Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 32 - Lollie Ra Đi
D
ường như đối với Crewe Phong Nhã, tình huống này gợi nhớ một cách kỳ quái về phiên tòa mà anh ta từng tham gia. Đại tá, ở cuối bàn dài, ngồi cách biệt và dường như không thiên vị, như một thẩm phán thực sự và một quan tòa tàn nhẫn. Pinto ngồi bên phải, Selby bên trái, Crewe ngồi giữa cô gái và Pinto nơi cuối bàn.
Lollie Marsh không nghi ngờ gì về lý do cô được triệu tập. Khuôn mặt xinh đẹp của cô co rúm, hai bàn tay bồn chồn siết vào nhau trên bàn, nhưng điều mà Crewe đặc biệt chú ý hơn cả là vẻ bất cẩn trong trang phục và mái tóc ngày thường được chải chuốt tinh tế của cô. Như thể mỏi mệt về vai trò đã đóng, cô đã từ bỏ việc trang điểm quen thuộc.
“Lollie, tôi không muốn đưa cô đến đây, và hỏi cô những câu hỏi này,” Đại tá nói, “nhưng tất cả chúng ta đều gặp nguy hiểm và chúng tôi muốn biết chúng tôi là thế nào đối với cô.”
Cô không trả lời.
“Lời buộc tội đối với cô là cô đã liên lạc với cảnh sát. Điều đó có đúng không?”
“Nếu ông muốn nói rằng tôi đã liên lạc với ông Stafford King, thì đó là sự thật,” cô nói. “Chính ông đã yêu cầu tôi liên lạc với anh ta. Không phải hàng tuần nay tôi đã…”
“Đó là một cái cớ khá hay,” Đại tá ngắt lời, “nhưng nó không có tác dụng, Lollie. Cô không liên hệ với một người như Stafford King và bí mật gặp anh ta ở phố St. James. Cô không liên hệ bằng cách gặp anh ta mỗi lần nửa giờ đồng hồ. Và tôi chưa từng nghe nói về việc cô liên hệ với một người nào đến mức anh ta trả tiền cho chuyến đi của cô đến Hoa Kỳ.”
Cô giật mình.
“Cô biết việc này được thực hiện như thế nào. Cô đã từng làm việc đó trước kia, Lollie,” Đại tá tiếp tục. “Bây giờ, hãy cư xử đàng hoàng và cho chúng tôi biết cô đã đi bao xa.”
Cô ngập ngừng.
“Tôi sẽ nói với ông sự thật,” cô nói. “Tôi phát ốm với cuộc sống này, Đại tá. Tôi muốn sống thẳng thắn. Tôi muốn thoát khỏi tất cả và… và… anh ta sẽ giúp tôi.”
“Một nhà cải cách xã hội, hả?” Đại tá nói. “Tôi đã không biết rằng cảnh sát chấp nhận trò hề này. Khi nào thì anh ta đột ngột chuyển sang ưa thích cô thế, Lollie?”
“Không phải đột ngột ưa thích gì,” cô nói, “nhưng tôi nghĩ đó là bởi vì… à, bởi vì tôi đã ngăn cản Pinto trong viện an dưỡng… và cô White đã kể cho anh ta… tôi nghĩ chỉ có thế.”
Đại tá nhìn xuống bàn viết.
“Nghe có vẻ hợp lý,” ông ta nói. “Có vẻ cũng đúng. Anh ta có thẩm vấn cô không?” Ông ta ngước mắt lên hỏi.
“Về ông?” Cô hỏi.
“Về chúng tôi,” Đại tá sửa lại.
“Anh ta không hỏi bất cứ điều gì về ông, không điều gì về thói quen hay biện pháp của ông hay về bất kỳ công việc kỳ quặc nào của chúng ta. Tôi thề đấy,” cô nói.
“Ông không tin, phải không Đại tá? Ông có thể thấy cô ta đang nói dối và qua mặt ông?” Pinto lên tiếng.
“Cô ấy không nói dối cũng không qua mặt chúng ta.” Lần này Crewe lên tiếng. “Tôi không biết ông nghĩ gì về điều đó, Đại tá, nhưng tôi tin rằng Lollie nói sự thật.”
“Anh?” Pinto cười to. “Tôi nghĩ anh ở trong tâm trạng tin vào bất cứ điều gì Lollie nói. Mà cũng có thể anh đồng mưu với cô ta.”
“Anh là kẻ dối trá,” Crewe nói, lặng lẽ đến nỗi không ai ngờ trước điều kinh ngạc xảy ra tiếp theo, vì đột nhiên nắm đấm của Crewe vọt ra và đập vào hàm dưới của Pinto, khiến anh ta ngã nhào xuống sàn.
Đại tá lập tức đứng vụt dậy, bàn tay vươn ra.
“Đủ rồi, Crewe,” ông ta gay gắt nói. “Tôi không chấp nhận trò này!”
Pinto tự đứng dậy, mặt mày hừng hực.
“Anh sẽ phải trả giá cho chuyện này,” anh ta nói khó khăn, nhưng Crewe đã bước tới cô gái và đặt tay lên vai cô.
“Lollie,” anh ta nói, “tôi tin cô và tôi nghĩ rằng Đại tá cũng vậy. Nếu cô muốn rời khỏi đất nước, tôi sẽ chúc may mắn. Cô đã đưa ra một quyết định rất sáng suốt, một quyết định mà tất cả chúng tôi sẽ làm - mà đối với một số người trong chúng ta, có lẽ đã quá muộn.”
“Đợi một chút,” Đại tá nói. Ông ta liếc mắt nhìn Selby và người này lặng lẽ rời khỏi phòng. “Trước khi chúng ta làm việc gì đại loại như chúc may mắn, tôi cũng có vài lời nói với cô, Lollie. Tôi đồng ý với Crewe. Tôi nghĩ rằng đã đến lúc cô rời khỏi đất nước, nhưng cô sẽ đi theo con đường của tôi.”
“Ông có ý gì?” Cô hỏi, tay bấu chặt tay áo của Crewe.
“Cô có thể ra nước ngoài theo cách của tôi,” Đại tá nói. “Và tôi thề sẽ không có hại gì cho cô. Cô có thể đi đêm nay.”
“Nhưng như thế nào?” Cô kinh hãi.
“Selby sẽ nói với cô. Cô sẽ gặp anh ta ở tầng dưới. Giờ hãy là một cô gái thông minh và làm như tôi bảo. Selby sẽ đi cùng và trông chừng sự an toàn của cô. Chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho chuyến khởi hành của cô đêm nay.”
“Chuyện này là thế nào, Đại tá?” Crewe hỏi.
“Anh đứng ngoài vụ này,” Đại tá thô bạo nói. “Tòi điều khiển chương trình. Nếu anh muốn, anh có thể tham gia với Lollie về sau. Hiện tại, cô ấy sẽ đến nơi tôi muốn cô ấy đi và bằng cách mà tôi đã chuẩn bị.”
Ông ta đưa tay ra cho cô gái và cô nắm lấy nó.
“Tạm biệt và chúc may mắn, Lollie!”
“Tôi không thể quay lại phòng mình sao?”
Ông ta lắc đầu.
“Hãy làm như tôi nói,” ông ta nói ngắn gọn.
Cô đứng ở cửa và trong giây lát, ánh mắt cô chạm vào mắt Crewe và anh ta tiến về phía cô.
“Đợi đã.”
Đại tá nắm chặt cánh tay anh ta.
“Tạm biệt, Lollie,” và cánh cửa đóng lại sau lưng cô gái-
“Hãy để tôi đi,” Crewe rít lên. “Dù cô ấy tin tưởng ông, nhưng tôi thì không. Đây là một mẹo lừa của tên tạp chủng bẩn thỉu đó!”
Với một tiếng gầm gừ điên giận, Pinto rút con dao luôn sẵn sàng ra khỏi túi bên hông và phóng nó đi. Chính Đại tá đã kéo Crewe sang một bên, ngay khoảnh khắc có thể đã là cuối cùng của anh ta. Con dao bay vụt qua và cắm ngập chuôi vào tường. Đại tá phá vỡ sự im lặng căng thẳng theo sau.
“Pinto,” ông ta nói bằng giọng êm ái nhất, “nếu cậu muốn biết cảm giác chết là như thế nào, cứ lặp lại màn trình diễn đó, được chứ?” Rồi cơn thịnh nộ bùng ra. “Vì Chúa! Tôi thề sẽ bắn một trong hai người nếu cậu làm trò ngu ngốc trước mặt tôi lần nữa. Đồ móc túi bẩn thỉu, tôi đã nâng cậu lên từ cống rãnh! Đồ khốn kiếp trộm cắp vặt!”
Ông ta buông ra một cơn lũ chửi rủa khiến Crewe cũng phải co rúm lại.
“Bây giờ, cả hai người, ngồi xuống,” ông ta kết thúc, hụt hơi.
Ông ta đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Chiếc xe mà ông ta thuê vẫn ở trước cửa và ông ta nhận ra Selby đang nói chuyện với tài xế.
“Các cậu hãy nghe đây,” ông ta nói, “đặc biệt là anh, Crewe. Anh đã quá cả tin với những người phụ nữ này. Có lẽ Lollie đã nói thật, nhưng cũng có thể cô ta nói dối. Tôi nói, tôi sẽ không chấp nhận lời bảo chứng của anh, anh biết đấy, Crewe,” ông ta nói. “Chúng ta phải phụ thuộc vào lời nói của cô ta. Không ai khác có thể nói thay cho cô ta, đúng không?”
Trước khi Crewe có thể mở miệng, Đại tá đã được trả lời:
“Kẻ Hành Pháp! Lão Jack già tội nghiệp! Hắn sẽ nói thay Lollie!”
Đại tá nhìn lên với một câu chửi thề. Không có ai trong phòng, nhưng giọng nói vang to hơn ông ta từng nghe trước đó. Dường như nó phát ra từ một linh hồn thoát xác đang trôi nổi trong không trung. Có tiếng gõ cửa bên ngoài.