Số lần đọc/download: 1833 / 16
Cập nhật: 2015-10-24 19:49:33 +0700
Chương 31
C
hiếc xe sang trọng chở Cảnh Phong vào một nhà hàng Pháp cao cấp. Anh bước xuống xe với dáng vẻ điềm tĩnh rồi đi thẳng đến cánh cửa đã được mở sẵn.
Thế nhưng khi nhìn thấy Kiều Chinh cũng có mặt ở đó, ánh mắt Cảnh Phong bỗng tối sầm lại, anh đứng im nhìn cô chằm chằm. Cô bình thản dùng ánh mắt đáp lại ánh mắt của anh trong im lặng. Người đàn ông còn lại trong phòng liền đứng bắt tay Cảnh Phong:
– Cậu Phong, thật là vinh hạnh cho tôi.
– Ông chủ Hoàng nói quá rồi, được ông chủ Hoàng mời cơm là vinh dự của tôi mới đúng – Cảnh Phong rời ánh mắt khỏi Kiều Chinh, niềm nở bắt tay ông chủ Hoàng.
Không biết là trùng hợp hay cố tình mà chiếc ghế ông chủ Hoàng kéo ra mời Cảnh Phong ngồi lại là vị trí bên cạnh Kiều Chinh. Cảnh Phong liếc nhìn Kiều Chinh, nhếch môi cười một cái rồi ngồi xuống. Dù ông chủ Hoàng không mời, anh cũng sẽ chọn vị trí đó, bây giờ xem như hợp thức hóa mà thôi.
– Ông chủ Hoàng thật đúng là phong lưu không uổng kiếp người – Cảnh Phong vừa nói vừa liếc sang Kiều Chinh.
Ông Sĩ Thanh phá lên cười:
– Cậu thiệt là biết nói đùa.
Nói xong, đích thân ông tự tay rót rượu mời Cảnh Phong thủng thẳng nói:
– Tôi già rồi, nên chú trọng vào việc kinh doanh thì hơn.
Kiều Chinh ngồi im lặng một bên nghe hai người đàn ông tâng bốc nhau. Cuối cùng, ông Sĩ Thanh mới lên tiếng giải thích với Cảnh Phong vì sự có mặt của cô ở đây.
– Cậu cũng biết, lần này tôi trở về nước là muốn phát triển sự nghiệp tại quê hương mình. Người già đều hoài cổ thế. Lần này tôi đem hết vốn liếng về nên rất muốn tạo dựng các mối quan hệ. Biết cậu Phong giao thiệp rộng nên muốn nhờ cậu giúp đỡ.
– Tất nhiên tôi sẽ hết lòng rồi.
Ông Sĩ Thanh cười thầm trong bụng, ông biết rõ Cảnh Phong sốt ruột muốn biết sự hiện diện của Kiều Chinh ở đây nhằm mục đích gì nên cố ý nói dông dài một chút. Thấy sự nôn nóng của Cảnh Phong, ông biết đây là lúc nên nói ra rồi:
– Tôi đang muốn mời cô Kiều Chinh đây làm thư ký cho tôi.
Sắc mặt Cảnh Phong xấu đi rõ rệt, anh nhìn Kiều Chinh rồi lại quay sang ông chủ Hoàng. Cô đang nhìn ông chủ Hoàng đầy tình tứ, ông ta cũng cười đáp lại nụ cười của cô. Bàn tay của anh siết chặt, hít sâu, anh lên tiếng:
– Ông chủ Hoàng cảm thấy ở đây thiếu nhân tài đến mức tuyển cả một cô gái quán bar, chưa tốt nghiệp đại học để làm thư kí ình ư?
Lời nói châm biếm rõ rệt của anh làm nụ cười trên gương mặt Kiều Chinh khựng lại. Nhưng cô chỉ đưa tay cầm lấy li ruợu trên bàn, cười nhạt chờ ông Sĩ Thanh đáp lời thay cô.
– Cậu cũng biết, một nhà lãnh đạo tài giỏi là người biết nhìn người và biết dùng người. Tôi không chú trọng vấn đề bằng cấp và địa vị. Người vừa có tài, vừa có sắc như cô Kiều Chinh đúng là không thể bỏ qua.
Ngụ ý của ông chủ Hoàng quá rõ ràng, Cảnh Phong không phải không hiểu. Ông ta không cần những người thông minh mà chỉ cần người xinh đẹp dễ dàng bán rẻ thân xác của mình. Ông ta hoàn toàn không cần nhìn đến năng lực kinh doanh của cô.
– Hi vọng ông chủ Hoàng không chọn sai – Cảnh Phong gật gù châm biếm.
– Thật ra, một người chưa có bằng cấp như tôi đã được ông chủ Phong đây mời vào làm ở công ty của ông ấy – Kiều Chinh bất ngờ lên tiếng.
Cảnh Phong nghẹn lời, anh vừa mở miệng chế giễu cô nhưng lời cô nói lại chẳng khác nào biến anh thành kẻ bê đá tự đập chân mình. Nhưng Kiều Chinh không để Cảnh Phong kịp mở miệng phản bác:
– Giờ ông chủ Hoàng có lời mời như thế này thì tôi cũng muốn cân nhắc.
Ánh mắt của Cảnh Phong và ông Sĩ Thanh nhìn nhau thăm dò, chẳng ai mở miệng trước. Mãi cho đến khi ông Sĩ Thanh cười phá lên nói:
– Không ngờ, chúng ta lại có cùng suy nghĩ như thế. Đều là người trọng dụng nhân tài.
– Ông chủ Hoàng nói sai rồi. Đúng là tôi cũng giống ông chủ Hoàng muốn mời cô Kiều Chinh đến công ty làm việc, chỉ có điều mục đích chúng ta khác nhau.
– Vậy sao? Vậy thì đành chờ đợi sự lựa chọn của cô Kiều Chinh mà thôi.
Nói rồi, cả hai ánh mắt đều hướng về cô. Kiều Chinh ngồi im một lúc rồi đứng bật dậy nói:
– Tôi xin phép đi toilet.
Nói xong, cô dứt khoát bỏ đi mặc hai người đàn ông với những toan tính sau lưng.
Cô ở trong toilet thật lâu, nhìn mặt mình trong gương. Đã lâu rồi, cô chưa nhìn kĩ mình như vậy. Cô cảm thấy mình thay đổi đến mức bản thân cũng không nhận ra chính mình nữa. Gương mặt vốn tròn giờ có cảm giác nhọn hơn, đôi mắt vốn tinh khiết giờ đã vẩn đục. Chẳng những thay đổi bên ngoài, mà nội tâm bên trong cô hình như cũng đã thay đổi rất nhiều.
Vốc nước lên mặt, chậm rãi dùng khăn lau rồi cô mới mở cửa trở lại phòng ăn đối mặt với hai người đàn ông. Chẳng ngờ, khi vừa bước ra khỏi toilet, cô đã nhanh chóng chạm mặt Cảnh Phong. Anh đứng bất động, người dựa hẳn vào tường, điếu thuốc trong tay anh đang cháy dở, một hình ảnh khá quen thuộc của anh mỗi khi anh suy tư một điều gì đó.
Kiều Chinh biết anh đang đợi cô.
Cô chẳng màu mè giả vờ bước qua anh rồi chờ anh giữ tay lại làm gì mà ngang nhiên hỏi:
– Chờ tôi sao?
Cảnh Phong im lặng, đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi dài. Kiều Chinh nhún vai, quay người bỏ đi thì bị anh giữ tay lại. Cô nhếch miệng cười nhạt:
– Nói nhanh đi.
– Mục đích của em là gì?
– Mục đích? – Kiều Chinh tròn mắt hỏi lại.
Cảnh Phong thấy cô giả vờ như thế, mất kiên nhẫn bèn nói ra:
– Em đưa ra yêu cầu cho tôi, bắt tôi chấp nhận cho em vào làm ở công ty. Giờ lại ngỏ ý với ông chủ Hoàng, thế là sao?
– Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao – Kiều Chinh cười nhạt – Người nào cũng phải vì lợi ích của mình cả. Tôi cũng vậy, nếu anh cho tôi một chức vụ tốt, tôi nhất định sẽ theo anh. Nhưng nếu chức vụ anh cho tôi chẳng khác nào đồ vứt đi, vậy thì tôi chỉ có thể chấp nhận bán rẻ bản thân mà đi cầu cạnh ông chủ Hoàng thôi.
– Em…
Cảnh Phong tức giận đến mức không nói được thành lời. Cái từ bán rẻ thân xác cứ như một lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát đâm vào trái tim anh. Cô rõ ràng biết mục đích của ông chủ Hoàng là muốn cô lên giường với những đối tác của ông ta, vậy mà cô vẫn nhận lời. Anh biết chẳng qua là cô muốn ép anh phải cho cô một chức vụ tốt nhất. Đây mới là mục đích thật sự của cô khi bày ra trò này. Nhưng nếu như anh không chấp nhận, vậy thì cô vẫn chấp nhận bán rẻ mình cho ông chủ Hoàng kia hay sao? Thật sự phải đưa bản thân vào con đường nguy hiểm như thế sao? Bàn tay anh bất giác siết chặt tay cô hơn. Cô bực tức hất tay anh ra, xoa xoa cái tay đã đỏ ửng của mình, trừng mắt nói:
– Tuy anh đã chiếm đoạt tất cả tài sản của gia đình tôi, công ty của ba tôi. Những thứ đó không còn thuộc về tôi không có nghĩ là tôi không quan tâm. Tiền tài, tôi có thể không quan tâm, dù sao, tiền của ba tôi cũng là tiền bất nghĩa, ai lấy cũng được. Nhưng công ty đó, nó vốn dĩ là của ông ngoại tôi để lại, dù không thể làm chủ, ít ra tôi cũng muốn góp sức mình để phát triển nó, nhìn nó lớn mạnh hơn. Cho nên bất luận là thế nào, tôi cũng muốn bước chân vào nó. Anh không cho tôi con đường thẳng, thì tôi chỉ có cách chọn đường vòng. Anh chọn lựa cho kĩ đi, cho tôi một vị trí mà tôi muốn, hay là…
– Em chấp nhận bán rẻ thân xác của mình để đạt được mục đích sao?
– Tôi đã bán rẻ nó từ lúc gặp anh rồi. Giờ thì chẳng còn gì đáng giá để mất cả – Cô bật cười lớn.
– Được, vậy thì tôi sẽ cho em vị trí mà em mong muốn.
Kiều Chinh khẽ cười đắc ý khi mục đích của mình đã đạt được. Cảnh Phong nhìn cô với ánh mắt khác lạ:
– Nhưng với một điều kiện.
Kiều Chinh nhướn mày.
– Bán thân xác của em cho tôi.
Kiều Chinh trợn mắt nhìn anh đáp:
– Được. Dù sao bị một mình anh chà đạp còn hơn bị nhiều người chà đạp, cũng đỡ mất mặt hơn.
Dù chấp nhận, cô cũng phải chấp nhận ở tư thế ngẩng cao đầu.
Cô vừa nói dứt lời, tay anh đã ôm ngang eo cô, kéo cô sát vào lòng mình, nhanh chóng phủ lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt. Kiều Chinh muốn từ chối cũng không được. Cô bị anh hôn đến mức đầu óc quay cuồng, cuối cùng đành chịu khuất phục mà chìm sâu hơn nữa.
Trong đêm tối, tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng khắp căn phòng.
Kiều Chinh mở mắt nhìn trần nhà, cô thở hắt một hơi, cố gắng lấy lại hơi thở trầm ổn sau một đêm cuồng loạn. Bên tai cô là hơi thở nóng ấm đều đặn anh, vòng tay ôm chặt lấy cô không rời.
Kiều Chinh quay đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, đôi chân mày rậm, sóng mũi cao, đầu mũi chạm vào bờ vai trần của cô.
Cô nhìn gương mặt anh thật lâu.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn gương mặt anh lúc ngủ ở khoảng cách gần như thế. Trong lòng thấy kích động vô cùng, cảm xúc dạt dào không nói thành lời. Cô run rẩy bờ môi, kiềm chế cảm xúc khi nhớ lại quá khứ.
Lần đầu tiên, cô trao cho anh đời con gái trinh trắng của mình. Anh hôn cô rất sâu giống như hôn thế nào cũng không đủ. Trong phòng ngủ, chăn màu vàng nhạt cổ điển, quần áo lần lượt rơi xuống sàn nhà, trên chiếc giường rộng hai thân thể mềm mại ấm nóng quấn lấy nhau như không bao giờ muốn rời xa.
– Cảnh Phong! Cảnh Phong – Cô có chút sợ hãi mà gọi tên anh, giọng cô lạc đi.
– Đừng sợ – Giọng anh khàn khàn – Cắn vào vai anh đi.
Kiều Chinh đưa mắt trầm lặng lung linh nhìn anh khẽ lắc đầu.
– Anh muốn cùng em cảm nhận nỗi đau này.
Anh nhìn cô đầy âu yếm, đầy yêu thương. Một tình yêu tưởng chừng không thể xa rời.
Giây phút đó, cô đã rất hạnh phúc. Anh muốn cùng cô cảm nhận nỗi đau, muốn chia sẻ cảm xúc với cô. Cô đã hạnh phúc chìm vào giấc ngủ, đến khi cô thức dậy anh đã rời đi, sau đó để lại cho cô một vết thương không thể lành.
Giờ nghĩ lại, cô lại cảm thấy cay đắng. Hóa ra, cái anh muốn chia sẻ cùng cô là nỗi hận thù, là những vết thương chằng chịt đầy sẹo trong trái tim anh.
Nước mắt cô không kìm chế được lăn dài xuống gối. Môi cô cắn chặt để không bật ra tiếng nấc nghẹn ngào đánh thức anh dậy.
Khi họ lần đầu tiên gặp lại, anh kích động không ngừng dày vò cô, cô cũng chịu đựng sự dày vò thân xác của anh rồi mau chóng rời đi, chứ không hề ở lại nhìn gương mặt anh lúc ngủ. Hóa ra gương mặt anh lúc ngủ bình yên và ấm áp như thế. Không còn sự lạnh lùng và cô độc nữa.
Cô muốn đưa tay chạm vào gương mặt anh nhưng lại sợ hãi không dám. Con người làm cô vừa yêu vừa hận này, cô tuyệt đối không thể đặt trái tim mình vào tay anh lần nữa.
Kiều Chinh kéo tay anh ra khỏi người mình thật nhẹ để không làm anh tỉnh giấc. Thế nhưng Cảnh Phong ôm cô rất chặt, cô loay hoay mãi mà vòng tay ấy cũng không nhúc nhích. Lúc cô từ bỏ thì anh đột nhiên rút tay lại, khẽ xoay người sang bên kia. Thở phào, cô nhẹ nhàng nhổm người ngồi dậy, túm lấy cái áo sơ mi của anh khoác đỡ, rồi thật sự rời đi.
Cánh cửa khép nhẹ lại, Cảnh Phong mở mắt nhìn ra cửa. Anh đưa tay chạm nhẹ vào vệt nước mắt vẫn còn ấm nóng trên gối. Anh đã từng thấy những giọt nước mắt của cô rơi trên gối. Đó là lần đầu tiên họ đến bên nhau. Lúc đó cô nằm trên giường, áo nửa cởi nửa không, mái tóc xộc xệch. Đôi mắt lung linh trong suốt gợi tình. Lần đó là giọt nước mắt hạnh phúc. Còn lần này…
Cánh cửa lại bật mở, Cảnh Phong giả vờ nhắm mắt lại, anh nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Kiều Chinh đang đến gần. Ngập ngừng thật lâu bên cạnh giường cô mới ngồi xuống.
Dù không mở mắt, Cảnh Phong cũng biết là Kiều Chinh đang nhìn mình. Chỉ có điều, anh không biết gương mặt cô đang biểu hiện sự đau đớn cùng cực. Cô vừa ra ngoài, chỉ muốn tìm một chút bình yên. Thế nhưng, cô đã sai. Những thứ bên ngoài căn phòng đều gợi lên ký ức của cô về ba. Ánh mắt nụ cười yêu thương của ông nhìn cô, sự nuông chiều của ông mỗi khi cô vòi vĩnh. Đây là căn nhà chứa đựng toàn bộ hồi ức hạnh phúc của gia đình cô. Giờ đây hạnh phúc đó đã không còn, căn nhà cũng thuộc về người khác.
Ba cô đã mất.
Càng nhớ, càng đau. Càng đau, càng hận.
Kiều Chinh đưa hai tay lên nhằm vào cổ Cảnh Phong, cô muốn giết chết anh để trả thù. Hơi thở của Cảnh Phong vẫn đều đặn phả vào hai bàn tay đang xòe rộng của cô khiến đôi tay run lẩy bẩy. Cô ngồi phịch xuống giường, nét mặt thẫn thờ, đau khổ.
Cảnh Phong mở mắt nhìn cô khẽ nói:
– Vì sao không làm, anh tuyệt đối sẽ không phản kháng đâu.
Kiều Chinh giật mình nhìn anh. Ánh mắt anh ráo hoảnh không hề có một chút gì mơ màng nào. Anh đã tỉnh giấc lâu rồi. Nét mặt chẳng có gì khác lạ, bình thản tình nguyện chịu chết dưới tay cô.
Anh giơ tay chạm khẽ lên gương mặt cô, lau đi những giọt nước mắt đang thi nhau rớt xuống:
– Nếu như anh chết để em không bao giờ phải khóc nữa thì anh cam tâm tình nguyện.
Lời Cảnh Phong nhẹ nhàng, ấm áp nhưng Kiều Chinh lại gạt tay anh ra, lạnh lùng nói:
– Dù anh có chết bao nhiêu lần, ba tôi cũng không sống lại được. Mạng của anh, tôi không cần.
Nói xong, cô ngồi dậy bước xuống giường, thay đồ định ra về nhưng Cảnh Phong đã nhanh hơn cô, anh nắm lấy tay cô kéo bật lại, Kiều Chinh mất đà ngã phịch xuống giường. Cô trừng mắt nhìn anh:
– Anh muốn gì đây?
– Em quên lời giao ước của chúng ta rồi sao?
– Tôi không quên – Cô hất tay Cảnh Phong ra, giọng nhàn nhạt – Nhưng cái tôi bán cho anh là thân xác của tôi chứ không phải là tự do của tôi. Xong việc rồi là thời gian tự do của tôi, giờ tôi muốn về nhà của mình.
Cảnh Phong biết mình đuối lí, anh não nề bảo:
– Anh đưa em về.
– Không cần. Tôi không có phúc được hưởng sự chăm sóc của anh. Tôi tự đi được rồi.
Nói rồi cô dứt khoát bỏ đi chẳng để cho Cảnh Phong có thời gian níu giữ. Cảnh Phong bất động. Cô nói đúng, anh không có tư cách giữ cô lại dù là trong giao kèo đi chăng nữa.
Cánh cửa nhà đóng rầm một cái, báo cho Cảnh Phong biết Kiều Chinh đã rời đi.
Anh siết tay, cảm giác bất lực trào dâng trong lòng, hối hận cũng đã muộn, ăn năn cũng không còn kịp, anh đã làm cô tổn thương quá sâu sắc. Dù anh có nói gì, cô cũng sẽ không tin. Nếu muốn giải thích, chỉ sợ là càng giải thích càng nhận được sự căm ghét của cô mà thôi.
Qua khe hở của rèm cửa sổ, Cảnh Phong có thể thấy bóng hình Kiều Chinh cô độc đứng trước cổng nhà, hai tay ôm chặt thân mình, cả người run nhẹ trước những cơn gió đêm thổi lồng lộng. Ánh đèn đường hiu hắt phản chiếu bóng cô trải dài dưới mặt đất thật sự đáng thương vô cùng.
Mười lăm phút sau, một chiếc xe phân khối lớn trờ đến trước mặt Kiều Chinh, Cảnh Phong không nhìn rõ khuôn mặt người lái xe ẩn dưới chiếc mũ bảo hiểm, thế nhưng anh có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trong giá lạnh của Kiều Chinh khi nhìn thấy người đó. Cô hạnh phúc đón nhận tấm áo khoác mà người đó choàng cho cô.
Hóa ra khi không có anh, cô có thể cười rạng rỡ như thế.
Kiều Chinh nhẹ nhàng đeo túi xách bước vào công ty. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm. Công ty này là của ông ngoại cô – một công ty sản xuất mỹ phẩm lâu đời. Giờ tuy có chút thay đổi nhưng không làm mất dáng vẻ khi xưa của nó.
Cô đi thẳng lên tầng năm nhận việc như lời căn dặn của Cảnh Phong. Sau khi giới thiệu thân phận mình, cô được đưa thẳng đến phòng giám đốc. Nhìn cái bảng tên phòng, Kiều Chinh không khỏi nhíu mày.
Vị giám đốc có mái tóc hoa râm, đeo kính cận, ăn bận lịch sự đang hí hoáy cúi đầu gõ phím máy tính đầy bận rộn. Kiều Chinh bước vào tận bàn mà ông vẫn chưa ngẩng đầu lên. Cô khẽ tằng hắng rồi lên tiếng:
– Dạ thưa…
Ông lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô, trong đáy mắt có chút bất ngờ. Ông điềm tĩnh tháo mắt kính ra nhìn Kiều Chinh cho kĩ, cô im lặng chờ đợi. Rồi ông đứng lên, bước ra khỏi bàn, giọng ôn tồn:
– Tôi mới vừa nhận được điện thoại của tổng giám đốc thông báo có một trợ lí mới đến đây.
Nói tới đây, ông cao giọng hơn:
– Dù là người mới nhưng đã đảm nhận chức vụ trợ lí này nghĩa là phải có trách nhiệm với công việc, đảm đương được hết mọi nhiệm vụ cấp trên giao cho. Không có từ nhưng mà…, không có xin lỗi… hay bất cứ lời nào thối thoát trách nhiệm cả. Rõ chưa?
– Vâng ạ – Kiều Chinh tự tin đáp.
– Tốt, giờ thì cầm đống tài liệu này ra ngoài, trong ngày hôm nay hãy đọc hết nó. Ngày mai làm cho tôi một báo cáo, để xem cô hiểu nó đến mức nào – Ông gật đầu hài lòng, chỉ tay vào đống tài liệu trên bàn ra lệnh.
Kiều Chinh nhìn đống tài liệu chất cao như núi trên bàn, cô hơi mím môi bê lấy nó rời đi.
Quả thật, để đọc hết đống tài liệu này không phải chuyện đơn giản. Đã vậy còn làm báo cáo phân tích nó, quả là chuyện không tưởng. Thế nhưng, người mới vào mà được ở ngay vị trí nhiều người mong đợi như thế thì càng phải chứng tỏ khả năng của mình. Kiều Chinh biết rõ, Cảnh Phong cố ý làm khó dễ mới giao chức vụ này cho cô. Cô đã bỏ học hơn một năm nay, những vấn đề này quả thật khó khăn. Nhưng cô cũng đã có sự chuẩn bị rồi.
Cánh cửa vừa mở ra, cô nghe vị giám đốc nói nhỏ:
– Cố gắng lên.
Kiều Chinh khẽ cười khép cửa lại, hóa ra ông vẫn nhận ra cô.
Cô khệ nệ bê chồng tài liệu đi ra ngoài, đi được một đoạn chẳng may va vào người khác. Chồng tài liệu chỉ chút nữa thì đổ xuống đất, cũng may người đó nhanh tay đỡ hộ cô.
– Cám ơn, cám ơn.
Kiều Chinh lên tiếng thì chợt nhận ra người trước mặt mình:
– Vĩ Thanh, sao lại là anh?
– Thật không ngờ, chúng ta lại gặp nhau ở đây. Em thế nào rồi, sao lại bỏ học như thế? Anh hỏi Cẩm Tú về em mãi nhưng cô ấy bảo không gặp. Hai đứa thật là, chơi trò mất tích à? Hết Cẩm Tú mất tích thì lại đến em – Vỹ Thanh hớn hở nói.
Kiều Chinh đang cười, bỗng nụ cười trở nên gượng ép. Cô không muốn nói đến đề tài này nữa bèn bảo:
– Anh vẫn còn giữ số điện thoại cũ chứ, giờ trưa em sẽ gọi cho anh.
– OK, anh làm ở bộ phận maketing, có gì em cứ qua đó tìm anh – Vỹ Thanh gật đầu.
Sau đó, anh giao lại giấy tờ cho cô bê gọn rồi mới đi thẳng vào phòng giám đốc.
Bữa trưa, Vỹ Thanh lịch sự giúp cô lấy cơm, sau đó hai người mới vừa ăn vừa tâm sự:
– Anh cũng có nghe nói chuyện của ba em, thú thật anh không ngờ ông ấy lại là ba của em. Anh chưa từng có cảm giác em là một đại tiểu thư như thế.
Kiều Chinh cười nhạt, cổ họng đắng nghét.
Vỹ Thanh thở dài:
– Anh và bạn bè cũng có tìm em, nhưng thấy nhà em bị niêm phong. Em không đến trường, phải vài ngày sau Cẩm Tú cũng mới quay lại trường học. Anh hỏi cô ấy nhưng Cẩm Tú không hề hé răng nói lấy nửa lời. Giữa hai em đã xảy ra chuyện gì vậy? Cẩm Tú hiện giờ…
Vỹ Thanh còn muốn nói tiếp nhưng Kiều Chinh đã xua tay chặn lại:
– Chuyện cũng đã qua rồi. Đừng nói đến nó nữa, nói về anh đi. Thành thật khai báo với em, chức vụ hiện nay của anh là gì? Có đủ lớn để đãi em một bữa hoành tráng không?
– Đừng cười anh – Vỹ Thanh xua tay – Cũng nhờ ba anh xin cho, anh mới vào được đây làm.
– Anh đừng khiêm tốn, theo em được biết, công ty này quản lí người rất nghiêm. Họ không tùy tiện cất nhắc ai ở chức vụ à người đó lại không có tí năng lực nào cả đâu.
Hai người đang cười nói rất vui vẻ, thì từ phía xa, một bóng người đi đến bên bàn của họ lên tiếng:
– Lâu quá không gặp.
Đôi đũa trên tay Kiều Chinh khựng lại, cô thừ ra một giây nhưng nhanh chóng tiếp tục ăn cơm của mình. Chỉ có Vỹ Thanh ngẩng đầu nhìn lên:
– Hôm nay em không đi khảo sát sao?
– Lát nữa em sẽ đi, giờ đến công ty lấy chút đồ, hơn nữa bạn thân của em vào công ty làm, em cũng nên đến chúc mừng một tiếng mới đúng chứ.
Cẩm Tú cười nửa miệng nhìn Kiều Chinh đang cúi đầu ăn cơm, ánh mắt kiêu hãnh, giọng nói tưởng chừng vui vẻ nhưng thực chất đầy sự khiêu khích.
Vỹ Thanh gật đầu vui vẻ nói:
– Phải đó, Kiều Chinh vào đây làm đúng là đáng chúc mừng. Chiều nay nếu hai em rảnh, anh mời hai đứa một bữa, thấy thế nào?
Kiều Chinh nhìn ánh mắt mong đợi của Vỹ Thanh, gật đầu nói:
– Cũng được. Cũng lâu rồi chúng ta không gặp nhau.
Cẩm Tú thấy Kiều Chinh trước sự khiêu khích mỉa mai của mình chẳng những không tức giận mà lại vui vẻ nhận lời như thế, cô hậm hực nện gót giày quay lưng bỏ đi, sau khi ném lại câu nói:
– Để xem sao đã.
Vỹ Thanh thấy thái độ của Cẩm Tú không được tốt, sợ Kiều Chinh buồn bèn lên tiếng giải thích giùm:
– Cẩm Tú hiện đang làm giám đốc maketing, công việc rất bận rộn.
Kiều Chinh cười cười, tỏ ý không vấn đề gì. Nhưng ngay lập tức cô đứng phắt dậy, quay người về phía Cẩm Tú gọi lớn:
– Cẩm Tú.
Cẩm Tú không ngờ Kiều Chinh lại gọi mình. Cô quay lại thì bắt gặp nụ cười hiền từ của Kiều Chinh:
– Mình mới vào công ty, có nhiều điều chưa hiểu. Sau này có gì mong Tú giúp đỡ mình nhé.
Cẩm Tú nheo mắt nhìn Kiều Chinh nghi hoặc, không hiểu Kiều Chinh đang giở trò gì. Thế nhưng, tiếng gọi lớn của Kiều Chinh khiến các nhân viên đang ăn cơm trong căng tin đều ngẩng đầu nhìn họ, ai cũng đang chờ xem phản ứng của Cẩm Tú. Cẩm Tú đành miễn cưỡng nở nụ cười, chìa tay về phía Kiều Chinh bảo:
– Tất nhiên rồi.
Trong con mắt của mọi người xung quanh, hai người họ là hai người bạn vui vẻ khi gặp lại nhau trong cùng một công ty. Nhưng chỉ có hai người hiểu được rằng, mối quan hệ của họ là thế nào. Cẩm Tú nhanh chóng rút tay về, cười nhẹ:
– Nghe nói Chinh được giao nhiệm vụ phân tích các báo cáo thị trường trong mấy năm gần đây phải không? Muốn làm báo cáo chính xác cần phải đi thực tế. Chiều nay mình có buổi khảo sát ở siêu thị. Hai giờ, Chinh đến siêu thị gặp mình, mình sẽ hướng dẫn cụ thể.
Đúng hai giờ, Kiều Chinh đã có mặt ở siêu thị, không gọi điện cho Cẩm Tú, cô thẫn thờ dạo vòng quanh.
– Em cảm thấy thế nào?
Giọng Cảnh Phong đột ngột từ sau lưng vang lên khiến Kiều Chinh giật mình quay đầu lại nhìn. Cảnh Phong không chỉ đi một mình, đi bên cạnh anh còn có Cẩm Tú và mấy nhân viên trên tay cầm tài liệu ghi chép.
– Em đến mua mỹ phẩm hay đang đi tìm hiểu? – Anh lại lên tiếng hỏi.
Kiều Chinh không nhìn mấy người bọn họ, lạnh lùng đáp:
– Bây giờ là giờ làm việc.
– Công việc thế nào?
– Như anh thấy đó.
Nói xong, cô tiếp tục bước đi, vòng qua mấy quầy tiếp theo. Thế nhưng Cảnh Phong đã nhích theo chân cô, tay anh cũng sờ mấy lọ sản phẩm:
– Em đánh giá sao về các sản phẩm hiện nay? Em thấy tình hình chung rồi chứ? – Anh hỏi.
– Cũng được.
Cẩm Tú thấy Cảnh Phong hỏi một câu, Kiều Chinh đáp gọn một câu, hoàn toàn không để ý đến mình trong lòng bực tức vô cùng. Không thể chờ lâu hơn nữa, Cẩm Tú bước đến, ôm cánh tay Cảnh Phong, nhẹ nhàng nói:
– Cảnh Phong, Kiều Chinh mới vào làm, chưa có nhiều kinh nghiệm. Sao anh không chuyển cô ấy đến bộ phận của em? Nhìn xem, mới vừa vào đã bị giao ngay việc khó, cô ấy vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học…
Cẩm Tú vội lấy tay che miệng, cứ như thể cô lỡ lời.
Cảnh Phong bị Cẩm Tú ôm chầm cánh tay thì khẽ nhướng mày, đây không phải buổi tiệc nào cả nên anh không thích có sự thân mật quá thế này. Nhưng trước mặt hai nhân viên, anh không tiện hất tay cô ra, đành miễn cưỡng để im. Không ngờ nghe Cẩm Tú cố ý nói những lời khó nghe như thế. Anh đang định nhắc nhở thì đã thấy Kiều Chinh cười nhạt nói:
– Thời gian của tôi không còn nhiều, phải đi vài nơi nữa. Tôi xin phép đi trước.
– Tiếc vậy sao. Mình còn định cùng Cảnh Phong làm một bữa tiệc nhỏ chúc mừng Chinh ngày đầu đi làm – Cẩm Tú khách sáo lên tiếng.
Kiều Chinh bật cười lớn nhìn Cẩm Tú nói thẳng:
– Biết nhau quá rõ rồi, không cần cố làm ra vẻ như thế đâu.
Cẩm Tú tái mặt. Cô trừng mắt nhìn Kiều Chinh đang quay lưng bước đi. Điều mà Cẩm Tú càng không ngờ hơn là Cảnh Phong bất chấp thể diện của cô, đưa tay nắm lấy tay Kiều Chinh giữ lại:
– Cùng đi chung đi. Dù sao anh cũng đi khảo sát những nơi đó.
– Tôi tự đi được – Kiều Chinh lạnh lùng khước từ.
– Dù sao báo cáo của em cũng phải nộp cho anh xem vậy thì cứ trực tiếp báo cáo có phải hơn hay không?
Kiều Chinh liếc Cẩm Tú rồi cười nhẹ với Cảnh Phong:
– Tổng giám đốc có lời lẽ nào tôi lại không làm theo.
Cuộc khảo sát diễn ra trong yên lặng, Cẩm Tú vẫn dính sát vào Cảnh Phong, Kiều Chinh lặng lẽ đi phía sau. Dạo một vòng hết mấy tiếng đồng hồ cũng kết thúc. Vừa vào lại xe, Cảnh Phong liền hỏi một câu:
– Trễ rồi, đi ăn tối rồi hãy về nhà.
– Em cũng có ý này – Cẩm Tú liền reo lên gật đầu tỏ ý ủng hộ.
Cảnh Phong nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Kiều Chinh không lên tiếng phản đối, bèn hỏi tiếp một câu:
– Muốn ăn món gì?
Cẩm Tú còn đang suy nghĩ xem nên đi đâu ăn, Kiều Chinh ngồi ở phía sau buột miệng đáp:
– Nhật.
Coi như không thấy Cẩm Tú, cô tiếp tục buông lời:
– Là nhà hàng nào, chắc anh đã biết.
Cảnh Phong đột ngột tăng tốc, anh cứ thế lái xe đi thẳng nhà hàng Nhật quen thuộc, nơi mà trước kia Kiều Chinh và Cảnh Phong đã bắt gặp Cẩm Tú cùng ba cô.
– Ồ, ai đây? Cô tiểu thư xinh đẹp, con gái ông chủ của tôi ngày xưa đây mà. Lâu quá không gặp, người đẹp thế nào? Người đẹp định đi đâu, sao không ở lại chơi với bọn anh một lát – Một kẻ áp sát Kiều Chinh khi ba người họ vừa bước chân vào nhà hàng.
– Buông tay ra – Giọng Kiều Chinh gay gắt.
Cảnh Phong liền quay đầu lại, ánh mắt đầy tức giận nhìn vào kẻ khả ố kia.