Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Aino Pervik
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Arabella The Pirate’S Daughter
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: tran anh tuan
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1845 / 32
Cập nhật: 2015-11-23 16:33:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cảnh Sát
rong lúc đó Đanien vẫn ngồi trong buồng của Rôsita nhấm nháp tách cà phê có đổ thêm vị quế và tinh dầu hoa hồng. Rôsita có rời khỏi buồng một lát nói là để xem tình hình dưới nhà ra sao. Cô ta rời khỏi căn buồng khá lâu, nhưng đối với đầu óc đang bị say sưa ngây ngất, Đanien vẫn coi như chẳng có chuyện gì khác thường. Hương thơm của Rôsita đượm khắp gian buồng làm cho Đanien cảm thấy vô cùng sảng khoái. Chẳng phải là thường xuyên có được những phút giây thoải mái như thế này đối với một tên cướp khét tiếng vì vậy hắn cố tận hưởng mọi thứ trong khoảng thời gian ngắn ngủi không phải bận rộn vì công việc.
Một lúc khá lâu Rôsita mới trở lại. Gian buồng sặc sụa mùi khói thuốc tỏa ra từ chiếc tẩu của Đanien. Rôsita cười duyên dáng với Đanien và nói rằng mọi thứ đều ổn cả. Cô ta đến mở cửa sổ cho khói trong buồng tỏa bớt. Một toa xe ngựa giống như xe của đoàn xiếc hay của du dân lọc cọc đi qua. Tiếng lọc cọc của bánh xe nghiến trên đường vẫn còn nghe thấy một lúc lâu qua cánh cửa sổ để ngỏ.
- Vẫn có người bắt đầu lên đường quá muộn như thế này. - Đanien nói.
- Vâng. - Rôsita đáp. - Có lẽ là dân Digan.
Đôi vai để trần của Rôsita bỗng run lên. Khí lạnh ban đêm tràn qua cửa sổ vào buồng.
- Anh có muốn nghe em hát không?
- Hát đi!
Rôsita đóng cửa sổ lại, kéo màn che xuống rồi lấy đàn ngồi cạnh Đanien. Những ngón tay đầy nhẫn của cô nàng bắt đầu lướt nhẹ trên dây đàn. Rồi cô cất giọng hát. Đanien biết bài hát này. Đã có lần Rôsita hát cho Đanien nghe. Đêm nay bài hát ấy có vẻ như tình tứ hơn làm cho Đanien xao xuyến trong lòng. Linh tính như báo cho Đanien biết đằng sau vẻ yên tĩnh và ấm cúng như thế này chắc có điều gì không ổn. Một tên cướp bao giờ cũng phải dựa vào linh tính của chính mình. Tai và mắt nhiều khi không đủ vì có nhiều thứ mà tai mắt không thể nhìn hoặc nghe thấy được.
Bỗng Đanien hỏi Rôsita vẫn đang hát:
- Arabella đâu?
Rôsita trả lời vẻ uể oải:
- Dưới nhà. Đang ăn bánh kẹo.
Rôsita chuyển sang một bài hát mới.
- Anh nghe đây! - Cô ta nói.
Đó là bài hát thuộc loại tục tĩu mà Rôsita muốn làm cho Đanien bị thu hút vào. Nhưng bài hát cũng không thể làm Đanien vui thích. Lúc này Đanien chẳng muốn nghe bất ký một bài hát nào. Hắn đứng bật dậy, nói:
- Ta đi xuống nhà đi!
- Đừng xuống vội, anh. - Rôsita ôm lấy Đanien giọng van vỉ. - Ngồi đây với em chút nữa. Em pha thêm một tách cà phê cho anh nhé!
Đanien không muốn uống cà phê nữa. Hẳn có vẻ như biết có chuyện gì đã xảy ra hoặc sắp xảy ra, mà việc ấy rất tệ hại. Mọi cố gắng nài nỉ của Rôsita đều vô ích. Hắn đã quyết định đi khỏi nơi này.
Khi Đanien đến chỗ cầu thang thì cảnh sát đã ập vào cửa trước. Cả quán nhốn nháo hẳn lên. Đanien nổ súng liền. Hai cảnh sát gục xuống. Rồi Đanien giương súng lên bắn vào các đèn treo và chạy bổ nhào xuống tìm Arabella trong gian nhà tối om.
Đanien không thấy con gái đâu, cũng chẳng nghe thấy tiếng Arabella trả lời khi hắn lên tiếng gọi. Quả thật lúc ấy khó mà tìm mà nghe được vì tiếng la hét ầm ĩ làm rối loạn cả gian nhà. Thế rồi Đanien cảm thấy có một cánh tay trần ôm mình và thoang thoảng mùi hương của Rôsita.
- Lại đây nhanh. - Rôsita thì thầm. - Mọi người đã đi hết rồi. Quán đã bị cảnh sát bao vây.
