Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Tử Lê
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1922 / 40
Cập nhật: 2016-06-03 16:16:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
hững ngày mùa hè cuối cùng chấm dứt cùng với sự thưa thớt dần của những cơn mưa lớn. Mùa thu, nếu có thể gọi được như vậy, được bắt đầu bằng những ngày nắng dịu hơn và bầu trời trong xanh. Ở đôi ba con đường trong thành phố, còn rơi rớt những chiếc lá chưa kịp rụng trong những ngày cuối hè, nhưng ở một vài nơi khác như công viên hay sân trường, chúng ta thấy rõ hơn mùa thu với những cành cây trơ như những cánh tay bị chặt cụt hết ngón. Người ta bảo nmiền Nam không có mùa rõ rệt, trừ hai mùa nắng và mưa. Nhưng sự thực nếu để ý và phân biệt bằng cây cỏ, chúng ta vẫn thấy đâu đó, dù không rõ nét, dấu vết của từng mùa.
Cùng với niên học sắp bắt đầu trở lại, những trận đánh được mô tả là cực kỳ tàn khốc diễn ra khắp nơi, sau khi mọi người đã chán nản và quá nhiều thất vọng với hiệp định ngưng bắn, hòa bình. Những chuyển động của thời sự dồn dập tương ứng với những chuyển động âm thầm ở trong tôi. Sự được thoát ra khỏi nhà. Vâng. Sự được tháo cũi xổ lồng, sau ba bốn tháng bị giam nhốt cẩn mật.
Cùng với mùa thu, tôi bắt đầu được ra khỏi nhà bằng những lý do chính đáng như đi sao chứng chỉ. Đi nộp đơn. Đi ghi danh. Nhưng khác với cây cỏ, tôi hồi sinh. Tôi phơi phới. Tôi bay nhảy lượn múa hát ca trong tình yêu của mình.
Mãi sau tôi mới hiểu hồi sinh kia chỉ là sự bừng sáng của một bấc đèn dầu cạn. Vút cao kia chỉ là dấu hiệu của đứt đoạn thình lình, đau đớn.
Sự cấm đoán, những ngày dài không được thấy mặt nhau, chỉ khiến cho tình yêu ở trong tôi thêm nồng nàn, man dại và khao khát.
Qua Hiên, tôi thông báo đầy đủ với Hãn ngày giờ tôi có thể ra khỏi nhà. Và giây phút đầu tiên gặp nhau là những giây phút thần tiên nhất mà đời đời, tôi không quên. Đó là một buổi sáng, Hãn đón tôi ở cổng trường. Trong tia nhìn tinh khôi của lần đầu bắt gặp. Trong môi cười thơm ngon chưa từng nếm trải. Trong chân bước, trong tay nâng chúng tôi trở về “chốn của riêng mình”.
Cánh cửa mở ra. Tôi lặng người nhìn từng màu tường. Ngắm từng cây đinh. Sờ từng hạt bụi. Cánh cửa mở ra, hồn tôi chóa sáng. Cánh cửa mở ra, tim tôi nóng hổi nỗi mừng vui ngào nghẹn.
Ở với nhau đến trưa, nhưng như đã sống với nhau đến cạn kiếp. Không nói được với nhau trọn một chuyện gì (nước mắt cắt ngang) nhưng tưởng là đã không còn điều gì chưa tỏ.
Nước mắt tôi từng chập tuôn chảy, bàn tay Hãn từng lúc rưng rưng. Mỗi phút đi qua là một cảnh sắc dị kỳ. Mỗi phút đi qua, là một cửa khác của thiên đàng được mở lớn.
Tôi nói:
- Thế này, làm sao em xa anh.
Hãn xác quyết:
- Chỉ có sự chết chia lìa chúng ta mà thôi.
- Nhưng…
- Gì?
- Em vẫn sợ. Thời gian ngày một thêm lo, em thấy rồi chúng mình sẽ xa nhau. Rồi chúng mình sẽ mất nhau. Vĩnh viễn.
Hãn đang nằm, vội nhỏm dậy. Chàng tựa đầu vào bàn tay chống lên, nhìn xuống mặt tôi. Tôi kéo tấm chăn mỏng lên che ngực. Ngượng ngùng và nhắm mắr.
Hãn nói:
- Chẳng có trở ngại, chẳng có khó khăn nào giết chết được tình yêu chúng ta.
- Em nào có nghĩ khác.
- Vậy thì tại sao?
Tôi quay mặt đi. Lật xấp thân mình. Tôi nói qua mùi hôi mốc của manh chiếu ẩm và mùi của những dát giường lâu ngày không được ánh sáng chiếu tới.
- Em sợ sự tan tác đến từ chính chúng ta.
Hãn bẻ đầu tôi, bắt phải quay lại. Tôi vẫn không đủ cam đảm mở mắt nhìn Hãn.
- Thế nghĩa là gì?
Tôi run rẩy:
- Anh đừng bắt em phải nói. Hãn. Lúc này. Em hạnh phúc. Và cũng chính lúc này, em không còn muốn thêm.
Hãn gác đầu trên mặt tôi. Mùi tóc chàng khét nắng.
- Anh đâu ngờ bao nhiêu ngày xa nhau. Anh chịu đựng để đến phút gặp gỡ, em lại nói những lời khó hiểu đó.
Tôi kêu ngạt thở và nói Hãn nằm xuống gối. Hãn cất đầu lên. Tôi nghe nhẹ trên mặt, nhưng lại có cảm giác trống trải, hoang lạnh mênh mộng trong tâm hồn.
- Có gì khó hiểu đâu anh.
Hãn tìm bao thuốc và chàng đánh diêm. Một cọng thuốc bén cháy, rơi xuống ngực Hãn. Tôi nghe chàng thốt kêu và bàn tay phủi nhanh, trên ngực trần.
- Em tự thấy đã đến lúc em phải bắt buộc xa anh.
- Em cho là như vậy chúng ta sẽ sung sướng hơn? Hay anh sẽ thanh thản hơn?
- Không phải thế. Em không nghĩ thế. Nhưng em biết em.
Tôi ngập ngừøng tìm chữ diển tả ý mình. Ýù tôi muốn nói sau vụ làm băng, sau cái chết hụt, tôi đổi khác. Tôi thấy rõ, tinh thần tôi đang là một tâm hồn khoảng khoái, bao dung với những tự tin lẫm liệt, nay phút chốc đã ngược lại. Đã đảo lộn. Tôi trở thành một người mới. Nói khác đi, tôi thấy trong tôi, một người đàn bv\à. Tôi thấy trong tôi cái hình dáng của một người phụ nữ nhỏ nhen, ích kỷ, tầm thường. Rõ ràng nhất chuyện Lam. Không hiểu sao trước đây, tôi có thể hoan hỉ, sung sướng mỗi khi được nghe chàng kể về những ngườøi đàn bà đã đi qua đời chàng. Trước đây, chính tôi còn khuyến khích chàng trong những lập lại đó. Tôi kể lại chuyện họ với Mậu, với Hiên, với Lam bằng tất cả lòng yêu thương và mến mộ thật tình. Nhưng giờ thì không. Giờ đã hết. Dù cho tôi vẫn còn nhớ lời đã nói với Lam “Tôi có thể chấp nhận bất cứ người con gái nào yêu ông Hãn, miễn là người đó đừng làm khổ ông ta. Bởi vì nếu ông Hãn bị khổ sở vì ai đó, thì chính tôi, tôi sẽ giết người ấy, lập tức…” Vậy mà, chỉ vì lá thư của Lam. Chỉ vì sự thật tình khâông muốn dấu diếm, khi Lam ngỏ ý đã yêu Hãn, tôi không lồng lộn trong cơn ghen nhưng tôi đã chỉ tìm muốn đến cái chết. Tôi đã chỉ thấy một con đường duy nhất: Thôi. Đủ rồi. Đừng sống nữa. Hãy chết đi. Ừ. Hãy chết đi. Hỡi Phiến.
Và sự lao đầu vào xe hơi của tôi, phải chăng chính là phản ảnh cụ thể của các vô thức ám ảnh, tuyệt vọng kia?
Tôi bảo:
- Em không muốn anh sẽ phải thất vọng não nề vì em.
Hãn thăm dò:
- Anh cũng đâu hy vọng hay đòi hỏi gì hơn ở em ngoài tình yêu.
Tôi gượng cười nhìn Hãn. Hãn nằm nghiêng. Mái tóc chàng xõa rơi trên chiếu. Bàn tay cầm thuốc giơ cao trong khoảng không, tôi thấy khớp xương bàn tay Hãn nhô ra. Lớp da bọc ngoài xám và nhăn nheo. Tôi muốn kéo bàn tay xuống để hôn và khóc.
Tôi nói:
- Chính vì chừng đó mà em sẽ phải nghĩ đến việc tự xử.
Hãn nhăn mặt. Mắt chàng long lanh, hung tợn.
- Anh chẳng hiểu gì hết. Có chuyện gì, em cứ nói thẳng ra.
Tôi thở dài. Nỗi buồn chán và tuyệt vọng choán đầy khoảng không khí vừa được thở ra khỏi lồng ngực.
- Giữa chúng ta chẳng có chuyện gì không thể nói được với nhau. Hãn tiếp. Em cũng biết, anh không chỉ nhìn em như một người yêu, một người vợ. Mà em còn là một đứa em gái, một người bạn tri kỷ của anh nữa.
Không hiểu sao tôi lại ngắt câu nói của Hãn bằng một câu hỏi không định trước.
- Những ngày vắng em, anh có gặp Lam?
Hãn bật cười:
- Em nghi ngờ anh và Lam có chuyện gì với nhau phải không?
Tôi ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. Hãn đặt đầu lên hai chân tôi duỗi thẳng.
- Không. Anh quên là chính em nói cho anh biết, trước khi anh cảm thấy là Lam yêu anh sao?
Vẫn còn nụ cười trên môi Hãn. Chàng thở khói thuốc mù mịt. Ngoài hành lang có tiếng giầy nệnh mạnh. Tôi phân biệt được một tiếng giày lính và một tiếng dép phụ nữ.
- Vấn đề là ở anh. Do nơi anh.
Tôi dõi theo bước chân và tiếng nói lao xao của hai người ngoài hành lang.
- Anh tin Lam bị dao động nhất thời, Rồi Lam sẽ qua khỏi và Lam sẽ thấy rõ, đó không phải là tình yêu. Đó chỉ là một thứ cảm tình hơi khác lạ bị lây bởi tình yêu của em dành cho anh mà thôi.
Đến lượt tôi cười. Lùa tay vào tóc Hãn, tôi vuốt ngược tất cả tóc chàng về một phía. Những ngón tay chạm vào những vẩy gầu và chất nhờn trong tóc chàng. Ôi! Làm sao mà hiểu được, em yêu anh như thế nào.
Tôi nói.
- Nếu cứ một người nào tuyệt đối tin tưởng nơi anh thì chắc chắn người đó phải là em.
- Vậy có điều chi đáng để bận tâm chứ?
Hãn vẫn không hiểu. Quả thật dù yêu nhau cách mấy, người đàn ông cũng không thể hiểu cặn kẽ tâm hồn người phụ nữa, không cách gì. Tôi nghĩ. Bởi lẽ, chính người phụ nữ nhiều khi, cũng không thể phỏng đoán được họ, một phút trước và một giây sau.
Gỡ sợ giây thung cột tóc, tôi căng nó bằng hai tay. Chăm chú theo dõi độ dãn.
- Em muốn nói, em không còn chút tự tin vào nơi em nữa.
Sợi thung đứt vì bị kéo căng quá mức. Tôi giật mình, cùng với sự hoảng hốt ở trong tôi, khi nghe được chính tiếng nói của mình.
Tôi nghĩ Hãn sẽ nhỏm dậy vì kinh ngạc. Nhưng không, chàng nhắm mắt và dụi tắt điếu thuốc.
Sợi thung đứt. Tôi lập laiï điều đó trong óc mình. Khó khăn của bước đầu đã qua được. Tôi nói một hơi với chàng những ý nghĩa của tôi trong mấy tháng qua. Tôi nói với Hãn, rất nhiều (dù không chút cố ý) về đứa con, lẽ ra tôi phải có. Tôi nói với chàng,. Tôi đã trở về nguyên dạng “một người đàn bà”. Và trong trường hợp đó, không còn cách gì khác. Tôi phải đi. Phải xa. Hoặc phải chết. Hãn không thể bỏ Thiện và các con chàng. Tôi cũng không chờ đợi hoặc trông mong điều đó. Mặt khác tôi cũng không thể tiếp tục sống để nay người này tới xem mặt, mai người kia đánh tiếng xin hỏi cưới. Với tôi đó là một sỉ nhục to lớn nhất cho một người con gái đã có chồng. Nhưng lại là một sỉ nhục không tránh được vì tôi vẫn là con gái trong mắt nhìn của chung quanh.
Tôi nói:
- Em cảm thấy nhục nhã và có lỗi đối với chính tình yêu của em và bây giờ với con, dù con đã chết.
Nước mắt tôi từ đâu lại dàn dụa.
Hãn giựt tôi nằm xuống. Tôi rúc vào người chàng. Từng hình ảnh lại chập chờn diễn qua trí tôi. Mỗi hình ảnh là một vực thẳm tôi không thể nhảy qua. Chỉ có thể vùi sâu trong đó. Mẹ tôi, Con tôi. Hãn. Chúng quanh. Đám đông. Và cuối cùng, người đàn ông lạ mặt nào mới đích thực là cha tôi?
Nắng bắt đầu làm cong nở những miếng tôn trên mái, tạo thành những tiếng động liên tục, như những hạt mưa nhỏ đang bắt đầu rơi.
Tôi không tin tình yêu ở Hãn dành cho tôi còn nguyên vẹn, nếu chàng được biết thêm “tôi là một đứa con hoang”. Chị Quyến có thể coi đó là chuyện nhỏ nhặt. Mọi người có thể nhìn đó là một tai nạn không đáng kể, không quan trọng bao nhiêu, bởi hiển nhiên, tôi không có trách nhiệm về chuyện ấy. Tôi nào có quyền chọn lựa hay quyết định sự có mặt của mình trong đời sống này. Tôi tình cờ có mặt. Nhưng là một tình cờ oan nghiệt, cay xót. Ba tiếng “đứa con hoang”. “Đứa con hoang” rền vang trong tôi như một tiếng gọi tan nát đau thương. Tiếng gọi thật quyến rũ. Tiếng gọi thật khó lòng chống. Về gần với sự chết. Tôi mơ hồ nghe lẫn xen trong tiếng rền vang âm thầm kia là tiếng gọi của con tôi. Tiếng gọi không có lời., Tiếng khóc không thành tiếng.
Hãn dỗ tôi ngủ bằng nhịp tay vỗ đều trên lưng. Chắc chàng nghĩ tôi mệt và sắp ngủ. Đột ngột cảm tường sẽ mất nhau vài phút nữa lóe lên trong tôi.
Tôi nói.
- Từ ngày con chết, hễ chợp mắt là em lại thấy con.
Hãn không tin.
- Em bị sảy chưa đầy một tháng. Làm sao con đã có hình dạng?
- Vậy mà em thấy con rất rõ.
Tôi nhớ lại giấc mơ trong nhà thương và kể lại cho Hãn nghe.
Hãn tỏ vẻ tin nhưng chàng giải thích đó là ấn tượng. Tôi bị một ấn tượng quá mạnh, cộng thêm khao khát được có con.
Cuối cùng, như để trấn an tôi. Hãn nói chắc nịch:
- Sang năm chúng ta sẽ có con.
Tôi quặn xé như bị ai đâm sâu một mũi dao qua bụng.
Không. Chúng ta chỉ có chia lìa. Máu và nước mắt. Đời sống không bao giờ cho chúng ta có con. Định mệnh qua vết chàm đã bảo em như vậy.
Tôi bảo thầm trong óc với cái nhìn hết kẽ. Những giọt nước mắt sống ứa ra từ đó. Hãn mỉm cười. Nụ cười của chàng thơ ngây, thánh thiện và đầy tin tưởng. Tôi hôn lên trán chàng (em rất mãn nguyện vì em biết, mãi mãi, anh yêu em). Tôi nói với Hãn
- Hãn thiếp ngủ cùng nụ cười không tắt. Tôi trở dậy, rón rén mặc quần áo, ra về và khóa cửa phía ngoài bằng chìa khóa riêng, Lúc xuống hết mấy bậc thang, gặp ông cụ gật đầu chào tôi.
- Bà nmới tới?
Tôi tươi cười.
- Thưa vâng. Bác vẫn mạnh?
- Cám ơn bà, tôi cũng thường vậy thôi.
Sẵn chìa khóa trong tay, tôi trả cho ông cụ.
- Bác làm ơn chuyển giùm cho nhà cháu chiếc chìa khóa.
Ông cụ tái mặt:
- Tôi… tôi…
- Thưa bác không có chuyện chi đâu. Nhà cháu đang ở trên. Đang ngủ. Lát nữa nhà cháu xuống, bác cứ đưa, tất nhà cháu hiểu.
Ông chủ nhà run run. Không hiểu vì ông lo sợ cho chúng tôi hay cho căn phòng sẽ bị bỏ trống một thời gian.
- Tôi nghĩ bà cũng nên gặp ông nhà một lát.
Tôi vẫn giữ nụ cười tươi vui. Thành thật.
- Dạ có gặp rồi bác…
Thật khổ sở vì không thể giải thích cách nào cho ông cụ hiểu gữa chúng tôi không có chuyện cải vã hay to tiếng. Và nhất là chính tôi một vài phút trước đây cũng không hề có ý nghĩa sẽ từ biệt Extra. Vĩnh biệt tình yêu chàng, đời sống tôi. Là,m sao tôi giải thích gì được. Khi tất cả chỉ là sự khi không.
- Khi không vậy à bác….
Tôi nói thêm. Ông cụ càng kèm nhèm đôi mắt đục. Nghĩ đứng lâu hơn, có thể tôi sẽ làm cười trước mặt ông cụ, tôi dúi đại chìa khóa vào tay ông. Tôi cám ơn và lách mình qua cửa sắt. Tay tôi khép lại cánh cửa nặng nề sau lưng. Tôi chói mắt, loạng choạng vì nắng.
Tiếng chân ông cụ nặng nhọc ngược lên lầu và tiếng gõ cửa hối hả nổi lên, như đuổi theo tôi thật gấp. Tôi ra khỏi ngõ và nhòa trong giòng người, xe cùng khói bụi.
Tôi biết, tôi đã hết, đã xong một đời tôi, tự đấy. Tôi biết tôi đã tan, như một cơn mưa rào đột ngột đã đi qua và không còn dấu tích. Ngày mai, một tháng, một năm, một ngàn năm nữa, rồi sẽ không còn ai biết đến tôi, nhớ đến tôi: đứa con gái có vết chàm giữa trán. Đứa con gái đã sống như một đường gươm và chết như một chiếc lá. Đứa con gái bước vào năm hai mươi ba, vào những ngày cuối cùng của đời sống vắn vỏi, mới biết rằng, nó chỉ là một đứa con gái mồ côi, một đứa con hoang, Nó đến tay không với tình yêu và một hồn đẫm ngất cao ngạo. Và lúc nó đi, cũng với hai bàn tay không, nhưng với một hồn nặng quá, chồng con, nặng quá những đám mây chứa toàn hơi nước.
Với Nhau, Một Ngày Nào Với Nhau, Một Ngày Nào - Du Tử Lê Với Nhau, Một Ngày Nào