Nguyên tác: Ihmiset Suviyössä
Số lần đọc/download: 258 / 10
Cập nhật: 2020-02-13 14:06:35 +0700
Chương 31
S
au khi đến nơi, những cuộc chuyện trò qua lại của các đôi bạn trẻ đang hạnh phúc được sắp xếp rất tự nhiên, là Arvid và Helka đi với nhau, còn Selma và Hannu làm thành một cặp. Bữa tối đã kết thúc. Những cái cốc ly chân cao trông như những bông hoa đỏ rực màu lửa được màn đêm hơi đùng đục tôn dáng trên nền trắng của khăn trải bàn. Nhạc nhảy đã bắt đầu. Các đôi nhảy bao giờ cũng phải đi qua một hành lang tối nhờ nhờ, nơi trong một góc có quầy tính tiền. Có thể nhìn thấy từ xa khi nào đôi nhảy trở về và đôi bạn đang ngồi bên bàn có thể chuyển hướng câu chuyện đang nói của họ, nếu như không muốn những người khác xen vào.
Nhiều chiếc bàn ở ban công dài đã bỏ trống, phía đầu xa tít của nó vẫn còn lại hai ông khách già đang tiếp tục những câu chuyện dài, không bao giờ kết thúc của mình. Khi một người vừa đứng dậy và nặng nề lê bước đi thì người kia hét lên với ông ta: Nej, vänta nu!*
Này, chờ tôi với! (Nguyên văn tiếng Thụy Điển).
Helka cảm thấy như cô chỉ mới gặp lại Arvid ở đây - buổi tối ở đây sao giống buổi tối đầu xuân ở thủ đô. Lạ thay, với những việc xảy ra trong phòng lớn tại Teliranta đêm hôm qua - rất xa nơi đây, bên cạnh khu sân trang trại mờ mờ tối - ngay cả bà cũng bảo, các cháu thì thào ở đó lâu thế - và rồi những việc xảy ra ngày hôm nay - cô thấy thật tự nhiên, nhưng giờ này ở đây, khi đêm đã càng về khuya, khi Selma cùng Hannu đã ra sàn nhảy và họ chỉ còn lại hai người, cô lại thấy ngượng nghịu về chúng. Arvid chẳng nói gì, chỉ thi thoảng nhấp nhấp rượu rồi lại nhẹ nhàng đặt cốc xuống bàn. Helka nhìn xuống mặt hồ - cứ làm như cô đang nhìn những chiếc thuyền cuối cùng đang lần lữa chưa cập bến - nhưng cái nhìn của cô nào có chút gì bình thản như vậy. Cô nói gì đó hơi mất tự nhiên và nói như thể lời nói không mấy ý nghĩa đó làm cô phấn chấn hẳn lên.
- Mình cũng ra nhảy đi, - sau đó cô bảo. Vừa mới khoác tay người bạn nhảy, thân hình cô vừa nhún nhảy theo điệu nhạc mà cô thử ngâm nga theo. Trông Helka bây giờ sao lại trẻ con đến thế.
Hannu và Selma đang nhảy rất mê say. Trên đầu Hannu đội một cái mũ giấy, giống như mũ những người khác đang đội. Những ngọn đèn điện được bọc bằng những loại giấy màu khác nhau và người thổi saxophone đôi lúc hất hất tung những dải giấy màu. Ở ngoài sân những ngọn đèn lồng được treo trên những cành cây. Chẳng nhẽ trời đã tối đến vậy sao? Không, chính thực ra chưa đến mức tối như thế, nhưng ông chủ nhà muốn làm vui lòng những người khách của mình.
Khi tiếng nhạc vừa dứt - tiếng vỗ tay không ngừng yêu cầu ban nhạc tiếp tục chơi - Hanna và Selma đứng dừng lại gần cửa ra vào. Chẳng mấy đã thấy Hannu vừa vỗ vai vừa nói chuyện với một người khách nào đó, mà anh ta hình như cũng có bạn nhảy đi cùng. Chiều theo lời vỗ tay đề nghị tiếng nhạc lại cất lên, chỉ có điệu nhạc là khác. Các cặp đôi say sưa nhảy. Khi đến gần cặp đôi của bạn, Hannu gắng ra hiệu cho Arvid bạn mình, là phải chờ cậu ta đến khi điệu nhạc kết thúc. Nhưng Helka và Arvid vẫn ra ngoài trước khi tiếng nhạc tắt, vì họ ở ngay cạnh cửa ra vào lúc đó và quay lại góc cuối của ban công, nơi có cửa kính che. Vừa bước ra ngoài Helka vừa ngâm nga điệu nhạc cuối cùng giống như lúc trước khi họ đi vào phòng nhảy vừa đập khe khẽ lên cánh tay người đi bên cạnh.
Ở ngoài ban công chẳng còn ai ngoài họ. Ông chủ đã đoán đúng và không cho đưa đèn lồng ra đây - mà ở đây vẫn còn sáng - hơn nữa lại chẳng có một ai.
Hannu bước đến, vui sướng và mãn nguyện. Trông như thế có thể đoán được việc anh sắp nói.
- Này đôi bạn đang yêu kia, những người bạn rất tốt của tôi đang ở trong phòng lớn đằng kia, họ có đặt bàn và còn chỗ trống, cô Selma đã ngồi đó rồi. Hai cô cậu đừng ngồi đây mà mơ mộng nữa, đây đâu phải là khu dinh thự của quý tộc, mà đây là một tiệm ăn, dù là một tiệm ăn đẹp nhất của mùa hè Phần Lan. Chúng ta đi nào!
Hannu đưa tay mời Helka, nhưng cô này lại luồn tay nắm cánh tay của Arvid. Những giọt rượu đã uống chắc làm cô mạnh bạo hẳn lên. Trông cô bây giờ đúng như một em gái nhỏ.
Trăng đã lặn được lúc lâu rồi.