- Arabella đâu? - Đanien hỏi.
- Halêluda dẫn cô bé đi rồi. - Rôsita nói. - Thôi đi nào, anh không muốn để cho bọn nó bắt được anh đấy chứ?
Rôsita đẩy Đanien qua một cái cửa nhỏ. Vừa lúc đó cảnh sát đã thắp được đuốc đi lùng sục khắp gian nhà. Chúng chẳng tóm được ai ngoài tên Adanbe béo phị, vô tích sự đối với chúng. Thân hình bất động của Ađanbe nằm dưới một cái bàn lớn bằng gỗ sồi. Hắn đã chết vì ngốn quá nhiều.
Rôsita dẫn Đanien đi theo con đường hành lang mà vừa mới đây cô ta đã đưa Arabella đi. Hai người đến đúng chỗ xe ngựa lúc nãy đỗ. Khoảng đất này không thuộc quyền sở hữu của quán hàng. Qua con đường hầm bí mật, Rôsita đã đưa Đanien ra đến bãi đất bằng sau phố.
- Cẩn thận đấy! - Rôsita nói. - Đường phố đầy cảnh sát.
Đanien quấn áo choàng bó sát người rồi lần bước đi ra bến cảng theo con đường xuyên qua những bãi rộng và vườn hoa, phía sau thành phố. Trên đường đi, hắn không gặp một cảnh sát nào. Khi tới bến cảng, Đanien nhận ra những bóng người khả nghi. Hắn trông thấy một số người mặc đồng phục hải quan có mang vũ khí đang bước trên boong của một số chiếc tàu cách xa tàu "Ngựa Biển" một quãng. Hắn nghe thấy tiếng nói và những đốm sáng đi lại trên boong tàu. Đanien thấy ngay hải quan đang khám xét những tàu bè đỗ tại bến cảng để sục tìm bóng dáng tàu "Bọ Cạp".
Trên cầu tàu, Ađam cao đang chờ Đanien để đưa xuống một chiếc thuyền nhỏ. Đanien nhảy vội xuống thuyền, Ađam cao nhẹ nhàng chèo thuyền, lướt về phía tàu "Ngựa Biển". Hai người trèo lên tàu, "Chân Gỗ" đứng chờ họ trong bóng tối.
Đanien hỏi ngắn gọn:
- Mọi người đủ chưa?
"Chân Gỗ" trả lời:
- Đã đủ hết.
- Nhổ neo! - Đanien bình thản hạ lệnh. - Rời bến ngay.
Con tàu "Ngựa Biển" lặng lẽ rời xa bến cảng. Không một ai thấy con tàu bỏ đi. Cảnh sát đang túi bụi khám xét chiếc tàu buôn. Chắc họ cũng tìm được những món hàng lậu nên cứ bận bịu mãi trên đó.
Mãi tới khi tàu "Ngựa Biển" ra đến ngoài khơi thì cảnh sát mới biết. Hai chiếc thuyền nhẹ được lệnh lao nhanh đuổi theo. Nhưng một việc lạ lùng diễn ra trước mắt họ. Trên tàu "Ngựa Biển" bỗng mọc thêm một cột buồm thứ ba. Trời đen kịt, cảnh sát không tin chắc ở mắt mình nữa chỉ giương mắt nhìn theo. Còn tàu nhanh chóng lướt đi mất hút, cảnh sát đành trở về tay không.
Khi đã hết nguy hiểm, Đanien giao bánh lái cho "Thú Biển" rồi đi về phòng riêng. Trên đường về phòng, Đanien nhìn thấy Halêluda đang ngồi dựa vào tường nói lảm nhảm trong cơn say. Hắn đang cầm chiếc nhẫn hình con rắn mà hắn tước được của Ađanbe khi thấy tên này nằm chết trong quán. Mặc dù vẫn lo ngại, sợ hãi vì chiếc nhẫn báo điềm gở nhưng hắn vẫn không sao rời nó ra được. Lúc này hắn khóc như mưa vì thấy hình như cuộc sống của hắn sắp đến bước tận cùng. Hắn cứ nhìn trân trân vào đôi mắt nạm ngọc óng ánh của con rắn.
- Arabella đâu? - Đanien hỏi. - Mày có mang con bé về không?
- Arabella? - Halêluda thốt lên một cách nhẹ nhàng. - Thưa thuyền trưởng, tôi không mang theo ai về cả.
Đanien đi vào phòng của Arabella, rồi bước về phòng mình. Cả hai phòng đều chẳng có ai. Đanien tới chỗ nhốt Hatxan rồi đi vào bếp. Sau đó hắn ra lệnh cho mọi người đi tìm khắp tàu.
Arabella không hề có mặt trên tàu.
Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển - Aino Pervik Arabella, Con Gái Tên Cướp Biển