Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Annie Pietri
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Hưng
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 961 / 8
Cập nhật: 2016-07-02 00:20:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
ứng phía trên chiếc cầu thang dẫn từ kênh đào lên những bồn hoa của điện Trianon, Marion hết sức ngạc nhiên nhìn thấy bố Antoine, hai bác Augustine và Gaspard Lebon, giữa một đám đông thợ làm vườn. Dưới tiếng hoan hô của họ, cả nhóm đi về phía Phòng Hương Thơm.
- Đây là chỗ của cô, - nhà vua tuyên bố khi nhìn Marion - Cô có thể đến đây bất cứ lúc nào cô muốn và ở đây bao lâu tùy thích.
Ngài đích thân mở cánh cửa của tòa nhà trước khi long trọng trao lại cho cô chiếc chìa khóa mạ vàng rất đẹp.
Marion không thể tin vào mắt mình.
- Con... con không biết... nói sao... Vinh dự quá, thưa Bệ hạ... Làm sao... Làm sao tạ ơn ngài đây? - Cô lắp bắp.
- Đừng cám ơn ta. Đây không phải là món quà, mà là một công cụ để làm việc sẽ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ mới của mình. Hoàng hậu sẽ cho cô biết đó là gì.
- Bắt đầu từ giây phút này, cô sẽ là thành viên trong nhà ta, thưa tiểu thư, - hoàng hậu cho cô biết bằng một giọng thánh thót với âm sắc Tây Ban Nha rất nặng - Không phải với tư cách người hầu, tất nhiên. Biệt tài của cô xứng đáng hơn thế. Hoàng thượng đã chuẩn y: từ giờ cô sẽ mang danh vị người chế tạo nước hoa riêng của hoàng hậu.
Người chế tạo nước hoa riêng của hoàng hậu! Chắc chắn Marion đang sống trong ngày đẹp nhất đời cô.
- Xin tạ ơn Ngài Ngự vô cùng, - Marion đáp trong khi quỳ một gối xuống đất.
- Cô đứng dậy đi, tiểu thư, - hoàng hậu mỉm cười nói - Ta còn một bất ngờ khác cho cô.
Đi theo nhà vua, ông d’Aquin và toàn bộ thợ làm vườn, hoàng hậu và Marion hướng đến những hàng cây cam trồng trên chiếc sân lộ thiên mỹ miều đầy ánh nắng quay mặt về hướng Nam.
- Nếu cô không có ở đó, có lẽ giờ này ta đã ra người thiên cổ, - Marie-Thérèse nói tiếp - Để đánh dấu chiến thắng của ta trước số mệnh và trước những kẻ thù, bất kể họ là ai, ta đã quyết định trồng một cây cam con. Ta hy vọng sẽ được sống lâu như nó!
- Chúng ta sẽ gọi nó là “Cây của hoàng hậu”, - nhà vua phán thêm - Để chúc cho nó sống lâu, cũng như chúc cho hoàng hậu, và cũng để tôn trọng cái nghi thức bí ẩn của cô, một cái chai đựng một thông điệp phồn vinh sẽ được chôn dưới gốc của nó.
Lúc đó bọn thợ làm vườn đã đến mang theo một chồi cây con mà họ mau chóng chôn xuống đất. Một anh hầu ngựa mang đến cho hoàng hậu Marie-Thérèse một cái chai. Bà lấy từ trong hầu bao ra một cuộn giấy nhỏ và loay hoay nhét nó vào cổ chai.
Marion đảo mắt nhìn nhanh chung quanh. Trung thành với thói quen, cô những muốn hái một đóa hoa cam để bỏ chung với thông điệp. Rồi, trấn tĩnh lại, cô nghĩ cái cây của hoàng hậu phải xứng đáng hơn với chỉ một đóa hoa đơn giản nên quyết định tặng cho nó cái mà cô quý hơn tất cả. Cái mề đay của mẹ Marie!
Khi nhìn thấy động tác của cô, nhà vua đặt một tay đeo đầy nhẫn của mình lên vai cô gái nhỏ:
- Hãy giữ lại cái báu vật đó, tiểu thư ạ! Có cái gì đó bảo ta rằng nó rất quý giá với cô.
Ngài tự tay cột lại dải ruy băng mà cô vừa cởi ra và thêm vào trong chai một đồng louis vàng để tượng trưng cho chiếc mề đay.
Cái chai chôn xong, mọi người tiến đến một khóm cây nơi bữa ăn nhẹ đã được chuẩn bị. Nhà vua khen ngợi bố Antoine rồi cụng ly với những người làm vườn.
Mặt trời bắt đầu xuống khi Marion leo lên chiếc thuyền gondole để về lâu đài. Lần này cô chỉ có một mình với nhà vua, hoàng hậu và ông d’Aquin cùng đi trên chiếc gondole  thứ hai.
Nhà vua mở lời ngay khi họ rời bến:
- Từ đâu mà cô có chiếc mề đay mà cô đã sẵn sàng hy sinh đó?
- Nó là của mẹ con, Marie. Con nhận được nó khi mẹ mất cách đây bốn năm.
- Bà ấy có nó từ ai?
- Con không biết, thưa Ngài Ngự.
- Vậy thì, ta sẽ nói cho cô biết, vì ta biết chiếc mề đay đó. Ta cũng biết rõ mẹ yêu của cô.
Marion giật mình và nắm chặt chiếc mề đay trong tay trong lúc nhìn thẳng vào mắt đức vua.
- Lúc đó chúng ta chỉ là những đứa trẻ. Mẹ cô là con gái người hầu của mẹ ta, hoàng hậu Anne. Ta bảy tuổi còn mẹ cô thì sáu. Chúng ta luôn ở cùng nhau, ngay cả khi các thầy thái phó đến để dạy ta tiếng Pháp. Từ chỗ đó, bà đã học đọc. Bà có trí khôn rất lanh lợi, và khi làm bộ như đang chơi với búp bê, bà đã không bỏ qua một chữ nào được nói ra. Sau đó, khi chúng ta chỉ có một mình, ta đã chỉ cho bà cách tạo chữ và ta sửa lỗi cho bà. Ta rất thương Marie, - nhà vua thở dài nói tiếp. - Ta còn có thể nói rằng bà chính là tình yêu thực sự đầu tiên của ta nữa... Cô có tin ta không khi ta nói ta là người đã đặt cho bà đủ loại tên thân mật? “Hoàng hậu của ta” là cái tên bà thích nhất, và rồi cuối cùng ta cũng chỉ gọi bà bằng cái tên đó! “Hoàng hậu của ta”, tên đó rất hợp với bà, bà xinh đẹp làm sao... Một ngày kia, ngày mà ta quyết định tặng cho bà một món quà để chứng minh tình bạn của ta, ta đã hỏi xin mẹ ta một món nữ trang trong hộp của bà. Đầu tiên mẹ ta từ chối, nhưng do ta nài nỉ quá nên bà nhượng bộ và cho ta cái mề đay đó. Từ ngày đó, nàng Marie thân yêu của ta lúc nào cũng đeo nó trên người.
- Như con vẫn làm từ khi mẹ mất, - Marion thầm thì.
- Sau này, - nhà vua nói tiếp - cuộc đời đã chia cách chúng ta, như cô biết đấy, và ta chẳng bao giờ gặp lại bà nữa. Tiểu thư có thể cho ta biết vì sao mẹ cô mất không?
- Mẹ con mất trong một vũng máu lớn vì lỗi của một bà đỡ say be bét, người duy nhất mà bố con tìm được giữa đêm khuya. Con thoát khỏi sự cảnh giác của bác Augustine, người canh chừng con và con thấy điều mà lý ra con không được thấy. Từ đó, con mất ngủ và con không chịu đựng được khi nhìn thấy máu và tệ hơn là mùi của nó.
- Con bé tội nghiệp! - Nhà vua thì thầm khi nhìn thấy những giọt lệ lớn lăn trên má Marion.
Ngài đưa cho cô một chiếc khăn tay thật đẹp viền đăng ten nhuyễn. Khi đưa lên mặt, cô ngửi thấy mùi nước hoa cô đã chế tạo cho ngài mới đây, mà cô không hề hay biết. Đó là một mùi hương tuyệt vời. Cô hít nó vào đầy buồng phổi và dần dần nỗi phiền muộn của cô tan đi.
- Ta rất tiếc, ta không muốn làm cặp mắt đẹp thế kia phải khóc.
Nhà vua đằng hắng trước khi nói tiếp:
- Cô có biết không, tiểu thư, ta đã giữ lại từ tuổi niên thiếu cái thói quen đặt cho mỗi người một cái tên thân mật? Ngay bây giờ ta đã tìm thấy một cái tên rất hợp với cô.
Trước sự im lặng đầy ngạc nhiên của Marion, nhà vua hỏi:
- Cô không thích biết cái tên đó sao?
- Dạ có, thưa Bệ hạ.
- Mẹ cô là “Hoàng hậu của ta”. Từ giờ trở đi, ta sẽ gọi cô là “Công chúa của ta”. Con gái của hoàng hậu chắc phải là một công chúa chứ?
Marion và nhà vua nhìn nhau rồi phá lên một tràng cười tâm đầu ý hợp.
Đêm hôm đó, trong nơi trú ngụ mới của mình, ngay phía trên biệt cung của hoàng hậu Marie-Thérèse, Marion nằm trên một chiếc giường êm ấm và lần đầu tiên từ bốn năm qua, đã ngủ một giấc đến sáng...
Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân - Annie Pietri Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân