Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Chương 30
ames đã từng chịu đau đớn, tất nhiên, nhưng anh không nghĩ mình đã từng thống khổ như lúc này. Theo đang tựa vào một chồng gối, hai bầu ngực lộng lẫy mời gọi anh như món mứt hảo hạng nhất mà thiên đường có thể mời mọc, và anh phải ở nguyên bên thành giường, dục vọng của anh nguội xuống tí tẹo. Một lát sau anh giật chai rượu khỏi tay cô. Mắt cô hơi phủ sương. Anh đoán rằng lâu nay chắc cô chỉ khẽ nhấp rượu rồi thôi. Có khi còn chẳng đụng tới một giọt rượu nào.
“Thịt gà,” anh nói, đặt một miếng vào tay cô, “Ăn cái này đi.” Quan sát đôi môi đầy đặn của cô khép lại quanh miếng thịt gà như thủy thủ hớp nước ngọt sau nhiều tháng trên biển, anh thò tay xuống và búng mình thật mạnh. Ít nhất thì cảm giác đau đớn sẽ giúp anh tự chủ.
“Làm thế không phải đau lắm sao?” cô hỏi. Cô đang nhìn từ đầu tới chân anh, và anh bảo đảm mình nắm nghiêng sang một bên như những người La Mã trụy lạc trong phòng tắm. Anh cảm thấy mình như thằng ngốc, nhưng nếu cô thích những gì đang nhìn thấy thì cũng đáng giá. Cô sẽ tìm lại dục vọng. Anh biết cô sẽ tìm về dục vọng của mình. Cảm giác ngọt ngào và vui sướng tràn trề đã lấp đầy cả hai bọn họ khi làm tình nhiều năm trước không thể vĩnh viễn biến mất.
“Không đau lắm,” anh đáp lại. “Kể thêm cho em về hải tặc đi,” Theo nói. Ăn xong chân gà, giờ cô lấy bánh tart thịt nguội.
James nuốt nước bọt. Anh phải dừng nghĩ về ngực, màu môi, vẻ hấp dẫn không thể chịu nổi của cô với mái tóc xõa, gò má cao, miệng đầy đặn, hàng lông mi lụa là. “Anh đã bảo em là chưa từng làm hải tặc,” anh nói, hơi hối tiếc, “Đó là lý do anh không lo về việc tống giam. Khi bọn anh đoạt lại đồ của Hoàng gia, bọn anh trả lại chúng và do đó được trao giấy phép để treo cờ Tây Ban Nha, Hà Lan, và Sicily.”
“Không phải tấn công các hải tặc dày dặn còn nguy hiểm gấp đôi sao?” Cô đã ăn xong bánh tart thịt nguội và đang ăn thêm chiếc nữa. Anh đã quên cô thích ăn thế nào – cô có thể ăn cả một người trưởng thành mà chẳng thêm một lạng nào. “Gần giống hải quân.” Anh rời mắt khỏi đôi môi bóng mượt của cô. “Khi đã xác định mục tiêu, thường là chúng tự làm lộ bằng cách treo cờ đầu lâu xương chéo, bọn anh sẽ hạ gục chúng.”
“Một hạm đội gồm hai tàu,” Theo nói đăm chiêu, “Loại tàu khó đánh bại nhất là tàu nào?” “Tàu nô lệ,” anh nói không do dự.
“Tàu nô lệ? Hải tặc buôn nô lệ à?” Miệng cô mở tròn vo. Không được. Không sớm thì muộn anh sẽ van vỉ cô làm cái việc mà cô chẳng bao giờ muốn làm lại.
“Hải tặc chiếm tàu nô lệ,” anh nói, hít sâu, “Bởi vì chiến lợi phẩm là người nên chúng không chuyển nô lệ sang tàu mình. Thay vào đó, chúng cho vài thủy thủ sang tàu nô lệ, rồi lái nó tới một bến cảng mà hàng hóa có thể chuyển thành tiền mặt. Bọn anh tấn công bất kỳ con tàu nào mà bọn anh có thể nhận dạng là tàu buôn nô lệ có tiếng, dù có phải hải tặc hay không.” Giờ miệng Theo mím chặt lại, và cô đặt miếng bánh ăn dở xuống. “Tuyệt đối đáng chê trách. Ghê tởm. Em ghét việc đó. Đúng là tội ác khi quá nhiều đất nước do dự theo chân nước Anh trong việc cấm ngành kinh doanh đó.”
“Anh đồng ý.” Mắt cô sáng lên thích thú. “Em mừng khi nghe điều đó, vì công tước Ashbrook, hay phải nói là điền trang của công tước, đã ủng hộ những nỗ lực để biến việc sở hữu nô lệ trở nên bất hợp pháp, chứ không chỉ buôn bán nô lệ. Đáng buồn khi phải nói ra, nhưng nó đã làm chúng ta mất hàng trăm bảng hối lộ.”
James gật đầu. Nhưng anh còn có điều muốn nói. “Theo,” anh cố tình dùng tên gọi đó, “Anh có thể thấy em điều hành gia nhân giỏi giang như thế nào. Nhưng em có thể nói cho anh biết làm sao em có thể vực dậy cái điền trang thối nát đó đến mức chúng ta đủ sức tiêu hàng trăm bảng cho những lý do như vậy không?” “Em đã bắt đầu với nhà máy dệt,” cô nói, mỉm cười. “Anh có nhớ em đã có ý tưởng đề nghị họ tái hiện lại vải vóc thời Phục Hưng, những loại họa tiết rất khó kiếm ngày nay không?”
“Có, nhưng như anh nhớ Reede không chắc khung cửi đủ sức tạo ra loại họa tiết phức tạp đó.” “Một trong những việc đầu tiên em làm là cho Reede thôi việc,” Theo nói, không hối hận, “Chỉ một phần vì những rắc rối của cha anh và của hồi môn của em. Đơn giản là ông ta không có lòng gan dạ, James. Không hề có.”
“Lòng gan dạ là sao?” “Mới đầu chúng ta phải mạo hiểm.” Theo lại cầm bánh lên và bắt đầu kể cho anh câu chuyện, cô đã khám phá ra rằng người dệt vải ở nhà máy dệt Ryburn toàn là phụ nữ nhưng quản lý lại toàn là đàn ông. “Em luôn phải nói chuyện với những người dệt vải về màu sắc, anh hiểu mà, James. Ví dụ, màu xanh Florentine rất khó đạt được. Nếu chúng ta muốn tạo ra những mảnh vải Medici đúng nghĩa thì chúng ta phải tạo ra được màu sắc đó. Reede không chịu nổi điều đó.”
“Chịu nổi điều gi?” “Cuối cùng em đã đuổi hết đàn ông,” Theo nói, mắt lóe lên vẻ láu lỉnh, “Thay vào đó, em đã cho một người thợ dệt, một người phụ nữ đáng sợ có tên Alcorn, lên nắm quyền. Đó là một trong những hành động thông minh nhất của em, nhưng nó gần như đã làm Reede tức ngập máu.”
“Bà Alcorn có gì mà tuyệt vời vậy?” “À, thứ nhất, bà ta đã sắp xếp để trộm một khung cửi từ Lyon.”
“Trộm à?” “Chúng ta không thể làm được loại lụa óng ánh. Hóa ra là bà ta có một người em họ, người em họ đó có một người bạn, người bạn đó có một người anh ở Pháp… Trước khi em biết, chúng ta đã có loại khung cửi thích hợp.”
Đột nhiên James phá ra cười. “Vậy cả hai chúng ta đều không kiếm tiền hợp pháp.” “Nhà máy dệt Ryburn còn lâu mới sánh bằng hải tặc,” Theo nói kiêu căng.
“Thế còn nhà máy sứ? Làm sao em xây dựng được nó? Em đã trộm người từ Wedgewood như Reede gợi ý hả?” “À không. Không cần trộm cắp gì hết.”
James dựa vào gần, yêu ánh mắt hiếu chiến cũng như giọng nói kiêu ngạo của cô. “Kể cho anh đi.” “Em đã đưa ra một mức lương thỏa đáng,” Theo cười toét miệng. “Họ đến chỗ em mà không cần trộm cắp hay hối lộ. Em e là có vài người ở Wedgwood hết sức khó chịu, nhưng nói thật, em chẳng liên quan. Nó là quyết định do chính công nhân đưa ra. Em chẳng liên lạc với bất kỳ ai ở Wedgwood. Nhưng nếu nhân công của họ biết mức lương em trả và chia sẻ thông tin đó với bạn hữu thì cớ gì lại trách tội em.”
