Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Jules Verne
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: “Michel Strogoff’
Dịch giả: Vũ Liêm
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 283 / 26
Cập nhật: 2020-07-19 20:13:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31 - Đêm 5 Rạng Ngày 6 Tháng Mười
ế hoạch của Ivan Ôgarep đã được trù tính rất chu đáo. Trừ những rủi ro bất ngờ khó có thể xảy ra, nhất định hắn phải thành công. Điều quan trọng là cửa thành Lớn “Bônsaia” phải bỏ trống đúng vào lúc hắn giao nộp thành. Vì vậy lúc đó cần phải thu hút sự chú ý của những người bị bao vây vào một điểm khác của thành phố. Một chiến thuật nghi binh do đó đã được thỏa thuận với Fêôfar.
Chiến thuật đánh lạc hướng này phải thực hiện về phía ngoại ô thành Irkuxk, bên hữu ngạn, trên mạn thượng lưu và hạ lưu. Cuộc tiến công vào hai điểm trên phải tiến hành nghiêm chỉnh, đồng thời phải giả đò tổ chức một cuộc vượt sông Angara bên phía tả ngạn. Cửa thành Lớn “Bônsaia” như vậy tất nhiên là bị bỏ trống. Hơn nữa, về phía này, các vị trí tiền tiêu của quân Tactar chuyển lùi về phía sau, có vẻ như đã rút đi rồi.
Đó là ngày 5 tháng Mười. Hai mươi bốn tiếng đồng hồ, trước khi thủ phủ miền Đông Xibir phải lọt vào tay Feôfar và đại công tước phải bị đặt dưới quyền sinh sát của Ivan Ôgarep.
Trong ngày hôm đó, một sự vận động bất thường diễn ra ở trại quân Angara. Từ các cửa sổ của lâu đài công tước và các ngôi nhà trên hữu ngạn, người ta nhìn thấy rất rõ những sự chuẩn bị quan trọng đang được tiến hành trên bờ đối diện. Nhiều phân đội quân Tactar tập trung về trại quân, và từng giờ từng giờ tăng cường cho đại quân của Feôfar. Đó là chiến thuật nghi binh đang được tiến hành một cách lộ liễu.
Mặt khác, Ivan Ôgarep không giấu công tước là cần đề phòng một cuộc tấn công của địch về phía này. Hắn biết, hắn nói vậy, là một đợt tấn công của địch nhất định xảy ra ở mạn trên và mạn dưới thành phố và hắn khuyên công tước nên tăng cường cho hai điểm đang bị uy hiếp trực tiếp nhất đó.
Những công việc chuẩn bị cần thiết, dựa vào những lời khuyến cáo của Ivan Ôgarep, phải được gấp rút thực hiện. Vì vậy sau cuộc họp của Hội đồng quân sự nhóm ngay trong lâu đài, những mệnh lệnh đã được ban ra: phải tập trung lực lượng phòng thủ trên hữu ngạn sông Angara và ở hai địa đầu thành phố là nơi có các công sự đắp đất tựa vào sông Angara.
Đó chính là điều trùng hợp với ý đồ của Ivan Ôgarep. Hiển nhiên hắn không nghĩ rằng cửa thành Lớn Bônsaia sẽ không có người phòng giữ, nhưng nếu có thì cũng chỉ là một dúm người thôi, vả lại Ôgarep sẽ làm cho chiến thuật nghi binh phát huy hiệu lực đến mức buộc công tước phải tập trung toàn bộ lực lượng để đối phó.
Thực thế, một biến cố bất thường đặc biệt nghiêm trọng mà Ivan Ôgarep phác ra sẽ hỗ trợ đắc lực cho việc thực hiện những ý đồ của hắn. Ngay dù Irkuxk không bị tấn công trên những điểm cách xa cửa thành Lớn và trên hữu ngạn sông Angra, thì biến cố đó cũng đủ thu hút toàn thể những chiến binh phòng thủ đến tụ tập ở chỗ đúng như Ôgarep mong muốn. Đồng thời hắn phải gây ra một thảm họa khủng khiếp. Như vậy điểm chủ yếu là làm sao cho cửa thành bỏ trống vào đúng giờ đã hẹn để cho hàng nghìn quân Tactar đang chờ đợi dưới những tán lá rậm rạp của khu rừng phía đông, tràn vào.
Trong ngày hôm đó, binh sĩ đồn trú và dân chúng Irkuxk luôn luôn trong tư thế sẵn sàng. Cuộc tấn công của địch vào những điểm cho tới nay vẫn được kiêng dè, sắp xảy ra, khiến cho họ phải bắt tay vào công việc bố phòng thật chu đáo. Đại công tước và tướng Vôrandôp đi thăm các trạm gác được tăng cường theo lệnh của họ. Đơn vị quân cảm tử của Vaxili Fêđor trấn giữ phía Bắc thành phố, nhưng khi có lệnh truyền là phải tới ngay chỗ nào quân ta đang núng thế. Bên hữu ngạn sông Angara, người ta cố gắng trang bị một ít cỗ pháo. Với tất cả sự phòng bị được tiến hành kịp thời nhờ sự góp ý thật đúng lúc của Ivan Ôgarep, có thể hy vọng cuộc tấn công mà quân giặc dự định sẽ bị đánh lui. Như vậy bọn Tactar nhụt ý chí, chắc sẽ gác lại một số ngày, rồi mới có thể tổ chức những đợt tấn công mới vào thành phố. Còn quân cứu viện mà công tước đang chờ thì có thể tới bất cứ giờ nào. Số phận thành Irkuxk mất, còn thật như treo trên sợi tóc.
Ngày hôm đó, mặt trời ló rạng lúc sáu giờ hai mươi phút và ngả bóng hồi năm giờ bốn mươi chiều, sau khi đã đi hết cung ngày của nó trên bầu trời suốt mười một tiếng đồng hồ. Hoàng hôn còn tranh chấp với bóng đêm hai tiếng nữa. Rồi, không gian sẽ tràn đầy bóng tối dày đặc, vì những đám mây lớn ngưng lại giữa không trung và mặt trăng trong kỳ giao hội sẽ không xuất hiện.
Bóng tối sâu thẳm tạo thuận lợi hoàn toàn cho những ý đồ của Ivan Ôgarep.
Đã từ ít ngày nay, trời rét như cắt thịt mở đầu cho mùa đông khắc nghiệt của Xibir và buổi chiều hôm đó cái rét lại càng thấm thía. Quân lính đóng trên hữu ngạn sông Angara buộc phải giữ bí mật không dám đốt lửa sưởi. Nhiệt độ hạ xuống cực thấp làm cho họ vô cùng khổ sở. Cách đó vài bước chân, bên dưới họ, những tảng băng trôi theo dòng sông. Trong suốt ngày hôm đó, người ta trông thấy chúng từng hàng chen chúc nhau dạt trôi nhanh giữa hai bờ sông. Đại công tước và các sĩ quan quan sát tình hình, coi đó như là một sự may mắn. Thực thế, vì rõ ràng là nếu lòng sông Angara bị tắc nghẽn thì tất cả các cuộc vượt sông đều không thể thực hiện được. Thuyền bè của bọn Tactar trở thành vô dụng. Còn nếu cho là chúng sẽ vượt sông trên những tảng băng do giá lạnh đã liền kết lại với nhau, thì điều đó cũng khó thực hiện, vì bãi băng vừa hình thành không thể chịu nổi dưới sức nặng của cả một đạo quân xung kích trên mình nó.
Tình hình có vẻ thuận lợi về phía các chiến binh phòng thủ Irkuxk: giặc không vượt sông đột kích được. Nhưng Ivan Ôgarep đâu có quan tâm đến vấn đề đó. Tên phản bội này biết rất rõ là bọn Tactar không tìm cách vượt sông. Nếu có hiện tượng nào đó thì cũng chỉ để là đánh lừa đối phương mà thôi.
Tuy vậy vào hồi mười giờ đêm, tình trạng con sông thay đổi rõ rệt khiến cho những người bị vây hãm hết sức kinh ngạc. Tình trạng đó trở thành bất lợi đối với họ. Lối qua sông bị tắc nghẽn bỗng chốc được khai thông. Trên sông, bây giờ thuyền bè có thể đi lại được. Những tảng băng chen chúc nhau ngổn ngang trôi dạt mấy hôm nay, bỗng mất hút về phía hạ lưu và chỉ còn thấp thoáng khoảng độ năm hoặc sáu tảng bập bềnh giữa hai bờ. Chúng cũng không có cấu trúc của những tảng băng được hình thành một cách bình thường dưới ảnh hưởng của cái rét đều đều mà chỉ là những mảng băng nhỏ tách ra từ bãi băng lớn mà vết tách ra như được cắt rất ngọt, không nổi lên những gò xù xì.
Các sĩ quan Nga nhận thấy hiện tượng thay đổi đó của con sông liền đến trình đại công tước. Cũng chẳng có gì khác thường mà nguyên nhân là do lòng sông Angara có chỗ bị co hẹp, nên những tảng băng dồn đống lại đó tạo thành chướng ngại. Đến nơi lòng sông rộng ra thì dòng chảy lại bình thường. Tình hình đúng là như vậy, quân vây thành có thể dễ dàng qua sông. Do đó quân Nga cần phải canh gác nghiêm ngặt hơn bao giờ hết.
Mãi cho đến nửa đêm cũng chưa có gì xảy ra. Về phía Đông, bên kia cửa Lớn “Bônsaia”, yên lặng như tờ. Không có một đốm lửa nào trong những dải rừng lẫn với chân trời và những cụm mây thấp.
Trong trại quân Angara, ánh sáng luôn luôn di động chứng tỏ có sự chuyển dịch khá nhộn nhịp.
Cách một dặm về phía thượng nguồn và về mạn hạ lưu, kể từ điểm mà công sự tựa vào bờ sông, nổi lên tiếng ồn ào: quân Tactar đã sẵn sàng và đang chờ đợi một tín hiệu nào đó.
Một giờ nữa lại trôi qua vẫn không có gì xảy ra.
Chuông nhà thờ Irkuxk sắp điểm hai giờ sáng mà về phía quân vây hãm vẫn không có một hoạt động nào để lộ ý đồ thù địch.
Đại công tước và các sĩ quan của ông tự hỏi liệu họ có bị lừa không, nếu thực sự kế hoạch của bọn Tactar là bất ngờ đánh thành. Những đêm trước rất khác xa, không yên tĩnh như vậy. Súng nổ ran ở phía các vị trí tiền tiêu, đạn trái phá cày xé không khí. Còn đêm nay... hoàn toàn yên tĩnh.
Càng nêu cao cảnh giác, đại công tước, tướng Vôrandôp và những sĩ quan cận vệ... chờ đợi, sẵn sàng ra lệnh tùy theo tình huống.
Chúng ta biết là Ivan Ôgarep chiếm một phòng trong lâu đài. Phòng này ở tầng dưới, khá rộng, có cửa mở ra một hàng hiên phía bên. Chỉ cần bước ra hiên đó là có thể nhìn được bao quát dòng sông Angara.
Bóng tối dày đặc bao trùm gian phòng.
Ivan Ôgarep đứng trước cửa sổ chờ giờ hành động, chắc chắn tín hiệu chỉ có thể do hắn phát ra. Dự định của hắn là, sau khi tín hiệu phát ra đại bộ phận những người phòng thủ sẽ dồn tới những địa điểm bị tấn công, hắn sẽ rời khỏi lâu đài, đi hoàn thành công việc của hắn.
Hắn đợi, trong bóng tối, như một con ác thú sẵn sàng lao vào con mồi đã nhằm sẵn.
Nhưng, vào khoảng gần hai giờ sáng, đại công tưóc có lệnh đòi “Misen Xtrôgôp” - đó là cái tên duy nhất mà ông vô tình gán cho Ivan Ôgarep. Một sĩ quan cận vệ đi tới tận phòng hắn. Phòng đóng cửa. Viên sĩ quan lên tiếng gọi...
Ivan Ôgarep đứng yên bên cửa sổ trong bóng tối, lặng im không lên tiếng...
Thế là công tước được báo cáo là người giao liên của Nga hoàng lúc này không có mặt trong lâu đài.
Đồng hồ điểm hai tiếng. Đó là lúc thực hiện chiến thuật nghi binh mà Ôgarep đã thỏa thuận với quân Tactar đang chuẩn bị chiếm thành.
Ivan Ôgarep mở cửa phòng và bước ra nấp ở góc hiên phía bên.
Dưới hắn, trong bóng đêm, nước sông Angara cuồn cuộn chảy, ào ào xô vào các trụ cầu làm nước bắn tung sủi bọt.
Ivan Ôgarep thò túi lấy ra một cái mồi bằng xơ gai có tẩm bột thuốc súng, châm lửa đốt, rồi ném xuống sông...
Chính là theo lệnh của Ôgarep mà hàng triệu tấn dầu mỏ đã được tưới lên mặt nước sông Angara!
Rất nhiều mỏ dầu thô đã được khai thác ở mạn trên thành phố Irkuxk, bên hữu ngạn, giữa thị trấn Pôsơkapxk và thành phố. Ivan Ôgarep đã quyết định sử dụng phương tiện khủng khiếp đó để gây cháy trong thành phố Irkuxk. Thế là hắn cho chiếm lấy các kho khổng lồ chứa cái chất lỏng dễ cháy đó. Chỉ cần phá vỡ một mảng tường là dầu tuôn ra ào ào.
Việc đó đã được thực hiện trước nửa đêm 5 tháng Mười khoảng một vài tiếng đồng hồ. Chính vì thế mà chiếc bè trên đó có người đưa thư đích thực của Nga hoàng, Nađia và những người đi lánh nạn đã trôi trên một lớp dầu mỏ. Qua những lỗ hổng của các bể chứa có dung lượng tới hàng triệu mét khối, dầu thô xối xả như thác và theo những đường dốc tự nhiên của mặt đất, chảy xuống sông và nổi trên mặt nước vì tỉ trọng nhẹ hơn.
Ivan Ôgarep nhận thức chiến tranh như thế đó! Là đồng minh của quân Tactar, hắn hành động như một tên Tactar và chống lại chính đồng bào hắn! Mồi lửa đã ném xuống sông Angara. Chỉ trong chốc lát, dòng nước như thể được làm bằng rượu mạnh, cả con sông bốc cháy rừng rực ở thượng nguồn và hạ lưu. Những cuộn lửa xanh lan nhanh giữa hai bờ. Những đụn khói lan quằn quại bên trên. Một số tảng băng đang trôi dạt bị cái chất lỏng cháy đó chụp vào, tan ra như sáp hơ trên lửa và nước bốc hơi réo lên sùng sục.
Cũng ngay lúc đó, tiếng súng nổ ran ở phía Bắc và phía Nam thành phố. Trận địa pháo từ trại Angara bắn dồn dập từng loạt. Hàng nghìn quân Tactar xông vào đột phá các công sự. Nhà cửa bằng gỗ ở hai bờ sông bốc cháy khắp nơi. Ánh sáng mênh mông xóa tan bóng đêm.
“Thế là xong!” - Ivan Ôgarep lẩm bẩm. Hắn có thể ngang nhiên tự tán dương thành tích của mình!
Trận đánh nghi binh hắn bày ra thật là khủng khiếp. Những người phòng thủ thấy mình bị kẹt giữa làn sóng tấn công của quân Tactar và sức tàn phá của hỏa hoạn. Chuông khua inh ỏi. Tất cả những người khỏe mạnh trong dân chúng đều đổ tới những điểm bị tấn công và tới những ngôi nhà bị lửa thiêu hủy đang đe dọa lan ra toàn thành phố.
Cửa thành lớn “Bônsaia” hầu như bỏ ngỏ. Chỉ còn vài ba người được để lại đó, để cho sự việc xảy ra có thể lý giải được mà hắn thì vô can. Và cũng do mối hận thù chính trị, theo sự gợi ý của hắn, những chiến binh phòng thủ hiếm hoi đó được chọn trong đơn vị của những người có án lưu đày.
Ivan Ôgarep trở lại buồng hắn lúc đó sáng chan hòa vì lửa cháy trên sông Angara chiếu vào. Rồi hắn chuẩn bị đi ra.
Nhưng cửa vừa mở, thì một phụ nữ nhào vào, quần áo ướt đẫm, đầu tóc rối bù.
“Săngga!” - Ivan Ôgarep kêu lên. Trong phút kinh ngạc đầu tiên, hắn tưởng là ngoài mụ đàn bà Digan đó ra thì không thể là một ai khác được.
Nhưng... không phải Săngga, mà là Nađia...
Giữa lúc đang quỳ trên tảng băng trôi cùng với Misen Xtrôgôp, Nađia hốt hoảng kêu lên khi trông thấy lửa cháy đùng đùng đang lan theo dòng sông chảy xuôi. Misen Xtrôgôp vội ôm lấy cô và lặn sâu xuống nước. Tảng băng mang hai anh em lúc đó chỉ còn cách bến đầu tiên ở mạn trên thành Irkuxk khoảng ba chục sải tay.
Sau một hồi bơi chìm trong nước, Misen Xtrôgốp cùng với Nađia đã đặt được chân lên bờ.
Thế là cuối cùng Misen Xtrôgôp đã tới đích! Anh đang ở Irkuxk!
- Tới ngay dinh toàn quyền! - Anh bảo Nađia. Chưa đầy mười phút sau, cả hai tới cổng lâu đài. Ở đây, những lưỡi lửa dài trên sông Angara chỉ liếm đến những bậc đá. Đám cháy không lan tới được.
Phía bên kia, tất cả nhà cửa trên bờ sông đều bốc cháy.
Misen Xtrôgôp và Nađia đi vào trong lâu đài không chút khó khăn. Hai cánh cửa mở toang và giữa cái cảnh khắp nơi hỗn độn ấy không một ai chú ý đến hai người dù quần áo họ ướt đẫm.
Một tốp sĩ quan tới xin lệnh và những người lính chạy đi chạy lại, chật ních cả gian phòng lớn ở tầng dưới. Giữa đám đông hoảng loạn đó, Misen Xtrôgôp và Nađia bị lạc nhau.
Nađia chạy nháo nhào qua những phòng tầng dưới gọi bạn, đòi được đưa tới chỗ công tước.
Một cánh cửa thông sang một gian phòng tràn ngập ánh sáng: bất thần mở ra trước mặt cô. Cô bước vào và bất ngờ thấy ngay trước mặt người mà cô đã nhìn thấy ở Ichim, ở Tômxk và thấy rõ cả vết sẹo đỏ hỏn chéo trên khuôn mặt hắn. Cô chưa biết rằng trước mặt cô là kẻ chỉ một lát nữa thôi, bàn tay tội ác của hắn sẽ nộp thành phố cho giặc!
- Ivan Ôgarep! - Cô kêu to.
Nghe thấy gọi đúng tên mình, tên khốn khiếp bỗng rùng mình. Nếu tên thật của hắn bị phát giác, thì kế hoạch của hắn tan tành. Hắn chỉ còn một việc là: giết ngay kẻ vừa kêu tên mình, dù kẻ đó là ai!
- Ivan Ôgarep! - Nađia lại kêu, biết là kêu cái tên đáng căm ghét đó lên là sẽ có người chạy đến cứu mình.
- Ồ! Mày câm đi chứ! - Tên phản bội thét lên.
- Ivan Ôgarep! - Cô gái dũng cảm kêu lên lần thứ ba bằng một giọng mà lòng căm thù đã nhân to lên gấp bội.
Giận dữ điên cuồng, Ivan Ôgarep rút dao găm ở thắt lưng ra, xông đến và dồn Nađia vào một góc phòng.
Tính mệnh Nađia coi như đã được định đoạt, thì bất ngờ tên khốn khiếp bị nhấc bổng lên và bị quật ngã lăn trên mặt đất bởi một sức mạnh tuyệt vời!
- Misen! - Nađia mừng rỡ kêu lên.
Đúng là Misen Xtrôgôp!
Anh đã nghe tiếng kêu của Nađia. Theo hướng phát ra tiếng kêu đó, anh lần tới gian phòng của Ivan Ôgarep và bước vào qua cánh cửa vẫn mở.
- Đừng sợ gì hết, Nađia! - Anh nói và đứng chắn giữa cô và Ivan Ogarep.
- Ôi! Cẩn thận đấy anh! - Cô gái kêu to. - Tên phản bội có dao găm trong tay!... Nó lại nhìn rõ!
Ivan Ôgarep lồm cồm đứng dậy và tưởng là có thể hạ thủ một người mù dễ như chơi! Hắn xông vào...
Nhưng, bằng một bàn tay, người mù chộp lấy cánh tay kẻ có mắt sáng và bằng tay kia bẻ quặt tay cầm dao của hắn, anh quật nó ngã xoài ra đất lần thứ hai.
Ivan Ôgarep tái mặt đi vì giận dữ và xấu hổ, bỗng nhớ tói thanh kiếm đeo bên hông. Hắn bèn rút ra khỏi vỏ và tiếp tục xông vào.
Hắn đã nhận ra Misen Xtrôgôp. Một tên đui! Hắn chỉ phải đối phó với một kẻ đui mù! Cuộc đấu thật ngon xơi!
Nađia, hoảng sợ vì nguy cơ đang đe dọa anh bạn cô trong một cuộc đấu thật là không cân sức. Cô lao ra cửa kêu cứu.
- Đóng cửa lại, Nađia! - Misen bảo cô. - Không cần kêu ai cả, cứ để mặc anh xử trí với nó! Người giao liên của Nga hoàng bây giờ không có gì phải sợ tên khốn khiếp đó! Có giỏi mi cứ xông vào! Ta đang chờ mi đây!
Ivan Ôgarep thu mình lại như một con hổ, không nói một lời. Tiếng chân hắn bước, cả đến hơi thở của hắn nữa, hắn cũng muốn tai người mù không nghe thấy. Hắn muốn giáng cho địch thủ một đòn thật bất ngờ, một đòn ăn chắc.
Tên phản bội không nghĩ đến cuộc đấu tay đôi đàng hoàng, mà đang nghĩ đến việc làm sao ám sát được kẻ đã bị hắn đánh cắp họ tên.
Nađia hoảng sợ, nhưng đồng thời tin tưởng, ngắm nhìn đầy vẻ thán phục cảnh tượng ghê sợ đó. Dường như sự bình tĩnh của Misen Xtrôgôp đã bất ngờ truyền sang cô.
Misen Xtrôgôp vẻn vẹn chỉ có con dao săn Xibir làm vũ khí. Anh như không nhìn thấy địch thủ của mình vũ trang bằng một thanh kiếm dài. Nhưng người như bị áp đảo lại chính là hắn.
Như một pho tượng, anh ngang nhiên đứng trước mũi gươm của hắn.
Ivan Ôgarep dò xét đối thủ lạ lùng của mình với một sự lo lắng rõ rệt. Thái độ bình tĩnh phi thường của Misen tác động tới hắn thật mạnh mẽ. Hắn cố gắng vận dụng hết lý trí của mình và tự nhủ: Trong một cuộc đấu với sự chênh lệch như vậy, thì tất cả lợi thế chỉ còn thuộc về hắn thôi. Tự trấn an mình như vậy, nhưng cái tư thế bất động của người mù đó làm cho người hắn lạnh toát từ đầu tới chân. Hắn đưa mắt cố tìm cho ra chỗ mà hắn phải đâm trúng, một tử huyệt! Hắn đã tìm thấy chỗ đó!... Vậy còn chờ gì nữa?
Hắn nhảy tới, chĩa mũi kiếm vào giữa ngực Misen Xtrôgôp đâm mạnh.
Một động tác nhanh tới mức khó nhận thấy của người mù gạt trệch nhát đâm bằng con dao săn Xibir, Misen Xtrôgôp vẫn thản nhiên và còn có vẻ như đang chờ những nhát đâm tiếp theo không cần thách thức.
Trán Ivan Ôgarep toát mồ hôi lạnh. Hắn lùi lại một bước và xông tới lần thứ hai. Nhưng chẳng hơn gì lần đầu. Chỉ một cái gạt nhẹ của con dao rộng bản cũng đủ làm cho lưỡi kiếm dài và nhọn sắc của tên phản bội trở thành vô dụng.
Tên này, điên lên và khiếp sợ trước một pho tượng sống, hoảng hốt nhìn lên đôi mắt to của người mù. Đôi mắt này dường như nhìn thấu tới tận tim đen của hắn, truyền tới hắn một sức thôi miên mê hoặc ghê gớm.
Bất thình lình, Ivan Ôgarep kêu lên thảng thốt. Trong óc hắn lóe lên một tia sáng bất ngờ:
- Nó nhìn được! - Hắn gào lên. - Nó nhìn được!
Và như một con ác thú tìm cách chui vào hang, từng bước, từng bước run rẩy khiếp sợ, hắn lùi đến tận cuối gian phòng.
Lúc đó, pho tượng linh hoạt hẳn lên, người đui tiến thẳng đến gần Ivan Ôgarep và đứng sững trước mặt hắn.
- Đúng là ta nhìn được! Ta nhìn được cả vết roi ta đã quất và khắc dấu vào mặt mi, tên phản bội và hèn nhát! Ta đã nhìn thấy chỗ mà ta sẽ xọc lưỡi dao này vào mi! Hãy tự vệ! Đây là một cuộc đấu mà ta hạ cố thách thức! Con dao này của ta cũng đủ để chọi với thanh kiếm của mi!
- Anh ấy nhìn được! - Nađia tự nhủ. - Ôi, thật là có Trời! Có thể thế được không?
Ivan Ôgarep cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng trong một cơn bột phát của ý chí, y lấy lại can đảm, phóng mũi kiếm nhằm vào chỗ hiểm của địch thủ trơ như đá, vững như đồng của mình. Dao và kiếm chạm nhau... Nhưng chỉ nghe xoảng một tiếng, lưỡi dao của người thợ săn Xibir đã hất lưỡi kiếm văng ra gẫy đôi. Còn tên khốn kiếp thì bị vết thương trúng tim nằm chết thẳng cẳng trên sàn nhà.
Giữa lúc đó, căn phòng bị đẩy từ bên ngoài bật mở. Đại công tước, theo sau là một số sĩ quan, hiện ra trên ngưỡng cửa.
Công tước bước vào. Ông nhận thấy trên sàn xác của người mà ông vẫn tưởng là người đưa thư của Nga hoàng.
Bằng một giọng đầy hăm dọa, ông bảo:
- Kẻ nào đã giết người này?
- Thưa, tôi! - Misen Xtrôgôp đáp.
Một sĩ quan gí miệng nòng súng lục vào thái dương Misen Xtrôgôp chờ lệnh sẵn sàng nhả đạn.
- Tên ngươi? - Công tước hỏi và đưa tay ra hiệu cho viên sĩ quan hãy dừng tay.
- Thưa điện hạ, - Misen Xtrôgôp đáp. - Lẽ ra Người nên hỏi tôi tên kẻ đang nằm dưới chân Người.
- Người này, ta biết hắn. Đó là một bầy tôi của ta! Đó là người đưa thư của Nga hoàng!
- Người này, thưa điện hạ, không phải là người đưa thư của Nga hoàng. Đó là Ivan Ôgarep!
- Ivan Ôgarep? - Công tước kêu lên.
- Thưa vâng, Ivan, tên phản tặc!
- Nhưng còn ngươi, ngươi là ai?
- Misen Xtrôgôp! Thưa điện hạ!
Tình Yêu Qua Sáu Nghìn Dặm Tình Yêu Qua Sáu Nghìn Dặm - Jules Verne Tình Yêu Qua Sáu Nghìn Dặm