Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Chương 34: Đạo Cô Có Con - Đại Hiệp Ngộ Hiểm
N
ghiêm Xuân từ từ lai tỉnh, vừa mở mắt ra đã trông thấy mặt của sư phụ nên hoảng sợ vô cùng, vội nhắm nghiền hai mắt lại. Y nằm ở trên mặt đất, nghĩ cách trả lời những câu hỏi của sư phụ và sư thúc sẽ hỏi để khỏi bị khiển trách.
Ngờ đâu y chưa kịp nghĩ xong, đã nghe thấy Mai Hoa Tiên Cô nói:
- Sư tỷ, tiểu tử chưa lai tỉnh ư? Có lẽ con nhải họ Hoa đã đánh lừa sư tỷ đây, nó làm gì có lòng tử tế…
Nghiêm Xuân đắc chí vô cùng, cho là mình giả bộ rất khéo, nên y cứ nằm yên lẳng lặng nghe xem hai vị trưởng bối nói gì.
Lan Hoa Tiên Cô đáp:
- Không có lẽ, nó lừa chúng ta làm chi? Hà, có lẽ Nghiêm Xuân bị điểm huyệt quá lâu, huyết mạch chưa kịp tuần hoàn…
Y thị vừa nói vừa xoa bóp cho tên phản đồ ngay.
Mai Hoa Tiên Cô vẫn hậm hực nói tiếp:
- Sư tỷ lạ lùng thật, tiểu tử này rất khốn nạn, hành vi của nó vừa rồi thực là lột da lóc xương, lăng trì cho nó mới đáng, nhưng tỷ lại…
Nghiêm Xuân nghe nói tới đó rùng mình sợ hãi, nhưng y cố gượng nằm yên, không dám cử động. Hình như Lan Hoa Tiên Cô không muốn nghe những lời lẽ của sư muội mình đang nói, vội ngắt lời và nói tiếp:
- Sư muội có biết đâu được chuyện của sư tỷ, suốt đời sư tỷ chỉ có một mụn cốt nhục này, chứ bì sao được với sư muội, hơi một tí là đòi chém giết. Hà! Hơn nữa, Xuân nhi xưa nay vẫn hiếu thuận, từ khi con nhải của sư muội đào tẩu rồi, nó mới nổi giận và thay tâm đổi tính như thế! Nếu nó kiếm được con nhải, thì đâu đến nổi này… Theo ý ngu tỷ, có lẽ trong khi đi đường, nó gặp tên ma đầu kia rồi bị bắt ép nhập bọn…
Nghiêm Xuân nghe tới đó cả kinh, suýt tí nữa thì thất thanh nói như sau:
“Cái gì? Thế ra lão đạo cô què chân này lại là mẹ của ta hay sao? Không, không có lẽ…”
Y vẫn không tin lời nói của Lan Hoa Tiên Cô là sự thực.
Mai Hoa Tiên Cô lớn tiếng nói tiếp:
- Không có lẽ, nếu nó đã biết bị sa vào cạm bẫy, tại sao nó còn trở về đây định lôi cuốn chị em chúng ta cùng sa hố của lũ ma như thế? Tuy nhiên, muội cũng không phủ nhận hiện giờ tên ma đầu ấy lợi hại nhất, nhưng…
Nghiêm Xuân nghe tới đó, y đã túm được nhược điểm của hai đạo cô rồi, nên y liền từ từ mở mắt ra ngồi dậy, làm ra vẻ ngơ ngác nhìn hai người, rồi y quỳ xuống vái lạy Lan Hoa Tiên Cô mà vừa khóc lóc vừa nói:
- Đệ tử đáng chết, xin sư phụ giết đệ tử đi!
Lan Hoa Tiên Cô vội ôm lấy Nghiêm Xuân, làm ra vẻ trang trọng quát hỏi:
- Nghiêm Xuân, con có còn bé bỏng gì nữa đâu, mà sao con lại cứ làm những việc hồ đồ như thế?
Nghiêm Xuân vội đáp:
- Sư phụ không biết đấy thôi, vì khi ở Lan Chân đề tử đã dò biết Hàn sư muội làm khách ở trong nhà của Cô Hành Kiếm Khách, nên đệ tử muốn đi gặp sư muội, không ngờ đâu tên họ La đánh lén. Nếu không được một người bịt mặt cứu giúp thì đệ tử đã toi mạng rồi. Sau đệ tử mới biết người đó là Vương Mai, đồ đệ nhất nhân. Y rủ đệ tử nhập bọn, đệ tử thấy mình đã nhận đại ơn của người ta, không biết lấy gì để báo đền. Hơn nữa, vì tên họ La tuyên bố không những phải giết cho được đệ tử, mà lại còn kiếm sư phụ với sư thúc để thanh toán nữa. Đệ tử nghĩ thực lực của chúng ta hãy còn kém tiểu tử ấy xa, muốn trả thù thì phải nhờ võ lâm đệ nhất nhân giúp sức cho mới được. vì thế đệ tử mới nhận lời.
Lan Hoa Tiên Cô nghe thấy Nghiêm Xuân nói như thế tin là sự thực ngay, cứ gật đầu lia lịa và nghiến răng ken két.
Mai Hoa Tiên Cô đã có vẻ nghi ngờ, liền quát hỏi:
- Thế còn hôm nay thì là tại sao?
Nghiêm Xuân vội quay lại vái Mai Hoa Tiên Cô ba lại và vội đáp:
- Sư thúc khiển trách rất phải, nhưng tiểu điệt còn có điều khổ tâm…
Mai Hoa Tiên Cô tức giân khôn tả, vội mắng át giọng ngay:
- Nói, mi nói đi? Nếu không nói ra được lý do xem ta có lột da mi ngay không…
Nghiêm Xuân đã yên chí thế nào cũng lừa dối được hai người, nên rất ung dung đáp:
- Tối hôm qua, khi chúng con ở dưới Hoa Gia lãnh đã đánh cho Thích Thích Ông bị thương nặng, y là bạn vong niên của Thiên Tứ. Thủ lãnh chúng con đoán chắc ngày hôm nay thế nào tiểu tử ấy cũng đến báo thù, cho nên mới mai phục sẵn để đợi chờ y vào tròng. Tiểu điệt được phái mai phục ở trên núi này, có ngờ đâu sư thúc lại tới nơi đây. Tiểu điệt sợ hai vị hiểu lầm, nên mới hiện thân ra và lên tiếng mời sư phụ gia nhập Thiết Diện bang, nhất thời sư thúc không rõ nguyên nhân bên trong, lên tiếng nhục mạ thủ lãnh khiến các anh em nổi giận mới xông ra.
Tiểu điệt đã là kẻ bất tài, lại gia nhập Thiết Diện Bang không lâu, biết mình có nói cũng không được người lãnh đội lượng giải cho. Vì thế, mới cố ý lớn tiếng hiến kế xin các vị đại ca ấy nghĩ cách bắt sống sư phụ, sư thúc để bắt ép qui hàng. Sự thực đó cũng là bất đắc dĩ mà tiểu điệt phải sử dụng đến mưu kế ấy. Nếu sư thúc vẫn không hiểu cho, thì xin sư thúc cứ giết tiểu điệt đi.
Y thao thao bất tuyệt nói một hồi như vậy, khiến ai cũng phải tin là sự thực. Lan Hoa Tiên Cô nhìn sư muội một cái, ngẫm nghĩ giây lát rồi bảo Nghiêm Xuân rằng:
- Xuân nhi, con đứng dậy đi, sư phụ đã tha thứ cho con rồi! Nhưng…
Mai Hoa Tiên Cô nhìn hai thầy trò sư tỷ, rồi lại ngửng đầu lên trời một hồi, mới thủng thẳng nói:
- Sư tỷ, võ công của tên họ La cao siêu lắm, chúng ta không nên khinh thường! Nếu hôm nay y bị tên ma đầu giết chết rồi thì thôi, bằng không muốn trả được mối thù này, chúng ta chỉ còn một cách là đi theo đường của Xuân nhi thôi!
Nghiêm Xuân nghe nói cả mừng, vội nhảy phắt lên đáp:
- Có thực không? Nếu vậy thì hay lắm! Với bản lĩnh của sư phụ, Đương gia thế nào cũng coi trọng hai vị. Lúc ấy con không những có thể xưng hùng ở bên ngoài và ở trong bang cũng không phải hãi sợ một người nào nữa…
Lan Hoa Tiên Cô thấy Nghiêm Xuân mừng rỡ như vậy cũng phải phì cười. Y thị chống cây quày xuống đất kêu đến “coong” một tiếng, rồi nói:
- Đi, đi kiếm Đương gia của con ngay, để xem tên họ La bị giết chết chưa?
Y thị vừa nói vừa kéo tay Nghiêm Xuân chạy xuống núi tức thì.
Mai Hoa Tiên Cô vẫn đứng ngẩn người ra tại đó, đưa mắt nhìn bốn chung quanh, lại nhìn thanh kiếm gẫy trên mặt đất, rồi dậm chân ngửng mặt lên trời rú một tiếng thực dài, cũng chạy xuống núi, đuổi theo Lan Hoa Tiên Cô với Nghiêm Xuân tức thì.
Đàn hươu thấy chủ nhân đã đi chúng cũng phóng theo luôn, hàng trăm nghìn con hươu chạy xuống núi như giông như gió, trông ngoạn mục vô cùng.
Trương Thiến Thiến vốn dĩ đi theo Hoa Thiến Thiến với Hàn Thiến Thiến phóng thẳng về phía Tần Châu, thì nàng sực nghĩ tới Ngân Hươu với Mai Hoa Lộc thế nào cũng chạy nhanh hơn người, mình đã đi mấy trăm dặm rồi mà vẫn không thất Thiên Tứ đâu hết, như vậy chắc chàng còn ở phía sau chớ không sai? Vì vậy, nàng mới quay lại để đi tìm kiếm chàng. Nhưng đi được một quãng, nàng lại thắc mắc không biết chàng có thực còn ở phía sau hay không, nên nàng trù trừ không biết quyết định như thế nào cho phải.
Ngờ đâu, đang lúc ấy nàng bỗng thấy con Ngân ngưu khẽ gầm và nghe tiếng gầm của nó rất quái dị, tuy vậy nó vẫn tiếp tục phóng chứ không hề ngừng bước. Nàng càng thắc mắc thêm liền lên tiếng hỏi:
- Ngân ngưu, có biết nghe tiếng nói của ta không?
Con Ngân ngưu kêu “hò” một tiếng, hình như nó trả lời là có biết vậy.
Nàng mừng rỡ khôn tả lại hỏi tiếp:
- Mi có biết Thiên Tứ đại ca ở đâu không? Ở đằng trước hay ở đằng sau?
Con Ngân ngưu lại kêu “hò” lần nữa, hình như nó trả lời là có biết vậy. Nàng càng mừng rỡ thêm, cố ý hỏi tiếp:
- Ở phía đằng trước, ở trên núi phải không?
Ngân ngưu lại kêu “hò”. Nàng lại hỏi luôn:
- Ở phía đằng sau phải không?
Ngờ đâu lần này Ngân ngưu không trả lời, nó còn quay đầu lại trợn mắt nhìn nàng là khác. Thiến Thiến thấy mắt con bò đỏ ngầu và hình như có vẻ không vui. Nàng ngẩn người ra giây lát, nhưng chỉ thoáng cái thôi, nàng đã giác ngộ ngay và nói tiếp:
- Xin lỗi Ngân ngưu nhé! Ngưu đại ca, tôi… rất lất làm lạ là tại sao Ngưu đại ca lại biết nghe như thế…
Ngân ngưu lại quay đầu nhìn nàng như trước, nhưng lần này mắt nó không đỏ ngầu và không có vẻ giận dữ như trước nữa. Trương Thiến Thiến khẽ vỗ đầu nó mấy cái tỏ vẻ an ủi và cám ơn, rồi nói tiếp:
- Nếu Ngưu đại ca biết Thiên Tứ đại ca ở đâu thì mau đưa tôi đi đến đó đi!
Con Ngân ngưu liền kêu “hò”, giở hết tốc lực ra chạy thẳng về phía trước ngay. Trương Thiến Thiến ngồi ở trên lưng Ngân ngưu mà cứ tưởng tượng như là mình đang bay vậy, nàng có vẻ kinh hoảng vô cùng.
Một lát sau, con Ngân ngưu đã chạy tới sông Tản Độ, nó không do dự gì hết, liền lội qua sông sang bên kia luôn rồi bỗng đi chậm hẳn lại.
Thiến Thiến không để ý suýt tí nữa là bị té ngã, nàng vội nắm lấy bờm nhờ vậy mới không té hẳn. Con Ngân ngưu dí mũi xuống đất ngửi một hồi, rồi đi theo bờ sông chạy thẳng về phía thượng du.
Đi được chừng mấy trượng, đến gốc cây cổ thụ, nó ngừng chân ngửng đầu lên ngửi một hồi. Thiến Thiến thấy thế ngạc nhiên liền đoán thầm và lẩm bẩm nói:
- Ồ, có lẽ vừa rồi chúng ta qua sông, Tứ đại ca núp ở trên cây này, sau thấy ta đi qua rồi, Tứ đại ca mới nhẩy sang bên sông…
Con Ngân ngưu bỗng kêu “hò”, hình như khen ngợi sự ước đoán của nàng vậy. Đồng thời nó lại lội qua sông, trở về phía bên kia.
Bờ sông bên kia cũng có một cây cổ thụ, con Ngân ngưu cũng ngửng đầu lên ngửi rồi chạy về phía trước luôn. Nhưng mới chạy được mười trượng, nó lại bỗng quay đầu lại chạy thẳng về phía thượng du.
Trương Thiến Thiến rất ngạc nhiên, cứ trố mắt lên nhìn bốn chung quanh, nàng đã thấy dưới một gốc cây có một dấu vết bàn tay đen nhánh sâu chừng năm phân. Nàng không hiểu dấu vết này do ai để lại, nhưng nàng không dám nói nhiều, cứ để yên cho Ngân ngưu thồ mình đi thôi. Quả nhiên, đi một quãng lại có một dấu vết bàn tay như thế, lúc này nàng mới nghĩ bụng:
“Có lẽ Thiên Tứ đại ca đi qua sông theo những dấu vết bàn tay này. Nhưng đây là dấu vết của ai để lại thế?”.
Nàng sực nghĩ tới tên ma đầu biệt hiệu là Thiết Diện Điểu Trảo, như vậy bàn tay đó thế nào cũng do cái tên ma đầu ấy để lại. Nhưng nàng không hiểu hắn để lại những vết bàn tay ấy như thế để làm chi? Nàng lo âu sự an nguy cho Thiên Tứ, nên vội thúc giục con Ngân ngưu rằng:
- Ngưu đại ca, chắc Thiên Tứ đại ca bị nguy hiểm đấy, đại ca phải đi mau lên mới được.
Ngân ngưu liền giở hết tốc lực ra chạy nhanh như bay, gấp hồi nảy mấy lần. Có mấy lần Trương Thiến Thiến suýt bị gió thổi té ngã xuống đất, sau nàng phải nằm rạp xuống lưng nó mới không việc gì.
Một lát sau đã lên tới trên một đỉnh núi, nàng thấy Ngân ngưu bỗng đi chậm lại, liền ngồi dậy xem đã tới đâu. Nàng thấy chỗ cách mình chừng hai trăm trượng, đang có trên ba mươi đại hán mặc áo đen bịt mặt vây đánh một thiếu niên, và nàng đã nhận ra thiếu niên, mình dính đầy máu, quần áo tả tơi, chính là Thiên Tứ, chồng mình rồi.
Thì ra Thiên Tứ thấy Thích Thích Ông chết đau lòng khôn tả, rồi hòa khí bỗng bồng bột, chàng nhận thấy từ khi ra đời tới giờ chưa hề bị thua ai bao giờ, nhưng mấy lần bị Thiết Diện Điểu Trảo lừa dối tấn công lén, chàng đã không chịu nhịn được rồi, lại thêm Thích Thích Ông bị giết chết như thế. Chàng chỉ muốn tìm thấy tên ma đầu ấy diệt trừ y ngay mới hả dạ. Cho nên chàng mới quyết đi tìm kiếm cho được kẻ thù mới thôi.
Đi được một quãng, chàng đã biết ba nàng theo sau, tuy công lực của ba nàng cũng khá cao, nhưng chàng vẫn sợ thiếu kinh nghiệm chống không nổi những đòn ngầm của bọn thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo. Nhất là Trương Thiến Thiến, mới học võ chưa đầy nửa năm, chưa bước chân vào giang hồ bao giờ, không có một chút kinh nghiệm gì hết. Nếu gặp phải bọn thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo thì có khác gì là dấn thân vào miệng hùm không? Đến lúc ấy, công lực của chàng dù có cao siêu đến đâu cũng không thể trông nom xuể ba nàng một lúc được.
Nên chàng vừa nghĩ ra mưu kế, chàng biết nếu nói rõ vấn đề đó cho ba nàng hay, ba nàng thế nào cũng không chịu lùi bước đâu. Chàng vừa đi vừa nghĩ, không bao lâu đã tới sông Tần Độ. Chàng quay đầu lại nhìn thấy ba nàng vẫn mãi nói chuyện, nên vội nhảy lên trên một thân cây cổ thụ để ẩn núp.
Sở dĩ chàng làm như thế là muốn để ba nàng không thấy tung tích của mình đâu thì thế nào cũng phải quay trở lại. Bằng không cũng sẽ tìm quanh quẩn ở hai bên bờ sông, rồi lúc ấy chàng sẽ thừa cơ đi Tần Châu luôn.
Ngờ đâu ba nàng bàn tán một hồi, lại cùng nhau đi Tân Châu luôn. Chàng kêu khổ thầm, bất đắc dĩ chàng định theo sau họ, nhưng khi xuống tới gốc cây, chàng lại phát giác dấu vết bàn tay và cạnh bàn tay lại có dính một tờ giấy. Chàng đoán chắc vết bàn tay đó thế nào cũng là dấu vết bàn tay của Thiết Diện Điểu Trảo. Chàng lại đọc tờ giấy thất trên đó viết:
“Tiểu tử có giỏi thì đi về phương hướng của dấu vết bàn tay đang chỉ đây”.
Chàng rất ngạc nhiên vì sao tên ma đầu ấy lại biết rõ hành tung của mình như vậy? Chẳng lẽ y vẫn theo dõi mình chăng? Nếu quả thật như vậy thì công lực của y phải cao siêu đến cực độ.
Đọc xong tờ giấy đó chàng lại rất mừng rỡ, vì chàng nhận thấy ba nàng đi Tân Châu như vậy sẽ không ngộ hiểm nữa. cho nên chàng không do dự gì hết theo phương hướng của dấu vết bàn tay chỉ mà đi luôn.
Chàng đi được chừng nửa tiếng đồng hồ, thì lên tới đỉnh ngọn núi phủ đầy băng tuyết này, và bỗng trông thấy có ba người đang đứng ở đó đợi chờ từ hồi nào rồi. Chàng nhận ra ba người đó chính là Xảo Yến, Vương Mai với một người thân hình tầm thước, đầu đeo mặt nạ sắt, hai tay đen nhánh và mình mắc bộ võ trang màu đen, vai khoát một chiếc áo tơi.
Chỉ trông hình dáng của cái mặt nạ sắt, chàng đã biết ngay người này chính là Thiết Diện Điểu Trảo rồi chứ không sai. Thiên Tứ vừa trông thấy kẻ thù, máu nóng trong người sôi lên sùng sục, liền rú lên một tiếng thực dài và nhảy xổ lại tấn công luôn.
Ba người kia trông thấy Thiên Tứ đi một mình tới đều ngạc nhiên vô cùng, Thiết Diện Điểu Trảo ngẩn người ra giấy lát, rồi cười the thé nói:
- Tiểu tử giỏi thực, kể ra ngươi cũng có gan đấy!
Thiên Tứ giở khinh công thượng thặng ra, chỉ trong nháy mắt đã lướt tới trước mặt ba người nọ. Chàng liền ngừng chân ở chỗ cách xa ba kẻ địch chừng hơn trượng, rồi lớn tiếng quát hỏi:
- Các hạ có phải là Thiết Diện Điểu Trảo đấy không?
Vương Mai vẫn mặc nữ trang, y trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn Thiên Tứ rồi với giọng khàn khàn đáp:
- Họ La kia, ngươi chết đến nơi mà còn không biết, lại còn dám gọi cả tên húy của sư phụ ta ra như vậy.
Thiên Tứ lạnh lùng nói tiếp:
- Thầy trò ngươi chuyên làm những việc bất nghĩa mà không biết hối cải. La mỗ tuy bất tài nhưng vẫn muốn thay trời hành đạo!
Thiết Diện Điểu Trảo ngắm nhìn chàng một hồi, rồi cất tiếng nói như cú kêu, ngắt lời chàng:
- Tiểu tử này trông khá anh tuấn đấy, nếu quả thực ngươi chết trong tay lão phu thì thực đáng tiếc! Nếu ngươi biết điều thì lão phu có thể phá lệ, miễn cho hết tội lỗi trước kia của ngươi, mà còn thâu ngươi làm đồ đệ nữa.
Thiên Tứ trợn ngược đôi lông mày lên, lớn tiếng đáp:
- Các hạ đừng có nói khoác vội, đã chắc đâu thắng nổi tại hạ? Huống hồ các hạ chỉ chuyên môn làm những việc thương luân bại ký thì làm sư phụ người ta sao nổi.
Chàng mắng chửi như vậy, khiến tên ma đầu ấy không sao nén được lửa giận, chỉ thấy y giơ tay áo bên phải lên phất một cái và quát lớn:
- Quân chó má này không biết lợi hại gì hết, ngươi tưởng có thể thoát được bàn tay của lão phu hay sao?
Thoạt tiên, Thiên Tứ không hiểu đối phương tại sao lại dám nói như thế, nhưng sau thấy hai bên bỗng có hơn năm mươi đại hán mặc áo đen nhẩy ra, lúc ấy chàng mới biết mình đã bị bao vây rồi. Nhưng chàng tuy hoảng sợ, mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, trái lại còn cười ha hả đáp:
- Ngươi tác oai tác quái giết hại bao nhiêu người vô tội, mười mấy năm nay không ai dám làm gì ngươi hết. Tuy La mỗ mới hạ sơn, nhưng lúc nào cũng muốn thay trời hành đạo, diệt trừ tai hại cho dân. Bây giờ, ngươi với bọn thủ hạ đều có mặt tại đây, càng tiện cho La mỗ khỏi phải đi đâu hết…
Chàng nói như thế không khác gì là định giết chết hết tất cả những người có mặt tại đây. Xảo Yến đứng cạnh Vương Mai nghe nói liền cười khẩy đỡ lời:
- Họ La kia, đừng có nói khoác như thế vội.
Thiết Diện Điểu Trảo tức đến hai mắt nổ lửa, hậm hực quát lớn:
- Tứ Ngân đâu? Mau bắt lấy tiểu tử này cho lão phu…
Bốn đại hán bịt mặt đứng ở phía sau Thiên Tứ đã vâng lời bước ra, tên nào tên nấy đều cao lớn vạm vỡ, hai mắt sáng như hai ngọn đèn ló, mỗi tên sử dụng hai cái búa lớn. Chúng chẳng nói chẳng rằng bao vây luôn Thiên Tứ vào giữa, rồi múa búa nhắm chàng tấn công tới tấp.
Lúc ấy, Thiên Tứ đã quyết định tốc chiến tốc thắng để khỏi hao tốn thực lực, cho nên bốn kẻ địch chưa ra tay, chàng đã vận hơi dồn sức lực vào hai cánh tay để đợi chờ. Thấy thể thức của bốn tên đó như nhau, đều dùng thủ pháp của nhà họ Tả ở Giang Nam, chàng liền thét lớn:
- Thế phủ này của các ngươi là Khai Thiên Phích Địa!
Thân hình của chàng quay tít, song chưởng tả xông hữu đột, hai chân cũng đá liên tiếp, tha hồ tám cái búa của bốn kẻ địch tấn công rất kín đáo mà cũng không làm gì nổi chàng.
Chỉ nghe kêu “bộp bộp” một hồi, Tứ Ngân đã đồng thanh kêu rú thảm khốc, tên nào tên nấy đều vội nhảy lui về phía sau ngay.
Bốn đại hán ấy đều bị Thiên Tứ đánh trúng một chưởng, phần vì chưa được lệnh chủ nhân, phần thứ hai vì trước mặt đông đảo người như thế mà bị đối phương tát như vậy thì thật là mất thể diện. Nên bọn chúng nhịn đau, nghiến răng mím môi lại nhẩy vào tấn công như vũ bão vậy.
Thiết Diện Điểu Trảo công lực tinh thâm lại giàu kinh nghiệm, thấy Thiên Tứ vừa ra tay đã sử dụng Thần Quyền của Thiếu Lâm với Bát Quái Chưởng của Võ Đang để tấn công nên y kinh hãi vô cùng. Vì thế y lại càng quyết tâm phải diệt trừ cho được Thiên Tứ mới yên dạ.
Lúc ấy, lão ma đầu thấy Tứ Ngân lại xông lên tấn công tiếp, y biết bốn tên này không phải là địch thủ của Thiên Tứ, nên y rú lên một tiếng, phi thân lên trên cao, giơ hai cánh tay ra, chỉa mười ngón tay với móng vừa dài vừa sắc bén không khác gì hai bàn chân chim, nhằm mặt của Thiên Tứ chộp xuống.
Thiên Tứ thấy thế kinh hãi thầm, chàng biết bàn tay của Thiết Diện Điểu Trảo không những rất kỳ độc, mà trong móng tay của y lại còn giấu một thứ bột vô sắc vô hình, búng bột độc ấy ra tấn công, khiến kẻ địch bị thương cũng không sao hay biết. Vì vậy, chàng vừa thấy ma đầu ở phía trên tấn công xuống, liền cau mày lại, rùng mình một cái, sử dụng thuật Tả Cốt, người chàng bỗng lùn hẳn xuống một thước.
Đồng thời, hai chân của chàng đá liên hoàn một cách rất khéo léo, chỉ nghe thấy tiếng kêu “lách tách” tám chân của bọn Tứ Ngân đã bị đá gẫy bốn chiếc.
Tứ Ngân cùng kêu rú lên một tiếng rất thảm khốc, cả bốn đều ngã lăn ra đất, Thiên Tứ thừa cơ tránh né ra ngoài xa hơn trượng.
Ngờ đâu Thiết Diện Điểu Trảo vừa rồi cất tiếng rú lên như vậy là đã ra lệnh cho toàn bộ thủ hạ cùng tấn công một lúc, nên người của Thiên Tứ chưa nhảy xuống đến mặt đất thì bốn mặt tám phương đã có vô số khí giới cùng tấn công tới.
Thiên Tứ thấy thế cả giận, vận mười thành công lực vào hai bàn tay sử dụng cả Thiên La Thần Chưởng lẫn Thiên Lôi Thần Chưởng một lúc, chỉ trong nháy mắt chàng đã đánh chết luôn ba người.
Thiết Diện Điểu Trảo tấn công hụt thế đó, hất cánh tay lên một cái, lợi dụng cái áo khoác cột liền với hai cánh tay khua động vào không khí, người y lại bay cao hơn một trượng. Ở trên không, y lượn nửa vòng rồi liền nhắm Thiên Tứ tấn công xuống.
Thiên Tứ đã tức giận không tả, giơ tả chưởng lên dùng Thiên Lôi Thần Công chống đỡ thế công của Thiết Diện Điểu Trảo, chỉ thấy kêu “bùng”, Thiết Diện Điểu Trảo bị đẩy bắn lui về phía sau ngay.
Thiên Tứ không được ung dung như ý, vì xung quanh chàng còn hơn năm mươi người vây đánh. Công lực của Thiên Tứ tuy mạnh và siêu tuyệt thực, nhưng vì nhất thời phải đối phó với rất nhiều người nên chàng cảm thấy không tiện chút nào, chỉ trong nháy mắt chàng đã giết luôn mười mấy tên rồi, nhưng chàng cũng cảm thấy không nhẫn tâm chút nào.