Số lần đọc/download: 3001 / 41
Cập nhật: 2017-08-29 15:39:09 +0700
Hồi 32: Hàn Băng Cực Hỏa
R
ời xa cổ tự, rời xa nơi chôn cất người tình chỉ mang theo canh cánh bên lòn hận thù đau xót vô cùng.
Đông Bích càng khổ tâm hơn khi biết tin của Cái bang cho hay là Cung chủ Tuyệt cung đã luyện xong những bí quyết của Bí kíp toàn thư và có lẽ nay mai sẽ hiện thân trên giang hồ để hoàn thành mộng bá chủ võ lâm.
Đã mấy ngày xa nơi Bình Tâm tự mà hình ảnh Tô Tiểu Bình bất ngờ như trước mặt chàng.
Đông Bích quay sang nói với Vương bất lão:
- Đại ca à! Bây giờ chúng ta phải tìm cho ra nơi tọa lạc của Tuyệt cung, nếu chậm trễ sẽ sanh biến cho võ lâm.
Vương bất lão trong giờ phút suy tư cũng cảm thấy cuộc đời giang hồ thật nguy nan, lão nói:
- Tiểu đệ nói phải, song cũng phải nhờ Cái bang truy tin để cho chúng ta biết chứ hiện thời đại ca cũng như tiểu đệ, chúng ta cứ cố tìm rồi tới đâu hay tới đó.
Vừa lúc đó có tiếng chuông ngân vang.
Kinh.... coong....
Cả hai chợt giật mình, thì từ nơi mé rừng, một đại sư phất phới đi ra.
Vừa gặp hai người đại sư hân hoan ngay:
- Mô Phật, thật hữu duyên nên được tái ngộ với nhị vị.
Đông Bích reo lên:
- Lão đại sư, lâu quá vãn bối hoài trông đại sư, hôm nay may mắn sao được gặp đại sư chắc có điều gì chỉ dạy.
Vương bất lão chen vào:
- Huyền Không đại sư lại quên Vương bất lão rồi sao?
Lão đại sư chắp tay cười liền:
- Mô Phật! Vương đại hiệp đừng phiền bần tăng vì bần tăng đang đi tìm quí vị đại hiệp đây!
- Để làm gì?
- Vì tình hình võ lâm của chúng ta sắp đến ngày nguy biến rồi.
- Sao vậy?
- Vì bọn Tuyệt cung với thật nhiều cao thủ trợ giúp đang công khai xuất hiện buộc các đại môn phái phải quy hàng và tôn trọng luật lệ Tuyệt cung.
- Vô lý thế!
- Cũng vì thế mà bần tăng phải bôn ba tìm kiếm khắp nơi để thông báo cùng nhau chung sức tiêu diệt địch.
Rồi lão đại sư nói tiếp:
- Vì còn nhiều đại sư, nên bần tăng xin kiếu từ hẹn gặp khi khác.
Đông Bích có nhiều ân tình với Huyền Không đại sư nên rối rít:
- Ủa mới được hội ngộ chưa bao lâu, đại sư lại bỏ vãn bối đi rồi.
Huyền Không đại sư cười thật hiền hòa:
- Đại sự sắp đè nặng trên vai Đông Bích thiếu hiệp rồi đó. Nhưng sau lưng thiếu hiệp lúc nào cũng có chúng tôi hỗ trợ cả.
Rồi đại sư nhìn qua Đông Bích với ánh mắt chan chứa cảm tình:
- Bần tăng cũng xin chia buồn về sự thất tung của Thánh Kiếm Nam Chính Hùng và lời hỏi thăm tới lệnh phu nhân.
- Đại sư có quen biết với phụ thân phụ mẫu vãn bối.
- Có.
- Vậy thì vui quá, mà tiếc là không được gặp đại sư nhiều để nghe những lời chỉ dạy.
- Mô Phật, thiếu hiệp hãy cứ làm theo lương tâm là hành động đoan chính rồi.
Huyền Không đại sư tiếp luôn:
- Thôi, đến đây bần tăng xin được kiếu từ.
Vừa nói bóng lão đại sư phất phới mất dạng nơi phía rừng, để lại sự ngẩn ngơ cho hai người.
Đông Bích quay sang nói với Vương bất lão:
- Chúng ta đi chứ đại ca?
- Ừ!
Hai con tuấn mã lại lao mình đi đưa theo Đông Bích và Vương bất lão trên lưng.
Qua ngày hôm sau.
Trong lúc hai người đang thả kiệu cho ngựa được thảnh thơi thì có tiếng vó ngựa rập rền, nện trên đường đá ở khúc quanh triền núi.
Chẳng bao lâu, một con tuấn mã sắc lông đen tuyền, chở trên lưng một người từ xa chạy đến, vó ngựa như long phi mỗi lúc một gần.
Đông Bích trố mắt nhìn con tuấn mã không chớp. Điều đáng chú ý nhất là trên lưng con ngựa, một lão nhân mặt mày hốc hác, tái nhợt như tờ giấy vàng. Tuy ngồi trên lưng ngựa mà toàn thân lão run lẩy bẩy lắc lư như chực muốn rơi xuống đất.
Đông Bích là một chàng trai giàu lòng nghĩa hiệp, trước cảnh lâm nguy như vậy không thể đứng nhìn, chàng phóng mình vọt tới. Vừa ngay lúc ấy, thân hình lão nhân ngồi trên lưng ngựa cũng vừa té xuống.
Chàng kêu lên một tiếng hoảng hốt, vừa đưa tay đỡ lấy lão nhân vừa la lên:
- Trời ơi! Túy lão tiền bối, sao ra nông nổi này?
Vương bất lão cũng hoảng hốt:
- Giang huynh, sao thế này?
Con tuấn mã mất đà chạy trờ tới mấy trượng, nhưng nó đã dừng ngay lại khi biết chủ nhân gặp phải tai nạn và quay lại chạy đến bên cạnh Đông Bích, dí mũi vào Túy lão cất tiếng hí não nề.
Đông Bích thấy Túy Hồ lão tử tỏ ra đau đớn phi thường lại mang nhiều thương tích đến hồi kiệt sức, không sao gượng được nữa.
Chàng lo lắng hỏi:
- Tiền bối cảm thấy đau đớn lắm phải không?
Hơi thở phì phà, Túy Hồ lão tử nói ú ớ:
- Mau đỡ lão phu lên ngựa chạy trốn. Đằng sau có đại địch đuổi theo ta rất gấp.
Đông Bích hiểu ngay tình trạng ngặt nghèo của Túy Hồ lão tử vì lão ta là một cao thủ mà phải bị thương như thế này ắt hẳn địch nhân phải rất mạnh.
Chàng liền lấy một hoàn thuốc màu hồng bỏ vào mồm Túy Hồ lão tử và nói:
- Lão tiền bối, hãy cố gắng uống viên thuốc này đi, mọi việc nơi đây có vãn bối và đại ca Vương bất lão sẽ lo liệu.
Tức thì đàng sau có tiếng vó ngựa dồn dập đuổi tới.
Túy Hồ lão tử đã mệt lả người nhưng nghe tiếng vó ngựa, lão ú ớ nói mấy tiếng:
- Nguy rồi!
Vừa lúc đó trước mặt chàng bỗng hiện ra hai con tuấn mã chạy vừa đến như gió, đồng thời với giọng eo éo hét lớn:
- Muốn sống hãy ném lão quỷ đó cho mau.
Tiếng nói chưa dứt, hai luồng kình lực uy mãnh vô cùng, nhắm ngay mặt Đông Bích tống tới.
Đông Bích thất kinh, toan buông Túy Hồ lão tử để đối phó thì bỗng nhiên có một luồng chưởng lực phát ra chận ngay hai luồng chưởng lực của đối phương.
Luồng chưởng lực đó do Vương bất lão đã nhanh tay sử dụng để đỡ cho chàng.
Đông Bích nhận biết nguy cơ còn nhiều, chàng quay sang nói với Vương bất lão:
- Đại ca hãy để hai tên đó cho tiểu đệ, đại ca hãy săn sóc Túy Hồ lão tiền bối.
- Được, hãy để đó cho ta.
Vương bất lão vừa nói liền đến đỡ Túy Hồ lão tử và giúp lão vận công chữa thương.
Trong khi đó Đông Bích đã đứng chận trước hai tên địch nhân.
Giữa lúc đó, trên đường bỗng hiện ra một loạt mười hai con tuấn mã. Mười hai con tuấn mã này chở trên lưng mười hai tên đại hán với những khuôn mặt dày dạn, những bắp thịt gân guốc rám đen, hai gò thái dương nhô cao, chứng tỏ họ đều có nội công thâm hậu.
Khi đoàn người ngựa mới đến gò cương, thì một lão nhân cỡi trên một con ngựa màu vàng đi nước kiệu tiến đến.
Không khí trở nên căng thẳng phi thường, Đông Bích nhìn hai tên địch nhân đứng trước mặt chàng độ năm trượng. Cả hai cặp mắt lồ lộ hung quang rọi thẳng vào mặt Đông Bích bằng những tia giết người.
Một tên trong số hai địch nhân buộc miệng kêu lớn một tiếng ngạc nhiên:
- A!
Rồi hắn hỏi Đông Bích:
- Các hạ là ai?
Đông Bích nghe đối phương quát hỏi chỉ bĩu môi “hừ” một tiếng không trả lời. Chàng chỉ chú ý đến người cỡi con ngựa vàng. Một người trong nhóm mười hai người kỵ mã cất giọng oang oang:
- Bạch y thư sinh, chúng ta đối với nhau rất cách biệt, chẳng khác nước giếng với nước hồ, thế thì việc gì phải xâm phạm đến hành động của nhau?
Đông Bích vẫn giữ trên môi một nụ cười khinh bỉ, hét lớn:
- Hừ! Chúng bây ỷ đông hiệp yếu, hành động ấy đâu phải là anh hùng!
- Hừ! Có phải ngươi muốn can thiệp vào việc này chăng?
- Dĩ nhiên!
Cả bọn đại hán đều đỏ mặt, cơn giận bốc lên khiến người nào người nấy cũng quái gở lạ lùng.
Lão cỡi con ngựa vàng gầm gừ:
- Thằng nhỏ, ngươi chớ có đại ngôn khoác lác.
Đông Bích tức giận lớn tiếng:
- Lão ma đầu Hàn Độc Ma Tôn, ngày trước lão còn nhớ lão đã hạ sát Ngự Thanh Y Lang và một chưởng Hàn Băng Độc Trùng Phân Cốt chưởng để sát hại ta. Nhưng trời cao có mắt, ta không chết thì ngày nay ngươi phải chết.
Người cỡi con ngựa vàng chính là lão Hàn Độc Ma Tôn, nghe Đông Bích nhắc lại chuyện cũ lão bỗng cười sặc sụa rồi nói:
- Thằng nhỏ, ngày trước ngươi may mắn thoát chết để mấy lúc gần đây ngươi gây loạn trên giang hồ, tội ấy so với ngày trước ngươi phải lãnh gấp hai lần chết mới được.
Đông Bích mặt đầy sát khí:
- Hừ! Lão ma đầu, nợ giết người ngày nay ngươi hãy trả đây.
Vừa dứt lời, chàng bước lên một bước, song chưởng chuẩn bị thì mười hai tên đại hán tuốt kiếm cầm tay phòng thủ. Tất cả đều dừng chân, đứng thẳng người thủ thế, đôi bên chỉ còn cách nhau hai trượng.
Đông Bích quắc mắt sáng ngời nhìn qua một lượt rồi cất giọng nói:
- Việc ta đã định, không bao giờ đổi ý. Nếu các ngươi không bằng lòng thì hãy xem đây.
Vừa dứt lời, chàng phe phẩy cây quạt bước tới hai bước.
Mười hai tên đại hán hầm hầm nổi giận, đồng hét lên một tiếng như sấm sét:
- Bạch y thư sinh! Thế là mạng mi hôm nay đã hết rồi.
Soạt! Soạt! Soạt!
Mười hai thanh trường kiếm nhất loạt tuốt ra khỏi vỏ, kiếm khí như giao long xuất hải, chớp lóe tứ bề, xung tỏa vào người Đông Bích như những tia chớp ngang trời.
Trước khí thế hùng mạnh của mười hai thanh trường kiếm, Đông Bích hét lên một tiếng, tay hữu chàng vũ động chiếc quạt tạo thành một vầng bạch quang tỏa như muốn ngàn ánh sao bạc đồng thời với thân pháp “Cửu thức bộ hình”, thân hình chàng chập chờn như chiếc bóng ma và đột nhiên chiếc quạt của chàng quay thành một vòng tròn đánh vẹt mười hai thanh trường kiếm của đại địch qua một bên, thừa thế chàng nhảy vọt ra khỏi vòng vây với một thế “Thần Ảnh Phi Thiên” đến bên mười hai con tuấn mã của đối phương đang đứng đàng sau, cách hơn mười trượng.
Chàng cất tiếng cười ha hả. Nhìn bầy tuấn mã nói:
- Chủ nhân của các ngươi là những tên đại bợm còn thối tha hơn lũ ngựa chúng mày, thật khó lòng tha thứ được.
Mười hai tên đại hán nổi giận mặt hầm hầm, nhưng nhất thời còn ái ngại chưa dám tấn công quyết liệt.
Bây giờ Đông Bích ngang nhiên thoát khỏi vòng vây, dĩ nhiên là chàng đã áp đảo tinh thần đại địch, vì vậy dù tức giận cành hông, mười hai tên đại hán không dám lại gần chàng.
Hơn nữa, tên đại hán ma đầu Hàn Độc Ma Tôn đã làm cho bọn này nể sợ chưa tấn công vì chưa có lệnh của lão ta nên chúng chỉ hăm hết chờ đợi.
Nhìn lại bên mười hai tên đại hán, chàng nói giọng hách dịch:
- Chúng bay đứa nào muốn chết thì cứ động thủ đi.
Trong mười hai tên có hai tên lỗ mãng nhất không chịu nổi, vẹt đồng bọn nhảy ra một lượt, vểnh râu trợn mắt hét to:
- Thằng oắt con, mày chớ phách lối, khinh người thái quá vậy hãy tiếp chiêu.
Tiếp theo tiếng hét, hai tên đại hán sử dụng hai thanh kiếm vun vút, kiếm quang chớp nhoáng xoáy vào người Đông Bích.
Nhưng chàng thiếu niên này bình tĩnh phi thường, chỉ mỉm môi cười, đợi cho hai lưỡi kiếm công sát tới mình.
Đột nhiên, chiếc quạt lại bất thần tung ra tuyệt chiêu, chỉ nghe tiếng la “á, á” não nùng là hai tên đại hán cổ tay gãy lìa, giãy đành đạch trên vũng máu chết tươi.
Mười tên đại hán còn lại trông thấy kinh hoàng trước cái chết chẳng ai đủ can đảm, vì vậy bọn chúng chỉ đứng trơ trơ nhìn không dám xông tới nữa.
Lúc này lão đại ma đầu bệ vệ từ từ bước ra lên tiếng:
- Bạch y thư sinh, ngày nay ngươi đã tiến bộ nhiều nhưng hôm nay gặp lão gia thì đời ngươi kể như tàn.
Rồi lão nhìn mười tên đại hán vừa rồi và quay sang nói với Đông Bích:
- Những tên đại hán này cũng đều là cao thủ cả, song vì không biết kết hợp nên thất bại dễ dàng như vậy. Lý ra, ta đã ra tay tiếng độ ngươi rồi, song ta muốn bọn này chứng minh cho ngươi thấy sức lực của mười ngọn kiếm quán xuyến này.
Lời lão nói vừa dứt tức thì mười tiểu đại hán lập tức chia thành hai toán tấn công Đông Bích.
Ánh kiếm sáng người vun vút, kiếm khí, kiếm quang chớp giăng một vùng dày đặc quyết liều sanh tử cùng Đông Bích.
Chàng vẫn bình tĩnh tránh né, đỡ gạt từng lưỡi kiếm và chiết từng chiêu thức nên mười tên đại hán cảm thấy vất vả nếu muốn gây chút áp lực cho Đông Bích.
Trận chiến càng lâu càng thêm ác liệt song Hàn Độc Ma Tôn vẫn đứng lượt trận cho đồng bọn của lão một cách tự đắc.
Bỗng tiếng la hét của bọn mười đại hán cùng thoát ra một lúc để áp đảo đối phương và lúc bấy giờ bọn chúng đã giở tuyệt chiêu hòng mong phân thây chàng trai trẻ.
Bóng kiếm chập chùng bao phủ nhưng cũng trong giây phút ấy, cây quạt kỳ lạ mà Bạch y thư sinh sử dụng lại được xếp lại để hai đoản đao nơi nan quạt vọt ra hai lưỡi Âm Dương kiếm tạo thành hợp kiếm duy nhất.
Trong khi địch nhân chưa nhận ra kịp sự huyền diệu đó thì với cây quạt đã biến thành đoản kiếm Đông Bích liền tung một tuyệt chiêu tột cùng kỳ diệu của phái Không động. Bóng kiếm như muôn vạn đóa hoa trong chiêu Vạn Hoa Đua Nở và cũng trong lúc đôi mắt chưa phân biệt được vị trí chính xác của lưỡi kiếm thì hàng loạt tiếng thét vang lên:
Á.... á..... á..... Và tiếp theo mười thân xác đại hán ngã rập xuống mặt đất dãy chết tức thì.
Thật không ngờ sự việc xảy ra quá nhanh chóng như vậy nên dù muốn can thiệp cũng đành vô phương nên Hàn Độc Ma tôn lửa giận nghi ngút hét to:
- Ngươi hãy nộp mạng đây.
Tiếp theo tiếng hét là bóng chưởng chập chùng đột công Đông Bích.
Chàng cũng không ngần ngại cử song chưởng đối địch.
Nhưng vì chàng lơ đễnh nên khi tiếng chưởng phong nổ dứt thì chàng cảm thấy một luồng lãnh băng xuyên vào huyệt đạo của chàng.
Lập tức chàng ngưng tụ công lực ngầm đẩy luồng lãnh băng thoát ra ngoài trong khi lão ma đầu đắc ý nói:
- Bạch y thư sinh, ngươi đã bị băng trùng xâm nhập và chỉ trong chốc lát thân ngươi sẽ đau đớn và chết dần.
Sau khi đẩy luồng độc trùng ra, chàng cười âm trầm:
- Ngày trước ngươi đã dùng Hàn Băng Độc Trùng Phân Cốt chưởng để đánh chết Ngự Thanh Y Lang và cả ta nữa, vậy ngươi phải đền mạng hôm nay.
Dứt lời chàng liền sử dụng một loạt ba chiêu của bộ chưởng pháp Âm Dương Thiên Toàn chưởng ra phản kích nhằm phá tan độc chưởng của lão ma. Nhưng với hơn trăm năm tu luyện, lão ma đầu bản lảnh thật kinh hồn, những chưởng phong lạnh lùng của lão thoát ra ào ạt như muốn làm thành băng tuyết một vùng nơi đấu trường.
Một già một trẻ đều cử chưởng, sử dụng tuyệt chiêu đấu nhau kịch liệt.
Mười hiệp.
Ba mươi hiệp.
Rồi năm mươi hiệp....
Sức lực đôi bên đều còn dũng mãnh.
Đột nhiên lão ma đầu tóc tai dựng đứng hét lớn:
- Hãy xem tuyệt chiêu.
Tức thì một vùng chưởng phong trắng mờ như sương bạc ùn ục lấp lánh cuốn phăng đi với sức tàn phá kinh khiếp.
Không chậm trễ, Đông Bích đành sử dụng Huyết Quang nhất thức với mười thành công lực, gây thành một vùng chưởng phong đỏ như máu và sức nóng kinh người chụp vào chưởng phong của địch.
Ầm! Ầm!
Sau tiếng nổ vang là những tiếng nổ lách tách.
Và nơi đấu trường lão ma đầu mặt trắng lạt, ngã ngồi xuống đất về phía sau một trượng dài, miệng phun ra từng ngụm máu tươi.
Riêng về Đông Bích bị đẩy lùi tám bước, thân hình lắc lư, máu nơi khóe miệng rỉ ra một dòng.
Cùng lúc đó chàng liền bước lên hai bước quát:
- Lão ma đầu hãy nộp mạng!
Tức thì bóng chàng theo “Cửu thức bộ hình” như bóng ma chập chờn vọt đến bên lão ma đầu và chỉ nghe một tiếng kêu thật não nùng:
- Á....
Tức thì chiếc đầu của đại ma đầu Hàn Độc Ma tôn đã rời khỏi cổ văng ra ngoài xa ba bốn trượng, huyết phun ra đỏ ối!
Một đời ma đạo vùng vẫy giang hồ cũng đành chôn xương gởi xác nơi này thật là phí đi bao năm tu luyện.
Đông Bích nhảy đến cầm chiếc đầu lâu cười sang sảng:
- Hồn thiêng ông ngoại hãy về chứng giám và chắc sẽ hài lòng nơi cửu tuyền.
Bỗng bên tai chàng nổi lên một tràng cười lanh lảnh, tiếng cười trong như tiếng chuông ngân, tiếp theo một giọng nói ủy mị:
- Đông thiếu hiệp hành động không kém phần ác độc, dã man....
Đông Bích giật mình quay lại một vòng, đưa ánh mắt rọi khắp bốn phía, bất giác chàng sửng sốt, trầm giọng nói:
- Ồ! Lại tái ngộ với Quận chúa Sa Ly.
Phải. Chính người vừa thốt ra câu nói ấy là một thiếu nữ, là Quận chúa của Tuyệt cung, tuổi độ trăng tròn lẻ, vóc mình thon, mắt phượng mày ngài, mũi quỳnh môi thắm, hiện ra như một đóa phù dung giữa mùa xuân mộng. Trẻ đẹp không bút nào tả nổi.
Nàng nhìn Đông Bích giọng ngọt ngào:
- Thật lâu quá mới tái ngộ với Đông thiếu hiệp! Đông thiếu hiệp vẫn mạnh giỏi chứ?
Đông Bích hễ nhìn thấy nàng là nhớ đến Tuyệt cung thì lòng hận lại sôi sục. Nên dù có cảm tình với nàng Quận chúa Sa Ly thế nào đi nữa chàng cũng hầm hầm.
- Nhờ trời tôi vẫn bình an và có lẽ Cung chủ của Quận chúa đã hài lòng vì lấy được tất cả những miếng ngọc. Như vậy Quận chúa cũng có công đấy chứ?
Quận chúa Sa Ly ấp úng:
- Cái đó.... Cái đó.... tôi không am tường....
Đông Bích lại cất tiếng cười chua chát nhìn những xác chết nói:
- Quận chúa không am tường chăng? Thật ai mà hiểu nổi....
- Nhưng....
Đông Bích chận lời:
- Nhưng vì quyền lợi của Cung chủ mà Quận chúa đã nói tại hạ là ác độc dã man trong việc báo thù hạ môn đồ Tuyệt cung chăng?
- Hứ! Tại sao thiếu hiệp lại khó khăn vậy?
- Tính tôi vẫn thế, chứ đâu có gì gọi là khó khăn!
- Nhưng thiếu hiệp trách móc làm gì?
- Việc này không can dự đến Quận chúa kia mà!
Quận chúa Sa Ly thoáng nét giận dữ:
- Đối với việc này tôi muốn gánh vác, muốn bao quản đấy!
Tục ngữ có câu “Trai lành rất ngại đối phó với gái đẹp”.
Hơn nữa trong đầu óc chàng lúc nào cũng nghĩ Quận chúa Sa Ly là người của Tuyệt cung thì không phải ngay thẳng gì. Trái lại Quận chúa Sa Ly dầu có nhiều tình cảm với Đông Bích chăng nữa nhưng nàng cũng phải hành động theo mệnh lệnh và đã tức giận trước thái độ của Đông Bích nên nàng đã hằn học với chàng.
Tuy muốn cho qua câu chuyện nhưng nghe nàng nói thế, Đông Bích mỉm cười nhạt bảo:
- Nàng muốn bao quản, gánh vác thì hãy đến trước xác bọn chúng mà lo.
Nói đến đây chàng nhắc mình nhảy sang một bên toan lao người đi.
Quận chúa Sa Ly đôi mắt long lanh như hai luồng điện vừa thấy Đông Bích nhếch động đã phóng mình đến trước, chận lối đi, cất giọng lanh lảnh khiêu khích:
- Ta muốn bao quản luôn cả ngươi nữa đấy!
Đông Bích nhận thấy Quận chúa Sa Ly vô cớ hiện ra gây sự, bực mình nên ngôn ngữ trở nên gay gắt liều lĩnh:
- Nàng bao quản đến ta? Ồ! Hạnh phúc thay! Nhưng ta là gì của nàng.... mà ma muốn bao quản chứ?
Câu nói của chàng vừa châm biếm, vừa khiêu khích khiến Quận chúa Sa Ly vừa thẹn vừa giận, đôi má đỏ bừng. Nàng đưa ngón tay xỉ vào trán Đông Bích nói với giọng giận dữ:
- Ngươi biết gì mà ngỗ nghịch với bản Quận chúa.
Đông Bích ngơ ngác:
- Ngỗ nghịch ư? Cô nương bảo tôi ngỗ nghịch cái gì?
- Ngươi là con cáo già, đừng giả say giả tỉnh!
Đông Bích mỉm cười:
- Thật không hiểu cô nương muốn nói gì?
Quận chúa Sa Ly hét lên:
- Đồ ngốc tử!
Đông Bích bị mắng sượng sùng đỏ mặt. Chàng lại nghĩ không nên đùa với người đẹp, muốn thoát nạn chỉ chạy trốn là thượng sách.
Nghĩ như vậy, chàng ngầm vận nội lực nhảy vọt qua đầu của thiếu nữ, co giò chạy như bay.
Quận chúa Sa Ly đâu chịu cho chàng thoát đi một cách dễ dàng như vậy, nàng nhún mình một cái, toàn thân như vệt khói hồng, phút chốc đã vượt qua giăng tay đón chàng lại.
Đông Bích cau mày bực bội trước trò chơi ranh mãnh của Quận chúa, chàng toan đưa tay xô nàng tránh một bên, nhưng nàng đã lanh miệng cất giọng ngọt ngào:
- Này này! Chúng ta bàn câu chuyện quan trọng.
- Chuyện gì?
Quận chúa Sa Ly ngập ngừng nhưng chưa biết nói lời gì, đứng ú ớ.
Đông Bích mải lo đến thương thế của Túy Hồ lão tử mà Vương bất lão đã mang đi chữa thương, nên không muốn dằn dai mất thời giờ vô ích. Một lần nữa chàng ngầm vận khí định dùng thuật khinh công để tránh sự đùa dai của Quận chúa.
Nhưng nàng Quận chúa Sa Ly vẫn không chịu kém, vẫn luôn luôn theo bám chàng sát gót, sau cùng nàng chạy song song với Đông Bích.
Chàng bực tức hét to:
- Nàng theo ta để làm gì?
Quận chúa Sa Ly giọng oanh vàng thỏ thẻ:
- Thiếu hiệp, thật ra lão Hàn Độc Ma tôn và bọn đồ đệ của lão ta cũng là phường ác độc, nhưng thiếu hiệp ra tay quá nặng nề....
Đông Bích chận lời:
- Hừ! Quận chúa nói như vậy, chẳng qua họ đều là bộ hạ của Tuyệt cung.
Nhưng thấy Quận chúa Sa Ly quay sang giọng đạo đức. Đông Bích bật cười hỏi:
- Sao? Nếu nàng biết rõ vậy tại sao nàng bảo ta là dã man độc ác?
- Ơ.... hơ! Đấy là nói đùa cho vui, ai ngờ thiếu hiệp giận dữ....
- Nhưng ta không thích đùa dai.
- Hí.... hí! Bản Quận chúa lại thích đùa khi nào kẻ bị đùa dễ giận thôi!
Đông Bích nổi xung chép miệng rủa thầm:
- “Thật đúng là một oan gia khó mà tránh được”.
Chàng muốn đưa tay tát vào đôi má phúng phính của thiếu nữ một cái cho đã giận, nhưng chàng lại nghĩ:
- “Không nên đụng đến gái đẹp! Bọn họ nhiều thủ đoạn rất nguy hiểm”.
Nghĩ như vậy nên chàng cố nhẫn nhịn nhếch môi cười nhạt đáp:
- Xin Quận chúa tìm kẻ khác mà đùa! Tại hạ không có thì giờ rảnh rỗi.
Tiếng nói chưa dứt bỗng nghe vút một cái, mình chàng đã nhảy vọt ra xa bốn trượng.
Quận chúa Sa Ly buộc miệng kêu to:
- Ý! Ý! Tiểu anh hùng lại nổi giận rồi sao? Còn nổi giận thì bản Quận chúa lại mất công đùa cợt.
Nhanh như chớp, thân mình nàng chỉ chao động mấy cái, nàng đã đánh thoắt tới đàng trước chạy song song với Đông Bích. Vừa chạy nàng vừa chúm chím cười, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt như mặt hồ thu.
Đông Bích quá bực tức không sao nhịn được, chàng áp dụng phương pháp ôn hòa đã không có hiệu quả thì chỉ có cách dùng vũ lực mới mong thoát khỏi tay nàng.
Chàng đổi hẳn sắc mặt, nghiêm nghị nhìn Quận chúa mắng:
- Thật là oan gia, sao nàng cứ theo ta mãi thế?
- Trời ơi! Ngươi dám mở miệng mắng bản Quận chúa ư?
- Ừ! Như thế vẫn còn nhẹ.
Lời nó có vẻ gắt gỏng khiến sóng mắt nàng biến đổi, đột nhiên nàng buông ngọc chưởng tống đánh Đông Bích một chiêu thần tốc.
Hai người chỉ cách nhau nửa bước, Quận chúa lại xuất thủ quá đột ngột nên Đông Bích không tài nào né tránh kịp, đành phải đẩy ra một chưởng phản công.
Bỗng nghe bùng một tiếng, áp khí động mạnh vào nhau bốc khói.
Quận chúa “hừ” một tiếng, loạng choạng tháo lui một bước trong khi ấy vì quá bất ngờ, Đông Bích chỉ sử dụng một phần công lực, vì nghĩ rằng không nỡ sát hại Quận chúa nên mới bị tống ra xa hơn hai trượng, té nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm đen.
Cả hai đều kinh ngạc nhìn nhau, Đông Bích không ngờ cô gái mà có được một nội công hùng hậu như thế.
Quận chúa Sa Ly như có vẻ hối hận vì hành động vô ý thức nên hối hả nói:
- Bản Quận chúa.... bản Quận chúa không có ý....
Luồng gió thoảng mang đến mùi hương nồng, khiến mũi dọc dừa của Đông Bích phồng to lên.
Quận chúa bước đến bên chàng, đôi mắt rớm ướt đầy hổ thẹn lẫn mến yêu.
Đông Bích không dám lưu tâm đến nàng, nhấc mình nhảy ra xa ba trượng mới đứng yên.
Quận chúa lo lắng hỏi:
- Ngươi! Ngươi có bị trúng thương không?
Giọng nói đầy an ủi, nhưng Đông Bích vừa té một cái còn đau nhói, cơn giận chưa tan buộc miệng mắng:
- Oan gia! Đừng lo tới ta, ta có gì cũng mặc ta.
Quận chúa Sa Ly vừa thẹn vừa giận, nhưng chỉ trách thầm:
- “Ngươi thật là tàn nhẫn! Ngươi là thằng quỷ con”.
Vừa dứt tiếng, nàng dụi mắt lau vội dòng lệ tức tối rồi cắm đầu chạy như bay.
Đông Bích thở dài, nhưng mừng thầm được thoát khỏi tay nàng Quận chúa bạn thù chưa được phân biệt.
Qua một lúc cơn đau đã dịu, chàng hình dung bộ mặt của nàng Quận chúa Sa Ly cũng không thể nhịn cười được. Trước khi ra đi nàng còn mắng thêm ba tiếng “thằng quỷ con” khiến chàng cảm thấy lòng buồn man mác.
Chàng chép miệng tự nhủ:
- “Sa Ly. Ta phải nhờ câu mắng của nàng để sau này gặp lại nàng ta sẽ mắng nàng là “con quỷ cái” cho hả giận”.
Đông Bích phủi bụi trên quần áo toan bước đi, bỗng nghe phía trước có tiếng hí thật dài.
Phút chốc đã thấy bóng một con ngựa không người cỡi hiện ra, chạy về phía chàng như gió.
Nhìn thấy con ngựa, Đông Bích thất kinh, mồm há hốc, mặt tái mét nói không ra tiếng.
Con tuấn mã này chính là con ngựa của Vương bất lão cỡi, tại sao lúc này nó chạy trở lại đây một mình? Như vậy đại ca đã lâm vào vòng nguy khốn bất hạnh rồi sao? Vì lúc nãy Vương bất lão đã dùng con ngựa này để chở Túy Hồ lão tử.
Chàng cho đó là triệu chứng bất tường.
Con tuấn mã chạy đến trước mặt Đông Bích gần mười trượng bỗng dừng lại chồm hai chân trước lên cao hé mồm hí lên một tiếng áo não. Đông Bích vốn là một thiếu niên thông minh thoáng hiện trong đầu óc một ý nghĩ, chàng liền nhảy phóc lên lưng con ngựa ô và cất giọng quát to:
- Ô nhi, hãy chạy mau.
Con tuấn mã chưa kịp đợi chàng ngồi yên đã cất vó phóng về phía trước, vượt qua sườn đồi, chạy thẳng vào một khu rừng mù mịt.
Chỉ chốc lát, chàng thoáng thấy phía dưới thung lũng, Vương bất lão đang chiến đấu cùng ba đại hán. Lão vừa đánh vừa bảo vệ cho Túy Hồ lão tử đang bị trọng thương.
Đông Bích hình như đã hiểu rõ sự tình, không đợi con Ô Vân dừng vó đã vội phóng mình nhảy xuống đất, đáp vào trận chiến giữa bốn người đang quây quần với nhau.
Vương bất lão vừa trông thấy Đông Bích lão đã buộc miệng gọi:
- Tiểu đệ, ngươi đến đây rất đúng lúc.
Mỗi trong ba lão nhân bỗng cất giọng cười lớn bảo:
- Vương bất lão! Lão quỷ chớ hòng trốn thoát! Hà! Hà! Phải chi sớm biết chúng bay có âm mưu với nhau thì Lão Sơn tam ma này đã chấm dứt sanh mạng của ngươi lâu rồi, đâu có để dằng dai đến giờ này.
Đông Bích nghe qua ba tiếng Lão Sơn tam ma khiến chàng giật mình kinh hãi, vì ba lão ma này thuộc vào nhân vật cao thủ bậc nhất trong võ lâm, đã nổi tiếng trong hai giới hắc bạch giang hồ.
Vương bất lão nghe Lão Sơn tam ma nói thế nhếch mép cười nhạt bảo:
- Tam ma! Nếu các ngươi hiểu cái nguy hại của chúng ta các ngươi không lo đi cho sớm, còn đợi mất mạng hay sao?
Vừa nói dứt thì Vương bất lão đã cất tiếng gọi Đông Bích:
- Tiểu đệ, tình thế vô cùng nguy ngập vì Túy Hồ lão tử đã bị nội thương nặng. Vậy tiểu đệ cứ xuất chưởng đẩy lui Lão Sơn tam ma trước đã.
Đông Bích hiểu rõ ngay sự việc, không dám chậm trễ chàng liền từ từ đưa hữu chưởng lên cao, quắc mắt nhìn Lão Sơn tam ma quát to:
- Tam ma! Các ngươi mau lui gót, nếu cưỡng lại ăn năn không kịp.
Lão Sơn tam ma là ba ngôi sát tinh của võ lâm Trung Nguyên thời bấy giờ, khắp giang hồ ai nghe đến tên cũng phải rợn óc. Thế mà hôm nay một cậu thiếu niên dám cả gan mắng chửi trước mặt thì họ làm sao nhịn được.
Một tên trong bọn ba người cất giọng âm dương quái quỷ hét to như sấm:
- Thằng nhỏ phách lối, dầu ngươi có được tiếng tăm với cái tên Bạch y thư sinh, nhưng ngươi hãy lượng sức mình trước đã.
Đông Bích nhận biết thương thế của Túy Hồ lão tử quá nặng, không dám trì hoãn làm hao mòn sức lực vội im tiếng thi triển thần công.
- Tam ma tiếp chiêu.
Tiếng nói chưa dứt, song chưởng đã buông nhanh, sức mạnh như huỳnh long xuất hải, kình phong như núi đổ sóng tràn, trút vào đầu Lão Sơn tam ma.
Ba lão đồng nghiến răng nhứt tề cử chưởng nghinh địch.
Sáu luồng kình phong ào ạt như gió bão, xé không khí tuôn ra.
Bùng! Bùng! Bùng!
Những tiếng nổ dữ dội long trời lở đất, kình lực bị dội lại bốc tỏa xung quanh cuốn tròn như khói, Đông Bích cảm thấy toàn thân rúng động, đau nhói lên, nhưng ba lão ma lại còn thê thảm hơn nữa, cả ba rú lên một tiếng như ma kêu, sáu cái giò loạng choạng lùi về sau bốn năm bước, mặt ma nào cũng tái mét.
Đông Bích đã thắng một chiêu, hùng khí tăng lên, không còn biết đau đớn gì nữa, trầm giọng quát:
- Tiếp thêm chiêu nữa.
Tiếng nói chưa dứt, một luồng chưởng lực như núi bủa mạnh vào Lão Sơn tam ma nhanh như chớp giật.
Lão Sơn tam ma không tài nào tránh né kịp, đành buông ra ba chưởng phòng thân.
Bùng! Bùng! Bùng!
Khói bụi ngập trời, tiếp theo hai tiếng “huỵch huỵch” tức thì ba lão ma bị áp khí nhấc bổng lên như chiếc cầu vòng ném ra xa ngoài ba trượng.
Đông Bích đắc thế, hào khí ngùn ngụt cao giọng hét như sấm:
- Hãy tiếp chiêu nữa!
Ba lão ma nhắm sức không còn đủ công lực để đấu chưởng cùng Đông Bích nên tức khắc ra hiệu với nhau, vừa lồm cồm ngồi dậy thì lập tức tung hàng loạt kim châm đen ngòm phủ vào Đông Bích như đám bụi mịt mờ.
Đông Bích thật không ngờ ba lão ma lại sử dụng ám khí bất chợt như vậy, nên khi phát giác ra đám kim châm thì chàng dùng tả chưởng đẩy trôi luôn một vùng kim châm đồng thời chàng rùn người sử dụng “Thần Ảnh Phi Thiên” vút người lên cao hơn một trượng vượt qua đám kim châm đang rơi lả tả xuống mặt đất.
Tức giận vì thủ đoạn ám hại, Đông Bích không thể nhân nhượng nên từ trên cao, chàng theo thức Bình Sa Lạc Nhạn đáp trước mặt một lão ma và chiếc quạt loáng lên kéo theo một tiếng thét hãi hùng:
- Á....
Trong khi một lão ma đổ máu sắp ngã xuống thì bỗng nghe tiếng Vương bất lão hét:
- Tiểu đệ....
Nghe tiếng gọi, Đông Bích biết nguy, chàng liền sử dụng “Cửu thức bộ hình” chớp lên, thân hình đã xa ngoài năm trượng thì cũng là lúc ba trái cầu gai sắt do một lão ma phóng đến không trúng mục tiêu, lạc luôn vào rừng cắt ngã mấy cành cây đổ nhào xuống.
Đông Bích tức giận tột cùng, chàng sử dụng ngay một chưởng của Âm Dương Thiên Toàn chưởng nhất thức đẩy ra một sức nóng kinh hồn chụp vào lão ta với một vùng huyết quang đỏ rực.
Bùng!....
Sau một tiếng nổ kinh hồn vang lên thì đã thấy xác lão ma co quắp văng ra xa gần mười trượng cháy khét.
Thấy hai lão đã thiệt mạng, lão ma còn lại lập tức vung một nắm châm bạc lấp lánh phủ đầu Đông Bích. Thấy thế chàng liền mở chiếc quạt quây đi mấy vòng cuốn trọn số kim châm, đồng thời hét lên:
- Trả cho ngươi!
Tiếng nói vừa dứt, tức thì phiến quạt tung ra số kim châm của chính lão ta nhưng với sức đi quá bất ngờ và phạm vi quá rộng lớn nên lão ma hết đường chạy trốn.
Muôn ngàn lưỡi độc châm ghim vào thân lão. Lão ma cuối cùng này hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã nhào, máu ứ ra thất khứu chết ngay lập tức.
Thanh toán xong trận địa, chàng vội phóng đến chỗ của Vương bất lão để xem thương tích của Túy Hồ lão tử nhưng chưa kịp tới nơi thì bỗng nghe có tiếng cười vang động mé rừng và một bóng đỏ lao đến, đồng thời với một giọng nói chát chúa vọng lên:
- Thật không ngờ ngươi bị một chưởng Cực Hỏa tam muội mà còn sống sót được đến ngày nay.
Đông Bích nhìn người vừa hạ xuống đấu tràng trong y phục cẩm bào màu đỏ rực và cặp mắt như lửa thì lửa giận cũng tràn lên.
Chàng bước đến ba bước, gằn giọng:
- Hừ! Hỏa Quan, ngày trước ngươi đã cùng Thiên Thủ Bách Độc và Lạc Hồn phu nhân cố tâm tàn sát ta nhưng cũng không thực hiện được thì ngày nay chỉ có một mình chắc chắn là ngươi không toàn mạng rồi.
Nói xong Đông Bích chuẩn bị cử song chưởng để tấn công thì Hỏa Quan mắt đỏ rực gầm lên:
- Bạch y thư sinh, công lực của ngươi ngày nay cũng khá lắm vì ngươi đã sát hại được Lão Sơn tam ma, nhưng chắc chắn ngươi sẽ bị Cực Hỏa Tam Muội chưởng đốt cháy ra tro vì trên đời này còn ai có thể sử dụng chưởng lực phát nhiệt bằng chưởng pháp của ta nữa.
Đông Bích cười ngạo nghễ:
- Này Hỏa Quan, hôm nay đặc biệt ta sẽ đối phó với ngươi bằng những chưởng lực cũng để đốt cháy ngươi thành than.
Lão Hỏa Quan đôi mắt lại càng đỏ rực hơn với vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi cũng biết sử dụng Cực Hỏa Tam Muội chưởng?
Đông Bích cười khà khà:
- Đâu phải trên đời này chỉ có Cực Hỏa Tam Muội chưởng của ngươi là chưởng pháp độc nhất phát nhiệt hay sao?
- Cũng có những phái pháp khác, song ta chắc chắn rằng không có một chưởng pháp nào có thể bì kịp chưởng pháp của ta đâu!
- Đúng là ếch ngồi đáy giếng!
- Hỗn láo! Ngươi dám nói với ta như thế sao?
- Thì ta đã nói chứ còn dám cái gì!
Hỏa quan tức giận khôn cùng, lão ta hét lên:
- Hãy xem chưởng đây!
Đông Bích cũng liền cử song chưởng phản kích.
Nhưng đây mới là một chưởng dò dẫm nên đôi bên chưa mang tuyệt học để chế ngự lẫn nhau.
Đối với Hỏa Quan, lão luôn đinh ninh rằng Cực Hỏa Tam Muội chưởng của lão là vô địch, nhưng lão có ngờ đâu Âm Dương Thiên Toàn chưởng đã thất lạc từ lâu giờ đây đã được Đông Bích sử dụng với công lực hữu duyên nên triền miên bất tận.
Qua một chưởng, đôi bên vẫn bất phân thắng bại nên hai người lại xáp vào nhau, chưởng phong ào ạt, gió cuốn đá bay mịt mờ. Cả hai đều loạng choạng lùi ra gầm gừ nhìn nhau đầy sát khí, quyết lấy máu của nhau mới hả giận.
Dương cặp mắt đỏ rực, Hỏa Quan hét:
- Cực Hỏa Tam Muội chưởng đây, hãy đỡ!
Vừa nói lão ta vừa đưa song chưởng lên, bàn tay lão đỏ rực bất thần đẩy ra một chưởng với toàn bộ công lực quyết lấy chưởng này để hạ cho bằng được đối phương.
Trong khi đó Đông Bích cũng đã hít một hơi dài vận khí từ đan điền lên rồi sử dụng ngay nhất thức Huyền Quang của Âm Dương Thiên Toàn chưởng với mười thành công lực để khán chưởng của Hỏa Quan.
Chàng cũng đã quyết lấy chưởng này với sức nóng kinh người để đốt lão mà trả thù lần trước.
Bùng....
Một tiếng nổ long trời lở núi, cả một vùng nơi đó cỏ cây bị cháy vàng ngã rập.
Trong khi Đông Bích bị thối lui năm bước, khóe miệng máu rỉ một đường dài, vạt áo phía tả bị chưởng phong quạt trúng cháy xém một mảng lớn thì lão Hỏa Quan đã bị chưởng phong cuốn bay ra xa hơn năm trượng, cháy đen như cục than, thân hình co quắp, da thịt nứt nẻ khét lẹt.
Đông Bích lảo đảo rồi định ngồi xuống thì Vương bất lão cũng từ mé rừng chạy ra vội đỡ lấy chàng khẽ bảo:
- Tiểu đệ! Tiểu đệ có sao không?
Đông Bích lắc đầu mỉm cười:
- Bị thương nhẹ thôi, chỉ trong chốc lát tiểu đệ sẽ hồi phục ngay.
Chàng vừa nói vừa lấy ra một hoàn thuốc của Thánh Dược Độc Cô Sĩ đã tặng bỏ vào miệng nuốt nhanh.
Đồng thời, chàng đưa cho Vương bất lão một hoàn rồi dặn:
- Đại ca hãy cho Túy Hồ lão tử tiền bối uống ngay mới mau bình phục được.
- Được rồi, chúng ta hãy đi vào hang đá nơi mé rừng kia để xem bệnh tình của Túy lão xem sao?
Cả hai liền chạy nhanh vào mé rừng.
Vừa đi chàng vừa nói:
- Cực Hỏa Tam Muội chưởng thật quá lợi hại, lợi hại còn hơn bọn tam ma.
- Giang hồ thật khó lường, kẻ tài có kẻ tài hơn.
- Đúng đó, vì vậy mà tiểu đệ e ngại bọn Tuyệt cung và nhất là tên Cung chủ nhất định vô cùng nguy hiểm....
- Đại ca nghĩ rằng lão đang có một âm mưu rất ghê gớm!
- Tiểu đệ cũng nghĩ như vậy, chúng ta phải tìm gấp cơ sở của chúng mà tiêu diệt chứ để lâu rất nguy hiểm vì tên Cung chủ đã luyện xong Bí kíp toàn thư.
- Trước hết ta hãy đến cho Giang huynh uống thuốc đã.
Cả hai phóng nhanh vào khu rừng trước mặt.
Đi được một khắc thời gian thì hai người đến trước một cái thạch động.
Vương bất lão chỉ vào nói với Đông Bích:
- Thạch động này đây, lúc nãy đại ca đã đặt Giang huynh nằm nghỉ đàng hoàng nơi đây.
- Vậy chúng ta vào nhanh đi để Túy lão tiền bối khỏi lo.
Vương bất lão chạy vào trước, miệng đã gọi ầm lên:
- Giang huynh! Giang huynh khỏe rồi đấy chứ?
Đông Bích theo sau Vương bất lão bỗng thấy lão ta đứng khựng lại trước một thạch bàn to lớn.
Vương bất lão chợt dáo dác lo lắng rồi gọi lên rối rít:
- Giang huynh! Giang huynh! Đi đâu rồi?
Tiếng kêu thất thanh cùng cử chỉ cuống quít của lão cũng làm cho Đông Bích lo sợ, níu tay Vương bất lão hỏi:
- Thế này là thế nào?
- Là thế nào ai có biết à?
- Chứ Túy lão tiền bối đâu rồi?
- Nếu biết thì làm gì ta phải tìm cuống lên thế này!
- Vậy chứ đâu rồi?
- Lúc nãy trước khi ta chạy ra vì thấy lão thương tích trầm trọng nên lật đật chạy đi gọi tiểu đệ vào xem mạch cho lão xem sao, chứ đâu ngờ như thế này!
Đông Bích sau khi tìm kiếm khắp trong thạch động vẫn không thấy bóng dáng Túy Hồ lão tử nên quay sang nói với Vương bất lão:
- Chúng ta hãy đuổi theo địch nhân ngay.
- Nhưng biết ở đâu mà theo.
- Thì cứ tìm chung quanh vùng này xem đã.
- Vậy thì đi tìm ngay.
Thế là cả hai lại chia nhau tìm khắp khu rừng.
Bỗng có tiếng Vương bất lão reo lên:
- A! Đây rồi!
Vương bất lão tay cầm một bầu rượu.
- Bầu rượu này của Giang huynh.
- Nhưng sao lại rơi ở đây?
- Như vậy chắc hẳn Giang huynh đã động thủ với địch nhân rồi.
- Vậy chúng ta hãy lục soát trong vùng này đi.
Hai người phóng người đi được một đoạn thì thấy rải rác xác người nằm chết, họ đều mặc áo màu vàng.
Vương bất lão nói ngay:
- Bọn chúng đều là môn đồ của Hoàng Giáp động phủ.
Hai người lại tiếp tục lục soát.
Bỗng....
Có tiếng chân người mệt nhọc trong một cái hang đá cạnh đó mà phía trước còn có một môn đồ Hoàng Giáp động phủ nằm chết.
Đông Bích nhanh nhẹn chạy đến trước cửa hang thủ bộ rồi cất tiếng hỏi vào trong:
- Ai trong hang đó?
Chưa thấy có tiểu đáp lại, Đông Bích bước lần vào hỏi tiếp:
- Ai trong đó?
Lúc này mới có tiếng mệt nhọc đáp:
- Túy Hồ lão tử đây! Có phải Đông Bích đấy không?
Biết đúng là phe mình, Túy Hồ lão tử mệt nhọc chạy ra phía ngoài hang đá.
Ánh sáng hắt lên khuôn mặt lợt lạt của Túy Hồ lão tử và máu cũng thấm ướt cả chiếc áo. Một vết thương dài nơi sườn trái làm lão mất máu rất nhiều.
Đông Bích vội vàng lấy một hoàn thuốc cho vào miệng Túy Hồ lão tử và giúp lão đưa viên thuốc xuống Đan Điền.
Nhưng lão ta lắc đầu:
- Đông Bích và Vương huynh, lão biết sức lão, chắc không qua khỏi nên dầu có thuốc gì chăng nữa cũng không cứu được....
Túy Hồ lão tử thở ra mấy cái rồi tiếp:
- Kinh mạch của lão sắp đứt nát rồi....
Lão đưa đôi mắt mệt nhọc nhìn cái hồ lô của lão mà Vương bất lão đã nhặt được lúc nãy nói:
- Vương huynh đã nhặt hộ cái hồ lô thật quý hóa quá. Vương huynh! Huynh đưa cho đệ uống một hớp rượu còn trong đó đi.
Vương bất lão cầm chiếc hồ lô của Túy Hồ lão tử lắc nhẹ nhưng không thấy một hạt rượu nào nên lão liền lấy bầu rượu của mình đưa cho Túy Hồ lão tử và nói:
- Hồ lô của Giang huynh đã cạn rượu rồi, hãy hớp đỡ một ngụm rượu nhạt của đệ vậy.
Túy Hồ lão tử gật đầu gượng cười hớp một ngụm rượu rồi nói với Vương bất lão:
- Rượu của đệ hết là đời của đệ cũng không còn.... nhưng đệ muốn nói lại một điều....
Đông Bích sau khi xem kinh mạch cho Túy Hồ lão tử cũng thầm lắc đầu vì kinh mạch nhờ chất thuốc cầm giữ tạm thời, nếu không lão đã ra đi vĩnh viễn rồi. Vì vậy chàng vội hỏi:
- Thưa Túy lão tiền bối, có việc gì xin cứ dạy.
Túy Hồ lão tử đưa bàn tay xương xẩu nắm lấy cánh tay của Đông Bích đôi mắt chớp mắt mấy cái nói:
- Điều mà ta muốn nói là việc Cung chủ Tuyệt cung luyện thành Bí kíp toàn thư là sự thật. Nhị điện và tam động cũng chỉ là tay sai của Tuyệt cung để thi hành mọi mệnh lệnh của Cung chủ. Tuyệt cung đã kết nạp rất nhiều đại cao thủ, mà đáng sợ nhất là mấy tên Điện chủ, Động chủ và một số cao thủ ở miền quan ngoại như Sa Mạc vương cũng là bọn tay sai đắc lực của Cung chủ. Ngay cả đến đôi vợ chồng Thiên Thủ Bách Độc và Hàn Độc Ma Tôn cũng phù trợ cho Tuyệt cung thật đắc lực. Nhưng theo ta được biết là Cung chủ này là một nam nhân, là đệ tử của Thiên hạ đệ nhất Chung Nhật Sơn, hắn tên là Thác Kha Lợi.
Đông Bích chặn ngay:
- Thác Kha Lợi?
- Đúng vậy!
- Thế thì hắn có ngọn chưởng Đoạn hồn ghê gớm lắm.
- Sao Đông tiểu điệt biết được?
- Vãn bối đã có duyên hạnh ngộ với Chung Nhật Sơn lão tiền bối.
- Đã hạnh ngộ?
- Vâng!
- Vậy thì hay lắm.... bây giờ.... để lão nói nốt câu chuyện.
Rồi Túy Hồ lão tử nhăn mặt có vẻ đau đớn tiếp:
- Vị trí tọa lạc của Tuyệt cung là nơi vùng núi tuyết Mã Long sơn, mà cũng bởi những điều tra này mà lão bị bọn Tuyệt cung ám hại lão như thế này.
- Lão tiền bối!
Nhưng Túy Hồ lão tử đã xua tay nói tiếp:
- Ta cũng đã báo cho những đại môn phái để họ trợ lực với tiểu điệt mà diệt bọn ma đạo ấy để võ lâm được an lành. Chỉ tiếc rằng.... ta không được chính mắt trong thấy tiểu điệt vinh quang chiến thắng.
Túy Hồ lão tử mặt đã trắng nhạt, mồ hôi chảy nhiều, lão thều thào:
- Vương huynh, hãy rán cáng đáng giúp đỡ cho Đông Bích nhé!
Hai tay Túy Hồ lão tử nắm lấy hai bàn tay của Đông Bích và Vương bất lão nói lời cuối cùng:
- Thôi.... giã biệt.... Vương huynh.... tiểu điệt....
Một tiếng thở mạnh, Túy Hồ lão tử đã rời cõi thế.
Vương bất lão và Đông Bích la lên trong nước mắt:
- Giang huynh! Giang huynh!....
- Lão tiền bối! Lão tiền bối!....
Cái chết của Túy Hồ lão tử đã làm cho hai người tái tê.
Đông Bích quay sang nói với Vương bất lão:
- Chúng ta hãy lo chôn cất Túy lão tiền bối cho tử tế.
Vương bất lão ngần ngừ:
- Nhưng nơi đây làm sao tìm ra chiếc quan tài để Giang huynh vào nằm đây.
Đông Bích nhìn lão:
- Đại ca quên rằng đại ca biết rất nhiều nơi kia mà.
- Ờ! Phải rồi, vậy để ta đi lấy quan tài ngay.
Lão vừa nói thì thân hình đã dớm mình đi ngay. Đông Bích nói theo:
- Đại ca! Phải mua đàng hoàng đó nghe! Chớ có mượn của người ta đấy.
Lão cười méo xẹo:
- Việc này đại ca mua đàng hoàng.
Nói dứt là thân hình lão đã vút đi như bóng mờ xa dần....
Vương bất lão vừa đi thì một bóng người áo hoa hiện đến, Đông Bích giật mình quay lại nói:
- À! Té ra Lạc Hồn phu nhân!
Nghe giọng nói của chàng có vẻ khi dể nên Lạc Hồn phu nhân mặt xám nhạt, sát khí bốc ngời lên đôi mày liễu xanh đen.
Tuy hận thù sôi sục và Lạc Hồn phu nhân chính là người của Tuyệt cung mà chàng đáng lý phải tiêu diệt song trong hoàn cảnh này, xuất thủ giao tranh với Lạc Hồn phu nhân là điều bất tiện. Chàng muốn đợi chờ Vương bất lão mang quan tài về tẩm liệm chôn cất Túy Hồ lão tử cho trọn tình rồi mới hành động sau. Vì vậy chàng cố kiếm chuyện để tranh luận làm thay đổi cục diện.
Nhân việc này, chàng cố gợi chuyện dò la xem bà ta có biết việc Cung chủ Tuyệt cung đã luyện xong Bí kíp toàn thư chưa, chàng hỏi:
- Phu nhân đến đây để làm gì?
Bà ta nhìn chăm chăm vào Đông Bích cười nhẹ:
- Muốn gặp tiểu huynh đệ.
- Gặp ta?
- Đúng.
- Để làm gì?
- Để mượn mấy miếng ngọc bích.
Đông Bích cất tiếng cười sang sảng:
- À! Phu nhân cũng muốn tranh giành Bí kíp toàn thư.
Lạc hồn phu nhân nói ngay:
- Đúng như vậy.
- Nhưng phu nhân có thu được ngọc bích không?
Lạc Hồn phu nhân tức giận:
- Chẳng những ta thu ngọc bích mà còn muốn thu luôn cả sinh mạng của ngươi nữa.
Chàng nghĩ ra một kế để xem sự thu hút của ngọc bích là sự thật hay chuyện đóng trò nên nói:
- Mạng sống của tại hạ, phu nhân có thể thu đạt được, còn những miếng ngọc bích thì.... Hà hà....
- Tiểu tử! Những miếng ngọc bích không có trong người mi?
- Ai dại gì cất ở trong mình?
- Thế thì ngươi cất ở đâu?
- Hì.... Hì.... Bí mật! Đối với những phường gian dâm tham lam không thể cợt vấn ta được.
Vừa nói, Đông Bích vừa chống tay vào cạnh sườn, ngực vểnh ra đàng trước, mặt nghếch lên trông rất hách dịch.
Lạc Hồn phu nhân giận quá, má hồng đổi thành màu xám, khóe mắt muốn rách làm hai. Tuy nhiên bà ta không dám vung chưởng đánh Đông Bích vì sợ rủi đánh chết chàng thì ngọc bích cũng sẽ mất tiêu ngay.
Lạc Hồn phu nhân cố nuốt giận nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi giấu ngọc bích nơi nào?
- Bí mật!
- Hừ! Chẳng lẽ ngươi giấu thật rồi sao?
- Phải! Vì biết bao nhiêu kẻ âm mưu cố đoạt thì ta dại gì mang nó vào người như đem thịt nạp vào miệng cọp.
Bà ta gật gù nhủ thầm:
- “Có lẽ đúng! Hắn đã biết bao nhiêu cao thủ nhắm vào hắn thì hắn dại gì mang theo trong người khi chưa đủ số ngọc. Nhưng ta phải tìm cách nào để đoạt được số ngọc đó mới được”.
Giữa lúc đó, một giọng cười âm lạnh vang lên, tiếp có tiếng nói:
- Tiểu tử! Núi không bao giờ mòn, đường cái không bao giờ thiếu người đi! Ta gặp ngươi nơi đây đâu phải là chuyện lạ.
Tiếng nói vừa dứt, một bóng người đã đáp nhẹ xuống mặt đất cách chàng ba trượng.
Thì ra đó là Thiên Thủ Bách Độc, một con người chứa đầy âm mưu xảo quyệt khôn lường.
Đông Bích thấy mặt lão này, không sao dằn được lửa hận, trợn mắt hét lên:
- A! Lại gặp ngươi nơi đây. Thật tiếc là không còn tên Hỏa Quan để liền tay với hai vợ chồng ngươi hợp công.
Thiên Thủ Bách Độc bị nhiếc khéo, đôi mày mũi mác nhíu mấy cái bần bật, tức giận tràn hông, vung chưởng lên nhắm đầu Đông Bích công nhanh tới hai chiêu như điện chớp.
Đông Bích biết võ công của Thiên Thủ Bách Độc biến hóa khôn lường nên liền sử dụng “Cửu thức bộ hình”, thân chớp lên một cái đã tránh khỏi tầm chưởng của Thiên Thủ Bách Độc.
Lão không ngờ Đông Bích lại dùng Thần Ảnh một cách kỳ tuyệt như vậy vì gã đã dùng một tuyệt chưởng bá mị phổ vào song chưởng đinh ninh là có thể đánh văng Đông Bích ra ngoài mười mấy trượng mửa máu bất tỉnh, ngờ đâu....
Do đó gã rít lên một tiếng ghê rợn.
Thiên Thủ Bách Độc đề khí ngưng thần, toan tập trung toàn bộ công lực vào song chưởng công tới thì bỗng đàng xa có giọng nói lanh lảnh như tiếng chim oanh hót ở đầu cành.
- Hãy dừng tay đã!
Tiếng nói vừa dứt, một bóng giai nhân hiện đến gần. Thì ra đây là một thiếu nữ đẹp như hoa, tươi như mộng.
Giọng nói của thiếu nữ mới đến có một hiệu lực vô cùng khiến cho Thiên Thủ Bách Độc phải thu chưởng đứng yên.
Vừa thấy thiếu nữ xuất hiện, Thiên Thủ Bách Độc cúi đầu nghĩ ngợi, sau cùng quay lại bảo với Lạc Hồn phu nhân:
- Chúng ta nên về!
Dứt lời, hai người nhún mình nhảy phóng thoát đi thật nhanh.
Đông Bích tuy tức giận vô cùng song vì chưa tiện động thủ với cặp đại ma đầu này nên đành vuốt giận đứng ngẩn ngơ nhìn theo.
Thiếu nữ bước gần đến bên chàng mỉm cười:
- Thiếu hiệp, quên tôi rồi sao?
Đông Bích trở về với thực tại, nhìn nàng đáp:
- Ồ! Quận chúa Sa Ly, lại hạnh ngộ nữa rồi!
