Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả:  M. L. Stedman
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Light Between Oceans
Dịch giả: Hồ Thị Như Mai
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần Iii.7
ể từ vụ chạm trán ở cửa hàng Mouchemore, Hannah hầu như không bước ra khỏi nhà. Grace trở lại như cũ, không hợp tác, mặc cho cô có cố tới đâu đi nữa.
“Con muốn về nhà. Con muốn gặp má”, con bé rên rỉ.
“Mẹ là mẹ của con. Grace à. Mẹ biết con đang rối”. Cô đặt ngón tay dưới cằm con bé. “Mẹ yêu con từ ngày sinh con ra. Mẹ đợi con về nhà đã lâu lắm rồi. Một ngày nào đó con sẽ hiểu. Mẹ hứa với con”.
“Con muốn ba!”, đứa trẻ tiếp tục, gạt phăng ngón tay của Hannah đi.
“Cha không còn nữa. Nhưng cha thương con lắm. Thương con rất nhiều. Rồi cô mường tượng ra Frank đang ôm con trong tay. Đứa bé nhìn Hannah sửng sốt, đôi lúc giận dữ, rồi đau khổ tột đỉnh.
Tuần sau đó, khi trơ về từ tiệm may áo, Gwen cứ nghĩ đi nghĩ lại về chuyện của Hannah và Grace. Cô lo lắng không biết con bé rồi sẽ ra sao: không thể để một đứa trẻ đau khổ đến vậy, rõ là sai. Cô cũng không thể đứng ngoài mãi.
Khi đi ngang qua rìa công viên, nơi có mấy bụi cây viền quanh, mắt cô dừng lại ở một người đàn bà ngồi trên băng ghế, nhìn trân trân. Đầu tiên cô để ý màu vải áo xanh, trông thật xinh của người đó. Rồi cô nhận ra đó chính là Isabel Sherbourne. Cô bước vội qua, nhưng cô đã quá lo xa, Isabel không hề nhìn thấy Gwen: cô ta ngồi đó như mộng mị. Ngày hôm sau và cả ngày tiếp theo, Gwen vẫn thấy Isabel ngồi đó, vẫn với cái nhìn đó.
Có lẽ Gwen nghĩ ra điều đó trước cả hôm Grace xé toạc cuốn sách. Hannah đã mắng con bé, rồi vừa khóc vừa nhặt lại những trang giấy trong cuốn sách đầu tiên mà Frank mua cho con gái – truyện cổ Grimm, vói những tranh minh họa chỉn chu bằng màu nước. “Con làm gì cuốn sách của cha vậy hả? Trời ơi, tại sao con làm vậy?” Đứa bé trả lời bằng cách trốn dưới gầm giường, co người lại để không ai đụng tới được.
“Cuốn sách hư nhiều quá, Frank mà..,” Hannah bật khóc lần nữa khi nhìn lại đám giấy rách tả tơi trong tay.
“Em hiểu mà, Hanny, em hiểu mà. Nhưng Grace không hiểu. Nó không cố ý.” Cô đặt tay lên vai chị gái. “Giờ chị đi nằm một lúc, em sẽ dẫn con bé ra ngoài chơi.”
“Nó phải quen với căn nhà này.”
“Hai dì cháu chỉ tới thăm cha thôi. Chắc cha vui lắm, đi ngoài cho thoáng cũng tốt cho con bé.”
“Không cần, thực sự là không cần. Chị không muốn...”
“Thôi mà Hanny. Chị cần phải nghỉ ngơi.”
Hannah thở dài. “Được rồi. Nhưng đi rồi về ngay nhé?”
Khi cả hai đi xuống phố, Gwen đưa cho cô cháu gái một cái kẹo bơ. “Con thích kẹo que không hả Lucy?”
“Thích,” đứa bé trả lời rồi nghiêng đầu qua một bên khi nhận ra Gwen vừa gọi tên nó.
“Vậy thì con phải ngoan, rồi mình sẽ đi thăm ông.”
