Số lần đọc/download: 2812 / 31
Cập nhật: 2016-06-30 18:40:18 +0700
Chương 32 - Chung Sức Đối Phó Ác Ma
C
ảnh tượng hai tiên nữ ôm ấp thiếu niên đi trong cõi bồng lai tuyệt đẹp của Thanh Khê sơn trang vừa khuất thì từ phía sau chợt có tiếng thở dài buồn bã. Tiếp theo là tiếng cười khoái trá của Tái Gia Cát Thuần Ngọc Giao:
- Lão huynh đã tận mắt thấy, đáng lẽ phải vui mừng cho tế tử của lão, sao lại thở dài?
Thì ra người thở dài chính là Thiên Quân lão nhân. Chẳng biết Thuần Ngọc Giao thu xếp ra sao đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng Bạch Thiếu Hồng vui thú cùng hai giai nhân. Chấp nhận khoái lạc tất nhiên là thiếu niên anh hùng này đã ưng thuận về phe Tái Gia Cát, đúng hơn là qui thuận Nhân Nghĩa Thánh Vương trong tương lai.
Đầu óc Thiên Quân lão nhân xoay chuyển suy nghĩ biết ngay mình bộc lộ chống đối chỉ thêm uổng mạng mà thôi. Vì vậy lúc Thuần Ngọc Giao trầm giọng hỏi:
- Lão huynh không thể đứng một mình một cõi như trước được nữa, hiện tại thế cục giang hồ bắt buộc phải ngã theo bên này hoặc bên kia. Bạch công tử rất mẫn tiệp đã nhận ra đâu là con đường rực rỡ, riêng lão huynh ý kiến ra sao thì xin cho lão biết được không?
Đương nhiên Thiên Quân lão nhân phải gật đầu nhưng chỉ trả lời nước đôi:
- Bạch tiểu tử ra sao thì ta theo vậy.
Thuần Ngọc Giao mừng rỡ cất tiếng cười khà khà, kéo tay ân cần mời Thiên Quân lão nhân vào một tiểu phòng gần đó, nói:
- Hay lắm, chúng ta phải uống một chung mừng ngày đại ngộ hôm nay mới được.
Tuy Thiên Quân lão nhân đang rối như tơ vò, còn đầu óc gì mà hứng thú, song không tiện chối từ, trong lòng ngấm ngầm bực tức nổi lên. Rượu thịt đã được bày sẵn từ bao giờ. Thuần Ngọc Giao mau mắn cầm chung rượu lên nói to:
- Kính chúc Thiên Quân lão huynh hạ cố nghĩ đến Thanh Khê sơn trang.
Thiên Quân lão nhân gắng gượng uống cạn chung rượu mà như nuốt mật đắng, hững hờ để mặc Thuần Ngọc Giao cười dài khoái trá. Hình như lão không để ý đến thái độ của Thiên Quân lão nhân, trầm giọng hỏi thực lớn:
- Lão huynh nhất định qui phục Thanh Khê sơn trang thực khiến tệ lão hoan hỉ vô cùng. Xin cùng nhau xác quyết một tiếng được không?
Thiên Quân lão nhân chẳng hiểu sao Thuần Ngọc Giao lớn tiếng như vậy, sầm mặt đáp trả:
- Ta đã nói một lời thì bốn ngựa khó theo, cần gì phải nhắc lại nữa.
Thuần Ngọc Giao tươi cười hạ giọng vuốt ve:
- Hay lắm, quả nhiên lão huynh sáng suốt thật, chúng ta qua bên kia bàn việc sau này đi, có lẽ khi nhận thức Nhân Nghĩa Thánh Vương, lão cũng phải cần một người sáng suốt như lão huynh làm quản lý thường vụ đấy.
Thiên Quân lão nhân chưa kịp hỏi Nhân Nghĩa Thánh Vương là cái gì, do đâu mà có, thậm chí tại sao phải đổi phòng lung tung lên thế thì Thuần Ngọc Giao đã mau lẹ bước ra trước. Trong lòng đầy thắc mắc và hậm hực song Thiên Quân lão nhân đành phải cấp tốc bước theo.
Hai người vừa đi khỏi chợt bức tường lách cách vài tiếng, một cái khe nhỏ mở ra để lộ ba cặp mắt nhìn theo. Hai cặp mắt trong như hồ thu chính là của hai nữ nhân không sai, như vậy cặp mắt lưỡi kiếm oai nghi còn lại đương nhiên phải là của Bạch Thiếu Hồng. Hai gian phòng chỉ cách nhau bằng bức vách mỏng, lại tận mắt nhìn thấy Thiên Quân lão nhân chạy theo Thuần Ngọc Giao như chó theo chủ thì còn nghi ngờ thế nào được. Bạch Thiếu Hồng bất giác thở dài một cái, Thuần Vân Quyên lập tức ôn nhu hỏi liền:
- Tiểu ca có điều gì phiền não thì cứ nói ra, gia gia quyết sẽ làm vừa lòng ngay.
Bạch Thiếu Hồng hiện tại đang nằm dài trên ghế, hai bên đều có tiên nữ ân cần săn sóc nên tuy không bằng lòng việc ưng thuận mau lẹ của Thiên Quân lão nhân vẫn chẳng dám nói ra miệng, thẫn thờ hỏi lại:
- Lão tiền bối dự định bao giờ tiến hành xuất trang?
Thuần Vân Quyên bấm ngón tay tính ngày giờ, hạ giọng trả lời:
- Đáng lẽ Ôn Tứ Hải không về muộn thì là ngày hôm nay đó. Bây giờ đã lỡ rồi thì ngày mốt hoàng đạo sẽ tính chuyện hôn nhân trước. Đến đầu tháng sau mới gặp ngày tốt xuất quân, tiểu ca hỏi để làm gì?
Bạch Thiếu Hồng hơi an tâm về thời gian biến sự, nhưng giật nảy người vì ngày hôn ước đến quá mau, chàng ấp úng hỏi luôn:
- Theo tiểu ca thì để sau khi hoàn tất chúng ta hãy... tính đến hôn sự có phải hay hơn không?
Thuần Vân Quyên nhíu mày suy nghĩ:
- Thực ra hai ba việc dồn dập lại cũng gấp rút quá, muội đi hỏi gia gia lại coi sao.
Bạch Thiếu Hồng vô cùng mừng rỡ, vội vàng hối thúc:
- Hay lắm, nàng thực là người biết thu xếp, hãy đi mau kẻo trễ mất.
Thuần Vân Quyên đi không lâu, trong thoáng mắt đã trở về cùng với Thuần Ngọc Giao. Ông ta liếc mắt hững hờ hỏi trước:
- Có phải ngươi muốn hoãn ngày thành hôn để cùng lão phu chinh phạt Thượng Dương động và Hắc Chu bang phải không?
Chuyện giao đấu sống chết với hai bang hội là điều Bạch Thiếu Hồng luôn luôn nghĩ đến song không thể đứng chung vị trí với Thanh Khê sơn trang được. Do đó chàng thong thả lắc đầu:
- Tại hạ nhỏ tuổi kém tài, thực không dám làm bận chân tay của tiền bối, chỉ xin hoãn ngày giờ để suy nghĩ cho chín chắn mà thôi.
Chàng đinh ninh Thuần Ngọc Giao phải rất tức giận vì hỏng hết mọi thu xếp, ngờ đâu ông ta gật đầu một cái:
- Cũng được, ta với Thiên Quân lão nhân bàn luận xong xuôi rồi, chỉ cần hai người chúng ta cùng với bọn đệ tử của Ôn Tứ Hải là thừa sức chiếm được phần thắng.
Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi chờ tin chiến thắng là được.
Bạch Thiếu Hồng hy vọng là thời gian kéo dài mình sẽ tìm ra phương cách đối phó, vì vậy mừng rỡ vái tạ một cái:
- Đa tạ tiền bối...
Không để chàng nói hết câu, Thuần Ngọc Giao xua tay đỡ lời luôn:
- Ta đã tính trước rồi, ngươi không muốn mang tiếng là người của Thanh Khê sơn trang cũng không xong, trừ phi...
Bạch Thiếu Hồng không ngờ Thuần Ngọc Giao lại nói thẳng ra vậy, sửng sốt hỏi liền:
- Trừ phi thế nào, chắc là tiền bối cũng đã tính sẵn rồi phải không?
Thuần Ngọc Giao lẳng lặng gật đật làm ra vẻ khó nói, rất lâu mới trầm giọng lên tiếng:
- Ngươi không tham gia đại sự nhưng suốt thời gian đó nằm ở Thanh Khê sơn trang thế nào cũng bị dư luận giang hồ dè bỉu là kẻ ném đá dấu taỵ Chi bằng ta tạm để ngươi trong ngục vài ba ngày là tiện nhất.
Thuần Ngọc Giao không để chàng kịp suy nghĩ, nói tiếp một hơi:
- Thời gian tạm giả vờ câu thúc không tới mười ngày, thật sự ta vẫn để ngươi đầy đủ tiện nghi, mỗi ngày đều có ái nữ và Đông Môn cô nương thăm hỏi vấn an, như vậy chẳng mất gì cả vẫn được tiếng đứng ngoài biến sự.
Bạch Thiếu Hồng thấy đây là cơ hội để mình suy nghĩ kéo dài thời gian, vừa tránh bớt đụng chạm với hai giai nhân vừa tránh được dư luận giang hồ. Nếu quả sau này Thuần Ngọc Giao thành công thu tóm võ lâm trong tay thì chẳng ai còn dị nghị gì nữa, thậm chí còn tâng bốc chàng không chừng. Vả lại năm mười ngày chưa tới lúc Thanh Khê sơn trang xuất quân thì còn hy vọng ngăn cản được. Vì vậy chàng gật đầu ưng thuận liền:
- Đa tạ tiền bối đã thu xếp, tại hạ xin nhận lời làm tù nhân trong mười ngày.
Qúa hạn đó sẽ quyết định dứt khoát sau.
Thuần Ngọc Giao lẳng lặng xoay lưng đi ra, đến cửa chợt trầm trầm nói vọng lại:
- Đến lúc đó ngươi không dứt khoát cũng không được, ta đã là Nhân Nghĩa Thánh Vương đầy quyền uy trong tay rồi.
Bạch Thiếu Hồng giật bắn người, vội vàng hỏi với theo:
- Tiền bối, nghe nói đầu tháng sau mới xuất chinh cơ mà?
Bóng dáng Thuần Ngọc Giao đã đi khuất nên Thuần Vân Quyên hạ giọng trả lời thay:
- Đúng ra là như vậy song gia gia nghĩ rằng ngày mốt hoàng đạo nếu không tiến hành hôn lễ thì thay thế bằng lễ xuất trang cho khỏi uổng phí.
Bạch Thiếu Hồng lặng cả người, hoá ra đối phó với Thuần Ngọc Giao, khó mà qua được thủ đoạn của hắn. Thảo nào chàng vừa yêu cầu là lão mau mắn nhận lời ngay, vì vậy kèm theo điều kiện câu thúc mười ngày là chàng tự đút đầu vào liền. Thời gian này thừa đủ gây ra biển máu núi xương trong giang hồ, chàng phải bó gối ngồi một chỗ thì còn gì đau khổ hơn. Tuy biết là mình đã mắc lừa, Bạch Thiếu Hồng không sao nuốt lời được, nghiến răng đi theo hai tên tráng đinh về hướng sau của Thanh Khê sơn trang.
Chẳng biết nơi đây có phải là cùng tận chưa, Bạch Thiếu Hồng chỉ thấy xung quanh vách đá dựng đứng tua tủa cực kỳ quái dị.
Hai tên trang đinh đến sát phạm vi loạn thạch liền đứng lại hô lớn:
- Các huynh đệ vòng thứ nhất mau ra nhận người đi.
Đột nhiên từ sau cột đá dựng đứng có hai bóng người xuất hiện quỷ mị vô cùng, hoàn toàn không thấy họ từ đâu chui ra.
Hai tên này mặc áo màu vàng nhạt, cúi đầu thi lễ với chàng:
- Thuộc hạ xin tham kiến công tử. Thực không dám vô lễ nhưng Trang chủ đã ra hiệu lệnh rất nghiêm nên xin công tử đừng vọng động thì hơn.
