Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Chương 31
Emily muốn viết nhiều nữa vào cuốn sổ tay của mình, nhưng không thể. Mỗi khi cô định viết gì đó, nước mắt lại chực rơi xuống và cô phải ngăn lại.
Đột nhiên, cô nhớ lại những ngày tháng đen tối, ngay sau khi mẹ cô chết. Quay lại lúc thế giới chẳng có ý nghĩa gì và tất cả những gì cô biết chỉ là nỗi đau. Cô không thể ăn uống gì, không thể ngủ và không thể làm được bất cứ việc gì.
Thần Neptune đã nói với cô rằng Pegasus thực sự không chết. Nếu họ tìm và phá hủy được vũ khí đó, nó sẽ đang ở Xanadu đợi cô quay trở về. Nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng họ sẽ tìm được nó. Minerva đã nói rõ trong báo cáo của mình như vậy rồi.
Dù biết rằng cô có thể gặp lại nó trong tương lai thì cũng không thể ngăn được nỗi đau thương của cô trong hiện tại.
Emily sử dụng năng lượng của mình để châm lửa cho lễ hỏa táng của Pegasus. Joel đứng bên nắm lấy tay cô. Đặc vụ B đứng phía bên kia Emily. Anh ta đứng yên và im lặng trong lễ tang ngắn gọn, với cánh tay đặt lên vai cô.
Hầu hết mọi người trong khu trại lớn đều biết con tuấn mã có cánh già nua đã từng sống cùng Emily và là người bạn đồng hành trung thành của cô. Chỉ một ít người biết được nó thực sự là ai và nó có ý nghĩa như thế nào đối với người xứ Olympus. Đó chính là những người tham gia lễ hỏa táng.
Stella, Seren và Jasmine đứng phía sau cùng thần Vulcan. Khi Ngọn lửa cháy rụi thành tro, thần Vulcan bước tới và múc một ít tro lên. Nói câu gì đó xong, thần và ba người phụ tá của mình lặng lẽ rời khỏi và quay về xưởng rèn.
Sau một đêm dài không ngủ, Emily đứng dậy và bước ra khỏi căn lều. Cô cần thời gian ở một mình. Nhưng Mike, không bao giờ vâng lời khi Emily bảo nó ở lại. Thế là, dù thích hay không, con chó vẫn ở bên cạnh cô.
Khu lều trại vẫn được đặt ở trên cánh đồng đẹp đẽ đó. Không có dấu hiệu nào của bọn Titan Ảo ảnh dù thỉnh thoảng chúng cũng quanh quẩn ở đó. Emily đã học được cách “cảm nhận” khi bọn Titan Ảo ảnh đến gần và cô biết lúc này là an toàn.
Cô và Mike đi dạo dọc một con suối nhỏ xinh đẹp. Mặt trời trên cao đang chiếu rực rỡ. Xung quanh, chim chóc hót véo von trên cành và những con bướm to bằng chiếc xe ô tô mà cô đã luôn yêu mến khi ở Olympus đang bay rập rờn từ bông hoa khổng lồ này sang bông khác.
Thời tiết hôm nay thật tuyệt vời. Nhưng với Emily, nó chẳng có ý nghĩa gì hết. Cô cảm thấy mất mát và đơn độc khi không có Pegagus ở bên cạnh. “Ta rất tiếc, Emily. Ta biết em và Pegasus có ý nghĩa như thế nào đối với nhau.”
“Riza!” Emily gọi, bất ngờ trước sự trở lại đột ngột của cô ấy. “Chị đã ở đâu vậy?”
“Nơi mà ta vẫn luôn ở, bé con ạ. Tận sâu bên trong em.”
“Nhưng tại sao chị đã không nói gì vậy? Em đã gọi chị nhưng chị im lặng. Chúng ta đã trải qua rất nhiều thứ. Em đã thực sự cần đến sự giúp đỡ của chị.”
“Em không cần ta giúp, Emily ạ, thực sự không cần. Em đã làm rất tốt trước khi ta biết đến em. Cho đến tận lúc này, em vẫn luôn làm tốt mà.”
“Nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy? Chị đã đi đâu thế?”
“Ta chưa bao giờ rời đi cả. Nhưng khi em nhận được tri thức của người Xan và Joel chạm vào chúng ta, lượng thông tin đó quá lớn và nó đã giết chết cậu ấy. Ta đã làm tất cả mọi thứ có thể để bảo vệ cậu ấy, nhưng nó khiến ta suy yếu đi rất nhiều.”
“Chị đã cứu mạng cậu ấy sao?”
“Sao ta lại có thể không làm vậy chứ?” Riza hỏi. “Cậu ấy là Joel của chúng ta mà. Nhưng sau đó, ta quá yếu để có thể nói chuyện với em. Quá yếu để cảnh báo em đừng làm một số việc.”
“Làm gì cơ?” Emily hỏi. “Ý chị là việc quay trở lại đây sao?”
“Đúng,” Rizza đáp. “Việc đó quá nguy hiểm để thử. Em đang chơi trò chạy đua với thời gian đấy Emily ạ. Ngay cả người Xan cũng sẽ không làm vậy. Không thể lường trước hết được những tổn hại có thể gây ra cho tương lai khi em hiện diện ở đây trong quá khứ.”
“Nó không thể tệ hơn những gì đã xảy ra đối với Olympus và có thể cả Trái đất nữa. Đó là trò mạo hiểm mà em buộc phải thử.”
“Ta biết,” Riza nói. “Ta cũng biết rằng em còn trẻ và cần phải phạm sai lầm. Vì thế ta giữ im lặng để cho em làm những gì em thấy phải làm. Nhưng khi Pegasus chết, một phần trong em cũng đã chết cùng với nó. Em phải lấy phần đó lại nếu em muốn thành công trong trận chiến này.”
“Chị biết kế hoạch của chúng ta sao?”
“Đúng,” Riza đáp. “Và ta đã nhận ra rằng em đúng. Ta tin số phận đã sắp đặt để em trở thành một phần của cuộc chiến tranh này. Nhưng điều đó không làm mất đi những nguy hiểm mà em đặt ra cho tương lai nếu em không thực sự cẩn trọng. Em phải đến Tartarus để giải thoát cho những Người Khồng lồ Trăm tay. Sau đó, em sẽ đến Titus để phá hủy thứ vũ khí đó. Nhưng hãy chú ý lời cảnh báo của ta, Emily ạ. Bên trong em có năng lượng để giết chết người quyền lực nhất trong các Titan. Điều đó không bao giờ được xảy ra. Em có thể tiêu diệt toàn bộ bọn Titan Ảo ảnh mà em gặp. Nhưng nếu em giết một Titan thực sự, em sẽ xoay chuyển tương lai đấy.”
“Em sẽ cẩn thận mà,” Emily khẽ nói. Cô ngồi xuống đám cỏ mọc cao. Mike ngồi bên cô, hổn hển một cách vui vẻ. Nó đặt bàn chân lên tay cô, đòi được vỗ về. Emily vuốt vuốt bộ lông ấm áp và áp mặt vào người nó. “Em chỉ cần một chút thời gian trước khi lên đường thôi.”
“Thời gian là một thứ mà em không có,” Riza nhắc nhở. “Em đã biết điều này, nhưng niềm tiếc thương của em dành cho Pegasus đã khiến em mù quáng không nhớ ra. Vũ khí đó sắp được hoàn thành rồi. Các Titan sẽ sử dụng nó để chống lại người xứ Olympus ngay khi nó sẵn sàng. Mọi người ở đây sẽ chết nếu em không ngăn chặn nó ngay bây giờ. Sẽ không có tương lai nào để bảo vệ nữa cả.”
Những lời nói của Riza như lưỡi dao cắt xuyên qua sự đau thương của cô. Họ đang gặp nguy hiểm chết người mà cô thì lại đang lãng phí thời gian quý giá. Thần Jupiter đã nói rằng cô nên dành đủ thời gian để hồi phục lại nếu cần. Nhưng đó là thứ mà họ không thể lãng phí.
Emily đứng lên, lúc này đầy quyết tâm. “Hãy nói đi, Riza. Nếu việc này thành công và nếu em phá hủy được vũ khí đó, nó sẽ sắp đặt lại thời gian chứ? Lúc đầu em đã chắc đây là việc đúng đắn phải làm. Nhưng giờ em không biết nữa. Chị có thể nói cho em biết rằng: nếu em phá hủy được vũ khí đó thì Pegasus và Paelen sẽ đợi chúng ta ở Xanadu nhưng chưa từng có chuyện gì xảy ra không?”
“Có, bé con ạ,” Riza khẳng định. “Nếu em thành công, thời gian sẽ quay trở lại như trước khi chiếc hộp vàng được mở ra. Tất cả những gì em đã mất sẽ được hồi sinh - trong đó có cả Pegasus và Paelen. Nhưng hãy nhớ điều này. Sẽ phải trả giá đấy.”
Tim Emily nhảy dựng lên. “Để đưa được Pegasus và Paelen trở lại, em sẽ chấp nhận mọi giá!”
Emily quay trở lại lều để thay đổi quần áo. Nỗi đau thương giờ đã được thế chỗ bởi sự quyết tâm sắt đá. Không điều gì có thể ngăn cản được cô đưa Pegasus quay trở về.
Cô tìm Joel và đặc vụ B để báo cho họ biết sự trở lại ở Riza. “Chúng ta phải lên đường ngay bây giờ,” cô kiên quyết nói. “Chúng ta kết thúc việc này sớm bao nhiêu thì chúng ta có thể quay về Xanadu sớm bấy nhiêu.”
Họ thấy Bộ ba Quyền lực đang nói chuyện với thần Venus và Minerva, đưa ra những chi tiết khả quan hơn nữa cho bước tiếp theo trong cuộc chiến tranh này.
Sinh lực vừa lấy lại của Emily lan nhanh như trận cháy rừng. Thần Jupiter ghé đến khu doanh trại rộng lớn và tự nâng mình lên không trung để tất cả người dân Olympus đang tập trung bên dưới đều có thể nghe thấy.
“Thần dân của ta,” thần gọi to, “giờ là lúc chúng ta phải hành động. Bọn Titan Ảo ảnh đang tăng thêm quân ở Trái đất. Chúng ta phải quay trở lại Delphi và giao chiến một trận với các Titan. Chúng ta sẽ cho họ thấy một lần và mãi mãi rằng chúng ra sẽ không khoan nhượng trước sự tấn công của họ trên Olympus và Trái đất. Họ sẽ phải nếm trải sức quyền lực mới trên những thanh kiếm lửa của chúng ta. Họ sẽ phải cảm nhận được sức mạnh và quyết tâm của chúng ta. Đã đến lúc Sat- urn phải rút lui. Hãy mang theo vũ khí và chuẩn bị cho cuộc chiến. Chúng ta sẽ lên đường vào lúc hoàng hôn!”
Đám đông la hét và hô vang tên của thần Jupiter.
Emily và Joel nhìn nhau. “Delphi ư - nó không phải ở Hy Lạp phải không?” Joel hỏi.
Đặc vụ B đang quan sát đám đông. “Có điều gì đó không đúng ở đây.” Anh ta lắc đầu.
“Làm sao anh biết?” Joel hỏi.
“Tôi có thể cảm thấy điều đó,” anh ta nói lấp lửng. “Có lẽ thần Neptune có thể nói cho chúng ta rõ.”
Họ đi qua đám đông chen chúc cho đến khi gặp được thần Neptune, thần đang say sưa nói chuyện với Chiron.
“Thần Neptune, thần Jupiter đang nói về chuyện gì vậy?” Emily khẽ hỏi. “Chúng ta cần đến Tartarus chứ không phải Delphi.”
Hai vị thần xứ Olympus nhìn ngó xung quanh để chắc chắn rằng không có ai khác gần đó nghe được. “Đã có lúc chúng ta nghi ngờ,” thần Neptune thì thầm, “nhưng giờ thì chắc chắn rồi. Những tên gián điệp của Titan đang sống trong khu doanh trại này của chúng ta.”
“Làm sao các ông chắc chắn điều đó?” Đặc vụ B hỏi. “Ai đó đã bị tra hỏi sao?”
Chiron lắc đầu. “Không. Điều đó sẽ làm sáng tỏ những nghi ngờ của chúng ta. Nhưng bản thân cậu cũng là một chiến binh, cậu chắc phải nhận ra rằng đã quá lâu chúng không động chạm gì đến chúng ta cả. Emily thu hút các Titan và bọn Titan Ảo ảnh đến bất cứ chỗ nào con bé đến. Thế nhưng, sau suốt quãng thời gian ở đây, chúng ta không hề bị quẫy nhiễu một lần nào cả.”
Đặc vụ B gật đầu. “Tôi cũng đang suy nghĩ điều đó. Saturn biết về sự nguy hiểm mà Emily có thể gây ra cho ông ta và người của mình. Ông ta cũng biết về thanh kiếm lửa. Ông ta đang chơi đùa với thời gian trong khi đó chúng ta hoàn thiện vũ khí.”
“Chính xác,” thần Neptune xác nhận. “Vì thế tất cả chúng ta sẽ hướng về Trái đất. Trong khi hầu hết các chiến binh của chúng ta thu hút các Titan Ảo ảnh ở Delphi, một số thì bí mật lẻn ra ngoài và đến thẳng Tartarus rồi tiếp theo là Titus.
Chúng ta sẽ giành chiến thắng trong cuộc chiến này bằng chiến thuật đánh lén chứ không phải những trận đấu công khai.”
“Kế hoạch hay lắm,” đặc vụ B tán hành. Anh ta quay sang chỗ Emily và Joel. “Thời khắc đã đến rồi. Bằng cách này hay cách khác, số phận của chúng ta sẽ được định đoạt vào đêm nay.”