Số lần đọc/download: 3922 / 69
Cập nhật: 2017-08-25 13:46:06 +0700
Chương 31 - Thiện ác đáo đầu
C
ùng trong một lúc một tiếng nạt vang lên, hai đường gươm sáng chói thoáng hiện ra như một chiếc quạt đồng tấn công con Ô Viên.
Thì ra Hạ Huệ và Tiền Tố đồng một lượt xuất thủ!
Con Ô Viên giương hai bàn tay ra nhanh như chớp chộp vào sóng kiếm của Hạ Huệ.
Thình lình một tiếng nạt vang lên, một đường roi mạnh bạo tập kích vào hậu tâm của con Ô Viên. Tiền Tố cười:
- Chúc công tử đòn roi này tung ra thật đúng lúc!
Chúc Thạch mỉm cười, ngọn roi trong tay chàng tuôn ra rào rào như mưa bấc, thế là ba người đồng hợp công con Ô Viên.
Con Ô Viên này bộ điệu thật là lanh lẹ, thân hình thoạt Đông thoạt Tây tráo trở nhanh như bay biến.
Phần Giang Thanh chỉ dùng hai bàn tay trắng mà đấu chiến với hai gã quái nhân, vẫn còn thì giờ để nhìn xem chiến cuộc, chàng cả cười nói:
- Tam ca, hãy vây chặt lấy con súc sanh đó, tôi xem chừng Nhị ca sắp sửa cho tên Đầu đà kia nếm mùi vị chua cay rồi đó.
Bạch Hồ cười kinh rợn, bóng chưởng của ông ta tuôn ra thật là mãnh mẽ, bao phủ khắp bốn bề, làm cho tên Đầu đà nọ liên tiếp rút lui, hơi thở hổn hển.
Lúc bấy giờ Nhạc Dương lại đứng một bên cười ồ ồ nói:
- Quái Đầu đà ơi, đem hôm qua cớ sao ngươi lại tàn bạo như thế mà bây giờ lại ngoan ngoãn như thế?
Ô Viên Tú Sĩ sau khi đấu hết ba trăm hiệp, lần lần núng thế. Mộc Linh tuy ngoài mặt vẫn giữa bình thản nhưng mà trong lòng hết sức lo lắng, ông ta cảm thấy nội lực của đối phương càng ngày càng dai dẻo, liên miến bất tuyệt mỗi một thế nào của ông ta nhắm vào trọng huyệt của mình, thật là lợi hại vô cùng.
Ô Viên Tú Sĩ vừa chiến đấu vừa phát giác ba đồng bọn của mình đã lọt vào tình thế phi thường bất lợi, mà điều làm cho ông ta kinh dị nhất là hai gã quái nhân theo chân ông ta đến đây, có biệt hiệu là Hà Khê song oai, một người tên Lãnh Phi một người tê Tạ Trúc, ngày thường vốn võ công thâm hậu nhưng bây giờ đấu chiến với Giang Thanh thì lại ra chiều luống cuống, cái thua đã cầm chắc trong tay.
Ô Viên Tú Sĩ thấy vậy vùng thét lên một tiếng liều mạng tấn công Chiến Thiên Vũ, Nhạc Dương thấy vậy ha hả cười:
- Chiến đại hiệp ơi, coi chừng lão Mộc Linh nó phát điên đấy nhé!
Chiến Thiên Vũ cũng bất cười phản công Ô Viên Tú Sĩ tới tấp, làm cho lão ta như ngây như dại, thình lình...
Giữa vòng chiến có một bóng người bay vù ra kèm trong một tiếng kêu bi thiết đó là tiếng cười kinh rợn của Bạch Hồ nổi lên, lão nói sang sảng:
- Lão phu ngỡ là Đại đầu đả pháp lực vô biên nào ngờ so chơi vài miếng mới biết tài nghệ quá tầm thường, thật làm cho lão phu thất vọng.
Thì ra tên Đầu đà buông xõa tóc này vừa lãnh một thế Long Hiện Phong Khởi trúng vào hậu tâm, bay vù ra ngoài hơn một trượng. Thân hình của lão vừa chạm mặt đất lập tức dùng một thế Thập Bát Phiên lăn tròn ra ngoài thêm năm trượng nữa, rồi mới đứng dậy.
Lão trợn mắt nhìn Bạch Hồ một cách căm hờn cực điểm lớn tiếng nói:
- Lão già họ Bạch, rồi đây ngươi sẽ biết tay ta!
Câu nói chưa dứt thì lão đã tuốt phắt hai thanh đoản kiếm mở thế tấn công Bạch Hồ một cách phi thường ác liệt. Nhạc Dương thấy vậy, bất giác giật mình, hô to:
- Ủa, ngươi là Nhân Hồ Đầu đà!
Câu nói này vừa dứt thì hai lưỡi kiếm sáng ngời đã kề sát vào đỉnh đầu của Bạch Hồ rồi.
Nào ngờ Bạch Hồ không né vung song chưởng tống ngược trở lên, một luồng kình lực tràn lên làm cho hai lưỡi gươm tự chém vào nhau một nhát dữ dội...
Một tiếng “keng” vang lên vài hai lưỡi gươm sút khỏi tay của chủ nhân rơi xuống mặt đất.
Bạch Hồ nổi lên một chuỗi cười hể hả, chuỗi cười vừa vang lên mấy tiếng, thì một việc đột biến xảy ra...
Hai lưỡi gươm đã rơi xuống đất mà Ngân Hồ Đầu Đà đã cùng một thân pháp cực kỳ quái dị cúi xuống nhặt lấy hai thanh bảo kiếm, chém một đường nhanh không tưởng tượng vào gót chân Bạch Hồ!...
Bạch Hồ thật là kinh sợ trước lối tấn công kỳ dị đó lão vội cất mình lên chừng hai trượng để trốn ngọn đòn độc!
Chỉ chờ có thế Ngân Hồ Đầu Đà buông ra một tiếng cười đắc chí, vung hai lươi gươm ngắn trong tay mình tấn công một cách kính đáo mà dữ dội phi thường.
Trên hai lưỡi kiếm ngắn của Ngân Hồ Đầu Đà bất thình lình biến dạng mỗi lưỡi kiếm tách ra làm sáu lưỡi nhỏ, tất cả là mười hai lưỡi, chia làm mươi hai đạo tấn công một cách lạ lùng chưa từng thấy.
Trước thế tấn công lạ lùng dũng mãnh đó, Bạch Hồ lấy làm luống cuống, Ngân Hồ Đầu Đà lúc bấy giờ mới cười khẩy nói:
- Lão già họ Bạch, ngươi đã nếm mùi cay độc của ta chưa?
Bỗng nhiên, một tiếng hú rợn người vang lên. Bạch Hồ thay đổi lối đánh, thân hình của ông ta lồng lộn giữa lưng trời, đòn lạ tuôn ra liên miên bất tuyệt, xa trông như một vị thiên thần giáng thế!...
Vì gặp cảnh nguy nan cùng cấp nên ông ta đã thì thố một thế lợi hại nhất trong Quyền Long chưởng pháp là Đại Mạc Quyển Long...
Trong chớp mắt, có tiếng loảng xoảng liên hồi vang lên, món binh khí kỳ dị của đối phương bị đánh bạt ra rơi tứ tán.
Ngân Hồ Đầu Đà thấy mình thảm bại một cách chua cay, lão thở dài ủ rủ, quay mình chạy bay ra khỏi vòng chiến để rồi trốn đi mất dạng.
Riêng về phần Bạch Hồ sau khi đánh rơi binh khí của đối phương, ông ta toát mồ hôi lạnh. Nhạc Dương thấy vậy bước tới hỏi:
- Bạch huynh có bị những lưỡi kiếm ấy làm cho thọ thương không?
Bạch Hồ lau mồ hôi trán, lắc đầu chưa kịp trả lời, đột nhiên một tiếng rú bi thiết lại vang lên, một chiếc đầu lâu bay bổng lên giữa đấu trường nhiều tia máu bắn vọt ra khắp đó đây...
Hai người vội vàng quay đầu nhìn lại thấy kẻ tử thương chính là một trong Hàn Khê song oai Tạ Trúc!
Thì ra Hàn Khê song oai trong lúc đấu chiến với Giang Thanh đã bị một tuyệt kỹ cay độc nhất của Tà Thần truyền cho Giang Thanh là Chưởng Bất Nhãn Huyết.
Khá khen cho Giang thanh chỉ dùng có hai bàn tay trắng mà kháng cự với hai cao thủ, đồng thời nội lực thâm hậu nên trảm đứt đầu lâu của đối phương...
Thế rồi tên đồng bạn được may mắn sống sót là Lãnh Phi liều mạng nhảy xổ tới tấn công Giang Thanh bằng một lối đánh không kể lối, không quy củ.
Còn Ô Viên Tú Sĩ thì lúc bấy giờ cũng mấy hết bình tĩnh chống trả với Chiến Thiên Vũ bằng một lối đánh bất thành cương pháp, trông thật buồn cười...
Chiến Thiên Vũ thấy vậy lấy làm mừng rỡ tấn công bằng một loạt đòn độc làm cho Ô Viên Tú Sĩ tâm thần càng thêm hoảng hốt, liên tiếp rút lui.
Phần Giang Thanh thì sau khi đã hạ được Tạ Trúc rồi tinh thần càng thêm phấn khởi, hai cánh tay trắng nuốt của chàng vung ra rào rào lợi hại còn hơn binh khí, làm cho Lãnh Phi càng lúc càng bị lâm vào tình thế khốn đốn.
Bạch Hồ đứng bên ngoài nói nhỏ với Nhạc Dương:
- Nếu tôi mà gặp tình cảnh này thì sẽ đột phá trùng vây mà bỏ chạy, chớ chẳng liều lĩnh như họ.
Nhạc Dương cười khì, nhìn hai cánh tay trắng nuốt biến trá thiên hình vạn trạng của Giang Thanh mà nói:
- Muốn thoát khỏi vòng áp lực của Tứ đệ không phải là một chuyện dễ...
Hai người còn đang bàn tán xì xào thì con Ô Viên đang đấu vơi Hạ Huệ và Tiền Tố thình lình nhăn răng kêu lên mấy tiếng, thay đổi lối đánh tốc độ của nó gia tăng kịch liệt.
Công lực của Hạ Huệ thuộc vào bực trung trong võ lâm, mà Tiền Tố và Chúc Thạch võ công cũng rất thâm hậu, nhưng con Ô Viên này vẫn chống cự có thừa.
Lúc bấy giờ Giang Thanh vừ đánh vừa quan sát thế trận bất thình lình chàng điểm ra ba ngón rất ư thần tốc, làm cho Lãnh Phi phải dang ra rồi Giang Thanh mới quát:
- Nhà ngươi còn chưa tìm cách trốn chạy, liều lĩnh làm chi cho vô ích ta buông tha cho ngươi đó.
Nào ngờ Lãnh Phi vung ngón binh khí trong tay mình tiếp tục tấn công, ông ta cất giọng khàn khàn chửi rủa:
- Tiểu tử họ Giang kia, ngày hôm nay lão phu nhất định nát tấm thân này báo thù cho nhị đệ của ta.
Giang Thanh hỏa tốc thối lúi vài bước rồi lạnh lùng trả lời:
- Ta đã ra ơn mở đường cho ngươi đào sinh, mà ngươi không khứng thì chớ trách ta!
Câu nói này chưa dứt thì đợt tấn công thứ hai của đối phương lại ào ào tràn tới, thân hình mảnh khảnh của Giang Thanh thình lình rạp sát mặt đất, khi còn cách mặt đất chừng một tấc bất thần bắn vọt ra như một mũi tên bay để thoát ra ngoài vòng áp lực của món binh khí kỳ dị của Lãnh Phi...
Lãnh Phi không bao giờ ngờ Giang Thanh lại có một thế võ độc đáo như vậy, khi món binh khí của lão ta vừa đánh trật vào khoảng không trong lòng còn đang bàng hoàng kinh dị, thì thế Âm Mạc Dương Quan của Giang Thanh đã trờ tới...
Việc đã đến một cách nhanh nhẹn, làm cho người ngoài không thể nào bắt được động tác phi thường đó.
Một tiếng nấc nghẹn ngào bị đứt quãng và thân hình của Lãnh Phi lãnh đòn bay ra rơi phịch trên mặt đất.
Thế Âm Nhạc Dương Quan thật là tuyệt kỹ, thân hình của Lãnh Phi chỉ bay ra ngoài bằng một đoạn trên, còn từ rún trở xuống thì đứng nguyên chỗ cũ.
Thì ra Giang Thanh đã dùng nội lực truyền vào bàn tay bằng xương bằng thịt của mình, mà chặt phăng thân hình của đối phương ra làm hai đoạn. Chỗ bị chặt trơn chu bên ngót còn hơn người ta dùng một món binh khí sắc bén mà chém.
Bạch Hồ đứng gần đó mặc dù ông ta là người thấy xa hiểu rộng, nhưng cũng phải tán đởm kinh tâm không ngờ con ngưới ta có thể luyện tập đến mức tinh vi như thế này.
Giang Thanh híp mắt thở dài, lẩm bẩm:
- Ta đã khuyên người từ trước... mà ngươi chẳng chịu nghe lời ta...
Câu than chưa dứt thì bỗng nhiên Giang Thanh phát giác sau lưng mình có tiếng gió lạ nổi lên, biết bị tập kích chàng dùng nửa thế Ngọc Nữ Đấu Thoa lướt tới phía trước ba cái, rồi quay đầu nhìn lại.
Trước mặt chàng hiện ra không phải ai xa lạ mà chính là Ô Viên Tú Sĩ bởi vì cái chết thê thảm của Lãnh Phi làm cho ông ta xúc động vô cùng, liên tiếp tấn công Chiến Thiên Vũ ba chưởng dữ dội để rồi nhảy vù về phía Giang Thanh.
Lúc bấy giờ cặp mắt ông đỏ ngầu long lên sòng sọc, nhìn điệu bộ đó Giang Thanh đã biết người này đang căm hờn đến cực điểm, chàng dịu giọng nói:
- Biết người biết ta, mới là tuấn kiệt! Ta khuyên ngươi hãy mau trở về tĩnh dưỡng hậu nhật còn dài, rồi chúng ta sẽ lại gặp nhau.
Nhưng Nhạc Dương đã kêu lên ầm ĩ:
- Không được Giang hiền đệ, không nên có lòng từ tâm không phải chỗ như vậy, Giang hiền đệ không giết nó thì nó sẽ giết ta.
Ô Viên Tú Sĩ thét:
- Ta không cần ngươi ban ơn cho ta...
Vừa nói dứt lão bất thình lình nhảy xổ tới xử một thế độc trong Ngũ Tuyệt Thủ là Diệu Thủ Cầm Ma.
Giang Thanh không tránh không né, chàng chỉ khẽ rút lui nữa bộ rồi thình lình trờ tới tung ra một chưởng Kim Đỉnh Phật Đăng để ngăn chận làn sóng tấn công của Ô Viên Tú Sĩ.
Những người đứng bên ngoài khán trận thấy một chiếc bóng trắng và một chiếc bóng đen quấn quít vào nhau trông thật là ngoạn mục.
Thời gian nặng nề trôi qua, Ô Viên Tú Sĩ và Giang Thanh quấn với nhau trên ba mươi hiệp, mà lối công kích cuồng loạn của Ô Viên Tú Sĩ vẫn không thấy dịu lại phần nào.
Phần Giang Thanh mặc dầu cố điều công dưỡng khí, định tĩnh tâm thần để hòa lẫn đòn của đối phương, vô tình chàng thủ nhiều công ít, và chàng cảm thấy khó khăn chật vật.
Bỗng Chiến Thiên Vũ bên ngoài hô to:
- Tứ đệ ra tay đi, bằng không nó chẳng bao giờ buông tha chúng ta!
Giang Thanh rùng mình nhớ đến câu nói mà Trường Ly Nhất Điểu vừa dặn chàng đây mấy hôm.
“Đại trượng phu hành sự không nên mềm yếu nhu nhược có lòng nhân từ của đàn bà thì hỏng việc.”
Thế rồi thân hình của chàng thình lình xoay mạnh một vòng quát:
- Mộc Linh ta cảnh cáo ngươi lần cuối nếu không rút lui thì ta ra tay sát thủ rồi đó.
Để trả lời với Giang Thanh là một chuỗi cười cuồng loạn của Ô Viên Tú Sĩ, và áp lực cứ tăng gia mãi mãi.
Giang Thanh tức giận bồi hồi chàng cắn răng chặt lại, dùng bàn tay tả của mình xử một thế kỳ ảo, làm cho Ô Viên Tú Sĩ cảm thấy thế công của chàng tung ra chập chờn, bóng chưởng tua tủa thành hình rẻ quạt.
Trong lúc đó thì bàn tay hữu xuất kỳ bất ý trảm ra một nhát vào hết hầu của Ô Viên Tú Sĩ đó là một trong năm miếng Đại Tán Thủ, Chưởng Bất Nhãn Huyết.
Nào ngờ Ô Viên Tú Sĩ cả cười không lui mà lại không tiến tới, tuôn ra mười hai chưởng liên hoàn như mưa sa gió táp!
Nhưng mà thái độ liều lĩnh của Ô Viên Tú Sĩ làm sao đối địch nối với môn võ tinh vi đáo để của Tà Thần...
Việc phải đến là đến, một tiếng kêu bi thảm vang lên hòa lẫn trong những tiếng “rắc”, “rắc” liên hồi, tứ chi của Ô Viên Tú Sĩ thảy đều gãy nát trong thế võ huyến bí Chưởng Bất Nhẫn Huyết.
Mọi người chưa kịp giật mình thì Giang Thanh đã thét lên một tiếng như long trời lỡ đất, hai cánh tay của chàng chia ra làm hai ngõ trờ tới bao trùm hết toàn thân yếu huyệt của đối phương.
Không khí ba bên bốn bề cơ hồ như ngưng đọng lại, và một làn mưa bằng máu thắm bay ra phất phới... thân hình của Ô Viên Tú Sĩ trúng chưởng ngã gục.
Máu tươi từ trong thất khiếu rỉ ra thấm ướt cả mặt cát và Ô Viên Tú Sĩ con người mà trên chốn giang hồ nghe tên đều biến sắc, ngày hôm nay lại phải chết một cách bi thương thảm nảo.
Giang Thanh ngửa mặt lên nhìn trời lâu lắm mới nghe chàng thở dài một hơi bi đát...
Cái chết của Ô Viên Tú Sĩ làm cho mọi người cơ hồ quên bẳng Hạ Huệ, Tiền Tố và Chúc Thạch đang chia nhau đứng thành hình tam giác, bủa vây chặt chẽ con Ô Viên.
Cặp mắt của con Ô Viên láo liên nhìn sau nhìn trước chủ nhân của nó đã trúng đòn ngã gục giữa chiến trường, nó đã thấy, nó kêu lên mấy tiếng thảm khốc và tay chấn bắt đầu luống cuống, không còn nhanh nhẹn như xưa nữa.
Hạ Huệ biết cơ hội đã đến, nàng nạt lên một tiếng bất chợt loan gươm tấn công vào đôi chân của nó một nhát thật là nhanh nhẹn.
Con Ô Viên vội vàng nhún nhảy vù lên để tránh đòn, chính vào lúc thân hình của nó vừa cất lên khỏi tầm lưỡi kiếm thì bên hông có tiếng gí vèo vèo nổi dậy, Tiền Tố bất thần tấn công vào phía hông bên trái...
Thân hình đang ở giữa khoảng không, chẳng có một điểm tựa con Ô Viên vội vung cánh tay ra đỡ lấy một ngọn đòn hung bạo.
Chỉ chờ có động tác đó, chính vào lúc hai bàn tay của con Ô Viên đang kẹp vào thế công của Tiền Tố, thì ngọn roi của Chúc Thạch thình lình thẳng băng như một ngọn sào, chọc một đường hung bào vào sau gáy của con Ô Viên.
Nằm trong ba thế võ liên kết với nhau rất ư chặt chẽ của ba tay cao thủ, con Ô Viên lãnh đòn chết không kịp kêu lên một tiếng...