Bạch Thiếu Hồng cười khổ, thoáng nghe có vẻ trân trọng, thực ra thân mình là tù nhân không hơn không kém. Vì vậy chàng thở dài xua tay mấy cái:
- Bất tất phải nói nhiều, các ngươi cứ thi hành đi.
Hai tên áo vàng liền gật đầu một cái, kẻ trước người sau dẫn chàng đi luồn qua các vách đá, cột đá dựng đứng, quanh quẹo rất lâu mới đứng lại hô lớn:
- Thanh Y huynh đệ hãy ra tiếp người.
Lần này giống như lần trước, cũng có hai tên thuộc hạ mặc áo xanh xuất hiện một cách vô âm vô động, cung kính thi lễ với chàng xong là lập tức quay mình dẫn đi liền.
Chàng liếc mắt về phiá sau trong lòng không khỏi giật mình bởi vì hoàn toàn chẳng nghe âm thanh tí nào mà hai tên áo vàng biến mất tự bao giờ. Lần lượt chàng phải qua hai vòng gác nữa, lúc đó mới hiểu rõ tại sao Thuần Ngọc Giao cam đoan để chàng được tiện nghi trong suốt mười ngày. Chỉ nội bốn lượt bao quanh theo tứ tượng gồm hoàng y, bạch y, thanh y và cuối cùng là hắc y thì vùng đất phía trong chẳng khác gì ngục thất, chỉ có điều nó rộng rãi khoảng khoát mà thôi. Đó là chưa kể mỗi vòng trong tứ tượng đều có bao gồm bát quái trận cực kỳ ảo diệu, mỗi màu áo chỉ biết đường đi nước bước trong khu vực của mình mà thôi. Vì vậy bất cứ ai uy hiếp được một trong bốn vòng cũng đều vô ích.
Bạch Thiếu Hồng nhận thấy tâm cơ của Thuần Ngọc Giao sâu sắc hơn hẳn chàng thì chán nản vô cùng, lẳng lặng cúi đầu đi theo hai tên hắc y không thèm quan sát nữa.
Cả ba vượt qua cột đá cuối cùng thì trước mặt hiện ra một khoảng đất chu vi hơn mười trượng, có hoa lá rất phong nhã. Trong bóng cây cối ẩn hiện một mái thảo lư nho nhỏ, khiến Bạch Thiếu Hồng chắc lưỡi cười khổ:
- Không khéo mình bị ẩn cư bắt buộc chung thân mãn đời, dù có giai nhân bên cạnh cũng chẳng còn thấy thú vị gì nữa.
Một trong hai tên áo đen xoay người cung kính nói nhỏ:
- Thuộc hạ đến đây là hết địa phận, xin mời thiếu gia cứ tự tiện vào trong ngơi nghỉ. Phía trong thảo lư có đủ chăn màn chiếu gối nhưng nếu cần gì xin cứ hô một tiếng là có bọn thuộc hạ phục dịch liền.
Một điều thiếu gia, hai điều công tử cực kỳ kính trọng, song chàng cảm giác mâu thuẫn rất khó chịu, chàng nằm lăn ra chiếc giường tre thở dài mãi cho đến bữa cơm chiều. Lần này đích thân Đông Môn Song bưng mâm thức ăn nên Bạch Thiếu Hồng thoáng vui vẻ trong lòng, chờ một chút mới hỏi nhỏ:
- Thực sự muội ủng hộ kế hoạch của lão Tái Gia Cát lắm phải không?
Đông Môn Song nhìn chàng với vẻ trách móc:
- Hai ta tuy chưa có lễ nhưng đã là phu thê suốt đời chung chăn gối, sao ca ca còn hỏi câu đó. Thuần lão bá rất xứng đáng ngôi vị Nhân Nghĩa Thánh Vương cai trị quần hào, chúng ta may mắn được hồng phúc lây, đáng lẽ phải tận trung mới phải chứ.
Bạch Thiếu Hồng rất thương yêu nàng, nhưng vẫn phải cau mày tức giận. Chàng thở một hơi dằn nộ khí xuống cho đầu óc tỉnh táo ít nhiều, lúc đó mới ngấm ngầm nhận ra Đông Môn Song đã là một người khác hẳn, dù bề ngoài chẳng biểu hiện thay đổi tí nào. Chưa minh bạch được nguyên nhân thì không nên trách vội, do đó chàng lạnh lùng đuổi khéo:
- Muội cứ để đồ ăn đó đi, ta ngủ một giấc sẽ ăn sau.
Đông Môn Song u oán nhìn chàng khe khẽ nói nhỏ:
- Muội định dùng bữa tối với ca ca nhưng đã vậy thì xin rút lui sớm.
Bạch Thiếu Hồng không khỏi tội nghiệp, cố gắng dấu kín trong lòng, gật đầu để mặc nàng lủi thủi đi ra. Tính ra có đau lòng cho cả hai thực nhưng vẫn hơn nghe những lời chối tai, dễ đưa đến tổn thương trầm trọng hơn.
Từ đó gần như thông lệ, buổi sáng do Thuần Vân Quyên bưng cơm vấn an, buổi chiều vẫn là Đông Môn Song ân cần hầu tiếp. Rất tiếc lòng chàng đã nguội lạnh bởi vì phát giác ra việc này chính do miệng Thuần Ngọc Giao bố trí dặn dò, thực tế chỉ để dò xét xem thái độ của chàng ra sao. Nếu một người thì chưa chắc đã chính xác, lão gian tặc dùng cả hai như là một kiểu nghiệm lẫn nhau, tuyệt đối có thiên vị nói tốt cho chàng cũng không được.
Vì vậy Bạch Thiếu Hồng nhất định không để cho Thuần Ngọc Giao hiểu được tâm ý của mình. Mỗi lần gặp mặt hai nàng đều nói qua loa mấy câu mà thôi. Đến sáng thứ ba chính là ngày Thanh Khê sơn trang xuất quân, chàng hết sức nghe ngóng xem có vọng lại tí âm thanh gì không, nhưng hoàn toàn thất vọng. Bốn vòng trận pháp hình như có hiệu lực cản phá tất cả các âm thanh lọt vào vậy. Do đó chàng nôn nóng đứng ngồi không yên. Thuần Vân Quyên vừa bưng cơm nước vào là chàng hỏi ngay:
- Hôm nay Thanh Khê sơn trang động binh phải không?
Thuần Vân Quyên hớn hở gật đầu:
- Đương nhiên, tất cả đã khởi trình từ sáng sớm hôm nay rồi, bây giờ trong trang chỉ còn lại chúng ta mà thôi.
Bạch Thiếu Hồng như người ngồi trên lửa nóng còn đầu óc đâu mà nghe hết câu nàng nói. Diện mạo của chàng nhăn nhó, đầy vẻ đau khổ khiến Thuần Vân Quyên không dám lân la lâu, lẳng lặng rút lui từ bao giờ.
Bạch Thiếu Hồng ngồi thẫn thờ mãi cho đến khi chiều tối, Đông Môn Song tới phiên cơm. Chàng cũng chỉ hất tay ra hiệu mà thôi.
Màn đêm buông xuống dần, không khí càng thêm nặng nề, cả tiếng côn trùng cũng im bặt mới thực là kỳ lạ.
Đột nhiên chàng có cảm giác như đang bị động đất, toàn thân chấn động rung chuyển. Tích tắc sau đó mới nhận được cảm giác đau nhói ở tai, dần dần dịu xuống thành tiếng ầm dữ dội. Chàng cấp tốc chạy ra khỏi thảo lư nhưng dưới ánh sao mờ chỉ còn thấy chút bụi khói bốc lên mờ mịt. Bất giác chàng la lên kinh hãi:
- Địa lôi! Tại sao lại có địa lôi phát nổ bất ngờ như vậy? Hay là có người nào định vào đây chạm phải cơ quan chăng?
Bạch Thiếu Hồng không phải đợi lâu đã nghe lời đáp, trước mắt thấp thoáng một nhân vật bịt mặt lướt tới hạ giọng quát nhỏ:
- Theo ta mau, muốn gì sẽ nói sau.
Bạch Thiếu Hồng ngẩn người trong tích tắc, vui mừng kêu to:
- Thiên Quân lão tiền bối.
Nhân vật bịt mặt quay lại suỵt một cái:
- Đừng la lớn, nếu không nhanh chân thì hỏng bét đấy, ngươi bị giam giữ mà ta cũng chẳng toàn mạng với lão Thuần đâu.
Đương nhiên lời dặn của Thiên Quân lão nhân là thừa thãi bởi vì ngay lúc đó Thanh Khê sơn trang vang lên dồn dập tiếng chuông, tiếng khánh báo động. Tuy nhân số chẳng còn bao nhiêu nhưng một hai chục tiếng quát tháo của bọn thuộc hạ cũng đủ vang động cả bầu trời. Lẫn trong đó Bạch Thiếu Hồng nghe cả tiếng Thuần Vân Quyên và Đông Môn Song. Chàng thoáng do dự một giây rồi cấp tốc đề khí chạy theo Thiên Quân lão nhân liền.
Lão tiền bối này chuyên về thuốc nổ nên bố trí rất khéo léo, chỉ một lần phát động đã mở hẳn một lối xuyên qua bốn lớp trận pháp. Sức công phá có chủ đích nên trận pháp mất hẳn uy lực. Hai người chẳng bị trở ngại chút nào. Đường thoát ra đặt ở phía sau nên sự canh phòng rất hờ hững, cả hai nhắm thẳng hướng Tây Nam tức là Hương Tích Tự mà chạy. Dĩ nhiên với khinh công xuất quỷ nhập thần của họ thì bọn tiểu tốt ngăn trở sao nổi, chưa đến một khắc thời gian thì Hương Tích Tự đã hiện ra trước mắt.
Thiên Quân lão nhân chẳng nói một lời, tiếp tục rẽ ngang hướng đông chạy thẳng tới hang Tý Ngọ, một danh thắng thiên nhiên tuyệt mỹ của đất Tam Tương. Hiện tại đang là đêm tối, tất nhiên chẳng có khách nhàn du, trước cửa vắng lặng như tờ. Lúc đó Thiên Quân lão nhân mới chịu dừng chân, thở phì một cái:
- Phải chi lão Địa còn sống thì đỡ cho ta biết bao.
Bạch Thiếu Hồng cúi đầu tạ lễ rồi mới hỏi:
- Tiền bối cần Địa Quân lão nhân làm gì, chúng ta đã thoát khỏi tay Thuần Ngọc Giao thì tha hồ mà chống đối lão.
Thiên Quân lão nhân nghiêm giọng lắc đầu:
- Ngươi nói thế sao được. Ngươi đã bằng lòng ước hẹn với lão Thuần mười ngày không ra khỏi Thanh Khê sơn trang thì thời gian này phải ẩn mặt, xem như bị người ta bắt giữ mới khỏi mang tiếng chứ?
Bạch Thiếu Hồng thoáng ngạc nhiên, nhíu mày hỏi lại:
- Thuần Ngọc Giao đã biết tiền bối cứu tại hạ thì làm gì có việc câu thúc, chúng ta đường đường chính chính ra mặt phải hay hơn không?
Thiên Quân lão nhân lắc đầu quầy quậy:
- Ngươi để ta giải thích xong sẽ cấp tốc đi liền. Nhất định đừng để lão Thuần biết được việc tày trời này.
Bạch Thiếu Hồng càng thêm ngạc nhiên cùng ngồi xuống đối diện lắng tai nghe Thiên Quân lão nhân kể một hơi nguyên ủy:
- Lúc ở Thanh Khê sơn trang ta cứ tưởng ngươi đã vì sắc đẹp và danh vọng hão huyền mê hoặc nên dù trong lòng cực kỳ bất mãn vẫn tạm thời ưng thuận liên thủ với Thuần Ngọc Giao.
Bạch Thiếu Hồng à lên:
- Thế ra những lời ước hẹn của tiền bối mà tại hạ nghe được đều là sự thật hay sao?
Thiên Quân lão nhân lườm chàng một cái:
- Ngươi chỉ có được cái tánh anh hùng ngay thẳng mà thiếu hẳn thủ đoạn và nhận xét. Lúc đó ngươi thấy ta nói với Thuần Ngọc Giao ra sao?
Bạch Thiếu Hồng thoáng đỏ mặt nhận ra mình quá hấp tấp, gắng gượng trả lời:
- Lúc đó tiền bối nói với Thuần Ngọc Giao là một lời thì bốn ngựa khó theo, cần gì phải nhắc lại nữa. Tại hạ tưởng rằng tiền bối đã ước hẹn trước rồi.
Thiên Quân lão nhân thở dài ngao ngán:
- Đây chính là thủ đoạn của lão ta ly gián chúng tạ Ngươi tưởng ta phản bội, ta tưởng ngươi tham mê danh vọng sắc đẹp mà tự chia rẽ lẫn nhau. Nói thực ta đã có ước hẹn với Thuần Ngọc Giao nhưng đơn giản là câu “Bạch tiểu tử ra sao thì ta vậy” mà thôi.
Lão tiền bối trầm giọng nói gằn từng tiếng:
- Ngươi quyết tâm cản trở Thuần Ngọc Giao thì ta cũng quyết tâm nhưng bằng phương pháp khác. Hắn thủ đoạn thì ta cũng thủ đoạn.
Bạch Thiếu Hồng thấy từ lúc thần trí Thiên Quân lão nhân hết mê loạn, càng lúc càng sáng suốt hơn thì khen ngợi thầm, mau mắn gật đầu:
- Tất cả đều mong ở tiền bối, xin cứ phân phó rõ ràng, tại hạ sẽ thi hành theo liền.
Thiên Quân lão nhân cầm tay chàng, hai mắt lóng lánh niềm vui sướng và giọng nói cũng run run khôn tả:
- Ta và lão Địa từ trước tới nay gây biết bao nhiêu cảnh máu rơi thịt nát cho kẻ vô can. Bây giờ lão Địa chết rồi chẳng nói làm gì, ta còn sống ngày nào sẽ cố gắng xả thân tạo phúc cho võ lâm. Lúc nhắm mắt vẫn được người đời nhắc nhở mới là chân danh vọng đấy.
Bạch Thiếu Hồng vô cùng cảm phục, vái dài một cái rất trịnh trọng:
- Tại hạ thay mặt võ lâm giang hồ đa tạ tiền bối, thực rất xứng đáng với ngoại hiệu Nhân Nghĩa Thánh Vương hơn hẳn Thuần Ngọc Giao.
Thiên Quân lão nhân ngửa mặt cười một hồi, âm thanh hùng khí vang vọng vào hang Tý Ngọ ù ù như sấm động:
- Nhân nghĩa ở đời tự do con người đối xử, đâu có phải có một Thánh Vương điều khiển được nhân nghĩa hoặc ban phát cho mọi người. Cái chức vị này thực là vô nghĩa lý hết sức.
Bạch Thiếu Hồng vốn có căn bản học vấn uyên thâm nên lãnh hội được ý nghĩa câu nói này, cúi đầu vâng dạ chứ không dám lên tiếng cãi. Thiên Quân lão nhân nói xong quay qua kể chuyện của mình:
- Khi ta nghe tin ngươi tự giam cầm trong Thanh Khê sơn trang liền minh bạch hết mánh khóe của Thuần Ngọc Giao. Tương kế tựu kế ta bằng lòng theo gã đi đánh Thượng Dương động và Hắc Chu bang. Nhờ vậy Thuần Ngọc Giao lơi lỏng chú ý, ta nhiều lần lén lút xem xét bốn vòng trận pháp nhưng tự biết không sao phá giả nổi.
Nóng nảy như điên mà vẫn cắn răng chịu đựng đừng biểu lộ cho lão nhìn ra.
Bạch Thiếu Hồng cười hì hì đỡ lời:
- Rốt cuộc chỉ có chuyên nghề trước kia là tiện nhất.
Thiên Quân lão nhân sững mày nhưng miệng hơi mỉm cười theo:
- Đúng thế, song làm thế nào để qua mặt được con cáo già là điều khó. Ta giả vờ hăng hái đi theo tới Ba Lăng, liền cáo thối hơi khó chịu trong người nên quay về phòng đắp chăn ngủ luôn. Sau đó bỏ lén lút bỏ chạy như điên trở lại Thanh Khê sơn trang.
May mà sự canh phòng rất chểnh mãng và số thuốc nổ đã được dấu sẵn nên thi hành chẳng khó khăn gì. Sở dĩ ta phải chạy vòng tới đây là vì trở về nơi trú quân rất gần, không để Thuần Ngọc Giao phát giác kịp.
Bạch Thiếu Hồng lúc đó mới “à” lên, ngẩn người ra hỏi:
- Thế ra tiền bối còn muốn trở lại với Thuần Ngọc Giao ư?
Thiên Quân lão nhân cười rất quái dị:
- Đúng thế, ta chẳng nói với ngươi trước rồi sao. Ta vẫn ở trong hàng ngũ địch mới có dịp thấy rõ các kế hoạch của lão, ngấm ngầm phá hoại thì càng lợi hại gấp mấy lần đấy.
Bạch Thiếu Hồng gật đầu thán phục, hỏi mau:
- Thế ra tiền bối dự định một người trong tối, một người ngoài sáng, hai mũi giáp công để Thuần Ngọc Giao không biết đâu mà đối phó. Tại hạ Ở ngoài công khai phá phách chớ gì?
Thiên Quân lão nhân lắc đầu quầy quậy:
- Ngươi chỉ đoán đúng có một nửa. Ta ở trong lòng địch có tin gì sẽ báo cho ngươi biết, hễ phá hoại được gì thì càng tốt. Tuy vậy ngươi không thể ra mặt vội đúng với ước hẹn mười ngày với Thuần Ngọc Giao.
Bạch Thiếu Hồng khoái trí vô cùng, xen lời hỏi tiếp:
- Sau mười ngày tại hạ sẽ công khai đứng ra chống đối ác ma.
Thiên Quân lão nhân thong thả đứng dậy tỏ ý muốn từ biệt, lão tiền bối trầm trầm lắc đầu:
- Thượng Dương động là ác nhân không nói làm gì, Hắc Chu bang thật cũng không xứng đáng để ngươi đứng vào hàng ngũ cho mang tiếng. Sau mười ngày ngươi có thể đội lốt một nhân vật nào đó chẳng hạn như Ôn Tứ Hải cũng được. Lúc thì bênh vực Thượng Dương động, lúc lại trợ thủ Hắc Chu bang. Tóm lại càng kéo dài tranh phong bao nhiêu càng dễ cho người giang hồ nhận ra gương mặt thật của Tái Gia Cát bấy nhiêu.
Bạch Thiếu Hồng lớn tiếng khen ngợi rồi mau mắn gật đầu liền:
- Tiền bối thủ đoạn cao cường chẳng khác Tái Gia Cát, thế mới gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân chứ.
Thiên Quân lão nhân cười theo, mau lẹ hối thúc:
- Ngươi và ta về chỗ Thuần Ngọc Giao đi. Nếu mọi việc trót lọt thì không bàn soạn nữa, còn lão gian trá khám phá ra việc vắng mặt của ta đành phải tính toán đường lối khác mới xong.
Bây giờ Bạch Thiếu Hồng mới hiểu ra câu nói của Thiên Quân lão nhân, giá như có Địa Quân lão nhân thì việc giả mạo người ở lại sẽ tốt đẹp biết bao. Cả hai dùng tận lực kinh công chạy về hướng Ba Lăng. Trời chưa kịp sáng đã tới vị trí tạm ẩn náu của các cao thủ Thanh Khê sơn trang. Đây là khoảng đất rộng, lúc trời tối ra đi rất dễ dàng nhưng lúc trở vào khó mà ẩn dấu hành tung. Vì vậy Thiên Quân lão nhân nhăn nhó nhìn Bạch Thiếu Hồng cười quái dị:
- Ngươi cứ núp ở đây nhìn ta trổ tài nhé, nếu lúc ta đi ra xua tay mấy cái tức là mọi việc êm xuôi.
Bạch Thiếu Hồng chưa hiểu Thiên Quân lão nhân định làm gì, tuân lời tìm một bụi cây rậm ẩn thân. Thiên Quân lão nhân vận nội công cho mồ hôi toát ra đầy mặt, nhăn nhó cực kỳ thảm hại rồi vừa chạy thẳng vào, vừa kêu la nho nhỏ:
- Đau chết đi được, đau chết đi được, chẳng biết đêm qua ăn phải cái gì mà bụng dạ nóng như lửa đốt thế này.