn sức đi xa hơn nữa thì sẽ đổi hướng và quay về.
Cậu mỉm cười nhận ra điều đó khó mà thực hiện được. Hẳn cậu sẽ chỉ đi được nửa đường thôi - nghĩa là chỉ một nửa đoạn đường mà cậu nghĩ là mình có thể đi được - đặng còn sức quay về. Sau đó, cậu sẽ phải mặc cả với Cai, sẽ tiết lộ cho mụ chỗ cậu đã tìm thấy nắp son môi của Kate Barlow, và sẽ cầu xin mụ khoan dung.
Cậu sửng sốt vì những cái hố được đào xa và lan rộng đến như vậy. Thậm chí cả khi không còn thấy khu trại đâu nữa, mà cậu vẫn cứ băng qua những cái hố. Ngay lúc vừa nghĩ mình đã vượt qua cái hố cuối cùng, thì cậu lại bươn tới một cụm hố nữa, cách đó không xa.
Ở gần khu trại, hố được đào theo một hệ thống, có thứ tự đàng hoàng, chừa chỗ cho xe tải chở nước đi. Nhưng ra đến đây thì chẳng có hàng lối gì cả. Cứ
như thể thỉnh thoảng trong cơn thất vọng, bà Cai bất ngờ chọn bừa một điểm rồi hét: Chết tiệt, đào ở đây - Tựa hồ như cố đoán ra những con số trúng giải xổ số vậy.
Stanley nhận thấy mình cứ nhìn xuống từng cái hố đi ngang qua, mà không chịu nhận mình đang tìm kiếm cái gì.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, cậu đinh ninh là mình đã nhìn thấy cái hố cuối cùng, nhưng rồi ở mé bên trái, cậu lại bắt gặp một cụm hố khác. Thật ra Stanley không nhìn thấy hố mà chỉ thấy những ụ đất bao quanh chúng.
Cậu bước qua những ụ đất và nhìn xuống cái hố đầu tiên. Tim cậu ngừng đập.
Dưới đáy hố là một gia đình tắc kè đốm vàng. Những cặp mắt đỏ lói, to thô lố ngước nhìn cậu.
Cậu nhảy vội qua ụ đất và cắm đầu chạy thục mạng.
Cậu không biết chúng có đang đuổi theo mình hay không. Cậu nghĩ mình vừa thấy một con phóng ra khỏi hố.
Cậu chạy đến khi hết chạy nổi nữa, và đổ quỵ xuống. Bọn tắc kè đâu có đuổi theo cậu.
Cậu ngồi phệt ở đó một hồi, cố lấy lại hơi thở.
Đến khi đứng lên được, cậu chợt thấy một cái gì đó trên mặt đất, cách chừng năm mươi thước. Trông chẳng giống cái gì, có lẽ chỉ là một cục đá to, thế nhưng, giữa vùng đất hoang sơ này bất cứ thứ gì cũng có vẻ là bất thường.
Cậu bèn chậm rãi đi về phía nó. Vụ chạm trán bọn tắc kè hồi nãy đã khiến cậu phải hết sức thận trọng.
Hóa ra là một cái bao đựng hạt hướng dương trống rỗng. Cậu thắc mắc không biết nó có phải là cái mà Nam Châm chôm được của ông Ngài không, mặc dù điều đó không chắc lắm.
Cậu lộn ngược cái bao ra và phát hiện một hạt còn dính vào sợi bố gai.
Bữa trưa đây.