How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ưa cô nhắc và cà phê ra ngoài sân - Gordon nói và đẩy ghế của mình lại phía sau.
Tom giữ ghế cho Mary khi cô đứng dậy.
- Ngon tuyệt vời bác Tom ạ - Cô cười - Chưa bao giờ tôi ăn nhiều như thế đấy.
Ông già mỉm cười với cô.
- Đúng là cô ăn rất ngon miệng, thưa cô. Một người khoẻ mạnh cần phải ăn như thế.
- Đấy là lỗi của bác, bác Tom à. Một bữa ăn thế này thì chẳng một ai có thể cưỡng lại nỗi thèm muốn.
- Xin cám ơn cô! - Ông già nói và hơi cúi mình xuống.
Gordon mở cửa cho Mary và anh bước ra ngoài màn đêm. Bầu trời không một gợn mây. Một làn gió biển mát rượi, dịu dàng từ ngoài đại dương thổi vào đất liền. Cô hít vào một hơi thật sâu.
- Đúng là như trong cảnh thần tiên - Cô thốt lên.
Anh mỉm cười.
- Cũng chưa thật là cảnh thần tiên đâu nhưng nó là nhà của tôi.
Cô vội quay về phía anh.
- Người nào anh cũng mời đến nhà như thế này ư, anh Gordon?
Anh ngạc nhiên.
- Cô nói thế với nghĩa gì vậy?
- Em muốn nói là những người anh chưa thật sự hiểu hết về họ. Bởi vì theo sự hiểu biết ít ỏi của anh về em thì em có thể bám vào anh. Và lúc đó có nghĩa là đem lại phiền phức cho anh - Vẻ mặt cô trở nên nghiêm trang.
- Tôi rất ưa những phiền phức kiểu này. Thế cô không thể bám vào tôi sao?
- Em nói thật đấy, anh Gordon - Cô vẫn kiên nhẫn thiếp tục - Anh giàu và rất có tiếng. Bất kỳ ai đó cũng có thể lợi dụng điều này.
- Nếu chỉ có vậy thôi - Anh vẫn cười đáp lại - Tôi đỡ tốn công lợi dụng người khác.
Mary bước đến bên hàng rào, ánh trăng phản chiếu lấp lánh trên mặt nước.
- Nói chuyện với anh vô nghĩa lắm.
Anh quàng tay qua vai cô, xoay người cô lại. Miệng anh mỉm cười, nhưng đôi mắt lại nghiêm nghị.
- Cô cứ nói tiếp đi. Như thế này rất tuyệt. Thỉnh thoảng có ai đó nhắc nhở mình phải lo lắng. Bình thường tất cả đều theo sau tôi để kiếm chác ở tôi một chút gì đó.
Cô nhìn vào đôi mắt anh.
- Anh là một người đàn ông hiền lành. Em không yêu cầu một chút gì ở anh cả.
- Tôi biết. Nếu như vậy thì lúc đó cô đã quay lại bãi tắm.
Cô không trả lời anh.
- Đã từ lâu rồi mới có người như không thèm để ý đến tôi là Gordon Paynter.
- Em mến anh. Anh rất đứng đắn.
Anh thả tay mình xuống.
- Những lời nói tuyệt diệu làm sao. Đúng vào khoảnh khắc mà tôi đang định tìm cách nhận được ở cô một chút gì đó thì cô đã lấy mất làn gió thổi vào cánh buồm của tôi rồi còn gì.
Cô mỉm cười với anh.
- Anh đừng để mất lòng can đảm. Từ đại dương đang thổi đến một làn gió trong lành đấy.
Mary đặt cái tách của mình xuống.
- Anh uống nhiều đến phát sợ lên được - Cô nói - Tại sao vậy?
Gordon đặt ly cô nhắc thứ tư xuống và nhìn cô.
- Tôi thích uống - Anh trả lời. Giờ thì anh bắt đầu thấy rượu đã ngấm và không dễ dàng gi diễn đạt từng câu một rõ ràng được nữa - Vả lại tôi cũng không có việc gì khác nữa.
- Hoàn toàn không ư? - Cô ngạc nhiên hỏi.
- Hoàn toàn không - Anh chán chường trả lời - Tôi tránh xa mọi chuyện làm ăn, bởi vì mỗi khi tôi làm chuyện gì đó thì tôi lại bị lỗ. Cuối cùng tôi đành chịu. Tôi có tất cả mọi thứ tôi cần mà chẳng phải làm gì hết.
Mary không nói gì cả. Anh nhìn cô.
- Cô cho thế là xấu, đúng không? - Anh hỏi vẻ giận dỗi.
Cô lắc đầu. Anh nắm lấy tay cô.
- Nhưng trong thâm tâm cô nghĩ thế chứ? Tất cả những người khác đều như vậy. Họ cho rằng thật khủng khiếp. Tôi không phải làm việc trong khi một nửa nhân loại còn bị đói.
- Em thì mặc xác nhân loại - Cô thổ lộ - Em chỉ quan tâm đến mình thôi.
Anh buông cánh tay cô ra. Anh cảm thấy cô đơn và buồn chán không thể tưởng tượng nổi.
- Nhưng tôi cũng thấy xao động vì chuyện đó - Anh tâm sự - Tôi thấy nó thật là đáng sợ.
Đôi mắt cô ánh lên trong đêm tối.
Thế tại sao anh không làm khác đi?
- Người ta không để cho tôi làm - Anh trả lời chán nản - Các luật sư của tôi không cho tôi làm. Tôi không thể, dù chỉ một lần, cho tiền của mình ngay cả khi tôi muốn. Họ sẽ ngăn cản tôi làm điều đó.
- Tội nghiệp anh Gordon - Cô nói và vuốt ve tay anh.
- Ừ, Gordon tội nghiệp - Anh đồng tình với cô.
- Em rất muốn chia xẻ với anh - Cô tiếp tục.
Anh ngẩng phắt lên ngay. Đôi mắt anh đột nhiên trong veo.
- Thế nghĩa là thế nào?
Cô mỉm cười với anh.
- Không có ai lúc nào cũng tốt như vậy được.
Anh phá lên cười. Đẩu ngả ra phía sau, tiếng cười của anh phát ra từ sâu trong lòng va vào ngôi nhà rồi rộn rã đối đầu với những đợt sóng biển.
Cô tròn xoe mắt nhìn anh.
- Anh cười gì vậy?
Anh tự chủ lại được ctrong giây lát. Anh quan sát cô.
- Lại đúng tại đây người ta tìm được một người đàn bà thật thà mới lạ chứ! - Anh hổn hển thốt lên - Thế mà tôi chưa bao giờ tin là có. Mà lại ở bãi biển Miami này nữa cơ chứ.
Đôi mắt cô lộ vẻ ngạc nhiên.
- Thế anh chê trách Miami ở điểm nào? Em rất thích ở đây.
- Tôi cũng vậy - Anh kêu lên, vẫn còn vui vẻ. Anh bước đến bên hàng rào, nhìn xuống mặt nước và quay sang phía cô - Trong nhà có đồ tắm. Chúng ta bơi chứ?
Cô im lặng gật đầu.
Người quấn trong những cái khăn tắm cực lớn họ quay trở lên sân nhà.
- Bác Tom ơi! - Anh gọi - Cho cà phê uống. Chúng tôi rét run đây.
Không có tiếng trả lời. Anh bước đến bên cánh cửa ra vào và gọi.
- Bác Tom! Pha cho chúng tôi cà phê đi!
Tiếng trả lời của bác Tom chỉ nghe được rất khẽ.
- Phải tự pha lấy thôi, cậu chủ ạ. Tôi đã lên giường rồi.
Gordon lắc đầu, quay trở lại.
- Với lão thì tôi chịu rồi. Lão đã ở bên tôi từ lâu lắm.
Mary mỉm cười.
- Em pha cà phê được.
- Cô làm được ư?
- Em còn đói nữa là khác. Em cũng đang lạnh cóng đây. Nước ở đây tuyệt thật, nhưng người ta phải quen dần mới được.
Anh dẫn cô vào bếp. Ở đó đã có sẵn một bình cà phê đặt trên bếp điện. Họ chỉ cần bật công tắc lên là xong. Vài phút sau họ cùng ngồi trên chiếc sofa lớn và uống cà phê từ hai chiếc tách bốc hơi mù mịt.
- Ngon thật - Anh kêu lên và đặt tách của mình xuống.
Cô gật đầu. Anh nằm dài trên ghế.
- Em có thấy là ở dưới miền nam này những ngôi sao sáng như thế nào không? - Anh hỏi.
Cô ngước nhìn lên một cái rồi lại nhìn anh.
- Em thấy nó có vẻ chẳng khác ở mọi nơi là mấy.
Anh quay lại phía cô.
- Ồ, cô bé. Chẳng lẽ tâm hồn em không có một chút lãng mạn nào ư?
Cô mỉm cười.
- Thôi muộn rồi. Tốt hơn hết là em đi mặc quần áo đây.
Cô định đứng lên. Anh nắm lấy tay cô giữ lại.
- Mary Flood - Anh nói.
- Dạ - Cô cúi xuống nhìn anh.
- Xin em đừng bỏ đi ngay sau khi tôi vừa tìm thấy lại em - Anh khẩn khoản.
- Anh không biết anh đang nói gì đâu - Cô trả lời.
Anh kéo cô trở lại đi văng. Cô nhìn vào mắt anh. Anh đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt cô và kéo vào sát mình. Miệng anh ấm áp và mềm mại. Anh không như những người kia. Một cảm giác dịu dàng, được che chở dâng lên trong cô. Cô nhắm mắt lại. Cô cảm thấy tay anh đang sờ lên ngực mình. Cô rùng vai. Cái dây đeo tuột xuống. Cô nghe thấy hơi thở của anh như tắt nghẹn. Cô mở mắt ra. Anh đang ngắm cô.
- Em đẹp quá! - Anh thì thào - Rất đẹp!
Cô choàng tay ôm lấy gáy anh và kéo đầu anh xuống ngực mình. Cô hầu như không còn nghe thấy giọng anh nữa.
- Từ buổi sáng đầu tiên nhìn thấy em ra khỏi mặt nước anh đã biết em đẹp như thế này rồi.
Cô nghe thấy tiếng anh rên khẽ, khi những ngón tay cô vuốt ve anh.
- Anh đã đợi và chờ - Anh thì thào - Anh đã chờ đợi lâu như vậy đó.
- Lặng yên anh! - Cô khẽ nói và một cảm giác hoang dã thức dậy trong cô - Anh nói quá nhiều đấy.
Hai ngày sau Gordon ngỏ lời muốn cười Mary làm vợ.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu