Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vu Van Quyen
Upload bìa: Son Le
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
àn dư của một cơn bão nhiệt đới thổi qua Southport là mưa rơi suốt cả buổi chiều cho đến tận tối. Katie làm ca trưa, nhưng thời tiết khiến tiệm ăn không đông lắm nên Ivan cho cô về sớm. Cô đã mượn chiếc xe jeep và sau khi ngồi ở thư viện một giờ, cô trả xe về cửa hàng. Khi Alex chở cô về nhà, cô mời anh cùng các con chốc nữa qua ăn tối.
Suốt phần còn lại của buổi chiều, cô cứ thấy bồn chồn. Cô muốn tin đó là vì thời tiết, nhưng khi đứng bên cửa sổ, nhìn ra những cành cây oằn mình trong gió và từng màn mưa giăng, cô biết còn nhiều điều hơn thế tiềm ẩn trong cảm giác khó ở ấy: những ngày này mọi thứ trong cuộc đời cô chừng như quá hoàn hảo. Mối quan hệ của cô với Alex và những buổi chiều được ở bên bọn trẻ đã khỏa lấp một khoảng trống trong lòng vốn luôn tồn tại mà cô không hay, nhưng từ lâu cô đã học được rằng chẳng có thứ gì đẹp đẽ kéo dài mãi mãi. Niềm vui vụt trôi như ánh sao băng lướt giữa trời đêm, biến mất lúc nào không hay.
Lúc nãy ngồi trong thư viện, cô đã đọc trang báo mạng Boston Glob trên máy tính và tình cờ lướt qua cáo phó của bà Gladys Feldman. Cô biết bà Gladys ốm từ lâu, biết lời chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối của bà từ trước khi cô đi. Dù cô thường xuyên xem các cáo phó ở Boston, bản lược tả về cuộc đời bà và những người còn sống vẫn khiến cô xúc động không ngờ.
Cô không muốn lấy tấm căn cước từ tập hồ sơ nhà ông bà Feldman, thậm chí chưa từng nghĩ tới khả năng ấy cho tới khi Gladys lôi tập hồ sơ ra cho cô xem bản photo bằng trung học của Katie. Cô đã thấy giấy khai sinh và thẻ an sinh xã hội để bên cạnh tấm bằng photo ấy và nhận thấy cơ hội mà chúng mở ra. Lần sau đó sang nhà họ, cô xin phép vào nhà vệ sinh nhưng thay vào đó lại đi tới tủ hồ sơ. Sau đó, khi cùng họ ăn bánh việt quất trong bếp, cô có cảm giác như xấp giấy tờ đang bốc cháy trong túi mình. Một tuần sau, sau khi photo giấy khai sinh trong thư viện rồi gập lại vò vò cho nó có vẻ cũ kỹ, cô đặt nó vào lại tập hồ sơ. Lẽ ra cô cũng đã làm như thế với thẻ an sinh xã hội, nhưng cô không thể photo rõ nét tấm thẻ nên cô hy vọng rằng nếu họ để ý thấy nó biến mất, họ sẽ nghĩ nó đã thất lạc hoặc bị để nhầm đâu đó.
Cô tự nhắc mình rằng Kevin sẽ không bao giờ biết được những việc cô đã làm. Hắn không ưa ông bà Feldman mà họ cũng chẳng ưa gì hắn. Cô ngờ là họ biết hắn đánh cô. Cô thấy được điều đó trong mắt họ khi họ nhìn cô lao vội qua đường sang thăm họ, trong cách họ vờ như chưa bao giờ để ý thấy những vết thâm tím trên cánh tay cô, trong cách gương mặt họ cau lại mỗi khi cô nhắc tới Kevin. Cô muốn nghĩ rằng họ sẽ không giận nếu biết việc cô đã làm, rằng họ sẽ muốn cô lấy đi tấm căn cước, vì họ biết cô cần nó và họ muốn cô bỏ trốn.