James cười phá lên. “Ngay từ đầu em đã có những thợ gốm lành nghề nhất làm việc trong lò,” cô nói, ăn nốt bánh. “Em đã quyết định rằng chúng ta nên tập trung vào gốm sứ hoa văn kiểu La Mã và Hy Lạp, và may thay sau này những món đồ đó hết sức được ưa chuộng ở Luân Đôn.”
“Nó không khác mấy ý tưởng của em ở nhà máy dệt,” James nói thích thú, “Họa tiết thời Phục Hưng, gốm sứ kiểu Hy Lạp…” Theo nhảy khỏi giường và chạy sang bên kia phòng. James ngay lập tức quên tiệt chủ đề của cuộc trò chuyện. Nhìn từ sau lưng, Theo đúng là một khám phá mới - cặp chân dài duyên dáng, mông săn chắc ngọt ngào, bờ vai thanh nhã như cả cơ thể.
Dục vọng trào dâng khắp cơ thể anh như thể anh chỉ là một đống cành cây bị lửa rừng thiêu rụi. Anh có thể cảm thấy mắt mình sáng lên khi cô trèo lên giường, ôm một quyển sổ da to. Cô thu chân lại, vắt chăn qua người và mở sách. “Đây là mẫu vải từ nhà máy dệt Ryburn trong năm nay,” cô nói. “Thấy cái này chứ?” Cô chỉ vào một miếng vải và anh cố gắng chú ý đến nó. Nó là vải đen. Ngay cạnh mép sách, chăn đã tuột xuống và anh có thể nhìn thấy đùi cô cùng một phần da thịt ngọt ngào và duyên dáng đến mức anh khao khát được liếm lên.
“Nó là họa tiết chim đang bay,” Theo bảo anh, “Anh không thể nhìn thấy họa tiết lặp lại trừ phi anh nhìn cực kỳ kỹ.” “Tuyệt,” James cố gắng nói.
“Một người thợ dệt của em đã mất con,” Theo nói dịu dàng, “Cô ấy đã thiết kế món này vì muốn nghĩ rằng con gái mình đã bay tới một chỗ đẹp đẽ hơn.” “Thật tuyệt,” James nói. Và lần này anh nói thật lòng.
“Bọn em đã bán được mười ba cuộn trong một tuần sau khi Thủ tướng bị bắn,” Theo nói, nhanh chóng chuyển giọng thực tế. “Thật à?” James nhướng một bên lông mày. “Tên ông ta là gì? Lúc nào vậy?”
“Spencer Perceval,” Theo nói, trông ngạc nhiên, “Ông ấy bị ám sát vào năm 13. Anh không đọc tin tức khi ở nước ngoài sao, James?” “Rất ít. Ngày nào anh cũng mong được đọc báo.”
“Nó thể hiện một khía cạnh đáng buồn khi sở hữu doanh nghiệp,” Theo nói, “nhưng sự thật là người đàn ông tội nghiệp đó có mười ba đứa con gái và vợ góa của ông ấy rất thích mẫu thiết kế này. Đột nhiên mọi người đều mặc vải của chúng ta. Em cảm thấy vừa buồn cười vừa hân hoan.” Cô do dự, “Anh hẳn cũng có những lúc như vậy, James.” Anh gật đầu. “Những con tàu nô lệ rất khủng khiếp, không phải vì đánh nhau mà vì những gì bọn anh thấy trên tàu khi chiếm được.”
“Em đã đọc về nó. Các khoang tàu bẩn thỉu hôi hám lóc nhóc người, cả sống lẫn chết, không ai được cho ăn đầy đủ, được nhìn thấy ánh sáng hay được thông gió. Đáng khinh!” Giọng cô run run và trong khoảnh khắc đó anh càng yêu cô hơn. Daisy của anh có thể cứng nhắc, nhưng hết sức nhân đạo.
Cùng lúc ấy, anh nhận ra là mình có thể lợi dụng sự đứng đắn đó. “Bọn anh sẽ giết những gã buôn bán nô lệ trong khi đánh nhau rồi cho những người trên tàu lựa chọn xem họ muốn dong buồm về lại quê hương với rất nhiều vàng, hay tiếp tục đi cùng bọn anh, và bọn anh sẽ thả họ xuống bến cảng tiếp theo, cùng với tất cả những báu vật mà bọn anh tìm được trên tàu hải tặc.” Anh giả vờ đau buồn nhìn cô và nín thở, hi vọng. Không sai vào đâu, Theo đặt môi lên môi anh, nụ hôn kiểu bé con. Để đáp lại, James cẩn thận nằm ngả lưng xuống và kéo cô lên trên.
Cô nhìn xuống anh kinh ngạc, nhưng anh mở miệng và đón cô vào. Chiếc lưỡi lụa là của cô e thẹn cuốn lấy lưỡi anh. Dù James cảm thấy như cả cơ thể đang bốc cháy, anh vẫn cố gắng giữ nụ hôn thư thả và dễ chịu. “Em thích hôn anh,” một lúc sau cô thì thầm. Môi cô đã đỏ bừng như đá ruby.
“Không nhiều bằng anh thích hôn em đâu,” anh nói thành thật. Cô rê một ngón tay dọc lông mày anh. “Nếu điều đó là sự thật thì anh đã chẳng đi xa đến bảy năm.”
“Sau hai đến ba năm anh đã chực muốn quay lại. Anh có một chồng vải dành cho em trong phòng mà anh tịch thu từ tay hải tặc. Anh không thể ngừng mơ về em. Anh cứ nghĩ đi nghĩ lại về những gì anh nên nói sau khi em nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và cha. Phần lớn giải pháp của anh liên quan đến việc khóa cửa phòng ngủ và làm tình với em cho tới khi cả hai ta mất trí.” Một nụ cười run rẩy nở trên môi cô. “Lúc đó làm thế sẽ không có tác dụng đâu.”
“Nhưng nếu anh trở lại hai hoặc ba năm sau thì có tác dụng không?” Cô im lặng trong giây lát, ngón tay lướt nhẹ đến không chịu đựng nổi trên hình xăm của anh. “Có thể lắm. Sao anh không trở lại?”
“Cha mất mà anh không ở bên.” “À, em hiểu rồi.” Cô đặt một nụ hôn xuống nơi ngón tay vừa chạm lên.
“Anh như ngã xuống khỏi vách đá,” James nói với vẻ mặt nhăn nhó. “Anh biết cha mình là người ngu ngốc và bịp bợm. Cả thời thơ ấu của anh phải tránh né những món đồ mà ông ném ra và cố lờ tịt những trò quái gở của ông. Khi rời Anh, anh nghĩ thật hạnh phúc khi không bao giờ phải gặp lại ông. Theo anh thấy thì ông đã đánh đổi hạnh phúc của anh vì tiền ăn cắp.” “Nhưng?”
“Anh đoán ông đã mất trong đau khổ vì không biết anh còn sống hay đã chết. Ông cũng yêu anh theo cách của riêng mình.” Mắt anh cụp xuống.
“Khi chết ông có hỏi về anh không?” giọng anh nghe như tiếng kim loại cạo vào nhau. Theo vuốt má anh. “Ông rất bối rối. Ông có hỏi về anh nên em đã bảo ông rằng anh vừa ra ngoài và sẽ có mặt khi ông dậy. Ông chìm vào giấc ngủ với một nụ cười trên mặt. Và ông không tỉnh lại nữa.”
Nghe điều đó, James đợi trong giây lát rồi mới lấy lại tự chủ. “Cha anh là tội phạm, là kẻ ngốc. Nhưng ông yêu anh. Anh là đứa con duy nhất của ông, gắn kết duy nhất của ông với mẹ anh. Ông cũng yêu bà dù luôn nói họ chỉ kết hôn theo lý trí.” Theo gật đầu rồi cúi xuống, đặt thêm một nụ hôn nữa lên chính hình xăm của anh.
“Anh không biết điều gì đã xảy ra với mình,” James nói. Tay anh theo bản ăng ôm lấy mông cô, ép cô vào giữa hai chân mình một cách khít khao. “Anh nghĩ mình đã mất trí. Anh đã cạo đầu. Anh có một nhân tình, rồi thêm hai nhân tình nữa, vì trong suy nghĩ của anh, anh là một kẻ vô giá trị đến mức thà phản bội em còn hơn trở về Anh.” Nụ hôn tiếp theo của cô hạ xuống môi anh.
“Anh đã giết James Ryburn,” anh nói thẳng thắn, “Anh đã trở thành Jack Hawk và thề sẽ không bao giờ trở lại.” “Cho tới khi anh bị cứa họng.”
“Phải.” Anh nhìn cô do dự, sự thật chực trào ra khỏi miệng. Nhưng cô chưa sẵn sàng. ”Khi sống sót, anh nhận ra mình muốn về nhà. Tất nhiên, đến lúc ấy Griffin và anh đã là những kẻ săn hải tặc cực kỳ thành công. Anh có vàng bạc của hải tặc trên gác mái và trong nhiều ngân hàng khác nhau trên khắp thế giới. Nhưng anh muốn trở lại Anh quốc, không phải chịu cảnh luôn luôn nằm trong vòng nguy hiểm nữa.” “Tổng kết lại về sự nghiệp của anh ở biển,” Theo nói, mỉm cười với anh, “Chính phủ Anh hẳn sẽ phong tước cho sự cống hiến của anh cho đất nước thay vì tống giam anh vì tội hải tặc.”
“Phải.” Sự bình yên đang bao phủ lên trái tim của James. “Anh có thể bị giết khi đang giải cứu nô nệ,” Theo bảo anh, mặt mang vẻ nghiêm túc quen thuộc, “Em tự hào vì là vợ anh.”
Anh thích lúm đồng tiền của cô hơn, nên anh kéo đầu cô xuống và hôn cô nồng nhiệt. Sau khi cả hai thở hổn hển anh mới nói, “Daisy, làm tình không nhất thiết phải có những hành động mà em không thích. Vì có những hành động mà em thích mà.” Cô cắn môi.
“Em rất thích lúc anh chạm vào em trong bồn tắm,” anh chỉ ra, dịu giọng xuống. Ngạc nhiên thay, cô cười với anh. “Chỉ có đứa ngốc mới không thích điều đó.”
“Và em thích hôn…” “Em có thể nhắc lại rằng mình không phải kẻ ngốc không?”
“Anh sẽ không bao giờ đề nghị em đi lại quanh nhà mà không mặc quần lót nữa.” “Vì sao lúc đấy anh lại muốn thế chứ?” Trông cô thật sự hiếu kỳ.
“Khi ấy anh phát điên vì khao khát em. Anh mê mẩn vì em cũng đáp lại. Anh có ý tưởng mơ hồ rằng anh sẽ làm tình với em ở mọi nơi trong nhà chúng ta, trên cầu thang, trong phòng để đồ ăn, trên ghế cạnh cửa sổ, và không có quần lót thì dễ dàng hơn vì chỉ cần kéo váy em lên là được. Thật ngớ ngẩn. Nhưng những chàng trai trẻ thường mơ mộng thế.” Các ngón tay cô lại lần theo hình xăm của anh. Anh thích điều đó. Nhưng cùng lúc ấy anh bắt đầu cảm thấy rối trí. Cơ thể mềm mại của cô đang làm anh phát điên. Anh lại cố gắng kiềm chế dục vọng của mình. Nếu anh để lộ ra cảm giác điên cuồng của mình thì cô sẽ chạy khỏi cửa ngay.
Thay vào đó, anh cẩn thận trưng lên vẻ mặt ngái ngủ, thích thú để che đậy mọi cảm xúc. “Chắc vậy,” cô nói. Nhưng giọng cô có vẻ bất mãn.
“Và anh đã muốn hôn em ở vùng đất ngọt ngào ấy,” anh nói, thú nhận sự thật, “Khỉ thật, anh từng muốn hôn Bella ở đó nhưng cô ta không bao giờ cho phép. Anh thích bộ phận đó của phụ nữ, đặc biệt là em. Em mềm mại, hồng hào, và thật thơm ngon, Daisy.” “Theo,” nhưng giọng cô rất dịu dàng.
“Em phải nhớ rằng lúc ấy anh mới mười chín. Anh không hề biết vợ chồng làm gì hay không làm gì cho tới khi cha anh nói ra. Đàn ông không nói về những chuyện như vậy. Và anh không phải loại người có bạn thân.” Cô gật đầu.
“Anh luôn có em.” Anh quan sát cô thật kỹ, ghi nhớ từng cái chớp mắt của cô. “Anh sẽ không bao giờ đề nghị em làm việc gì khiến em cảm thấy mất phẩm giá. Việc em đề nghị hôn anh trong thư viện là điều quyến rũ nhất từng xảy ra với anh. Anh chẳng bao giờ nghĩ đến việc từ chối. Anh hẳn sẽ khỏa thân ở quảng trường Kensinhton nếu em bảo. Anh yêu em nhưng cũng bị lấn át bởi tình yêu anh dành cho cơ thể em và mê mẩn việc làm tình với em.” “Vậy là việc đó cũng mới mẻ và nguyên thủy với anh?”
Anh gật đầu. “Anh nhớ hình như Bella từng là tình nhân của anh trong khoảng một tháng. Cô ta sẽ cho anh chút thời gian với hai bầu ngực rồi làm những gì anh trả tiền để làm. Thế thôi.” “Trời ạ.”
“Anh thậm chí còn chẳng thích ngực cô ta, chúng làm anh cảm thấy sắp chết ngạt đến nơi, còn ngực em… Em biết anh cảm thấy thế nào về ngực em rồi đấy.” Anh thích ánh mắt tươi cười của cô. Thích đến mức anh sẽ dành cả đời chỉ để cố gắng làm cô mỉm cười với anh như vậy. Nhưng có một điều đang làm anh khó chịu và anh biết mình phải thú nhận trước khi họ có thể làm tình.
“Anh phải nói với em một việc mà em sẽ không thích đâu.” “Ồ?” Vẻ ảm đạm thay thế ánh cười trong mắt cô nhanh như sấm chớp mùa hè.
“Anh đã cá với Griffin rằng anh có thể đưa vợ anh lên giường trước khi anh ta đưa được vợ mình lên giường.” Cô đẩy anh ra, sụp xuống trên hai đầu gối. “Gì cơ?”
“Anh đã cá với Griffin…” “Em nghe thấy rồi. Vì sao anh lại làm một việc như vậy?”
Cô nhìn xuống anh, mắt gay gắt và chê bai. Nhưng không khiếp sợ. Anh thấy rồi. Không phải khiếp sợ. “Bởi vì anh là đứa ngốc. Anh đã dựng nên lý do để tán tỉnh em. Nhưng sự thật là anh chỉ muốn có lại em, Daisy. Anh đã trở về vì em.”
Phức tạp thật. James nói anh muốn cô nhưng rồi lại cá cược về việc đưa cô lên giường. Theo ôm đầu gối, sốc khi phát hiện ga giường đã tuột xuống, cô đã khỏa thân một lúc rồi mà thậm chí còn chẳng nhận ra. Những hành động mà mới một ngày trước còn có vẻ hết sức kinh khủng và mất phẩm giá giờ không như vậy nữa. Tát nhiên, cô biết điều gì đã xảy ra. Cô đã yêu một cách ngu ngốc và vô vọng như chuột sa bẫy.
James vẫn nói tiếp, “Em sẽ mừng khi biết bây giờ anh có thể giúp em quản lý điền trang. Anh đã xử lý toàn bộ tài chính của Griffin và anh.” “Các tài khoản ngân hàng à?”
“Vàng,” anh nói, ngồi dậy và tựa lưng vào đầu giường, “Đá quý. Năm tài khoản ngân hàng ở các nước khác nhau. Một ngai vàng. Những thứ như thế.” Theo duỗi chân ra và trèo xuống giường. “Chỗ này lộn xộn thật,” cô nói, quan sát bữa ăn picnic còn sót lại của họ, tay chống lên eo.
James không thể cứng hơn được nữa, vậy mà nhìn cô lại khiến anh như vậy. “Anh còn đói không?” cô hỏi.
“Còn,” anh nói, không chú tâm. “Muốn ăn thức ăn ấy,” cô nói rõ.
“Không.” “Tốt.” Cô thu thập bát đĩa rồi đặt chúng gọn gàng lên bàn trang điểm. Rồi cô dọn chai rượu và ly, khăn ăn, những cái bánh nhỏ mà họ chưa chạm đến, rồi cho tất cả lên bàn. “Anh cần phải di chuyển,” cô thông báo.
James lăn khỏi giường, tự nhủ rằng chắc anh sẽ phải nghe lệnh rất nhiều trong phần đời sắp tới. Cả dọn giường nữa. Nhưng anh sẽ không đánh đổi mệnh lệnh của cô với một khoảnh khắc tự do thời hải tặc đâu. “Giờ chúng ta sẽ làm sạch chăn ga,” cô thông báo.
Anh nhìn cô. “Anh nghĩ chúng ta nên tới hòn đảo mà chúng ta sở hữu và sống trong túp lều, không có giếng nước, chỉ có một dòng suối, và không có chăn ga gì hết.” “Em không nghĩ vậy,” cô nói, “Nếu anh đứng sang một bên, chúng ta có thể làm cái này gọn gàng trở lại.”
Anh tuân lệnh. “Và rồi?” “Rồi chúng ta sẽ phủ chăn lên.”
“Và?” Cô nhìn anh, ánh mắt cô làm háng anh nóng rực lên. “Rồi chúng ta sẽ làm tình như các cặp vợ chồng đáng kính.”
“Thế sao?”Anh rên rỉ và quăng chăn lên giường như thể một cơn lốc xoáy vừa quét qua phòng. “Tức là như thế nào nhỉ?” “Dưới chăn,” Theo bảo anh, “Trong bóng tối.”
“Phải rồi.” Anh chẳng quan tâm nó diễn ra ở đâu và như thế nào miễn là cô cho phép anh trở lại bên trong cơ thể ngọt ngào của mình. Vài phút sau anh nhận ra rằng khi vợ anh nói “tối,” là tối thật. Theo dập nến và vặn ngọn đèn Argand xuống mờ mờ, rồi phải lần mò về giường trong bóng tối.
Anh nghe tiếng thịch và tiếng chửi thề khiến anh cười toét miệng. Về phần mình, mắt anh điều chỉnh nhanh chóng, anh đã quen đánh cướp tàu giữa đêm đen mịt mùng. Đến lúc cô chui vào dưới chăn, James đã run rẩy cả người vì khao khát gần như không kiểm soát nổi.
Nhưng anh có một điều phải nói với cô trước. “Anh yêu em,” anh thì thầm trong bóng tối, cào tay anh qua mái tóc bóng mượt của cô. “Em quá thanh tao đối với anh, quá xinh đẹp, quá thông minh, nhưng anh vẫn yêu em, bất chấp tất cả những khuyết điểm ấy.”
Cô khịt mũi nhưng rồi quay đầu và hôn cổ tay anh. Thế là đủ. James chắc chắn một điều. Anh sẽ trùm chăn lên đầu họ, nếu đó là điều cô muốn. Anh không cần ánh sáng. Tất cả những gì anh cần là cơ thể ấm áp, thơm ngát của cô quằn quại dưới tay anh.
Anh tự hào khi cô cong người về phía anh với tiếng thở dài nhẹ nhõm khi môi anh tìm thấy cô, tiếng kêu ré lên sung sướng khi ngón tay anh chạy dọc đùi trong của cô, rên rỉ khi những ngón tay ấy tìm đến những vùng đất ấm áp và ướt át hơn. Mỗi lần động tác của họ làm chăn lộn xộn, anh lại đưa nó về vị trí cũ. Cả hai không nói lời nào cho tới khi anh hôn xuống bụng cô.
“Anh sẽ… không làm việc đó chứ?” Giọng cô hơi hổn hển, làm anh hài lòng.
“Có,” anh nói, cố giữ giọng ôn tồn và bình thản… nhưng thất bại, “Có. Anh phải, Daisy. Em chưa từng nói việc này ghê tởm mà.” Anh nghĩ cô lầm bầm gì đó, nhưng không phải bằng tông giọng của Theo, nên anh xem như đồng ý. Chắc chắn rằng thỉnh thoảng cô sẽ trở lại là Daisy cho anh chứ? Khi ở trên giường?
Cô như loại rượu ngon nhất mà một vị thần có thể ước ao. Anh liếm láp, chơi đùa, làm tất cả những việc mà anh đã dành bảy năm mơ đến. Anh tách chân cô ra để cho mình thêm không gian và tiếp tục khám phá cho tới khi anh có thể cảm thấy sự căng thẳng dâng lên trong cơ thể cô. Khi cô căng lên như dây đàn, thở dốc, anh chậm lại và tiếp tục tra tấn. Và khi cảm thấy cô sắp đến bờ vực, anh ngẩng đầu dậy và nói dưới chăn, “Anh không nghĩ chúng ta nên có con đâu, Daisy.”
Anh nghe thấy tiếng chửi rủa lầm bầm theo sau đó là tiếng quát, “Đừng dừng lại!” “Nhưng anh phải nói điều này,” anh khăng khăng, “Như đã nói, anh không nghĩ chúng ta nên có con. Anh đổi ý rồi.” Anh thổi cô, hết sức dịu dàng, rê ngón cái dọc làn da lụa là.
Cô run rẩy dưới tay anh và rồi chăn bị quẳng sang một bên, và cô kêu lên, “Anh vừa nói gì?” “Không con cái,” anh nói, lách ngón tay vào một đường hầm quá chật chội, ẩm ướt, và nóng đến mức anh gần như phóng ra giường, anh đã không như vậy từ hồi mười sáu tuổi. Anh nén tiếng rên của mình lại và đưa tay xuống để chỉnh lại mình.
“Vì sao?” Cô hỏi bằng giọng khàn khàn. “Anh sẽ chẳng bao giờ có thể yêu ai như yêu em. Trên thực tế, trước đây cũng chưa có ai. Anh là người khiếm khuyết. Anh không muốn làm con mình cảm thấy không được yêu thương.” Nó là một câu nói tán tỉnh, nhưng cùng lúc ấy cũng là sự thật. Anh không nghĩ mình còn dư thừa tình yêu cho con cái.
Anh đưa thêm một ngón tay vào trong cô. Cô kêu lên. “Không phải em nên kéo chăn lên sao?” anh hỏi, lại ngẩng đầu lên.
“Anh!” cô nói, mệnh lệnh ấy làm anh rùng mình tới tận xương, “Đừng dừng lại!” Anh tuân lệnh. Khi cô nức nở và run rẩy, anh lại trèo lên cơ thể cô và thì thầm, “Em có vẻ dễ chịu hơn nếu anh nằm xuống?”
Có vẻ cô không tỉnh táo, nên anh lăn người xuống, nhấc cô lên và dịu dàng chỉnh vị trí của cô “Anh có thể đề nghị em dịch xuống một tí không?” anh hỏi một cách lịch sự. Anh vẫn nắm hờ lấy cánh tay cô, dù chỉ muốn kéo cô xuống và đâm vào vùng đất ấm áp ướt át của cô.
“Vâng, tất nhiên,” cô nói. Giọng cô hơi kỳ lạ. “Anh sẽ không kéo dài lâu đâu,” anh nói, thở dốc khi cô trượt xuống thấp hơn.
Cô dừng lại. “Daisy?” Tay James đang run nên anh bắt mình thả tay cô ra và nắm lấy ga giường để thay thế. Anh không thể dọa cô. Anh không thể làm cô ghê tởm mình.
“Em muốn có đèn,” cô nói, loạng choạng rời giường. Một quý ông hẳn sẽ đứng dậy giúp cô, nhưng James không cảm thấy giống quý ông. Anh như cựu hải tặc sắp mất sạch khả năng tự chủ, vì đã quá lâu rồi. Cô tìm được chiếc đèn Argand ở bên kia phòng và bật to lên. Ánh sáng phủ lên cơ thể cô, khiến tay chân cô toả sáng như thạch cao tuyết hoa. Khi cô không về giường luôn, anh ngồi dậy, hơi rên rì, cơ thể anh không muốn vào tư thế đó trong thời điểm này.
“Em không trở lại sao?” giọng anh như tiếng gầm. Theo đứng cạnh lò sưởi, tay lại chống lên hông. “Có vấn đề gì vậy?” anh hỏi, nuốt lại từ “về đây ngay.” “Chuyện này,” cô nói, vẫy tay. Có vẻ cô vẫy về phía anh. Hoặc cái giường. “Không như trước.” Mắt cô như bể bóng tối dưới ánh sáng. Môi căng mọng khiêu gợi. “Nó không có vẻ khác với anh sao?”
“Ừm, em xinh đẹp hơn hẳn hồi thiếu nữ,” anh nói, rèn luyện tính khí nóng nảy của mình, “Còn anh tàn tạ hơn.” Cô mở miệng định nói rồi dừng lại. “Phải.” Cô dừng lại rồi nói, “Không. Chúng ta phải làm đúng.”
