Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2021-08-28 15:43:54 +0700
Chương 30: Jimmy Vào Cuộc
“T
hưa bà, Jimmy Bean vừa tới ạ. Cậu ấy muốn gặp bà.” Nancy đứng ở cửa, báo với bà chủ.
“Gặp tôi ư?” Dì Polly ngạc nhiên thốt lên: “Tôi tưởng cậu ta muốn gặp Pollyanna chứ! Cậu ta có thể trò chuyện với Pollyanna dăm mười phút.”
“Thưa bà, cháu cũng đã nói với Jimmy như thế, nhưng cậu ấy cứ khăng khăng muốn gặp bà.”
“Được rồi, tôi xuống ngay đây.” Bà Polly chậm rãi đứng dậy khỏi ghế.
Bà thấy Jimmy đang đợi mình ở phòng khách. Mặt cậu ửng đỏ, đôi mắt to tròn thành thực, dường như sắp bày tỏ điều gì quan trọng lắm. Cậu nói ngay: “Thưa... thưa bác, những điều cháu sắp nói đây có thể sẽ rất kinh khủng và khiến bác không muốn nghe, nhưng cháu vẫn phải nói vì lợi ích của Pollyanna. Vì bạn ấy, dù có phải bước trên than hồng, hay... hay là đứng trước bác thế này, cháu cũng làm. Nếu bác là cháu, bác cũng sẽ làm như vậy khi biết Pollyanna vẫn còn cơ hội đi lại được như trước! Vì thế, cháu mới vội tới gặp bác để nói rằng, nếu chỉ vì những thứ trừu tượng vớ vẩn như lòng kiêu hãnh hay quy... ờ... quy ước gì đó, thì đôi chân của Pollyanna còn đáng giá hơn gấp nhiều lần ạ, nếu bác hiểu điều ấy, bác sẽ mời bác sĩ Chilton đến khám...”
“Cháu bảo sao?” Nét mặt dì Polly chuyển từ kinh ngạc sang phẫn nộ.
Nhìn vẻ mặt giận dữ của bà, Jimmy thất vọng nói: “Cháu nghĩ bác sĩ Chilton có thể chữa lành đôi chân cho Pollyanna, ngờ đâu chuyện đó lại làm bác bực mình như vậy.”
“Jimmy, từ đâu cháu lại có ý nghĩ ấy? Cháu kể đầu đuôi cho ta nghe, ta chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.”
Trước lời yêu cầu của Dì Polly, Jimmy đã kể lại sự việc một cách rõ ràng mạch lạc:
“Hôm nay, bác sĩ Chilton tới thăm cha nuôi cháu. Hai người đã chuyện trò ở phòng đọc sách trong khi cửa sổ vẫn để mở. Ngoài cửa sổ là vườn hoa. Bác vẫn nghe cháu nói, phải không ạ?”
“Ta vẫn đang nghe.” Giọng Dì Polly có phần mệt mỏi.
“Trong khi đang nhổ cỏ dại mọc len lỏi giữa các luống hoa, cháu đã nghe được cuộc trò chuyện giữa bác sĩ Chilton và cha cháu.”
“Jimmy, sao cháu lại nghe lỏm chuyện của người lớn?”
“Cháu không lén lút nghe lỏm đâu bác ạ. Cháu chỉ vô tình nghe được trong lúc đang làm việc thôi.” Jimmy vừa nói, vừa hất mạnh đầu phản đối. “Cháu cảm thấy vui vì đã tình cờ nghe được câu chuyện. Cháu xin nhấn mạnh để bác rõ: Bác sĩ Chilton có khả năng giúp Pollyanna đi lại được.”
“Cháu nói sao?” Dì Polly cúi người về phía trước. Bà bắt đầu quan tâm đến những lời Jimmy nói.
“Thưa bác, bác sĩ Chilton quen biết một vị bác sĩ có thể chữa trị đôi chân cho Pollyanna. Song, trước tiên, bác sĩ Chilton cần tận mắt xem xét bệnh tình của bạn ấy đã. Bác ấy nóng lòng muốn gặp Pollyanna nhưng chỉ lo bác không đồng ý. Bác ấy nói với cha cháu như vậy bác ạ.”
Mặt Dì Polly đỏ bừng. Bà nói đứt quãng: “Đương nhiên là ta... ta... không đồng ý. Ta có biết chuyện ấy đâu.” Bà xiết chặt những ngón tay một cách bất lực.
Jimmy nói, giọng hăm hở: “Đó là lí do cháu tới đây thông báo để bác được biết. Bác sĩ Chilton và cha cháu đã nhắc đến những lí do khiến bác không muốn mời bác ấy tới chữa trị đôi chân cho Pollyanna. Nhưng cháu chưa thật hiểu. Bác đã nói như vậy với bác sĩ Warren ở thành phố và mời ông đến điều trị. Vì lòng tự trọng, bác sĩ Chilton sẽ không đến nếu bác chưa đồng ý. Bác sĩ và cha cháu đang mong một người có thể làm bác thay đổi ý kiến. Lúc đó cháu đã nhủ thầm: “Mình sẽ gặp bác Polly và cố nói sao để bác ấy đồng ý mời bác sĩ Chilton tới khám và chữa bệnh cho Pollyanna.” Vậy là cháu tới gặp bác. Bác có hiểu ý cháu không ạ?”
“Ta hiểu, nhưng Jimmy này, ta muốn cháu nói cụ thể hơn về vị bác sĩ mà bác Chilton đã quen biết. Họ thuộc chuyên khoa nào? Liệu bác có tin tưởng họ được không? Họ sẽ giúp Pollyanna đi lại được bình thường sao?” Dì Polly bồn chồn, giọng như cầu khẩn.
“Cháu không biết bác ạ. Bác sĩ Chilton không nói cụ thể. Vị bác sĩ ấy đã từng chữa khỏi cho một trường hợp rất giống với Pollyanna. Bác Chilton dường như rất tin tưởng vào tay nghề của vị bác sĩ ấy. Bác đồng ý để bác sĩ Chilton tới điều trị đôi chân cho Pollyanna bác nhé? Giờ thì bác đã hiểu mọi chuyện rồi mà, phải không ạ?”
Dì Polly đưa mắt nhìn khắp phòng. Dường như mọi sức lực đang rời bà mà đi. Jimmy lo lắng quan sát bà. Cậu tưởng chừng như bà sắp khóc đến nơi. Nhưng bà không khóc. Bà nói, giọng đứt quãng: “Được... ta đồng ý... để bác sĩ Chilton... tới chữa trị đôi chân cho Pollyanna. Jimmy, hãy mau thông báo lại cho bác sĩ Chilton. Ta phải lên lầu bàn bạc với bác sĩ Warren.”
Gặp bà ở sảnh, bác sĩ Warren ngạc nhiên nhận thấy vẻ bối rối hiện trên mặt dì Polly. Bà thở không ra hơi: “Thưa bác sĩ, đã có lần bác sĩ muốn tham khảo ý kiến bác sĩ Chilton qua điện thoại, nhưng tôi không đồng ý. Nay tôi đã nghĩ lại và rất mong bác sĩ gọi điện gặp bác sĩ Chilton. Bác sĩ sẽ gọi cho ông ấy ngay bây giờ chứ?”