Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33: Hay Tin Bạn Chết Lòng Thất Kinh - Bất Chấp Ân Nghĩa Với Môn Đồ
ay tin bạn chết lòng thất kinh
Bất chấp ân nghĩa với môn đồ
Trương Thiến Thiến rất thương yêu Thiên Tứ nhưng vì mình yếu ớt, chỉ sợ không thể sống lâu trăm tuổi với chàng được.
Ngờ đâu, sau khi thành hôn với Thiên Tứ rồi, nhân họa đắc phúc, nàng được Âm bà bà nhận làm môn đệ và truyền thụ tuyệt kỹ cho. Bây giờ, tuy mới cách biệt có mấy tháng trời, nhưng nhờ được Âm bà bà hết sức dạy bảo và nàng lại được uống Tuyết Liên nghìn năm, nhờ vậy chất âm độc tiên thiên trong người nàng, đã tự biết thâu lấy để sử dụng, biến hại thành lợi.
Vì thế, mà nàng cùng vợ chồng Bại Sự lão nhân cưỡi con Ngân ngưu đi hàng ngàn dặm tới Hoa Gia bảo vẫn được khỏe mạnh như thường.
Nay vợ chồng tái ngộ, cùng ở chung một phòng, đáng lẽ vợ chồng mới lấy nhau cách biệt một thời gian, bây giờ lại tái ngộ, thì phải âu yếm hơn. Nhưng vì nàng tuy đã thành hôn với Thiên Tứ rồi, nhưng hai người vẫn chưa động phòng, nên lúc này nàng mới hổ thẹn như thế.
Thiên Tứ là người từng trải, thấy vợ mình đã khỏi hết bịnh tật, mặt mũi hồng hào trông xinh đẹp hơn trước nhiều. Đồng thời, vì chưa động phòng mà chàng đã bỏ đi, nên đối với nàng chàng lúc nào cũng ân hận. Bởi thế mà đêm hôm nay, hai người mới chính thức làm vợ chồng.
Trương Thiến Thiến từ một thiếu nữ đã biến thành một thiếu phụ thật sự. Tuy hơi đau đớn, nhưng dù sao nàng cũng được thưởng thức sự khoái lạc mà chưa bao giờ được hưởng cả.
Hai người vui vầy xong, liền ôm nhau ngủ, cho mãi đến lúc gà gáy Thiên Tứ mới giật mình thức tỉnh. Chàng bỗng nghe thấy tiếng rú kêu thật dài như đoạn như tục ở đằng xa vọng tới.
Chàng lắng nghe, nhận thấy tiếng rú này quen thuộc lắm, chỉ trong giây lát thôi, chàng đã thất kinh và lẩm bẩm nói:
- Nguy tai! Đúng là tiếng rú kêu của Thích Thích Ông rồi.
Nghe tiếng rú kêu lúc đoạn lúc tục, chàng đoán chắc người nghĩa huynh ấy đang lâm nguy, như vậy chàng không lo âu sao được!
Từ khi Thiên Tứ ra đời tới giờ, nhận thấy Thích Thích Ông là người bạn tri kỷ nhất của mình. Tuy tuổi tác hai người chênh lệch nhau rất xa, nhưng lúc nào người nghĩa huynh ấy cũng coi chàng như là em ruột vậy. Bây giờ, nghe thấy Thích Thích Ông kêu rú cầu cứu như vậy, tất nhiên chàng phải rất quan tâm, vội xuống giường mặc quần áo tức thì.
Động tác của chàng đã làm cho Trương Thiến Thiến thức tỉnh. Nàng ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi:
- Đại ca làm gì thế?
Thiên Tứ vội đáp:
- Xin lỗi hiền muội, ngu huynh đã làm cho hiền muội phải thức dậy quá sớm. Vì bên ngoài có một người bạn thân đang ngộ hiểm, ngu huynh mới phải vội đi cứu ngay. Hiền muội hãy ngủ thêm một giấc nữa. Bây giờ hãy còn sớm lắm.
Thiến Thiến nghe thấy chàng nói vậy cũng vội ngồi dậy mặc quần áo, định đi theo chàng ra ngoài xem người bạn đó là ai? Ngời đâu Thiên Tứ đã nhẹ nhàng mở cửa sổ đi mất dạng ngay.
Trương Thiến Thiến lo âu khôn tả, vội kêu gọi:
- Đại ca, hãy đợi em giây lát…
Ngờ đâu, khi đuổi theo ra tới cửa sổ thì nàng lại trù trừ không đuổi theo nữa, vì nàng biết tài ba của chồng mình bây giờ còn cao siêu và thâm hậu hơn trước nhiều, dư sức đối phó với bất cứ cường địch nào, dù tài ba thật cao siêu đến đâu, cho nên nàng mới ngừng chân lại là thế.
Sau này thấy con Tiểu Ngân đang thủng thẳng ăn cỏ ở chỗ gần đó, nàng liền nghĩ ra một kế, vội nhảy ra cửa sổ bên ngoài, khẽ huýt còi miệng một tiếng, con Ngân ngưu này mấy ngày trời đã quen thuộc với nàng rồi, nên nó vừa nghe thấy tiêng còi của nàng, đã vội phi thân lại ngay.
Tuy thời gian luyện võ của Trương Thiến Thiến rất ngắn ngủi nhưng nhờ công lực của Tuyết Liên và sự dạy bảo tận tình của Âm bà bà, nên nội công và khinh công của nàng đã tiến bộ một cách nhanh chóng vô cùng. Vì thế, con Tiểu Ngân chạy nhanh như một mũi tên tới mà nàng vẫn nhẹ nhàng tung mình nhảy lên trên lưng nó tức thì. Nàng vội thúc con Ngân ngưu chạy đi mất dạng.
Lúc ấy tiếng rú kêu đã ngưng, nhưng đã có ba cái cửa sổ trên lầu mở toang, và cửa sổ nào cũng có người nhảy ra. Mấy người đó là cha con Thương Nguyên, Hàn Thiến Thiến và vợ chồng Bại Sự lão nhân. Năm người cùng nhảy lên trên nóc nhà ở chỗ trước cửa sổ. Hàn Thiến Thiến bỗng chỉ tay về phía trước và nói:
- Đại ca, Tiểu Ngân với Trương tỷ tỷ đi đâu thế kia?
Thương Nguyên trợn ngược đôi lông mày lên đỡ lời:
- Tiêng rú vừa rồi hình như là tiếng của Thích huynh rú lên thì phải…
Vợ chồng Bại Sự lão nhân là bạn với Thích Thích Ông từ nhỏ tới giờ, tất nhiên cả hai vợi chồng đã đoán là tiếng cầu cứu của Thích Thích Ông rồi.
Âm bà bà múa cây quải trượng một vòng rồi lớn tiếng bảo chồng rằng:
- Lão già có mau đi không, còn đứng ngẩn người ra đó làm chi?.
Bà ta như một con chim đại bàng nhảy xuống đất, và giở hết tốc lực khinh công ra đi ngay. Bốn người kia cũng lần lượt nhảy xuống, và cùng chạy cả ra ngoài Bảo.
Chỉ trong nháy mắt, năm người đã đi được một quãng khá xa. Hàn Thiến Thiến biết Thiên Tứ thế nào cũng đi cứu viện trước rồi. Hơn nữa, nàng rất kính mến Thích lão ca, nên nàng chỉ muốn mau mau tới kịp chỗ lão đại ca ngộ hiểm thôi. Nàng thấy Thương Nguyên với vợ chồng cha nuôi đi nhanh hơn mình nhiều, nàng nóng lòng sốt ruột thêm, vội rú lên mấy tiếng rất bén nhọn.
Hoa Thiến Thiến đang đi cùng với nàng, bỗng nghe thấy nàng rú kêu như vậy, cũng phải giật mình đánh thót một cái, đang định lên tiếng hỏi, đã thấy con Mai Hoa lộc ở trong Bảo chạy ra rồi, nên nàng không hỏi nữa mà cùng Hàn Thiến Thiến ngưng chân lại, đợi chờ con hươu chạy tới cạnh, cả hai cùng nhảy lên lưng con Mai Hoa lộc luôn. Vừa ngồi lên trên lưng con hươu, Hàn Thiến Thiến đã thúc giục:
- Chạy mau!
Quả nhiên chỉ trong nháy mắt, con hươu đã vượt qua mặt hai ông già với một bà già ngay. Bại Sự lão nhân thấy thế vừa cười vừa mắng chưởi:
- Dù sao hai chân cũng thua bốn chân, các ngươi xem con hươu…
Ông ta chưa nói dứt đã trông thấy chỗ đèo núi cách mình chừng năm dặm, Thiên Tứ đang nửa quỳ nửa ngồi ẵm một ông già.
Ông ta không cần nhìn kỹ cũng biết ông già đó thế nào cũng là Thích Thích Ồng, và chắc chắn ông ta đang bị thương nặng. Bằng không ông ta chạy về Hoa Gia bảo rồi, chứ việc gì lại phải nằm yên để cho Thiên Tứ ẵm như thế.
Vì vậy, Bại Sự lão nhân, Âm bà bà với Thương Nguyên ba người đều kinh hãi vô cùng, Bại Sự lão nhân đang nói bông cũng phải ngắt lời ngay.
Lúc ấy, hai nàng Thiến Thiến cởi hươu đã phi tới cạnh Thiên Tứ. Hàn Thiến Thiến vội nhảy xuống đất, định lên tiếng hỏi, thoáng trông thấy Thích Thích Ông xám xì, mép rỉ máu, đang kể chuyện cho Thiên Tứ nghe, nàng kinh hoàng vừa ứa nước mắt ra ngay.
Trương Thiến Thiến cứ đứng ngẩn người ra tại đó, vội kéo tay nàng định khuyên bảo, thì Thích Thích Ông đã quay đầu lại, với đôi mắt lờ đờ, nhìn nàng và khẽ nói:
- Tiểu muội đến thật vừa đúng lắm. Lão đại ca… Trước khi đi vẫn còn trông thấy tiểu muội… ồ… Còn các người nữa… Như vậy, ta cũng yên tâm lắm…
Lúc ấy, ông ta trông thấy Thương Nguyên với vợ chồng Bại Sự lão nhân nên mới nói như vậy.
Âm bà bà vừa khóc lóc vừa ngồi xụp xuống, hỏi:
- Biểu ca, ai đã đánh đến biểu ca bị thương thế này? Nói cho biểu muội biết đi, để muội trả thù cho…
Bại Sự lão nhân với Thương Nguyên là những người giàu kinh nghiệm, thấy sắc mặt của Thích Thích Ông, biết ngay ông ta không những trúng phải chất kịch độc rất lợi hại, ngũ tạng lục phủ còn bị nội gia chưởng lực của người ta đánh đến hư nát. Vì vậy, Bại Sự lão nhân cũng phải ứa lệ, ngồi xổm xuống nắm tay Thích Thích Ông để đợi chờ lời.
Thích Thích Ông thấy có đầy đủ mặt mọi người, vừa mừng rỡ vừa đau lòng, liền thở dài một tiếng. Nếu ông ta chưa thở dài như vậy còn gượng gạo được, nhưng vì cái thở dài đó đã tiết hết nguyên khí, nên ông ta trợn ngược đôi mắt rồi tắt thở luôn.
Thiên Tứ thấy ông ta thở như vậy biết là nguy tai, định điểm vào trọng huyệt ở trước ngực để nguyên khí của ông ta khỏi bị bài tiết, nhưng đã muộn rồi. Âm bà bà, Bại Sự lão nhân và Hàn Thiến Thiến đều khóc sướt mướt. Hoa Thiến Thiến với Trương Thiến Thiến tuy không có liên quan gì với ông ta, nhưng thấy ông ta chết thảm như vậy cũng ứa nước mắt ra theo.
Chỉ có Thiên Tứ hai mắt tuy ướt nhưng chưa nhỏ lệ. Chàng vẫn ẵm Thích Thích Ông, từ từ đứng dậy, rồi đặt xác Thích Thích Ông vào tay Bại Sự lão nhân, và quay người lại nói với Thương Nguyên rằng:
- Xin nhạc phụ cùng quý vị hãy đem xác của Thích lão tiền bối về Hoa Gia bảo trước. Nhân lúc này ác tặc chưa đi xa, tiểu tế phải đuổi theo để trả thù cho ông ta ngay…
Nói xong chàng đã vội chạy xuống núi đi nhanh như điện chớp, Âm bà bà thấy thế vội đuổi theo quát hỏi:
- Này tiểu tử, ác tặc ấy là ai? Ngươi… Bà ta mới đi được ba thước, thì Thiên Tứ đã đi được hơn mười trượng, thấy bà ta hỏi như thế chàng không ngừng chân mà chỉ trả lời với lại rằng:
- Thiết… Diện… Điểu… Trảo…
Chàng vừa nói xong bốn chữ đó đã đi ngoẹo sang góc núi mất dạng rồi.
Trương Thiến Thiến không biết Thiết Diện Điểu Trảo là ai, mà nàng chỉ lo cho Thiên Tứ một thân một mình như vậy địch không nổi đối phương, cho nên nàng liền nhảy luôn lên lưng con Ngân ngưu phóng theo sau tức thì.