Nàng quắc mắt liếc xéo chàng một cái nói:
- Hừ! Không biết chuyện đó.
- Thế Quận chúa hiện thân với mục đích gì?
Quận chúa Sa Ly nhíu đôi mày liễu, mặt đẹp như bị phủ một lớp sương mù, vẻ buồn thoáng qua man mác, nàng hỏi:
- Thiếu hiệp, thiếu hiệp không muốn biết sự hiện diện của tôi sao?
Đông Bích trong lòng vẫn nghĩ nhiều về Quận chúa Sa Ly, người con gái kỳ lạ này không biết phải nên thù hay nên thương, đã nhiều lần nàng hiện đến với những mục đích giúp ta, song nàng là người của Tuyệt cung, thì không thể chấp nhận được. Hôm nay chính nàng hiện ra để gỡ rối cho chàng khỏi động thủ mà chàng chưa có chủ ý. Chàng cũng muốn hỏi nơi tọa lạc cũng như sự việc luyện công của Cung chủ và nhiều việc cần nữa, song chàng không muốn hành động như vậy, một hành động lợi dụng mà tự ái chàng không cho phép.
Thấy chàng mãi đứng im lìm, Quận chúa Sa Ly hỏi tiếp:
- Thiếu hiệp nghĩ gì thế?
Đông Bích liền mỉm cười, rồi nói ngay:
- Ồ! Có nghĩ gì đâu “quỷ cái”.
Trước nay Đông Bích đã có lần gặp Sa Ly rồi. Nàng mắng chàng là “quỷ con” vì vậy chàng hẹn với lòng, nếu lần sau gặp lại nàng nhất định chàng sẽ gọi nàng là “quỷ cái” cho hả giận.
Vì vậy, tuy sự hiện diện của nàng gián tiếp giúp chàng thoát nguy nhưng chàng vẫn không quên được điều nguyện ước trong lòng và buộc miệng gọi như vậy.
Chưa cảm ơn mà đã mắng người ơn thật là cử chỉ con nít.
Sa Ly tuy ranh mãnh, hay ghẹo người, song chính mình lại có tính hờn mát nên nghe chàng mắng như thế mặt nàng lại xịu lại. Nàng nói:
- Ngươi.... ngươi nỡ giận ta sao?
Đông Bích nói lỡ lời, không biết bào chữa làm sao, đành nghẹn lời đứng yên, cúi mặt xuống đất như hổ thẹn.
Quận chúa Sa Ly quay nhìn chỗ khác, hai má treo hai dòng lệ tủi hờn, nàng nói nho nhỏ như đủ để nàng nghe:
- Từ nay về sau ta không muốn gặp ngươi nữa! Ta không muốn gặp thiếu hiệp nữa!
Vừa dứt tiếng, nàng lắc nhẹ đôi vai, thân hình kiều diễm lướt đi như một vệt khói mờ, thoáng mắt đã mất dạng.
Đông Bích đứng nhìn trơ trơ như tượng gỗ! Chàng không ngờ Sa Ly lại dễ giận hờn như vậy!
Bao nhiêu ý nghĩ mông lung vụt đến. Chàng thả hồn theo mộng nên lúc có người đặt bàn tay vào vai, chàng giật bắn người ra xa ngoài năm trượng quay nhìn lại hét:
- Ai đó?
Chàng vừa thốt xong bỗng ngượng ngùng vì người vừa đặt tay lên vai chàng không ai khác hơn là Vương bất lão.
Chàng chưa biết nói sao thì Vương bất lão cười chọc:
- Tiểu đệ, chắc có cô nào mới hội ngộ rồi giận hờn bỏ đi nên tiểu đệ ngẩn ngơ đến thế phải không?
Đông Bích ấp úng:
- Cái đó.... cái đó.... đâu có gì ngẩn ngơ!
Vương bất lão lắc đầu:
- Nếu không ngẩn ngơ thì cứ đứng đó để mặc ta đỡ cái quan tài nặng tổ bố đây sao?
Lúc này Đông Bích mới chạy đến đỡ lấy chiếc quan tài cho Vương bất lão và hai người quay lại nơi thạch động để tẩm liệm cho Túy Hồ lão tử cho trọn tình kính nể.
Khi ánh bình minh lên dần thì người ta thấy hai người đang làm lễ trước ngôi mộ mới với một bia đá đã được khắc sâu với dòng chữ “Túy Hồ lão tử Giang Thương Khả chi mộ”.
Hai người đứng trước ngôi mộ này chính là Vương bất lão và Đông Bích.
Họ đứng thật lâu....
Rồi Đông Bích quay sang nói với Vương bất lão:
- Đại ca, bây giờ chúng ta hãy theo lời Túy lão tiền bối mà đến ngay Mã Long sơn để tìm Tuyệt cung chứ?
- Ừ! Đến ngọn núi tuyết đó thì đại ca thích lắm rồi, hơn nữa thời tiết bây giờ là vào mùa đông, mà muốn đến nơi đó ít ra ta phải đi mất hơn hai mươi ngày, như vậy ngọn núi đó lại càng nhiều tuyết, vui biết mấy. Mà bông tuyết thì tuyệt đẹp, chúng rơi lả tả phủ trên muôn ngàn cây lá và....
Thấy Vương bất lão cứ thao thao bất tuyệt nên chàng sốt ruột chận lời:
- Thôi mà đại ca, bây giờ chúng ta phải lên đường cho rút bớt thời giờ chứ cà kê mãi biết lúc nào mới đến được mục tiêu.
Vương bất lão gật đầu:
- Ừ! Đi thì đi.
Vừa lúc đó có tiếng vó ngựa chạy lại.
Cả hai đồng ngước nhìn thì chỉ thấy con ngựa không cương chạy lại đứng nhìn hai người.
Vương bất lão vội nói:
- Con ngựa ô này của Giang huynh đấy, hôm qua nó đã đưa đại ca và Giang huynh chạy nhưng gặp phải tam ma nên đành phải xa nó. Sao bây giờ nó lại lò dò về đây?
Con ngựa lững thững đi đến bên ngôi mộ, dí mũi vào mộ bia trước đầu mộ rồi hí lên mấy tiếng não nùng. Nó nằm phục xuống mắt long lanh, hai dòng lệ chảy dài xuống. Lần đầu tiên Đông Bích trông thấy loài ngựa biết khóc.
Đông Bích và Vương bất lão thấy thế càng não lòng. Hai người vừa định cất bước ra đi thì con ngựa cũng đứng lên hí một tràng bi thảm rồi chạy theo hai người.
Chàng đợi cho con ngựa đến kế bên vuốt ve nói:
- Ô nhi, chủ nhân của ngươi đã chết! Hiện giờ ngươi có thể tự do, muốn đi đâu thì đi.
Ô Vân Cái Tuyết là một linh vật, dường như nghe biết tiếng ngươi nên Đông Bích vừa dứt tiếng, nó hé mồm hí dài một tiếng, rung rung cái đầu như bất bình vậy.
Đông Bích lấy làm lạ hỏi:
- Ô nhi! Có phải ngươi muốn đi theo chúng ta chăng?
Con tuấn mã dậm chân phe phẩy đuôi ra chiều thuận ý....
Chàng bắt loa mồm kêu lên một tiếng dài, tiếng kêu vang thật xa khắp khu rừng mênh mông.
Vương bất lão lên tiếng khen:
- Nội công của tiểu đệ thật thâm hậu.
Khi đó một con ngựa chạy nhanh đến, Đông Bích quay sang nói với Vương bất lão:
- Đại ca! Con ngựa của đại ca bị chúng nó sát hại rồi phải không?
- Ừ!
- Vậy thì đại ca hãy nhận lấy con Ô mã của Túy lão tiền bối làm một kỷ vật chứ tiểu đệ đã có con Huyết Long câu này rồi.
Vương bất lão suy nghĩ giây lát rồi đến bên con Ô mã vuốt ve nó và nói:
- Ô nhi! Ngày hôm qua ngươi giỏi lắm và ngươi là bạn trung thành của chủ ngươi, vậy hôm nay chủ ngươi ra đi biền biệt không về nữa, vậy ngươi hãy theo ta nhé!
Con ô mã cọ vào người lão mà mắt nhìn về phía Đông Bích nên chàng nói:
- Ô nhi hãy theo đại ca của ta đi thì lúc nào ngươi cũng ở bên ta và con huyết mã này.
- Nó mừng rỡ hí lên đưa hai vó trước lên cao....
Đông Bích nhảy lên lưng huyết mã gọi:
- Đại ca ơi! chúng ta hãy đi nhanh lên.
Vương bất lão nhảy phắt lên lưng Ô mã như chiếc lá rơi thật nhẹ nhàng.
Lão vỗ vào bờm nó nựng nịu:
- Ô nhi! Hãy ngoan nhé! Có ngươi là ta xem như bạn ta vẫn ở bên ta mãi mãi.
Nói dứt, hai con ngựa chồm lên phi nhanh về hướng Mã Long sơn...
Xem tiếp hồi 33 Âm Ma bà bà