Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
32. Tuyết
N
ăm mới bắt đầu, giữa trưa gia đình Khởi Tạo nhận được một xấp thiệp chúc Tết.
Khi người phát thơ đi ngang cửa, gọi vào:
- Thư đây!
Thì Dương Tử là người đầu tiên chạy ra nhận thư, nàng mong rằng sẽ nhận được một lá thư của Bắc Nguyên.
Bức thư đầu tiên của chàng gửi đến đã bị mẹ lấy mất, không làm sao hồi âm, nhưng Dương Tử hy vọng. Biết đâu Nguyên lại chẳng gửi thêm bức thư hai đến cho nàng? Nhất là khi cuối năm qua nhờ Xá, Dương Tử đã gửi được thiệp chúc Tết cho Nguyên.
“ Năm mới chúc anh gặp nhiều may mắn. Kỳ trước nhận được thư nhưng chẳng hồi âm được, chắc anh giận lắm. Có điều tôi thắc mắc không hiểu hàng chữ anh xóa đi là gì, nói cho biết đi.
Dương Tử.”
Thiệp chúc Tết vô duyên thế, nhưng rồi cũng được gửi đi.
Trong đống thiệp kia, thế nào cũng có một cánh thư của Bắc Nguyên gửi cho ta, Dương Tử hy vọng chăm chú nhìn về phía Xá đang bóc thiệp.
Gần như phần lớn của bệnh nhân chúc mừng Tạo. Dương Tử cũng có một số bạn bè lẫn những chàng xa lạ. Không có của Nguyên nàng thất vọng.
Nguyên đã quên ta rồi chăng? Lửa trong lò sưởi thật nóng.
- Thì ra anh chàng này đã đến Cửu Châu.
Xá vừa nói vừa đưa cao thiệp Tết của Bắc Nguyên gửi cho mình trước mặt Dương Tử.
- Đẹp quá phải không?
Dương Tử gật đầu, cầm xấp thiệp vô nghĩa trong tay đứng dậy. Xá nhìn theo đột nhiên nói:
- Trượt tuyết không em? Tết mà không đến Y Trạch trượt tuyết thì yếu quá!
Từ thời lên trung học, Xá và Dương Tử có thói quen, mỗi năm Tết đến đều đi trượt tuyết.
- Đi chứ!
Hai người mang ski vào, cùng trượt về phía rừng, tuyết phủ trắng nền đất, lất phất trên không, đánh rát cả mặt.
- Em thích nhìn con suối trong mùa đông ghê đi anh.
Dương Tử nói với Xá rồi trượt về phía dòng suối, tuyết và băng phủ kín hai bên bờ con suối chỉ còn là một chiếc lạch nhỏ nổi bật giữa màu trắng đục.
- Anh Xá.
- Gì?
- Tuyết đẹp quá hở anh.
- Ờ nhưng không thơm.
- Nếu thơm thì khổ rồi.
Xá cười to, Dương Tử cũng cười theo.
- Anh Nguyên sao không gửi thiệp chúc Tết cho em?
Sân trượt hôm nay thật vắng, vượt lên đỉnh, hai anh em lại thở dốc.
- Đứng nơi này nhìn xuống mới thấy không khí của Tết phải không em?
- Nhưng nếu không có dưa cải sợ người ta sẽ quên mất Tết rồi.
Chung quanh thật vắng, chỉ có tuyết yên lặng làm việc, thành phố Khởi – Xuyên mù mịt trong sa mù.
- Bắc Nguyên có gởi thiệp chúc Tết cho em không?
Xá hỏi. Dương Tử lắc đầu, nàng đẩy ski rời khỏi Xá. Tại sao? Tại sao vậy? Dương Tử muốn khóc. Xá đuổi theo. Dương Tử vội lách qua khe núi, nàng úp mặt xuống tuyết không muốn ông anh trông thấy đôi mắt đỏ.
- Dương Tử làm gì đấy?
- Dạ không có gì cả.
Xá yên lặng ngồi xuống cạnh, Dương Tử ngẩng mặt lên.
- Thuở nhỏ em rất thích nằm trong tuyết rồi mở to mắt ra nhìn tuyết.
- Ờ.
- Anh nằm xuống thử xem, anh sẽ có cảm giác như mình đang bềnh bồng trong mây.
- Thế à. Xá nằm xuống – Dương Tử, Dương Tử có nhớ khi xưa lúc Dương Tử còn bé, hình như mới học lớp hai thì phải, có lần Dương Tử hỏi. Tại sao tuyết chỉ có màu trắng không vậy anh? Và anh đã bảo nếu anh là thần linh, anh sẽ cho tuyết có nhiều màu khác. Chủ nhật màu trắng, thứ hai màu vàng, thứ tư màu đỏ…
- Anh còn nhớ rõ quá.
- Vâng, anh còn nhớ anh có kể cả chuyện nàng Tuyết cho em nghe và em đã bảo rằng như vậy chắc chắn nệm của tuyết đều làm bằng màu trắng cả.
Dương Tử thích thú hồi tưởng.
- Nhưng lúc bấy giờ em sợ lắm, trông thấy những giọt băng tan rã trên mái ngói, em đã phập phồng sợ nàng tuyết lại hiện ra.
Nói đến chuyện xưa, Xá lại nghĩ. Ta và Dương Tử có chung những kỷ niệm đẹp, nếu bây giờ lấy nhau có lẽ sẽ hạnh phúc lắm.
Dương Tử đứng lên, phủi những bông tuyết bám trên người.
- Hôm nay vui quá, ta sẽ trượt đến tối anh nhé.
- Ờ.
Xá cũng đứng dậy, chàng muốn nằm nán lại, nhưng cái lạnh len vào lưng nên chẳng thể nằm thêm được.
Bảy ngày sau Tết, trời lạnh căm, lạnh hơn bao giờ cả, Ngồi cạnh lò sưởi giữa phòng khách, Xá nói với Hạ Chi.
- Mùa nghỉ lạnh chẳng thể chẳng có được, con ngồi cạnh hỏa lò thế này mà lưng vẫn lạnh cóng.
Hạ Chi đang ngồi đan vớ cho Tạo, ngẩng lên.
- Ờ. Với học sinh tiểu học, trời thế này phải bắt chúng ở nhà, chớ lạnh quá dám chết cóng lắm.
Dương Tử đặt những cánh hoa ép trong tập xuống. Nàng nghĩ đến tuổi mười hai của mình đi giữa bão tuyết. Yên lặng, Tạo lên tiếng:
- Lúc cha còn ở tiểu học, khi trời lạnh quá, khoảng hai mươi độ dưới số không thì nhà trường cho đốt lửa trên đồi cao, báo hiệu cho học sinh là ngày đó đến mười giờ mới bắt đầu vô lớp. Bây giờ thì đâu còn cảnh đó, sáu giờ chiều ngày hôm trước đọc báo là đã biết thời tiết ngày hôm sau.
Dương Tử đứng dậy nói với Hạ Chi:
- Để con đến thăm dì Thăng, sẵn chúc Tết luôn, Tết nhất chẳng đến dì ấy buồn.
Hạ Chi yên lặng, chỉ có Xá là nhìn ra ngoài trời.
- Trời lạnh thế này mà em dám đi à?
- Lạnh nhà dì Thăng mới vắng khách.
- Vậy thì cứ đi.
Xá nói khi thấy mẹ vẫn yên lặng.
Vừa bước ra ngoài là đôi mắt cơ hồ cứng lại, mi mắt hiện rõ một lớp bụi tuyết mờ, hơi thở ra khỏi miệng đã bốc khói. Đến trạm xe buýt, vì lạnh quá không thể đứng chỗ nên Dương Tử phải rảo tới rảo lui. Trạm thật vắng. Với trời lạnh này người ta chỉ thích thu mình trong nhà. Có tiếng còi xe, rồi một chiếc du lịch trờ tới.
- Ồ, anh Nguyên.
Nguyên mặc Overcoat thật dầy bằng da, yên lặng mở cửa xe sau, Dương Tử không giấu được cảm xúc.
- Anh định đến nhà tôi đấy à?
Bắc Nguyên có vẻ suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Xe mở số chạy, Dương Tử mới giật mình khi khám phá ra hướng xe không phải về nhà.
- Ủa, anh định đưa tôi đi đâu đây?
Gương mặt Bắc Nguyên lạnh:
- Đừng hỏi!
- …
- Cô chỉ cần biết là tôi muốn thăm cô mới ghé qua đây.
Luồng hơi ấm len qua tim. Bắc Nguyên cho xe dừng lại trước nhà hàng ở ngã tư. Đây là nơi Dương Tử đến một lần với Xá. Nhìn qua khung kính, Dương Tử nghe chừng câu “Tôi muốn thăm cô mới ghe qua đây. Đường phố vắng không có một sinh vật qua lại.
- Cô Dương Tử.
- Dạ.
- Cô thích dùng món gì?
Lòng Dương Tử đang ngập niềm vui nàng không còn muốn ăn.
- Tôi không đói.
- Nhưng sắp mười hai giờ trưa rồi.
Nguyên không đợi Dương Tử đồng ý gọi hai đĩa cơm gà ri. Nghe Nguyện gọi, Dương Tử nhớ lại lúc còn ở tiểu học, nàng không nín cười được.
Bắc Nguyên có vẻ không vui.
- Ăn cà ri có gì đáng cười đâu? Tôi không còn mẹ, nên mỗi năm đến ngày sinh nhật hoặc lễ lớn, cha tôi thường đích thân nấu cà ri cho tôi ăn. Vì vậy đối với tôi cà ri là món ăn thân thiết nhất.
- Xin lỗi anh, nhưng không phải tôi cười chuyện của anh.
Nguyên xua tay.
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi, tôi có điều thắc mắc quan trọng hơn. Tại sao cô lại gửi thiệp chúc Tết cho tôi?
- Đó có gì lạ đâu?
- Cô chịu gởi thiệp chúc Tết cho tôi, thế sao cô lại hồi trả bức thơ của tôi hôm trước gửi cho cô chứ?
Dương Tử ngạc nhiên:
- Hồi thư? Hồi nào?
Bức thư đã bị Hạ Chi giữ và không trả lại Dương Tử chứ có bức nào khác nữa đâu?
- Như vậy có nghĩa là cô chẳng biết gì về chuyện đó cả?
- …
Vậy thì chuyện này do mẹ chủ mưu nữa rồi. Dương Tử nghĩ.
- Nhưng tại sao mẹ cô lại nói dối chứ?
Bắc Nguyên nói chàng nghĩ lại chuyện hôm ấy một chuyện không thể quên trong đời, Xá từ ký túc xá đến cho hay, mẹ hắn vừa mới tới Chấp Quang và đang đợi hai đứa đến dùng cơm. Hôm ấy Hạ Chi mặc chiếc kimono hoa trông thật trẻ.
Sau khi trao gói quà lớn cho Nguyên, Hạ Chi còn đưa thêm một lá thư màu trắng.
- Đây là của Dương Tử.
Bắc Nguyên đã đỏ mặt nhận thư, Hạ Chi cười hỏi:
- Cậu yêu Dương Tử nhà tôi rồi à?
- Vâng.
Bắc Nguyên thẹn thùng đáp giữa lúc Hạ Chi phá lên cười to, nhưng chàng không để ý chàng nghĩ là mình đã viết cho Dương Tử bức thư thì có lẽ đây là hồi âm của nàng.
Lòng miên man với bao niềm rộn rã, không ngờ…
- Biết được thư không phải do cô hoàn trả lại là tôi yên tâm rồi, thế mà bấy lâu nay cứ tưởng…Nào dùng cơm đi, tôi đói rồi đấy.
Bắc Nguyên vừa cười vừa nói, Dương Tử nhìn xuống cơm, cơm bắt đầu nguội.
- Ăn chứ, tôi cũng đói rồi.
- Nếu biết không phải Dương Tử trả lại, có lẽ tôi đã không phải khổ tâm cả tháng nay.
- Vâng xin lỗi.
- Sáng nay vừa nhận được thiệp chúc Tết, tôi vội đánh xe đến đây ngay.
- Sao thiệp lại đến trễ thế?
- Vì tuyết giá, vì bão…Lúc này sở bưu điện họ gặp nhiều khó khăn lắm. Chuyện hiểu lầm này lỗi lầm tại tôi cũng nhiều. Tại sao tôi chẳng gởi thêm bức thư hỏi rõ có hơn không?
- Không, tại tôi chứ. Dương Tử lắc đầu nói – Nhận được thư mà chẳng trả lời để anh trông?
Bắc Nguyên cười xòa.
- Vậy thì tôi tha lỗi cho Dương Tử rồi đấy.
Chỉ một thoáng, hai đĩa cơm cạn sạch.
- Kêu thêm nhé, lần này để tôi bao.
Dương Tử nói, nhưng Bắc Nguyên lắc đầu.
- Làm gì có chuyện đó, tôi thế này mà để một người nhỏ tuổi hơn bao ăn à?
Hai người lại nhìn nhau cười, Dương Tử cảm thấy chưa bao giờ vui như thế.
- Sao? Thêm món beefsteak nữa nhé?
- Vâng.
Bồi đem bánh tráng miệng ra và họ bắt đầu trở lại câu chuyện.
- Anh Nguyên, trong bức thư anh gửi cho tôi có một hàng chữ bị xóa, anh viết gì thế?
Dương Tử hỏi, Bắc Nguyên bối rối.
- Không có gì cả.
- Không tin, chắc anh viết gì đây.
- Nhưng…Nói ra Dương Tử sẽ giận.
- Không tôi không giận đâu.
Bắc Nguyên ngập ngừng một chút nói.
- Tôi viết “Cám ơn đấng vô hình đã đã cho hai ta gặp nhau”…
- Thế tại sao anh lại xóa?
- Vì…Nói với người mới quen như thế là…xạo quá.
Dương Tử cười, nàng thấy vui thật vui.
- Thế bức thư ấy anh để đâu rồi?
- Đốt rồi, vì tôi tưởng Dương Tử…
- Tiếc thật.
Dương Tử thấy giận mẹ vô cùng. Mẹ đã lừa gạt nàng.
Sự yên lặng phủ vây hai người và Nguyên nghĩ đến mẹ Xá.
Hôm ấy sau khi ăn xong, Xá có chuyện nên phải đi trước, Nguyên và mẹ Xá gửi hàng lại tiệm, đi bát phố.
Trên đường phố Chấp – Quang, khách đi đường có vẻ chú ý nhiều đến hai người.
- Chúng ta đi thế này giống gì?
Mẹ Xá đã thấp giọng hỏi Nguyên, Nguyên ngây thơ:
- Bác còn trẻ quá, đi với con chẳng giống mẹ con tí nào cả.
Hạ Chi có vẻ khó chịu:
- Cậu Nguyên, cậu đừng gọi tôi là bác nữa.
- Nhưng bác là mẹ của anh Xá, không gọi thế thì gọi gì?
- …
- Gọi bà Tạo nhé?
- Đừng, tên tôi là Hạ Chi, cứ gọi tên không cũng được.
Bắc Nguyên ngại ngùng.
- Không lẽ con gọi bác là cô Hạ Chi à?
- Vâng, gọi thế cũng được.
Bắc Nguyên thất vọng, chàng muốn nhìn khuôn mặt hiền từ của mẹ qua Hạ Chi, không ngờ…
- Cậu ghét tôi không?
- Không?
- Thích?
- Đúng ra thì thích, nhưng bây giờ thì khác.
- Sao vậy?
Hạ Chi hỏi với đôi mắt long lanh, Bắc Nguyên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt quyến rũ đó.
- Vào đây ngồi nghỉ một chút nhé?
Khi đến trước một Caféteria, Hạ Chi đề nghị. Trong ánh sáng mờ nhạt, sắc vóc Hạ Chi càng quyến rũ hơn.
- Cậu Nguyên, chúng ta ngồi chung bàn thế này giống gì?
Một lần nữa Hạ Chi lại lên tiếng hỏi, Nguyên bực mình sẵng giọng.
- Theo bác thì giống gì bác mới vừa ý?
Hạ Chi trố mắt nhìn Nguyên, trong khi chàng trẻ tuổi ngó sang nơi khác.
Hạ Chi cúi đầu xuống hớp nước. Không khí thật loãng, loãng đến độ nhạt nhẽo. Nguyên đứng dậy.
- Tôi mất mẹ, tôi chỉ mong nhìn mẹ qua hình ảnh của bác thôi.
- Xin lỗi bác cháu phải đi ngay, xin gửi lời cám ơn thư của Dương Tử.
Hạ Chi biến sắc. Nguyên thấy tội.
- Xin lỗi, nhưng cháu vừa nhớ đến chuyện quá gấp…
Và Bắc Nguyên bỏ đi.
- …
- Anh làm gì mà nghĩ với suy thế?
Câu hỏi của Dương Tử khiến Nguyên giật mình. Bánh đã đưa tới, Nguyên trét bơ lên đưa cho Dương Tử.
Khi Dương Tử mở cửa, thì Xá đã lù lù hiện ra.
- Em bảo đến nhà dì Thăng, sao anh gọi giây nói đến, đằng ấy bảo không có?
Dương Tử lặng lẽ bước vào nhà.
- Xin lỗi anh, nhưng em không hề nói dối.
Xá giận dữ khi thấy Dương Tử thản nhiên trước sự lừa gạt.
- Anh mới gọi điện thoại cho dì Thăng bảo trời lạnh quá thôi cứ giữ em lại ngủ đêm. Không ngờ dì ấy ngạc nhiên chẳng thấy em tới. Em đã đi đâu chứ?
- Anh cứ đoán xem.
Thái độ bình thản của Dương Tử càng làm Xá bực.
- Không biết mới hỏi em chứ?
Nhìn đôi mày nhíu lại một cách khó chịu của anh, Dương Tử không đành lòng.
- Em định đến nhà dì Thăng, nhưng khi tới trước trạm xe buýt Hiệp – hội nông dân thì gặp người bạn, họ rủ em vào nhà hàng dùng cơm cà ri, rồi dạo phố?
- Trong lúc trời lạnh thế này?
- Vâng, được cái trong xe có gắn máy điều hòa không khí.
Xá mở to mắt nhìn em, con bé này đã có bạn trai? Mà bạn trai lại có xế bốn bánh nữa chứ?
Đột nhiên, Xá nhớ tới Bắc Nguyên. Cha của Nguyên là giám đốc hãng phân, nên nhà có đến hai chiếc xe hơi. Nhưng trời lạnh thế này ngu dại gì? Nguyên lại lái xe đến Khởi Nguyên tìm Dương Tử? Khi tình cảm hai người chưa đến mức thân thiết, thư từ còn chưa có cho nhau nữa mà?
Khi Dương Tử đã lên lầu thay áo, Hạ Chi bảo Xá.
- Xá, chuyện của Dương Tử mặc nó, con đừng nên chen vào.
Xá chưa hả giận.
- Không lẽ mẹ bắt con cũng giống mẹ lạnh nhạt với nó vậy sao?
Hạ Chi có vẻ ôn tồn:
- Làm gì con phải giận dữ như vậy. Chuyện Dương Tử muốn giấu rồi thì con có tìm hiểu cũng vô ích, có khi làm nó bực mình hơn!
Xá cầm sách lên, mà đầu vẫn rối.
- Con không biết nó hẹn hò với ai, tức thật!
Hạ Chi tảng lờ.
- Dương Tử đã học đến đệ Nhị rồi, nếu lúc trước, tuổi này, đã có chồng từ lâu.
Hạ Chi nói và nghĩ ngay đến Bắc Nguyên. Chắc chứ không còn ai khác, nhưng cái nhục trong quán ở Chấp – Quang ngày nào vẫn không phai trong đầu bà. Nếu Bắc Nguyên mà lấy Dương Tử thì càng nhục hơn.
- Xá, chuyện của Dương Tử có mẹ lo rồi, con khỏi phải để ý mệt óc.
- Mẹ muốn con đừng nhắc đến chuyện của nó phải không?
Xá quay lại, Hạ Chi yên lặng gật đầu.
Dương Tử đã thay xong áo bước xuống, nàng nói bâng quơ.
- Tuyết nhiều quá, mai có lẽ còn lạnh hơn cả hôm nay.
Hạ Chi nhìn Dương Tử với đôi mắt đổ lửa. Giả vờ nói là đến nhà Dì Thăng để hẹn hò với tình nhân, về nhà còn bịa chuyện, chẳng biết xấu hổ.
- Dương Tử, hôm nay con hẹn với ai đấy?
Hạ Chi hỏi. Dương Tử tỉnh bơ.
- Mẹ có đọc quyển “Mặt trời lặn” của Thái Tể Trị không?
Hạ Chi khó chịu.
- Con không nghe mẹ hỏi con điều gì sao?
- Không phải. Dương Tử từ tốn đáp. Trong quyển “Mặt trời lặn” đó Thái Tể Trị có nói. Khi một người có chuyện bí mật để giấu thì điều đó đã chứng tỏ là họ đã lớn. Con cũng đã lớn rồi, mẹ ạ. Thành thử chuyện hôm nay con cũng xin được giấu kín luôn.