“Anh sẽ làm bất kỳ việc gì,” anh nói ngay lập tức, “Anh không nên… hay phải nói, đáng ra anh nên… để em…” “Đừng!” cô quát anh.
“Gì?” “Đừng thế này!”
James hắng giọng. Lần đầu tiên, anh không chắc mình có thể trở thành người đàn ông mà cô cần hoặc muốn. Điều đó có nghĩa là anh không chắc mình có thể duy trì hôn nhân với cô. Trong khoảnh khắc ấy cả cơ thể anh bừng cháy vì giận dữ, thêm vào đó còn có tình trạng cương cứng đã kéo dài mấy tiếng đồng hồ sắp làm anh mất trí. Anh đến cạnh cô trong một bước chân, tay túm chặt cánh tay cô. “Em là vợ anh!” anh gầm lên.
Cô ngửa đầu ra để nhìn mặt anh, để lộ chiếc cổ dài sạch sẽ. Anh muốn cắn nó. Anh muốn cắn khắp người cô, đổ mồ hôi lên người cô, đâm vào cô, liếm từ đầu tới chân cô. Anh muốn sử dụng cơ thể cô. Anh muốn cơ thể anh được sử dụng. “Em thích cách chúng ta làm tình. Không, em mê nó chết đi được. Anh không thể trở thành một kẻ bợ đỡ nhu nhược chỉ để em chịu lên giường cùng!” câu tuyên ngôn cuối cùng được cất lên bằng tiếng hét to chẳng kém cha anh hồi trước.
Có vẻ cô không bận tâm. Mặt cô có vẻ nhẹ nhõm và cô vòng tay quanh cổ anh, cố kéo miệng anh xuống với môi mình. James không cho phép, anh bế cô dậy và gần như ném cô lên giường, rồi trèo lên trên người cô, nhận thức sâu sắc về cơ thể cơ bắp của mình đè xuống người cô. “Anh xăm trổ, đầy sẹo, và quá vạm vỡ,” anh nhắc nhở cô khi cô không nói gì.
Nụ cười nở ra trên môi cô hết sức tham lam. Anh cảm thấy nhăn nhúm hi vọng. “Em cũng thấy rồi,” cô nũng nịu. Cô đã từ bỏ việc kéo đầu anh xuống, thay vào đó cô rê tay trên tay anh. “Em có sợ không?”
Cô cười và anh thả lỏng hơn, nhưng vẫn còn nhiều điều phải nói. “Anh cóc quan tâm em mặc gì dưới váy, nhưng nếu em mặc quần lót thì có thể anh sẽ xé chúng đi trong phòng để thức ăn. Lúc này đây anh muốn em nhiều đến mức mất trí. Anh chưa từng thật sự muốn một phụ nữ nào ngoài em.” Anh hít sâu. “Các nhân tình chỉ là dấu hiện cho thấy anh đã chết. Chết với em, với cả thế giới. Với chính anh.”
Mắt cô dịu dàng, cô ôm má anh. “Giờ anh đã trở lại rồi.” “Đúng vậy. Anh đã trở lại. Nhưng anh không trở thành chó cưng đâu, Daisy. Anh không thể giả vờ làm một kẻ yếu ớt, lờ đờ nữa. Anh không thể là Trevelyan.”
“Em cũng không muốn anh làm như vậy.” “Anh cũng cần em trở lại.”Anh phải nói ra hết sức rõ ràng. Tất cả phụ thuộc vào nó.
Lông mày cô nhíu lại. “Anh cần em tìm lại sự dũng cảm khi còn là Daisy của anh.” Anh chọn lựa từ ngữ chính xác hết mức có thể, “Anh đã chết với chính mình… và với em… trong vài năm, nhưng một phần trong em cũng đã chết. Em không cho phép bản thân thấy vui vẻ.”
“Em thấy vui vẻ,” cô phản đối, “thi thoảng.” “Cuộc sống rất hỗn loạn. Hỗn loạn, hôi hám và đáng xấu hổ. Dục vọng cũng hỗn loạn, hôi hám và đáng xấu hổ. Cơ thể em chẳng có gì ghê tởm đối với anh hết. Và anh cóc quan tâm xã hội nghĩ gì về việc chúng ta nên hoặc không nên làm trên giường cưới.” Môi cô run rẩy, và anh không biết thế là tốt hay xấu nhưng anh vẫn tiếp tục, “Em có thể làm tình với anh theo bất kỳ cách nào em thích, và anh sẽ không bao giờ, không bao giờ từ chối em. Về phần mình, anh muốn hôn em ở mọi nơi. Anh luôn muốn như vậy và điều đó chưa hề biến mất. Thậm chí nó còn mạnh mẽ hơn. Chúng ta sẽ ăn tối với chính Hoàng thân nhiếp chính, và anh sẽ vẫn nhìn em, lên kế hoạch xem mình sẽ hôn em ở đâu và như thế nào.”
Mắt cô sáng lên trong nước mắt. “Đây,” anh nói, rê ngón tay trên môi dưới của cô, “Đây.” Anh dịch người sang một bên và ôm lấy một bên ngực cô một cách sở hữu. Nó căng lên trong tay anh và miệng anh khẽ phát ra một âm thanh nhỏ. Nhưng anh chưa xong, “Đây.” Nhìn vào mắt cô anh rê ngón tay, thật nhanh và thô bạo, xuống bụng cô, vào nhúm lông màu hổ phách giữa hai chân cô. Cô ướt át, ấm áp, và mở rộng.
Nhưng anh không dừng lại. “Đây,” anh nói, ngón tay trượt lại để âu yếm khu vực riêng tư nhất.
Cô thở dốc, nhưng anh có thể thấy vẻ sung sướng yếu ớt trên mặt cô dù cô rúm người tránh sự động chạm của anh. “Không có chỗ nào trên cơ thể em mà anh không muốn hôn, Daisy. Mà anh không khao khát. Bởi vì đây là bộ ngực đẹp nhất thế giới.” Anh cúi đầu, hôn và liếm nhũ hoa của cô. “Và đây là…”
Anh định đi xuống, nhưng cô đang cười giữa hai hàng nước mắt và kéo anh lên. Nhưng anh vẫn chưa xong. “Anh sẽ hôn em trong phòng ăn của chính Hoàng thân nhiếp chính nếu em cho phép. Em là người duy nhất đối với anh. Anh dã trở về từ cõi chết vì em, Daisy. Hai lần.”
“Em rất mừng vì anh quay lại tìm em,” cô thì thầm. Một hạt lệ trông như pha lê rơi xuống má cô và biến mất trong mái tóc. “Anh đáng ra không nên rời khỏi em.”
Nước mắt lại trào ra. Anh vuốt ve đôi má ướt đẫm của cô bằng ngón cái, kéo cô áp chặt vào lồng ngực mình. “Anh yêu em,” anh nói với tóc cô vì cô vẫn đang rúc mặt vào người anh. “Em chưa nói điều đó với anh,” anh tiếp tục, “nên anh sẽ nói hộ em. Em cũng yêu anh.” Rồi, bởi vì đến những người đàn ông tự chủ nhất cũng có giới hạn nhất định, và vì anh đã đến giới hạn xa nhất của mình, anh lật cô lại và nói, “Giờ anh sẽ xử lý nữ công tước của anh. Nếu không lên tiếng bây giờ thì sau này không được nói gì hết.”
Thấy mắt cô bùng lên dục vọng, anh xem đó như câu trả lời nên tách chân cô ra và đâm vào. Cô ưỡn người ép vào anh với một tiếng thở dốc, tay nắm chặt bắp tay anh. “Lại đi, xin anh, James. Xin anh.”
Anh trao cho cô thêm một lần nữa. “Ôi, tuyệt quá!”
Anh hít sâu và cố kiềm chế. “Anh không thể làm một quý ông đứng đắn cả ngày được,” anh gầm lên, cố gắng nói ra điểm quan trọng cuối cùng, “Anh không văn minh như thế. Anh không thể văn minh như thế. Anh sẽ cảm thấy mình như một thằng khốn lúc nào cũng cố gắng tỏ ra khoái chí, kiểu Trevelyan.” Quai hàm anh siết lại dù chỉ gọi cái tên đó. Theo ngẩng lên nhìn chồng mình và cảm thấy như thể trái tim mình sắp nổ tung. James không hề giống Geoffrey, nhưng mạnh mẽ, dữ dội, và hống hách. Anh có một hình xăm dưới mắt và sẽ không bao giờ thoải mái trong phòng khách. Anh lộn xộn và bừa bãi, quăng báo xuống sàn. Anh không giỏi dọn giường. Anh sẽ luôn đùa cợt những luật lệ của cô dù có kính trọng cô đi nữa. Anh muốn hôn cô ở tất cả những chỗ không được phép.
Anh sẽ không thanh lịch và thậm chí có lúc còn không lịch sự. Không sai, vào đúng lúc ấy, anh giữ hông cô rồi đâm vào thật sâu và mạnh.
Tiếng thét của cô phát ra từ một chốn ở sâu trong cơ thể đến mức cô không biết là nó có mặt trên đời. Phản ứng duy nhất của anh là cúi xuống, chạm mũi vào mũi cô, và tuyên bố, “Anh đang vùi thằng bé của mình vào trong em, Daisy. Đó là một từ mà các quý cô không thích, nhưng em thì có. Không phải sao?” Theo gật đầu. Rồi anh lại thả lỏng hông, lặp lại động tác.
Cô thích thật. Lại hét lên. “Đây không phải chuyện giao hợp yêu đương hay chuyện vợ chồng,” James bảo cô, quai hàm siết chặt khi anh cố gắng tự chủ lại (dù chẳng được), “Đây là một hành vi đáng xấu hổ. Và chúng ta không xấu hổ.”
Sau đó công tước tiếp tục mô tả cho nữ công tước hầu hết các cụm từ mà anh biết về vùng đất tình yêu. Anh là một hải tặc. Anh biết rất nhiều. Đêm đó, họ bận rộn trên giường và khiêu vũ trong chăn. Họ giao hợp, làm tình, ân ái. Một lát sau họ tự đưa ra mô tả riêng cho những trò chơi vui vẻ, lộn xộn, đầy mồ hôi mà họ đang chơi.
Nữ công tước chứng minh khả năng sáng tạo các cụm từ hay ho và họ yêu nhau cho tới khi gục xuống. Chăn đã bị quẳng xuống sàn từ lâu nhưng cả hai đều không nhận ra. Hai người lần lượt giúp đỡ nhau, thay phiên nhau hổn hển hít vào, kêu lên, và mất kiểm soát hoàn toàn. Thỉnh thoảng cả hai cùng trở nên như vậy.
~*~ Sau đó, Công tước và Nữ Công tước Ashbrook đã không rời phòng ngủ bốn ngày. Họ dành phần lớn thời gian trên giường. Nhưng họ làm tình trong bồn tắm, trên chiếc ghế đẩu nhỏ, và cả trên sàn nữa.
Một buổi sáng, một cô hầu phòng suýt thì bắt gặp chủ nhân của mình làm tình khi cô ta nhóm lửa. Đức ngài trùm chăn lên đầu vợ mình, người đang cười rũ rượi đến mức cả giường rung lên. Một hôm nào đó, công tước quyết định thể hiện suy nghĩ về vẻ đẹp của vợ mình trước khi cô kịp ngăn cản, anh đã ném chiếc áo choàng thiết kế ở Paris đáng giá bằng cả một gia tài nhỏ ra khỏi cửa sổ, ở đó nó rơi xuống vườn và mắc vào hàng rào, lớp lót lụa hồng sáng lên dưới nắng.
“Hệt như trước đây,” một người hầu nam bảo Maydrop, “Váy cưới của cô ấy đã bay khỏi chính ô cửa sổ đó vào bảy năm trước.” Cả hai đều không hiểu đầu đuôi câu chuyện. Maydrop triệu gia nhân lại và công tước bảo ông ta - bằng giọng thật khẽ khàng - rằng anh có thể trả tiền cho những người đàn ông mà ông ta mời đóng giả nhà báo.
Đến cuối tuần, nữ công tước gần như đã quen với việc bừa bộn và không chỉnh tề, phần lớn thời gian. Cô đã chấp nhận sự thật rằng chồng cô bướng bỉnh khẳng định cô vẫn đẹp như hồi mười bảy, cũng như sự thật rằng James sẽ chẳng bao giờ thật sự hiểu được việc quần áo có thể ảnh hưởng thế nào tới phụ nữ - hay đàn ông. Dù anh đúng là chuyên mặc thiếu quần áo. Cô vô cùng, vô cùng hạnh phúc.
Cô vẫn còn kết hôn. Một đoạn kết khá dài
Vũ hội của Hoàng thân nhiếp chính Tháng 5 năm 1817.
Như mọi cặp vợ chồng trong lịch sử của thế giới hôn nhân đã khám phá ra, đời sống hôn nhân không phải lúc nào cũng là một chiếc giường trải đầy hoa hồng. Đó là buổi chiều trong cái ngày mà Hoàng thân nhiếp chính định trao tặng huân chương Bath cho James. Mấy tiếng trước, Theo đã quát anh vì làm rơi một con cá bằng gốm đã được đặt thăng bằng trên đuôi một cách tinh tế, tác phẩm tuyệt vời của nghệ thuật làm gốm Ashbrook.
James đã quát trả rằng đặt một cái cột bằng cẩm thạch mỏng manh cạnh cửa thư viện và một việc làm ngu ngốc, vì ai đó có thể dễ dàng bước vào phòng và đi sang một bên như anh vừa làm, rồi gây ra hậu quả nghiêm trọng. “Cuộc đời anh dễ thở hơn nhiều khi những chú cá duy nhất xuất hiện trong tầm mắt đều có vảy!” “Tốt thôi,” Theo hét trả, “Cứ thoải mái đi chơi với lũ bạn cá của anh nữa đi!”
Khi nghe các tiếng hét, Maydrop đã xua nhân viên ra xa cửa thư viện. Kinh nghiệm đã dạy ông rằng thỉnh thoảng công tước và nữ công tước cần có sự riêng tư ngoài phòng ngủ. Không sai, khi nữ công tước xuất hiện tầm một tiếng sau, tóc cô rối tung chứ không bóng mượt, dây chuyền vắt vẻo trên ngực. Cô cũng không đi trên hai chân của mình.
Công tước thích bế vợ. “Những cơ bắp đó của ngài ấy được sử dụng tốt thật,” các cô hầu thì thầm với nhau, cười khúc khích. Hôn nhân không dễ dàng nhưng không phải không có phần thưởng. Trên thực tế, James đã cười toét miệng suốt buổi chiều sau khi con cá sứ chết, dù anh ghét cay ghét đắng buổi tối. Anh sắp được tuyên dương vì những cống hiến cho Hoàng Đế về vấn đề buôn bán nô lệ và sau buổi tuyên dương sẽ là một vũ hội. Anh ghét những dịp như thế, nhưng nếu đeo khăn choàng và mặc một bộ đồ ngớ ngẩn trong một tối có thể giúp anh giành phiếu thông qua luật chống nô lệ (chứ không chỉ buôn bán nô lệ) ở khắp đế chế Anh quốc thì việc đó chẳng đáng gì. Ít nhất họ không còn bắt tắm trong lễ tuyên dương nữa, đáng mừng thay.
Bên cạnh đó, Theo muốn anh chấp nhận nó. Và những gì Theo muốn thì James đều làm hết khả năng của mình để trao cho cô. Dù thế có nghĩa là anh cảm thấy lố bịch như một con công khoác áo choàng nhung. Do đó, giờ anh đang đứng trong phòng ngủ trong khi người hầu riêng của anh, Gosffens, loay hoay. Anh ta đã khoác cho James một chiếc áo chẽn đính đầy ngọc trai, rồi áo khoác kẻ ô vuông đó, viền tơ mịn màu trắng. Sau đó là khăn choàng màu trắng, thế đã dở lắm rồi, vậy mà giờ Gosffen còn mang ra đôi bốt trang trí đinh thúc ngựa vàng to vĩ đại, có lẽ phải to bằng cả cái bánh xe bò.
James nhìn chúng ghê tởm. “Cái thứ rác rưởi thô tục đó được chui từ đâu ra vậy?” “Được làm riêng cho Hiệp sĩ Bath,” người hầu của anh nói.
James nhét chân vào bốt. “Còn bây giờ là áo choàng lễ,” Gosffens nói thật nhỏ. Anh ta kính cẩn rũ một chiếc áo choàng cùng màu với áo khoác và thắt nó quanh cổ James bằng đăng ten trắng.
James trừng mắt nhìn vào gương như thách chiếc gương vỡ đôi. “Đăng ten trắng, Gosffens? Đăng ten trắng? Trông ta như mông ngựa vậy.” Gosffens lại mở một nắp hộp nữa. James liếc sang và nhận ra người hầu của mình đang lấy một chiếc mũ bonnet màu đỏ. Mũ bonnet?
Anh đã phải chịu đựng rất nhiều trong việc mặc đồ. Vợ anh rất kiên định, và cô cực thích cho anh mặc đồ bằng nhung và lụa, với những màu sắc không thường thấy nam giới mặc và thỉnh thoảng còn được thêu hoa, cô nói rằng quần áo của anh càng khoa trương thì trông anh càng giống hải tặc. Khi James khám phá ra nữ công tước của anh thấy vẻ hải tặc quyến rũ đến mức độ nào, anh thậm chí còn chịu mặc cả một chiếc áo khoác màu hồng nhạt. Nhưng mũ bonnet thì quá quắt lắm. James chìa tay ra mà không nói một lời. Gosffens đưa nó cho anh rồi kinh hãi khi James xé nó làm đôi và quẳng ra ngoài cửa sổ.
“Mũ làm lễ của ngài,” anh ta rên rỉ. “Ta sẽ cho ngươi đội tóc giả cho ta,” James nói, giọng thỏa hiệp.
Gosffens tiếp tục với một chiếc ghim cài áo đính một viên kim cương to bằng quả nho. “Cái vật kỳ quái đó từ đâu ra vậy?” James nói, gạt nó đi.
Người hầu của anh cười tự mãn. “Nó là quà của nữ công tước để chúc mừng ngài được phong tặng danh hiệu Hiệp sĩ Bath.” James thở dài và Gosffens ghim nó vào chiếc áo choàng màu đỏ tươi “Sau rốt thì, ngài là công tước hải tặc,” anh ta nói, “Chúng ta không nên làm người hâm mộ của ngài thất vọng.” Về phần mình, James sẽ hết sức vui vẻ làm thất vọng những kẻ ngu ngốc đến mức quan tâm xem anh mặc gì. “Ta đoán tối nay nữ công tước sẽ đặc biệt lộng lẫy?”
“Theo tôi biết thì họ đã bắt đầu mặc đồ từ lúc một giờ.” Gosffens khẳng định. Người hầu riêng của James cảm thấy hãnh diện vì sống cùng một mái nhà với người phụ nữ thời trang nhất Luân Đôn. Một giờ là cách đây ba tiếng, và James nghĩ chắc phải thêm một tiếng nữa Daisy mới chuẩn bị xong. ~*~
Cuối cùng thì buổi lễ cũng không phải quá khó chịu. Hoàng thân nhiếp chính trao tặng huân chương Bath một cách hết sức ngắn gọn. Ở buổi vũ hội sau đó, James nhận lời chúc mừng của mười một vị hiệp sĩ ngu ngốc nghĩ rằng mười hai người họ là những người giỏi nhất vương quốc. Thành công kìm nén thôi thúc muốn phá ra cười, anh dùng ảnh hưởng hiệp sĩ mới có được của mình để thuyết phục ngài Flanner (được vinh danh vì công trạng trong chiến tranh) ủng hộ luật chống nô lệ của anh, vậy nên đó là một đêm thành công tốt đẹp. Đến lúc ấy James đã mất dấu nữ công tước của mình từ lâu. Theo được cả giới thượng lưu săn đón. Báo chí miêu tả mọi ý kiến về bộ váy mới của cô, còn anh dường như chẳng bao giờ rời khỏi cửa trước nhà mình mà không chạm một phóng viên báo lá cải đang chờ gặp vợ anh.
Thường xuyên đến mức khó chịu, một gã phóng viên rỗi việc nào đó sẽ tiêu khiển bằng cách viết một bài báo miêu tả về công tước hải tặc, với hình xăm “man rợ.” Những đoạn văn đấy lúc nào cũng kết thúc với cùng một nội dung: Không ai có thể hiểu được vì sao người phụ nữ thanh lịch nhất Luân Đôn lại chịu duy trì hôn nhân với người đàn ông mọi rợ nhất giới quý tộc. Nhưng cùng lúc ấy, không ai có thể hoài nghi việc nữ công tước hết sức tôn thờ chồng mình. Nữ công tước không hay cười, nhưng sẽ cười vì ngài công tước.
Về phần mình, James nghĩ khuôn mặt bình thản của cô rất đáng yêu, nhưng khi cười - đặc biệt là cười với anh - thì khuôn mặt ấy đẹp lộng lẫy. Nghĩ về điều đó, anh bắt đầu tìm kiếm cô chăm chú hơn. Họ đã ở đây ít nhất hai tiếng rưỡi, Theo và anh đã thương thuyết ra giới hạn ba tiếng cho các dịp xã giao có nhiều hơn mười người. (Có thể nữ công tước vứt bỏ các luật lệ của mình trong phòng ngủ nhưng vẫn áp dụng chúng trong mọi mặt khác của đời sống. Một ngày nào đó anh sẽ phải ngừng vứt báo xuống sàn phòng ăn.)
Anh thò đầu vào phòng khách nhưng chẳng thấy vợ mình đâu. Anh tìm phòng chơi bài, phòng khiêu vũ, nhưng có vẻ cô cũng không có mặt ở cả hai nơi. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc mở rộng phạm vi tìm kiếm của anh lên tầng trên. Anh đang đi thơ thẩn trong phòng tranh dài, nhìn chân dung của các thành viên hoàng tộc ngạo mạn thì nghe thấy giọng nói nhẩn nha của Geoffrey Trevelyan ở bên kia góc nhà. Dù James căm ghét gã đàn ông này, Theo thỉnh thoảng vẫn kiên quyết đòi nhảy với anh ta. James nghĩ có lẽ cô làm vậy vì biết điều đó khiến anh phát điên.
Đúng lúc anh quay gót giầy gắn đinh của mình sang hướng khác - việc lảng tránh Geoffrey đã được anh nâng lên tầm nghệ thuật - anh nhận ra những gì Trevelyan đang nói bằng thái độ vênh váo thường thấy. “Nữ công tước xấu xí đang mặc bộ quần áo mới của hoàng đế.” Đi kèm là một tiếng cười khẩy. “Quần áo có đẹp đến đâu đi nữa cũng chẳng giúp cô ta có cơ thể hay khuôn mặt của một người phụ nữ. Tôi thật sự nghĩ rằng cô ta là đàn ông. Có tin đồn các hải tặc…”
Vào đúng lúc ấy James vòng qua góc. Trevelyan thất kinh, ngậm chặt mồm lại. Một người đàn ông đã học được cách kiểm soát tính khí của mình không có nghĩa là anh ta không thể nổi nóng khi hoàn cảnh đòi hỏi. James vặn cà vạt của bạn cùng lớp cũ trong tay, kéo anh ta lên trời và quăng anh ta vào tường, rống hết sức bình sinh. “Sao anh dám nói thế về vợ tôi? Đồ rác rưởi hôi thối, hiểm độc. Anh là đồ vô lại, không xứng đáng có mặt cùng chỗ với cô ấy.”
Mặt Trevelyan chuyển thành màu mận chín hết sức thú vị, có vẻ không thích trả lời, hẳn là vì chiếc cà vạt đã làm anh ta nghẹn thở. Không vấn đề, câu hỏi đó là câu hỏi tu từ. Anh lại đập Trevelyan vào tường. “Cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất,” bịch!, “tao nhã nhất,” bịch!, “ở Luân Đôn.” Lúc này James có thể nghe thấy mọi người lao lên gác, nhưng anh không quan tâm. “Tôi chưa từng thấy một người phụ nữ nào xinh đẹp hơn, kể cả ở Trung Quốc,” bịch!, “hay Ấn Độ,” bịch!, “và chắc chắn không phải ở Anh quốc. Quan trọng hơn, cô ấy hết sức tử tế. Điều đó được chứng minh bằng số thời gian cô ấy phí phạm vào việc nói chuyện với anh, đồ sâu bọ độc ác, hèn nhát,” bịch, bịch, bịch!
Một bàn tay chạm vào ống tay áo của anh và anh quay lại, nhe răng ra. Đó là Theo. “Anh yêu,” cô nói, và chỉ với hai từ đó thôi, cơn giận dữ rút khỏi anh và anh thả Trevelyan xuống sàn như một miếng vải.
Gã sâu bọ độc ác trườn đi. “Anh!” James nói bằng đúng giọng khi anh hét lên câu “Đến lúc các người phải chết rồi!” khi nhảy qua lan can tàu đối thủ. Trevelyan hiểu được điều đó, chết cứng.
“Nếu anh dám nói thêm một lời nào đó không phải lời khen ngợi về vợ tôi, tôi sẽ không đập anh vào tường nữa. Tôi sẽ quẳng anh ra khỏi cửa sổ. Mà cũng không phải từ tầng một đâu.” James không đợi câu trả lời, ai lại chờ rác rưởi trả lời chứ? Thay vào đó, anh chìa cánh tay ra cho vợ mình.
Khi quay lại, họ thấy cả phòng tranh đã chật kín người. “Nữ công tước của tôi,” James tuyên bố, mắt quét qua đám đông với thái độ của một người đàn ông đã thống trị sóng dữ, “Cô ấy không phải là thiên nga, bởi vì điều đó ám chỉ rằng cô ấy từng là một vịt con xấu xí.”
Anh nhìn Theo. Mắt cô được vẽ xếch ở đuôi mắt, mang vẻ đẹp kỳ lạ. Gò má vương giả, môi dưới mang màu đỏ hoàn hảo khiến anh muốn hôn. Bầu ngực nhỏ nhưng căng mọng, da dẻ như ánh trăng, vòng eo vừa bàn tay của một người đàn ông. Nhưng những điều đó không hề quan trọng khi so sánh với vẻ tốt bụng bầm sinh trong mắt cô, khóe môi hân hoan, sự thông minh tinh quái mà cô luôn dành cho mỗi ngày mới.
Đó mới là sắc đẹp. Không nói thêm một lời, họ đi ra khỏi phòng tranh, tay Theo đặt lên ống tay áo của anh, đám đông rẽ ra như biển Đỏ khi họ đến gần, James nhìn thấy sự tán thưởng trên mặt họ và rồi có người bắt đầu vỗ tay. Có thể chính Hoàng thân nhiếp chính cũng nên.
Từ một tiếng vỗ tay, vài người bắt đầu vỗ theo và rồi khi họ xuống cầu thang, cả phòng đã vỗ tay. ~*~
An toàn trong xe ngựa khi được chở về nhà, Theo cố gắng không khóc. James đã hỏi cô có ổn không, nhưng từ ngữ cứ nghẹn lại trong trái tim cô, khiến cô không thể thốt nên lời, chỉ biết gật đầu và nắm thật chặt tay anh. Khi đã vào trong nhà, cô đưa áo cho Maydrop, nắm lấy bàn tay của James trước khi anh cởi áo choàng và im lặng dẫn anh tới chân cầu thang. Những đường nét thanh lịch của James vẫn còn đó. Hình xăm chỉ càng làm nổi bật hàng mi dày, đôi môi cong, vòm cung xương gò mà.
Khi anh cởi áo choàng, cô vươn tay lấy tóc giả của anh xuống rồi ném nó đi. Anh vạm vỡ, đẹp đẽ, ẩn chứa một sức mạnh khiến cho cả một tàu hải tặc và một phòng chật kín quý tộc ưng thuận bất kỳ điều gì mà anh đề xuất. Anh là của cô.
“Em giận vì anh đã đánh Trevelyan à?” James hỏi, dù rõ ràng là anh chẳng thèm quan tâm đến những gì cô nghĩ trong vấn đề này và hẳn sẽ lặp lại hành động đó ngay. Cô chậm rãi tìm cách nói thích hợp, “Anh đã nói cho cả thế giới biết rằng đối với anh em rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy,” anh nói một cách đơn giản, “Cũng không phải chỉ với anh đâu.” Nước mắt lại chực trào ra, nhưng cô lại kìm nén. James đang dựa vào cửa như một gã hải tặc, nét mặt vừa tinh quái lại vừa dịu dàng.
“Em luôn nghĩ,” cô ngập ngừng nói, “anh đã bắt đầu yêu em lúc bị mù, năm mười hai tuổi. Bởi vì anh không thể nhìn thấy em.” Lông mày anh nhướng lên. “Vớ vẩn. Anh đã yêu em từ trước đó rất lâu.”
“Thật sao?” “Năm trước đó, khi mẹ anh mất. Em đã đến bên anh trong đêm ấy. Em không nhớ sao? Em vẫn còn nằm trong chiếc giường nhỏ trong phòng trẻ, còn anh đã chuyển ra một chiếc giường lớn hơn ở phòng bên cạnh. Em đã đến phòng anh mà không nói gì, sau khi bảo mẫu nghỉ, em đã trèo vào giường cùng anh. Sau đó anh bắt đầu khóc nức nở cho tới khi không còn một giọt nước mắt nào.”
“Em đã quên mất chuyện đó,” Theo nói, giờ mới nhớ lại. “Nhưng em có biết vì sao anh yêu em không?”
Mắt anh ánh lên vẻ tươi cười quỷ quyệt. Cô lắc đầu. “Bởi vì em đã mang theo tám chiếc khăn tay đến giường anh. Tám chiếc. Và sau đúng tám chiếc khăn tay là hồ, anh cảm thấy mình có thể sống thêm một ngày nữa.”
Cô không thể kiềm chế nụ cười. “Em thích mình luôn được chuẩn bị đầy đủ.” “Em hiểu anh.” Mắt anh lộ rõ cảm xúc, yếu đuối. “Suốt cuộc đời này, em vẫn là nam châm đối với anh, chìa khóa mở cửa trái tim anh. Anh đã từng mất em, Daisy.” Anh đứng thẳng người dậy và đi về phía cô. “Anh không thể chịu đựng việc mất em thêm lần nữa.”
“Không đâu,” cô thì thầm, kéo đầu anh xuống. Một trong những khoảnh khắc mà Theo - hay Daisy, như chồng cô khăng khăng đòi gọi - sẽ nhớ mãi suốt cuộc đời này đã đến sau đó.
Họ đang nằm trên giường. Như thường lệ, một tấm chăn bị tuột xuống sàn. Tóc của nữ công tước rối bù một bên. Công tước đang phàn nàn rằng mình đã kéo căng cơ bên hông trái và đó là lỗi của cô, vì “không một người đàn ông nào có thể vào tư thế đó”. Theo hôn chồng mình và kể cho anh một bí mật mà cô đã ấp ủ trong tim, chờ tới khi tuyệt đối chắc chắn. “Và anh,” cô tuyên bố, “sẽ là người cha tuyệt vời nhất mà đứa bé này có thể có.”
Dường như James không tìm nổi lời nào để nói. Anh chăm chăm nhìn cô trong giây lát, rồi dựa lưng vào đầu giường và dịu dàng đặt cô vào giữa hai chân của mình, xòe hai bàn tay trên bụng cô. Khi cô vui vẻ thả lỏng ngưởi dựa vào vai anh, trước sự kinh ngạc tột độ của cô, anh bắt đầu cất tiếng hát. Giọng anh không còn là giọng nam cao trong trẻo hồi trước. Đó là giọng của một người đàn ông đã ra biển, như rượu brandy và cám dỗ.
“Hãy khiêu vũ cùng anh,” anh hát, “cho tới cuối đời.” Anh dừng lại sau câu đó và thì thầm vào tai cô, “Điều đó có nghĩa là em và anh sẽ khiêu vũ đến trọn đời và có lẽ cả sau đó nữa.” Anh đặt một nụ hôn lên mũi cô và tiếp tục hát, tay dịu dàng đặt lên vùng bụng vẫn còn phẳng của cô, “Hãy đưa anh tới bên con chúng ta, những đứa trẻ đang chờ được chào đời.” Theo nuốt nước mắt xuống và cất giọng hát cùng với anh, giọng nữ cao của cô hòa quyện với giọng nam trầm không mấy hoàn hảo nhưng vô cùng đẹp đẽ của anh.
“Hãy khiêu vũ cùng nhau,” họ hát với nhau, “cho tới cuối đời.” Đó là bài hát đầu tiên trong vố số những bài hát mà James hát cho đứa con đầu lòng, và con thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư của họ. Lũ trẻ biết rằng cha mẹ chúng không thích hát. Nhưng chúng cũng biết rằng nếu ba mẹ chúng đề nghị… ừ thì, cha chẳng bao giờ có thể từ chối mẹ.
Vậy nên cả gia đình khiêu vũ và ca hát một hải tặc và một nữ công tước, một công tước và một nghệ sĩ, một người đàn ông và một người phụ nữ - suốt những năm tháng hạnh phúc lâu dài.
- - - Hết - - -