Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Chương 27
Q
uá nửa số nhân đã xay xong thóc, nhưng tiếng ồn ào vẫn không giảm dần. Những người xay chậm phải "chạy" nước rút, bảo vệ mà thúc đẩy, mà kéo như điên như chiến cho đạt chỉ tiêu chuẩn ấn định.
Toàn và Thanh thở phào nhẹ nhõm, đã có lúc hai người tưởng không còn sức xay cho đến hết. Toàn cầm cái cưỡi ngựa ngắm cảnh cho sạch những hột bạch còn lại, bàn tay anh chạy bần bật nhìn. Khi đó, Thanh ngồi dựa vào đó thở hổn hển.
Được tìm thấy dăm ba hột rơi rụng trên mặt đất, Thanh rỏ bỏ vào trong lòng bàn tay nghe nghía, tính đưa lên miệng hấp thu mình, Thoát lửa bỏ bình vào trong thúng. Ai cũng có thể thức ăn được đưa lên miệng. Cũng vì cái chết tiệt đó, rất nhiều người đã bị bắt quả tang, rồi bị đánh đấm bằng máu mồm. Hồi lại mới xảy ra nhiệm vụ ăn bình sống và cám dỗ bị bắt quả tang.
Giám sát quá trình, tối:
- Tại sao mày râu ăn bình của nhân dân? Và cám ơn như chó?
Tù nhân xúc tay trước kích lom khom văn lại:
- Dạ, thưa ông giám thị...con thử một hạt gạo đã đủ nắng chưa! Gạo không nắng, xay gẫy hết.
Chưa dứt lời đã là một chuyến đạp xe, cảm hứng té lăn cù bốn chân lên trời. Giám sát xông lại gần đây:
- Chỉ có "già đòn non nhẽ" chứ không "già nắng, non nắng" hết cái gì, biết không?
- Dạ...
- Chánh phủ và nhân dân đã nuôi mày. Cô gái phục vụng mộc sống, nếm cám dỗ như thế, khác chi mày nói xấu chính phủ không săn sóc đến đời sống của họ mày! Không tâm cải thiện tư tưởng thì quyết định chỉ có nước ra bài, nghe không, quân phản động?
- Dạ...dạ...
Hình ảnh người dùng thè dài phong cách cám ơn nhưng rõ ràng xóa như bức tranh linh động trước mắt, vậy mà vừa rồi lại nữa Thanh cũng bỏ mấy hột bình vào miệng mà chạm. Bị đói lâu, con người “hèn” đi lúc nào không đáp ứng được.
Toàn đăm đăm đốt một thành viên ở phía trên. Hết "tủy" rồi nên người này chà chà choạng, đưa ra cần táo không muốn nổi. Thiều khô quay chận rì rì như kẹt kẹt.
Toàn đứng phắt lên khi nhận ra người vẫn bình thản phục vụ một chén cơm để nhường cảnh đồng cảnh. Các thành viên trại săn cử chỉ lạ cũng biết, các giám thị cũng biết. Lúc đầu giám thị ghê lắm, cho trại viên 464 là một tên gàn tủy lập dị, sắp chết đói mà không biết thân. Hình như thị giác chỉ khoái cảm giác thèm khát, đau sở, bệnh hoạn.
Nhưng lâu dần, cử chỉ từ ái đó làm mọi người cảm động. Ngày nào cũng làm được việc lành, việc thiện trong một hoàn cảnh khó khăn, dù nhỏ, cái đó mới thật khó, khó gấp bội làm một việc thiện đến lớn vĩ đại, nhưng cả đời người mới làm một lần.
Toàn sự nhớ đến tờ "di chúc" của ông già tóc bạc, đừng quên người già quên tên và danh số là lính cứu hỏa 464 cũng nên. Nghĩ vậy, Toàn du hành đến bên, nắm tay lợi phụ lực.
464 nhận ra Toàn không bày tỏ ngạc nhiên. Toàn bất ngờ phát hiện 464 đang lẩm cẩm không ngừng. Không thể đốt cháy thành viên vừa xay vừa niệm Phật!
Chỉ mười phút sau, cần chăm sóc tênh, thóc đã xay hết, 464 mỹm cười gật đầu cảm ơn, chưa kiếm tiền lướt nhẹ ở lối xuống cho lỗi đi vào thúng, giám thị Phiến đã nhẹ nhàng đến kiểm soát.
Mọi người đều làm xong, không ai quá chận đến nỗi trừng phạt, giám thị Phiến chỉ vào Toàn và 464:
- Hai trại viên này đi theo tôi làm công việc khác.
Rồi chào vã vã nói tiếp:
- Hải người đi làm thịt...ngỗng. Nhổ lông cho sạch, làm bộ lòng cho kỹ năng, xong mang vào nhà bếp cho ban lửa thực nấu. Làm mau tay cho bữa cơm chiều...
Công việc không mệt mỏi, không khó khăn, nhẹ nhàng hơn gánh nước cây cây hay mang thùng phân. Nhưng 464 đã xử lý hoa cúc, nhăn nheo:
- Thưa ông giám thị...từ hồi phục tới giờ, tôi chưa giết thịt một vật, một con ngỗng bao giờ, Sợ rằng không được sạch sẽ, kỹ lưỡng. Xin ông giám thị làm bạch, miễn cho tôi...
Thấy nhịp điệu sợ hãi một cách tức cười, giám thị Phiến suy nghĩ giây lát, chiến tự nhiên hỏi 464 một cách nghị luận béo bở:
- Đã vào tù mà còn giữ giới, không chịu sát sanh hả? Trước khi vào đây, tu ở chùa nào?
464 trả lời hoàn hảo, chưa trả lời, giám thị đã chỉ vào Toàn và Thanh:
- Hai người này tích trữ vào kho rồi đi theo tôi.
Lát sau, Thanh và Toàn lúi húi làm thịt ngoài bãi cỏ, phía sau nhà riêng của phó trưởng ban. Vì là trang trại riêng của thượng cấp, ban chăn nuôi chăm chú nuôi rất kỹ lưỡng bằng thực phẩm của trại nên mập ú, một lớp mỡ, một lớp thịt.
Làm lông xong đến lúc Bệnh Bụng mới bộ lòng ra, Thanh Phát kênh một tiếng. Thì ra con cá kiếm, có một quả trứng đã có vỏ, hoàn toàn đầy đủ. Từ lâu lắm, hai người không nhìn thấy một quả trứng chứ đừng nói là được ăn cái chất bùi, bổ sung dưỡng và ngon lành đó. Tình cờ ngọc thực lọt vào tầm tay lại ngu dốt từ chối hay sao? Phải bỏ...
Thanh từ người, mặt ngó ra một cách kỳ lạ. Toàn vừa vỗ nước bọt, vừa bột tép một miếng ăn tưởng tượng. êm đềm Toàn la lên một tiếng khe khẽ. Lại còn một trứng sống đến sừng sững, kết quả lớn nhất bằng ngón tay chân cái, những tia máu nổi lên trên nền tảng vàng thật hấp dẫn...
Toàn nhìn trước nhìn sau, không thấy bóng giám thị nơi liền kề chỗ ngồi non vào nước rồi chạy múc một lon nước ở cái ao nhỏ sau nhà trưởng trưởng.
Thanh hỏi rối rít:
- Mực nước làm gì?
- Để trống cho hết dấu vết. " Nó" bắt há miệng thì bỏ mẹ.
- Thành gật gù rồi hỏi:
- Sắp chín chưa?
Sau một phút, cần giải đáp thắc mắc chín hay chưa, Toàn tiết cây đũa vào nước sôi sục ra, bỏ phăng cao làm hai phần bằng nhau, đưa cho Thanh một phần, phần còn lại của mình anh bỏ tọt vào miệng. Nhưng khẩn cấp, Toàn vừa phêu trạo vừa phải phì phì. Trông cử chỉ ăn phục vụng của Toàn, Thanh nhận ra một vẻ gì đó hạ quá sức tưởng tượng, rõ ràng như soi cầu mà thấy cử chỉ tiện lợi của mình nên không nén được một tiếng thở dài. Rồi cả nước sẽ giòn như thế này, chỉ rải ăn dịch vụ ăn trộm như thế này dù cộng sản thắng.
- Xong chưa? Súc miệng đi!
Toàn cầm loa nước ao lên, cầm một hụm, bạch khí thật kỹ rồi...nuốt luôn. Sau đó anh ngao ngán tự trình duyệt:
- Ở tù lâu, chúng ta sẽ mất hết tư cách. Ăn uống, khát như vật chất!
Thanh không nói, chạy lại vũng nước bốc lên bùn đất sét bao một lớp dầy xung quanh sản phẩm, cời một lỗi giữa bếp lửa, bỏ sơ qua xuống, xuống sàn gỗ như trước. Toàn đội miệng khen:
- Giỏi! Giỏi "luộc" bằng cách này thì hay tuyệt vời. Đố ai biết.
Lát sau, Toàn vừa đón kết quả đã thấy bóng giám sát Phiến từ xa, lại xông hơi xông hơi xông lên trên.
Phiến chưa tới nơi đã hỏi:
- Xong chưa?
- Thưa ông giám thị, xong rồi.
- Một người mang kiếm vào nhà bếp cho ban lửa thực nấu nướng, còn người kia dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ.
Phiến tái tìm kiếm trang, bất ngờ hỏi:
- Trứng ngỗng hết? Ngỗng sinh sao không có kết quả nào, thật bất kỳ địa phương!!
- Dạ, thưa ông giám thị, không...thấy! Hay giết lợi nhuận để trống?
Giám thị Phiến không nói, nhìn mắt trọc răng răng hai người, không tìm thấy gì khả nghi, phóng xạ xuống lửa. Được mấy bước, chiến hào cổ lại, quan sát cử chỉ của hai người tù.
Đợi một lát, rất thận trọng, Toàn moi trứng dưới lớp hồng ra, bỏ vào lon nước cho nguội rồi bóc trần, nõn nà trong lòng bàn tay run run, dùng móng tay ấn vào chính giữa quả làm kích thước để chia cho thật đều rồi nướng làm hai. Bốn mắt long lanh khác thường. Cánh mũi hút để. Hải người hồi hộp, đánh chiến như trống làng vừa động lực sợ một cách khó giải thích, chắc chắn cường đời không thể quên được giây phút diễm phúc này. Trước khi ăn, Toàn lỗ chôn hết vỏ, lấp đất thật kín.
Thanh xuýt xoa tiếc rẻ:
- Xin lỗi quá, nếu có thêm mấy hạt muối thì tuyệt trần đời!
Mới xà hai, ba bọt, trứng đã trôi đi đâu mất sạch. Hai người ho khan bạch thật kỹ rồi lại nhe răng cho nhau coi cẩn thận. Chỉ xuất bản một chút là mạng bị bỏ!
Toàn sực nhớ ra:
- Còn cái này nữa không?
Bới tràn lông ngỗng, anh ta vũ ra một vũng ngoổn có hạt bắp, bảo vệ trong lòng bàn tay, xối nước nhẹ nhẹ cho trôi hết những thứ đô thương. Còn lại những hạt vàng ngậy. Ngỗng ăn đầy một riều, bắp chưa kịp tiêu hóa thì bị giết thịt. Sau sạch xong, Toàn bọc những hạt bắp trong lá chuối, nhẹ nhàng vào quần quần, tuy chưa nghĩ ra cách nào để ăn. Anh lam bẩm sinh:
- Rồi cũng phải tìm cách!!
° ° °
Bữa trưa phó trưởng ban thết tổng giám đốc Lý Bá Sơ chiều hôm nay là một bữa tiệc thực sự. Phó trưởng ban lấy lòng mình mà xét bụng thượng cấp và áp dụng câu phương ngôn của người Á Đông: “dĩ thực vi thiên”. Ăn ở trời. Công việc "ăn" quan trọng rất cấp độ, thấp nhất có thể là điều cơ bản mà mọi thực phẩm đều được nhà nước chế độ đến mức tối thiểu, ngay lập tức có thể đạt được mức cao nhất.
Đúng lý do, theo hoàn cảnh khó khăn chung, chỉ làm thịt con vịt tiếp khách đủ rồi, không lãng phí mất lập trường mà cũng không tốn kém vẻ trịnh quan trọng. Nhưng phó trưởng ban thấy mặt, chân và tay ông tổng giám đốc thuốc chữa lửa đỏ như có bệnh phong cùi nên đành hy sinh một con gái. Những người được phong cử thịt vịt. Mời ông tổng giám đốc thưởng thức thịt vịt khác chi hại ông ta. Hãy bỏ ý kiến!
Bữa tiệc thật đầy đủ, có hai thực khách mà cả một kỹ thuật nướng nhiều món. Trong lúc ăn uống, lời lẽ của Lý Bá Sơ có vẻ thân mật, kỳ lân mở hơn chút đỉnh. Đó là kết quả trực tiếp của bữa tiệc ngoại giao khá giá trị rất ít khi được tổ chức tại Trại Đầm Đùn.
Lý Bá Sơ cho biết trại cần phải cải tiến về nhiều phương diện mới mong đạt được kết quả. Ví dụ như vấn đề học tập, không chuẩn bị kỹ năng về tài chính, không thể hoàn thiện bộ hướng dẫn học tập như một cách hữu ích cho việc củng cố môi trường của các bang và nhà nước. Muốn như vậy, trong buổi học tập, cấp trên phải đích thân tham dự, đô đốc và hướng dẫn viên đốt. Mặt khác, trung tâm sẽ tăng cường sức mạnh cho trại huấn luyện, các trại huấn luyện học tập nữa trong một ngày gần đây, cùng một chương trình kế hoạch, kế hoạch nổ súng cho hỏa hoạn thì hành động.
Sơ trịnh trọng nói:
- Thời gian đang tới một khúc quanh lịch sử. Cuộc đấu tranh tư tưởng sẽ rất gay go đối với toàn dân. Đánh đuổi quân thu lăng không khó bằng cách cải tạo tư tưởng bọn phản động, bọn hoành tráng, bọn phản cách cách mạng...
Nhưng sáng hôm sau, thái độ của tổng giám đốc Lý Bá Sơ thay đổi sắc mặt.
Sau khi ký kiểm tra các danh sách của trại giam và ký lục biên bản thanh tra, Lý Bá Sơ ra lệnh tập hợp tất cả nhân viên của ban quản trị trại tại văn phòng để nghe "huấn dụ".
Trước mặt đông đủ những kẻ cầm quyền sinh sát gần cả ngàn tù nhân truy tố và không có kiện, nói chung là nạn nhân của chế độ, tổng giám đốc Lý Bá Sơ lớn tiếng phê bình những thiếu sót trong điều hành trại, kỷ luật không tử vong minh.
Phó trưởng ban tái sinh. Ra Lý Bá Sơ biết hết những vụ khủng khiếp của trại mà chưa đả kích động đến, chưa tính tội tội! Nguy đến rồi!
Lý Bá Sơ dừng lại từng giây cho kẻ thù trưởng ban với hạ "thấm đòn" rồi mới trừng mắt nói:
- Nói chung, nhân viên ban quản trị thiếu tinh thần cố gắng tích cực, làm việc tắc có hình thức là đủ, không chịu học hỏi cầu tiến, thiếu tác phong cán bộ. Hầu hết là những phần tử không có khả năng, chỉ giỏi về từng phương diện nịnh nọt bợ thượng cấp và tham lam!
Cán bộ, giám thị hồn mất vía, đưa mắt cho nhau, không hiểu trong cơn lốc tiền nổ, kiểu dáng tầm sét của Thiên Lôi sẽ đánh đầu tên nào. Làm việc tại một vùng nước độc, họ đều bị sốt rét, ngã nước nặng hay nhẹ nhõm. Da mặt đã tái sinh vì bệnh càng tái sinh vì chắc chắn như chết ngoài vườn chuối.
Trước tranh cử chỉ dữ dằn, thái độ sát vuốt mặt không phải mũi của Lý Bá Sơ, phó trưởng ban tự đặt câu hỏi: Phải chăng sự tiếp đãi không được trịnh trọng linh đình. Lý Bá Sơ mới bươi móc và mạt sát nhân viên cho hả giận? Nếu đúng thì sửa chữa cũng không khó khăn lắm.
Lý Bá Sơ sơ quắc mắt, bàn một bàn tay ra trước, theo thói quen đưa xuống đánh nhịp cho lời nói, thằn lằn lớn tạo ra nhiều tên cướp mình:
- Bản chức đến đây không phải để nghe những lời nịnh hót: Đồng chí tổng giám đốc có khẻo mạnh hồi làm việc ở Tiên Lãng không? Đồng chí giám đốc phải sử dụng ngựa đi thanh tra các sản phẩm sản xuất ở Liên Khu 3 và 4 có cống hiến không? Vân vân và vân vân...Toàn là những câu vô nghĩa, rỗng tuết, lùn mà là một người cán bộ tốt, biết tự trọng và kính trọng thượng cấp không bao giờ ống nói ra vì ngượng miệng.
Chính quyền cần loại bỏ những phần tử nêu trên, phải thanh lọc hàng ngũ quan bộ, nói riêng là hàng ngũ cán bộ hạ từng giúp việc tại trại giam ở Liên Khu 3 và 4...
Lý do Bá Sơ chạy lại giây lát, lần xem từng bộ quản lý tên và màn hình đang chạy, hỏi lớn:
- hôm nay kia, lúc "bản chức" đến, thằng nào ra ủng hộ sợi dây cương và tiến ngựa?
Đám đông im phăng phắc. Trong hàng đợi, một tên có thể yên tĩnh trước mặt Lý Bá Sơ, vung tốc độ chào.
Lý Bá Sơ lạnh lùng chỉ có một bức tường trống. Tên của tập tin học có thể được xác định rõ ràng.
Sơ lại trườn:
- Thằng nào tự ý rút "ba lô" của bản chức năng mang vào văn phòng?
- Thưa...ông tổng giám đốc, cháu ạ...
Đóng Sơ bộ tuyến đầu một cái, đồng giám đốc thị trường rón rén tiến tới bên trong bộ máy chính trị.
Như người cầm cân công lý, Sơ tuyên án:
- "Bản chức" biết hai thằng này là những thằng vô dụng, không có khả năng, vì chúng giỏi nịnh hót. Áp dụng chính sách "cán bộ quân đội" để giải quyết hai tên này về Khu để tẩy não và huấn luyện lại.
Đám đông lớn sợ hãi. Reign:
- Đồng chí công an đâu?
- Dạ, có mặt!
Hai tên trả lời một lần rồi như đã được lệnh từ trước, sổ đăng ký đến còn lại hai nhân viên có lỗi, lạnh lùng như còng tay Việt gian. Unknown công viên dấu còng ở đâu mà trước đó không ai nhìn thấy.
Lý Bá Sơ rút trong túi ra một tờ giấy quay rô-nê-ô, lửa nót viết rất lâu chữ "Sơ" có dấu móc thật cao để ký tên, rồi đưa cho hai tên công an để cầm về Ty.
Trong vài giây phút này, phó trưởng ban mới được xác định rõ ràng quyền xác thực của Lý Bá Sơ thật vô hạn. Nhân viên ban quản trị các trại giam ở Liên Khu 3 và 4, bất cứ cấp bậc chức vụ nào, Sơ muốn nhốt, muốn bỏ tù bất cứ lúc nào cũng được!
° ° °
Nhưng sáng hôm nay, sau khi tổng giám đốc Lý Bá Sơ lên đường được một lát, một sự việc lạ lùng xảy ra tại xà lim số 1 khiến tất cả các nhân trong trại lửa phải suy nghĩ, bàn tán và nhiều bộ có thể trở thành hoang mang.
Lệ thường, mỗi sáng, giám thị đi kiểm soát xà-lim, trại xiềng xích một lần, coi có tù nhân nào chết đi làm trước rồi cho mang đi chôn. Họ có thể chết vì tự tử, bịnh hoạn hoặc giết nhau do thù hận.
Hôm nay, các bạn có thể phải tập trung tại văn phòng để nghe chỉ thị và hướng dẫn của tổng giám đốc Lý Bá Sơ. Giám đốc thị đi kiểm soát lướt hơn mọi ngày.
Giám thị chưa hết hoang mang nỗi sợ hãi vì những lời cảnh báo nặng nề của tổng giám đốc trong khi lững thững xuống trại làm việc sự sống.
Trại Đầm Đùn có bốn xà-lim nhốt tù nhân chứa đựng tử hình, đang chờ kết quả xin ân xá. Đây là những tù nhân có thiết kế chắc chắn, không tiện lợi và không cần thiết phải giết rác bãi nếu không phạm tội trong thời gian giam giữ. Nếu họ không được ân xá, thì án tử hình sẽ được triển khai trong thời gian sớm nhất. Và đương nhiên sẽ ra bai theo thủ tục riêng của trại.
Sự thật đấy, đấy cũng chỉ là những màn hình cảnh báo biết bao nhiêu người không có dự đoán gì cũng được "ra bai" như thường lệ. Lại có những kẻ tù tội làm việc đau khổ trong rừng, bị cảnh báo hay giám thị thù cá nhân bắn chết cho bõ bạo rồi cưỡng bức truy đuổi an trốn và xúi dục đồng cảnh trốn, để hợp thức hóa việc giết người.
Như thường lệ, viên giám thị mở cửa xà-lim số 1, hùng hổ bước vào.
Trên nền đất, mỗi người có mười lăm người là một kiểu, tùy theo khả năng bắt buộc của mảnh cùm đeo ở chân họ. Theo luật chung, chức năng được phép, côn mới được dựng lên hoặc dịch vụ. Nếu không, sẽ bị trừng phạt bất kỳ lúc nào. Ngoài ra còn những đề phòng khác, hãy biện pháp trên nhưng tránh né việc cho nhân viên của trại lửa thoát khỏi cuộc tấn công giết người bất ngờ.
Viên giám thị khinh bỉ nhìn đám tù mang án tử hình như nhìn những con chó dại ghê rợn. Xiềng và cùm đeo ở chân họ vẫn y nguyên. Có một nhân viên, mang số 72, mặt mũi non choẹt mà veni ria xồm nước rì như ông già.
Bị nhốt lâu ngày trong bóng tối, các nhân vật bị hư hỏng bất kỳ góc nào. Cho nên, khi ánh sáng chói lòa bên ngoài mùa vào, họ lim mờ mắt hoặc đưa bàn tay lên che. Nhận ra ông giám thị tới bình, tội phạm cửa hàng tiếng chào lao xao:
- Kính chào ông giám thị...
Nhưng một kiện nhân làm thinh không chào, hai con mắt anh ta còn hỗ trợ trừng phạt, biểu hiện sự kinh ngạc cực đô. Như anh ta đang tìm thấy một hình ảnh tăng tốc hoặc đặc biệt lạ lùng. Rồi anh ta Nóng lửa chồm dậy, vịn vách đứng phắt lên, khom khom về phía trước, hai cánh tay khuỳnh khuỳnh như sắp ôm choàng một người hay một vật gì mặt trước. Ánh nắng nghiêng sớm mai răng nhăn nheo trên mặt anh rõ hơn. Sau đó, anh lộ vẻ đau đớn tột cùng rồi nói nhiên óa lên Khóc:
- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ đến thăm con hả mẹ?!
Rồi tiến lên ôm lấy một người gần đây.
Trước cảnh tượng đó, giám thị không mong đợi được truy tố nhân muốn mở trò gì, yên quan sát, cau mặt không nói.
Trong một lần tiền đạo hoàng hoàng, sạc nhân quên hai chân bị cùm cứng, bước xông nên mất thăng bằng té dốc mặt xuống cửa bằng gỗ như trời giáng, máu cường hóa ra đỏm.
Vẫn nằm dài dưới đất, tử tử 72 sừngc đầu rên rỉ gọi:
- Mẹ ơi! Mẹ nói đến thăm con, hả mẹ? Tội lỗi không! Con chưa được phóng to vì đơn xin ân xá của con chưa có kết quả, mẹ à!
Trong keo tâm, viên giám thị rất ngạc nhiên trước hiện tượng khó hiểu và khó tin này, nhưng ngoài mặt, y lại nổi hung tog tog, sẵn cây then cửa cầm tay, y "dộng" hai ba đòn dọc diều khiển nhân còn cố la lên mấy tiếng nữa, nhất thời không lưu ý tới viên giám thị:
- Mẹ ơi! Bỏ con để đi đâu đấy?
Rồi y khóc hu hu như một đứa con nít bị mẹ giận dữ không hỏi han nói chuyện.
- Thằng kia! Về trang ngay lập tức. Tao phang cho mày mấy bút nữa bây giờ!
72 lóp bò về vị trí vẫn nằm. Thốt nhiên, như ngẫu nhiên tỉnh cơn mê cuồng, anh ta sợ hãi quỳ xuống quỳ tay phép viên giám thị và thỏa mãn:
- Xin ông tha tội cho. Mẹ tôi vừa đến thăm tôi, nói là chào đón tôi. Trong lúc bất ngờ, tôi thương mẹ tôi quá nên đã có những cử chỉ vi phạm luật. "Mẹ tôi nói đến đón tôi về" nhưng tôi chưa được phóng thích, buộc lòng mẹ tôi bỏ ra ngoài kia rồi... Mẹ ôi! Mẹ ơi!
Nói xong, thanh niên lại khóc rền thảm thiết kế. Viên thị giám được ở bên cạnh người nhưng không thèm nghe thêm, khóa cửa xà-lim, chặn sau đó ngang hoàng, lên văn phòng báo cáo sự việc vừa được chứng kiến... Tại đây, anh ta được nhân viên văn phòng cho biết đơn xin xá lợi của tù 72 đã được chủ tịch nước bác bỏ và ngay hôm nay sau, tử tội sẽ phải "ra bai".
Sau đó hai ngày, vào thời gian gần, có thân nhân đến trại xin được báo tin cho tù 72 biết mẹ y đã chết, người mẹ già luôn miệng gọi tên con trai độc nhất, tính nết hiền lành, không biết tội phạm gì đến nỗi đau phải bắt giam vào Trại Đầm Đùn. 1.
Câu chuyện có thể được dọn xuống dưới bàn làm việc xì hơi. Có chú chưa nhanh chóng chứng minh vật bao bay nên bày tỏ ra hoang mang, đêm nghe có tiếng cú rúc ở cửa rừng vọng lại, không lăn xuống trại một mình. Sự việc đến tai trưởng ban khiến y nổi giận dữg to.
Thế này đã tạo ra một trường học đã mất cài đặt học tập. Người cộng tài khoản chủ không có cái gọi là linh hồn, không có sức mạnh thiêng liêng, không có Trời Phật Thần Thánh, không có ma quỷ gì hết. Tại sao lại để câu chuyện "hồn" người mẹ đến thăm con xà-lim tử hình" ruộng ra rồi cho vay truyền khắp trại lửa!? Thực tế là một thái độ mê tín dị thằn, có hại cho đường hoàng, chủ nhà của lan.
Phó trưởng ban ngồi trước bàn viết văn hóa.
Lát sau, y đập cây thước vào thanh sắt gọi thư ký, đưa ra tờ giấy, ra lệnh máy phát nhiều bản cho cán bộ học tập cho mỗi người một tài liệu cho đầu đề học bất kỳ đại hội nào trong tháng.
“Tôn giáo là thứ thuốc độc của thực dân phong kiến, dùng để đầu độc nhân dân, sơng dễ làm sai.
Không phân biệt tôn giáo với mê tín dị tính và phải triệt để bài trừ tôn giáo".
Sau đó, phó trưởng ban tính đến việc giải quyết nhiệm vụ giám đốc thị Tùng, đặt vấn đề có mật vụ của tổng giám đốc tại Trại Đầm Đùn, cần phải điều tra mật cho ra. Nếu không có, tại sao những cơn hoang mang của trại, Sơ biết hết?
--------------------------------
1 Câu chuyện này có thật 100% đã được thực hiện cho nhóm cán bộ Trại Đầm Đùn hoang mang lại thắc mắc không ít (LTG)