Ở Dorchester chỉ có họ là những người cô thấy nhớ và cô tự hỏi ông Larry lúc này thế nào rồi. Họ là bạn của cô khi cô chẳng còn ai khác, và cô muốn nói với ông Larry rằng cô rất tiếc cho nỗi mất mát của ông. Cô muốn cùng ông khóc và nói về bà Gladys, muốn nói với ông rằng nhờ có họ mà giờ đây cô mới có cuộc sống tốt đẹp hơn. Cô muốn nói với ông rằng cô đã gặp được một người yêu thương cô, rằng lần đầu tiên sau bao năm trời cô đã có hạnh phúc.
Nhưng cô sẽ không làm điều gì như thế được. Thay vì thế, cô chỉ bước ra thềm và ngắm gió bão trút lá lìa cành qua làn nước mắt nhạt nhòa.
o O o
“Tối nay em lặng lẽ quá,” Alex nói. “Mọi ổn chứ?”
Cô đã làm món cá ngừ kho cho bữa tối và lúc này Alex đang giúp cô rửa đĩa. Bọn trẻ đang ngồi trong phòng khách, cả hai đứa đang chơi điện tử; cô có thể nghe thấy tiếng bíp bíp qua tiếng vòi nước chảy.
“Một người bạn của em vừa qua đời,” cô nói. Cô đưa cho anh một chiếc đĩa để lau khô. “Vẫn biết điều đó sẽ đến nhưng em cứ thấy buồn.”
“Đó lúc nào cũng là chuyện đáng buồn mà,” anh đồng ý. “Anh rất tiếc.” Anh biết mình không nên hỏi thêm vào chi tiết. Thay vì thế, anh chờ đợi xem may chăng cô muốn nói tiếp, nhưng cô rửa thêm một cái ly và đổi chủ đề.
“Anh nghĩ bão còn kéo dài bao lâu nữa?” cô hỏi.
“Không lâu đâu. Mà sao?”
“Em chỉ đang tự hỏi không biết lễ hội ngày mai có bị hoãn không. Hay liệu chuyến bay có bị hoãn không.”
Alex liếc nhìn ra cửa sổ. “Sẽ ổn cả thôi. Bão đã suy yếu rồi. Anh khá chắc cơn bão sắp tan hẳn bây giờ đây này.”
“Kịp thời quá nhỉ,” Katie nhận xét.
“Tất nhiên. Thiên nhiên không dám phá bĩnh lịch trình đâu ra đó của ủy ban tổ chức lễ hội đâu. Và cả với bà Joyce nữa.”
Cô mỉm cười. “Anh đi đón con gái bà Joyce mất bao lâu?”
“Có lẽ bốn năm tiếng gì đó. Raleigh không được thoải mái lắm ở nơi này.”
“Sao chị ấy không bay tới Wilmington? Hoặc thuê xe luôn?”
“Anh không biết. Anh không hỏi, nhưng nếu phải đoán thì anh nghĩ cô ấy muốn tiết kiệm một khoản tiền.
“Anh đang làm một việc tốt đấy, anh biết không. Giúp đỡ Joyce như thế ấy.”
Anh khẽ nhún vai, ý bảo đó chỉ là chuyện nhỏ. “Ngày mai em sẽ thấy rất vui cho xem.”
“Ở lễ hội hay với bọn trẻ cơ?”
“Cả hai. Và nếu em khéo léo vòi vĩnh, anh sẽ đãi em món kem rán giòn đấy.”
“Kem rán á? Nghe kinh quá.”
“Ngon lắm đấy.”
“Dưới này món gì cũng phải rán hay sao ấy nhỉ?”
“Chiên được món nào là người ta tìm ra cách để chiên hết, tin anh đi. Năm ngoái còn có một nhà hàng phục vụ món bơ rán cơ.”
Cô suýt nôn khan. “Anh đừng đùa.”
“Không hề. Nghe thì kinh thế, nhưng người ta phải xếp hàng lũ lượt để mua đấy. Rồi họ cũng sẽ nối đuôi nhau đau tim mất thôi.”
Cô rủa và tráng chiếc cốc cuối cùng rồi đưa cho anh. “Anh nghĩ bọn trẻ có thích bữa tối em làm không? Kristen không ăn mấy.”
“Con bé có bao giờ ăn nhiều đâu. Quan trọng hơn, anh thích bữa ăn này. Anh nghĩ nó ngon tuyệt.”
Cô lắc đầu. “Quan tâm tới bọn trẻ làm gì, phải không? Miễn anh thấy vui là được nhỉ?”
“Anh xin lỗi. Vốn anh là kẻ yêu mình thái quá mà.”
Cô lướt miếng bọt biển đẫm xà phòng trên một chiếc đĩa rồi tráng. “Em rất háo hức chờ đến lú được về nhà anh.”
“Tại sao?”
“Vì chúng ta toàn ở đây, không ở đó. Đừng hiểu lầm em - em hiểu đó là việc nên làm vì bọn trẻ.” Và vì Carly, cô nghĩ thêm, nhưng không đề cập tới chuyện đó. “Điều đó sẽ cho em cơ hội được thấy anh sống thế nào.”
Alex nhận chiếc đĩa. “Trước đây em tới đó rồi mà.”
“Phải, nhưng được có vài phút, mà mới chỉ trong bếp và phòng khách. Đã bao giờ em có cơ hội xem phòng ngủ của anh hay liếc qua tủ thuốc nhà anh đâu nào.”
“Em sẽ không làm thế đâu.” Alex vờ tức giận.
“Có cơ hội thì biết đâu em làm thế thật.”
Anh lau khô chiếc đĩa rồi đặt vào tủ bát. “Cứ thoải mái ở trong phòng ngủ của anh bao lâu tùy thích.”
Cô cười lớn. “Anh đúng là đàn ông.”
“Anh chỉ đang nói là anh không thấy phiền đâu. Và cứ thoải mái xem cả tủ thuốc nữa. Anh chẳng có gì bí mật cả.”
“Chính anh nói đấy nhé,” cô châm chọc. “Anh đang nói với một người mà mọi thứ đều là bí mật.”
“Không phải với anh.”
“Phải,” cô đồng ý, vẻ mặt nghiêm túc. “Không phải với anh.”
Cô rửa thêm hai chiếc đĩa nữa rồi đưa cho anh, cảm thấy nỗi thỏa mãn trào lên trong lòng khi quan sát anh lau khô đĩa rồi cất đi.
Anh
“Anh hỏi em một chuyện được không?” anh nói. “Anh không muốn em hiểu lầm, nhưng anh rất tò mò.”
“Cứ hỏi đi anh.”
Anh đưa cùi chỏ vào dưới dòng nước nhỏ giọt, chần chừ. “Anh đang tự hỏi không biết em đã nghĩ kỹ về những điều anh nói tuần trước hay chưa. Ở bãi đỗ xe, sau khi xem xiếc khỉ ấy?”
“Anh nói nhiều thứ mà,” cô thận trọng đáp.
“Em không nhớ à? Em nói với anh là Erin không thể kết hôn, nhưng anh bảo Katie thì được ấy?”
Katie thấy mình như hóa đá, chủ yếu vì giọng nói nghiêm túc của anh chứ không phải vì đoạn ký ức ấy. Cô biết chính xác chuyện này sắp dẫn đến đâu. “Em nhớ,” cô gắng dịu giọng. “Em nghĩ em đã nói là phải gặp người phù họp mới được.”
Nghe cô nói vậy, môi anh bặm lại, như thể anh đang cân nhắc xem liệu có nên nói tiếp hay không. “Anh chỉ muốn biết em đã nghĩ tới điều ấy hay chưa. Ý là, chuyện một ngày nào đó chúng mình sẽ kết hôn ấy.”
Cô bắt đầu rửa đồ bạc, nước vẫn còn ấm. “Anh phải cầu hôn trước đã chứ.”
“Nhưng anh cầu hôn rồi thì sao?”
Thấy một cái nĩa, cô liền cọ. “Em nghĩ em sẽ nói với anh là em yêu anh.”
“Em sẽ đồng ý chứ?”
Cô khựng lại. “Em không muốn kết hôn lần nữa.”
“Em không muốn, hay em không nghĩ mình có thể?”
“Thế có gì khác nhau chứ?” vẻ mặt cô vẫn bướng bỉnh, khó dò. “Anh biết em vẫn đang là người có chồng mà. Kết hôn với hai người cùng lúc là bất hợp pháp.”
“Em không còn là Erin nữa. Giờ em là Katie. Như chính em đã chỉ ra, bằng lái xe của em thể hiện điều đó kia mà.”
“Nhưng em cũng đâu phải Katie!” cô cáu lên rồi quay sang nhìn anh. “Anh không hiểu điều đó à? Em đã ăn trộm cái tên ấy từ những người em yêu mến! Những người đã tin tưởng em.” Cô nhìn anh chằm chằm, cảm thấy nỗi căng thẳng mới đây lại trào dâng, nó gợi lại cảm xúc mãnh liệt còn nguyên về sự tử tế và lòng trắc ẩn của Gladys, về cuộc chạy trốn và những năm tháng ác mộng chung sống với Kevin. “Sao anh không thể cứ hạnh phúc với cách mọi thứ đang diễn ra? Sao anh cứ phải ép em quá thể để làm con người mà anh mong muốn chứ không phải chính con người em?”
Anh nao núng. “Anh yêu chính con người em mà.”
“Nhưng anh kèm theo điều kiện!”
“Anh không như thế!”
“Có đấy!” cô khăng khăng. Cô biết mình đang lớn tiếng quá nhưng dường như không thể hãm lại được. “Anh có tiêu chuẩn về những điều anh mong muốn trong cuộc sống và cố bắt em phù hợp với nó.”
“Không phải vậy,” Alex phản đối. “Anh chỉ hỏi em một câu thôi mà.”
“Nhưng anh muốn một câu trả lời cụ thể! Anh muốn câu trả lời chuẩn mực, và nếu không có được nó, anh sẽ cố thuyết phục em. Rằng em nên làm điều anh muốn! Rằng em nên làm mọi thứ anh muốn!”
Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên Alex nheo mắt nhìn cô. “Đừng làm thế này,” anh nói.
“Làm gì chứ? Nói thật à? Nói cho anh nghe em cảm thấy thế nào ư? Sao nào? Anh định làm gì? Đánh em chắc? Đánh đi.”
Anh vô thức lùi lại như thể sợ cô sẽ tát anh. Cô biết mình đã nói trúng tim đen của anh nổi giận, Alex đặt chiếc khăn lau bát lên quầy rồi lùi lại một bước. “Anh không biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu, nhưng anh xin lỗi vì đã gợi nó ra. Anh không định áp đặt hay cố thuyết phục em điều gì cả. Anh chỉ cố trò chuyện thôi.”
Anh ngừng lại, chờ xem cô có nói gì không, nhưng cô im lặng. Anh lắc đầu, dợm bước ra khỏi bếp rồi chợt dừng lại. “Cảm ơn em về bữa tối,” anh nói khẽ.
Trong phòng khách, cô nghe anh nói vói bọn trẻ là đã khuya rồi, nghe tiếng cửa trước mở đánh cạch. Anh khẽ khép cửa lại phía sau và căn nhà đột nhiên im lặng, để cô lại một mình với bộn bề suy nghĩ.
Thiên đường bình yên Thiên đường bình yên - Nicholas Sparks Thiên đường bình yên