Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1433 / 33
Cập nhật: 2017-08-25 08:10:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
yron bị nhức đầu, và nhanh chóng hiểu vì sao. Hôm đó anh vẫn chưa uống cà phê. Vì vậy anh đi thẳng tới Starbucks với hai ý nghĩ trong đầu - caffeine và điện thoại công cộng. Caffeine thì đã có anh chàng phục vụ quầy hay cằn nhằn với đốm râu dưới cằm và món tóc mái dài thượt trông như một hàng lông mi khổng lồ lo hộ rồi. Còn vấn đề điện thoại công cộng sẽ cần thêm chút công sức.
Myron ngồi ở một chiếc bàn ở ngoài trời và nhìn chăm chăm vào cái bốt điện thoại công cộng đáng ghét. Nó lộ liễu không chịu được. Anh bước tới bốt. Trên chiếc điện thoại có những miếng dán quảng cáo 800 số điện thoại có thể gọi các cuộc gọi giảm giá. Cái trông nổi bật nhất mời mọc “các cuộc gọi miễn phí ban đêm” và có một hình mặt trăng khuyết phòng khi bạn không biết thế nào là đêm.
Myron cau mày. Anh muốn hỏi cái bốt điện thoại công cộng ai đã quay số của anh và gọi anh là thằng khốn và nói anh sẽ phải trả giá cho những gì anh đã làm. Nhưng cái điện thoại không thể nói chuyện với anh được. Toàn chuyện kiểu như vậy đã xảy ra.
Anh quay trở lại ghế ngồi và cố gắng tính toán những gì anh cần phải làm. Anh vẫn muốn nói chuyện với Randy Wolf và Harry Davis. Họ có thể không tiết lộ cho anh nhiều điều - họ có thể sẽ không nói chuyện với anh - nhưng anh sẽ tìm ra cách để ép họ phải nói. Anh cũng cần phải gặp bà bác sĩ làm ở St. Barnabas, Edna Skyler. Bà thừa nhận đã nhìn thấy Katie Rochester ở New York. Anh muốn biết vài chi tiết về vụ này.
Anh gọi đến tổng đài St. Barnabas và sau hai câu giải thích ngắn gọn, Edna Skylar nhấc máy. Myron giải thích điều anh muốn.
Edna Skylar tỏ ra bực dọc. “Tôi đã bảo mấy ông điều tra viên đừng có nhắc đến tên tôi rồi cơ mà.”
“Họ đã làm vậy.”
“Vậy sao ông lại biết?”
“Tôi có những mối quen biết tốt.”
Bà suy nghĩ về điều đó. “Trong vụ này ông có vai trò gì, ông Bolitar?”
“Một cô gái nữa vừa mất tích.”
Không có câu trả lời.
“Tôi nghĩ có lẽ có một mối liên hệ giữa cô gái ấy và Katie Rochester.”
“Như thế nào?”
“Chúng ta gặp nhau được không? Khi đó tôi có thể giải thích mọi chuyện.”
“Thực sự tôi không biết gì cả.”
“Xin bà.” Một khoảng lặng “Bác sĩ Skylar?”
“Khi tôi nhìn thấy cô gái nhà Rochester, cô ấy ra hiệu rằng cô ấy không muốn bị phát hiện.”
“Tôi hiểu điều đó. Tôi chỉ cần vài phút thôi.”
“Sắp tới tôi có mấy bệnh nhân. Tôi có thể gặp ông vào buổi trưa.”
“Cảm ơn bà,” anh nói, nhưng Edna Skylar đã gác máy.
Larry Kidwell Lithi và Bộ ngũ Tẩm thuốc lê bước về phía cửa hàng Starbucks. Larry đi ngay tới bàn của anh ta.
“Một ngàn bốn trăm tám mươi tám hành tinh trong ngày sáng thế, Myron. Một ngàn bốn trăm tám mươi tám. Còn tôi thì chưa nhìn thấy một xu nào. Anh biết tôi đang nói gì không?”
Larry trông vẫn tệ như mọi khi. Về mặt địa lý, họ sống rất gần trường trung học cũ, nhưng ông chủ nhà hàng yêu thích của anh, Peter Chin, đã nói gì về những năm tháng qua đi nhưng con tim vẫn không thay đổi ấy nhỉ? Chà, chỉ có mỗi con tim thôi.
“Biết được thì đã tốt,” Myron nói. Anh nhìn lại cái bốt điện thoại công cộng và một ý nghĩ vụt đến trong óc anh. “Đợi đã.”
“Hả?”
“Vào lần cuối cùng tôi gặp anh mới có một ngàn bốn trăm tám mươi bảy hành tinh, đúng không?”
Larry trông có vẻ bối rối. “Anh có chắc không?”
“Tôi chắc chắn.” Đầu óc Myron bắt đầu làm việc. “Và nếu tôi không nhầm, anh nói hành tinh tiếp theo là của tôi. Anh nói nó đã xuất hiện để tìm kiếm tôi và cái gì đó về việc đập mặt trăng ấy.”
Đôi mắt Larry sáng lên “Đập mảnh trăng. Hắn ghét anh lắm đấy.”
“Mảnh trăng đó ở đâu?”
“Ở hệ mặt trời Aerolis. Của Guanchomitis.”
“Anh có chắc không, Larry? Anh có chắc nó không phải là...” Myron đứng dậy và dẫn anh ta ra chỗ bốt điện thoại. Larry co rúm người lại. Myron chỉ vào miếng dán, vào hình mặt trăng khuyết trên mẩu quảng cáo các cuộc gọi miễn phí ban đêm. Larry thở hổn hển.
“Đây có phải mảnh trăng đó không?”
“Ôi xin anh, lạy Chúa tôi, xin anh...”
“Bình tĩnh nào, Larry. Lại có ai khác muốn có hành tinh đó chứ? Ai lại ghét tôi đến mức muốn đập mảnh trăng cơ chứ?”
Hai mươi phút sau, Myron thẳng hướng tới tiệm giặt là của Chang. Maxine Chang có ở đó, tất nhiên là vậy. Có ba người đang xếp hàng. Myron không xếp hàng sau bọn họ. Anh đứng sang bên cạnh và khoanh tay. Maxine cứ len lén nhìn anh. Myron chờ cho tới khi các khách hàng ra về hết. Rồi anh tiến lại gần.
“Roger đâu?” anh hỏi.
“Nó ở trường.”
Myron bắt gặp ánh mắt cô ta. “Cô có biết nó đã gọi cho tôi suốt không?”
“Sao nó lại gọi cho anh?”
“Cô nói tôi xem nào.”
“Tôi không biết anh đang nói đến chuyện gì.”
“Tôi có một người bạn ở công ty điện thoại. Roger đã gọi cho tôi từ cái bốt ở đằng kia kìa. Tôi có những nhân chứng đáng tin cậy có thế nhớ được nó đã ở đó vào đúng lúc.” Như thế còn hơn cả phóng đại, nhưng Myron vẫn tiếp tục. “Nó đe doạ tôi. Nó gọi tôi là thằng khốn.”
“Roger không làm thế đâu.”
“Tôi không muốn kéo nó vào rắc rối, Maxine. Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Một khách hàng khác bước vào. Maxine quát to câu gì đó bằng tiếng Trung. Một người phụ nữ đứng tuổi từ phía sau đi ra và làm thay. Maxine ra hiệu bằng cách hất đầu ý bảo Myron đi theo cô. Anh làm theo. Họ đi qua làm những hàng mắc áo xô lệch đi. Khi anh vẫn còn là một đứa trẻ, tiếng kim loại kêu vo vo của những hàng mắc áo đã luôn khiến anh ngạc nhiên, cứ như thể vật gì đó đến từ một bộ phim khoa học viễn tưởng tuyệt vời vậy. Maxine đi tiếp cho đến khi họ ra đến con hẻm phía sau.
“Roger là một thằng bé tốt,” cô nói “Nó làm việc rất chăm chỉ.”
“Có chuyện gì vậy, Maxine? Lúc tôi ở đây lần trước, cô vui vẻ lắm cơ mà.”
“Anh không biết là nó khó khăn đến mức nào đâu. Phải sống ở một thị trấn như thế này.”
Anh biết chứ - anh đã sống ở đây gần trọn cuộc đời - nhưng anh ghìm lời lại.
“Roger đã làm việc rất chăm chỉ. Nó đạt được những điểm tốt. Đứng thứ tư trong lớp. Những đứa kia. Chúng thật hư hỏng. Đứa nào cũng có gia sư riêng. Chúng có phải làm việc gì đâu. Roger, nó làm việc tất cả các ngày sau giờ ở trường. Nó học ở căn phòng phía sau. Nó không đi tiệc tùng. Nó không có bạn gái.”
“Thế những điều này thì liên can gì đến tôi?”
“Những ông bố bà mẹ khác thuê người để viết bài luận cho con họ. Họ trả cho các lớp học để cải thiện bảng điểm của chúng. Họ cúng tiền cho các trường lớn. Họ còn làm nhiều việc khác, thậm chí tôi không biết. Việc anh vào đại học ở đâu rất quan trọng. Nó có thể quyết định cả cuộc đời anh. Mọi người đều rất lo lắng, họ làm bất cứ việc gì, bất cứ việc gì để đưa con họ vào một trường tốt. Thị trấn này, anh thấy nó suốt rồi đấy. Có lẽ cũng có người tốt, có lẽ, nhưng anh có thể bào chữa cho mọi tội lỗi miễn là anh có thể nói, ‘Đó là vì con cái tôi.’ Anh hiểu không?”
“Tôi hiểu, nhưng tôi chẳng thấy những điều này có liên can gì đến mình cả.”
“Tôi cần anh hiểu. Đấy là những gì chúng tôi phải cạnh tranh. Với tất cả những thứ tiền bạc và quyền lực đó. Với những kẻ lừa lọc và cướp bóc và sẽ làm bất cứ việc gì.”
“Nếu cô đang nói với tôi là chuyện nhận vào đại học ở đây đầy tính cạnh tranh, thì tôi biết rồi. Hồi tôi tốt nghiệp nó cũng cạnh tranh khiếp lắm.”
“Nhưng anh đã có bóng rổ.”
“Phải.”
“Roger là một sinh viên giỏi. Nó làm việc rất chăm chỉ. Và ước mơ của nó là vào trường Duke. Nó nói với anh rồi. Có lẽ anh chẳng nhớ đâu.”
“Tôi nhớ là nó đã nói điều gì đó về việc đâm đơn vào trường đó. Tôi không nhớ nó có nói đấy là mơ ước của nó hay gì đó không. Nó chỉ liệt kê ra một đống các trường.”
“Đấy là lựa chọn số một của nó,” Maxine Chang quả quyết nói. “Và nếu Roger làm được, sẽ có một suất học bổng chờ nó. Nó sẽ được chu cấp học phí. Điều đó rất quan trọng đối với chúng tôi. Nhưng nó đã không trúng tuyển. Mặc dù nó xếp thứ tư trong lớp. Mặc dù nó có những bảng điểm tốt. Những bảng điểm tốt hơn - và những điểm số cao - hơn Aimee Biel.
Maxine Chang nhìn Myron với ánh mắt hằn học.
“Chờ chút. Cô đang đổ lỗi cho tôi vì Roger không vào được trường Duke hay sao?”
“Tôi không biết nhiều lắm, Myron. Tôi chỉ là một người thợ giặt là. Nhưng một trường như Duke hầu như không bao giờ lấy hơn một sinh viên từ một trường trung học ở New Jersey. Aimee Biel đã được tuyển. Roger xếp hạng cao hơn. Nó có bảng điểm tốt hơn. Nó có thư giới thiệu của những giáo viên giỏi. Cả hai đứa đều không phải vận động viên. Roger chơi viôlông, Aimee chơi ghi-ta.” Maxine Chang nhún vai.
“Vậy anh nói cho tôi xem: Sao con bé được nhận mà không phải là Roger?”
Anh muốn phản đối, nhưng sự thật ngăn anh lại. Anh đã viết một lá thư. Anh thậm chí đã gọi cho người bạn của mình ở ban tuyển sinh. Mọi người vẫn làm những chuyện kiểu đó suốt. Nó không có nghĩa là Roger Chang bị từ chối nhập học. Nhưng một phép toán đơn giản: Khi một người chiếm được chỗ, thì một người khác không.
Maxine nói giọng biện hộ. “Roger chỉ giận quá thôi.”
“Đấy không phải cách bào chữa.”
“Không, không phải. Tôi sẽ nói chuyện với nó. Nó sẽ xin lỗi anh, tôi hứa đấy.”
Nhưng một ý nghĩ khác đến với Myron. “Roger chỉ bực tức với tôi thôi à?”
“Tôi không hiểu.”
“Nó có bực tức cả Aimee không?”
Maxine Chang nhăn mặt. “Sao anh lại hỏi thế?”
“Bởi vì cuộc gọi tiếp theo từ bốt điện thoại công cộng đó là đến máy di động của Aimee Biel. Roger có giận con bé không? Có lẽ là phẫn nộ chăng?”
“Không phải Roger, không. Nó không như thế đâu.”
“Phải rồi, nó chỉ gọi cho tôi và đe dọa thôi.”
“Nó không có ý gì đâu. Nó chỉ sỗ miệng thế thôi.”
“Tôi cần nói chuyện với Roger.”
“Cái gì? Không, tôi cấm anh đấy.”
“Tốt thôi, tôi sẽ đến cảnh sát. Tôi sẽ nói cho họ biết về những cuộc gọi đe dọa.”
Đôi mắt cô mở to. “Anh sẽ không làm thế.”
Anh sẽ. Có lẽ anh nên. Nhưng chưa phải lúc. “Tôi muốn nói chuyện với nó.”
“Nó sẽ ở đây sau giờ học ở trường.”
“Vậy tôi sẽ quay lại lúc 3 giờ. Nếu nó không có mặt ở đây, tôi sẽ đến cảnh sát.”
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại