Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 32
C
hiều hôm ấy, Walter về nhà sớm hơn thường lệ. Kitty đang nằm bên cạnh khung cửa sổ mở rộng. Ngày sắp sửa hết.
Chàng hỏi:
- Mình có dùng đèn không?
- Lát nữa đến giờ ăn chúng nó mang lên.
Walter chỉ nói với nàng những chuyện vẩn vơ, vô nghĩa làm như vợ chồng chỉ còn tiếp xúc với nhau bằng cái bề ngoài. Trong thái độ của Walter không có vẻ gì cho thấy là Walter oán vợ. Nhưng không bao giờ chàng nhìn thẳng vào mắt Kitty, không bao giờ chàng mỉm cười mà chỉ tỏ ra vô cùng lễ độ.
Nàng hỏi:
- Anh Walter, nếu sau vụ này chúng ta còn sống được mà về thì tương lai chúng ta, mình sẽ định thế nào?
Chàng không trả lời ngay mà còn chờ một lúc. Kitty không trông thấy vẻ mặt chồng.
- Tôi không nghĩ đến.
Trước kia, khi vừa có một tư tưởng nào thoáng qua trong óc là Kitty nói ra ngay không bao giờ cân nhắc đắn đo lời lẽ, nhưng bây giờ thì nàng sợ Walter. Môi nàng run và tim nàng đập mạnh.
- Ban chiều em có đến nhà dòng.
- Tôi cũng nghe nói thế.
Tuy hồi hộp nhưng nàng cũng cố hỏi Walter:
- Lúc đưa em đến đây có phải thực tình, mình muốn em chết hay không?
- Nếu tôi là mình thì tôi sẽ không nhắc đến chuyện ấy. Tại sao còn khơi lại những cái mà lẽ ra chúng ta nên quên.
- Nhưng mình có quên đâu. Em cũng thế. Từ khi đến đây, em đã có nhiều dịp suy nghĩ. Mình có cho phép em nói hay không?
- Mình cứ nói.
- Em đã cư xử tệ bạc. Em đã phản bội mình.
Walter vẫn đứng nguyên, người thẳng ra, không nhúc nhích, có vẻ rất đáng sợ.
- Không biết mình sẽ hiểu cho em không? Khi những việc như thế qua rồi thì đàn bà họ xem là quá hẳn. Thành thử, theo em, họ không bao giờ chịu được thái độ của người đàn ông trong những trường hợp ấy. Mình đã xét đoán Charlie và xét đoán rất đúng.
Rồi nàng nói tiếp bằng một giọng dồn dập khiến chính nàng cũng phải ngạc nhiên.
- Mình đã biết trước cách đối xử của Charlie. Thực là một người hèn mạt. Sở dĩ trước đây em mê hắn là vì em cũng không hơn gì hắn. Em không xin mình tha thứ, cũng không xin được mình yêu mến như cũ mà chỉ xin mình xem nhau là bạn. Ở giữa những kẻ khốn khổ đang ngã ra chết hàng nghìn, ở giữa các bà sơ trong nhà dòng...
- Các bà ấy thì có dính dáng gì đến việc này.
- Em khó mà giải thích cho thực rõ. Hôm nay, lúc đến nhà dòng trong lòng em bỗng sinh ra một cảm giác lạ lùng. Sự bất hạnh của mình, em thấy không có nghĩa gì trước lòng hi sinh vô bờ của các bà ấy và nỗi tuyệt vọng của mình cũng chẳng thấm vào đâu nếu so với cái khung cảnh bi thảm chúng ta đang sống hiện thời. Em thực không đáng cho mình phải bận tâm nghĩ đến một chút nào.
Walter không đáp, nhưng có vẻ chăm chú nghe khiến Kitty như được khuyến khích. Nàng nói tiếp: - Waddington và các bà sơ đều kính phục mình làm em cũng hãnh diện.
- Không thể được! Hôm qua đây, mình còn khinh tôi. Chẳng lẽ mình đã đổi ý rồi?
- Em sợ mình.
Walter nín lặng, mãi một lúc sau mới nói:
- Tôi không hiểu ý mình như thế nào cả. Xin mình cứ nói thẳng ra. - Em không cầu xin gì cho em cả, nhưng chỉ ao ước thấy mình bớt đau khổ thôi.
Walter cau mặt, sẵng giọng:
- Nếu mình tưởng tôi đau khổ là mình lầm. Tôi không có thì giờ để nghĩ đến mình.
- Không biết các bà sơ có bằng lòng để em giúp cho không? Các bà đang thiếu người, giá được các bà nhận lời em mang ơn biết mấy.
- Nhưng công việc vừa cực nhọc vừa không có gì là vui thú cả. Tôi không chắc là đủ để mình giải trí lâu dài.
- Mình khinh em đến thế ư?
- Không.
Walter ngập ngừng, giọng chàng đổi khác:
- Chính tôi cũng rất tự khinh tôi.