Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
Đôi khi ra-đa cá nhân của bạn chẳng thể nhận diện một cái tên mà hóa ra mọi người lại ngay lập tức biết đó là ai. Chẳng hạn như trường hợp cái tên EJ Mack, cái tên Lola chưa từng nghe tới. Nhưng khi nhà xuất bản của anh ta nói suốt tuần thứ ba của tháng Một anh ta sẽ rảnh để kí tên, mọi người ở Kingsley’s hào hứng quá mức như thể Al Pacino nhận lời tới thăm vậy.
“Nhưng sao mà mọi người biết anh ta là ai?” Lola ngạc nhiên xem kĩ cuốn tạp chí của nhà xuất bản, “Anh ta chỉ là một nhà sản xuất nhạc thôi mà.”
Cheryl, Tim và Darren nhìn nhau ngán ngẩm. “Anh ta bự mà,” Darren nói. “Anh ta đã làm việc với hầu hết những người nổi tiếng đấy.”
“Và anh ta còn rất kiệt xuất, tất cả các nghệ sĩ nữ của anh ta đều mê mẩn anh ta đấy,” Cheryl hí hửng chen vào. “Anh ta rất thận trọng nhưng chị cá là anh ta ngủ với cả tá.”
“Được rồi, chúng ta sẽ để anh ta đến đây vậy.” Lola chưa tin, cô nói: “Nhưng nếu không ai đến thì đó là lỗi của hai người đấy.”
Thật ái ngại khi nhìn gương mặt của những tác giả tội nghiệp ngồi sau mấy chồng sách bập bênh của mình, dần dần nhận ra không có một ai đến mua. Nụ cười của họ nhạt dần; đôi lúc họ giả vờ rằng dù sao mình cũng không bao giờ muốn bán một quyển sách nào nữa. Có nhiều lần họ giả ốm để sớm thoát khỏi đây nữa chứ. Vào một dịp đáng nhớ, một nhà văn đã phản ứng khá tiêu cực, nổi cơn thịnh nộ rồi quẳng hết sách của đối thủ nặng kí của mình ra khắp cửa hàng.
Dù sao thì đó cũng không phải là vấn đề mà họ sẽ gặp với EJ Mack vào tối nay. Hàng bao nhiêu người đã sung sướng khi biết tối nay anh ta sẽ tới Kingsley’s. Trong lúc Lola dỡ sách của anh ta ra rồi xếp chúng lên cái tháp hình chôn ốc quanh bàn kí tên, mọi người đã bắt đầu ào vào cửa hàng. Xếp hàng ngay ngắn thì quá tuyệt nhưng việc xuất hiện vào lúc bảy giờ ba mươi, thời điểm mà EJ Mack định đến, thì chưa đủ tuyệt đâu.
Và theo Cheryl thì anh ta thậm chí còn chẳng đẹp trai. Lola chăm chú nhìn ngắm bức ảnh chân dung đen trắng mờ ảo nghệ thuật hầu như không gợi lên điều gì. Gương mặt không hướng về ống kính và càng mờ hơn bởi vành cái mũ nỉ mềm kì quái.
Ai chà, anh ta sẽ sớm có mặt thôi. Hi vọng anh ta sẽ kí hai trăm quyển sách trong thời gian nhanh gấp đôi để họ có thể về nhà vào lúc chín rưỡi. Được rồi, có lẽ không phải là chín rưỡi tối thứ Sáu nếu bạn là một nhà sản xuất nhạc mới siêu thành công và cực tuyệt vời nhưng sẽ phù hợp nếu bạn là một quản lý hiệu sách đã mệt nhoài với một cái dạ dày hoàn toàn trống rỗng cùng một đôi chân đau đớn bỏng rát.
“Anh ta kia rồi!” hai mươi phút sau Cheryl kêu lên.
Lola nhìn lướt đám người trong hiệu sách, tuyệt đối không thấy người nào uyên bác. “Đâu?”
“Anh ta kìa, cái người mặc áo có mũ trùm đầu màu xanh ấy.”
Ôi, trời đất, ai có thể mới mẻ trong cái áo trùm đầu màu lam ngọc kia cơ chứ?
Rồi cô nhìn chằm chằm, không nói lên lời, mắt cô và EJ Mack dán chặt vào nhau.
“Trời ơi, tuyệt thật,” Darren từ đâu đến tuôn một tràng: “Nhìn anh ta kìa, bảnh quá.”
Tim đứng cạnh anh ta thì thào đầy ghen tị: “Anh ta còn được ngủ với những phụ nữ đẹp nhất hành tinh nữa.”
Lola há hốc miệng nhưng không nói được gì. EJ Mack tiến lại chỗ họ, đi hai bên là ông đầu hói đại diện của nhà xuất bản và cô PR tóc vàng.
“Chà, thật tình cờ.” Anh ta mỉm cười, đưa tay ra. “Không ai nghĩ là chúng ta lại chạm mặt nhau lần nữa nhỉ? Bạn đời của cô thế nào rồi?”
Lola cố nghĩ ra câu trả lời. Tim muốn phá vỡ nguy cơ im lặng vì khó xử, nhảy vào: “Xin chào, tôi là Tim! Cô ấy không có bạn đời đâu.”
“Chúa ơi, ý anh ta chia tay à? Chuyện gì xảy ra với đứa bé?”
Thật nực cười làm sao khi một phút trước có ai đó trông giống một viên kế toán cận thị tẻ ngắt và một phút sau lại chẳng hề tẻ ngắt và cũng không giống kế toán, cho dù anh ta vẫn đeo mắt kính và mặc cái áo trùm đầu kì dị ấy. Và dù giờ Lola đã biết anh ta là ai nhưng cô vẫn thấy rằng cái gọng kính vuông bằng bạc của anh ta có lẽ thời trang theo kiểu châm biếm sau-hiện-đại.
“Sẽ không sao đâu,” cô nói với EJ Mack.
“Đứa bé?” Cheryl nhìn chằm chằm vào bụng Lola vẻ hoài nghi. “Đứa bé nào?”
EJ Mack nhìn cô dò xét.
“Được rồi,” Lola nhanh nhảu nói. “Chúng ta bắt đầu nhé? Tôi cầm áo giúp anh được chứ? Và chào mừng anh đến Kingsley’s. Anh có rất nhiều fan hâm mộ xếp hàng đợi gặp đấy! Và tôi muốn nói là tôi rất thích quyển sách của anh…”
“Cô thật tốt.” EJ Mack chầm chậm cởi áo khoác ra đưa cho cô. “Cô thích chương nào nhất?”
“A, ừm…tất cả.”
“Điều đó có nghĩa cô chưa hề đọc nó.”
“Xin lỗi anh, chưa, nhưng tôi nhất định sẽ đọc.” Lola chớp mắt vì có ai đó chụp ảnh. “Tôi lấy gì đó cho anh uống nhé? Cà phê, nước hay gì nhỉ?”
“Bên nhà xuất bản không gửi cô danh sách những thứ tôi cần à? “Bánh quy Bourbon,” EJ Mack nghiêm túc nói. “Nho lột vỏ. Và một chai Jack Daniels.”
Cheryl vẫn đang nhíu mày: “Đứa bé nào?”
Buổi kí tên đã thành công tốt đẹp. Trong giới âm nhạc, EJ là một huyền thoại ba mươi mốt tuổi và người hâm mộ vô cùng sung sướng khi có cơ hội được gặp mặt anh. Đổi lại EJ cũng không làm họ thất vọng, anh ta quyến rũ, hóm hỉnh và thích nói chuyện âm nhạc. Anh ta đã làm việc với các ngôi sao nổi tiếng và cũng có khá nhiều người mua sách hôm nay muốn được làm việc với anh. Kết thúc buổi kí tên, EJ bị ấn vào tay cả chồng CD từ những người muốn thành sao.
“Rủi ro nghề nghiệp,” anh vui vẻ nói.
“Tôi sẽ lấy cho anh một cái túi,” Lola đề nghị.
“Tôi muốn có vài lời riêng tư nếu được. Trong văn phòng của cô được chứ?”
Bum, vậy là anh ta chưa quên. Lola ngượng chín mặt, lúng túng liếc đồng hồ. “Um…”
“Chỉ vài phút thôi.” EJ quay sang người đại diện và cô PR nói: “Được chứ?”
“Đương nhiên là được rồi,” cô gái PR kêu lên. “Anh cứ đi bao lâu tùy thích! Nếu thích thì đi vài tiếng cũng được!” Tỏ ra đáng yêu với các tác giả của công ty là nghề của cô ta mà lại.
Ánh sáng phản chiếu trên gọng kính thép của EJ lúc anh ta mỉm cười với cô gái tóc vàng nhiệt tình. “Đừng lo, vài phút là được rồi.”
Vào tới văn phòng, Lola nói: “Được rồi, tôi xin lỗi, tôi đã nói dối một chút.”
“Tôi đoán là hơn cả một chút đấy.” Anh tựa vào cái bàn ngổn ngang, tay gõ gõ__ “Người phụ nữ có bầu không phải – chưa bao giờ từng phải– là bạn đời của cô. Cô ta có bầu không?”
Lola xấu hổi đáp: “Không.”
“Còn cái mùi đó?”
“Chúng tôi đã luộc rất nhiều bắp cải.”
“Các cô thực sự không muốn tôi chuyển đến căn hộ đó, đúng không?”
“Ồ, làm ơn đừng cảm thấy bị xúc phạm chứ. Chúng tôi đâu biết anh là ai. Dù bất cứ ai xuất hiện, chúng tôi cũng sẽ làm mọi việc có thể để xua họ đi mà thôi. Ví dụ như mở nhạc…” Giọng Lola nhỏ dần, bởi lúc đó họ đang mở nhạc của Eminem. Chết tiệt, không phải lúc trước cô mới nghe được một fan nói về album mà EJ hợp tác với Eminem sao?”
“Hmmm.” EJ nhướn mày. “Nhạc đó thì không sao, tôi sợ cái điệu nhảy thôi. Giờ ai sống ở đó rồi?”
“Ưm, Sally. Cái người không mang bầu ấy. Cả cái người định cho thuê căn hộ đó cũng đột nhiên từ Úc trở về nên giờ cả hai người họ đều ở đó và làm cho nhau phát điên lên.” Lola hớn hở nói: “Vì thế nên đó cũng là một sự giải thoát may mắn…”
“Nghe này, đó cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu.” Anh ta nhún vai rồi với một cọng cam thảo trong cái túi trên bàn. “Tôi sống ở Hertfordshire và việc phải ở khách sạn mỗi lần vào phố thật buồn tẻ. Tôi chỉ nghĩ là có một chỗ ở đây sẽ tốt hơn mà thôi, một nơi để ngủ những lúc tôi không muốn lái xe về. Giờ tôi đang thuê một chỗ ở Hampstead.”
Lola mừng là anh nói chuyện rất bình tĩnh. “Ưm, xin lỗi vì chúng tôi đã xử tệ với anh.”
“Đừng lo về chuyện đó.” Ánh nhìn của anh trợt xuống nơi Lola vừa cởi một chiếc giày ra, lén co những ngón chân đau ê ẩm của mình. “Một ngày dài quá hả?”
“Cũng hơi dài. Tôi chỉ muốn về nhà rồi đi tắm một lát.” Nhẹ nhõm vì được tha thứ, cô thật thà: “Hai bàn chân đang giết tôi và tôi hoàn toàn kiệt sức rồi.”
“Tiếc thật, tôi đang định hỏi xem cô có muốn uống gì đó không. Ai chà, đừng bận tâm.”
“A!” Mắt Lola mở to.
“Không sao đâu. Dù sao cũng cảm ơn cô vì tối nay, tôi rất thích.” EJ tiến lại phía cửa. “Chúng ta đi chứ?”
“Nhưng…nhưng…” Wow, đó là một lời mời cô không ngờ tới, thật ngạc nhiên. Đi sau anh, Lola nói: “À, có lẽ uống một ly cũng không quá___”
“Không, không, cô mệt quá rồi.” Anh quay lại, khuôn mặt thanh mảnh thông minh của anh trắng bệch dưới ánh đèn huỳnh quang. “Cô quên chuyện tôi hỏi đi. Hãy về nhà rồi tắm nước nóng đi.” Rồi anh mỉm cười nói: “Nhìn cô mệt lắm rồi.”
Á. Hay có lẽ là ối. Đúng là gậy ông đập lưng ông.
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