They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Redeeming Vows
Dịch giả: Dạ Thảo
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
in rút thanh kiếm ra khỏi người gã chiến binh vừa đánh nhau với anh. Như những người khác, máu chảy thấm vào đất và vương lên những bụi cây. Những người đàn ông này không chết vì lãnh chúa hay thị tộc của họ. Họ chết một cách vô nghĩa.
Cian theo sau Duncan đến bên cạnh anh. Đa số binh lính đã ngã xuống, một vài vẫn còn chiến đấu, nhưng sức mạnh của kẻ thù đã suy yếu.
Fin đưa mắt về phía nơi họ đã để cánh phụ nữ lại. Một vài vẫn còn đứng đó, lửa bắn ra từ tay họ và những người khác trông có vẻ đang sử dụng một vài những quyền năng khác. Cố nhìn kỹ hơn, Fin nhận ra không có ai giống Liz cả. Anh cố nhìn kỹ hơn nữa. Cả mẹ cũng không thấy đâu.
“Phụ nữ nhà mình đâu cả rồi?
Duncan chỉ vào một đám phụ nữ.
“Nhìn lại đi, anh trai.”
Mặt Duncan thất thần, anh vội lia mắt về phía pháo đài.
Fin không đợi lời giải thích. Anh biết anh trai mình đang nói chuyện với vợ bằng ý nghĩ. Fin thúc ngựa phi về phía những bức tường của pháo đài.
* * *
Đi theo bóng ma của Tatiana, xuyên qua những căn phòng tối đen và những hành lang dài hun hút của pháo đài bỏ hoang khiến Liz lạnh toát xương sống.
“Chúng ta đang đi đâu đây? Có vẻ như chúng ta đang đi xuống chứ không đi lên chỗ Grainna.”
Họ đã đi xuống nhiều cầu thang. Thỉnh thoảng, họ có đi lên một cái, nhưng đa số là đi xuống thấp hơn so với lối vào lúc nãy.
Tatiana chờn vờn bên trên một cánh cửa lớn có chạm trổ. Cô đi xuyên qua lớp gỗ, biến mất, và rồi xuất hiện trở lại trước họ.
“Ở đó hả? Chúng tôi cần vào bên trong phải không?”, Amber hỏi.
Tatiana gật đầu và lại đi xuyên qua lớp gỗ dày.
Liz chộp lấy nắm tay cửa và đẩy mạnh. Không có gì xảy ra.
Cô lại ẩy vai vào lần nữa.
Vẫn như cũ.
“Grainna giấu gì trong đó?” “Chắc phải quan trọng lắm.”
Myra bước lên phía trước. “Chị lùi ra đi.” Liz làm theo.
Myra đưa hai tay lên cao, khiến cánh cửa bị bung ra khỏi bản lề và đổ ập vào trong.
“Gớm thật”, Liz kêu lên, không thể ngăn nổi sự phấn khích trước sức mạnh của Myra.
Họ vào bên trong nơi chắc hẳn là hang ổ của Grainna. Căn phòng của mụ ta chỉ có thể được miêu tả thế này.
Các bức tường đều được treo rèm nhiều tầng lớp. Một chiếc giường cỡ đại nằm chính giữa phòng, nhưng tấm đệm không hề có chỗ lún. Liz băn khoăn không biết liệu mụ ta có ngủ không. Một lò sưởi nằm ở một bên tường, trên một bên tường khác treo những cái giá chất đầy những cái chai bẹt và bình chứa thứ gì đó không rõ.
Tatiana vẩy tay về phía một bàn cờ. Tại đó bóng hình mỏng mảnh như khói của cô nổi lên với một lớp sương huyền ảo bên trên những người chơi.
Liz nhìn xuống bàn cờ, mắt nheo lại. Cô ngước lên nhìn Tatiana. “Sao? Thế này là thế nào?”
Tatiana cúi xuống bàn cờ, đưa tay lên miệng, và cố thổi. Không có hơi cũng chẳng có gì ra khỏi môi cô cả. Cô lặp lại hành động đó hai lần và rồi cố vẩy một bàn tay về phía những con cờ.
Đám sương mù vẫn đứng yên. Không bay lên, không chuyển động.
“Thổi hả?”, Liz hỏi.
Tatiana nghiêng đầu sang một bên và gật.
Cúi xuống, Liz mở miệng cho không khí tràn vào. Cô thổi vào bàn cờ hệt như một đứa trẻ thổi nến mừng sinh nhật.
Đám sương mù bị nhấc lên nhưng rớt xuống trở lại. “Làm lại đi”, Tara kêu lên.
Liz thổi lại lần nữa.
Lora la lớn, “Kẻ thù đã rút lui rồi”. “Sao ạ?”
“Ian bảo kẻ thù đang tháo chạy.”
“Grainna đang khống chế đám lính bằng cái này. Ván cờ, sương mù.”
Tatiana gật đầu, và rồi nụ cười của cô phai dần. Cô ngước lên trần nhà. Ngay lập tức hồn ma của cô phóng vút lên và biến mất khỏi phòng.
“Quái quỷ”, Tara hét lên.
“Grainna biết chúng ta đang ở đây”, Amber bảo, khả năng đoán biết sự việc của cô bé không bao giờ sai. “Chúng ta cần ra khỏi đây”, Tara kêu lên.
Họ chạy về phía cửa.
* * *
Fin để ý thấy Grainna phóng vút lên từ chỗ đứng của mình và biết ngay là mụ đi ngăn chặn tốp phụ nữ. Khi đám lính trong sân và ở ngoài xuống ngựa bỏ chạy, anh biết sự khống chế của Grainna lên họ đã mất hiệu lực.
Duncan, Cian, Todd và Ian gặp anh ở cầu thang chính của pháo đài.
“Họ ở đâu?”
Ian dẫn đường, men theo các cầu thang về phía tây và xuống những căn phòng thấp hơn. “Xuống kia.”
Họ chạy, vấp phải những hòn đá và mảnh vỡ cho đến khi nghe một phụ nữ kêu lên. Fin phát cáu vì anh không biết ai vừa thét cả.
Duncan cúi xuống khi có gì đó bay ngang qua đầu anh. Giọng Amber hét lên từ đằng sau.
Fin quay phắt lại.
“Nhanh lên”, anh la lớn, chỉ về phía có âm thanh vọng tới.
Phóng ào xuống cầu thang, Fin xông vào căn phòng bắt gặp Grainna đang đưa tay lên trên đầu. Liz cùng những người khác bay bổng bên mặt đất, họ bị bao bọc xung quanh bằng một quả bong bóng óng ánh nhiều màu sắc.
Duncan phóng lửa về phía mụ phù thủy, phá vỡ sự tập trung của mụ và buộc nhóm phụ nữ rơi thịch xuống sàn.
Todd nổ ba phát súng trúng ngay ngực Grainna khiến mụ ngã ra đất nhưng không hề hấn gì. Mụ đưa tay hất văng khẩu súng ra khỏi tay anh khiến nó rơi xuống sàn, còn Todd thì văng vào tường.
Myra phản công. Nhận thấy những viên đạn không được việc, nên cô dùng sức mạnh khiến Grainna quay mòng mòng, tống mụ đập vào mấy cây cột giường.
Grainna cười sằng sặc, đưa hai tay lên đầu, và biến mất trong một đám khói màu xám.
* * *
“Mụ đã biến đi nơi quái quỷ nào vậy?”, Liz la lên. Từ lối cửa, Tatiana xuất hiện.
Cian há hốc miệng khiến mọi cặp mắt đổ dồn vào cậu. “Là em ư?”
Cô gật đầu và chỉ lên trên đầu trước khi rời khỏi căn phòng.
“Đợi đã”, Cian hét lên khi cậu chạy theo bóng ma của cô. Simon, trong hình dáng sói, đã lên tới đầu cầu thang trước tiên.
Nhanh lên, Simon hét lớn. Mụ ta đang cố thoát thân.
Liz bắt đầu hét lên trước khi cô tới chỗ con trai đang đứng. “Chuyện gì thế, Grainna ư? Mụ phù thủy độc ác đó sợ rồi à?” Có thể chế nhạo mụ ta không phải là ý kiến sáng suốt nhất, nhưng hình như còn hay hơn là cứ thế để mụ chạy thoát.
* * *
Bên ngoài, Grainna ngoái lại khi nghe tiếng hét của Liz, những lời nói của cô khiến mụ thấy nhột nhạt. Tại sao mụ phải chạy chứ? Đây là thế giới của mụ, là triều đại của mụ cơ mà. Những con người này không là gì cả.
Có ánh chớp lóe lên bên trên đầu Grainna, mụ vẩy tay xua tan nó. “Ta tưởng quyền năng của ông hơn thế chứ, Ian.” Mụ nhấc bổng ông lên khỏi mặt đất.
Gió thốc lên dưới chân khiến mụ loạng choạng nhưng không ngã.
Mụ vẽ một đường lửa trước gia đình họ và hít một hơi thật sâu. Khi mụ thổi, lửa bốc lên cao và táp vào họ.
Mưa từ trên cao tuôn xuống, dập tắt lửa cũng nhanh như lúc mụ gọi nó.
Cánh phụ nữ bắt đầu nắm tay nhau.
“Trong ngày hôm nay”, Liz bắt đầu câu thần chú và những người khác đọc theo. Ian nắm lấy tay vợ, con trai, và những người khác.
“Chúng con triệu hồi quyền năng thần thánh.”
Không khí xung quanh Grainna co lại. Mụ phải chạy thôi. Mụ không thể để bị tống đi xuyên thời gian lần nữa được.
Grainna đưa hai tay lên và bắt đầu biến hình.
“Mang đến cho mụ phù thủy này mọi linh hồn mụ ta đã chiếm giữ hay đánh cắp.”
Hồn ma của Tatiana lao về phía mụ ta, hai tay vươn ra. Grainna quên mất việc biến hình và cúi đầu trước cơn giận dữ ghê gớm của cô gái. Một bóng ma đen kịt phóng về phía mụ, rồi một bóng nữa.
Họ kêu rên, la hét, nỗi sầu muộn kéo theo sự giận dữ và hung bạo.
“Hỡi các linh hồn”, Liz hét lên. “Hãy lấy lại sức mạnh của các bạn. Hãy để mụ không còn lại gì ngoài sự giá lạnh.”
Cả gia đình tiến lên phía trước, đoàn kết lại với nhau. Mỗi một người thêm một câu thần chú, thêm sức mạnh để đưa mụ đến cái chết. Mụ cố xua đi những hồn ma nhưng những ngón tay xương xẩu vẫn bấu chặt lấy mặt và cánh tay mụ. Da thịt mụ bắt đầu rách toạc ra.
Cơ thể mụ bắt đầu yếu đi.
“Không còn bất tử nữa, đây là lời nguyền của chúng ta dành cho mụ.”
Grainna rên lên uất nghẹn. Hai buồng phổi của mụ đã dành cho việc thở suốt năm trăm năm giờ đây lục khục bụi. Hai bàn tay mụ bắt đầu teo lại, mụ cố mở mắt để nhìn.
Khi thân người mụ rúm ró đổ ập xuống sàn, Duncan đưa hai tay ra, phóng lửa khiến cơ thể mụ bắt lửa, và sự đau đớn của mọi linh hồn bị tước đoạt từ bàn tay Grainna ập vào trái tim đen tối của mụ để lấy lại những gì thuộc về mình.
* * *
Khi lửa tắt và sự im lặng được thế chỗ bằng những tiếng la hét, ánh mắt Liz dừng lại ở đống bụi đất, nơi Grainna mới đứng lúc trước. Nghiêng đầu sang bên trái, cô thấy Todd nắm tay Myra. Kế đó là Lora và Ian. Amber ôm lấy Cian và Simon. Bên phải, Tara lao vào vòng tay của Duncan. Fin từ chỗ đang đứng bước lên phía trước ôm chầm lấy cô.
Họ đã thành công. Tất cả họ đã sống.
Cô nhìn qua khóe mắt trông thấy Cian bước lên trước, tay chìa ra.
Tatiana là linh hồn duy nhất còn ở lại. Cô chờn vờn bên cạnh Cian, mắt đượm buồn.
Rốt cuộc thì đâu có phải là tất cả họ đều sống.
Cian đưa tay vuốt ve hình ảnh đó, an ủi cô.
“Mẹ”, Simon thì thầm khi cậu đưa tay chỉ lên trên đầu họ.
“Elise.”
Một đám mây bạc óng ánh mang Bà Tổ đến với họ. “Các con làm tốt lắm, nhà MacCoinnichs.” Giọng bà, sang sảng hệt như một dàn đồng ca, chảy mượt như con suối. Bà lơ lửng bên trên đám tro tàn còn lại của Grainna, và đưa tay biến nó thành một ngàn viên ngọc trai lấp lánh vàng.
Elise hạ xuống đất, bước ra khỏi quầng sáng ngũ sắc, và hiện ra bằng xương bằng thịt trước họ. Khuôn mặt không tì vết của bà mịn như sứ, và nụ cười rõ ràng hệt như món quà khi bà nhìn Liz. Chỉ nhìn bà thôi Liz như thoáng thấy được thiên đường.
“Tất cả các con đều chiến đấu với lòng quả cảm và bất khuất. Các con đã kết hợp giữa tương lai và quá khứ để tiêu diệt Grainna. Chúng ta muôn đời biết ơn các con.”
“Chúng con đã để lộ danh tính trước người khác. Liệu thế có an toàn không?”, Liz hỏi.
“Đừng lo, Elizabeth. Chúng ta đã gạn lọc nhiều hình ảnh ra khỏi tâm trí của những người chúng ta cảm thấy sẽ có thái độ soi mói hay tìm cách làm hại đến gia đình con bởi vì họ biết các con là ai và như thế nào. Những người khác, giống như các con, sẽ vẫn còn nhớ.”
“Những hòn đá thiêng thì sao ạ? Chúng con chỉ còn ba viên.”
Elise đưa mắt sang Tatiana lúc này vẫn lơ lửng bên cạnh Cian. “Chỉ chỗ cho họ đi cháu.”
Tatiana gật đầu và chìa tay về một cái tủ kê sát tường. Cian mở chốt và tìm thấy ba viên bị mất.
“Những hòn đá này được giao phó cho các con, gia đình các con. Khi nào các con có đi đâu mà không cùng nhau, mỗi người hãy mang theo một hòn.”
“Không cùng nhau? Bà nói thế là sao ạ? Chúng con sẽ bị chia cắt hay sao?”
Elise đặt tay lên cánh tay Lora. “Chỉ khi nào các con muốn vậy thôi.”
“Vậy là nếu cần về tương lai thì không được nữa phải không?”
“Không. Grainna đã bị tiêu diệt rồi thì giờ các con có thể chỉ cần dùng một hòn cho mỗi lần đi.”
Liz đưa mắt nhìn con trai. Họ có thể về nhà nếu muốn rồi. “Chúng con có thể đi về bất kỳ lúc nào ư?”
“Mọi thứ đều có giá cả, Elizabeth. Hãy cẩn thận khi sử dụng các hòn đá. Đừng cố trở về bất kỳ thời gian nào mà con đã từng trải qua. Kết quả sẽ không mấy... dễ chịu.” Elise hướng về Cian. “Con không thể mang cô ấy về được.”
“Tại sao? Tại sao cô ấy phải chết chứ?” Giọng cậu vỡ vụn.
“Nhìn lại đi, Cian. Linh hồn Tatiana không chết. Nó vẫn còn sống. Cô ấy chuộc lỗi bằng việc trở về giúp các con chiến thắng Grainna. Cuối cùng cô ấy cũng đã tìm được sự bình an. Từ trước đến giờ cô ấy chưa khi nào thấy bình an cả.”
“Cô ấy đã bị cướp khỏi tay con.”
“Linh hồn cô ấy sẽ sống trở lại. Và linh hồn con cũng vậy. Hãy nhìn quanh con đi, hãy nhìn vào tình yêu nơi gia đình con đi.”
Khi một giọt nước mắt lăn xuống má, Liz phải nhắm mắt lại. Nỗi đau của Cian, có thể chạm vào được.
“Nào, cháu. Hãy an ủi người yêu của con, bảo nó tiếp tục sống tốt.”
Tatiana chờn vờn bên cạnh Elise. Lần này khi mở miệng, cô cất thành tiếng.
