"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ary bước vào phòng khách rộng lớn của khách sạn và tìm cho mình một chỗ trong góc kín đáo nhất. Cô mở tờ "Mốt mới" mang theo người ra hững hờ lật từng trang. Mỗi người trong ảnh cô đều cho đó là một cô gái trẻ xinh đẹp tươi mát với nước da nâu rám nắng đang như chờ đợi người bạn trai của mình. Cô cũng đang làm như vậy - trong chừng mực nào đó. Vài phút trôi qua. Rồi một anh bồi đến bên cô.
- Phòng 311 - Anh ta thì thào.
- 311 à? - Cô nhắc lại với nụ cười trên môi.
- Đúng thế - Anh ta gật đầu - Khách đang đợi trên đó.
- Cám ơn! - cô mỉm cười và chìa tay mình ra.
- Xin cảm ơn cô! - Anh ta nói và nhận lấy hai tờ bạc rồi vội vã bỏ đi.
Cô chậm rãi gập tờ tạp chí lại, đứng dậy mắt nhìn khắp gian phòng một lượt. Tất cả đều bình thường. Tay bảo vệ đang nhìn ra hướng khác. Ông chủ tiếp tân đang bận rộn với những người mới đến, còn lại toàn là khách của khách sạn. Hài lòng với sự kiểm tra của mình cô vội đến chỗ thang máy. Chẳng hề có điều gì làm cô phải lo lắng. Mark, chủ nhà của cô đã dặn cô kỹ lưỡng.
- Tìm lấy cho mình một chỗ ổn định, rồi từ đó cô sẽ hành động - Với kinh nghiệm của mình hắn đã khuyên cô như thế - Và trước khi làm một cái gì thì hã lo làm sao những ai chú ý đến việc cô làm đều có một chút gì đó lót tay. Như thế là họ sẽ im lặng và còn giúp đỡ nữa là khác.
- Nghe cũng hợp lý đấy - Cô gật đầu.
Hắn nhìn cô không chớp.
- Bất cứ trường hợp nào cô cũng không được đưa ai về đây. Ngôi nhà này vẫn còn trong sạch, tôi không muốn bị phiền phức đâu.
- Nếu anh muốn tôi có thể rời khỏi đây cũng được - Cô trả lời.
Hắn suy nghĩ một lát.
- Khoan đã, tôi nghĩ ra một cách. Một thằng bạn tôi làm xếp của mấy tay bồi ở Osiris. Để tôi nói với nó xem. Có thể nó giúp cô được đấy.
Osiris là một trong những khách sạn mới ở bãi biển. Tay xếp của bọn bồi rất sẵn sàng giúp đõ cô. Những cô gái mới bao giờ cũng cần. Trong nội một tháng cô đã kiếm được nhiều hơn bao giờ hết trong đời mình. Nhưng đến khi cô trả xong các khoản thì còn lại cũng chả bao nhiêu.
Trung bình một ngày cô có được bốn lần tiếp khách theo cách gọi của cô như vậy. Họ ở rải rác khắp tất cả các khách sạn, nơi mà anh bạn của tay chủ nhà cô có quan hệ. Như vậy cô cũng đỡ lộ liễu hơn. Với mười dollar một lần tiếp, cô thu được bốn mươi dollar một ngày. Ba mươi trong số đó bị mất vào khoản đấm mõm.
Cô ấn nút và đợi thang máy. Trong khi đứng đợi cô lại rút tiếp ra một tờ bạc nữa. Thằng bé điều khiển thang máy cũng phải được chút đỉnh. Một bàn tay đặt lên vai cô. Mary giật mình theo phản xạ và quay người lại.
Gordon Paynter đang mỉm cười với cô.
- Tôi không định làm cô hảng hồn đâu, cô Flood.
Cô nín thở.
- Ồ, ngài Paynter!
- Tôi đã tự hỏi mình không biết cô ra sao rồi. Cô đã không quay trở lại bãi tắm.
- Hôm đó màn biểu diễn bị hỏng - Cô phân bua - Sau đó em phải bù đầu lên để chuẩn bị màn khác.
- Mời cô vào bar uống một chút gì - Anh mời - Rồi chúng ta sẽ kể cho nhau nghe những điều mới mẻ nhất.
Cánh cửa thang máy lúc này mở ra, người điều khiển thò đầu ra ngoài.
- Xin mời vào!
Cô nhìn Gordon.
- Tôi không thể - Cô từ chối - Tôi có hẹn trước rồi.
- Để cho họ đợi vài phút cũng không sao. Tôi đã tìm cô khắp cả thành phố rồi đấy.
Cô cười thầm trong bụng. Tìm cô rất dễ nếu người ta làm quen với đúng người. Anh chỉ cần thuê một phòng ở khách sạn, rồi yêu cầu cho gọi một cô tóc vàng trẻ đẹp là xong.
- Không. Thật sự là không thể được - Cô trả lời - Em phải nói chuyện với người này. Chuyện công việc mà.
- Thế thì tôi sẽ đợi. Cô lâu không?
Cô nghĩ một lát.
- Không lâu đâu, khoảng nửa tiếng đến một tiếng là cùng.
- Tôi sẽ đợi ở bar. Cô sẽ nhận ra tôi ngay thôi. Tôi muốn dùng Martini để giải sầu trong khoảng thời gian đó.
- Em sẽ tới, ngày Paynter.
- Trước đây cô đã có lần gọi anh Gordon rồi đấy - Gordon mỉm cười nói.
- Thôi được, anh Gordon! - cô cười bước vào trong thang máy - Em sẽ cố gắng không để anh phải đợi lâu.
Cánh cửa đóng lại sau cô. Người điều khiển thang máy quay lại phía cô.
- Bạn hay là khách đấy? - Hắn ta tò mò hỏi.
- Cho lên tầng ba đi, đồ tò mò - Cô khẽ quát và chìa cho hắn ta tờ dollar.
Hán nhăn nhở nhận tiền.
- Cô có xuất nào hạ giá không, Mary?
Cô mỉm cười với hắn khi thang máy dừng lại.
- Cái đó thì tôi không thể làm được. Giá thành sản phẩm đã quá cao rồi.
Cánh cửa mở ra, cô bước ra ngoài.
- Có thể một tối nào đó cô rỗi chẳng hạn - Hắn nói với theo.
- Tốt hơn hết là hãy tiết kiệm tiền của mình, anh bạn ạ - Cô nói lại phía sau qua vai mình - tôi chẳng có tối nào rỗi cả.
Trong khi đi dọc hành lang cô nghe thấy cánh cửa thang máy sập lại. Đến trước cửa phòng 311 nàng gõ nhẹ. Giọng nói của một người đàn ông qua cánh cửa bị yếu đi hẳn lọt ra.
- Ai đấy?
Khẽ nhưng còn đủ để cho người đứng sau cánh cửa nghe thấy, cô trả lời.
- Hầu phòng đây.
Bước vào bar cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bốn mươi lăm phút đã trôi qua. Cô đứng lại để cho mắt quen với ánh sáng lờ mờ trong phòng. Gordon đang ngồi ở tít một góc tay vẫy cô và đứng dậy khi cô đi đến nơi.
- Cô nhận được việc rồi chứ? - Anh hỏi và kéo ghế cho cô.
- Cũng tạm được - Cô trả lời và ngồi xuống ghế.
Một người bồi bàn đến bên họ.
- Thêm một Martini nữa cho tôi - Gordon đặt - Còn cô?
Cô nhìn anh.
- Cassis và soda.
- Vermut, Cassis và Soda? - Người bồi bàn hỏi lại.
- Đừng cho Vermut. Chỉ Cassis và Soda thôi.
Khi người bồi bàn đi khỏi Gordon mới nói:
- Đó là một thứ đồ uống kỳ lạ.
Cô tiếp nhận cái nhìn của anh.
- Nhưng em thích như vậy.
- Em cũng là một cô gái kỳ lạ - Anh nói và uống cạn chỗ Martini của mình.
Cô nhìn anh mặt đanh lại. Có thể một trong sốc các người bồi đã kể cho anh ta biết. Tuy vậy cô không nói gì hết.
- Cô đã không quay trở lại, cũng không gọi điện tới. Không ai biết cô ở đâu cả. Giá mà tôi không tình cờ gặp cô ở đây thì có lẽ chẳng bao giờ tôi được nhìn thấy cô nữa đấy.
- Có lẽ thế lại tốt cho anh hơn - Cô nghiêm nghị đáp lại.
Anh nhíu đôi lông mày.
- Cô nói thế nghĩa là thế nào?
Cô nhìn thằng vào mặt anh.
- Em không xứng với anh đâu. Em không thuộc loại các cô gái vẫn thường xuyên quan hệ với anh.
Đôi môi anh nở một nụ cười: như vậy là cô cũng đã biết tiếng anh.
- Thế đó là những cô gái như thế nào? - Anh hỏi.
- Những cô gái ngoài xã hội. Anh biết em muốn nói gì rồi đấy.
- Và bởi vì cô phải đi làm nên tôi không được phép chạm đến cô sao?
Cô không trả lời anh. Nụ cười tắt trên môi anh.
- Trong hai chúng ta cô là người đáng tự hào. Tôi không cần phải đi làm, đó không phải là lỗi tại tôi. Ngay cả với cô cũng có thể đã xảy ra như vậy. Không một ai có thể tự lựa chọn cha mẹ cho mình được cả.
Đột nhiên cô mỉm cười
- Giá mà nó xảy ra với em - Cô nói - Em cũng nghĩ ra được khối thứ tệ hại.
Anh với tay qua mặt bàn nắm lấy tay cô.
- Tôi cũng vậy - Anh mỉm cười và nói với cô.
Người bồi bàn đặt hai cái ly lên bàn. Gordon nhấc ly Martini của mình lên cao.
- Nào chúc mừng!
Cô cầm ly của mình.
- Vì cái gì nào?
- Vì chúng ta. Và chúc bữa ăn tối của chúng ta. Bác Tom đã chờ bao lâu nay để quay cho cô một con vịt đấy.
Mary lưỡng lự.
- Tôi không chấp nhận lời từ chối đâu đấy - Gordon vội nói ngay - Hết ly Cocktail này tôi sẽ đưa cô ra bãi biển ngay.
Cô thở dài. Cô hơi bất ngờ. Thì ra anh ta cũng không khác mọi ngườ mấy. Anh ta cũng đòi hỏi cái y hệt vậy.
- Thôi được - Cô nói.
Anh vẫn giơ cao cái ly của mình.
- Và chúc không còn điều gì bí ẩn nữa. Tôi muốn luôn luôn được nhìn thấy cô.
Mary mệt mỏi gật đầu.
- Cả bác Tom và tôi đều cho rằng cô là người xinh đẹp nhất ở bãi biển Miami này. Cả hai chúng tôi đều thấy mến cô.
Cô từ từ đặt ly của mình xuống bàn.
- Xin anh đừng nói điều đó - cô khẩn khoản - Xin anh đừng nói thế nếu anh chỉ nói đùa cho vui.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu