Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 32
Đ
ến muộn chiều hôm đó, Roger và Merrick đang đứng bên chiếc bàn kệ với một bó rau trước mặt cùng hai cây bắp cải to tướng của Teleri. Merrick có thêm ba bình da đựng rượu nữa lèn trong túi yên và họ cùng chia nhau một bình trước khi quyết định đã tới lúc làm thứ gì đó để ăn.
Các loại rau – củ cải và hành, cải bắp và vài loại nấm mà Roger đã tìm được sau cơn mưa – được xếp cả lên ngay ngắn như những cây nến trước bàn thờ.
Merrick nhìn Roger. “Lùi khỏi chiếc bàn đi.”
“Tại sao?”
“Đợi nào. Trước tiên hãy cho tôi thêm chút rượu nữa.”
Roger tung cho anh bình rượu da và Merrick làm một hơi thật sâu, rồi đặt nó sang bên và rút gươm ra. Anh bước lại một bước, gươm giơ cao trên không, rồi đột nhiên anh vung xuống chiếc bàn với tốc độ tia chớp.
Roạp! Roạp! Roạp!
Anh chặt xuống với một độ chính xác chuẩn mực và khi anh tiến tới cuối bàn, tất cả rau rợ đã nằm ngổn ngang trên bàn. Bị thảm sát.
“Làm hay lắm! Đặc biệt là mấy cây bắp cải.” Roger vỗ vai anh rồi làm một ngụm rượu và đưa chiếc bình lại cho Merrick. “Để tôi thử xem.”
Roger cầm lấy thanh gươm từ Merrick, rồi đứng ở phía cuối bàn và chém cho nát đời rau rợ cho tới khi chúng bị chặt nhỏ hoàn toàn, rồi anh dùng thanh gươm để gạt hầu hết chỗ rau, trừ những chỗ bị rơi xuống sàn, vào một nồi nước rồi đem gác lên bếp.
“Mình cần bánh mì,” Merrick dân dã nói, tới khi Roger quay lưng lại, Merrick đã cắt một bao bột ra và đang nhìn quanh chiếc bàn. “Bát đâu nhỉ?”
“Có một cái bát ở đằng đó.” Roger phẩy tay về phía những chiếc giá. “Cậu có biết làm bánh mì không đấy?”
“Chuyền cái hũ men cho tôi,” Merrick nói mà chẳng trả lời Roger. Thay vào đó anh nhìn quanh căn lều. Rồi anh đặt bao bột xuống. “Khó tới cỡ nào đây? Tôi chẳng bao giờ gặp tí ti khó khăn nào khi đi tìm lấy một đầu bếp trong lâu đài và tất cả bọn họ đều biết làm bánh mì.” Anh giật chiếc bát khỏi bàn và đổ tất cả những mẩu đá cùng vỏ ốc biển vô dụng lóc cóc ra bàn.
Roger ngước lên. “Jesu ơi, Merrick, dừng lại! Đó là vỏ ốc của Teleri!” Anh đặt chiếc hũ men xuống và thúc khuỷu tay chen lên trước mặt Merrick, rồi cẩn thận nhặt từng mẩu đá và vỏ ốc một, đặt lại vào trong bát, để lên giữa bàn.
Anh ngước lên nhìn.
Merrick đang nhìn anh như thể anh bị ngớ ngẩn.
“Chúng có ý nghĩa đặc biệt với cô ấy.”
“Đá và vỏ ốc biển ấy à?” Merrick lắc đầu.
“Có mấy cái bát đằng kia,” Roger bảo anh. “Gần cửa sổ đằng đông có treo mấy cành thảo mộc ấy.”
Merrick mang một chiếc bát gỗ lớn lại và đặt nó lên bàn, rồi anh lật bao bột và đổ bột vào bát, lúc này bột túa ra khỏi bao, phụt thành khối kem khổng lồ làm bụi tung mọi thứ xung quanh.
Roger phủi phủi lớp bột bụi. “Trông nhiều bột quá.”
“Cậu nghĩ vậy à?” Merrick chộp lấy hai cạnh bàn và ngồi thụp xuống cho tới khi mắt anh ngang với miệng bát. Anh ước lượng nó như thể đang ngắm mục tiêu từ xa. “Không. Tôi nghĩ ổn đấy. Đây.” Anh đẩy chiếc bát ngang qua bàn tới chỗ Roger. “Cho thêm chút men vào đó.”
Roger nhìn vào trong hũ như mong chờ nó có phép lạ biến thành bánh mì. “Tôi không nghĩ đó là ý hay đâu.”
“Dĩ nhiên là hay rồi. Cứ đổ một ít vào đó.”
“Bao nhiêu?”
Merrick nhún vai. “Cậu nghĩ thế nào?”
Roger thò tay vào trong hũ và giơ một nắm bự đầy men lên.
Merrick gật đầu và Roger thả nó vào trong bột. “Đây.”
“Thêm bằng đó nữa cho đủ lượng. Tôi nhớ có xem đầu bếp hồi còn nhỏ. Bà ấy luôn trộn bột bằng tay.” Merrick thò đôi bàn tay vụng về vào trong đống bột khô. “Cần có nước.”
Roger phủi hai tay và cầm lấy một bình nước rồi đổ một nửa vào trong bát, nó tràn ra ngoài miệng bát, lên bàn và làm thành một bong bóng nước to bằng nắm tay trong lớp bột khô.
“Khỉ thật! Thế là nhiều quá.”
“Xin lỗi nhé. Tôi sẽ chữa.” Roger múc một ít nước ra, quay người và quét qua phòng rồi đổ xuống một xô nước thừa đặt trong góc.
Anh quay lại bàn và cổ tay Merrick đã ngập trong đám bột nhão dính.
“Thêm ít bột nữa,” anh bảo Roger.
Roger đổ bột vào trong bát và gần khắp mọi chỗ khác.
“Tôi sẽ nhào đống bột nhão này,” Merrick bảo anh.
“Nhào ấy à?”
“Ừ.”
“Thấy cái này không?” Merrick chỉ anh. “Cứ vờ như đó là bầu vú trần mềm mại của một người đàn bà và chỉ cần ép nhè nhẹ.”
“Để tôi thử,” Roger chờ đợi rồi anh sục hai tay vào bát bột nhão khổng lồ. Sau một vài phút nhào nặn trong im lặng, anh ngước lên nhìn Merrick và nói, “Giống mông hơn là ngực.”
o O o
Teleri thức dậy bởi mùi thức ăn đang nấu. Cô ngồi dậy và không còn cảm thấy quá choáng. Cô giơ một bàn tay lên và nhìn chằm chằm vào đó. Một bàn tay và năm ngón tay. Để đánh giá chuẩn xác, cô giơ bàn tay kia lên và nhìn chằm chằm vào cả hai.
Mười ngón tay. Hai bàn tay. Thị giác của cô đã trở lại. Cô lật chăn sang bên và từ từ đứng dậy. Có một chậu nước ở kế bên và cô rửa hai tay rồi dùng miếng vải nhẹ nhàng lau sạch mặt và tai. Cô có thể nghe thấy tiếng những người đàn ông nói chuyện trong gian phòng kia, cô nhanh chóng thay một bộ váy sạch rồi bước tới giường thắp vài ngọn nến.
Khi cô quay lại, Roger và Merrick đang đứng trong ngưỡng cửa.
Hai tay Roger đang cầm một chiếc bát và trông anh đầy ngạc nhiên, rồi anh cau mày nhìn cô. “Lẽ ra em nên ở trong giường.”
“Em nằm từ nãy đến giờ. Giờ em đã thấy khỏe hơn.”
“Chúng ta đang làm cho em chút gì đó để ăn.”
Cô nén cười. “Em thấy rồi.”
“Mắt em thế nào rồi?” Roger hỏi cô.
“Cho tới một phút trước thì em thấy ổn. Dù vậy em nghĩ mắt em vẫn chưa ổn.”
“Sao thế?”
Cô khoanh tay lại. “Cả hai ngài đều bị lấm bột.”
Họ nhìn xuống người mình rồi nhìn trở lại cô. “Chúng ta làm bánh mì.”
“Em thấy mà.” Cô gật đầu rồi hỏi. “Nếu trông các ngài đã tệ thế này thì trong kia còn như thế nào nhỉ?”
Cả hai người đàn ông ngả người ra sau như thể vai họ bị nối với nhau và họ nhìn lại vào trong gian phòng chính. Họ nhăn mặt cùng một lúc.
Teleri đi tới ngưỡng cửa nơi hai người đàn ông to lớn đang chắn. Cô huých tay đi qua họ và đứng đó kinh ngạc.
Trông gian phòng, cứ như thể các bao bột dự trữ của cô đã nổ tung. Một màng bột mỏng phủ lên gần như mọi thứ, bao gồm cả Ó và các cửa sổ. Những mẩu rau vung vãi khắp trên sàn đất và Lợn nằm dưới bàn chọp chẹp nhai mẩu rau bắp cải rơi chỗ đó. Tất cả bát, nồi niêu và đồ gia dụng cô có đều được chất lên bàn và chẳng hiểu sao được dùng để chứa những ụ bột mì nhão đang phồng lên phủ khắp bề mặt.
“Các ngài đang định làm bánh mì cho cả xứ Wales ăn đấy sao?”
“Chỉ chúng ta thôi.”
Cô lắc đầu. Phải mất kha khá thời gian để dọn sạch những thứ này.
“Đó là ý của ta,” Merrick nói. “Ta sẽ dọn sạch.”
“Không, tôi sẽ làm.” Teleri chuẩn bị bước vào trong phòng nhưng Roger ngăn cô lại.
“Không, hượm đã. Em chắc là thấy khỏe hơn rồi chứ?”
“Vâng.” Cô giơ một bàn tay lên. “Ngài thấy không. Chỉ có một tay.”
Roger đặt chiếc bát và khoanh bánh mì đang nướng dở trong tay xuống. “Lại đây nào. Để Merrick dọn chỗ này. Anh muốn nói chuyện với em.” Anh cầm lấy tay cô và đưa cô ra ngoài.
Thật thoải mái khi ra khỏi lều. Trời đã tối nhưng vẫn còn quầng sáng của hoàng hôn trên bầu trời phía trên những rặng cây đằng tây và họ bước đi trong im lặng tới cây cầu rồi Roger dừng cô lại khi cả hai đã ở dưới bóng cây khổng lồ bên bờ suối.
“Em cảm thấy thực sự thế nào? Và hãy nói thật với anh.”
“Mặt và tai em còn đau một chút nhưng em không bị choáng nữa và mắt nhìn tốt rồi. Em thấy đủ khỏe rồi.”
Anh đưa tay ra và lướt ngón tay lên má cô, rồi xuống hàm và cằm. “Có đau không?”
Cô lắc đầu và tự hỏi anh đang định làm gì vậy.
Anh chạm vào môi cô. “Có đau không?”
“Không.”
“Tốt.”
Điều tiếp theo cô biết là cô đang trong tay anh và anh đang hôn cô. Anh không ôm cô quá chặt hay ép môi mình quá mạnh lên môi cô. Anh hôn cô như thể cô sẽ bị vỡ ra nếu anh không dịu dàng.
Vậy nên cô trườn tay lên hai bên đầu anh và ép mình lại với anh. Nó có hiệu quả vì tay anh tuột xuống dưới mông cô và nâng cô lên.
Hai tay cô giữ lấy đầu anh và cô đưa lưỡi mình đi dọc miệng anh, lách vào bên trong. Cô luôn yêu thích vị của anh nhưng lần này anh có vị của rượu vang ngọt ngào và đậm đà nên cô rà lưỡi mình qua miệng anh hết lần này đến lần khác.
Anh rên rỉ và hôn đáp lại cô, hôn cô cho tới khi đầu cô lại nhẹ bẫng đi. Anh đưa miệng lên hai má cô và rồi xuống cổ cô. “Anh muốn em, Teleri. Anh muốn em nhiều tới mức nhức nhối.”
Cô thầm thì tên anh và anh lại hôn cô lần nữa, anh khuỵu đầu gối xuống và kéo cô theo. Anh nhích người và đưa một tay xuống rồi kéo váy cô lên để anh có thể chạm vào đùi cô và ở giữa nơi đó. Giây phút những ngón tay anh sờ vào cô một cách gần gũi, cô rên rỉ và thở gấp gáp vào trong miệng anh.
Anh dựa lưng vào thân cây và kéo cô lên người mình. Thân hình họ áp với nhau từ trên xuống dưới. Anh cầm lấy tay cô và kéo nó xuống trước quần anh và cô cảm nhận anh như lần họ chạm vào nhau khi trước. Tay họ đùa giỡn cho tới khi hơi thở hai người nhanh và mạnh và nụ hôn trở nên dữ dội.
Anh di chuyển rồi kéo áo ra và trải nó xuống đất. Anh nâng cô vào trong lòng mình và cởi váy cô, rồi thả nó sang bên trước khi đặt cô lên chiếc áo và ép bộ ngực trần của mình vào ngực cô.
Cô cong người lên tiếp giáp anh, hai đầu ngực cô săn lại khi chúng chạm vào lớp lông dày xoăn trên ngực anh. Anh lần xuống cổ cô, hôn cô và rồi anh mút cô như đã từng làm. Cô siết chặt đầu anh vào ngực mình và giữ nó ở đó, cô thích cái cách miệng và môi anh đang làm với mình.
Tay anh đặt giữa hai chân cô và chạm vào nơi cô ẩm ướt đòi hỏi anh. Chỗ đó có cảm giác thật tuyệt và khi anh đẩy ngón tay vào trong và chầm chậm di chuyển, thật tuyệt tới mức cô cầu xin anh đừng ngừng lại.
Cô đưa tay mình lên nút buộc quần tất của anh và kéo chúng ra sao cho cô có thể chạm vào anh mà không có lớp vải nào xen vào giữa họ.
Khi tay cô ôm chặt quanh anh và trượt lên trượt xuống như cách anh đã chỉ cô lần trước, anh nhìn xuống cô. “Thấy anh đã cứng thế nào vì em. Nhìn đi. Em đã làm anh ra thế đấy. Chỉ có em thôi.” Anh di chuyển và tách hai chân cô ra, rồi đặt mình vào giữa chúng. Tay anh lại trườn xuống dưới để chạm vào và xoa cô ở đó, rồi anh đặt nguồn sinh lực của mình vào cô và di chuyển hông lên xuống, trượt vào nơi cô đang nhức nhối.
“Đó là vì anh đã muốn em biết bao. Anh muốn em theo mọi cách người đàn ông có thể muốn ở đàn bà, em yêu của anh.”
Cô cứng người lại ép mình mở mắt ra và ngước lên nhìn gương mặt anh. “Đừng nói như thế. Ngài không phải dối em và gọi em là em yêu của ngài.”
“Anh không nói dối. Em là em yêu của anh, Teleri. Chính em. Anh muốn mọi thứ của. Mọi thứ em có. Trái tim của em, tình yêu của em. Anh muốn tất cả.”
Cô nhìn chằm chằm vào anh thật lâu và nghiêm nghị bởi cô không chắc là mình hiểu được.
“Anh muốn trao bản thân mình cho em, Teleri.” Roger lướt bàn tay lên má cô và ôm lấy nó dịu dàng khi anh nhìn cô. “Anh muốn trao cho em sự bảo hộ của anh. Anh muốn trao cho em các con của anh. Anh muốn trao cho em tên anh.”
Cô không thể nói được. Cô không nói gì cả, bởi cô sợ rằng nếu cất tiếng, nếu cô chỉ tạo một âm thanh dù nhỏ thôi, cô sẽ thức dậy và thấy chuyện đó thực sự không hoàn toàn xảy ra, rằng cô đang mơ.
“Em sẽ tiếp nhận anh chứ? Nói là em chịu đi! Em sẽ có con anh chứ? Em sẽ nhận tất cả những gì anh muốn trao em chứ?” Anh hôn cô say đắm và nồng nàn. “Em sẽ lấy anh và mang tên anh chứ, tình yêu ngọt ngào của anh. Nói em chịu đi, Teleri! Nói em chịu đi!”
“Roger,” cô thầm thì tên anh.
“Nói đi!”
“Vâng. Em sẽ nhận tên anh và các con của anh. Em sẽ nhận hết.”
Anh hôn cô và từ từ ấn vào trong cô, dừng lại khi cô hổn hển hay làm một cử động hoặc âm thanh nào đó. “Nhẹ nhàng nào, em yêu.”
Anh đang lấp đầy cô, kéo cô căng tới mức cô nín thở. Anh nhấc lên đủ để đưa một ngón tay vào giữa họ và anh di chuyển nó chầm chậm khắp nơi đã đưa cô bay bổng. Anh vẫn xoa cô ở đó và ấn tới phía trước thật chậm, kéo cô căng ra trong khi ngón tay anh vụt nhẹ qua cô và làm cô muốn đưa hông mình lên cao, cao mãi.
Lưỡi anh dấn sâu trong miệng cô. Nguồn sinh lực của anh ở sâu bên trong cô. Đau, nhưng cô muốn anh ở đó và tay anh di chuyển nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Cô có thể cảm thấy nó đang đến, cảm xúc mà cô đã khao khát. Chỉ một lần ve vuốt nữa. Tay anh vuốt nhẹ một lần nữa thôi.
Anh chạm vào cô ở cái nơi hoàn hảo đó.
Mạch máu cô đập mạnh.
Cùng lúc đó anh dấn sâu vào bên trong cô, xé tan cái gì đó làm cho cô ghì chặt lấy hai vai anh hơn và cơn đau chỉ trong thoáng chốc. Anh đã hoàn toàn yên vị bên trong cô và cô co thắt quanh anh hết đợt này lại đến đợt khác.
Anh đang thầm thì. “Tới đi, tới đi, tới đi…” Và anh bắt đầu di chuyển mỗi lần anh nói. Chầm chậm, gần như hoàn toàn rút ra khỏi cơ thể cô, rồi anh nhấn từ từ lại vào bên trong. Lần nữa. Lần nữa lại lần nữa.
“Em thật khít khao, nóng bỏng,” anh bảo cô. “Cảm giác với em rất tuyệt, Teleri. Rất tuyệt. Chúa ơi…” Anh nhấn sâu vào và ngừng lại trong một lúc, đầu anh vùi trong cổ cô. Hơi thở anh đến nhanh hơn cô và hai tay anh lồng trong tóc cô. Anh nằm đó, lấp đầy cô, không di chuyển, chỉ thở bên tai cô. Rồi khi hơi thở anh đều và ổn định hơn, anh lại di chuyển hết đợt này sang đợt khác, chầm chậm, vào rồi rại gần như ra hẳn và mang đến cho cô cảm xúc mà cô đã không biết là mình có thể cảm nhận được.
Tay anh không ở giữa họ lúc này nhưng cô có thể cảm nhận thấy điều tuyệt vời ấy lại đến, gần hơn và gần hơn nữa, mỗi lần anh di chuyển bên trong cô.
Trong chốc lát cô ép hai chân lên và đẩy ngược lại với anh, di chuyển cùng anh và nói với anh, nhanh hơn, nhanh hơn và nhanh hơn nữa, gọi to cho tới khi cô lại co thắt dữ dội chung quanh anh.
Anh đột ngột ngừng di chuyển, người sững lại và rên rỉ thật trầm đến mức cô biết anh cũng là một nạn nhân của niềm đam mê và của thân thể hai người họ cũng như cô. Một lúc sau cô cảm thấy luồng ấm áp từ anh tiết ra – đấy là mầm sống của anh, tình yêu của anh.