Số lần đọc/download: 1041 / 5
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:32 +0700
Chương 32
Đ
ứng đằng sau anh là một người phụ nữ có vẻ ngoài ma quái kỳ lạ với mái tóc vàng dài, đôi tai nhọn, và đôi cánh dơi to. Cô ta đáng yêu theo một cách kỳ quặc.
Cô ta nhìn chằm chằm vào anh mà không nhúc nhích.
Zarek tấn công.
Thay vì chiến đấu, cô ta thét lên quay người và bỏ chạy trở về cái hang.
Zarek đuổi theo cô ta, định ngăn cô ta lại trước khi cô ta chạy đến chỗ Astrid, nhưng anh đã không thành công.
Con ác quỷ chạy thẳng đến chỗ Astrid và trước sự ngạc nhiên của anh cô ta phóng ra đằng sau lưng của Astrid và biến cô thành vật ngăn cách giữa hai người bọn họ. Đôi cách của con ác quỷ gấp lại và quấn lấy người cô ta như thể để bảo vệ cô ta.
Con ác quỷ đặt một tay lên vai Astrid trong khi cô ta nhìn anh một cách thận trọng. “Astrid nói hắn ta để cho con yên. Bằng không con sẽ nướng chín hắn ta và làm cho akri nổi giận. Con không muốn làm akri nổi giận đâu.”
Astrid nắm lấy bàn tay của con ác quỷ trong tay mình. “Simi? Là con sao?”
“Phải. C’est moi[26]. Con ác quỷ nhỏ bé với đôi sừng trên đầu.”
[26]. Tiếng Pháp C’est moi: là con đây.
Zarek hạ thấp móng vuốt của mình xuống. “Hai người biết nhau sao?”
Astrid cau mày khi cô đối mặt với anh. “Anh không biết con bé sao?”
“Cô ta là một con ác quỷ. Tại sao anh phải biết cô ta cơ chứ?”
“Bởi vì con bé là người đồng hành của Acheron.”
Hoàn toàn sửng sốt, Zarek há hốc miệng nhìn cái sinh vật nhỏ bé, người có đôi mắt kỳ lạ rất giống mắt của Acheron. Chúng nhạt màu và rực rỡ, nhưng đôi mắt của cô ta có mống mắt màu đỏ. “Ash có một người bạn đồng hành sao?”
Con ác quỷ khịt mũi. Cô ta đứng thẳng người và thì thầm lớn tiếng vào tai Astrid. “Thợ săn đêm dễ thương, nhưng rất ngu ngốc.”
Anh quẳng cho cô ta một cái liếc nhìn cáu kỉnh trong khi Astrid nén lại một tràng cười.
“Simi, con đang làm gì ở đây?” Astrid hỏi.
Con ác quỷ nhìn quanh đường hầm và bĩu môi theo cái cách khiến anh nhớ đến một đứa trẻ nhỏ.
“Đói bụng quá. Có gì ăn không? Thứ gì không quá nặng bụng. Có lẽ là một hay hai con bò chẳng hạn?”
“Không, Simi.” Astrid nói. “Không có thức ăn.”
Con ác quỷ phát ra một âm thanh thô lỗ khi cô ta rời khỏi Astrid. “ ‘Không, Simi. Không có thức ăn’.” Cô ta mỉa mai. “Người nói cứ như akri vậy ‘Đừng ăn cái đó, Simi, con sẽ gây ra một thảm họa sinh thái mất thôi.’ Cái gì mà thảm họa sinh thái chứ, đó là điều con muốn biết? Akri nói thảm họa sinh thái là khi con đang trong một cơn đói bụng kinh khủng, nhưng con không nghĩ nó đúng, nhưng đó là tất cả những gì mà ngài ấy nói.”
Không đếm xỉa đến hai người bọn họ, con ác quỷ bắt đầu lùng sục đống vũ khí của anh.
Cô ta cầm lấy một trái lựu đạn và cố cắn nó một miếng.
Zarek giật nó ra khỏi tay cô ta. “Đó không phải là thức ăn.”
Con ác quỷ mở miệng như thể định nói, rồi ngậm miệng lại. “Tại sao người lại ở trong một cái lỗ tối thui vậy Astrid? Người bị té xuống à?”
“Bọn ta đang trốn, Simi ạ.”
“ Trốn sao?” Cô ta lại khịt mũi. “Trốn cái gì?”
“Thanatos.”
“Pffff…” Con ác quỷ đảo mắt và vẫy tay thô bạo. “Sao người phải trốn cái tên thảm hại đó chứ? Hắn ta còn không phải là một món nướng ngon miệng nữa. Còn không thể làm dịu một phần cơn đói bụng của con nữa. Hmmm… Tại sao ở đây lại không có thức ăn?” Cô ta nhìn Astrid đầy suy đoán.
Zarek bước đến giữa họ.
Con ác quỷ lè lưỡi với anh và trở lại với công việc lục lọi đống vũ khí của anh.
“Tại sao cô lại ở đây?” Zarek hỏi.
Con ác quỷ phớt lờ anh. “Astrid, Sasha đâu rồi? Hắn ta là một món nướng ngon miệng đấy. Có thứ gì đó trong thịt sói. Rất ngon một khi chúng đã được cạo sạch lông. Nướng luôn cả lông thì chẳng ngon tẹo nào, nhưng có còn hơn không.”
“Ta mừng là cậu ấy không có ở đây. Nhưng sao con lại ở đây mà không có Acheron?”
“Akri bảo con đến đây.”
“Ai là akri?” Zarek hỏi.
Simi phớt lờ anh.
“Acheron.” Astrid giải thích. “Akri là một từ tiếng Atlantean có nghĩa là ‘đức ngài hay chủ nhân.’”
Anh châm biếm câu nói đó. “À, la-di-da. Thảo nào mà hắn ta lại tự cho mình là quan trọng đến như vậy, với một con thú cưng là ác quỷ theo đuôi hắn ta, gọi hắn ta là ‘đức ngài và chủ nhân.’”
Astrid nhìn anh bối rối. “Zarek anh ấy không như vậy, và anh tốt nhất đừng có sỉ nhục anh ấy khi Simi đang ở gần. Con bé thường đích thân đáp trả những việc đó và không có Acheron ở đây để ngăn cản con bé thì con bé còn chết chóc hơn cả một quả bom nguyên tử.”
Anh nhìn qua con ác quỷ nho bé với một niềm kính trọng mới. “Thật hả?”
Astrid gật đầu. “Giống loài của con bé đã từng thống trị cả trái đất. Thậm chí cả những vị thần Olympus còn phải sợ những người Charonte, và chỉ có mỗi người Atlantean mới có thể đánh bại và điều khiển họ.”
Simi nhìn lên và tặng cho anh một nụ cười tươi rói lộ cả hàm răng, lộ cả những chiếc răng nanh hiểm ác. Cô ta liếm môi như thể đang thưởng thức một món ăn rất ngon miệng. “Con rất thích nướng chín những tên thần trên đỉnh Olympus đó. Bọn chúng rất ngon miệng. Một ngày nào đó, con sẽ ăn thịt ả thần tóc đỏ nữa.”
“Con bé không thích Artemis.” Astrid giải thích.
Như anh đã nghĩ.
“Simi ghét ả ta, nhưng akri nói ‘Không, Simi, con không thể giết Artemis. Cư xử cho đàng hoàng nào, Simi, đứng có bắn tia lửa vào cô ta, đứng có làm cho cô ta trọc đầu, Simi.’ Không, không và không. Lúc nào con cũng nghe thấy mấy từ đó.”
Cô ta liếc nhìn một Zarek một cách ẩn ý. “Con không thích từ đó. ‘Không.’ Nó thậm chí còn có vẻ độc ác. Simi có xu hướng nướng chín những ai quá ngu ngốc để nói từ đó với cô ấy. Nhưng không phải với akri. Ngài ấy có quyền nói thế với con, con chỉ là không thích khi ngài ấy nói vậy với con thôi.”
Zarek cau mày khi anh quan sát Simi lượn quanh từ cái hộp này đến cái hộp khác như một con bướm. Cô ta hét lớn lên khi cô tìm thấy chỗ anh để vàng và trang sức mà Artemis đã trả cho anh hằng tháng.
“Nhìn này!” Simi nói, vốc lên một nắm kim cương. “Người có thứ lấp lánh như akri. Ngài ấy cho con tất cả thứ lấp lánh của ngài ấy” Cô ta đưa một sợi dây chuyền ngọc bích lên cổ họng mình. “Ngài ấy nói con rất xinh đẹp khi mang những thứ lấp lánh, đặc biệt khi chúng có màu đỏ như mắt của con. Đây này, Astrid.” Cô ta nói, mang một chiếc vòng cổ khác đến chỗ họ và đeo nó vào cổ Astrid.
“Con biết là người không nhìn thấy nó, Astrid, nhưng nó rất đáng yêu, giống người vậy. Người cần phải đeo nó, rồi người cũng sẽ trở nên lấp lánh.” Cô ta ngước nhìn đầu của Astrid. “Nhưng vẫn không có sừng.Một ngày nào đó chúng ta cần phải chỉnh người lại với một cặp sừng để người có thể trở thành ác quỷ luôn. Làm một ác quỷ rất vui – ngoại trừ việc khi con người cố tập thể dục[27] người… Đợi đã, từ đó không đúng. Con quên nó rồi, nhưng người hiểu ý con nói mà.”
[27]. Exercise => execute: hành hình.
Có thứ gì đó lôi cuốn một cách lạ lùng ở cô ta, nhưng cô ta có vẻ gì đó không ổn… về nhiều khía cạnh chứ không phải chỉ một kía cạnh.
“Cô ta ổn chứ?” Anh hỏi Astrid. “Ý anh là, không có ý xúc phạm đâu, nhưng cô ta có vẻ còn điên hơn cả anh nữa.”
Astrid cười. “Anh phải nhớ rằng Acheron, chúng ta có thể nói là, nuông chiều con bé nhiều quá và Simi không hoàn toàn trưởng thành.”
“Đúng vậy đó.” Simi nói với giọng điệu khiến anh nhớ đến một đứa trẻ năm tuổi. Cô ta có một cách phát âm ê a khác thường không giống như bất kỳ thứ gì mà anh từng nghe trước đây.
“Simi có những nhu cầu.” Cô ta tiếp tục nói một cách vu vơ. “Rất nhiều nhu cầu. Con cần cái thẻ nhựa của akri, là một. Nó rất tuyệt. Người ta cho con rất nhiều thứ khi con đưa nó cho họ. Ooo, con rất thích cái thẻ nhựa mới mà ngài ấy tặng cho con với chính tên của con trên đó. Nó có màu xanh và nó lấp lánh và nó ghi Simi Parthenopaeus trên đó.”
Cô ta nhìn lên như một đứa trẻ nhẹ dạ. “Nó nghe không tuyệt sao? Con phải nói lại một lần nữa. Simi Parthenopaeus. Con rất thích cái tên đó. Cái thứ đó còn có cả hình con ở một bên góc và con là một ác quỷ rất quyến rũ nếu con nói bản thân mình như vậy thì akri cũng sẽ nói theo. ‘Simi, con rất đẹp.’ Con rất thích khi ngài ấy nói vậy với con.”
“Cô ta luôn huyên thuyên như vậy à?” Zarek khẽ thì thầm vào lỗ tai Astrid.
Cô gật đầu. “Tin em đi, sẽ khôn ngoan hơn khi để con bé huyên thuyên. Con bé sẽ rất phiền lòng nếu anh bảo nó im lặng. Con bé đã từng nuốt cả một vị thần thứ cấp người bảo nó im lặng.”
Simi nghiêng đầu như thể một ý tưởng khác chợt hiện lên trong cái trí óc rối mù của cô ta. “Và bất ngờ là con đặc biệt thích đàn ông.” Cô ta nhìn đến Zarek người đang vô thức co rúm người lại. “Nhưng không phải cái người đó. Hắn ta quá đen tối. Con thích những người mắt xanh vì họ khiến con nhớ đến tấm thẻ của mình. Những người như Travis Fimmel người mẫu của hãng Calvin Klein đó, cái người trên biển quảng cáo lớn ở New York vào lần gần đây nhất mà akri mang con đến đấy. Anh ta nhìn rất ổn và khiến con muốn làm những thứ khác với anh ta thay vì nướng chín anh ta. Anh ta khiến con nóng và nhộn nhạo.”
“Được rồi Simi. Nóng và nhộn nhạo. Ta nghĩ chúng ta nên đổi chủ đề.” Astrid nói.
Zarek không chắc anh nên cảm thấy nhẹ nhõm hay bị xúc phạm bởi lời bình luận của cô ta về anh. Nhưng anh hoàn toàn đồng ý rằng việc đổi chủ đề sẽ tốt hơn.
Astrid quay người về hướng cô nghĩ Simi đang ở đó, nhưng Simi đã duy chuyển sang chỗ khác.
Một lần nữa.
Con ác quỷ dường như có ác cảm với việc ngôi yên một chỗ.
“Simi, tại sao Acheron lại lệnh cho con đến đây?”
Simi lấy một con dao găm có vỏ ra khỏi một cái hộp và kiểm tra nó với vẻ chuyên thành thạo khiến Zarek cũng phải nhướng mày. Cô có thể trông rất trẻ con, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu trẻ con nào trong cái cách cô ta xử lý vũ khí của anh.
Cô ta kiểm tra sự cân đối của lưỡi dao như một chuyên gia. “Để bảo vệ người khỏi Thanatos chỉ có vậy những chị gái của người mới không nổi cơn thịnh nộ và hủy diệt cả thế giới. Thực sự thì việc đó cũng không quá tệ. Ít nhất thì vào lúc đó mama của akri sẽ được phóng thích. Lúc đó thì bà sẽ không còn tỏ ra cáu kỉnh với Simi nữa.”
Zarek bất ngờ trước lời nói của Simi. “Mẹ của Ash vẫn còn sống sao?”
Cô ta lấy tay che miệng mình và thả rơi con dao găm xuống. “Oh, akri thường tức giận mỗi khi con nói đến việc đó. Simi hư. Con sẽ không nói gì nữa. Con cần đồ ăn.”
Zarek gãi gãi đầu mình khi Simi trở lại với công việc mở những cái thùng ra. Oh chuyện này hay thật. Anh có một tiên nữ cần phải bảo vệ, một tên tâm thần trốn ở nơi nào đó tìm cách giết họ, và giờ đây thêm vào một con ác quỷ thần kinh.
Oh, vâng, chuyện này ngày càng thú vị hơn rồi đó chứ.
Anh nhìn qua Astrid, người đang cau mày như thể đang suy nghĩ về những điều mà Simi đã tiết lộ.
“Mà các chị gái của em là ai vậy Astrid, sao họ có thể phá hủy cả thế giới?” Zarek hỏi.
Astrid khẽ co rúm người lại và cục cựa một cách không thoải mái.
Chuyện này sẽ còn tồi tệ hơn nữa đây.
Anh biết mà.
Thậm chí cô còn co rúm người hơn, cô thì thầm. “Những vị thần số mệnh.”
Zarek trở nên lạnh cóng. Oh, phải rồi, cuộc đời của anh, tồi tệ như mọi khi, vừa lao thẳng xuống Shitsville[28]và không có lối thoát nào trong tầm mắt.
[28]. Bộ phim truyền hình của Úc với tên gọi đầy đủlà Shitsville Express.
“Chị của em là thần số mệnh.” Anh lặp lại, phát âm từng từ một một cách chậm rãi và rõ ràng để không có bất kỳ sự nhầm lẫn nào ở đây.
Cô gật đầu.
Tức giận bao trùm lấy anh. “Anh hiểu rồi. Các chị gái của em là Moirae, ba vị thần số mệnh, những người chịu trách nhiệm quản lý mọi thứ. Những người phụ nữ được biết đến là không có sự nhân từ và lòng thương hại với bất kỳ ai. Những người phụ nữ mà những vị thần khác còn phải sợ họ.”
Cô cắn môi mình. “Bọn họ không thực sự tệ đến vậy đâu. Họ có thề gần như tử tế, nếu anh gặp họ trong tâm trạng tốt.”
“Oh, jeez.” Zarek cào tay vào tóc mình trong khi anh vật vã giữ cho cơn giận của mình không bùng nổ. Thảo nào Ash lại phái Simi đến. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với Astrid, không thể nói trước được hậu quả. “Làm ơn, hãy nói với anh rằng có một cuộc cãi vã trong gia đình và em và những người chị của mình không còn nói chuyện với nhau nữa. Rằng thậm chí họ còn không chịu nổi việc nhắc đến tên em.”
“Không, không. Bọn em cực kỳ thân thiết. Em là con út của cả nhà và họ như ba người mẹ đối với em vậy.”
Zarek thực sự rên rỉ. “Vậy là em đang nói với anh rằng ngay bây giờ anh phải chịu trách nhiệm về con thú cưng yêu thích của Acheron và người em gái yêu quý của thần số mệnh sao?”
Mắt Simi mở to. “Nói với cậu bé Răng nanh rằng con không phải là thú cưng. Nếu hắn ta không dùng giọng điệu tử tế hơn, hắn ta sẽ phải hối tiếc đó.”
Astrid phớt lờ lời bình luận của Simi. “Mọi chuyện không tệ vậy đâu.”
“Không ư? Vậy nói anh nghe xem có cái gì tốt trong chuyện này không Astrid.”
“Bọn họ chắc chắn sẽ đứng về phía em khi em phán anh vô tội.”
“Chắc chắn?”
Cô dè dặt gật đầu.
Zarek gầm gừ trước hành động đó. Để việc đó cho anh. Bất kỳ lúc nào anh gặp phải rắc rối bởi một thứ gì đó nó chẳng bao giờ là một rắc rối nhỏ cả.
Astrid quay về phía Simi. “Simi, tại sao con lại không nói chuyện với Zarek?”
“Bởi vì akri nói không được nói. Mặc dù ngài ấy không nói con không thể nói chuyện với người.”
“Cô làm mọi việc anh ta bảo cô sao?” Zarek hỏi cô ta.
Simi phớt lờ anh.
“Phải, con bé làm mọi việc.” Astrid trả lời. “Nhưng tin tốt là Simi không thể nói dối. Phải không Simi?”
“Vâng, sao con phải nói dối cơ chứ? Nói dối chỉ khiến mọi thứ thêm rắc rối.”
Oh phải rồi. Làm như cô ta chưa đủ rắc rối vậy. Anh chưa bao giờ thấy bất kỳ ai hay thứ gì rắc rối hơn con ác quỷ này.
“Tại sao Acheron lại lệnh cho con không nói chuyện với Zarek?”
“Con không biết. Ả khốn thần tóc đỏ rất tức giận khi ngài ấy lệnh cho con bảo vệ người. Mọi thứ diễn ra như thế này…”
Con ác quỷ biến hình thành Acheron. “Bảo vệ Zarek và Astrid. Ngay bây giờ.”
Cô ta biến hình thành Artemis. “Không.” Cô quát lên. “Anh không thể để nó đi, nó sẽ nói với Zarek mọi thứ.”
Simi, nhìn giống như Artemis, đặt tay lên ngực mình và thì thầm lớn tiếng với Astrid. “Phần này là lúc ả thần tóc đỏ tiếp tục nói về chuyện đã xảy ra ở ngôi làng của Zarek và akri rất không vui với ả ta. Không biết tại sao ngài ấy không cho con giết chết ả ta và chấm dứt mọi chuyện, nhưng cuối cùng ngài ấy nói…”
Simi lại biến thành Ash một lần nữa. “Simi đừng nói chuyện với Zarek nhưng đảm bảo rằng Thanatos không giết một ai trong hai người bọn họ.”
Simi trở về với hình dạng ma quái nhỏ bé và mỏng manh. “Vì vậy con nói được thôi và giờ đây con không nói chuyện với Zarek.”
“Wow.” Zarek nói khi cô ta dừng độc diễn của ác quỷ. “Cô ta còn là một cái máy quay phim nữa. Tiện lợi làm sao.”
Cô ta bắn cho Zarek một cái nhìn chết chóc, nhưng lại hướng câu nói của mình về phía Astrid. “Con nhớ những ngày Simi có thể bắt những Thợ săn đêm mà không ai để ý thấy.”
Astrid tiến về phía trước và nhận thấy Simi đang nắm lấy tay cô và nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ, ngọt ngào. Hiển nhiên là con ác quỷ thích cô.
“Chuyện gì xảy ra tại ngôi làng của Zarek mà Artemis không muốn để Zarek biết?”
Simi nhún vai. “Con không biết. Cô ta lúc nào mà không cư xử như bị bệnh hoang tưởng. Lo sợ rằng akri sẽ bỏ đi và không bao giờ trở lại, điều mà con luôn bao người ấy làm đi. Nhưng người có chịu nghe không? Không.” Lời nói tiếp theo của cô được thốt ra bằng giọng của Ash. “Cô ta không phải là mối lo ngại của con, Simi. Con không hiểu đâu Simi.”