Đôi mắt con bé sáng lên khi cô nhắc đến người ông với đàn ngựa và những cái cây lớn. Nó đi theo Gwen, vừa đi vùa mút kẹo bơ. Gwen để ý thấy nó không cười, nhưng không hét hay gào gì.
Đúng ra mà nói thì hai người không cần phải đi ngang công viên. Họ có thể tới nhà Septimus nhanh hơn nếu đi theo lối dọc nghĩa trang và nhà thờ Hội Giám lý.
“Con mệt chưa Lucy? Mình ngồi nghỉ một lúc nhé? Nhà ông còn xa lắm mà con thì nhỏ xíu...” Đứa trẻ vẫn cứ đóng mở ngón tay như càng cua, vọc mấy chỗ kẹo còn thừa. “Con chạy trước đi, ngoan lắm. Con chạy tới chỗ ghế, rồi dì sẽ đi theo.” Đứa bé không chạy mà chỉ lững thững đi, kéo lê con búp bê vải dưới đất. Gwen giữ khoảng cách, quan sát.
Isabel chớp mắt. “Lucy? Lucy!” cô reo leo rồi ôm con bé vào lòng trước khi nhận ra ai đang đi cùng.
“Má!” con bé la lên, ôm chặt lấy cô.
Isabel quay lại và thấy Gwen đứng từ xa, khẽ gật đầu như có ý “Cứ tự nhiên.”
Isabel không quan tâm Gwen đang làm gì, và vì sao lại làm vậy. Cô khóc, ôm con bé rồi đẩy nó ra, để nhìn nó kỹ hơn. Biết đâu, mặc cho mọi sự, biết đâu Lucy vẫn có thể là của cô. Cô thấy như có luồng hơi ấm chạy qua người mình.
“Trời ơi con gầy quá, cưng à! Chỉ còn da với xương. Con phải ngoan, phải ăn. Ăn cho má.” Dần dần cô nhận ra những thay đổi khác nơi con bé: tóc rẽ phía bên kia, áo đầm vải muslin mỏng có hoa cúc li ti, giầy mới có khuy con bướm.
Gwen thấy nhẹ cả người khi chứng kiến phản ứng của cô cháu gái. Cô như đang nhìn một đứa bé khác hẳn, đột nhiên không còn sợ sệt trong tay người mẹ mà nó yêu thương. Cô cố để cả hai ở với nhau thật lâu, trước khi lại gần. “Tôi phải mang nó về. Tôi không biết là chị sẽ ra đây.”
“Nhưng... tôi không hiểu...”
“Thật khổ quá. Ai cũng khổ.” Gwen lắc đầu, thở dài. “Chị tôi là người tốt, thực tình. Chị ấy khổ nhiều lắm rồi.” Cô gật đầu về phía đứa trẻ. “Tôi sẽ lại dẫn nó tới. Tôi không hứa được. Chị phải kiên nhẫn. Tôi chỉ nói vậy được thôi. Cứ kiên nhẫn rồi biết đâu...” Gwen bỏ lỏng câu nói. “Nhưng làm ơn, đừng nói với ai cả. Hannah sẽ không hiểu. Chị ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Đi nào Lucy,” cô nói rồi đưa tay cho đứa nhỏ.
Lucy bám lấy Isabel. “Không đi, má ơi, Đừng đi.”
“Thôi mà cưng. Cưng phải ngoan cho má, được không? Con phải đi với cô đây nhưng má sẽ gặp con sớm, má hứa.”
Đứa nhỏ vẫn bám cứng. “Nếu con ngoan thì mình sẽ ra đây nữa,” Gwen mỉm cười, nhẹ nhàng kéo nó ra.
Chút lý trí còn sót lại ngăn không cho Isabel theo cảm tính mà giật lấy đứa trẻ rồi chạy đi. Không. Nếu cô thật kiên nhẫn, người ta sẽ mang con bé tới nữa. Ai mà biết rồi chuyện gì sẽ thay đổi theo thời gian?
Mãi một hồi lâu Gwen mói dỗ được cô cháu gái. Cô ôm nó, bế nó, đặt câu đố, đọc đồng dao, cố tìm mọi cách để đánh lạc hướng nó. Cô không biết liệu kế hoạch của mình có thực hiện được không, nhưng cô không thể nhìn đứa bé tội nghiệp phải xa mẹ thêm ngày nào nữa. Hannah vốn ương bướng, Gwen lo rằng giờ đây tính cách đó khiến chị ấy không còn sáng suốt. Gwen tự hỏi làm sao có thế giữ kín chuyện để Hannah không biết. Ngay cả khi cô không thể giữ kín thì vẫn đáng thử xem sao. Khi Grace cuối cùng cũng dịu lại, Gwen hỏi. “Con có biết bí mật là gì không cũng?”
“Biết,” con bé lầm bầm trong miệng.
“Được rồi. Giờ mình sẽ chơi trò bí mật, được không?”
Con bé nhìn cô, chờ đợi một sự giải thích.
“Con thương má Isabel lắm, phải không?”
“Phải.”
“Dì biết là con muốn gặp má lại. Nhưng mẹ Hannah có thể sẽ giận vì mẹ Hannah đang buồn lắm, nên mình không được nói với mẹ, hay với ông, được không?”
Mặt đứa bé nghiêm lại.
“Mình phải giữ bí mật chuyện này, bí mật đặc biệt, nếu ai hỏi hôm nay mình làm gì con chỉ được nói là mình đi thăm ông thôi. Con không được kể chuyện đi gặp má. Con hiểu không?”
Con bé mím chặt môi, nghiêm trọng gật đầu, trong mắt vẫn đầy bối rối.
***
“Con bé là đứa thông minh, nó biết Isabel Sherbourne vẫn chưa chết – tụi tôi có thấy cô ta ở tiệm Mouchemore”. Hannah ngồi trong phòng khám của bác sĩ Sumpton, lần này cô không mang con bé theo.
“Là người trong nghề, tôi khuyên chị, thứ duy nhất chữa lành cho con gái chị là thời gian, và giờ không cho nó gặp người đàn bà tên Sherboume đó.”
“Tôi chỉ không biết... liệu nếu tôi cố hỏi nó về cuộc sống trước đó. Cuộc sống ngoài đảo. Như vậy có ích gì không?”
Bác sĩ Sumpton cầm tẩu, rít một hơi thuốc. “Chị phải nghĩ như thế này, giả thử tôi cắt ruột thừa của chị xong thì việc vô ích nhất là năm phút lại mở vết thương ra xem, chọc ngoáy coi vết thương đã lành chưa. Tôi biết rất khó, nhưng ca này, càng ít lời, càng sớm lành. Con bé sẽ quên”.
Nhưng con bé chẳng có vẻ gì là quên cả, Hannah thấy vậy. Tự dưng nó cứ nằng nặc đòi xếp lại đồ chơi, xếp chăn mền cho ngay ngắn. Nó đánh con mèo vì dám húc đổ nhà búp bê, rồi cứ ngậm kín miệng, câm như thóc, sợ nhỡ mà vô tình thể hiện tình cảm với người mẹ giả này.
Nhưng Hannah vẫn kiên nhẫn. Cô kể cho nó nghe những câu chuyện về khu rừng, về những người thợ gỗ, về ngôi trường ở Perth và lúc cô ở đó, về Frank và cuộc sống của anh ở Kargoorlie. Cô hát cho nó nghe những bài hát tiếng Đức, mặc dù nó không màng đến. Cô may áo cho búp bê, làm món tráng miệng sau bữa tối. Con bé đáp lại bằng những bức tranh vẽ. Lúc nào cũng chỉ một cảnh. Má và Ba và Lulu ở hải đăng, ngọn đèn tỏa sáng nơi góc giấy, xua đi mọi bóng tối quanh đó.
***
Từ trong bếp Hannah nhìn thấy Grace ngồi trên sàn nhà trong phòng khách, nói chuyện với mấy cái kẹp phơi đồ. Dạo này con bé khó chịu hẳn, nhất là khi ở gần Septimus, vậy nên Hannah mừmg thầm khi thấy nó yên lặng ngồi chơi. Cô đến gần cánh của, lắng nghe.
“Lucy ăn kẹo bơ đi,” một cái kẹp áo lên tiếng.
“Măm,” cái kẹp khác đáp lời, ăn chỗ không khí mà con bé vừa đưa ngón tay xuống đút.
“Dì có bí mật đặc biệt,” cái kẹp thứ nhất nói. “Đi chơi với dì Gwen. Đợi Hannah ngủ đã.”
Hannah tập trung theo dõi, cảm giác dờn dợn lạnh lẽo tràn tới.
Từ chiếc túi áo yếm, Grace lấy ra một quả chanh rồi bọc nó lại bằng khăn mùi soa. “Ngủ ngon Hannah,” dì Gwen nói. “Giờ mình đi thăm má ngoài công viên.”
“Moa, moa.” Hai chiếc kẹp áo dựa vào nhau, hôn hít. “Lucy cưng của má. Lại đây cưng. Mình về Janus.” Rồi chúng lóc cóc đi dọc theo tấm thảm.
Tiếng ấm nước sôi làm con bé giật mình. Nó quay lại, thấy Hannah đứng ở cửa. Nó quẳng đám kẹp áo xuống, nói “Lucy hư!” rồi tự đánh vào tay.
Trước cử chỉ trừng phạt cuối cùng đó, Hannah từ chỗ kinh hãi chuyển sang tuyệt vọng: với con gái, cô là người như thế đó. Không phải là người mẹ yêu thương nó, mà là một kẻ độc tài. Cô cố giữ bình tĩnh, suy nghĩ xem nên làm gì.
Hai tay Hannah vẫn còn hơi run khi cô pha ít ca cao đem vào cho con bé. “Con có trò chơi hay quá,” cô nói, cố giấu đi sự run rẩy trong giọng nói.
Đứa trẻ ngồi im, không nói cũng không uống ca cao, tay cầm cốc.
“Con có bí mật nào không hả Grace?”
Đứa bé chầm chậm gật đầu.
“Mẹ đoán là bí mật của Grace phải dễ thương lắm.”
Một lần nữa, chiếc cằm bé lại đưa lên xuống, trong khi đôi mắt vẫn đang nghĩ xem nên theo luật chơi nào.
“Giờ mình chơi trò chơi nhé?”
Con bé dí mũi ngón chân cái theo đường vòng cung dưới sàn nhà.
“Giờ chơi trò này, mẹ sẽ đoán bí mật của Grace. Như vậy vẫn còn là bí mật vì Grace không hề nói cho mẹ. Nếu mẹ đoán đúng Grace sẽ được tặng một cây kẹo mút.”
Gương mặt con bé căng thẳng khi Hannah cố gượng cười.
“Mẹ đoán là... là con có đi thăm cái cô ở Janus. Đúng vậy không?”
Đứa trẻ vừa chớm gật đầu nhưng dừng lại. “Không phải, đi thăm ông ở nhà to. Ông có mặt hồng.”
“Mẹ sẽ không giận con đâu cưng à. Thỉnh thoảng đi thăm cũng tốt chứ, phải không? Cô đó có ôm con một cái không?”
“Có,” con bé chậm rãi đáp, vừa nói vừa cố nghĩ xem như vậy có tính là để lộ bí mật không.
Nửa giờ sau đó Hannah đi lấy áo quần ở dây phơi xuống, cô vẫn thấy thắt cả gan ruột. Làm sao em gái cô lại có thể làm việc đó? Cô nhớ đến vẻ mặt những khách hàng ở tiệm Mouchemore hôm đó, rồi cô cảm giác như họ nhìn ra điều gì đó mà cô không thể nhìn ra – mọi người, kể cả Gwen đang cười sau lưng cô. Cô để lại một chiếc váy lót kẹp lơ lửng trên dây. Cô trở vào nhà, xộc ngay vào phòng Gwen. “Tại sao em có thể làm vậy được?”
“Chuyện gì vậy?” Gwen hỏi.
“Còn giả vờ không biết nữa!”
“Cái gì hả, Hannah?”
“Chị biết em đã làm gì. Chị biết em mang Grace đi đâu.”
Lần này chính Hannah bị bất ngờ. Nước mắt Gwen trào ra, cô nói. “Con bé tội nghiệp quá, Hannah à.”
“Cái gì kia?”
“Con bé thật tội nghiệp! Đúng vậy đó, em mang nó đi gặp Isabel Sherbourne, ở ngoài công viên. Em để hai người nói chuyện với nhau. Nhưng em làm vậy là vì nó. Con bé có biết nó là ai đâu. Em làm vì nó mà Hanny, vì Lucy.”
“Tên nó là Grace! Con bé tên là Grace, nó là con gái của chị, chị chỉ muốn nó được hạnh phúc và...” Giọng cô lạc đi, cô bật khóc, “Chị nhớ Frank quá. Ôi Chúa ơi, em nhớ mình quá Frank à.” Cô nhìn em gái. “Còn em thì dẫn con bé đến gặp vợ của con người đã đào huyệt chôn anh ấy! Sao em có thể làm được việc đó? Grace phải quên họ đi. Cả hai người. Chị mới là mẹ nó!”
Gwen ngập ngừng, cô lại gần chị gái, nhẹ nhàng ôm Hannah. “Hannah, chị biết em thương chị nhiều bao nhiêu. Em đã cố làm mọi thứ có thể để giúp chị, kể từ cái ngày dó. Em cũng đã rất cố gắng từ khi con bé quay về. Nhưng vấn đề là ở chỗ đó. Đây chẳng phải là nhà nó. Em không thể chịu được khi nhìn nó đau đớn vậy. Em cũng không thể chịu được khi thấy chị khổ tâm.”
Hannah nuốt khan, hít một hơi sâu rồi thở hắt ra.
Gwen vuốt vai chị gái. “Em nghĩ chị nên trả con bé về. Cho Isabel Sherbourne. Em không thể nghĩ ra cách gì khác. Vì con bé thôi. Và cả vì chị nữa, Hannah của em à. Vì chính chị.”
Hannah rụt người lại, giọng lạnh như thép. “Chừng nào chị còn sống thì nó sẽ không bao giờ gặp lại cô ta. Không bao giờ”
Không ai thấy gương mặt bé bỏng đang nhìn trộm qua khe nứt trên cửa; và cả đôi tai nho nhỏ vừa nghe hết mọi thứ trong căn nhà lạ lùng, thật lạ lùng đó.
***
Vernon Knuckey ngồi tại bàn, đối mặt với Tom. “Tôi cứ nghĩ đã thấy đủ loại rồi, cho tới khi anh xuất hiện.” Ông nhìn tờ giấy trước mặt một lần nữa. “Một chiếc thuyền bị dạt, vậy là anh tự nhủ, ‘Đứa bé đó trông cũng được. Tôi có thể giữ nó lại mà không ai hay biết.’”
“Đó có phải là câu hỏi không?”
“Anh đang làm khó tôi à?”
“Không.”
“Isabel đã mất mấy đứa con?”
“Ba. Ông biết mà.”
“Nhưng anh lại là người quyết định giữ đứa bé lại. Không phải người đàn bà ba lần sảy thai? Tất cả là ý anh hết, chỉ vì anh nghĩ nếu anh không có con cái người ta sẽ cho là anh không có bản lĩnh đàn ông. Anh nghĩ tôi kém cỏi lắm sao?” Tom không nói gì, Knuckey chồm về phía anh, mềm giọng lại. “Tôi hiểu mất con là sao. Tôi cũng biết nó ảnh hưởng ra sao tới vợ tôi. Gần như điên dại một thời gian.” Ông cảnh sát chờ đợi, nhưng không có lời đáp. “Họ sẽ xử nhẹ cho cô ấy, anh hiểu không.”
“Họ sẽ không đụng được đến cô ấy,” Tom lên tiếng.
Knuckey lắc đầu. “Tuần sau thẩm phán sẽ tới xử sơ thẩm. Sau đó là Albany, Spragg sẽ mở rộng vòng tay mà đón anh, có Chúa mới biết chuyện gì sẽ đến. Hắn ta rất ghét anh, khi chuyển xuống đó rồi tôi sẽ không thể nào chặn hắn được nữa.”
Tom im lặng.
“Anh có muốn tôi báo cho ai biết về phiên sơ thẩm không?”
“Không. Cảm ơn.”
Knuckey nhìn Tom. Ông cảnh sát vừa chuẩn bị đi thì Tom nói, “Tôi viết vài chữ cho vợ tôi được không?”
“Đương nhiên là anh không thể viết cái quái gì cho vợ anh cả. Anh không thể can thiệp tới người có thể là nhân chứng. Nếu anh cứ kiểu vậy thì đi mà làm cho đúng luật.”
Tom nhìn ông cảnh sát, đoán chừng. “Chỉ một tờ giấy với cây viết chì thôi. Nếu muốn ông cứ đọc... Cô ấy là vợ tôi.”
“Còn tôi là cảnh sát, trời đất”.
“Đừng nói là ông chưa bao giờ phá rào cho ai – chưa bao giờ nhắm mắt làm ngơ cho một kẻ khốn khổ tội nghiệp nào đó... Cho tôi mẩu giấy và cây viết chì.”
***
Ngay trong chiều hôm đó lão Ralph đưa thư đến cho Isabel. Cô lưỡng lự nhận thư từ tay lão, bàn tay run rẩy.
“Tôi về đây, để chị còn đọc.” Lão đưa tay chạm lên cánh tay cô. “Anh ta cần chị giúp, Isabel à,” láo rầu rĩ nói.
“Con gái của cháu cũng cần cháu,” cô nói, hai mắt lưng tròng.
Khi Ralph đã ra về cô cầm bức thư về phòng rồi nhìn nó trân trân. Cô cầm bức thư lên, ngửi nó, cố tìm chút vết của Tom, nhưng chẳng có gì đặc biệt... chẳng có dấu vết nào của con người đó cả. Cô cầm chiếc kéo cắt móng tay từ bàn phấn, bắt đầu rọc thư, nhưng rồi ngón tay cô như đông cứng lại. Gương mặt Lucy hiện lên trong tâm trí cổ, cả tiếng thét của con bé. Cô rùng mình khi nghĩ rằng chính Tom đã gây ra điều đó. Cô đặt chiếc kéo xuống, thẩy bì thư vào ngăn kéo, chậm rãi đóng nó lại mà không hề có tiếng động.
***
Chiếc áo gối đẫm nước mắt. Mặt trăng lưỡi liềm treo lơ lửng ngoài cửa sổ, yếu ớt đến không rọi nỗi đường đi của chính nó ngang bầu trời. Hannah nhìn trăng. Trên thế giới này có biết bao điều cô muốn chia sẻ cùng con gái nhưng giờ đây cả đứa con vả cả thế gian đã vuột khỏi tay cô.
Bị bỏng nắng. Ban đầu cô không hiểu tại sao kỷ niệm đó lại hiện về, không mời mọc cũng chẳng liên quan. Một cô gia sư người Anh, hoàn toàn không có khái niệm bị bỏng nắng, chưa nói tới làm sao để chữa trị đã bắt cô ngồi trong thùng nước nóng “để làm vết thươg đỡ nóng” sau lần cô tắm nắng quá lâu trên vịnh, lần đó Septimus đi vắng. “Cầm ràm cũng vô ích,” cô gia sư đã nói vậy với Hannah, khi đó chỉ là đứa trẻ lên mười. “Đau mới hết.” Hannah tiếp tục la hét cho tới khi bác đầu bếp về tới nhà, thấy cô đang bị làm thịt, ngay lập tức kéo cô ra khỏi bể nước nóng.
“Tại làm sao mà ngớ ngẩn vậy?” bác đầu bếp sau đó đã phán. “Đã bị bỏng rồi còn cố nấu cho chín. Không cần là Florence Nightingale[1] cũng phải hiểu chuyện đó chứ?”
[1] Florence Nightingale (18201920): nhà thống kê y khoa nổi tiếng, được xem lả mẹ đẻ của ngành y tá hiện đại (ND)
Nhưng Hannah không hề giận, cô còn nhớ. Vì cô gia sư thực lòng nghĩ mình đang làm đúng. Cô ấy chỉ muốn điều tốt nhất cho Hannah. Cô ấy làm Hannah đau chỉ vì muốn giúp cô học trò.
Đột nhiên cô thấy giận dữ khi nhìn ánh trăng lụi tàn, cô ném chiếc gối về phía bên kia phòng, nắm tay lại đấm xuống nệm, cứ đấm mãi. “Tôi muốn Grace con tôi trở về,” cô thì thào, nước mắt đầm đìa. “Đây đâu phải là Grace!” Đứa con của cô, cuối cùng, đã chết thực sự rồi.
***
Tom nghe tiếng chìa khóa va vào nhau loảng xoảng.
“Chào anh,” Gerald Fitzgerald lên tiếng, theo sau Harry Garstone. “Xin lỗi tôi đến trễ. Tàu đụng ngay bầy cừu gần Bunbury. Làm chậm một lúc.”
“Tôi cũng chẳng đi đâu cả mà.” Tom nhún vai.
Ông luật sư sắp xếp lại giấy tờ trên bàn. “Bốn ngày nữa là xử sơ thẩm.”
Tom gật đầu.
“Anh đổi ý chưa?”
“Không.”
Fitzgerald thở dài. “Anh đợi gì nữa?”
Tom nhìn ông luật sư, ông ta lặp lại. “Anh còn đợi cái quái gì nữa? Chẳng ai đến cứu anh nữa đâu. Chẳng ai cả, trừ tôi. Tôi tới đây vì thuyền trưởng Addicott đã trả thù lao cho tôi.”
“Tôi đã dặn ông ấy đừng phí tiền vô ích.”
“Đâu nhất thiết phải vô ích! Anh có thể để cho tôi ăn lương xứng đáng mà, anh biết đó.”
“Làm sao kia?”
“Để tôi nói ra sự thật, để anh có cơ hội tự do?”
“Anh nghĩ phá hỏng cuộc đời vợ tôi sẽ khiến tôi thành người tự do?”
“Tôi chỉ nói là... một nửa các cáo buộc đó ta đều có thể cãi được, không cần biết anh đã làm gì, ít nhất cũng phải bắt họ chứng minh. Nếu anh không nhận tội, tòa sẽ phải chứng minh tất cả các yếu tố của từng tội một. Thằng cha Spragg và mớ cáo trạng vớ vẩn của hắn: để tôi cho hắn biết mùi, coi như vì danh dự nghề nghiệp của tôi vậy!”
“Nếu tôi nhận tội hết thì họ sẽ để vợ tôi yên, ông đã nói vậy. Ông biết luật. Còn tôi biết mình muốn gì.”
“Từ suy nghĩ tới hành động là hai chuyện khác nhau, anh sẽ thấy vậy. Nhà tù ở Fremantle là địa ngục trần gian. Hai năm ở đó thì còn gì là đời.”
Tom nhìn thẳng vào mắt ông luật sư. “Ông muốn biết địa ngục trần gian là sao ư? Hãy đi đến Pozieres, Bullecourt, Passchendaele. Ông tới đó đi, rồi nói tôi biết có chỗ ở, có giường ngủ, có thức ăn, trên đầu có mái nhà thì kinh khủng tới đâu.”
Fitzgerald nhìn xuống mớ giấy tờ, rồi lấy viết ghi chép. “Nếu anh yêu cầu tôi cãi theo hướng nhận tội, thì tôi sẽ làm vậy. Rồi anh sẽ lãnh đủ hết. Nhưng theo tôi anh chẳng còn sáng suốt nữa rồi... Thôi thì anh cố mà cầu nguyện rằng Spragg không buộc anh thêm tội nào nữa khi đến Albany.”
Ánh Đèn Giữa Hai Đại Dương Ánh Đèn Giữa Hai Đại Dương -  M. L. Stedman Ánh Đèn Giữa Hai Đại Dương