Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
31. Ném Qua Cửa Sổ
N
gày hôm sau. Đến lúc này, ô tô đã lăn bánh được một thời gian khá lâu. Cứ theo những khúc quanh, Cún Bụi biết rõ là họ không chạy đường cao tốc. Mà đúng thế. Trước khi khởi hành, một phiên họp ngắn của bộ tham mưu đã diễn ra. Ông Bồ Hôi tuyên bố:
-Ta không theo đường cao tốc mà đi theo những con đường nhỏ: như thế có vẻ “du lịch” hơn.
-Và “kinh tế” nữa, bà Tiêu Cay thêm vào.
-Con đồng ý. Bé Táo ủng hộ, với nó, đường nào cũng như nhau mà thôi.
Đường đi khá quanh co, Cún Bụi cũng hơi lo lắng. Ngoài điều đó ra, nó cảm thấy sung sướng như vua. Tổ ấm của nó rất rộng, trang trí vô cùng đẹp và tấm nệm nó đang nằm còn êm hơn ghế ô tô. Tính kỹ lại, nằm trong thùng xe thoải mái hơn nhiều. Nó không phải nghe tiếng kêu the thé của bà Tiêu Cay, lời càu nhàu của ông Bồ Hôi. Lúc này có lẽ ông ta đang bắt đầu gây sự với những người lái xe khác. Chỉ có Bé Táo khiến nó nhớ. Nhưng mỗi lần ô tô dừng lại, cửa thùng xe mở ra, căn biệt thự của nó cũng được mở, Bé Táo lại chạy đến, tóc bù xù, hai má ửng đỏ vì nắng nóng. Rồi đến những cái hôn tới tấp như thể chúng đã xa nhau mười năm. Sau đó, Cún Bụi giơ chân lên và xịt vào một gốc cây. Xong xuôi, nó tung tăng đuổi theo năm sáu hướng sực nức mùi hương thôn dã. Nó tha hồ chạy ngoằn ngoèo như số tám như những ngày còn bé táo. Ôi, cỏ… Ôi! Mùi hương của cỏ… Nhưng Bé Táo đã gọi. Lại những vòng tay của Bé Táo, lại trở về với tổ ấm và thùng xe đóng lại. Lại tiếp tục đi. Từ khi khởi hành, ô tô đã dừng lại hai, ba lần như vậy. Có lẽ bây giờ họ đã xa Pa-ri lắm rồi. Họ đang ở miền Trung nước Pháp. Đường sá quanh co đến chóng mặt. Cún Bụi chưa bị nôn quả là một phép lạ. Lúc nào ô tô cũng dừng đúng lúc. Cún Bụi cho là : “Nhờ Bé Táo”. Cô ấy hiểu Cún Bụi…
Một lần nữa ô tô lại dừng. Và chương trình hoạt động của Cún Bụi lặp lại hệt như mấy lần trước. Chỉ có mùi của Miền Trung, nhưng đã thoang thoảng mùi miền Nam quen thuộc, Cún Bụi thầm nghĩ: “Thế là ta đã đi được già nửa đường rồi”. Vả lại, trời cũng bắt đầu tối. Ô tô dừng ở một bãi đỗ xe để tiếp đầy xăng, mua thức ăn và làm một vài động tác thể dục. Ông Bồ Hôi khom lưng, chạm ngón tay vào mũi bạn chân rồi đan chéo ngón tay ra sau đầu, quay mình sang phải sang trái rồi thở phì phò như ống bễ. Sau cùng, ổng nhảy tại chỗ và đấm vào khoảng không. Trong bãi cỏ có rất nhiều xe tải chở hàng đang đỗ. Đó quả thực là những khối sắt khổng lồ đang bốc khói phì phì. Ông Bồ Hôi đang trò chuyện rôm rả với hai ba bác tài xế. Bà Tiêu Cay ngủ gà ngủ gật trong ô tô Bé Táo và Cún Bụi chơi trốn tìm trong các bụi cây quanh đấy. Lần nào Cún Bụi cũng tìm được Bé Táo ngay, nhưng thỉnh thoảng nó cũng giả vờ nhầm lẫn.
Có tiếng còi xe. Lại đi thôi. Ông Bồ Hôi đã trang bị một cái còi của Ý có mười hai âm điệu không thể lẫn với tiếng còi của những ô tô khác. Bé Táo đưa Cún Bụi vào “biệt thự”, đóng cửa thùng xe và ô tô bắt đầu mở máy. Nhưng đột nhiên, cửa thùng xe lại mở rồi cánh cửa “biệt thự” cũng mở. Hai bàn tay có đeo găng da trùm một cái chăn lên Cún Bụi. Nó chưa kịp vùng vẫy thì đã bị nhấc bổng lên. Cửa thùng xe nhẹ nhàng đóng lại và Cún Bụi sợ lạnh toát người khi nghe thấy ô tô của ông Bồ Hôi từ từ lăn bánh, như thể không có chuyện gì xảy ra. Nó cố giãy giụa, định sủa lên. Nhưng không được. Tiếng sủa của nó bị tấm chăn dập tắt. Mọi việc diễn ra trong chớp mắt, trong tĩnh lặng tuyệt đối. Bé Táo đã bước lên ô tô. Ông Bồ Hôi đã ngồi vào tay lái. Cún Bụi không nhìn thấy gì. Kẻ lạ mặt đã ôm nó cũng bắt đầu chạy. Hắn ta trèo lên hai, ba bậc sắt. Một cánh cửa mở ra rồi đóng sập lại. Có tiếng máy nổ. Tiếng động cơ rú lên ầm ầm như sấm. Qua tiếng máy ầm ầm, Cún Bụi nghe thấy hai người đang nói chuyện rồi phá lên cười. Nó bị giữ chặt đến nỗi không tài nào nhúc nhích được. Nó sợ bị ngạt dưới tấm chăn này. Hai chiếc găng tay bằng da vừa rồi khiến nó nhớ lại những chiếc găng tay tương tự. Trại chó hoang! Những nhân viên của trại! Chỉ cần nhớ đến nơi đó thôi cũng khiến nó cảm thấy như có một lưỡi kiếm to lạnh buốt xuyên qua người. Sợ đến mức vãi cả đái ngay trên đùi của kẻ lạ mặt đang giữ chặt nó. Anh ta kêu một tiếng giận dữ còn người tài xế kia phá lên cười ha hả. Thế là Cún Bụi bay ra. Thật sự nó đang bay! Nó bị ném qua cửa sổ, mạnh đến nỗi tấm chăn tung ra. Và khi mở mắt ra được, Cún Bụi thấy mình đang bay lơ lửng giữa trời. Điều đầu tiên nó nhìn thấy, đó là mặt đất đang gần lại với một tốc độ chóng mặt. Cún Bụi nhắm mắt. Một cú va chạm mạnh đến choáng váng. Nó lăn xuống hố và nảy bật lên như chiếc tủ lạnh ở bãi rác dạo nào. Sau cùng, nó ngất đi.