Số lần đọc/download: 1470 / 51
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 31: Đường Lam Tiểu Thư
S
ưu Tầm by conem_bendoianh
Hông y thiếu nữ hừ lạnh một tiêng:
- Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta là ngươi không biết, có người đã từng thấy hắn ra vào trong Di Tình Viện này!
Trong lòng Kha Vân Tiên chợt rung động, Đường A Ngưu mà nàng tìm chẳng lẽ là Đường Tiểu Đông?
- Đường Tam tiểu thư, A Ngưu ở trên lầu!
Thanh âm mềm mại đáng yêu của Lôi Mị đột nhiên truyền đến, mang theo trạng thái gần như là mệt mỏi kiệt sức.
Đường Tam tiểu thư hung hăng trừng mắt liếc nhìn Kha Vân Tiên, hai vai khẽ động, thân hình lay động, nàng gạt mấy người ra, phăm phăm chạy lên lầu mở cánh cửa nhẩy vào bên trong.
Bên trong phòng, toàn thân Đường Tiểu Đông đỏ như máu nằm bất động trên giường, cơ thể co giật, toàn thân tựa hồ đã mất tri giác.
Lôi Mị ngồi ngay ngắn trên giường, mặt tái xanh không còn chút huyết sắc, mồ hôi trên trán túa ra từng hạt to như hạt ngô, hơi thở gấp gáp tựa hồ như vô cùng mệt mỏi.
- Thì ra là ngươi...
Đôi mắt linh động Đường tiểu thư nhìn khắp lượt gian phòng, cuối cùng nhìn về phía Đường Tiểu Đông, ánh mắt khẽ biến đổi, mày liễu cong cong khẽ nhíu.
- Tịch dương túy?
- Hắn chính là Đường A Ngưu.
Lôi Mị hổn hển gật đầu, lui về một góc tường khoanh chân ngồi xuống hành công, để khôi phục lại nguyên lực đã hao tổn.
Nàng đã lấy chân khí của mình để ép chất độc của tịch dương túy ra ngoài, hiện tại chân khí gần như đã tiêu thoát hết, có Đường tam tiểu thư ở đây nàng mới yên tâm được một chút.
Đường Môn có một thứ gọi là thiên la hoàn dương đan có thể giải được bách độc, tịch dương túy này lấy từ xích nhãn thiềm bào chế ra thành độc dược cực mạnh, nhất thời thì chưa lấy đi tính mạng, nhưng người bị trúng độc sẽ rất đau khỏ, nếu như tự ý giải độc, thì sẽ làm đứt gân mạch mà chết.
Đường tam tiểu thư lấy ra một bình sứ nhỏ, đỏ ra năm viên dược hoàn trong suốt như ngọc, kẽ ấn miệng của Đường Tiểu Đông ra, nhét dược hoàn vào trong miệng.
Sau khi phục qua giải dược, Đường Tiểu Đông mới nặng nề ngủ say, những vết xuất huyết trên da cũng từ từ biến mất, sự co cứng trên cơ thể cũng đã giảm dần, rõ ràng là không còn thấy khổ sở nữa.
Với vẻ mặt lo lắng không yên, Kha Vân Tiên lo lắng hỏi:
- Đường tam tiểu thư, giải dược... Có hiệu quả không?
Đường tam tiểu thư hừ một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Loại độc cỏn con này, bản cô nương không để vào trong mắt.
Làn thu ba của nàng trừng trưng nhìn vào Kha Vân Tiên.
- Đường A Ngưu ở chỗ này, ngươi dám nói là không biết?
Lội Mi mở mắt, thấy thế nói:
- Tam tiểu thư, người trách oan nàng ta rồi, A Ngưu thay đổi tên họ, gọi là Tiểu Đông, không ai biết, được rồi, tam tiểu thư nên gọi hắn là biểu ca mới đúng.
Đường tam tiểu thư cười như không cười, mặt ửng đỏ, đôi mắt trong vắt liếc Lôi Mị hỏi:
- Hắn... Ngươi như thế nào mà lại ở lại chỗ này.
Lôi Mị bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Ta vốn tưởng rằng hắn muốn bước chân vào giang hồ, thích đi du lịch bốn phương, ai ngờ hắn lại nghiện buôn bán mới khổ...
- A...
Đường tam tiêu thư nhất thời ngưng trệ, ngây người một lát rồi mới nói:
- Cái sinh ý này chẳng tốt lành gì, sao cứ phải là chọn lấy...
Lôi Mị lắc đầu cười khổ, nàng cũng không hiểu rõ nguyên nhân Đường Tiểu Đông chọn thanh lâu làm nơi lập nghiệp?
Thục Trung Đường Môn uy chấn giang hồ, mặc dù Đường Tiểu Đông không tính là đệ tử chân truyền, nhưng cũng xem là một phần tử của Đường Môn, truyện này truyền gia ngoài có phần làm hỏng thanh danh của Đường Môn?
Sắc mặt khẽ biến, làm thu ba chăm chăm nhìn về phía Đường tam tiểu thư.
- Ngươi không phải là đến thanh lý môn hộ?
Đường tam tiểu thư lắc đầu, giọng gấp gáp nói:
- Không phải ta... Ta vì muốn sớm báo cho mọi người, tam thúc đã rời khỏi Đường Môn, tối ngày mai sẽ tìm tới đây...
- A...
Lôi Mị tái nhợt, rất cố gắng mới nhếch miệng lên một chút.
Kha Vân Tiên đã yên tĩnh lại, nghe thế vừa mừng vừa lo, mừng Đường Tiểu Đông là đệ tử của Thục Trung Đường Môn, lo Đường Môn vốn là một danh gia vọng tộc, làm sao có thể tiếp nhận nàng? Một phần nữa là lo cho Đường Tiểu Đông, nghe thấy hai nàng nói chuyện thì biết tam thúc vì Đường Tiểu Đông mà đến, rõ ràng là bất lợi cho hắn.
Theo những biểu tình của hai nàng, thì có thể nhận ra được, tam thúc là một nhân vật lợi hại.
- Cái này... Cái này phải làm sao đây?
Nàng xoa xoa tay, đôi mắt tội nghiệp nhìn hai nàng, mong chờ hai người có thể nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.
- Trốn!
Sắc mặt Lôi Mị tái nhợt hấp tấp đứng lên, định ôm Tiểu Đông đang còn ngủ say, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gõ cửa dồn dập, cả ba đều hoảng hốt nhảy dựng lên.
- Nhanh như vậy sao?
Lôi Mị thất thanh hô.
- Mở cửa, mở cửa, mở cửa nhanh!
Tiếng động dưới lầu càng lúc càng lớn, Lôi Mị cùng Đường tam tiểu thư thở phào nhẽ nhóm, Đường tam thúc đi lại như gió, hành tung quỷ dị, tuyệt không lớn tiếng như thế.
- Chuyện gì đang xảy ra?
Lôi Mị quay về phía Kha Vân Tiên nói:
- Ngươi đi xem xem có chuyện gì đang xảy ra, tam tiểu thư thay ta làm hộ pháp cho hắn.
Dứt lời, tay nàng ấn vào mấy huyệt trên người của Đường Tiểu Đông, vực hắn ngồi dạy, hữu chưởng đánh vào hậu tâm của hắn, vận chuyển khí một lần nữa.
Một âm thanh vội vã bước lên lầu, Đường tam tiểu thư không nhanh không chậm lấy ra ám khí, sẵn sàng chờ đợi.
Trông thấy hàng loạt người lạ xuất hiện, nàng khẽ kêu lên một tiếng:
- Dừng lại!
Mấy tên gấp gáp vừa chạy lên lầu là hộ vệ của Đồng Cương, nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, bộ dạng khẩn chương, khẳng định có đại sự gì đó đã xảy ra.
- Tránh gia, đừng có cản trở lão gia làm việc!
Đồng Cương rống lên một tiếng, ai nghe cũng có thể nhận thấy lời nói xuất phát từ tâm lý tràn ngập vẻ lo lắng bất an.
Tể tướng đại nhân quyền khuynh một nước, mà hắn trong phủ thừa tướng được coi như tâm phúc, chính vì vậy các quan lớn nhỏ trong triều đều phải nể mặt hắn vài ba phần, hết lần này tới lần khác bị thiếu nữ mặc hồng y cản đường, không cho lên trên.
Tiểu cô nương cười cười vô cùng ngọt ngào xinh đẹp, vô cùng động lòng người, nhưng vẫn còn có ba phần hung dữ, đúng là loại hình mà Đồng Cương yêu thích, nếu bình thường sẽ giỡn với nàng một phen, nhưng giờ không lấy đâu ra nửa điểm tâm tình.
- Cút đi!
Trong lòng Đổng Cương tựa như lửa đốt nên không kiêng kị gì, chửi đổng lên một tiếng, liên tục bước hai bước, mắt trợn tròn, bàn tay thô kệch, định cho nàng một cái bạt tai.
Ánh mắt di chuyển về phía tay phải của nàng ta, mặt mũi biến chuyển, hoàng hốt chạy xuống dưới lầu, bọn thủ hạ yểm hộ phía sau.