Nguyên tác: The Alibi Man
Số lần đọc/download: 1710 / 29
Cập nhật: 2015-08-02 20:42:18 +0700
Chương 28
T
ôi bắt đầu run lẩy bẩy. Tim tôi đập mạnh như trong cơn sợ hãi. Một nhân chứng đã nhìn thấy Irina rời câu lạc bộ cùng Bennett Walker trên chiếc Porsche của anh ta.
- Khi nào vậy? – Tôi hỏi. – Cậu nhìn thấy họ về cùng nhau khi nào?
Cậu ta buông thõng tay xuống và nhún vai.
- Tôi không biết. Có lẽ là cách đây một tuần.
Không phải vào cái đêm cô gái bị mất tích. Cậu bé này không làm việc vào tối thứ bảy. Song, ghép các lời chứng của cậu lại với nhau thì vẫn chứng tỏ một điều rằng, hai người đó có đi riêng với nhau.
Trừ phi "con chồn" Jeff giấu chuyện Bennett Walker chính là người mà Irina đã đi cùng ngày hôm đó và Bennett đã mua chuộc sự im lặng của cậu ta.
- Và người này nữa.
Giọng nói của cậu dứt tôi ra khỏi những suy luận
- Sao?
- Người này. – Cậu ta nhắc lại, chỉ tay lên bìa cuốn tạp chí. – Escalade.
Jim Brody.
- Ông ấy có rất nhiều gái. Tôi không biết tại sao thế. Ông ấy già quá rồi.
- Và giàu nữa chứ. – Tôi bổ sung.
"Con chồn" Jeff rảo bước về chỗ phục vụ, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ
- Này Jeff. – Tôi nói. – Bạn cậu vừa nói rằng cậu ấy nhìn thấy cô gái ra về cùng Jim Brody.
- Không phải. – Jeff nói. – Cậu ta có làm việc tối thứ bảy đâu.
- Không phải tối hôm thứ bảy. – Cậu cao kều bắt bẻ. – Mà là tuần trước. Cậu nhớ không? Hôm đó cậu cũng ở đây mà.
Jeff mở to mắt nhìn bạn.
- Cậu ngu như bò ấy. Im mồm đi. Cậu không được phép bàn tán về các khách hang.
- Xem nào Jeff. – Tôi lạnh lùng. – Nếu một trong hai cậu là người cuối cùng nhìn thấy cô gái lúc còn sống, thì không phải chúng ta đang bàn tán về khách hàng, mà chúng ta đang nói chuyện về tên giết người. Cậu không phải là một phần của cái câu lạc bộ đồng lõa ấy, nhưng cậu lại đang giúp đỡ và đồng lõa với một tên giết người vô nhân tính. Cậu không còn được ưu ái ở trại cải tạo dành cho trẻ em nữa đâu. Về bảo mẹ cậu gói cho ít quần áo lót sạch và một tuýp kem đánh răng to đi, vì cậu sắp được ở cùng lũ chó ngao rồi.
Tôi rút điện thoại ra khỏi túi và gọi cho Landry. Tôi không biết liệu anh có nhấc máy hay không. Nhưng cuối cùng tôi nghe thấy giọng anh.
- Có hai cậu phục vụ đang làm việc ở bãi đậu xe quán Tay Chơi. – Tôi không cần mào đầu. – Anh cần phải nói chuyện với họ càng sớm càng tốt. Họ biết nhiều đấy
Tôi cúp mày. Hai anh chàng đang đứng cạnh nhau, gã đần độn và Jeff. Cả hai đều há hốc miệng.
- Các cậu sẽ sớm được nói chuyện với thám tử Landry thuộc phòng cảnh sát trưởng. – Tôi thông báo. – Hãy gửi tới anh ta lời chào của tôi.
Tôi bỏ mặc họ đứng đó vẻ hoang mang và đi về xe mình. Khi tôi ấn nút điều khiển từ xa để mở cửa xe, ánh đèn pha lóe lên và chiếc xe réo inh ỏi. Một bóng người nhảy xuống từ mui xe và quay một vòng đối diện với tôi.
Tôi không biết ai là kẻ giật mình hơn. Tôi, hay nhân vật nhỏ bé kỳ dị đang cầm trên tay chiếc túi Burger King mà ban nãy tôi để trên nóc xe.
Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm. Cô ta trông bộ dạng cũng khác thường hệt như lần trước: vẫn áo bó liền quần đen che phủ toàn bộ cơ thể ngoại trừ khuôn mặt là có tua và đôi giày để bánh mì. Chỉ có cách tô vẽ khuôn mặt là có thay đổi. Lần này cô ta sơn vẽ màu tối, xanh sẫm hay tím gì đó, tôi đoán thế vì ánh đèn trong bãi đậu xe quá nhợt nhạt. Xung quanh mắt trái của cô viền một đường nhũ bạc. Cô ta còn kẻ thêm một đường cong từ khóe miệng lên tận hốc mắt phải.
- Cô thật là hư hỏng. – Cô ta tuyên bố.
- Tôi hư hỏng à? Cô đang ăn bữa tối của tôi đấy.
Cô ta cuốn gói đồ ăn lại và giấu ra sau lưng.
- Không phải. Tôi có ăn đâu.
- Cô có tên không? – Tôi hỏi.
- Tên tôi là Không Tên. – Cô ta đáp. – Cô không có gì để điền vào hồ sơ của tôi đâu.
- Tôi có nghĩ đến điều đó đâu. Thế tôi gọi cô là gì?
Ánh mắt cô ta đảo điên sang bên trái, như thể đang lắng nghe lời khuyên của một người bạn vô hình
- Cô có thể gọi tôi là Công chúa Cindy Lullabell.
- Cindy, tôi tên là Elena.
- Tôi chẳng quan tâm. – Cô ta nói giọng cộc cằn. – Cô thật là hư hỏng. Giống hệt những kẻ khác.
- Kẻ nào cơ?
Cô ta lắc đầu lia lịa, chiếc tua trên nón cô ta vẩy qua vẩy lại.
- Hư hỏng nghĩa là thế nào, Cindy? – Tôi hỏi. – Nếu tôi biết, tôi sẽ không thế nữa.
Công chúa Cindy Lullabell quẳng túi Burger King xuống đất, quay lưng lại phía tôi, tự vòng cánh tay quanh người mình như kiểu một người tình đang ôm cô ta, rồi bắt đầu lắc lư và cười khúc khích. Cô ta ngừng lại, ngoái lại nhìn tôi rồi gửi một cái hôn gió.
- Cô đang nói về những người hôn nhau à?
- Người ta sẽ ghi điều đó vào hồ sơ của cô, thậm chí nếu cô có thẻ đặc biệt đi chăng nữa.
- Cảm ơn vì đã nhắc nhở. Tôi cho cô xem cái này được không, Cindy?
Cô ta nhìn tôi ngờ vực.
- Chỉ là một tấm ảnh thôi mà. – Tôi nói.
Cô ta lại quay sang bên nọ bên kia để hỏi ý kiến những nhà tư vấn vô hình.
- Có lừa không đấy?
- Không. Tôi chỉ muốn biết cô có nhìn thấy cô gái này bao giờ không.
Tôi chìa tấm ảnh ra, hy vọng đủ sáng để cô ta nhìn rõ. Cô ta với tay lên chóp nón và bật công tắc một cái đèn nhỏ xíu. Thật là vua sáng tạo.
Cô ta cầ tấm ảnh từ tay tôi và xem kỹ khuôn mặt của Irina và Lisbeth.
- À vâng. Cô ta nói. – Họ RẤT hư hỏng. Họ sẽ không được phép tốt nghiệp và điều đó sẽ được lưu trong hồ sơ.
Tôi lấy lại tấm ảnh và chỉ vào Irina.
- Tối hôm thứ bảy cô có nhìn thấy cô ta không?
Cô ta có vẻ suy nghĩ, bàn bạc với bất kỳ giọng nói nào mà cô ta nghe thấy. Rồi cô ta quay sang tôi.
- Thứ bảy là hôm nào?
- Ba ngày trước. Hôm đó có một bữa tiệc rất to.
- Tôi không đi dự tiệc. Nhưng lại chè chén và hư hỏng đây mà. Người tư vấn của tôi nói rằng tôi phải đi thôi. Cảm ơn cô rất nhiều. Bữa tối ngon lắm. Chúc ngủ ngon.
Cô ta khẽ nhún gối cúi chào, sau đó chui qua hang rào ngăn Câu lạc bộ Polo và biến mất. Cô ta nhanh nhẹn một cách đáng ngạc nhiên trong khi đi đôi giày bất tiện đó.
Tôi đi theo cô ta một quãng, chẳng có gì thú vị khi bị cô ta bắt gặp đang theo dõi. Tôi không muốn làm cô ta sợ. Ai mà biết được trong cái đầu óc trên mây trên gió của cô ta có những thông tin gì. Tôi cũng trèo qua cổng và rảo bước theo.
Cô ta đi trước tôi, khuỷu tay ép vào sườn, còn ống tay dưới vung vẩy như thể một chú chim bị thương đang cố cất cánh. Cô ta vòng qua bùng binh, cạnh đó có một dãy nhà khép kín mà tôi biết người ta phải trả 3500 đôla cho một buồng ngủ và một phòng tắm.
Khi tôi băng qua bãi cỏ, đôi giày Chanel đế bằng đáng ngưỡng mộ đã làm tôi trượt ngã, và tôi phải chống cả khuỷu tay và đầu gối để đỡ. Tôi đứng dậy và nhìn xung quanh, Công chúa Cindy Lullabell đã biến mất.
Mẹ kiếp.
Tôi xô lại đôi giày và quay về chỗ bùng bình ban nãy. Dãy nhà bằng gỗ với hai cửa gara đóng kín. Những cây chuối và dương xỉ khổng lồ đã tạo thành một ng um tùm phía cuối tòa nhà.
Tôi không mang theo đèn pin và cũng không định vào cho dù có đèn đi chăng nữa. Cái viễn cảnh bẩn thỉu bên trong đã ngăn tôi lại. Cây cối xum xuê xung quanh là nơi trú ngụ lý tưởng cho lũ chuột. Chuột lại vô cùng hấp dẫn đối với rắn. Phía bên kia những lùm cây rậm rạp là kênh đào. Kênh đào thì vô cùng hấp dẫn đối với cá sấu.
Hình ảnh con cá sấu ngậm cái xác của Irina chợt hiện lên trong óc tôi.
Cuối cùng tôi quyết định đi vào lối giữa tòa nhà, nơi những ánh sáng từ ô cửa sổ hắt ra đủ để tôi nhìn rõ bước đi.
Những người chăn ngựa thường cư trú ở sân Polo và Golf Palm Beach. Họ sống cùng lũ chó nòi Jack Russell, giống chó nhỏ xứ Wales, chó Nhật Labradoodle và tất cả các loại chó quen thuộc khác. Những chủ nuôi thường có ý thức chăm sóc tắm rửa cho chúng.
Tôi nhìn quanh quẩn đến hàng 15 phút, kiểm tra cả khu nhà kho. Thử vặn cánh cửa. Chẳng kết quả gì. Tôi lại đi xuôi xuống khu nhà bảo vệ ở cửa vào phía tây, mặt quay ra Bờ Nam. Người bảo vệ đang xem phim qua màn hình vô tuyến bé ti. Tôi tiến đến sát cửa kính và gõ nhẹ. Cô ta quay sang nhìn tôi khó chịu và không có ý định mời tôi vào. Tôi tự kéo cửa, bụng thầm mong cô ta sẽ không rút súng mà sả.
- Xin lỗi. – Tôi cất tiếng. – Rất tiếc vì đã làm phiền nhưng chị có nhìn thấy người nào chạy qua cách đây vài phút không? Một người mặc đồ đen,đội mũ hình nón và đi giày đế bánh mì.
- Quái vật á? – Cô ta có vẻ nổi cáu vì câu hỏi của tôi.
- Vâng
- Không, tôi không thấy
Người đàn bà này có kích thước của một chú hà mã con. Cô ta ngồi mọc rễ trên ghế hệt một ông phỗng.
- Chị có biết gì về cô ta không? – Tôi hỏi.
- Không
- Chị biết cô ta sống ở đâu không?
- Không, tại sao tôi lại phải biết điều đó? Trông tôi có vẻ cùng hội cùng thuyền với Quái vật lắm hay sao?
- Không phải, mà vì chị làm việc ở đây, nên tôi nghĩ là chị biết
Tôi đọc biển hiệu tên cô ta: J.Jones
- Chị không tình cờ biết được tên cô ta hay sao, Jones?
- Quái vật. – Cô ta nói giọng đã mất hết kiên nhẫn. – Cô có điếc không đấy?
- Tôi không nghĩ rằng mẹ cô ta khi sinh con ra lại nhìn con và nói giọng đầy tự hào. "Hãy gọi nó là Quái vật". Có phải không?
J.Jone quay mặt lại.
- Cô không cần phải đấu khẩu với tôi
- Nhưng rõ là tôi đã làm thế rồi
Cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân, dừng lại ở đôi môi sưng và cuối cùng là cái quần trắng dính đầy cỏ.
- Cô sống ở đây á?
- Không.
- Thế cô đến đây làm gì? Cô không thể đứng đây mà không có lý do. Làm thế nào mà cô vào được đây?
- Tôi trèo qua cổng ra vào từ phía quán Tay Chơi.
- Đó là tội xâm phạm. – Cô ta nói. – Và tại sao cô lại chạy nhông trong bộ dạng này? Cô muốn gì ở Quái vật? Những vết bùn cỏ kia cứ như là cô lăn lê trên nền đất giống động vật ấy.
- Tôi bị trượt ngã.
- Đuổi theo Quái vật chứ gì. – Cô ta nói với vẻ ghê tởm. – Có chuyện gì thế
Tôi đành rút lui
- Không có gì. Cảm ơn vì đã giúp đỡ.
Cô ta khịt mũi.
- Tôi có giúp được gì đâu.
- Có chứ. – Tôi nói, song sự chú ý của tôi không tập trung vào cô ta nữa mà vào màn hình đang hiển thị những chiếc ô tô ra vào qua cổng.
Những người khách đều bị yêu cầu dừng lại để nói lý do vào. Những cư dân sống trong này thì không cần, những mã vạch dán trên xe của họ được bộ phận cảm ứng nhận biết để cửa mở tự động. Tất cả những hình ảnh này đều được ghi vào băng. Tôi tự hỏi có bao nhiêu người dân biết được điều này
Barbaro đã nói rằng anh và Bennett đã về nhà Bennett vào đêm thứ bảy hôm đó. Họ đều phải đi qua cổng này hoặc cổng chính thông ra đại lộ Forrest Hill. Nếu Irina đồng ý đi cùng họ, hoặc nếu cô ta tự lái xe một mình, thì tất cả vẫn còn lưu lại trên băng hình.
Kiệt sức, tôi lê bước về bãi đậu xe và lần về ôtô. Tôi lái về nhà, chui vào căn nhà gỗ và úp mặt xuống giường, đầu luẩn quẩn với ý nghĩ sẽ phải làm gì tiếp theo.