People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Bộ Phi Yên
Thể loại: Kiếm Hiệp
Dịch giả: Đào Bạch Liên
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3025 / 18
Cập nhật: 2016-06-27 23:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 31: Gió Tây Trải Mãi Đêm Thật Dài
iản Bích Trân đứng lặng, ánh trăng êm ái, gió núi hiu hiu. Thái tử rón rén lùi ra xa. Biết mình đã an toàn, hắn lại yên tâm nở một nụ cười thâm độc, rồi kín đáo cử động hai tay.
Lý Huyền nghẹn họng, hai bàn tay như rắn độc của thái tử đã siết quanh cố gã. Lý Huyền không thạo võ công, làm sao đối phó được đây? Gã chỉ kịp thét lên một tiếng, là bị thái tù khống chế kéo vọt lên trời cao.
Giản Bích Trân quay phắt lại. Nhưng cùng lúc, Thiên Địa đại trận bỗng khởi động. Đất trời một vùng âm u, không mặt trời, không mặt trăng, không ánh sáng, không hình dáng. Hệt như tình trạng hỗn độn ấp ủ vạn vật trước khi vũ trụ bắt đầu chuyển động.
Một giọng già nua cất lên:
- Lệnh vua khó cưỡng, lão hủ đành tiếp một chiêu của Giản các chú.
Giản Bích Trân đang định cử động, nghe giọng nói ấy thì dừng phắt lại.
Thiên Địa đại trận hoàn toàn yên tĩnh, không vì Giản Bích Trân chuyển động mà chuyển động, cũng không vì Giản Bích Trân bất động mà bất động. Một vùng sương trắng nặng nề vùi lấp tất cả.
Giản Bích Trân cúi mình thật thấp:
- Đã từ lâu, văn bối kính ngưỡng phong phạm của tiền bôi đâu dám tuốt kiếm ra trước mặt người?
Giọng già nua thở dài. Tận dụng khoảnh khắc trùng trình của Giản Bích Trân, thái tử nhanh chóng chui tọt vào Thanh Lương nguyệt cung.
Giọng già nua rời rạc tiếp:
- Thái tử! Lão thần đã nói với người từ trước, hành sự phải có lòng tin. Đã nghi thì đừng dùng, đã dùng thì đùng nghi. Nếu là sát chiêu thật sự thì một chiêu là đủ, hà tất vẽ đến mười chiêu? Pháp bảo cũng thế nếu người thật sự tin tưởng nguyệt cung, thì lưỡi kiếm của Giản các chủ có sắc bén đến đâu cũng không thể gây tổn hại cho người được!
Thái tử chạy một mạch đến cây quế đại thụ, ném Lý Huyền lên cành. Hệt như vật sống, cây quế lập tức vươn cành vươn nhánh quấn chặt lấy Lý Huyền. Thái tử cười nói:
- Lời của Vệ công, bản vương nhất định sẽ suy ngẫm kỹ càng, ghi nhớ trong lòng.
Lão quỷ lắc đầu:
- Chẳng cần… Đã không phải của người, thì người sẽ không giữ được. Thứ càng quý thì càng như thế đấy!
Thái tử chẳng buồn bận tâm, cứ nhìn Giản Bích Trân, nhe răng cười nhạt. Hắn quên bẵng mình đã từng quỳ lạy Giản Bích Trân để van xin tha mạng. Hắn nhìn Giản Bích Trân như vị tướng quân thắng lợi nhìn tù binh cầu hoà vậy.
- Mười vòng phong toả, không làm ngươi trầy vi tróc vảy mảy may. Sức mạnh của Trảm Thiên thần thuật đấy ư?
Gió đêm thổi lay vạt áo Giản Bích Trân, y đứng yên không đáp. Người hấp thụ Trảm Thiên thần thuật sẽ nhận được sáu lời chúc phúc để hành tẩu trên nhân gian này, và nhất định sẽ trở thành một nhân vật lừng lẫy huy hoàng trong trời đất. Điều đó tạo nên sự nghiệp tiếng tăm của y, lại cũng khiẽn y và người yêu thương phải cách xa mãi mãi. Đây là hạnh phúc hay bất hạnh?
- Xem chừng Trảm Thiên thần thuật có thể giúp ta hoàn thành một việc đấy - Thái tử nhếch mép cười. Vẻ mặt hắn thay đổi rất nhanh, nụ cười vừa nở bùng, những đường nét thù hận và thâm hiểm lập tức tan biến. Hắn tủm tỉm, ấm áp như cười đùa với một người bạn lâu năm - Giản chủ, ta nhờ ngươi một việc.
Giản Bích Trân lạnh lùng nói:
- Kẻ thất bại là ngươi.
Từ cuống họng thái tử phát ra một tràng cười khùng khục, đượm vẻ chế nhạo. Rồi tiếng cười vụt tắt, thái tử thong thả nói:
- Trong mười món quà hậu hĩnh, đáng tiếc vẫn còn một món ngươi chưa dùng đến. Có biết vì sao đến giờ quân đoàn người máy vẫn chưa xuất thủ không? - Hắn nói thật từ tôn, từng chữ một - Bởi vì khi ta quỳ xin tha mạng, chúng đã lén đưa món quà ấy vào nguyệt cung.
Cây quế đung đưa, nâng một chềc bệ ngọc đến trước mặt thái tử. Giản Bích Trân và Lý Huyền đồng thời thốt lên:
- Long Vi!
- Đúng rồi - Nụ cười của thái tử càng thêm dịu ngọt. Trong tay hắn bỗng xuất hiện một thanh kiếm ngọc. Xoẹt một tiếng, thanh kiếm kề vào cổ Long Vi - Ta hỏi lại một câu, ngươi có bằng lòng không?
Máu tươi, theo cú khía của thái tử, ứa khỏi làn da mịn màng, mau chóng nhuộm hồng những hoa văn bằng ngọc trên lưỡi kiếm. Lung linh diễm tuyệt.
- Ta chỉ hỏi lần cuối này thôi!
Lý Huyền gào lên hoảng loạn:
- Đùng đâm! Đừng đâm! Ta bằng lòng, bất kể chuyện gì ta cũng bằng lòng hết.
Thái tử hoàn toàn thờ ơ trước lời nói đó, đôi mắt cú diều của hắn chỉ đăm đăm hướng vào một mình Giản Bích Trân. Hắn đủ lạnh lùng, đủ tàn nhẫn, rất giới đánh giá tình hình và lại đa nghi hẹp hòi, hắn bẩm sinh là loài cú cáo.
- Ta nhận lời - Ánh mắt Giản Bích Trân lạnh như băng tuyết - Nhưng nếu ngươi gây tổn hại cho con bé, thì dẫu chân trời góc bể, luân hồi mấy kiếp, ta cũng sẽ tìm đến chém chết ngươi.
Thái tử cười ha hả, thu kiếm ngọc lại.
- Giản chủ, ngươi nói thế từ sớm có phải là êm đẹp mọi bề rồi không? Chỉ cần ngươi bằng lòng, thì sao ta lại muốn gây tổn thương cho Vi nhi chứ? - Hắn nhẹ nhàng vuốt lợn tóc trên trán Long Vi, sự nhẫn tâm mới rồi biến mất không còn chút tàn tích nào - Dẩu sao thì nó cũng là em gái ruột rà máu mủ của ta mà.
Lý Huyền bàng hoàng tái mặt. Tên này là anh ruột của Long Vi? Trên đời lại có loại anh đem tính mệnh em gái ra uy hiếp người khác ư? Rốt cục hắn ta là người hay ma quỷ?
Cành lá cây quế cuộn lại, ôm quanh bệ ngọc của Long Vi, chuyến cô vào sâu trong nguyệt cung. Thái tử cầm thanh kiếm ngọc, gõ nhẹ vào lòng bàn tay mình, mỉm cười nhẹ nhàng:
- Lời hứa của Giản chủ đáng giá ngàn vàng, ta hy vọng Giản chủ sẽ nhớ chuyện vừa hứa hẹn. Ba ngày sau, mời Giản chủ xa giá đèn Đại Ma quốc ở cực bắc.
Hắn mỉm cười, nguyệt cung cũng từ từ dâng lên, trôi vào bầu trời. Sắc mặt Giản Bích Trân thay đổi. Đại Ma quốc ở cực bắc giờ đã trở thành cấm địa, bởi vì ma vương Thạch Tinh Ngự đang đóng chốt nơi đó. Thái tử có ý định gì đây?
Tim quên nơi góc bể chân trời. Giản Bích Trân buồn bã quay gót. Từ giờ không còn chuyện mỗi năm gặp một lần nữa rồi. Ngoái đầu dõi mắt thì cũng được gì đâu? Chi bằng về thôi. Đột nhiên, có tiếng gọi cất lên trầm trầm:
- Khoan đã!
Giản Bích Trân chưa quay lại, một luồng sát khí lạnh băng đã bắn vọt ra không trung, lao về phía y. Giản Bích Trân lạnh người. Luồng sát khí này khác hẳn với cái chất thâm hiểm của thái tử, nó bén ngót, ồ ạt, chất chứa đầy tuyệt vọng và bi thảm, tưởng chừng chủ nhân là kẻ không còn biết sợ đến cả cái chết nữa. Có thể thấy nêu người này xuất thủ thì đất trời đều phải kinh hoàng, ngọc đá cũng theo nhau vỡ nát.
Giản Bích Trân bản lĩnh cao cường là vậy, mà cũng không khỏi giật mình, dừng bước.
Con phượng tím bay xoáy trên trời và con phượng ngọc lượn lờ dưới chân y đồng thời cất tiếng gáy, đột ngột cụp cánh vào. Giản Bích Trân từ từ quay lại. Cử động chậm rãi chứng tỏ y rất thận trọng trước đối thủ này. Từ hồi đánh bại Tiêu Phượng Minh, tiếp nhận chức chủ nhân Hoa Âm các đến nay, chưa bao giờ y phải thận trọng đến thế. Chân khí của y, cùng với lúc ỵ xoay mình, cũng được đấy đi mọi chỗ trong thân thể, sẵn sàng thi triển đường kiếm đáng sợ trong Xuân Thuỳ kiếm pháp. Nhưng khi quay hẳn người lại rồi, y sửng sốt. Đứng trước y là một thiếu niên, mà là một thiếu niên trông hết sức thiếu não. Chính là thiếu niên vừa xuất thù, dùng hào quang Phật pháp khống chế ma khí của Mộng ma một cách dễ dàng, nhờ thế Giản Bích Trân mới thoát được cảnh ảo mộng.
Gã thiếu niên khoác một tấm áo trắng biếc, lờ mờ có hình lông cánh khổng tước. Y phục vốn dĩ lộng lẫy, nhưng nay rách nát tả tơi. Khuôn mặt vốn dĩ ngời sáng như trăng, nhưng nay nhuốm đây mời mệt khổ sở, thành ra ảm đạm thất thần. Rách nát mệt mỏi đến vậy, lẽ ra không thể phát lộ một thứ sát khí mạnh mẽ như vừa rồi. Nhưng Giản Bích Trân cảm nhận được ở gã có một niềm kiêu hãnh tuyệt vọng, chính niềm kiêu hãnh này đã nâng đỡ gã, cũng chắc chắn và tác dụng ngang một thanh kiếm.
Thiếu niên nọ quan sát Giản Bích Trân, cảm xúc trong mắt biến đổi mạnh mẽ, thân thể run run như đang bị hành hạ bởi một cơn đau. Gã ngắm uy thế và khí chất của Giản Bích Trân, tự hỏi có bao giờ gã cũng được như thế, cũng vùng vẫy trên chín tầng trời, thoát khỏi tất thảy đau đớn ràng buộc như con người này không? Nỗi đau khổ trên mặt gã càng lúc càng rõ rệt, cuối cùng gã hỏi:
- Ngươi là Hoa Âm các chủ?
Giản Bích Trân không đáp, y vẫn mải suy nghĩ xem tại sao thiếu niên này lại có sát khí mạnh mẽ đến thế. Thiếu niên cũng chẳng buồn đợi y trả lời, lại tiếp:
- Nghe đồn ngươi được trời ban cho số mệnh bách chiến bách thắng?
Giản Bích Trân vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Từ khi Tam thánh chúa chết đi, số mệnh y đã trở thành một bí mật mà cả thiên hạ đều biết. Kẻ nào dám khiêu chiến y đều phải có ý thức chuẩn bị vũ khí cho tử tế, giống như trường hợp sắp sẵn mười món quà của thái tử vậy. Nhưng dẫu chuẩn bị hoành tráng đến đâu, bọn họ vẫn không thắng được số mệnh, chỉ có nước rơi vào kết cục thảm hại mà thôi. Thiếu niên cắn chặt môi, chặt đến ứa cả máu. Sự yên lặng của Giản Bích Trân là câu trả lời mạnh mẽ nhất, đâm đau nhói cả tim thiếu niên. Trước con người vời vợi như trời xanh này, gã thấy bản thân sao mà thấp kém, sao mà yếu ớt, giống hệt gã hoàng tử lưu vong nhiều năm về trước, chỉ biết run cầm cập trong bóng tối, cầu xin anh trai hay sư phụ hay ai đó che chở cho mình. Nhưng nay, không còn ai che chở cho gã nữa, mà gã cũng không cần vòng tay của bất cứ ai cả.
Thiếu niên thở dốc, rồi đột ngột hét lên:
- Ta - muốn - khiêu chiến ngươi!
Gã bật thật nhanh mấy chữ cuối cùng, như thể phải dùng sức lực cả đời mới quyết định được vậy, liền đó, tay gã bừng sáng hào quang. Gã thậm chí không cho bản thân cơ hội do dự hay hối hận. Gã lăng mình lên, hào quang trong tay biến thành một cây bồ đề khổng lồ, lướt ngang không trung, chém xuống Giản Bích Trân.
Trong số các cao thủ trẻ tuổi hiện thời, không ai đủ sức điều động kiếm khí một cách tinh diệu đến thế. Nếu trước mặt gã là Thạch Tử Ngưng hay Trịnh Bá Niên, thì đường kiếm này sẽ lập tức giành thắng lợi. Cho dù là Long Yên hay Huyên Minh, thì đường kiếm này chí ít cũng buộc đối thủ phải dốc hết bản lĩnh ra ứng phó. Đáng tiếc trước mặt gã lại là Hoa Âm các chủ.
Giản Bích Trân thậm chí không buồn nhíu mày. Tiếng phượng gáy rộ lên sau lưng y, một cơn gió lốc màu tím cuốn tới, bùng một tiếng đánh tan luồng kiếm khí, rồi tiếp tục lao sang quất mạnh vào người thiếu niên. Gã thiếu niên hự một tiếng, ngã vật ra đất, song lại bật dậy ngay, khoé miệng ứa máu. Gã đưa tay chậm rãi quệt đi, trán rực lên lưỡng sáng, hai bàn tay dõng thời bắt ấn, biến ra vô số hình ảnh cây cỏ núi non ẩn hiện, khuôn mặt gã ngòi ngời như một vầng trăng. Gã không đau khổ nữa, không hoang mang nữa, môi nở nụ cười điềm tĩnh, tay làm phép mang lại ánh sáng cho thế giới hoang vu này. Cuồng phong sắc lẹm cửa vào da gã, máu tươi phun ra mù mịt, hoà vào với cuồng phong, tạo nên một khối sương dày màu máu. Máu thiếu niên chảy ra càng lúc càng nhiều, càng lúc càng quánh, gió riết róng thêm, khuôn mặt như trăng của gã cũng rực lên rạng rỡ.
Nhưng lại đầy bi thương.
Thình lình, cuồng phong lặng tắt, thiếu niên chắp hai tay, đứng lặng giữa lưng chừng trời. Mỗi tia trong khôi sương máu kết thành một pho tượng Phật. Tượng Phật đỏ lòm. Tiếng tụng niệm từ bi và lãng đẵng trỗi lên vang lừng, từ khuôn mặt Phật trầm tĩnh chảy xuổng hai hàng huyết!ệ. Thiếu niên bỗng tái mặt, phun ra một vòi máu, rơi tõm xuống, pho tượng Phật liền lộ vẻ giận dữ, vung song chướng quất Giản Bích Trân.
Sâm nổi đùng đùng khắp trời, Giản Bích Trân cũng phải biến sắc trước chiêu thức này.
- Kiếm nô!
Một đường kiếm xé gió, biến hoá dữ dội, trông như một cái bóng nhoè nhoẹt trên đỉnh trời. Tượng Phật rơi bịch xuống, vỡ thành máu me văng tung toé.
Thiếu niên tiếp đất, mạch máu đứt cả, tấm áo trắng biếc còn in dấu một vết thương. Gã gắng gượng bò dậy, nhưng không sao bò nổi. Đường kiếm vừa rồi đã gây chấn động toàn bộ kinh mạch của gã. Nhưng thiếu niên vẫn giẫy giụa gượng dậy. Gã muốn đánh bại kẻ địch này, gã không thể nhu nhược, hèn nhát, run rẩy nấp sau vinh quang và hoa tươi của người khác. Gã là vương tử của một quốc gia lâu đời, là Chuyên Luân thánh vương đầu thai, là hậu duệ ưu tú nhất của Giới Nhật vương, đâu thể bò lồm cồm trước mặt địch nhân, giao chiến mà chẳng giống dũng sĩ chút nào được? Nhưng gã đã cạn sức, đành nằm yên trên mặt đất loang lổ máu, giống như nằm trong lòng mẹ, ấm áp quá, dễ chịu quá…
Đừng tỉnh lại, cứ ngủ mãi thế này thôi… Không cần bận tâm những lời dối trá, không cần để ý người ta đánh giá thế nào về mình.
Bỗng có tiếng chim hót lanh lảnh vang lên, con khổng tước xuất hiện trên trời cao, hai cánh lượn vòng, ôm lầy thiếu niên. Trông thấy loài chim hiểm có còn sót lại từ thời viễn cố này, phượng tím tu vi cực cao mà cũng phải kiềng nể, vội vàng cất tiếng gáy cảnh cáo. Khổng tước hót bằng giọng bi thương, bay lòng vòng quanh thiếu niên. Thiếu niên nhoẻn cười:
- Ngươi đang hỏi ta, vì sao không gọi ngươi, vì sao không gọi kim thân của sư tôn? Bởi vì ta không muốn nấp sau lưng các vị nữa, ta muốn chứng minh rằng Long Mục cũng có thể chiến đấu. Nếu dốc hết sức mình, chí ít sau trận chiến ta cũng đạt được lòng tôn trọng của thế nhân. Ta muốn chứng minh rằng Long Mục không chỉ là hậu duệ của Giới Nhật vương, đệ đệ của A La Na Dật hay học trò cưng của Đại Nhật Chí tôn giả.
Gã chìa tay, ngăn hào quang cửa khổng tước, rồi hít sâu một hơi, buộc mình đứng dậy. Gã nhìn bóng người không bao giờ biết thất bại đang lơ lửng trên nền trời. Con người đó là lý tưởng của gã. Có bao giờ la cũng giống hắn, được đứng trên cao, không nghi hoặc, không thống khổ nữa không? Có không? Gã thở một hơi dài.
Khổng tước lại cất tiếng hót bi thương, định lao đến bên cạnh gã, nhưng thiếu niên chìa tay, từ lòng bàn tay bắn lên một tia sáng nhàn nhạt, tuy nhạt nhưng cũng đủ cản bước khổng tước.
- Hãy để ta được một lần làm theo ý riêng, được tự do chiến đấu! Nếu ta không thể chiến thắng, không thể giành được tối thiếu là lòng tự trọng, thì chí ít cũng để ta chết như một chiến binh.
Gã quay lại đối mặt với Giản Bích Trân, như vầng trăng trong quay lại ở phía cuối chiều sáng của mặt trời, chuẩn bị thi triển phép Xả thân cứu người, cảnh giới cao nhất của Đại Thừa Phật pháp.
Tương truyền khi tu hành, Phật gặp chim ưng bắt bồ câu, bèn thương xót cứu bồ câu, ưng nói: “Phật à, người vì nhân từ mà cứu bồ câu, nhưng tôi đây không có thức ăn thì cũng chết đói. Lẽ nào vì sự mủi lòng của mình, người lại nhẫn tâm hại chết tôi ư?” Nghe vậy, Phật liền cắt thịt mình ra để đổi lấy mạng sống cho bồ câu. Ưng dùng chiếc cân để đong, một bên là bồ câu, một bên là thịt của Phật. Phật cắt hết thịt đùi đến thịt ngực, cán cân vẫn không thăng bằng. Cuối cùng Phật không còn thịt để cắt, đành nhảy hắn lên chiếc cân, dùng toàn bộ con người mình để trả giá cho lòng thương xót với bồ câu. Sự hy sinh ấy khiến cả đất trời chấn động, cũng chính là cảnh giới cao nhất của Phật pháp Đại Thừa.
Ý nghĩa của phép này là, địch nhân nhất định sẽ bị tiêu diệt, và bản thân mình cũng chết theo. Tu vi của thiếu niên vốn không đủ, lẽ ra không thể thi triển được, đáng tiếc gã lại là đồ đệ của Đại Nhật Chí, biết đến hàng trăm tiểu xảo để tạm thời đột phá được hạn chếcủa bản thân, chỉ có điều cái giá phải trả là rất đắt, rất rất đắt.
Phép thuật này, một khi dùng đến thì không thể ngưng ngang. Đây là phép câm. Nhưng thiếu niên tỏ vẻ rất thoá mãn, một sự thoá mãn bình lặng, gã chật vật tiến về Giản Bích Trân, mang theo sức mạnh huyền diệu của Phật pháp Đại Thừa, vào khoảnh khắc ấy, gã biết gã đang làm chính mình, chứ không phải là đồ đệ của Đại Nhật Chí, em trai của A La Na Dật hay cháu đích tôn của Giới Nhật vương. Gã là bản thân gã, là Long Mục. Gã muốn khiêu chiến con người sở hữu số phận độc nhất vô nhị trên đời kia. Đó là cách gã biểu lộ lòng tự tôn.
Khổng tước cất tiếng hót não nuột, bất lực nhìn gã đi đến chỗ tự huỷ diệt.
Hào quang của Trảm Thiên thần thuật bao bọc Giản Bích Trân, y lẳng lặng ngắm khuôn mặt thê thảm của Long Mục.
Y không biết vì sao thiếu niên này lại ngoan cố đến mức sẵn sàng hy sinh cả tính mạng hòng chiến thắng y. Nhưng y biết, ngày nào mà Trảm Thiên thần thuật còn ở bên y, thì thiếu niên này còn chưa làm tổn thương y được, dù gã viện đến cả Phật pháp Đại Thừa cũng thế mà thôi. Vì sao y phải ra tay huỷ diệt làm gì?
Y nhíu mày, hai Kiếm nô rút về.
Thiếu niên bỗng loạng choạng rồi ngã vật ra đất. Khuôn mặt gã chỉ tích tắc đã tái nhợt. Chiêu vừa rồi lấy đi quá nhiều sức lực của gã, bản lĩnh gã vốn không đủ để duy trì một chiêu ghê gớm thế này, thân thể gã đã mấp mé bờ vực kiệt quệ. Nhưng gã vẫn kiên trì, gắng gượng bò dậy, bước về phía Giản Bích Trân. Như thể, trời đất sụp đổ thì gã cũng phải tiến tới chỗ đối thủ, thi triển một cách trọn vẹn sát chiêu này. Gã làm như vậy, không vì mục đích phô trương cho ai xem nữa, chỉ còn muốn chứng minh cho bản thân mình rằng gã là Long Mục, vương tử của năm nước Thiên Trúc. Gã là chính gã. Gã bò dậy, lại ngã, bóng người lơ lửng trên không càng lúc càng xa vời. Gã có làm được không đây?
Sức phản chân của Phật pháp Đại Thừa khiến thần trí Long Mục rối loạn, gã bất giác tự hỏi, không có sư tôn, không có ca ca, gã có thể làm được không? Thiếu bóng cả che chở, gã còn thật sự là Long Mục không? Gã mang trong mình truyền thuyết về Chuyên Luân vương, giáng phàm xuống mảnh đất tan hoang ấy, rốt cục là vì mục đích gì?
Ảo ảnh dần dần loang rộng, nhuộm cả đất trời thành màu đỏ quạch. Treo trên đầu Long Mục là vầng trăng hình thành từ máu. Đôi cánh đen hư vô ngưng tụ dần trong quầng trăng. Bên dưới đôi cánh là một gương mặt giống Long Mục như đúc. Trên gương mặt ấy cũng in nỗi bi thương giống hệt gã. Lẳng lặng nhìn gã. Đó là Mộng ma mới rời đi ban nãy, nay lại hiện hình trên nền trăng. Mộng ma nhìn Long Mục, ánh mắt lúc rực lên lúc dịu đi, một giọt lệ đỏ lướt qua làn da bệch bạc của gã, rót xuống đất. Gã ngắm khuôn mặt đầm đìa máu của Long Mục, vô thức vươn tay ra, muốn tiếp xúc với cảm giác lành lạnh ấy.
- Vì sao? Vì sao ngươi phải tự giết mình? Giết chết thể xác của chúng ta? - Đôi mắt gã ngập đầy thống khổ và nghi hoặc - Lẽ nào, lẽ nào ta không phải là ngươi?
Long Mục chật vật ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt giống mình như tạc, máu tươi từ trán gã tí tách nhỏ xuống, ướt đẫm cả lông mi, lông mày, khiến những hình ảnh trước mắt đều nhuộm một lớp sương mù đỏ lòm. Khả năng hiện thời của gã không đủ để điều khiến Phật pháp Đại Thừa, kết cục của gã đã được định mệnh là huỷ diệt rồi. Gã nhìn Mộng ma, gắng nở một nụ cười, nụ cười ấy nhuốm đầy màu đỏ của máu, trông càng thêm chua chát:
- Thực ra ta rất ngưỡng mộ ngươi, ngươi tuy là ma, nhưng có thể được làm chính mình. Ta thì không - Gã khó nhọc mỉm cười, giơ tay ra với Mộng ma - Liệu có thể giúp ta một việc được không? Cho ta một giấc mộng, để trước lúc chết ta được nhìn rõ bản thân.
Mộng ma không đáp. Bóng gã mờ dần trong ánh trăng, một luồng sáng vằng vặc từ từ từ buông xuống trước mình gã, hệt như dựng nên một tấm gương giữa hai bên. Long Mục và Muội Sảng chính là hai mặt của một tấm gương. Một mặt chìm ngập trong ánh sáng của Phật pháp Đại Thừa, một mặt gói gọn trong màng đỏ của vầng trăng yêu dị. Thế giới như bị chia làm đôi, một vàng một đó, soi chiếu nhau qua tấm gương quang, cùng sinh sôi cùng nảy nở.
Giữa bập bềnh ánh vàng, nụ cười của Long Mục yên bình và hiền hoà, hệt như đức Phật trước lúc tịch diệt, chăm chú nhìn phần thân tà ác, tàn nhẫn, quỷ quái, nhưng hoàn toàn không hoang mang của mình.
Phần thân ma quỷ.
Nếu được tự do lựa chọn, có thể Long Mục sẽ tình nguyện thành ma. Ở mặt bên kia của gương, Muội Sảng cũng đang đăm đăm nhìn gã, hệt như ma đầu trước lúc bị huỷ diệt, lặng lẽ nhìn phần thân từ bi, nhân hậu, nhưng hết sức hoang mang của mình. Nhìn tháng ngày vô tận chậm chạp luân hồi. Nhìn bản thân mình từng niên thiếu, bướng bỉnh, thuần khiết, hiếu thắng, cho dù phải chết, cũng phải hỏi cho ra nhẽ điều nghi hoặc trong đáy lòng. Tà chính đối chọi, cách thức khác nhau nhưng kết quả tương đồng. Chỉ cần nở một nụ cười thôi, sống chết không còn gì trở ngại nữa. Đâu cần phải phân biệt ta là ngươi, hay ngươi là ta.
Khuôn mặt ẩn sau đôi cánh của Mộng ma đột nhiên nở một nụ cười.
- Không, ngươi chính là ta. Ngươi luôn luôn là ta.
Gã duỗi năm ngón tay, đưa bàn tay trắng nhợt nắm lấy thiếu niên nọ. Lúc ấy, Long Mục quà thực cảm thấy, gã và tâm linh gã đã tương thông, đã hợp thành một thế. Muôn vàn ký ức ùa vào tim, luân hồi hàng ngàn vạn năm kéo thành một dải sáng bảy sắc, yên lặng khuấy lộn trong lòng. Gã rên lên đau đớn, mọi tội nghiệt như hoá thành thực thế trong tâm tưởng gã. Bao nhiêu lần tàn sát, bao nhiêu cơn ác mộng. Mộng ma Muội Sảng, ma đầu dệt mộng có sức mạnh vô biên, có thể chui vào giấc mơ của mỗi người, tước đoạt linh hồn của họ. Nhưng những người ấy phải chịu đựng sợ hãi, đau khổ, bi thương, tội lỗi đến thế nào trong giấc mộng, thì Mộng ma cũng phải cảm nhận đúng như thế.
Trong cơn ác mộng mà Muội Sảng dệt ra, những người ấy phải vật vã cầu xin sinh tồn, phải lột bỏ hoàn toàn mọi lớp vò nguỵ trang, lường gạt giả tạo. Muội Sảng cũng phải nếm trải đầy đủ những thế nghiệm ấy, rồi tim gã biến thành thép, người gã biến thành ma.
Mộng ma lơ lửng trong gió đêm, lẳng lặng nhìn Long Mục. Năm tháng qua dài biết nhường nào, liên tục nhân chim gã. Bội phản, phẫn nộ, sợ hãi, tuyệt vọng, chém giết… theo nhau luân hồi, chẳng khác nào cực hình tùng xẻo. Đây là một cơn ác mộng mãi mãi không tỉnh lại được. Ác mộng của gã. Gã nhìn Long Mục, nhẹ nhàng nói:
- Trông thấy chưa? Giấc mộng của ta đây!
Tên ma đầu hiểm độc dệt ác mộng cho cả thiên hạ, nhưng lại sống trong cơn ác mộng nặng nề nhất, chịu đựng hình phạt tùng xẻo vĩnh viễn, mãi mãi không tỉnh lại được. Vì vậy những giấc mộng gã dệt ra cho người khác mới đáng sợ, mới có khả năng sát nhân như thế. Gã buồn buồn nói:
- Đôi lúc ta nghĩ, ta có thể dệt được một giấc mộng đẹp hay không? - Giọng gã đầy cay đắng - Nhưng ta không thể… ma đầu chuyên dệt mộng, nhưng thứ duy nhất không thể dệt đuạc lại chính là giấc mộng của mình.
Nhìn sang bên kia tấm gương, gã gượng cười:
- Nhưng ngươi lại là giấc mộng của ta. Cũng là luân hồi của ta. Từ khoảnh khắc dầu tiên ngươi sinh ra, ta đã chú ý đến ngươi rồi. Ngươi hoàn mỹ, có được mọi điều mà người đời ao ước. Ngươi là hoàng tử quyền lực, mọi người sẵn sàng hy sinh vì ngươi. Trong đất nước có tín ngưỡng ấy, thần dân đều tỏ ra trung thành vô hạn. Ngươi có vinh quang không ai sánh nối, đồng thời lại được số mệnh định sẵn là sẽ trở thành Chuyến Luân thánh vương, tạo dựng một sự nghiệp bất hù. Ngươi sống lâu, giàu có, thông thái, sở hữu diện mạo khiến mọi người mê đắm - Mộng ma nhìn Long Mục, nhìn tất cả những vinh quang mà gã vừa diễn tả đang dần dãn lụi tàn trước mắt. Phép thuật đang ăn mòn gã thiếu niên này, gặm nhấm mọi truyền thuyết đẹp đẽ về gã - Ngươi chính là giấc mộng đẹp của ta.
Lệ đỏ trào ra khỏi mắt, rơi xuống đất, tan thành bụi. Ở mặt kia tấm gương, Long Mục bất động, tinh thần đã chìm cả vào hư ảo rồi. Bởi vì gã vừa chứng kiến ác mộng của Muội Sảng. Đó là thứ ác mộng quá đáng sợ, quá nặng nể, quá đau khổ. Gã không biết nếu mình gặp phải giấc mộng tương tự thì liệu có biến thành ma, có coi giết chóc là niềm vui không. Thế giới này đã dồn cho Muội Sảng quá nhiều đau đớn và tội lỗi, nhiều đến nỗi dù có giết thêm bao nhiêu người nữa cũng không quá đáng. So với Muội Sảng, nỗi bi thương hồi nhỏ, bóng tối của sự trưởng thành và sự bất mãn vì không được coi trọng của Long Mục chẳng đáng kể gì. Long Mục bỗng hối hận, lẽ ra gã không nên chết một cách nông nổi thế này. Nhưng giờ đã muộn, gã không thể chống cự được sự gặm nhấm của pháp thuật nữa, đành giương mắt nhìn thể xác mình bị bào mòn.
Mộng ma nhẹ nhàng chia tay:
- Ta không để ngươi chết đâu…
Hào quang bảy sắc loé ra từ những kẽ tay gã, lượn quanh tấm thân đẩm đìa máu của Long Mục. Chầm chậm, một vầng trăng đỏ lòm nhô lên, quét sạch bóng tôi giữa hai người. Vầng trăng đỏ phát ra sức hút cực mạnh, hút hết thương tích của Phật pháp Đại Thừa khỏi người Long Mục, lại lọt qua gương, bắn từng tia từng tia một sang mình Mộng ma. Long Mục cảm thấy mệt rũ, không cưỡng được bèn nhắm mắt lại ngủ. Mộng ma ngẩng đầu, nhìn vầng trăng đỏ rực trên không. Tóc gã xoà sang hai bên, khuôn mặt luôn ẩn trong bóng tối lần đầu lộ ra dưới ánh trăng, cũng toả rạng thứ hào quang tương tự:
- Có lẽ, ta cũng mệt mỏi với số mệnh của mình rồi.
Gã là ma, tồn tại ngay từ khi loài người sinh ra. Gã có số mệnh vĩnh hằng, sức mạnh vô tận. Chỉ cần con người còn nằm mơ, là gã còn bất tử, không ai giết được, gã sẽ tồn tại cùng loài người đến tận thời khắc cuối cùng. Nhưng gã không biết vì sao mình lại phải đến với thế giới này, cũng không biết những trận giết chóc liên miên trong quá khứ là vì lẽ gì. Có lẽ, đó chỉ đơn giản là số mệnh của gã.
Vì thế gã cư trú trong trăng, giang đôi cánh đen, hết lần này đến lần khác dệt nên những cơn mộng. Khiến bọn người ban ngày áo quần bánh choẹ, leo lẻo nhân nghĩa đạo đức, khi gặp nỗi sợ hãi vì ác mộng và cái chết cũng phải bộc lộ hết những đớn hèn, già tạo, ích kỷ, tham lam. Sau đó, gã mỉm cười bước ra khỏi vầng trăng đỏ, tước đoạt sinh mạng bọn họ, đem linh hồn họ để luyện thành những hạt ngọc xinh đẹp, tinh tuý, hoàn mỹ, sáng ngòi như cầu vông.
Hàng vạn năm nay, gã vẫn cho rằng loài người phải chất đi rồi mới trở nên đẹp đẽ được. Nhưng lần này thì khác.
Khi Phật pháp Đại Thừa bắn ra khỏi bàn tay Long Mục, Muội Sảng kinh ngạc phát hiện, trên khuôn mặt giống hệt của mình kia bỗng bùng lên một thứ hào quang như của thần phật. Thì ra, khuôn mặt thuộc về gã, thuộc về ma quỷ, cũng có thể phát ra ánh sáng thần thánh. Thì ra, gã cũng có thể không cần làm ma. Gã chọt cảm thấy mỏi mệt đến tận đáy lòng, một cảm giác chưa từng xuất hiện suốt hàng ngàn hàng vạn năm qua. Có lẽ là vì, suốt thời gian ấy gã đã dệt quá nhiều giấc mộng, ngày nọ nối ngày kia, nay đã đến lức nên nghỉ ngơi chốc lát. Hoặc có lẽ vì, gã làm ma quá lâu, nay đã chán ghét số phận của mình.
- Ngủ ngon đi! Số mệnh của ngươi là một giấc mơ đẹp… - Những ngón tay thon dài trắng bệch của Mộng ma nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Long Mục, sâu trong đôi mắt đen ánh lên nét cười dịu dàng - Ta sẽ dệt mộng đẹp cho ngươi.
Đôi cánh đen giang rộng, từ từ nâng thân hình Muội Sảng lên, đưa bay lượn trên không, càng lúc càng mờ nhạt. Một khi đã khai triển Phật pháp Đại Thừa, chưa trọn vẹn thì không thể nào dừng lại được. Để trọn vẹn lại phải dâng hiến cả bản thân mình. Ai mới là bản thân mình thật sự?
Phật, hay là ma?
Đôi cánh đen bị gió đêm xé thành muốn dải, tan tành vào trời đêm, thân hình trôi nổi của Mộng ma cũng dần dần vỡ nát, hoá thành tro bụi trong gió. Long Mục là luân hồi của Muội Sảng, vì thế chỉ Muội Sảng mới có thể thay Long Mục hứng chịu sức phản chẩn của phép thuật đó. Nhưng Mộng ma, lúc này lại cảm nhận được một niềm vui sướng bình an. Đó là thứ bình an gã chưa bao giờ có được trong những cơn ác mộng triền miên. Lần này, gã không dùng đến sức mạnh của ma, nhưng là lần cuối cùng gã điều khiến cảnh mộng, không phải vì ai khác, mà vì dệt một cảnh mộng áo cho chính mình. Một cảnh mộng mà gã từng tạo ra rất nhiều năm về trước. Lúc gã mới ra đòi.
Lúc ấy, đất trời còn thuở hồng hoang, núi sông hỗn độn, loài người lần đầu tiên ngửa mặt nhìn trời cao dưới ánh trăng. Lúc ấy, họ vẫn còn yếu ớt, còn khiếp nhược, phải nương tựa vào nhau mới dám ngẩng lên nhìn vũ trụ mênh mang vô tận. Lúc ấy, ánh mắt họ vẫn chưa ngạo mạn, chưa tham lam, chưa đạo đức giá, mà chỉ cỏ kính sợ, hoang mang đơn thuần. Vi thế giấc mộng của họ không có máu me chết chóc, mà trong trẻo như trăng, tràn đầy niềm vui thích, e dè và trang nghiêm thật sự. Hệt như ánh mắt Mộng ma lúc mới sinh.
Trên mình Mộng ma xuất hiện đường nứt, nó kéo dài ra, từng tấc từng tấc một, từ đôi cánh rộng, qua tấm áo đài màu đen, đến gương mặt hoàn hảo anh tuấn như tác phẩm điêu khắc của thiên thần.
Và từng tấc từng tấc một, tan thành tro bụi.
Tro bụi bay ngập trời, thu hất sức tàn nâng Long Mục lên, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất ướt đẫm những máu.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhợt nhạt của Long Mục rạng lên một nụ cười như trăng. Từ đây, sinh mệnh của gã lại một lần nữa thoát khỏi bóng tôi. Gã sẽ là một vị vua như truyền thuyết, dẫn dắt muôn vàn vệ binh, lập nên một sự nghiệp mà các thi nhân trên đời sẽ không tiếc lời ca ngợi.
Thái tử kinh ngạc theo dõi diễn biến, tấm tắc khen lạ. Nhưng đây dẫu sao cũng chỉ là một khúc hát đệm vào vở kịch, không thể nào đánh bại được Giản Bích Trân. Vì vậy, cũng không thể khiến hắn hứng thú được lâu.
- Còn ngươi…
Thái tử quay lại nhìn Lý Huyền, khuôn mặt nhăn nhúm vì thịnh nộ. Nguyệt cung đã lên trời cao, Thanh Lương khí sẽ nhuộm cung điện thành vầng trăng tròn vàng óng, chẳng còn hy vọng có ai đến cứu Lý Huyền. Lý Huyền ón lạnh, run rẩy hỏi:
- Ta… ta làm sao?
Thái tử chìa tay, thanh kiếm ngọc từ từ trượt qua làn da Lý Huyền, kiếm khí rờn rợn khiến toàn thân gã run lẩy bẩy.
- Ta nên làm gì với ngươi nhỉ? - Đôi mắt hẹp của thái tử giống hệt một cây rơi, cuốn chặt lấy Lý Huyền - Băm nhỏ ngươi đem làm bánh bao, hay dùng mười loại cực hình để từ từ giày vò ngươi?
Hắn vụt giơ tay, bóp cổ Lý Huyền:
- Ta hận ngươi đến chết đi được!
Lý Huyền gắng sức vùng vẫy. Thái tử như khắc tính của gã. Mà gã đang ở trong vùng bao phủ của Cửu Thiên Thanh Lương khí, nên mọi pháp bảo trên mình đều vô hiệu. Lý Huyền cảm thấy đầu óc càng lúc càng hỗn độn. Tay thái tử bóp mỗi lúc một chặt, hơi thở của Lý Huyền đã gần như đứt đoạn, người gã co giật.
Đột nhiên, keng một tiếng, thái tử loạng choạng giật lùi.
Cảm nhận được tín hiệu Lý Huyền sắp chết, Định Viễn đao bèn tự động nhảy ra. Thân đao dài thon lấp loáng ánh đỏ lửa trận, đây không phải kiếm thuật cũng không phải đạo pháp, nên Cửu Thiên Thanh Lương khí không khống chế được. Định Viễn hầu quyết không để Lý Huyền bị giết.
Sát khí bật ra, bắn vào thái tử.
Năm xưa, Định Viễn hầu một mình vào Tây Vực, dùng nghị lực và can đảm siêu phàm để hàng phục năm mươi quốc gia, việc đó mấy người làm nổi? Định Viễn đao hấp thụ tinh thần của Định Viễn hầu, thể hiện rõ tính kiên nghị quả cảm, lửa trận bời bời nuốt chửng mọi sức mạnh đố tới.
Lửa trận bùng cháy.
Sức mạnh của Định Viễn hầu có thể sánh ngang Long hoàng, khiến thái tử suýt trúng một nhát đao. Hắn vội lắc mình lướt ra sau, hai mắt gắn chặt vào lưỡi thép:
- Ngươi lại có một bảo bối thế này cơ à… Kẻ đủ sức khiến cả Ma Vân thư viện phải nháo nhào hỗn loạn, quả nhiên không chỉ là một tên nhóc lưu manh binh thường.
Xem ra thái tử cũng nắm được tương đối những chuyện xảy ra trong trường.
Cây quế rậm rạp ngả xuống mình Lý Huyền. Biết đã đến thời khắc quyết định sống chết, Lý Huyền không dám chần chù nữa, bèn hét lên:
- Thiên thư gia gia! Mau nghĩ cách đi!
Thiên thư thò đầu ra khỏi ngực áo gã, thở dài:
- Lần này ta bó tay rồi. Đã bảo ngươi từ lâu, đừng có gây chuyện, ngươi xem, kích động cả đối thủ của ta phải ra mặt rồi. Đang ở trong Cửu Thiên Thanh Lương khí, ngươi bảo ta giúp ngươi bằng cách nào đây?
Nó ho sù sụ, rồi buồn bã nhìn quanh:
- Thanh Lương nguyệt cung, lâu lắm không đến đây rồi.
Thái tử càng thêm kinh ngạc:
- Huyền Bệ thiên thư, ngươi lại có Huyền Bệ thiên thư nữa cơ à?
Lý Huyền tay cầm thanh đao, nghênh ngang cười nói:
- Huyên Bệ thiên thư đã là cái gì, ta còn có A La thần lôi kia!
Thiên thư phản kháng:
- Đừng đem nó ra so với ta.
Thái tử tựa hồ không nghe hai bên cãi nhau, cau mày ngẫm nghĩ:
- Long Định huyết hoa, Nê Lê bàn, Thanh Lương dược, Tuyết Thiên phong… Cửu Linh Ngự Ma kính, Lưỡng Tạng Thiên Phật châu, Tử Cực Tiêu Dao kiếm, Huyền Bệ thiên thư…
Đột nhiên, hắn cười ré lên, cười đến bò lăn bò càng ra đất. Hắn không buồn bận tấm áo gấm trên mình có thể lấn bẩn, khuôn mặt mình dính đất, hắn cũng không cần để tâm bộ dạng mình lố bịch, nực cười, hoạt kê ra sao. Cười chán ra rồi, hắn mới đứng dậy, xoè hai tay, ánh mắt ngước lên, mặt đầy vẻ sùng kính:
- Ngươi có tin là có ý trời không?
Lý Huyền hoàn toàn không hiểu ý thái tử, mà cũng không định tìm hiểu. Con người này nhìn kiêu gì cũng thấy nguy hiểm, và cung điện vàng óng này khiến gã cực kỳ khó chịu, tốt nhất là mau mau rời khỏi đây. Nhưng điều cần kíp nhất là phải cứu được Long Vi.
- Thả Long Vi ra, ta sẽ tha chết cho ngươi, nếu không… Đao này phóng hoả được đấy, nhìn thấy chưa? Rất ghê gớm đấy!
Vẻ mặt thái tử hơi thay đổi:
- Ngươi cũng muốn cứu Vi nhi?
Lý Huyền đáp:
- Việc đó ngươi khỏi bận tâm, mau thả cô ấy ra!
Thái tử cả cười:
- Tốt quá! Tuy ta đã hứa với Giản chủ không giết Vi nhi, nhưng nó đã bị tẩm mười thứ thuốc độc cực mạnh, ba mươi hai thứ thuốc mê, và năm loài côn trùng hiếm. Nếu ngươi muốn ta giải độc cho nó, thì phải hứa với ta một việc.
Lý Huyền ngó Long Vi, rồi lại nhìn thái tử:
- Nhiều độc thế cơ à? Ta không tin.
Thái tử trả lời bằng một cách rất dứt khoát. Hắn thò tay vào ngực áo, móc ra bảy tám mươi cái lọ, xanh xanh đỏ đó, có cái đựng bột, cái đụng huyết địch, còn có cái rành rành là côn trùng độc đang quằn quại trườn bò. Hắn lấy bằng ấy thứ trong lọ, dốc cả lên người Long Vi. Bột tan, huyết dịch thấm thấu, côn trùng chui vào.
Lý Huyền điếng người. Nụ cười trên mặt thái tử càng trở nên đáng sợ:
- Đừng chất vấn ta, cũng đừng mưu đồ chống đối ta… - Hắn gằn từng chữ - Bây giờ ngươi chỉ có một con đường là phục tùng, là làm theo lời ta mà thôi. Trước tiên, thả binh khí của ngươi xuống.
Lý Huyền đành tuân lệnh.
- Nuốt quả quế này!
Thái tử ngồi xổm xuống, vỗ vỗ má gã, cười nói:
- Thế này là ta yên tâm rồi… Quả quế đã sinh sôi, bao bọc Cửu Thiên Thanh Lương dược, bén rễ trong người ngươi. Dù là ai cũng không lấy nó ra được nữa - Nụ cười của hắn tràn ngập mãn nguyện vì thắng lợi - Bây giờ, đã đến lúc mang ngươi lên cực bắc, giao cho Long hoàng rồi.
Cùng với lời hắn, nguyệt cung khổng lồ từ từ chuyển hướng, bay về phía gió tuyết bắc cực.
Cảm nhận được tín hiệu Lý Huyền sắp chết, Định Viễn đao bèn tự động nhảy ra. Thân đao dài thon lấp loáng ánh đỏ lửa trận, đây không phải kiếm thuật cũng không phải đạo pháp, nên Cửu Thiên Thanh Lương khí không khống chế được. Định Viễn hầu quyết không để Lý Huyền bị giết.
Sát khí bật ra, bắn vào thái tử.
Năm xưa, Định Viễn hầu một mình vào Tây Vực, dùng nghị lực và can đảm siêu phàm để hàng phục năm mươi quốc gia, việc đó mấy người làm nổi? Định Viễn đao hấp thụ tinh thần của Định Viễn hầu, thể hiện rõ tính kiên nghị quả cảm, lửa trận bời bời nuốt chửng mọi sức mạnh đố tới.
Lửa trận bùng cháy.
Sức mạnh của Định Viễn hầu có thể sánh ngang Long hoàng, khiến thái tử suýt trúng một nhát đao. Hắn vội lắc mình lướt ra sau, hai mắt gắn chặt vào lưỡi thép:
- Ngươi lại có một bảo bối thế này cơ à… Kẻ đủ sức khiến cả Ma Vân thư viện phải nháo nhào hỗn loạn, quả nhiên không chỉ là một tên nhóc lưu manh binh thường.
Xem ra thái tử cũng nắm được tương đối những chuyện xảy ra trong trường.
Cây quế rậm rạp ngả xuống mình Lý Huyền. Biết đã đến thời khắc quyết định sống chết, Lý Huyền không dám chần chù nữa, bèn hét lên:
- Thiên thư gia gia! Mau nghĩ cách đi!
Thiên thư thò đầu ra khỏi ngực áo gã, thở dài:
- Lần này ta bó tay rồi. Đã bảo ngươi từ lâu, đừng có gây chuyện, ngươi xem, kích động cả đối thủ của ta phải ra mặt rồi. Đang ở trong Cửu Thiên Thanh Lương khí, ngươi bảo ta giúp ngươi bằng cách nào đây?
Nó ho sù sụ, rồi buồn bã nhìn quanh:
- Thanh Lương nguyệt cung, lâu lắm không đến đây rồi.
Thái tử càng thêm kinh ngạc:
- Huyền Bệ thiên thư, ngươi lại có Huyền Bệ thiên thư nữa cơ à?
Lý Huyền tay cầm thanh đao, nghênh ngang cười nói:
- Huyên Bệ thiên thư đã là cái gì, ta còn có A La thần lôi kia!
Thiên thư phản kháng:
- Đừng đem nó ra so với ta.
Thái tử tựa hồ không nghe hai bên cãi nhau, cau mày ngẫm nghĩ:
- Long Định huyết hoa, Nê Lê bàn, Thanh Lương dược, Tuyết Thiên phong… Cửu Linh Ngự Ma kính, Lưỡng Tạng Thiên Phật châu, Tử Cực Tiêu Dao kiếm, Huyền Bệ thiên thư…
HẾT
Thiên Vũ 3 - Mị Nguyệt Thiên Vũ 3 - Mị Nguyệt - Bộ Phi Yên Thiên Vũ 3 - Mị Nguyệt