“Đừng buồn thương nữa, Cian. Em đã biết trước tương lai. Anh sẽ lại yêu lần nữa. Con trai anh sẽ là những chàng trai trọng danh dự, những đứa con gái xinh đẹp và thừa hưởng đôi mắt của anh.”
Cậu nghiêng đầu sang một bên khi cô đưa tay vuốt má cậu. Gương mặt cậu đã bớt vẻ đớn đau.
Hồn ma của Tatiana hôn lên má cậu. “Chào tạm biệt. Cảm ơn về tình yêu anh dành cho em, đó là tình yêu duy nhất em nhận được trong cuộc đời này. Em sẽ mãi mãi biết ơn về điều đó.” Tatiana bay vút lên trên và biến mất theo một cơn gió thoảng.
Elise đưa tay vuốt má Cian, mỉm cười khi bước đến bên Amber và cũng làm tương tự như thế. Bà chạm vào từng người, mang tới cho họ tất thảy sự bình yên và tươi vui.
“Hãy sống lâu và sống vui nhé, các con. Hãy yêu thương nhau và dạy con mình bài học từ những chuyện đã xảy ra ở đây hôm nay.” Nói xong, Elise bước trở vào quầng sáng ngũ sắc và biến mất.
“Tôi nghĩ chúng ta xứng đáng được tổ chức tiệc ăn mừng”, Liz lên tiếng sau khi tất cả họ đều hít vài hơi thật sâu. Cô đưa mắt nhìn Cian để ước đoán những suy nghĩ của cậu lúc này. “Trừ phi cậu không đồng ý, Cian.”
Chàng thanh niên nhìn lên, mỉm cười. “Đồng ý chứ. Tatiana từng có mặt trên đời này cũng là điều đáng ăn mừng lắm chứ.”
Ian đặt tay lên vai con trai và hai người đi ra khỏi pháo đài.
* * *
“Mọi người chắc biết tiệc tùng là thế nào rồi chứ hả, MacCoinnich”, Liz gọi vống lên, át cả tiếng ồn ào của những người đang vui chơi trong sân, số thì đàn, số thì nhảy múa và cười đùa cùng nhau.
Nhóm chiến binh chạm cốc, không ngớt đón nhận những tiếng hoan hô vang dội và những lời khen tặng từ đám người ở lại canh giữ pháo đài Brisbane. Một buổi yến tiệc ê hề thức ăn và rượu ngon khiến ai nấy đều chếnh choáng.
Fin không rời khỏi Liz lấy một phút kể từ lúc họ tắm rửa và thay quần áo phù hợp.
Cánh phụ nữ mặc những chiếc váy đẹp nhất và cài hoa lên tóc. Tara khiêu vũ với Duncan trong lúc bồng con trai trên tay, còn Myra dạy Todd một vài điệu nhảy thời đại này, thỉnh thoảng dừng lại hôn chồng. Amber và Simon nhảy múa với bọn trẻ con cùng lứa, ngay cả Cian cũng bật cười theo họ.
Liz nhìn quanh đám người, tìm Ian và Lora. Cô để ý thấy một đôi đang tách nhóm, hai đầu chụm vào nhau. “Đi đi Lora”, cô thì thầm, tủm tỉm cười.
Tara loạng choạng, kéo theo Myra và Amber. “Này, các chị em, giống như chúng ta đã xong việc ấy nhỉ.” Tara giơ ly rượu lên cao.
“Thành công rồi.” Liz chạm cốc với những người khác và uống cạn.
“Chúng ta đã thành công.” Cánh đàn ông sán tới sát đằng sau họ.
Fin quàng tay quanh người Liz, cô ngả đầu ra sau tựa lên vai anh. “Em không thể tin được chuyện này đã kết thúc. Không còn đánh đấm, không có lo âu.”
“Hệt như mặt trời chiếu sáng lần đầu tiên vậy”, Amber nói.
Liz xoay lại trong vòng tay Fin. “Em không biết về chuyện đó đấy. Với em mặt trời vẫn luôn chiếu rọi mặc kệ kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đấy.”
Fin áp môi mình vào môi cô dịu dàng, ráo riết. Liz dịch sát vào người anh và khi anh cố dứt ra, cô cố ôm lấy đầu anh và khiến anh hòa nhịp cùng cô trong một nụ hôn say đắm. Khi anh buông cô ra, đầu cô choáng váng và lảo đảo.
Duncan bật cười vang, và những người khác hùa theo. “Ánh mặt trời và cả ánh trăng nữa chứ, em yêu”, Fin nói thêm.
“Nghe bảo đám cưới của Brisbane và Regina được tổ chức lại”, Todd lên tiếng.
“Ai đó nói Brisbane thông báo buổi lễ thành hôn sẽ diễn ra vào sáng mai.”
“Ông ta không muốn cô ấy đi khỏi lần nữa.” Duncan đảo mắt. “Tôi không biết tại sao.”
Họ cười phá lên.
“Có thể ông ta yêu cô ấy”, Amber góp chuyện. Liz so vai. “Có thể.”
“Có phải thực sự là mình có thể về nhà nếu muốn không?”, Simon hỏi
Fin nắm chặt hai vai cô. Lưng cô căng cứng với sự căng thẳng tương tự. “Elise nói thế.”
“Con muốn vậy ư?”, Fin hỏi.
Simon nhìn anh chăm chăm, rồi bắt gặp ánh mắt mẹ. “Con nghĩ còn tùy.”
“Tùy vào điều gì, Simon?”
Một nụ cười lém lỉnh xuất hiện trên môi cậu. “Tùy thuộc vào việc liệu mẹ có thành thật hay không thôi.”
Todd cười phá lên. Tara che miệng, và Cian phun sạch chỗ rượu vừa mới uống.
Có duy nhất hai người không cười là cô và Fin. “Sao hả?”, Simon hỏi.
“Simon”, Liz mắng.
“Thôi mà mẹ. Con có quyền biết.”
Cô toan bảo con trai thôi dồn ép mẹ đi, nhưng Fin cắt ngang, “Con nói xem, vậy là con ủng hộ mẹ và chú lấy nhau phải không?”.
Simon đảo mắt. “Đương nhiên rồi.” Thái độ trẻ con thế chỗ cho câu hỏi người lớn một lúc trước đó.
“Vậy là xong, chú nghĩ chúng ta không cần bàn cãi gì nữa. Mẹ cháu và chú sẽ kết hôn, hai mẹ con sẽ ở lại đây.”
Simon há hốc miệng. “Thật sao?”
Liz đấm vào ngực Fin, “Này. Anh quên một chuyện nhỏ ở đây rồi phải không?”.
Nhìn cô với vẻ ngây thơ, Fin nói. “Đâu có. Anh nghĩ mọi chuyện thế là đã rõ ràng rồi mà.”
“Em không nghĩ vậy đâu.”
“Chuyện gì thế, em yêu? Simon có quyền...”
Liz túm lấy áo anh kéo ra xa mọi người. “Fin, anh đúng thật là. Điều gì khiến anh nghĩ mình có trách nhiệm với cuộc sống và tương lai của em như thế?”
“Bởi vì”, anh nói, dịch sát vào người Liz và ôm chặt lấy cô.
Anh thật tuyệt, thật đúng như cô mong đợi, cho dù hai người vẫn thường đấu khẩu với nhau.
“Bởi vì điều này.” Môi anh tìm đến môi cô, lưỡi anh dò tìm lưỡi cô xoắn xuýt, đòi hỏi, đánh dấu. Cô tan chảy và khẽ rên lên khiến anh cười khùng khục trong lồng ngực.
Anh dứt ra và đợi cho đến khi cô mở mắt rồi anh nói, “Bởi vì anh yêu em. Vì ta thuộc về nhau”.
Tim cô đập liên hồi như muốn vỡ oà. “Những lý do đó rất xác đáng.” Liz hôn anh cuồng nhiệt, cho anh biết cô muốn anh đến mức nào. “Em yêu anh.”
“Vậy tốt rồi. Hai người yêu nhau sẽ lấy nhau và có một cuộc sống viên mãn.” Anh lại hôn cô, khiến cô quên tất thảy mọi người xung quanh, và cho cô thấy cuộc sống của họ sẽ tươi đẹp như thế nào.
The End.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề