Nguyên tác: 边爱边宠
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-09-13 03:30:06 +0700
Chương 31
[VYVS] Ngoại truyện 1: Sinh nhật (H)
127 Votes
Từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Nguyệt biết sinh nhật mình ngoại trừ mẫu phi thì cũng chỉ có Cố Hành nhớ rõ.
Một năm nọ, nàng vừa mất đi mẫu phi, Thịnh Quốc lại trải qua biến đổi lớn, nàng cũng quên mất sinh nhật mình.
Từ sáng sớm đã cảm thấy cũng chỉ là một ngày bình thường.
Chỉ là màn đêm vừa buông xuống, nàng đứng trong đình viện nhìn ánh trăng ngắm hoa lê, nam nhân đáng ra còn đang ở biên cảnh lại bỗng nhiên xuất hiện ôm eo nàng từ sau, thấp giọng bên tai nói, “Bảo bối, thích không?”
Chiến sự vừa kết thúc, Cố Hành đã ra roi thúc ngựa ngày đêm không ngừng trở về, cũng may kịp sinh nhật nàng.
“Cố Hành ca ca.” Mộ Dung Nguyệt vui vẻ xoay người ôm lấy người mình mong nhớ.
Nàng vô cùng bất ngờ, vậy mà Cố Hành lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng.
“Mang nàng đi xem quà sinh nhật.” Nói xong, Cố Hành bế nàng bay lên trên không.
Đó là Tinh Nguyệt lâu, là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu.
Lúc này đèn đuốc xung quanh tối tăm, nhưng Mộ Dung Nguyệt vẫn rất yên tâm vì có Cố Hành ở bên cạnh.
“Nguyệt Nhi, ngẩng đầu lên.” Giọng nói trầm thấp của Cố Hành vang lên bên tai nàng.
Mộ Dung Nguyệt ngẩng đầu, trong phút chốc pháo hoa nở rộ sáng chiếu cả một bầu trời đêm.
Mộ Dung Nguyệt còn đang thưởng thức pháo hoa, bàn tay người nào đó đã bắt đầu không an phận, Cố Hành cúi đầu ngậm lấy vành tai tinh xảo không đeo trang sức.
Trong nháy mắt, ấm nóng và ướt át vây lấy nơi mẫn cảm của Mộ Dung Nguyệt khiến nàng rên rỉ thành tiếng.
“A…” Mộ Dung Nguyệt theo bản năng ôm lấy Cố Hành, mới bị hắn chạm vào mà cả người nàng đã mềm nhũn vô lực.
Bên này, bàn tay Cố Hành bắt đầu chà đạp bộ ngực sữa đầy đặn của nàng, Cố Hành xoa nắn không biết chán, giống như đối với Mộ Dung Nguyệt, hắn chỉ biết càng chơi càng nghiện, nàng đúng là xuân dược của hắn.
Vừa nghe nàng gọi một tiếng Cố Hành ca ca đã cứng đến phát sợ.
Đầu óc Mộ Dung Nguyệt chuyển từ pháo hoa tới chuyện này, mặc dù Cố Hành đã cho cung nhân lui xuống, nhưng ở chỗ này… nàng không tiếp thu được.
“Cố Hành ca ca… Đừng… Như vậy…” Thiếu nữ nhẹ giọng xin tha lại càng giống như dụ dỗ quyến rũ.
“Đừng làm sao?” Vừa dứt lời, Cố Hành đã đâu vào đấy cởi bỏ y phục phức tạp của nàng.
Tinh Nguyệt Các có đốt than, vậy nên dù có không mặc dù cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Cố Hành đặt thiếu nữ trần trụi trên đài cao kim loại, nơi đó vũ công vốn dùng để nhảy múa nên cũng không lớn lắm.
Mà Mộ Dung Nguyệt trần trụi bị đặt lên đó, hai chân mở rộng lộ ra tiểu huyệt phấn nộn, Cố Hành dùng ngón tay xẹt qua khe thịt nhỏ, một tia mật nước dễ dàng trào ra.
“A ~ ưm ~ Cố Hành ca ca ~”
Tiếng kêu rên rỉ truyền vào tai Cố Hành giống như ma chú.
“Vừa mới còn đừng như vậy, bây giờ thì sao?”
Mộ Dung Nguyệt nhu nhược đáng thương nhìn Cố Hành, tiểu huyệt vừa rồi bị chạm tới giống như lại trào ra một dòng nước nóng.
Bởi vì bị đặt lên cao, Mộ Dung Nguyệt chỉ có thể cúi đầu nhìn Cố Hành ca ca, nàng cắn môi, không biết nên nói gì mới được.
“Nguyệt Nhi, muội nhìn ta mà lại không nói, sao có thể để ta thỏa mãn muội được?”
Mộ Dung Nguyệt biết Cố Hành ca ca thích nàng nói mấy từ ngữ đáng xấu hổ thế với hắn.
“Nguyệt Nhi khó chịu, Cố Hành ca ca cho Nguyệt Nhi…” Bởi vì vị trí, tay nàng không biết nên đặt đâu, chỉ có thể che chở đôi thỏ trắng trước ngực, để chúng không bị bại lộ.
“Nguyệt Nhi khó chịu thế nào? Muốn cho Nguyệt Nhi cái gì?”
Cố Hành ca ca biết rõ còn hỏi, trong lòng Mộ Dung Nguyệt thầm nói.
“…Huyệt nhỏ rất ngữa… A…”
Lúc Mộ Dung Nguyệt còn đang nói chuyện, Cố Hành đã đưa tay nâng đúi nàng lên, vùi đầu xuống dưới, đôi môi chậm rãi đảo qua âm hộ non nớt.
“A…” Mộ Dung Nguyệt không nhìn thấy rõ Cố Hành đang làm gì, “Ngứa… a ~ khó chịu… muốn côn thịt lớn của Cố Hành ca ca… giúp tiểu huyệt Nguyệt Nhi bớt ngứa…”
Cảm giác trống rỗng xâm chiếm thân thể thiếu nữ, nói xong những lời này, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy hạ thể càng ướt, tựa như hồng thủy tràn lan.
“Tiểu yêu tinh, đổi phương thức gãi ngứa cho muội.” Cố Hành vừa nói vừa thổi khí với tiểu huyệt phía dưới.
“A ~” Nhiệt khí thổi tới giống như gió xuân phất qua cánh hoa kiều nộn.
“Ưm… Cố Hành ca ca… khó chịu…”
Nếu không phải hai chân bị Cố Hành khống chế, Mộ Dung Nguyệt chỉ muốn kẹp chặt lại để giảm bớt sự khó chịu trên người.
“Ngoan, chút nữa cho muội.”
Giây tiếp theo, Cố Hành hôn lên tiểu huyệt đang trào nước kia, nói là hôn nhưng lại giống như nhấm nháp, đầu lưỡi của hắn không ngừng dây dưa với thịt non co rút không ngừng, hàm răng lúc nhẹ lúc nặng cắn lấy âm đế run rẩy tựa như muốn hút sâu bên trong.
“A a ~ Không… không thể… ưm ~” Mộ Dung Nguyệt không dự đoán được hắn sẽ làm như vậy, tại sao Cố Hành ca ca lại có thể ăn nơi mắc cỡ như thế được chứ.
“A a…” Cánh hoa bị đầu lưỡi Cố Hành quấn lấy, mật dịch cũng bị hút ra ngày càng nhiều.”
Tiếng mút nước vang lên không ngừng bên tai, Mộ Dung Nguyệt xấu hổ đưa tay che mắt mình lại.
Đầu lưỡi ấm áp kia đang không ngừng liếm láp bên trong cơ thể nàng, nàng sắp bị hòa tan mất.
Môi và âm hộ phân phân hợp hợp giống như đang hôn môi, Mộ Dung Nguyệt uốn éo vòng eo của mình.
“Cố Hành ca ca…”
Trong lúc nỉ non rên rỉ, Cố Hành nghe thấy nàng gọi tên mình, “Bảo bối ngoan, muội cũng nếm thử xem hương vị bên dưới của mình là thế nào.”
Nói xong, Cố Hành ôm nàng xuống, hôn lên miệng nhỏ đang phát ra âm thanh khiến hắn trướng đau.
Cả người Mộ Dung Nguyệt mềm nhũn trong ngực Cố Hành, tùy ý để hắn xoa bóp bộ ngực mềm mại, răng môi giao triền.
Mộ Dung Nguyệt nghe thấy Cố Hành dùng giọng nói dễ nghe nói bên tai nàng, “Bảo bối, thật ngọt.”
Hắn nói chính là… mật dịch của nàng…
Mộ Dung Nguyệt xấu hổ, cảm thấy hạ thân lại không ngừng tiết dịch.
Cũng may Cố Hành cũng nhịn không được đâm côn thịt vào trong.
“Muội muốn làm Tinh Nguyệt các có lũ sao…”
Rõ ràng biết Cố Hành ca ca chỉ nói trêu đùa, nhưng nàng thực sự vô cùng xấu hổ.
“A… A…”
Mỗi lần Cố Hành va chạm, quy đầu lớn sẽ chọc tới hoa tâm mẫn cảm của nàng giống như quy đầu hôn lên hoa tâm, làm nàng nhớ tới vừa rồi Cố Hành ca ca mới ăn tiểu hoa huyệt của mình.
“A ~ a ~” Hai tay thiếu nữ ôm lấy phần lưng cơ bắp tráng kiện của nam nhân.
Cố Hành cũng cảm giác được cái gì gọi là sướng đến phát điên, Nguyệt Nhi của hắn, thiếu nữ của hắn…
“Bảo bối, muội muốn hút chết ta.” Cố Hành xấu tính nói lời thô tục bên tai nàng.
Quả nhiên, tiểu huyệt càng hút chặt hơn. Hắn hôn lên cổ thiên nga của nàng, lại hút lấy tiểu anh đào đã sưng đỏ của nàng.
“A… ưm… ha… A ~”
Nàng bị Cố Hành ôm vào trong ngực mà đưa đẩy, chính mình sắp bị chơi hỏng mất.
Ngẩng đầu lên là pháo hoa đang nở rộ trong màn trời đêm.
“Bảo bối, mỗi lần pháo hoa bắn là, ta sẽ chơi muội mạnh một chút, được không?”
Vì sao Cố Hành ca ca lại có giọng nói khàn khàn gợi cảm vậy chứ…
Vì vậy, mỗi lần Mộ Dung Nguyệt nghe tiếng pháo hoa nổ tung, côn thịt sẽ đâm thật sâu thật mạnh vào bên trong tiểu huyệt của nàng, động tác của Cố Hành so với pháo hoa còn nhanh hơn, rõ ràng vừa rồi còn chậm rãi ma sát, nhưng đột nhiên lại nhanh như vậy.
Rõ ràng pháo hoa còn chưa nổ…
“Xin lỗi bảo bối, ta nghe lầm.” Cố Hành cắn núm vú đáng thương của nàng mơ hồ nói.
“Cố Hành ca ca… đồ lưu manh…” Mộ Dung Nguyệt còn chưa nói xong, pháo hoa lại nở rộ trong màn đêm.
“A… Cố Hành ca ca… sâu quá… a ~” Nam nhân kia như muốn nhét cả tinh hoàn vào bên trong nàng.
Không biết là bao lâu, cuối cùng Cố Hành cũng bắn dịch đặc nóng bỏng vào sâu trong cơ thể nàng.
Nhưng đêm còn rất dài, đây cũng mới chỉ là lần đầu tiền thôi.
Cả đêm Mộ Dung Nguyệt không ngừng nghe tiếng pháo hoa nổ, còn có âm thanh cơ thể va chạm của hai người.
Cố Hành biết thể lực bảo bối của hắn có hạn, rõ ràng miệng nhỏ phía dưới ăn đến vui vẻ, động tác của hắn cũng không ngừng, ôm Mộ Dung Nguyệt nằm lên giường gỗ vàng đã chuẩn bị.
Pháo hoa vẫn chưa ngừng, Mộ Dung Nguyệt chỉ mơ màng nghe người nọ trịnh trọng nói —
“Nguyệt Nhi, sinh nhật vui vẻ.”
Đêm đó pháo hoa chiếu sáng toàn bộ Thịnh Đô, mọi người vui mừng ngẩng đầu thưởng thức pháo hoa, thậm chí nhiều năm về sau cũng trở thành câu chuyện của mọi người ở kinh đô Thịnh Quốc.
Chỉ là mọi người không biết, đó là pháo hoa mà người nam nhân quyền khuynh thiên hạ chuẩn bị cho thiếu nữ mà hắn yêu nhất.
————————
Phỏng vấn thời gian:
Hỏi: Vì sao sinh nhật lại muốn bắn pháo hoa cho Nguyệt Nhi.
Mỗ đại móng heo: Nói cho Nguyệt Nhi biết, ta chỉ nghĩ muốn cùng nàng xxxx.
[VYVS] Ngoại truyện 2: Không chỉ là xe ngựa (H)
108 Votes
Cố Hành xuất chinh nửa năm, lần này chiến thắng trở về, nghe nói còn mang theo rất nhiều bảo vật.
Thời tiết giữa hè oi bức, đại quân dự tính đến Thập Lí Đình vào chập tối.
Mộ Dung Nguyệt cũng không rảnh mà lo nắng nóng, sáng sớm đã chạy ra khỏi cung, tới Đào Hoa Cốc còn xa hơn so với Thập Lí Đình chờ Cố Hành.
Trước khi xuất chinh, Mộ Dung Nguyệt đã hứa với Cố Hành, lần này trở về, nàng muốn là người đầu tiên nhìn thấy hắn.
Nửa năm mong đợi và lo lắng, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy người mình ngày đêm ao ước.
Mộ Dung Nguyệt ngồi ở tiểu trúc Đào Hoa Cốc mong sao mong trăng, bốn mùa ở đây như mùa xuân, dù là mùa hè nhưng cũng mát hơn những nơi khác.
Sau giờ ngọ, Mộ Dung Nguyệt nhàn rỗi buồn ngủ nên đến suối nước nóng ngâm nước.
Thiếu nữ cởi bỏ quần áo chậm rãi xuống nước.
Nước ấm vây quanh, hơi nước mờ mịt, đây cũng là lần đầu tiên Mộ Dung Nguyệt ngâm mình trong suối nước nóng, từng chút từng chút chảy vào nơi tư mật của nàng.
Cảm giác này khiến nàng run rẩy, tiểu huyệt đã lâu không được ăn thứ mình muốn, bây giờ vô cùng mẫn cảm, rõ ràng là đang ngâm nước nóng nhưng nàng lại kẹp chặt hai chân.
Mặt nước dâng cao tới ngực nàng, thường ngày Mộ Dung Nguyệt yêu sạch sẽ, cẩn thận tắm sạch cơ thể.
Bàn tay nhỏ của nàng xoa lên bộ ngực trướng lớn, cảm giác này không hề giống với lúc Cố Hành ca ca chạm vào nàng.
“Ưm… Cố Hành ca ca…” Nàng tưởng tượng ra hắn.
*
Sáng sớm quân đội xuất phát, Cố Hành đã lệnh cho phó tướng lĩnh quân đi trước, hắn đã gấp không chờ nổi muốn gặp thiếu nữ của hắn.
Không nghĩ tới, vừa tới Đào Hoa Cốc đã bắt gặp một màn hương diễm như vậy.
Nguyệt Nhi của hắn đang tự an ủi bản thân, ban đầu nghĩ tới việc mau chóng chạy tới thỏa mãn nàng, nhưng nhìn dáng người hoàn mỹ của nàng, nàng ngẩng đầu làm mái tóc đen buông xuống lộ ra cổ trắng thiên nga hoàn mỹ, hắn lại dừng bước.
Nơi đó là nơi Cố Hành từng thành kính hôn lên rất nhiều lần.
Mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói kia, Cố Hành ca ca.
Hạ thân hắn đã không chờ nổi muốn tiêns vào đào nguyên mất hồn mà chơi nàng.
“Nguyệt Nhi, lấy phương thức này hoan nghênh ta trở về sao?”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp quyến rũ, khuôn mặt Mộ Dung Nguyệt trong nháy mắt đỏ bừng.
“Cố Hành ca ca…”
Nàng nhìn hắn đứng trên bờ, áo giáp đã cởi bỏ, đĩnh bạt anh tuấn, hai mắt sáng ngời như muốn nhìn xuyên thấu nàng.
Mà vừa rồi nàng làm những thứ đó… Không biết Cố Hành ca ca đã thấy được bao nhiêu.
Mộ Dung Nguyệt biết bây giờ mình cực kỳ chật vật, nàng miễn cưỡng trấn định bản thân, đang định đưa tay lấy quần áo trên bờ lại bị Cố Hành giành trước.
Quần áo nàng mang theo hương thơm đặc trưng của nàng, ngọt ngào thanh thanh, Cố Hành cầm quần áo dụ dỗ.
“Nguyệt Nhi lên đây, ta giúp muội mặc.”
Mộ Dung Nguyệt trơ mắt nhìn quần áo bị lấy đi, một tay nàng đặt trước ngực miễn cho để lộ cảnh xuân, răng cắn chặt môi, nàng biết vừa rồi mình làm vậy là không đúng, nàng không nên làm như vậy… Nhưng mà, bây giờ như vậy… nàng càng xấu hổ.
“Cố Hành ca ca, huynh mang qua đây đi, được không?” Mộ Dung Nguyệt cúi đầu không dám nhìn khuôn mặt chết mê chết mệt không biết bao nhiêu thiếu nữ.
Khóe miệng Cố Hành khẽ nhếch, vì dụ dỗ Tiểu Nguyệt Nhi của hắn, nhượng bộ chút cũng được, thật ra hắn hoàn toàn có thể ôm nàng ra khỏi nước, nhưng Cố Hành rất yêu dáng vẻ e thẹn nũng nịu của nàng, mỗi lần mơ thấy Nguyệt Nhi ở dưới thân mình, nàng luôn nhìn hắn đáng thương như vậy khiến hắn không nhịn được muốn bắt nạt nàng.
Thấy Cố Hành xoay người sang chỗ khác, Mộ Dung Nguyệt hít sâu một cái rồi chậm rãi bước lên.
Cả người nàng mang theo hơi nước ra khỏi suối nước nóng, mỗi một bậc thang, da thịt lại bại lộ trong không khí một phần.
Một bước lại một bước, gót chân trắng nõn dừng trên bậc đá tạo ra bọt nước giống như từng đóa hoa sen.
Lúc Mộ Dung Nguyệt đã hoàn toàn đứng trên mặt cỏ muốn đưa tay lấy quần áo, lại bị Cố Hành mạnh mẽ ôm vào trong lòng.
Da thịt nàng mềm mại tinh tế, Cố Hành luôn yêu thích không muốn buông tay.
“Cố… Cố Hành ca ca…”
Sao hắn lại có thể đột ngột xoay người như vậy, nàng còn chưa mặc quần áo đã bị hắn ôm vào ngực, nghe tiếng tim đập của hắn vô cùng rõ ràng.
“Đồ ngốc, ta không đồng ý với muội là sẽ không xoay người.”
Mộ Dung Nguyệt tất nhiên cũng nhớ Cố Hành, kể cả bây giờ nàng trần truồng hay mũ áo chỉnh tề trước mặt hắn, nàng vẫn đưa tay ôm lấy người nàng nhớ đến phát điên.
Cảm nhận được sự chủ động của Nguyệt Nhi, Cố Hành tất nhiên sẽ không từ chối nàng.
Hắn dùng khăn tắm lớn ôm lấy thân hình nhỏ xinh của Mộ Dung Nguyệt rồi bế nàng lên.
Xe ngựa dừng ở bên ngoài, Cố Hành bế nàng lên xe rồi đặt lên đùi mình, dáng vẻ chính nhân quân tử, ám vệ đánh xe, vững vàng ra khỏi Đào Hoa Cốc.
Mộ Dung Nguyệt tựa đầu vào ngực nam nhân, tay nhỏ nắm lấy tay to, mười ngón đan chặt vào nhau.
“Cố Hành ca ca… Đi đâu vậy?”
Cố Hành thấy nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, thực sự không khắc chế nổi dục vọng của bản thân.
Vì thế, thân thể thiếu nữ vốn dĩ chỉ có một chiếc khăn tắm che đậy cuối cùng lại biến thành không còn thứ gì.
Trong xe ngựa được lót lông mềm, Mộ Dung Nguyệt bị Cố Hành nâng cằm, điên cuồng hôn lên, hắn đã cố gắng khắc chế, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, dùng hàm răng cạy mở đôi môi của nàng, đầu lưỡi quen thuộc xâm nhập vào trong, hương vị ngọt ngào khiến hắn hoàn toàn trầm luân.
“Ưm… không…” Nàng phát ra tiếng từ chối rất nhỏ, Mộ Dung Nguyệt còn không một chút lý trí, bọn họ ở trên xe ngựa, bên ngoài còn có rất nhiều người.
Cố Hành làm lơ sự từ chối của nàng, đặt Mộ Dung Nguyệt lên thảm lông, một đường hôn dọc xuống dưới.
Cố Hành chuyên tâm lưu lại ấn ký trên người nàng, một tay đỡ eo, một tay khác nâng chân nàng đặt lên đầu vai hắn.
“A… không muốn…”
Mộ Dung Nguyệt chịu kích thích mãnh liệt truyền tới từ đầu ngực, cảm giác tê dại truyền đi khắp người khiến nàng không khỏi cong ngón chân.
“Còn nói không muốn sao?” Ngón tay Cố Hành đã đâm vào bên trong, bởi vì tư thế này mà tiểu huyệt hoàn toàn lộ ra bên ngoài, tuy rằng nơi đó sớm đã ướt đẫm, bị Cố Hành nhẹ nhàng trêu chọc một cái lại có mật dịch tràn ra.”
“Cũng đã ướt thành như vậy, Nguyệt Nhi, vừa rồi thấy muội ở suối nước nóng rồi, muội chỉ dùng ngón tay nhỏ này tự thỏa mãn bản thân?”
Mỗi câu mỗi chữ của Cố Hành đều khiến nàng thẹn thùng, cả người đỏ lên vì tình dục.
“Ta… không có…” Sao nàng có thể tự mình chạm vào nơi đó.
“Nàng rõ ràng rất muốn.”
Cố Hành ca ca nói không sai, nàng rất muốn.
“… Cố Hành ca ca, muốn Nguyệt Nhi không?” Như là không chịu thua, Mộ Dung Nguyệt kiều mị mở miệng, nàng khó chịu muốn chết, cũng không tin Cố Hành không muốn nàng.
Nói xong lại nâng mông lên, dùng tiểu huyệt cọ cọ vào cự long đã sưng lớn.
“Nguyệt Nhi, muội không xuống giường được đâu.” Nói xong, Cố Hành cúi đầu hôn lên môi thiếu nữ, cự vật mạnh mẽ đâm vào thân thể nàng.
“A… chạm tới rồi…” Bởi vì mặt đường không bằng phẳng, xe ngựa thuận thế xóc một chút cũng khiến côn thịt hoàn toàn tiến vào nơi mất hồn của nàng.
“Ưm… ưm… chậm một chút… Cố Hành ca ca…”
Tiểu huyệt kia như muốn cắn nuốt hồn vía của hắn, Cố Hành nào chịu chậm lại, hắn nhanh chóng ra vào cảm nhận từng lớp thịt non cắt nuốt lấy cự long của mình.
“Nguyệt Nhi, tiểu Nguyệt Nhi của ta…”
Mộ Dung Nguyệt cảm giác cả người mình như được đặt trên mây.
“A… sâu quá ~” Mộ Dung Nguyệt có thể cảm nhận được rõ ràng quy đầu kia đang chọc tới tử cung của mình.
Nàng sẽ bị chơi hỏng mất.
Bên trong xe ngựa là tiếng cơ thể va chạm, đột nhiên, Mộ Dung Nguyệt giống như nghe được bên ngoài truyền tới tiếng rao hàng.
Bọn họ đang đi ngang qua chợ, bên ngoài đều là người!
Cố Hành tất nhiên biết nàng đang khẩn trương, vừa rồi tiểu huyệt lại hút chặt một cái khiến hắn thiếu chút nữa đầu hàng. Bảo bối của hắn, càng chơi càng chặt.
“Cố Hành ca ca… A… mau… mau dừng lại!”
Nhưng Cố Hành lại càng đâm sâu hơn, bàn tay đang đỡ eo nàng lại chuyển về phía trước bắt lấy bộ ngực đầy đặn mà xoa bóp.
“Ngực Nguyệt Nhi càng lúc càng lớn.”
Rất thích bị Cố Hành ca ca sờ như vậy, Mộ Dung Nguyệt nhịn không được thở dốc, tiểu huyệt cũng bắt đầu run rẩy.
“Nguyệt Nhi, ngoan, nhỏ giọng chút, bên ngoài toàn là người.” Cố Hành cũng không muốn chia sẻ tiếng rên rỉ của bảo bối nhà hắn với ai cả.
Hai mắt Mộ Dung Nguyệt sung sướng đến chảy nước mắt, Cố Hành nhìn biểu tình nhu nhược đáng thương của nàng, càng khó áp chế bản thân bắt đầu điên cuồng ra vào.
“A…” Nàng biết mình không thể kêu lên.
Nhưng sao có thể nhịn nổi.
“Cố Hành ca ca… Cố Hành ca ca…” Mộ Dung Nguyệt ôm Cố Hành mị hoặc kêu.
“Ngoan, ta ở đây.”
Cố Hành mang theo người mình yêu một lần lại một lần đạt tới đỉnh cao của dục vọng, bàn tay Mộ Dung Nguyệt lưu lại từng vệt đỏ trên cổ hắn, đó là chứng minh cho hoan ái của hai người.
Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy mình sắp bị nghiền nát thành từng mảnh, mí mắt cũng không chịu nổi nữa, cuối cùng, Cố Hành bắn sạch tinh hoa của bản thân vào sâu bên trong, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy cả người bị tưới tắm đến giãn mở.
Mỗi lần như thế, vào lúc Mộ Dung Nguyệt cũng không biết mình bị biến thành tư thế gì, Cố Hành vẫn không biết mệt mỏi mà vận động trên người nàng.
Cũng may nơi đến là đỉnh núi Minh Nguyệt Sơn không có bóng người, từ ngoài nhìn vào, xe ngựa đúng là lay động không ngừng.
Lúc Mộ Dung Nguyệt tỉnh lại, trăng đã lên đến đầu cành liễu.
Cố Hành ca ca đã giúp nàng mặc quần áo, chỉ là bụng nàng vẫn phình lên… đều là tinh dịch của Cố Hành ca ca.
Mắc cỡ chết đi được.
“Bảo bối, tỉnh rồi?” Mộ Dung Nguyệt luôn ỷ lại hắn, vừa tỉnh lại đã vươn tay muốn ôm.
“Ngoan, xuống xe trước, cần phải làm công tác chuẩn bị.”
Mộ Dung Nguyệt mở to hai mắt nhìn Cố Hành, chuẩn bị gì cơ?
Thấy Cố Hành không biết lấy từ đầu ra một cây gậy ngọc giống như đồ vật bên dưới hạ thân của hắn, xốc váy Mộ Dung Nguyệt lên tiến tới tiểu huyệt.
“Không… đừng mà… a…” Thứ này sao lại có thể nhét vào nơi đó chứ, nhưng Mộ Dung Nguyệt lại không thể cản nổi động tác của Cố Hành.
Gậy ngọc thực sự có độ ấm, cảm giác kì lạ khiến Mộ Dung Nguyệt nắm chặt tay áo Cố Hành.
“Không thể lấy ra.” Vẻ mặt Cố Hành nghiêm túc.
“… Vì sao?” Mộ Dung Nguyệt lộ ra biểu tình đáng thương khiến Cố Hành lại muốn bắt nạt nàng.
“Nguyệt Nhi, nếu không đặt nó vào trong, chốc nữa xuống xe ngựa, tiểu huyệt nàng sẽ chảy không ngừng.”
Mộ Dung Nguyệt cũng biết cảm giác đầy ắp trong tiểu huyệt của mình, chỉ có thể cam chịu cho Cố Hành ôm mình xuống xe.
Đồ vật kia theo di chuyện của Cố Hành còn chậm rãi hoạt động trong cơ thể nàng, Mộ Dung Nguyệt càng khẩn trương, gậy ngọc kia càng đi vào.
Đỉnh núi Minh Nguyệt Sơn, trăng sáng sao thưa, trời cao mây rộng.
Mộ Dung Nguyệt bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, cũng xem nhẹ gậy ngọc thêm vài phần.
Chỉ thấy đèn trời đang dần bay từ dưới chân núi lên lên, giống như bị ánh trăng hấp dẫn ngày càng bay cao.
Trời đêm cũng bị ánh sáng ấm áp này làm cho tỏa sáng, Mộ Dung Nguyệt càng ôm chặt Cố Hành hơn, đây đều là Cố Hành ca ca chuẩn bị cho nàng.
Lóa mắt như vậy, ấm áp như vậy, là Cố Hành ca ca của nàng.
Mỗi ngọn đèn trời đều chở theo một lời chúc phúc với thiếu nữ của hắn, mỗi lần đoàn tụ với nàng đều khiến Cố Hành càng thêm quý trọng.
Hắn ôm chặt thiếu nữ trong lòng, đối với hắn, Mộ Dung Nguyệt so với thiên hạ này mới chính là người quan trọng nhất.
May đến nhân gian được đoàn viên, không phụ kiếp này nguyện thanh bình.
[VYVS] Ngoại truyện 3: Không nước mắt
89 Votes
Năm Cố Hành mười sáu tuổi đã tới thành phố H, lúc đó, anh đã học xong hết kiến thức cấp ba, cũng tham gia đủ cuộc thi lớn nhỏ, rất nhiều trường quốc tế mời anh về học.
Khi đó anh còn có chút khí thế thiếu niên, mà khi anh biết được chân tướng khiến mẹ nhiều năm phải sống ở nước ngoài, tại sao ba mình chết thảm, anh quyết định phải báo thù.
Anh đưa ra yêu cầu muốn tới thành phố H với ông nội, ông nội Cố một lòng muốn đào tạo Cố Hành thành người nối nghiệp, tuy rằng không muốn anh rời khỏi mình nhưng cũng biết con trai thứ hai của ông, Cố Thụy rình rập cháu trai ông như hổ rình mồi.
Nguyên năm lớp mười, trừ việc học ra thì anh tiến hành rất nhiều chuyện khác. Thế lực của anh, sự nghiệp của anh vô cùng lớn mạnh. Cố Hành cũng biết Cố Thụy phải người giám thị mình, vậy nên ngày thường chỉ tỏ ra mình là một học sinh ham học.
Mãi cho đến một năm sau, anh gặp phải Mộ Dung Nguyệt, giọng nói mềm mại, thân thể yêu kiều.
Sau khi Cố Hành gặp được Mộ Dung Nguyệt, mỗi đêm trong mộng đều là bóng dáng cô.
Đùi đẹp lắc lư dưới váy đồng phục, đôi mắt đen nhánh, hàng lông mi dài, còn có má lúm đồng tiền nhỏ.
Trong mộng luôn là Cố Hành thô bạo xé nát váy đồng phục của cô.
“Còn cười với anh nữa, anh thật sự không nhịn nổi đâu.”
Bình thường mỗi ngày đi học, chỉ thần giáo viên không gọi anh đi thi thì chính là thời gian nghỉ ngơi của Cố Hành.
Mà khi trở thành bạn của Mộ Dung Nguyệt, đi học chính là mài giũa tâm tính.
Sau này, Cố Hành vụng về lấy cớ đưa cô về nhà, dọc đường đi tâm tình thấp thỏm, ma quỷ trong người gào thét xúc động muốn yêu thương cô, cho nên trong nháy mắt đó, anh mới không khắc chế được hôn cô.
Nhưng lúc chạy trối chết về nhà, Cố Hành mới biết được, đụng vào mà không giải được nỗi khổ tương tư chỉ là uống rượu độc giải khát thôi.
Cho nên, Cố Hành mới nắm chặt kế hoạch của mình, muốn yên tâm có được cô.
Sau hội diễn văn nghệ, thấy cô thân thiết với một người đàn ông khác, nói không ghen ghét là giả, một khắc đó, Cố Hành biết mình muốn giết người. Để cô chỉ có thể cười với anh, để cô chỉ thân mật với một mình anh.
Trên đường trở về, Cố Hành suy nghĩ kĩ càng, nói không có tâm tư gì với Mộ Dung Nguyệt chính là lừa mình dối người.
Nói không thích càng chê giấu trái tim của mình.
Lúc thấy cô đuổi theo, trong lòng Cố Hành càng xác định một điều.
Anh không thể không có cô.
Mỗi lần ôm cô đều vô cùng tham lam, thích ôm cô, thích hôn cô, thích làm cô đến phát khóc.
Cuộc sống của Cố Hành trước đây không có bất cứ thứ gì hạn chế, bởi vì không có chuyện gì khiến anh phải suy nghĩ.
Nhưng từ sau khi gặp được Cố Hành, cô đã trở khiến anh mất khống chế.
Nhưng sau khi anh chiếm hữu được cô lại phát hiện một sự thật khiến anh dở khóc dở cười, cô hiểu lầm anh.
Hiểu lầm dục vọng của anh, hiểu lầm ý đồ của anh, hiểu lầm tâm ý của anh.
Cô cẩn thận đến bên anh nhưng anh lại không thể cho cô cảm giác an toàn, đáng chết.
Cố Hành còn nhớ rõ, đó là một sáng sớm ánh mặt trời xán lạn, Nguyệt Nhi nằm trên khuỷu tay anh, tối qua cô rơi nước mắt muốn anh mau dừng lại, nhưng miệng nhỏ chính là không thả người.
Cố Hành lấy chiếc Vertu thoạt nhìn cứng ngắc ra chụp khuôn mặt lúc ngủ của cô.
Tình yêu đời người. Cố Hành gõ bốn chữ.
Sau này, không thể không đối mặt với chia ly, anh khắc chế xúc động muốn đi gặp cô, mỗi lần trở lại thành phố một mình cũng chỉ dám đứng dưới lầu nhà cô một đêm.
Không phải anh không phái người bảo vệ Nguyệt Nhi, nhưng để tránh cho người chú giảo hoạt kia phát hiện ra bảo bối của mình, anh đã nhịn hơn một năm không liên lạc với cô.
Bởi vì anh không muốn cô chịu một chút tổn thương nào dù chỉ là nhỏ nhất.
Rồi sau đó, trong một lần giải quyết sát thủ Cố Thụy phái tới, Cố Hành bị thương vào bệnh viện, trên bàn phẫu thuật, ý thức anh trở nên mơ hồ, ký ức đời trước dồn dập kéo đến.
Cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà, cho dù uống xong cũng sẽ không quên nổi tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Sau khi hoàn thành họp báo Tinh Hồn, Cố Hành vội vàng chạy tới sân bay thành phố L, cuối cùng cũng tìm được tình yêu của đời mình.
Cô khóc đến thương tâm, cuối cùng anh vẫn làm tổn thương cô.
Nhưng Cố Hành biết, quãng đời còn lại sau này, tất cả thời gian còn lại của hai người, anh sẽ chỉ để cô rơi những giọt nước mắt vì hạnh phúc mà thôi.
[VYVS] Ngoại truyện 4: Thiên chân hữu tà* (H)
93 Votes
*Trong đơn thuần có mị hoặc
Mộ Dung Nguyệt đã trở thành Cố phu nhân muốn đi tìm ông xã của mình.
Công việc phỏng vấn trong tay vừa kết thúc, cô lái xe tới cửa tập đoàn Cố Hành.
Vừa mới xong việc nên Mộ Dung Nguyệt buộc tóc đuôi ngựa, quần áo trên người cũng đổi thành áo phông quần jeans đơn giản, nhìn qua giống như một sinh viên.
Nhiều lần Mộ Dung Nguyệt tới tập đoàn Cố thị, đều là tài xế lái xe vào bãi đỗ xe, còn Cố Hành lại lừa gạt cô ôm lên văn phòng tổng tài trên tầng cao nhất.
Mộ Dung Nguyệt đã đưa ra một ước định với Cố Hành, cô sẽ không dựa vào thân phận Cố phu nhân này cũng có thể thành công, mặc dù cái người yêu vợ điên cuồng Cố Hành kia bảo vệ cô vô cùng tốt.
Cho nên, từ trên xuống dưới tập đoàn Cố thị đều biết, bảo bối của Cố tổng chính là Cố phu nhân, nhưng diện mạo của cô lại ít người từng được thấy qua.
Thậm chí còn có tin đồn, Cố tổng vì không muốn quá nhiều ong bướm làm phiền nên mới giả vờ rằng mình đã kết hôn.
Mộ Dung Nguyệt vốn định gọi điện thoại cho Cố Hành lại nghĩ không muốn quấy rầy công việc của anh, chỉ đơn giản ngồi ở quán cafe phía đối diện chờ, dù sao thì giờ cơm trưa cũng sắp tới rồi.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc trang phục công sở đi tới, nhân viện tiệm cafe tựa như rất quen thuộc.
“Ba ly cafe, hai ly nóng, một ly không thêm đường, đúng không?”
Người phụ nữ cười cười, ngay cả đang mặc đồ công sở cũng nhìn ra được chính là mỹ nữ.
“Cố tổng thật khiến người ta hâm mộ, có một thư ký như vậy.” Người nói chuyện chính là ông chủ tiệm cafe, đã ở chỗ này buôn bán nhiều năm.
Những lời này đều rơi vào trong tai Mộ Dung Nguyệt.
Cô nhìn người phụ nữ kia lấy cafe xong rời đi cũng lập tức đi theo ra ngoài, không phải cô hoài nghi Cố Hành, dù sao ngày nào cô cũng bị anh đè lên giường làm cho chết đi sống lại, chỉ là thể chất anh lúc nào cũng là trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến cô không khỏi ăn dấm chua.
“Cận Bân, tôi ở dưới lầu, đừng nói cho Cố Hành.”
Cận Bân thân là thư ký riêng của Cố Hành, cũng biết thời học sinh, ông chủ và phu nhân có một tình yêu vô cùng sâu sắc.
Chẳng lẽ là phu nhân tới kiểm tra? Đầu óc cậu ta nhanh chóng suy nghĩ, cũng vội chạy như bay xuống đón Mộ Dung Nguyệt.
Mấy người ở lễ tân nhìn đến ngây người, thư ký Cận Bân ngày thường nghiêm trang ít nói cũng có lúc hấp tấp vậy sao?
Cận Bân mang theo Mộ Dung Nguyệt vào thang máy chuyên dụng, cho nên, Mộ Dung Nguyệt tưởng rằng mình lên đến nơi muộn hơn so với người phụ nữ kia.
Cận Bân tất nhiên biết phu nhân muốn gặp ông chủ lúc nào cũng được, vừa ra khỏi thang máy đã lập tức tự giác biến mất. Mộ Dung Nguyệt biết văn phòng Cố Hành ở bên trong, nhưng mà cô không muốn quấy rầy công việc của anh.
“Cố Hành bây giờ đang bân?”
Cận Bân là người từng trải, tất nhiên nghe ra ngụ ý của Mộ Dung Nguyệt, Cố Hành bây giờ có phải đang họp hay tiếp khách không.
“Ông chủ đang gặp đoàn đại biểu tập đoàn Noah ở Mỹ.” Anh ta nghiêm túc trả lời đúng chức trách của thư ký riêng.
“Vậy tôi sang phòng nhỏ chờ.” Mộ Dung Nguyệt nhìn thoáng qua phòng thư ký và văn phòng tổng tài, khoảng cách rất gần.
Cô loại bỏ suy nghĩ miên man trong đầu, ngồi trong phòng nhỏ nhìn mấy bản thảo cần biên tập ngày sau.
Một giờ trôi qua, đoàn đại biểu Noah ra khỏi văn phòng, lần này bọn họ muốn ký bản quyền hợp tác với Tinh hồn.
Tuy rằng, lần này tới nước C, bọn họ thuận lợi bàn bạc với Cố thị, hai bên cũng tiến hành đàm phán nhiều lần, nhưng có thể có được bản quyền hay không vẫn thấp thỏm trong lòng. Dù sao trò chơi này hấp dẫn như vậy, rất nhiều công ty cũng muốn cạnh tranh, mà Cố thị ở Mỹ tuy rằng phát triển bất động sản nhiều hơn trò chơi nhưng sợ rằng cũng phát triển vượt qua bọn họ.
Cho nên, lần này Nặc Phương lần nữa tới tìm hiểu thái độ của Cố Hành, dù sao Cố tổng cũng chính là thần thoại của giới IT, người cầm lái của Cố thị.
Cố Hành khách khí tiễn Nặc Phương tới thang máy, bây giờ anh đã sớm không còn là người thiếu niên kia nữa, cả người toát lên vẻ trầm ổn trưởng thành.
Cận Bân đưa Nặc Phương đến sân bay, nhìn thoáng qua phòng nhỏ, nói không chừng phu nhân muốn cho ông chủ một bất ngờ nên anh ta cũng không nói với Cố Hành, Mộ Dung Nguyệt đang đợi anh.
Mộ Dung Nguyệt trong phòng nhỏ đang chuẩn bị ra ngoài lại thấy người phụ nữ ở tiệm cafe nghiêng nghiêng ngả ngả muốn đụng phải Cố Hành.
Chỉ thấy anh nhanh chóng tránh khỏi ‘tập kích’, lại khiến người phụ nữ kia làm đổ cafe ướt mất bộ đồ trên người.
Người phụ nữ kia đeo giày cao gót té ngã trên mặt đất, một phần da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài quần áo.
Cố Hành cũng không cho cô ta một cái liếc mắt, xoay người vào văn phòng, Trương Tử tìm đâu ra người như vậy không biết, thật khiến anh bực bội.
Mộ Dung Nguyệt nhìn thấy một màn này, tâm tình quả thực rất tốt.
Dì lau dọn kịp thời xuất hiện thu dọn tàn cuộc.
Nhìn thoáng qua cô gái trẻ tuổi chật vật này, đều là mấy người muốn chiếm sự chú ý của tổng tài.
Còn không bằng làm việc thành thật, bà làm lau dọn ở Cố thị nhiều năm như vậy cũng đã mua được hai căn phòng.
*
Tâm tình Mộ Dung Nguyệt vô cùng tốt chuẩn bị quay về nhà.
Cô phải khen thưởng anh Cố Hành của cô thật tốt.
Sau khi Cận Bân trở về, Cố Hành mới kinh ngạc biết được bảo bối của mình đã tới.
Anh vội gọi điện thoại, lại không ai nghe máy.
Cố Hành hoãn lại hội nghị buổi chiều, lập tức chạy về nhà.
Hai người không ở biệt thự lưng chừng núi, cô vẫn thích ở chung cư gần với công ty hơn, dù sao nhà cũng chính là nơi ấm áp mà.
Mộ Dung Nguyệt nhìn điệu múa phóng đãng trên màn hình, khuôn mặt phiếm hồng.
“Leng keng” cửa chung cư mở ra.
Cố Hành vừa mở cửa đã thấy vợ mình đứng đó, mái tóc dài rũ xuống, trên người mặc váy ngắn đen xẻ tà, bộ ngực đầy đặn được miêu tả sinh động, khe rãnh hãm sâu cũng có thể thấy rõ.
Cô cứ thế chân nhỏ trần trụi đứng si ngốc nhìn anh.
Vừa về nhà Mộ Dung Nguyệt đã thay bộ đồ này, cô dùng hai tay chống lên bàn pha lê, sau đó ngồi lên bàn, học hai động tác vừa rồi, bờ mông vặn vẹo, cặp đùi xinh đẹp hất lên vẽ một đường cong hoàn mỹ trong không trung, ngay sau đó là một cú xoay người, tư thế của cô vô cùng dụ hoặc, một mảnh lưng trần xinh đẹp hiện ra trước mắt Cố Hành.
Mà Cố Hành nhìn bảo bối nhà mình ăn mặc gợi cảm như thế, không chỉ có ngực lưng bị lộ, phong cảnh mỹ lệ dưới váy cũng đoạt mất tầm mắt, vậy mà cô lại không mặc gì cả bên trong, theo động tác nhấc chân vừa rồi, âm hộ mê người liền hiện ra trước mắt anh, bởi vì động tác quá lớn, thậm chí còn có thể nhìn thấy môi âm hộ co rút.
Dụ dỗ trần trụi.
Hầu kết chuyển động liên tục.
Cô thật thiếu thao!
Lúc này, cô lại làm một động tác xoay tròn xinh đẹp, thân hình nhỏ xinh ngồi trên sofa phòng khách, phần đùi trắng nõn nhấc lên, miệng nhỏ khẽ nhếch kiều mị kêu — anh Cố Hành.
Cố Hành sao còn có thể đứng nổi.
Anh nhanh chóng đi tới sofa, dễ như trở bàn tay bế cô lên.
Không đúng, không giống như cô muốn.
Phải là cô tiếp tục câu dẫn khiêu khích anh, lại nắm cà vạt anh vào phòng ngủ mới đúng.
Sao không có chuyện nào đúng ý hết vậy.
“A…” Lúc cô sợ hãi kêu lên, cả người đã bị Cố Hành áp đảo trên giường hôn sâu.
Cố Hành cởi bỏ quần áo của mình, vốn định tháo giây cột trên người cô lại bị bàn tay nhỏ ngăn lại.
“Anh Cố Hành…” Mộ Dung Nguyệt đặt tay trên bả vai kiên cố của anh.
“Hửm?” Bảo bối của anh định nói cái gì.
“Lần này… em muốn ở trên.” Cô nhìn anh, trong mắt là vẻ thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng như rặng mây.
Được sự phối hợp của anh, hai chân Mộ Dung Nguyệt quấn lấy eo Cố Hành, ngồi lên chân anh.
“Ưm…” Tiểu huyệt không khỏi đụng tới cự vật lớn giữa hai chân người đàn ông, mẫn cảm chảy ra mật dịch thơm ngọt.
“Còn có cái này.”
Một dải lụa màu đen.
Cố Hành thấy cô do dự, chủ động kéo tay cô giúp mình bịt kín mắt, cô dụ dỗ anh như thế, sao anh lại không muốn được đây.
“Còn có…” Mộ Dung Nguyệt biết thể lực mình so với Cố Hành kém xa, lần này cô phải chiếm thế chủ đạo để Cố Hành nhớ rõ.
Cho nên, quan trọng là phải buộc chặt anh lại.
Chỉ chốc lát, Cố Hành đã cảm thấy tay mình bị thứ gì đó buộc vào đầu giường.
Anh rất chờ mong chuyện tiếp theo của bảo bối nhà mình. Vừa rồi lúc cô trói anh, thân thể mềm mại yêu kiều đè lên trên người anh, cách một tầng vải mỏng, bộ ngực mềm mại đã cọ qua cọ lại trên ngực anh, nộn huyệt vì động tác ngồi khiến Cố Hành suýt chút nữa lau súng cướp cò.
Mộ Dung Nguyệt nhìn Cố Hành đã bị mình trói chặt, trò chơi của cô chỉ vừa mới bắt đầu.
Cô ghé lên thân thể anh, học dáng vẻ của anh hàng ngày bắt đầu hôn lên môi anh.
Không đợi Cố Hành đưa lưỡi hôn sâu, miệng nhỏ của cô đã đi xuống.
Một giây sau, Cố Hành cảm thấy hầu kết bị miệng nhỏ mềm mại của cô ngậm lấy, đầu lưỡi ấm áp bao trùm bên trên kích thích côn thịt anh muốn nổ mạnh.
“Khụ…” Ho nhẹ một tiếng, Cố Hành chỉ cảm thấy vị này nhà mình hôm nay chính là một tiểu yêu tinh, muốn hút cạn linh hồn anh để tu luyện thành tiên.
Tuy rằng Mộ Dung Nguyệt không cảm thấy xa lạ với chuyện giường chiếu, dù sao cô cũng có ký ức hai đời, cộng thêm ngày nào cũng được Cố Hành dạy dỗ, nhưng chủ động như hôm nay cũng là lần đầu tiên.
Thấy Cố Hành như vậy, cô cho rằng anh không thoải mái.
Chỉ là, hầu kết của anh… chơi rất vui.
Lại liên tục chiến đấu ở các chiến trường tiếp theo.
Dáng người Cố Hành gầy nhưng lại rắn chắc, Mộ Dung Nguyệt nghĩ tới ngày thường Cố Hành trêu chọc đùa giỡn mình, cô đưa tay bắt lấy đầu ti của anh.
“Bang!” Tiếng cơ thể va chạm.
Chỉ mới chạm nhẹ một chút, cự bổng dưới thân người đàn ông đã đánh tới trên mông cô, tựa như biết đường cũ muốn theo vào trong.
Mộ Dung Nguyệt sợ tới mức vội vàng bắt lấy côn thịt đang muốn nhảy lên kia.
“A…”
Bảo bối của anh… Thật muốn mạng mà.
Bỏng tay, rất lớn.
Cự vật kia trong tay Mộ Dung Nguyệt mà to thêm, quy đầu lớn như có chỉ dẫn mà muốn đâm thẳng vào bên trong, cô không khỏi buông tay, nâng mông lên muốn cách cự vật xa một chút, lại đặt vào huyệt khẩu nhẹ nhàng ma sát.
“Nguyệt Nhi, em muốn tra tấn chết ông xã em à.” Hai tay Cố Hành nắm chặt lấy cà vạt đang trói mình.
Mộ Dung Nguyệt cắn môi, cô cũng không cố ý.
Hơn nữa, bây giờ cô đã rất khó chịu rồi, nơi đó ướt át dính nhớp, nhưng cô vẫn chưa điều chỉnh tốt tư thế.
Cố Hành chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ của bảo bối vuốt lung tung trên người mình, chạm tới đâu cũng khiến da thịt anh nóng bỏng.
Hơi thở thơm ngọt của cô quanh quẩn ở chóp mũi, nhưng lại không thể hôn tới.
Lúc bàn tay nhỏ kia lần nữa nắm lấy nam căn của anh, nơi đó thật sự là sắp bùng nổ.
Ngọn lửa này là cô khơi mào, tất nhiên phải dùng tiểu huyệt ướt đẫm tới diệt trừ.
Mộ Dung Nguyệt ôm tâm thái thấy chết không sờn, một bàn tay đỡ lấy côn thịt, một tay chống đệm còn cô ngồi khóa trên người anh.
Cô nhắm mắt lại dần dần ngồi xuống, chỗ mã mắt ngay quy đầu đã chảy ra chút chất dịch, chỉ vừa mới chạm tới huyệt khẩu, môi âm hộ đã điên cuồng co rút, cô quá mẫn cảm.
“Ưm…”
Quy đầu chỉ mới chen một chút vào tiểu huyệt, Mộ Dung Nguyệt theo bản năng nâng mông lên.
Côn thịt lớn lại trượt ra, tinh thần sáng láng.
Ngày thường, mỗi lần cảm thấy Cố Hành đi vào trong mình cũng không khó khăn gì cả, tại sao bây giờ cô ở trên lại khó như vậy chứ.
“Ha…” Cố Hành trầm thấp thở mang theo một tia dục vọng.
“Nguyệt Nhi, mau ngồi lên trên đi.” Mang theo quá nhiều áp lực chưa thể giải tỏa.
Mộ Dung Nguyệt nhắm mắt, điều chỉnh tốt vị trí lại lần nữa chậm rãi ngồi xuống.
“Ưm a ~~~”
Cảm giác lấp đầy vô cùng chân thật, côn thịt mới chen vào bên trong, âm đế đã đứng thẳng lên.
“Ưm… thoải mái… a…” Tiểu huyệt mới ăn một nữa, cảm giác khó nhịn ngay lập tức được tiêu tán.
Mộ Dung Nguyệt có chút mê ly, thả lỏng chính mình.
Giữa hai chân không gắng sức một cái ngã về phía trước, cự bổng theo trọng lực lại tàn nhẫn đâm sâu vào bên trong.
“A… a…”
Bởi vì tư thế, đầu vú cô dán lấy cơ bụng rắn chắc của Cố Hành, toàn thân như bị điện giật vừa tê lại vừa sung sướng.
Khoái cảm ấp tới khiến cô không thể hành động, cô ghé vào người Cố Hành, cảm nhận sự thoải mái phía dưới truyền đến.
“Nguyệt Nhi, như vậy đã thỏa mãn em rồi?”
Chỉ nghe thấy tiếng vải bị xé rách, cà vạt thủ công Italy đã bị Cố Hành mãnh mẽ xé tan.
Mộ Dung Nguyệt còn chưa lấy lại tinh thần, trong chớp nhoáng Cố Hành đã thoát khỏi trói buộc.
Ngay sau đó là một cú xoay người, thân hình mảnh mai đã bị anh áp đảo dưới thân.
Cô mê người như vậy, thật sự khiến lý trí của anh bị thiêu đốt không còn một mảnh.
Mộ Dung Nguyệt hoàn hồn một chút cắn lấy đầu vai Cố Hành, cô còn chưa ở trên đủ đâu.
“A… ưm… a…” Đương nhiên, cô chưa kịp hối hận đủ, Cố Hành đã dùng sức nhanh chóng ra vào.
Anh đã nhịn lâu lắm rồi.
Bảo bối của anh, ngay từ đầu anh đã muốn chơi hư cô.
Ai bảo cô quyến rũ như vậy, đã vậy thì chuẩn bị sẵn sàng tinh thần ba ngày không được xuống giường đi.
“Ưm… ha… thật thoải mái… a…”
Mỗi một lần Cố Hành đều chọc tới điểm mẫn cảm của cô, cô cảm giác được cả người mình như trên một đám mây phập phồng.
Nhục huyệt ướt nóng gắt gao bao bọc lấy côn thịt, mỗi lần va chạm đều đâm vào nơi sâu nhất.
“Ưm… a…”
Mộ Dung Nguyệt kiều mị rên rỉ khiến Cố Hành không thể dừng lại nổi.
Nhịp tim cô đập nhanh vô cùng, cả người đều nóng, cánh tay mảnh khảnh vòng lên vai Cố Hành, khuôn mặt dán lấy lồng ngực kiên cố của anh, cảm nhận tình yêu mãnh liệt của anh.
“Anh Cố Hành… a… ông xã… chơi hư Nguyệt Nhi đi…”
“Đây chính là bảo bối em tự nói, không cho đổi ý.” Giọng nói nhiễm vẻ tình dục khàn khàn kích thích tiếng lòng Mộ Dung Nguyệt.
“Ưm… a…”
Mộ Dung Nguyệt căn bản không có cơ hội trả lời, côn thịt ở bên trong cô rất có kỹ xảo khiến cho nội huyệt trở thành một hồ xuân thủy, thoải mái muốn chết.
Cảm nhận được đôi chân cô càng ra sức kẹp chặt hông mình, Cố Hành biết bảo bối của anh sắp đạt cao trào.
Vì thế, một tay Cố Hành bế cô lên, Mộ Dung Nguyệt ngồi trên côn thịt Cố Hành, rõ ràng hai người đang ở trên giường, nhưng tư thế này lại khiến Mộ Dung Nguyệt nhớ tới những ngày tháng Cố Hành ôm cô ở thư viện ‘học tập’.
“A… anh Cố Hành…”
Tư thế này cắm vào vô cùng xâu, côn thịt to dài như muốn xỏ xuyên cơ thể cô, cô chỉ cảm thấy sự bá đạo và tình nùng ý mật dịu dàng của anh.
Một luồng dịch nóng truyền tới dưới thân, từng đợt mật dịch phun trào.
Thừa dịp cô thất thần cao trào, Cố Hành nâng chân cô lên, đặt Mộ Dung Nguyệt nằm xuống, hai chân đặt trên bả vai anh.
Như vậy, phong cảnh xinh đẹp của cô đều thu hết vào đáy mắt anh.
Nộn huyệt bị chơi đến sưng đỏ vẫn cắn nuốt cự bổng, ái dịch cũng chỉ làm Cố Hành cắm vào càng thuận lợi hơn, rõ ràng biết cô mềm mại yêu kiều, nhưng anh cũng không có cách nào khống chế được sức lực muốn chiếm hữu cô.
“A…” Mộ Dung Nguyệt vừa cao trào một lần dưới sự chuyển động của Cố Hành lại lần nữa chìm vào dục vọng.
“Bảo bối, em đúng là càng chơi càng đáng yêu.”
Càng chơi càng nghiện.
Cố Hành thích nhìn từng biểu tình trên khuôn mặt cô, nghe từng tiếng rên rỉ yêu kiều của cô, cảm nhận mỗi lần cô co rút mút lấy côn thịt của mình.
Mộ Dung Nguyệt bị nâng chân, không biết anh ra vào bao nhiêu lần.
Thật muốn được anh bắn vào.
“Anh Cố Hành… a… bắn cho Nguyệt Nhi đi…”
Bởi vì chưa muốn có con, mỗi ngày Cố Hành đều chọn cách an toàn yêu thương cô.
Đã rất lâu cô chưa ăn tinh dịch của anh Cố Hành rồi.
Nếu không phải hôm nay cô câu dẫn anh, Cố Hành cũng sẽ không quên biện pháp an toàn.
“Muốn… ưm… muốn ông xã bắn vào trong… a…”
Vốn dĩ đã nhẫn nại một hồi lâu, lại nghe được vợ mình làm nũng cầu hoan, sao Cố Hành có thể nhịn nổi.
“Ngoan, bảo bối, vậy thì cho em.”
Quả nhiên, anh vửa nói, Mộ Dung Nguyệt liền cảm thấy một dòng dịch lớn dũng mãnh tiến vào trong cơ thể cô.
“Ưm…” Thật đầy.
Mà ở góc nhìn của Cố Hành, tiểu huyệt tham lam kia lúc đóng lại mở không ngừng nuốt lấy tinh dịch, lại có dịch thể màu trắng theo khe thịt chảy ra, hình ảnh này đánh sâu vào thị giác Cố Hành, côn thịt mới vừa mềm xuống bên trong cô lại lần nữa đứng thẳng.
“Nguyệt Nhi, biết em ăn chưa no mà. Ngoan, lại lần nữa cho em.”
Mộ Dung Nguyệt vẫn còn đang trong trạng thái thỏa mãn lại bị Cố Hành ôm lấy thay đổi tư thế, tàn nhẫn điên cuồng.
Nhũ thịt no đủ dưới ngón tay thon dài không có chỗ trốn.
Anh liếm hôn, anh điên cuồng, tình yêu của anh, cuồng phong triền miên như mưa rào.
Rõ ràng là cô câu dẫn anh trước nhưng đến cuối cùng lại không biết ai dụ hoặc ai.
Nếu nói, tình yêu là loài hoa xinh đẹp nhất thế giới, cũng là một khúc nhạc bình yên, cả đời chỉ vì một người.
Vậy cô chính là niềm vui duy nhất cả đời này của anh, cũng là trầm luân của anh.
[VYVS] Ngoại truyện 5: Yêu nên ở bên nhau
103 Votes
Sau khi Mộ Dung Nguyệt tốt nghiệp thì làm ở đài truyền hình, cô học chuyên ngành truyền thông xã hội, công việc trên tay chủ yếu là làm phóng sự.
Mộ Dung Nguyệt cũng không muốn dựa vào quan hệ của Cố Hành giúp đỡ thăng tiến trong công việc, cô yêu cầu không công khai quan hệ cũng khiến nội tâm Cố tổng nói không nên lời.
Anh mang cô đi giáo đường nổi tiếng thế giới tổ chức hôn lễ thuộc về hai người, mỗi năm để dành thời gian cùng nhau đi du lịch.
Nhưng Nguyệt Nhi của anh lại trầm mê công việc, không có cách nào kiềm chế.
Trước nay đều cảm thấy mình đã là người bị cuồng công việc, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của bảo bối nhà mình, Cố Hành cũng không nhìn được mà trầm mê cô.
Thật muốn ấn cô lên bàn làm việc, để lại ấn ký của mình trên người ở.
Đương nhiên, Cố Hành có nhu cầu nhưng bà xã của anh không cho phép anh quấy rầy công việc của cô.
Mộ Dung Nguyệt chế tác biên đạo ba phóng sự xã hội đều được khen ngợi, được mọi người gọi là nhân tài kiệt xuất trong giời.
Gần đây, thịnh hành các chương trình thực tế, đài truyền hình cũng đang chuẩn bị kế hoạch.
Tổ của Mộ Dung Nguyệt chuẩn bị lên kế hoạch chương trình tình yêu và hôn nhân.
Chương trình truyền hình lấy chủ đề là tình yêu, bởi vì người xem nữ đông đảo cho nên khách mời nam cũng phải có giá trí danh tiếng lớn.
Bởi vì nguyên nhân mỗi tập có hạn, cho nên chủ yếu cần các minh tinh giả làm tình nhân, chương trình gồm 12 tập, mỗi tập là một chủ đề, mỗi đôi tình nhân sẽ căn cứ vào chủ đề đi hẹn hò hoặc hoạt động khác.
Sau khi Mộ Dung Nguyệt trình kế hoạch của mình lên đã được bên trên nhất trí thông qua.
Trong lúc cô đang diễn thuyết kế hoạch chương trường, cũng định ra vài đối tượng khách mời, trong đó có Cố Lẫm, người này diễn xuất lẫn nhan sắc đều là minh tinh đang trong thời kỳ đỉnh cao.
*
Nhớ tới ngày hôm qua bị Cố Hành đè trên bàn làm việc bắt nạt.
Bởi vì sau khi kế hoạch được thông qua, Mộ Dung Nguyệt càng thêm bận bịu.
Mỗi ngày đều phải tăng ca chỉnh sửa kế hoạch đồng thời cũng như các khâu sản xuất hình ảnh.
Cố Hành nhìn bà xã mình vì sự nghiệp phấn đấu, nói không đau lòng là giả, nhưng anh cũng biết đó là ước mơ của cô, cô có lý tưởng của riêng mình.
Nhưng mà, lúc Cố Hành thấy Mộ Dung Nguyệt cầm ảnh chụp anh họ của mình, anh không thể bình tĩnh nổi nữa.
“Nguyệt Nhi, đã khuya rồi.” Cố Hành đi vào phòng làm việc của Mộ Dung Nguyệt, thấy màn hình máy tính còn phát ra ánh sáng, Nguyệt Nhi của anh đã tăng ca suốt hai tuần.
“Ừm… anh ngủ trước đi, lát em ngủ sau.”
Tất nhiên Cố Hành không phải chỉ muốn nghe những lời này của cô.
“Lần này, các em muốn mời Cố Lẫm?”
Nghe thấy Cố Hành nói, Mộ Dung Nguyệt gật đầu, “Nhưng mà, cũng chưa chắc anh ấy tham gia được, em rất muốn mời anh ấy.”
“Em hi vọng anh ấy tham gia à?” Nghe thấy cô nói vậy, rõ ràng đã biết tâm ý của cô nhưng Cố Hành vẫn cảm thấy ghen tị.
“Anh xem, anh ấy không có tai tiếng gì, hình tượng cũng tốt, diễn xuất đứng đầu, lượng fan…”
Không đợi Mộ Dung Nguyệt nói xong, Cố Hành đã dùng hành động thực tế chứng minh sự ghen tuông của mình.
Anh bế cô lên làm chuyện mình sớm đã muốn làm.
Lúc này quần áo Mộ Dung Nguyệt không hề chỉnh tề, chật vật bị đặt lên bàn làm việc.
Cố Hành suy nghĩ một chút rồi cởi quần áo bà xã mình ra, từ sáng sớm anh đã muốn để cô ở nhà, cái gì cũng không mặc rồi.
“Ưm… không muốn…” Cô còn phải chuẩn bị bài thuyết trình cho chương trình ngày mai.
“Anh so với anh ta, em thấy ai có mị lực hơn?”
Mộ Dung Nguyệt nghe thấy Cố Hành thấp giọng bên tai hỏi, ngón tay chuẩn xác chọc vào trong tiểu huyệt.
Quần lót gì đó căn bản không ngăn nổi trêu chọc thuần thục của anh.
Chỉ trong tức khắc, cô đã chết đuối trong tình dục của anh, tiểu huyết đói khát nuốt lấy ngón tay Cố Hành, dáng vẻ cầu hoan.
“Ưm… không được… a…” Mộ Dung Nguyệt chỉ có thể ngoài miệng phản bác, bàn tay chống bàn của cô đã sắp không còn sức.
“Nguyệt Nhi, em nói gì cơ?”
Quả thực chính là nghiêm hình bức cung, đánh cho nhận tội!
“Anh… a… anh Cố Hành có mị lực nhất… ưm… ông xã cho Nguyệt Nhi đi…”
Nghe vậy, cuối cùng Cố Hành cũng ổn định tâm lý, bắt lấy chân cô tàn nhẫn đâm sâu vào trong, thư phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ và tiếng cơ thể va chạm vào nhau.
*
“Biên đạo Mộ Dung, thật ra tôi cảm thấy có thể thử nhân tố CP này xem sao.” Người nói chuyện chính là thực tập sinh mới vào, cô ấy thấy Mộ Dung Nguyệt trẻ tuổi như vậy, năng lực trong công việc đỉnh cao, vẻ ngoài trông cũng khác gì nữ minh tinh nổi tiếng, quả thật chính là nữ thần của cô ấy, hơn nữa dáng vẻ của biên đạo Mộ Dung hẳn là cũng chưa lập gia đình.
Khuôn mặt Mộ Dung Nguyệt thẹn thùng, không phải vì lời thực tập sinh nói mà vì cô đang nghĩ tới Cố Hành.
“Khụ… tôi kết hôn rồi.”
Thật ra Mộ Dung Nguyệt đã cho chiếc nhẫn cưới của hai người vào vòng cổ đeo theo trên người, vậy nên ngón áp út cũng không có dấu vết đeo nhẫn.
Vẻ mặt thực tập sinh không dám tin.
Nhất định là ảo giác rồi! Nữ thần của cô ấy vậy mà đã kết hôn?!
Là đại móng heo nào lừa mất nữ thần của cô ấy rồi, hu hu hu…
*
Không phụ sự mong đợi của mọi người, chương trình lần này nhanh chóng nổi tiếng trên mạng, tuy rằng cũng có một số ý kiến về xào CP, nhưng ratings đã chứng mình ‘Yêu nên ở bên nhau’ rất được mọi người đón nhận.
Lại là một lần ra ngoài quay chương trình, tuy rằng mỗi ngày kết thúc, Mộ Dung Nguyệt đều gọi video với Cố Hành, hai người còn đang làm việc, nhưng chỉ nhìn thấy đối phương qua điện thoại cũng như đang ở bên nhau.
Hôm nay kết thúc ngày quay, đoàn người đang chuẩn bị đi ăn khuya.
Tổng biên tập đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
“Nhà đầu tư mời chúng ta đi ăn món Nhật!”
Mọi người lập tức vỗ tay hoan hô.
Cô thực tập sinh nhìn Mộ Dung Nguyệt với hai mắt lấp lánh, chút nữa đi ăn cơm, cô muốn thỉnh giáo nữ thần nhiều hơn.
Lại thấy Mộ Dung Nguyệt vội vàng rời khỏi.
Ngoài phim trường, Cố Hành dựa trên xe, một thân quần áo thoải mái, cao lớn đĩnh đạc, soái khí không thể che lấp.
“Bảo bối, tới đây.”
Tuy nói như vậy nhưng lại là Cố Hành tiến lên ôm chặt lấy cô.
Trong nháy mắt ấy, pháo hoa nở rộ tầng không.
“Biết anh nhớ em bao nhiêu không?”
Mới vừa kết thúc hội nghị, Cố Hành đã lái xe suốt đêm tới đây.
Mộ Dung Nguyệt dụi đầu vào ngực anh, cô cũng rất nhớ anh.
Yêu, nên ở bên nhau.
Đây cũng là lời cô không cần nói ra với anh.
Nguyện dùng cả đời này đổi lấy lần tương ngộ có anh ở bên, toàn tâm toàn ý, sớm sớm chiều chiều.
[VYVS] Ngoại truyện 6: Đại học – END
81 Votes
Ban ngày Mộ Dung Nguyệt bận rộn học tập đủ các loại kỹ năng, vũ đạo, dương cầm, còn tụ họp với bạn bè.
Buổi tối của cô là thời gian dành riêng cho Cố Hành, đã hơn một năm người nào đó vẫn chưa thay đổi biện pháp để cho Nguyệt Nhi nhớ kỹ mình yêu thương cô như thế nào.
Ví dụ như hôm nay, Mộ Dung Nguyệt mới vừa học được cách làm đồ ăn mới, muốn thử làm cho Cố Hành nếm thử, lại không đoán được, Cố Hành muốn ăn nhất lại chính là cô.
Bởi vì Cố Hành đã đồng ý với Mộ Dung Nguyệt không công khai quan hệ của cả hai trong trường, phối hợp với công tác bảo mật của tập đoàn Cố thị, tất cả mọi người đều biết tổng tài có người yêu nhưng mới chỉ nghe tên chưa thấy qua lần nào.
Đổi lại, Mộ Dung Nguyệt cũng đồng ý với một yêu cầu của Cố Hành, đó chính là khi hai người ở chung một chỗ, cô không thể mặc nội y.
Cho nên, giờ phút này, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo thun trắng và quần đùi, ngay cả quần áo rộng thùng thình cũng không che nổi dáng người lả lướt hấp dẫn trước sau mê người của cô.
Tất nhiên cũng tiện cho cử chỉ quấy rối của người nào đó.
Cố Hành vừa vào cửa đã thấy bảo bối nhà mình bận rộn trong phòng bếp.
“Anh Cố Hành, chờ thêm một chút là xong rồi.” Mộ Dung Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa liền nói.
Nồi trên bếp còn đang sôi sùng sục.
Thế nhưng sự chú ý của người nào đó hoàn toàn dừng trên người cô, anh rất đói, nhưng muốn ăn gì trong lòng anh lại rõ nhất.
Lúc Mộ Dung Nguyệt bị Cố Hành từ sau ôm lấy, bàn tay cầm gia vị cũng run lên.
Hơi thở anh nóng bừng, một bàn tay to xoa bộ ngực mềm mại phía trước, cách một lớp vải mỏng, tiểu anh đầu lập tức đứng thẳng.
“A… ưm… anh Cố Hành… mau dừng tay.”
Lúc này Mộ Dung Nguyệt đã không còn chút sức lực nào, hai tay chống trên bếp mới làm mình không dựa vào Cố Hành.
“Nguyệt Nhi, chuyện đã đồng ý rồi không thể thay đổi.” Ngoài miệng thì nói lời nhẹ nhàng, một bên anh đã xốc quần áo cô lên trên.
Đúng vậy, cô đã đồng ý với Cố Hành lúc hai người ở bên nhau sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của anh. Mà thời gian Mộ Dung Nguyệt xuất thần, lửa dục nóng bỏng của người nào đó đã trỗi dậy giống như mãnh thú, muốn thỏa mãn dục vọng của chính mình.
Thân thể cô mềm mại, da thịt trắng nõn, Mộ Dung Nguyệt cảm nhận được rõ ràng sự thô ráp mà bàn tay kia mơn trớn mỗi một tấc da thịt.
Bởi vì nhiều chuyện, hai người đã lâu chưa thân mật, mới khiêu khích như vậy mà cô đã mẫn cảm, giữa hai chân ướt át.
Mà người nào đó càng không thỏa mãn với việc bị vải che đậy, dùng tay xé rách áo phông trên người cô ra, không kiêng nể hưởng dụng mỹ vị của mình.
Bộ ngực vểnh cao bị anh tạo thành đủ các loại hình dáng, Cố Hành giải phóng dục vọng của bản thân, côn thịt to dài kia đánh vào mông cô phát ra một tiếng, cũng may cô đưa lưng vì anh, nếu không, mặc kệ là đã hoan ái bao nhiêu lần, bảo bối của anh cũng không thể tưởng tượng được tiểu huyệt của mình có thể chứa đựng được cự vật lớn đến vậy.
“Ưm ~ a ~” Mộ Dung Nguyệt cũng biết chuyện đã đồng ý không thể thay đổi, nhưng đây hoàn toàn đã lệch khỏi quỹ đạo suy nghĩ của cô.
Người đàn ông nhấc mông cô lên, tư thế cô ghé vào trên bếp đưa mông về phía anh, dáng vẻ chờ đợi đáng thương, bởi vì gần đây tập luyện vũ đạo nên cơ thể Mộ Dung Nguyệt trở nên mềm dẻo, phối hợp với dáng người vưu vật trời sinh chính là tấm poster tình sắc.
Nhưng đối với đồ ăn ngon miệng, trước nay Cố Hành chính là một người bình phẩm tinh tế.
END.
Tại sao lại cụt vậy á, tại vì tác giả chỉ viết tới đây thôi