Số lần đọc/download: 2782 / 40
Cập nhật: 2016-07-11 10:26:16 +0700
Chương 32 - Lụy tình biến nhân
M
ùi xạ hương thơm ngào ngạt xộc vào khứu giác của Thất Thất trong khi thần trí nàng vẫn còn mụ mẫm. Chỉ ngửi mùi thơm xạ hương đó thôi Thất Thất cũng thừa biết mình đang ở trong một gian phòng của nữ nhân, mà nữ nhân này nhất định phải là bậc cung trang thiên kiều. Thất Thất hé mắt.
Đập ngay vào nhãn quang của nàng là một khung cảnh trang hoàng lộng lẫy có một không hai trong giang hồ. Ngay giữa thư phòng treo hai chiếc lồng đèn kéo quân. Ngọn nến sáng tỏ rọi vào những hình nhân đang di chuyển, nhưng khi thu nhãn của Thất Thất vừa chạm vào hai chiếc đèn kéo quân đó, nàng vội nhắm mắt lại.
Nếu trên cõi đời này có những cảnh trần tục, dâm loạn nào ô uế nhất, thì đều có hình nhân in trên vách vải lụa trắng.
Thất Thất dời tầm nhìn qua khung cửa sổ hắt ánh trăng nhờn nhợt. Nàng giật thót mình khi thấy vóc dáng một nữ nhân vận bạch y mỏng tanh đứng ngay khuôn cửa. Nữ nhân đó như muốn tắm mình trong ánh trăng, hay để cho ánh trăng huyền ảo tô điểm vóc dáng vốn đã có những đường cong không một giai nhân nào trên giang hồ sánh bằng.
Thất Thất nhỏm dậy.
Nàng khẽ gọi:
- Cô nương....
Nữ nhân chẳng hề quay đầu nhìn lại.
Thất Thất gọi tiếp:
- Cô nương..... Nữ nhân buông lời lạnh lùng:
- Đừng gọi ta là cô nương.
Thất Thất thoáng tỏ ra sững sờ. Nàng nghĩ thầm:
"Ả là nhi nữ như mình, thế mà không cho mình gọi bằng cô nương thì biết gọi bằng cái gì bây giờ?" Nữ nhân bạch y vẫn lơ đễnh nhìn vầng trăng sáng tỏ trên trời cao.
- Ta không thích ai gọi ta bằng hai chữ cô nương.
- Thế Thất Thất phải gọi cô bằng gì?
- Trời sinh ta ra là nữ nhân, nhưng ta lại muốn là nam nhân. Hay nói trắng ra, ta muốn cãi lại ý trời. Ta không thích ai gọi ta là cô nương, bởi ta là một nam nhân trong cái lốt nữ nhân.
Thất Thất một lần nữa không thể che đậy được sự ngạc nhiên hiện rõ trên đôi thu nhãn.
Thất Thất buộc miệng hỏi:
- Đã sinh ra là nữ nhân sao lại chối bỏ mình? Nữ nhân bộ không đáng mặt trong cõi đời này sao?
Nữ nhân bạch y buông một câu lạnh lùng:
- Đúng như vậy.
- Tôi không tin vào lời nói của....
- Hãy gọi ta là đại ca, hoặc tướng công cũng được.
- Tôi thấy lạ quá.... Trên cõi đời này sao lại có một người như.... đại ca....
Nữ nhân bạch y bật cười khanh khách:
- Ta lập dị lắm sao?
- Thất Thất không hiểu được người.
Nữ nhân bạch y từ từ quay lại.
Thất Thất vừa thấy chân diện mục của nàng càng sửng sốt hơn. Thất Thất nghĩ thầm:
"Nhan sắc của cô ta đáng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cớ sao lại từ bỏ mình chứ?
Cô ta đang có uẩn khúc gì nên mới lạ lùng như vậy?" Thất Thất vừa nghĩ vừa nhìn dung diện của nữ nhân bạch y tưởng chừng như nàng muốn thâu tóm tất cả sắc đẹp của nàng vào đôi con ngươi đen nhánh.
Nữ nhân bạch y nhoẻn miệng cười:
- Nàng thấy ta thế nào?
- Cô nương đúng là một trang giai nhân tuyệt sắc, giang hồ không thể có một mỹ nữ nào sánh kịp.
Thất Thất ngỡ lời khen của mình sẽ khiến cô ta vui vẻ, nhưng nàng vừa dứt lời, nữ nhân bạch y đã sa sầm nét ngài quyến rũ. Nàng như không dằn được cơn phẫn nộ bởi lời khen tặng của Thất Thất, mà phát tác thành một đạo kiếm khí chém xả về phía nàng.
Rét....
Đạo kiếm khí của nữ nhân bạch y quả là khó tin được. Ngay cả một kiếm thủ dụng kiếm cũng chưa hẳn chính xác như đạo khí kiếm của nữ nhân bạch y.
Đạo khí kiếm cắt đôi vạt áo trước của Thất Thất mà chẳng hề để lại dấu tích trên da thịt nàng.
Nữ nhân vận bạch y nhìn Thất Thất chằm chằm, cất giọng lạnh như băng hàn.
- Nếu ta còn nghe tiếng cô nương từ cửa miệng của nàng thốt ra gắn cho ta thì thân thể nàng sẽ bị xả đôi giống như chiếc áo nàng đang vận.
Nghe giọng nói của nữ nhân bạch y, Thất Thất rùng mình. Từ trước đến giờ nàng chưa từng nghe một giọng nói nào băng giá lạnh lẽo như nữ nhân bạch y, mặc dù chất giọng của bạch y nữ nhân nghe trong như ngọc pha lê, nhưng Thất Thất vẫn ngỡ đó là chất giọng của một oan hồn vì chữ hận.
Nàng nghĩ thầm:
"Chắc chắn vị cô nương này có uẩn khúc gì đó mà mang hận không nói thành lời." Nữ nhân bạch y bước đến cạnh bên Thất Thất. Hai cánh môi mọng đỏ của nàng khẽ điểm nụ cười:
- Nàng đừng giận ta nhé Băng Tâm Ngọc Nữ.
Thất Thất lắc đầu.
Nữ nhân bạch y đặt tay lên bờ vai Thất Thất:
- Ta đáng là Mỹ nam tử lắm chứ?
- Rất đáng mặt! - Tốt lắm.... Nàng biết vừa rồi ta sử dụng Càn khôn kiếm khí chứ?
- Càng khôn kiếm khí vốn là tuyệt học của Kim Đinh tự, luyện Càn khôn kiếm khí không phải dễ, khi luyện thành có thể xưng là thiên hạ đệ nhất nhân.
- Vậy ta có đáng là thiên hạ đệ nhất nhân không?
- Đáng lắm chứ! - Với một người như ta, nàng có thích không?
Thất Thất nheo mày. Nàng rủa thầm:
"Ả muốn ám chỉ gì đây, chẳng lẽ ả muốn mình làm bạn tình với ả à? Ả điên chắc" Từ ý niệm đó Thất Thất buột miệng hỏI:
- Ý của....
- Nàng cứ gọi ta là tướng công.
Nữ nhân khẽ nắn bờ vai Thất Thất.
Thất Thất liếc trộm bàn tay mảnh khảnh. Nàng ôn nhu nói:
- Ý của tướng công muốn gì?
- Ta là nam nhân, nàng còn hỏi ta thích gì nữa? Có nam nhân nào lại không thích nữ nhân, nhất là nữ nhân có dung mạo như nàng?
Nghe mấy lời của bạch y nữ nhân, Thất Thất rùng mình nổi gai ốc khắp người, thừa lúc đó bàn tay thon nhã của bạch y nữ nhân trườn dần xuống khe áo nàng.
Thất Thất toan gạt tay bạch y nữ nhân ra nhưng huyệt kiên tĩnh của nàng đã bị điểm rồi.
Như đọc được ý nghĩ thầm kín trong đầu Thất Thất, bạch y nữ nhân cười khẩy một tiếng, rồi nói:
- Nàng tính chống lại ham muốn của ta?
- Chúng ta đâu thể....
- Tại sao không được chứ.... Ta không phải là nam nhân à?
Bạch y nữ nhân nghiến răng ken két nói gằn từng tiếng:
- Ta là một nam nhân.... Dưới mắt thiên hạ ta là Thánh cô, nhưng ta không cho ai coi ta là nữ nhân. Nàng biết chứ?
Thánh cô vừa nói vừa áp cả bàn tay thon nhã vào vùng thượng đẳng của Thất Thất.
Thất Thất biến sắc:
- Chúng ta cùng chung....
Thánh nữ lắc đầu:
- Không.... Ta và nàng không chung một số phận nữ nhân.
Thánh nữ ghé miệng vào tai Thất Thất:
- Ta và Tiểu Quân.... Ai hơn ai?
- Tôi... Tôi đâu thể so sánh kỳ cục như vậy được.
- Hừ.... Nàng vì Tiểu Quân mà toan lấy mạng Thường Nhẫn, nhưng khi gặp Thường Nhẫn rơi vào tình thế thảm thương thì không nỡ xuống tay còn cưu mang y. Tình cảm của nàng là của nhi nữ thường tình, thế sao nàng không nhận ra ta cũng là một nam nhân như Tiểu Quân và Thường Nhẫn.
Thất Thất lắc đầu:
- Không thể như vậy được.
- Tiểu Quân không để mắt đến nàng, nhưng ta thì để mắt đến mọi nữ nhân trong thiên hạ.
Thánh nữ vừa nói vừa kéo ghịt y phục của Thất Thất.
Thất Thất tròn mắt:
- Đừng làm vậy mà. Tại sao phải cưỡng bức tôi chứ.... Chúng ta cùng là nhi nữ với nhau mà.
Thất Thất vừa dứt lời thì hứng trọn một cái tát tai của Thánh nữ.
Bốp....
Thánh nữ gằn từng tiếng:
- Nàng chưa sáng mắt ra à?
Thánh nữ Quốc trượng thộp vào hổ khẩu Thất Thất:
- Đi theo ta! Bị khống chế mạch môn Thất Thất chẳng còn phản kháng được, nàng bắt buộc phải theo Thánh nữ.
Thất Thất cường lại:
- Tôi phải vận lại y trang chứ.
- Không cần thiết.
Thánh nữ kéo nàng đi về phía tấm bình phong. Nàng đẩy nhẹ bức bình phong một cái, cơ quan bí mật khởi động, vách tường như lỏm hẳn vào lộ ra một con đường bí mật.
Theo con đường mật đó, Thánh cô đưa Thất Thất đến một gian phòng hàm ếch.
Trong gian phòng đó có gắn giá nến được thắp sáng trưng.
Thất Thất hỏi Thánh cô:
- Thánh nữ đưa tôi vào đây làm gì?
- Rồi nàng sẽ biết! Vừa vào gian mật thất chìm dưới đất, Thánh nữ lại đẩy một viên đá khởi động cơ quan bí mật. Vách gian phòng hàm ếch kêu căng cắc, tưởng chừng chúng sắp đổ xuống. Sau những âm thanh đó hai mươi hốc đá trông tợ những cỗ quan tài trồi ra ngoài.
Thánh nữ chỉ những hốc đá vuông vức:
- Nàng hãy nhìn vào trong những hộc đá đó thì sẽ biết.
Thất Thất tò mò bước đến một hộc đá nhìn vào trong. Nàng tròn mắt, hai má thẹn thùng quay ngoắt lại.
Thánh nữ mỉm cười hỏi:
- Đẹp không?
- Tôi.... Tôi không ngờ.
- Làm sao nàng ngờ được, trong những cái hộc đá kia là thần xác của Tiểu Quân và ta đang âu yếm với nhau. Chúng là cả tâm huyết của ta đấy.
- Thánh nữ yêu Tiểu Quân?
Thánh nữ lắc đầu:
- Ta không yêu gã, mà gã si mê ta chứ.... Những bức tượng kia nói lên điều đó mà.
Nàng tiến thẳng đến Thất Thất, ôm ghịt lấy tiểu yêu:
- Bây giờ ta là Tiểu Quân còn nàng chính là ta.
Thánh nữ vừa nói vừa ôm xốc Thất Thất đặt vào một hộc đá.
- Đừng làm vậy mà....
Thánh nữ vừa vuốt ve thân thể Thất Thất vừa nói:
- Sao ta không là Tiểu Quân chứ.... ta là Tiểu Quân mà.... Ta là Tiểu Quân mà.