Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 32
C
ó một câu nói cho rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, và một câu khác cho rằng không ai sinh ra là hoàn hảo. Nếu cả hai cùng đúng thì thế giới này quả là một chốn buồn tẻ. Bởi giá trị của con người còn phụ thuộc vào nơi họ sống và không ai có thể chối bỏ hoàn toàn giá trị của mình được. Chưa cần nói đến hai chữ "hoàn hảo", nội việc được sinh ra với một tài năng nào đó cũng là cả vấn đề rồi. Tài năng của các thiên tài có thể là mục tiêu ganh tị của người thường, còn với tôi chúng chỉ là một phần của cuộc sống và chẳng có gì để mà phải xoắn cả.
Vào một trong những ngày hè cuối cùng, tôi và thằng bạn chí cốt Satoshi đang tán dóc với nhau về vấn đề đó, hắn gật đầu đồng tình:
"Chuẩn khó mà chỉnh! Mười lăm năm cuộc đời đã trôi qua mà tớ vẫn không lục ra cái tài của mình nó ở chỗ nào. Người ta bảo vĩ nhân cũng có trường hợp bộc lộ muộn, nhưng mà thiết nghĩ đa phần phải 'cần cù bù thông minh' mà thôi. Vậy nên mơ về một tài năng từ trên trời rơi xuống quả thật chỉ là mơ nhỉ?"
"Ờ, thiên tài có lý do để họ thành thiên tài. Nếu người thường chúng ta là được như họ thì trên đời đã chẳng có cái gọi là ganh ghét."
"Tớ, thì đúng là đang sống tốt với vai trò của một người bình thường... nhưng mà cậu, Houtarou à..."
Satoshi khoe bộ mặt ranh ma của hắn,
"Tớ nghĩ cậu thực sự là có tài."
Tôi không hiểu lời vừa rồi. Nhận ra điều đó trên gương mặt của thằng bạn thân Satoshi liền khúc khích cười và nói: "Tớ tự biết là mình không có gì đặc biệt, nhưng cậu thì không hề như vậy. Thế thôi Houtarou à."
"Là sao?"
Vì cái kiểu nói chuyện lúc nào cũng chen sự châm chọc vào được của Satoshi mà tôi không vui vẻ nhiều về lời khen trong nhận xét của hắn, thay vào đó tôi lại có hai điều muốn phản pháo lại, đầu tiên:
"Ai mới là người đang tỏ ra khiêm tốn ở đây nào? Cậu có thể bảo là mình bình thường với một mớ kiến thức khổng lồ trong đầu à?"
Satoshi nhún vai,
"Ơ, thì có lẽ, nhưng đó không phải là thứ dễ đem đi khoác lác với người ta. Bằng chứng là tớ tham gia thi giải đố đâu có bách chiến bách thắng? Kiến thức của tớ không nhiều như cậu tưởng đâu."
Thật à?
Thôi kệ, lời phản pháo thứ hai: "Nếu tớ không phải là một người bình thường, thì đã không rảnh mà ngồi đây tào lao về người khác, phải không?"
"Dù sao thì bây giờ cũng còn gì để nói nữa đâu. Dù vậy tớ vẫn giữ nguyên quan điểm là cậu có tài."
"Cậu đã chứng kiến tớ xài cái tài của mình ở đâu?"
"Ơ, ở đâu ta..."
Sau một hồi làm bộ suy nghĩ, hắn chỉ tay vào trường chúng tôi - cao trung Kamiyama.
"Đó."
"Ở trường à?"
"Không, chính là phòng Địa Chất - hay còn gọi là Tổng hành dinh của CLB Cổ Điển... Đừng bắt tớ kể lại việc cậu đã giải quyết bí ẩn 'Kem đá' gọn gàng thế nào nha, thiệt tình trước đó tớ không hề mong đợi là cậu có thể làm tốt thế. Vậy, lý do để thằng này công nhận tài năng của cậu đã đủ chưa?"
Hắn ngân nga rất hớn hở, đối lập hẳn với cái mặt cau có của tôi.
"Bí ẩn 'Kem đá' " - chẳng phải là một tội ác hình sự, ngay thậm chí là dân sự. Đó là tên của sơ-ri tập san văn học xuất bản bởi CLB Cổ Điển - một tổ chức "huyền bí" mà tôi và Satoshi hiện là thành viên. Nguyên do của cái tên không thể giải thích bởi vài dòng ở đây, nhưng đó chắc chắn là một nguyên do hợp lý. Cũng bởi cái tên đó mà tôi đã liên tục bị kéo vào đủ thứ phiền hà và bây giờ nó được Satoshi lôi ra để ca ngợi.
Hắn chốt lại: "Người giải quyết trọn vẹn tất cả chính là cậu."
"Đừng thổi phồng, đó là may mắn."
" 'May mắn' sao? Tớ đang không quan tâm là cậu đang nghĩ thế nào về mình, mà là tớ đang nghĩ thế nào về cậu."
Nói năng thế mà vẫn bình thản được nhỉ? Quá quen với hắn rồi nên tôi chả việc gì phải bực mình.
Không chỉ là thằng bạn chí cốt, Satoshi còn là một đối thủ đáng gờm. Với một thằng con trai thì hắn hơi lùn và tướng người thì mảnh khảnh yếu đuối, nhìn từ xa người ta hoàn toàn có thể nhầm lẫn là con gái. Tuy nhiên hắn lại có thể trở nên đầy nhiệt huyết một khi đã theo đuổi một cái gì đó. Nhiệt huyết ấy mạnh tới mức hắn có thể gạt qua một bên những thứ mà người bình thường xem là "quan trọng" để ưu tiên cho quan tâm của hắn. Một tên luôn mang theo mình một cái cười tươi rói cùng một cái túi dây. Vung vẩy cái túi ấy vài vòng hắn hỏi:
"Cơ mà, mấy giờ rồi nhỉ?"
"Tự coi đồng hồ đi."
"Trong cặp mất tiêu rồi, móc ra thì phiền lắm," hắn vỗ vào cái cặp mà nói. Satoshi xem việc đeo một cái đồng hồ lên cổ tay là phiền phức, thế nên đồng hồ duy nhất của hắn là ở điện thoại di động.
"Đây mới là người phải nói hai chữ phiền phức này."
"'Không làm thì bỏ, đã làm thì làm lẹ lẹ đi' phải không nào?"
Satoshi lại cười. Tôi liếc nhìn đồng hồ và chỉnh lại hắn:
"Là 'không làm thì bỏ, đã làm thì phải làm cho nhanh'... Với lại giờ là mười giờ hơn."
"Có cần phải nhớ từng chữ từng chữ không? Làm như nó vĩ đại lắm vậy. Ô, mà đã mười giờ rồi cơ á? Phải nhanh lên thôi. Chitanda-san có thể bỏ qua việc chúng ta tới trễ, nhưng Mayaka thì tớ không chắc đâu."
Tôi hoàn toàn đồng tình, Ibara Mayaka có thể trở nên cực đáng sợ khi nhỏ tức giận. Cơ mà không rõ Satoshi có hay không, chứ tôi thì có cảm giác Chitanda Eru mà giận lên chắc cũng chẳng kém. Hắn bắt đầu tăng tốc nên tôi cũng phải rượt theo...
Phóng hết đoạn vỉa hè chúng tôi đã đến trước cổng trường. Ở cao trung Kamiyama một ngày nghỉ hè âu cũng chả khác gì ngày thường.
Đầy ắp học sinh.
Phủ kín sân trường lúc này là cả trăm học sinh mặc đồng phục lẫn thường phục. Những giai điệu từ các CLB Âm Nhạc vang lên khắp chốn. Cạnh sân chính có mấy cái đài khá to đang được dựng cho đứng lên, chắc là ý tưởng gây chú ý của vài CLB nào đó. Dù cái nóng của mùa hè có gay gắt đến đâu thì trường Kamiyama thời điểm này vẫn thế, vẫn tràn đầy sức sống của những học sinh ráo riết chuẩn bị cho Lễ hội truyền thống.
Số học sinh đang theo học ở Kamiyama ước chừng khoảng một ngàn. Bên cạnh việc cung cấp những chương trình đào tạo cho kì thi đại học thì trường khá nổi về mảng hoạt động ngoại khoá của các CLB. Và cũng có thể hiểu là nếu không tồn tại cái gọi là "Lễ hội truyền thống" thì Kamiyama cũng sẽ bình thường như bao trường khác. Nơi đây được chia làm ba dãy nhà: dãy thường là các phòng học bình thường, dãy chuyên biệt với những phòng học có thiết bị chuyên dụng cùng một nhà thi đấu thể thao. Phòng họp của CLB Cổ Điển toạ lạc tại phòng Địa Chất ở tầng bốn khu chuyên biệt.
Chìm trong lời ca của CLB Hợp Xướng và CLB Acapella chúng tôi một lần nữa tăng tốc. Đúng như những gì Satoshi đã chọc, tôi trung thành với câu "Không làm thì bỏ, đã làm thì phải làm cho nhanh". Nói đơn giản thì tôi là một thằng "tiết kiệm năng lượng" - một lối sống khá là trái khoáy so với nhiệt huyết của mọi người quanh đây, mặc dù hiện tại tôi chả có tâm trạng để mà nghĩ về điều đó.
Chúng tôi băng qua hành lanh của khu chuyên biệt, cẩn thận leo bốn bậc cầu thang một để né những bức vẽ đang được đặt ở hai bên để chờ khô. Mệt kinh hồn, tôi lấy khăn tay để thấm hết mồ hôi trước khi bước vào phòng Địa Chất...
Và ngay lập tức được chào đón bởi tiếng la của ai đó.
"Tới trễ!"
Đứng sừng sững ngay giữa phòng như một thần hộ mệnh không ai khác là Ibara, người thực sự gánh vác mọi trách nhiệm trong việc xuất bản tập san "Kem đá" năm nay và cũng là người bạn tôi quen từ nhỏ.
Ibara Mayaka. Không thể nói là chúng tôi thân thiết, nhưng vì đủ thứ lý do mà tôi và nhỏ không thể không chạm mặt nhau được. Dù đã là học sinh cao trung nhưng gương mặt trẻ con của nhỏ không khác là mấy so với hồi tiểu học, cả cái bản tính nghiêm khắc nữa. Nhỏ nghiêm khắc với người khác một thì nghiêm khắc với chính mình mười, và lý do khiến nhỏ đang bực mình chính là: chúng tôi đã nhất trí có mặt ở đây lúc mười giờ.
Vẫn giữ cái tướng đứng thần hộ mệnh, Ibara tiếp tục: "Fuku-chan, yêu cầu giải thích!"
Satoshi bấy giờ đã hết cười nổi khi hắn lí nhí: "Bởi vì... hôm nay hổng có đi xe được."
"Bất ngờ quá nhỉ?"
Tiện đây nói luôn, dù là trong hè đi nữa thì trường Kamiyama vẫn giữ xe cho học sinh nhưng vì bãi xe đang sửa chữa nên tạm thời không dùng được.
"Cố dùm tớ đi mà Fuku-chan! Cậu vẫn chưa hoàn thành xong bài viết!"
Satoshi giơ hai tay ra chống chế: "B - bình tĩnh nào Mayaka! Với lại Houtarou cũng trễ mà?"
Ibara quay sang tôi, vừa mắt chạm mắt nhỏ đã quay lại Satoshi,
"Oreki thì ai quan tâm?"
...Thiên vị quá nhỉ?
Lí do khiến Satoshi luôn là chú ý số một của Ibara đơn giản là vì nhỏ đã "đổ" hắn từ lâu và chưa từng cố gắng để giấu giếm điều đó, còn Satoshi thì lại luôn né tránh những sự tiếp cận của nhỏ. Hai đứa đã thế này từ khi nào thì tôi chịu.
Mà thôi. Tóm lại CLB Cổ Điển gồm bốn thành viên: tôi, Satoshi, Ibara cùng hội trưởng Chitanda Eru, mà giờ Chitanda thì không thấy có ở đây.
"Bên dìm bên nâng kìa!"
"Nói gì vậy? Chả có nâng dìm nào ở đây cả."
Tôi chen ngang cuộc cãi lộn bằng việc lên tiếng hỏi:
"Nè Ibara, Chitanda hôm nay không đến à?"
"Đây không bao giờ thiên vị... Hở Chi-chan ấy à? Ừ, cậu ấy chưa đến. Tôi cũng bắt đầu lo đây."
"Ra vậy, đúng là không phải bên nâng bên dìm thật ha."
"Ờ, phải nói là bên nâng bên lơ bên dìm."
Ibara đáp, nhỏ nở một nụ cười hiếm thấy...
Và gần như ngay lập tức một bóng người nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sang một bên rồi bước vào phòng. Đó là Chitanda.
Chitanda Eru. Với mái tóc đen, dài và một dáng người mảnh mai nhỏ luôn làm người ta liên tưởng đến một cô thiếu nữ dịu dàng. Dĩ nhiên phải vậy rồi, vì nhỏ là tiểu thư nhà Chitanda - gia tộc điền trang lớn nhất vùng Kamiyama này. Đôi mắt to là điểm duy nhất đối lập với khí chất thuần chân của nhỏ, và với tôi đôi mắt ấy mới thực là bản chất. Nếu Ibara "trẻ con" bởi vẻ ngoài thì Chitanda thực sự là một đứa trẻ sở hữu sự hiếu kì mãnh liệt về bất cứ những huyền bí nào nhỏ gặp phải. Một bản tính trẻ con kết hợp với sự thông minh đã làm Chitanda trở thành một cô gái có thể nói là cực kì khó lường.
Đồng hồ chỉ mười giờ rưỡi, Chitanda cúi đầu thật thấp và nói: "Tớ rất xin lỗi vì đã đến muộn thế này!"
Rất ít khi thấy nhỏ rối lên như vậy.