Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Chương 32
T
hu Hà đã xem những ảnh chụp này một lần, nhưng lúc đó nàng không để ý. Đến hôm nay tình cờ xem lại, nàng ngạc nhiên hỏi em gái:
-Ê, nhỏ Minh! "Tên" này là ai vậy?
-Đây là ông chủ của em. Chị ba quen à? -Cô em gái nhìn chị dò xét.
-Biết chứ không quen. Anh ta tên Phong phải không?
Ngạc nhiên trước sự sành sỏi của bà chị mình, Thu Minh lại hỏi:
-Sao chị biết?
-Anh ta là anh họ của anh Huy.
-Huy nào? -Thu Minh tròn mắt.
-À, đó là ông phó giám đốc của công ty chị -Thu Hà chỉ người ngồi cạnh Phong. Vợ anh ta phải không?
-Thấy chị hiểu lầm Thu Minh phì cười:
-Không phải đâu. Đây là chị Quỳnh Như làm chung với em.
Cái tên Quỳnh Như khiến Thu Minh cau mày. Nàng nhìn bức ảnh hồi lâu mới hỏi lại:
-Cô này tên là Quỳnh Như à? Có chồng chưa?
Không biết bà chị của mình có dụng ý gì không nên Thu Minh gật đầu:
-Chị ấy có chồng rồi -Cô nói thêm- Vừa sinh một thằng con trai thật kháu khỉnh ngay hôm sinh nhật của em về.
Hôm đó chính là hôm Thu Hà đi Vũng Tàu, vì vậy mà nàng đã vắng mặt trong ngày sinh nhật em gái.
-Nè, chồng của Quỳnh Như đâu sao không thấy đi chung? -Thu Hà lại thắc mắc- Tại sao cô ta dám chụp hình chung với ông chủ của mình như vậy?
-Anh Phong thương chị Như lắm! -Thu TMinh vô tư.
-Thương hay yêu?
Câu hỏi cắc cớ của chị khiến mặt mày Thu Minh nhăn nhó. Cô lắc đầu:
-Làm sao em biết là thương hay yêu? Chị đi mà hỏi họ.
-Mày có biết chồng của Quỳnh Như không?
-Thú thật em cũng chưa gặp anh ta lần nào -Thu Minh thành thật lắc đầu.
Thu Hà bán tính bán nghi. Đây có phải là cô gái đã có lần gọi điện cho Huy hay không? Từ đó đến nay, nàng không nghe ai gọi cho Huy như vậy nữa. Nếu đây đúng là Quỳnh Như thì có lẽ Thu Hà đã gặp may. Đứa con kia là bằng chứng để Huy thấy rằng niềm hy vọng của chàng đã bị sụp đổ. Quỳnh Như đã lấy chồng. Ôi, điều đó mới tuyệt vời làm sao, cơ hội của Thu Hà đã đến rồi đây.
Chưa bao giờ nàng mong cho trời mau sáng đến như vậy. Bất giác Thu Hà nhớ đến buổi tối cách nay mấy tháng ở Vũng Tàu. Hôm đó nàng đã có một quyết định liều lĩnh là gõ cửa phòng Huy lúc nữa đêm.
Mặc dù nàng đã gõ thật nhẹ, nhưng giữa đêm khuya tiếng gõ cửa vẫn khuấy động không gian tĩnh lặng.R ất lâu sau mới nghe Huy lên tiếng:
-Ai đó?
-Em đây! -Thu Hà ghé sát vào cánh cửa- Mở cửa cho em đi.
-Có chuyện gì vậy? -Huy vẫn không mở cửa.
Nàng đánh liều:
-Em..đau...bụng quá.
Chẳng biết Huy có tin hay không nhưng chàng trả lời vọng ra:
-Chờ một chút.
Đèn trong phòng bật sáng. Khi mở cửa thì Thu Hà thấy Huy đã ăn mặc chỉnh tề.
-Để tôi đưa cô đi bệnh viện.
Mặt Thu Hà méo xệch:
-Đi bệnh viện làm chi? Em có đau ốm gì đâu?
Chừng như Huy đã đoán ra, chàng nghiêm mặt:
-Khuya lắm rồi, cô về nghỉ đi.
-Không! -Thu Hà bướng bỉnh- Em muốn ở lại đây với anh.
-Như vậy để làm gì? -Huy khẽ cau mày.
-Để cho anh thấy rằng em yêu anh và bất chấp tất cả! -Ánh mắt Thu Hà long lanh.
Nàng đang mặt trên người chiếc áo rất mỏng, mỏng đến độ có thể nhìn xuyên thấu tất cả. Huy quay mặt đi.
-Điều đó không nên chút nào, Thu Hà ạ! -Giọng chàng thật dịu dàng- Em sẽ chỉ nhận lấy sự thiệt thòi mà thôi. Đối với một người đàn ông thì chuyện đó chẳng có gì quan trọng. Nhưng đối với một người con gái thì đó là tai họa của cả cuộc đời.
Thu Hà bật khóc tức tưởi. Nàng không ngờ Huy lại chắc dạ như vậy. Nhưng điều đó chỉ càng làm cho tình cảm của nàng thêm mãnh liệt. Vừa khóc, nàng vừa bảo:
-Em sẽ không bỏ cuộc. Không bao giờ bỏ cuộc.
Đêm hôm đó, Thu Hà cũng trằn trọc như đêm hôm nay. Chỉ có điều là giờ đây, niềm hy vọng lại bùng lên mãnh liệt trong lòng nàng.
Có lẽ vì vậy mà hôm sau Thu Hà đến công sở thật sớm. Nàng mở toan cửa phòng để dễ trông thấy những người qua lại. Và mặc dù đã quá quen thuộc với tiếng chân của Huy, nhưng nàng vẫn ngẩn lên nhìn khi mỗi lần có người đi ngang qua phòng mình. Thời gian hôm nay sao trôi qua thật chậm.
Mãi vẫn không nghe thấy tiếng chân mình đang chờ đợi, Thu Hà sốt ruột nhấc điện thoại gọi sang phòng Huy. Tiếng chuông réo vang từng hồi nhưng không có ai cầm máy. Không chờ được, Thu Hà đi sang, thì ra không có ai ở trong phòng.
Nàng đi thẳng qua chỗ Phú. Cũng không thấy anh chàng bụng béo đâu cả! Quái lạ, họ đi đâu vậy kìa? Lúc quay trở lại, Thu Hà gặp anh chàng trợ lý của Phú đang đi về hướng mình. Nàng hỏi ngay:
-Anh Hải này! Anh Phú đâu rồi? Cả anh Huy nữa?
-Sáng nay họ bận việc nên không tới công ty đâu. Có chuyện gì không cô Hà?
-Không có chuyện gì! Tại tôi thấy vắng nên hỏi vậy thôi. Anh có biết họ đi đâu không?
Hải lắc đầu:
-Tôi không biết, chỉ nghe báo lại như vậy.
Thất vọng Thu Hà quay trở về phòng. Nàng bực dọc vì lúc mình cần mà chẳng gặp ai.
Thì ra hôm đó là ngày tòa xử vụ kiện ly hôn của "vợ chồng" Huy. Nghe tòa phán quyết xong, chàng đi thẳng về nhà và ngủ một giấc tới hai giờ chiều. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng giải quyết êm xuôi. Thiên Kim không đòi hỏi gì. Lúc ở toà án, trông nàng thật tội nghiệp. Dường như nàng đã có đủ thời gian để bình tâm lại. Điều đó có một phần công sức không nhỏ của Thúy Vân.
Ngủ dậy, Huy gọi điện ngay đến cho Hải:
-Tôi có chuyện phải nhờ đến anh ngay bây giờ.
-Tôi tới liền.
Trong lúc chờ Hải đến, Huy tranh thủ chuẩn bị mọi thứ. Chàng muốn mọi chuyện phải được giải quyết dứt điểm trong ngày hôm nay. Tất cả những gì Thiên Kim chưa kịp lấy đi, Huy cho tất cả vào trong túi xách. Vừa làm, chàng vừa tự hỏi: Tại sao Thiên Kim lại mang nhiều giày dép đến thế nhỉ? Ngày trước Quỳnh Như chỉ có đúng ba đôi.
Khi người trợ lý tới thì Huy cũng đã chuẩn bị xong.
Chàng trao cho Hải cái túi xách và chiếc phong bì:
-Trong này có tờ ngân phiếu trị giá 50 triệu. Anh mang tất cả tới địa chỉ trên phong bì giùm tôi.
Thoạt đầu, Hải chẳng để ý, nhưng khi sắp đến nơi, chàng bỗng giật mình. Và khi đã nhận ra đấy là nhà của Thiên Kim, Hải không khỏi bàng hoàng sửng sốt.
Nhưng Thiên Kim còn sửng sốt hơn cả chàng. Trông thấy Hải, nàng đứng sững như bị chôn chân dưới đất, mãi một lát sau nàng mới lắp bắp:
-Anh...đi đâu vậy?
-Có người nhờ tôi trao cho Thiên Kim những thứ này -Hải cố trấn tĩnh.
Thiên Kim nhận lấy các thứ, ngạc nhiên hỏi Hải:
-Anh Huy là gì của anh?
-Là...ông chủ của tôi. Không ngờ anh ấy lại là chồng của em.
Thiên Kim thở dài:
-Sáng nay tụi em vừa ra toà ly dị.
-Thảo nào...-Hải buột miệng:
-Anh nói sao? -Thiên Kim ngạc nhiên
Hải giật mình:
-À, tôi muốn nói là hèn chi sáng nay không thấy anh Huy tới công ty.
-Chắc là anh mới về chỗ anh Huy sau này?
-Đúng vậy? -Hải gật đầu- Huy là một người tốt, tại sao hai người phải chia tay?
-Hôn nhân không tình yêu -Thiên Kim bỗng chợt nhớ đến lời Thúy Vân- Lúc trước em có gởi thư cho anh sao không thấy anh trả lời?
-Kim gởi bao giờ?
-Lâu lắm rồi? –Thiên Kim không nhớ nổi thời gian.
-Có một dạo tôi đi công tác ở nước ngoài. Có lẽ vì vậy mà không nhận được thư hoặc là thư không tới?
-Em không biết! -Thiên Kim mệt mỏi lắc đầu- Bây giờ anh sống ra sao?
-Vẫn như trước đây thôi.
-Anh lập gia đình rồi phải không?
-Gia đình thì có rồi nhưng vợ thì chưa! -Hải nói đùa.
-Anh có nhớ Quỳnh Như không? -Thiên Kim đột ngột hỏi.
-Quỳnh Như à? Sao lại không nhớ! Bây giờ cô ấy ở đâu?
-Nó dời nhà đi rồi, em cũng không biết đi đâu -Thiên Kim thở dài- Chính vì Quỳnh Như mà hôm nay mới có chuyện ly hôn.
-Sao lại dính Quỳnh Như vào đây? -Hải ngạc nhiên.
Thiên Kim kể lại mọi chuyện với vẻ buồn rầu:
-Không ngờ sau đó anhHuy lại yêu Quỳnh Như. Vì vậy mà khi em trở về, anh ấy hoàn toàn lạnh nhạt, xa lánh em.
Nàng đã kể lại tất cả, trừ câu chuyện với Hưng. Hải nghe xong không giấu vẻ ngậm ngùi:
-Khổ thân em! Có lẽ số trời đã định như vậy rồi Kim ạ! Bây giờ em và ba mẹ sống ra sao?
-Anh thấy rồi đó! -Thiên Kim đưa mắt nhìn ra cổng- Mẹ có tủ thuốc lá, cũng đủ đắp đổi. Còn em, mấy tháng nay chẳng còn thiết đến chuyện gì.
Đột nhiên Hải nhìn xoáy vào mắt Thiên Kim:
-Em có yêu Huy không?
-Em cũng không rõ...Chỉ có điều em nghĩ là nếu em biết Huy sớm hơn, em đã không bỏ trốn.
-Thôi đến giờ anh phải về rồi! -Hải đột ngột đứng dậy.
Chàng không chào cũng không hẹn sẽ quay lại. Sự việc này đối với Hải hoàn toàn bất ngờ. Chàng thắc mắc tại sao những lá thư của Thiên Kim không được chuyển đến tay mình? Thất lạc ư? Hay là ba cố tình muốn giấu? Nhưng dù thế nào đi nữa thì bây giờ mọi chuyện cũng đã xảy ra...Chàng không biết sắp tới đây mình sẽ đối xử với Thiên Kim như thế nào? Gần hai năm qua, có lúc chàng đã quên được hình bóng nàng, và cũng có lúc đã xao động vì một hình bóng khác...
Những ý nghĩ đó theo Hải về đến tận nơi làm việc. Chàng lơ đễnh đến độ suýt va vào một người đang đi xuống cầu thang.Giật mình, chàng nhận ra Thu Hà đang đứng trước mặt:
-Xin lỗ i-Hải bối rối.
-Anh ở chỗ anh Huy về phải không? -Thu Hà tò mò hỏi.
-Sao cô biết? -Hải gật đầu nói thêm.
-Anh Phú nói. Anh Hải này, có chuyện gì mà anh Huy gọi anh tới nhà vậy?
-Chỉ là công việc của công ty thôi mà! -Hải nói tránh đi.
Dường như Thu Hà chẳng tin. Nàng nhìn Hải đầy ngờ vực nhưng không hỏi thêm gì nữa. Nếu quả thật mọi người có chuyện muốn giấu thì sớm muộn gì nàng cũng có cách để phát hiện. Hãy chờ đấy mà xem.