Hoa Thiến Thiến với Hàn Thiến Thiến đều giật mình kinh hãi và cũng cưỡi hươu đuổi theo luôn.
Thương Nguyên thấy thế vừa tức giận vừa lo âu, liền kêu gọi:
- Thiên Tứ, Thiên nhi, các người hãy quay trở lại bàn bạc kỹ lưỡng đã…
Vợ chồng Âm bà bà cũng giật mình kinh hãi, nhưng vì trả thù cho Thích Thích Ông, dù có phải nhảy vào đống lửa cũng không thể nào từ chối được, nên bà ta cũng lớn tiếng kêu gọi:
- Thiến Thiến, các người hãy chờ sư phụ chúng ta cũng đi luôn một thể…
Bà ta biết dù mình có giở hết tốc lực khinh công ra cũng không sao đuổi kịp con hươu và Tiểu Ngân cho nên mới phải lên tiếng gọi như thế.
Ngờ đâu, ba thiếu nữ đang thúc hươu và bò chạy như điên như khùng, vậy thì làm sao còn thấy tiếng kêu gọi để bảo hai con thú ngừng chân lại. Nên chỉ trong nháy mắt cả ba nàng đã mất dạng rồi.
Thương Nguyên thấy thế khẽ lắc đầu thở dài một tiếng. Bại Sự lão nhân quay người lại đưa xác của Thích Thích Ông cho Thương Nguyên và nói:
- Hoa huynh là người đứng đầu của toàn Bảo, không nên bỏ đi vậy. Xin huynh hãy đem xác của Thích huynh về trong Bảo an táng hộ. Vợ chồng lão phải đi theo bọn trẻ này mới được.
Nói xong ông ta liền theo Âm bà bà đi ngay.
Thương Nguyên ẵm xác của Thích Thích Ông dặn với rằng:
- Âm huynh nên để lại những dấy hiệu ở trên đường. Hoa mỗ sẽ đem đội Thiết kỵ theo sau.
Bại Sự lão nhân cũng không trả lời, cứ việc cắm đầu chạy thẳng.
Thiên Tứ vừa đau lòng vừa đi nhanh như điện chớp xuống núi, chàng chỉ muốn làm thế nào tìm thấy Thiết Diện Điểu Trảo ngay để trả thù cho Thích Thích Ông, cho nên ba nàng ở phía sau kêu gọi chàng có nghe thấy mà không muốn trả lời.
Hoa Thiến Thiến là người rất cẩn thận, biết trong lúc Thiên Tứ đang tức giận đã mất hết lý trí, vì vậy nàng liền dặn hai nàng kia cứ lẳng lặng theo sau Thiên Tứ, để đợi chờ chàng đi tới lúc mỏi mệt rồi hãy khuyên chàng sau.
Trương Thiến Thiến lo âu thầm cho chồng, nhưng bề ngoài vẫn phải nghe lời Hoa Thiến Thiến, nên cả ba cứ theo sau Thiên Tứ và lúc nào cũng chỉ cách chừng mười trượng là cùng.
Hàn Thiến Thiến mến Thích Thích Ông nhất nên trong lúc đuổi theo Thiên Tứ, nàng liền hỏi Trương Thiến Thiến ngọn nguồn về chuyện của Thích Thích Ông.
Trương Thiến Thiến vừa để ý nhìn Thiên Tứ đang chạy ở phía trước, vừa kể cho hai nàng kia nghe rằng:
- Sáng sớm hôm nay đột nhiên nàng đang ngủ thì nghe thấy thấy tiếng kêu thất thanh, quay ra thì thấy Thiên Tứ đẩy cửa sổ nhảy ra luôn. Tôi… tiểu muội đuổi theo đại ca đến chỗ hồi nãy, thì thấy chàng đang điểm huyệt và chữa thương cho vị tiền bối. Tới khi tiểu muội đến gần, thì nghe thấy lão tiền bối ấy nói: “Lão đệ đừng tốn công vô ích nữa, ngũ tạng lục phủ của lão phu đã bị hư nát cả rồi, lại còn trúng thêm chất độc rất lợi hại, du bây giờ có thuốc tiên đi nữa cũng không sao cứu khỏi được”…
Thiến Tứ đã ứa nước mắt ra, nhưng vẫn cố nhịn khóc và vội hỏi tiếp:
- Lão đại ca đừng nói nữa, tiểu đệ đã phong bế năm nơi đại huyệt cho lão đại ca rồi, tiểu đệ cõng đại ca về Hoa Gia bảo, thế nào cũng có cách cứu chữa…
- Lão phu cũng biết số của mình đã đến ngày tận, nên mới gắng sức chạy về đây. Lão phu ở ngoài thành Tần Châu gặp Vương Mai với con nhãi họ Tô, chúng thấy lão một thân một mình liền xông lại tấn công luôn. Một lát sau, tên ác ma Thiết Diện Điểu Trảo bỗng từ đâu tới cũng nhảy vào đánh lão, vì thế lão phu bị đánh nát ngũ lục tạng và còn trúng phải chất độc nặng như vậy…
Hàn Thiến Thiến với Hoa Thiến Thiến nghe tới đó đều biến sắc mặt. Vì hai nàng đều biết công lực của Thích Thích Ông rất thâm hậu, tuy không phải là hảo thủ hạng nhất, nhưng cũng không đến nỗi mới đánh có vài thế mà đã bị thương nặng như vậy? Nhưng sự thực đã xảy ra như trên, nên hai nàng có không tin cũng không được và đủ thấy công lực của ác ma lợi hại đến thế nào, khiến hai nàng đều lo âu thầm cho chuyến đi này.
Còn Trương Thiến Thiến thì không biết công lực của Thích Thích Ông ra sao, đồng thời nàng chỉ chú ý đến Thiên Tứ, cho nên nàng không hãi sợ như hai nàng kia. Nàng lại nói tiếp:
Thiên Tứ ứa nước mắt ra an ủi ông ta rằng:
- Lão đại ca cứ yên tâm thế nào tiểu đệ cũng trả được mối thù này cho đại ca…
- Lão đệ chớ có hiểu lầm, tuy lão phu vẫn mong lão đệ trả được mối thù này cho lão phu. Nhưng trước khi lão đệ chưa có thể chỉ đánh hai thế mà đã đánh bại được lão già Bại Sự, thì lão đệ không nên liều lĩnh vội, bằng không sẽ bị chết oan uổng thật không bõ…
Hoa Thiến Thiến với Hàn Thiến Thiến nghe tới đó đều giật mình kinh hãi, vì hai nàng biết công lực của Thiên Tứ tuy cao siêu thực nhưng không thể nào thắng nổi Bại Sự lão nhân một cách nhanh chóng như vậy được. Thích Thích Ông trước khi chết đã dặn bảo như thế ắt không phải nói ngoa, nếu vậy chuyến này Thiên Tứ gặp Thiết Diện Điểu Trảo có phải là rất nguy hiểm không? Cho nên hai người suy nghĩ giây lát, liền thúc hươu chạy thật nhanh tiến thẳng về phía trước luôn.
Ngờ đâu, vì mãi chuyện trò ba nàng không để ý nhìn về phía trước, lúc này vội đuổi theo và nhìn về phía trước thì không còn thấy hình bóng của Thiên Tứ đâu nữa. Ba nàng đều cả kinh, vội thúc Ngân ngưu với Hươu phóng nhanh để đuổi theo.
Hoa Thiến Thiến ở đây đã lâu năm, biết rõ đường lối hơn hai nàng kia. Lúc ấy cả ba nàng trông thấy phía trước một con sông. Hoa Thiến Thiên đã biết dòng sông tên là Tán Độ. Trương Thiến Thiến cau mày lại, mặt lộ vẻ lo âu và hỏi:
- Vừa rồi em còn trông thấy chàng hà hơi, sao bây giờ chỉ mới thoáng cái đã mất dạng rồi? Sông kia là sông gì thế? Có thể qua được không?
Hoa Thiến Thiến ra hiệu cho con hươu đi tới gần sông, mồm nàng trả lời rằng:
- Sông này tên là Tán Độ. Năm nào cũng vậy, hễ đến đầu mùa hè nước tuyết ở trên núi chảy xuống, nước sông lên rất cao, còn những mùa khác không bị tuyết phủ thì cạn nước đến đầu gối thôi, rất dễ qua…
Vừa nói tới đó nàng cau mày lại suy nghĩ nói tiếp:
- Theo sự ước đoán của tiểu muội, đại ca đã biết ác tặc hiện ở Tần Châu, thế nào cũng không đi nơi khác. Huống hồ đến ngày kia sẽ là… Chàng cũng không thể…
Tuy nàng không nói rõ, nhưng hai nàng kia cũng biết đến ngày kia là ngày thành hôn, dù sao Thiên Tứ cũng phải quay trở về. Cho nên Hoa Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Chúng ta cứ đi Tần Châu trước, dù sao cũng có thể gặp đại ca…
Trương Thiên Thiên sinh trưởng ở nhà phú quý từ hồi nhỏ đến giờ, đi đâu cũng có người nâng đỡ, chứ chưa hề đi một mình ra ngoài như thế này bao giờ. Tuy bây giờ đã luyện được võ công khá cao siêu nhưng trong tâm lý của nàng vẫn nhút nhát, nên thấy hai nàng Thiến Thiến kia nói như thế, lại thấy con hươu của hai nàng nọ đã phi xuống dưới sông rồi, nàng đành phải thúc giục con Ngân ngưu đuổi theo luôn.
Ba người cỡi hai con dị thú chạy như bay, chỉ thoáng cái đã tới Tần Châu tức thì. Nhưng có một điều rất lạ, là trong khi đi đường ba nàng đã hết sức chú ý mà cũng không thấy bóng dáng của Thiên Tứ đâu hết. Trương Thiến Thiến đã hoài nghi nhưng không tiện phản đối ý kiến của hai nàng kia ngay. Bây giờ đã trông thấy thành trì của Tần Châu rồi, nàng liền nghĩ bụng:
“Ngân ngưu với hươu Mai Hoa chạy rất nhanh, Tần Châu với Hoa Gia bảo cách nhau hàng mất trăm dặm, nếu Thích Thích Ông bị thương ở Tần Châu thì hơi sức đâu mà chạy luôn được mấy trăm dặm như thế?...”
Nàng vừa nghĩ vừa dừng chân thúc vào con Ngân ngưu bảo nó đi chậm lại, nhưng lúc ấy con hươu của hai nàng kia cỡi đã chạy xa hơn mười trượng rồi. Nàng nhất quyết không đi theo hai nàng, mà bảo con Ngân ngưu quay đầu lại luôn.
Hoa Thiến Thiến với Hàn Thiến Thiến thấy sắp tới Tần Châu mà không thấy vết tích của Thiên Tứ đâu hết, vì vậy hai nàng cứ mãi tìm kiếm mà không hay Trương Thiến Thiến đã quay đầu lại.
Sau Hoa Thiến Thiến không nghe thấy tiềng chân chạy của con Ngân ngưu, nàng mới quay đầu nhìn, liền thất thanh la lớn.
Ngờ đâu, lúc ấy Hàn Thiến Thiến cũng thất kinh kêu “ủa” một tiếng và không đợi chờ Hoa Thiến Thiến lên tiếng nói, nàng đã thúc con hươu chạy về phía bên phải, và cướp lời nói trước:
- Đại tỷ xem, núi kia đang có ánh sáng đao, thấp thoáng bóng người lố nhố, có lẽ đại ca đang đấu với bọn ác tặc cũng nên?
Hoa Thiến Thiến nhìn về phía tay chỉ của Hàn Thiến Thiến, quả nhiên thấy trên đỉnh núi Hội Nhạn đang có người đánh nhau. Vì cách khá xa và nơi đó có cây cối rậm rạp, nên không sao trông thấy rõ nhưng nhận định trong đó có thể nào cũng có Thiên Tứ, nên vội thúc hươu chạy lên trên núi đó ngay. Ngờ đâu khi lên tới trên núi, thấy trong rừng yên lặng như tờ, lạ nhất là trong tai chỉ văng vẳng nghe tiếng thở của dã thú thôi. Hàn Thiến Thiến quay đầu lại định nói cho Hoa Thiến Thiến hay, lúc nãy mới phát giác không thấy hình bóng của Trương Thiến Thiến, nàng ngạc nhiên hỏi:
- Đại tỷ, chị họ Trương…
Hoa Thiến Thiến đã biết được từ hồi nãy rồi, vội đỡ lời:
- Chị ấy đã lạc với chúng ta từ hồi nãy rồi, chúng ta lên đây tìm kiếm đại ca trước, rồi quay trở xuống tìm chị ấy sau.
Nàng chưa hỏi dứt, thì con hươu đã phi thân lên tới đỉnh núi cao chót vót, và bỗng hít lên một tiếng thật dài.
Tiếp theo đó, có hàng nghìn, hàng trăm tiếng kêu của những con hươu khác ở bốn mặt tám phương vọng tới. Hàn Thiến Thiến thầm kêu khổ tâm và quay đầu lại nhìn, đã thấy gần đó trên bãi đất phẳng dọc sườn núi đang có một đại hán áo đen bịt mặt đang đánh nhau với Mai Hoa tiên cô, sư phụ của nàng, với sư bá Lan Hoa tiên cô bị cụt một chân.
Nàng lại thấy trên một tảng đá khác đang có một kẻ bịt mặt khác, trông rất đểu cáng đang khoanh tay đứng nhìn cạnh đó, mặt lộ vẻ đắc chí. Nàng đã nhận ra đại hán ấy chính là Nghiêm Xuân đồ đệ của sư bá.
Hàn Thiến Thiến mặt liền biến sắc, định quay người đào tẩu nhưng nghĩ lại, tại sao sư phụ bị vây đánh nguy hiểm như thế, mà Nghiêm Xuân lại ung dung đứng xem như vậy? Nàng đang định phi thân xuống để xem sao.
Con hươu Mai Hoa vốn dĩ là con hươu của Mai Hoa tiên cô cỡi, sau tuy nó đã theo Hàn Thiến Thiến đi xa nhưng lúc nào nó cũng nhớ hình bóng của chủ cũ. Lúc này con hươu trông thấy Mai Hoa tiên cô bị bọn đại hán vây đánh, nó liền phẫn nộ, hí một tiếng thật lớn, rồi xông ngay vào giữa vòng vây.
Hàng Thiến Thiến thấy hành động này của con hươu như vậy cũng cảm thấy xúc động vô cùng, liền kêu gọi:
- Sư phụ…
Tiếp theo đó, nàng cũng xông luôn vào trong đám đông, múa chưởng tấn công bọn đại hán kia luôn.
Hoa Thiến Thiến thấy trong đám đông không có Thiên Tứ, định bảo Hàn Thiến Thiến đi nơi khác, ngờ đâu nàng đã thấy Hàn Thiến Thiến với con hươu cùng xông vào trong đám đông ngay. Nàng rất ngạc nhiên, nhưng là người rất thông minh, đưa mắt nhìn đàn hươu ở quanh núi và bọn người bịt mặt áo đen, đã mau nhận ra ngay bọn người bịt mặt đó có thể nào cũng là thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo, đang vây đánh sư phụ Hàn Thiến Thiến, cho nên nàng đã vội nghĩ bụng:
“Chỉ cần bắt được mấy người này là có thể hỏi ra được tung tích của Thiết Diện Điểu Trảo ngay…”
Vừa nghĩ tới đó, nàng bỗng trông thấy Nghiêm Xuân đang khoanh tay đứng xem cạnh đó. Nàng liền nhảy xổ lên chộp tên đó luôn.
Con hươu hành động rất thần tốc, vừa xông vào trong đám đông nó đã dùng đầu húc, chân đá, liền có mấy người bị đá trúng, húc phải kêu la, thảm khốc, và bắn ra ngoài đấu trường luôn. Hàn Thiến Thiến theo sau nhảy vào, trong nháy mặt nàng đã hạ được 3 tên.
Nghiêm Xuân đứng ở trên tảng đá xem trận đâu, bỗng thấy con hươu to nhảy vào trong đấu trường, trên lưng con hươu có một thiếu nữ tuyệt đẹp mặc quần áo trắng nhảy xuống đất. Thoạt tiên y rất kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn kỹ, y mới hay người đó là Hàn Thiến Thiến. Y đang định lên tiếng kêu gọi, đã thấy Hàn Thiến Thiến với con hươu cùng nhảy vào trong đám đông luôn. Y giật mình kinh hãi, vội kêu gọi:
- Sư muội, chớ nên…
Ngờ đâu, y vừa mới nói tới đó, đã thấy một thiếu nữ khác đẹp như thiên tiên ở đằng xa nhảy tới, định tấn công mình. Y kinh hãi vô cùng, mặt liền biến sắc và nhảy vội về phía sau để rút lui.
Mai Hoa tiên cô đang bị bao vây, bỗng nghe thấy tiếng hươu kêu và tiếng người quát tháo. Y thị nhìn kỹ đã nhận ra là Hàn Thiến Thiến, tinh thần phấn chấn, liền quát lớn một tiếng, vận hết công lực vào thanh kiếm, giở Mai Hoa kiếm pháp ra chém luôn hai tên bịt mặt ở cạnh mình đứt làm bốn mảnh.
Lan Hoa tiên cô sư tỷ của y thị cũng dùng kiếm, nhưng từ khi đùi trái bị con Ngân ngưu của Thiên Tứ đá gãy, trải qua mấy tháng dưỡng bệnh y thị đã sử dụng cây quai gang dùng để chống đi thay kiếm. Y thị đang bị vây đánh tình thế rất nguy cấp, bỗng thấy có một thiếu nữ nhảy vào trong trận đấu trợ giúp và thấy một thiếu nữ khác đuổi bắt đồ đệ của mình là Nghiêm Xuân, tinh thần cũng phấn chấn ngay liền lớn tiếng bảo Hoa Thiến Thiến rằng:
- Cô nương kia, đừng có buôn tha tên phản đồ đó nhé?
Y thị vừa nói vừa múa cây quải trượng đánh cho hai tên đại hán bịt mặt bắn ra ngoài xa ngay.
Bọn đại hán bịt mặt không ngờ đối phương đột nhiên có người đến cứu giúp, chỉ trong nháy mắt bên mình đã bị đánh chết mấy tên luôn, nên tên nào tên nấy đều sợ hãi vô cùng.
Một tên trong bọn, hình như là lãnh tụ, thấy tình thế bất lợi, liền huýt một tiếng còi. Thế là cả bọn chia làm bốn nhóm, mỗi nhóm chia làm năm người đối phó với ba kẻ địch cùng bọn hươu Mai Hoa.
Lúc này, võ công của Hoa Thiến Thiến đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Nàng nhảy lên cao hai trượng và phi lại tấn công Nghiêm Xuân. Ngờ đâu, Nghiêm Xuân không địch nổi mà rút ngay như thế.
Nàng không chờ hết đà hạ chân xuống mặt đất, vội uốn lưng một cái, người lại thăng lên cao năm thước, và nhanh như một mũi tên đuổi theo Nghiêm Xuân liền. Nghiêm Xuân thấy khinh công của nàng lợi hại như vậy, vội nằm xuống đất lăn mấy vòng. Đồng thời, y phất tay phải lên một cái, đã ném được ba mũi kim đen nho nhỏ ra luôn.
Lúc ấy Hoa Thiến Thiến cách Nghiêm Xuân chừng hơn trượng, nếu là trước kia, thế nào nàng cũng không tránh thoát được ám khí của địch, nhưng từ khi thấy Hàn Thiến Thiến bị trúng phải kim độc đến giờ, lúc nào đối địch nàng cũng cẩn thận đề phòng, nhất là kẻ địch là thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo. Cho nên nàng vừa thấy Nghiêm Xuân phất tay lên một cái, đã để ý liền. Quả thấy ba mũi kim đen nhánh đang nhằm hướng mình bắn tới. Nàng vội nhảy sang bên tránh né.
Hoa Thiến Thiến thấy đối phương giở thủ đoạn hạ lưu như thế, vả lại thấy Lan Hoa tiên cô nói như vậy, nàng vội cho tay vào túi, lấy ra một trái đạn và chỉ vào mặt Nghiêm Xuân quát bảo:
- Cuồng đồ giỏi thật! Dám dùng ám khí ném lén như thế! Hãy nếm mùi trái đạn của bổn cô nương.
Nói xong, nàng nhắm trước ngực Nghiêm Xuân ném luôn.
Nghiêm Xuân thấy mình ném ba mũi kim độc không ăn thua gì đã kinh hãi vô cùng, bây giờ lại thấy đối phương dùng ám khí trả đũa và nhằm ngực mình ném tới, y thất thanh kêu “ối chà” một câu, cố hết sức nhảy sang bên né tránh.
Ngờ đâu, thủ pháp ném ám khí của Hoa Thiếu Thiếu là do Thiên Tư truyền thụ cho. Trái đạn của nàng trông như ném về phía trước, nhưng khi tới chỗ cách ngực của đối phương không đầy một thước thì đột nhiên trái đạn ấy lại biết bay vòng quanh và nhằm đầu vai của Nghiêm Xuân bắn tới, kêu đến “suỵt” một tiếng. Nghiêm Xuân cảm thấy mình mẩy tê tái, ngã lăn ra đất chết giấc ngay.
Bên kia bọn người bịt mặt chia làm bốn nhóm, mỗi nhóm năm người đối phó với một kẻ địch. Con hươu tuy là loài vật, nhưng thân hình của nó rất lớn, hồi nhỏ lại được huấn luyện võ công, hiểu biết tính nết người, hành động lại rất lẹ làng, nên dù kẻ địch năm người đều cầm khí giới vây đánh mà nó vẫn không sợ hãi gì hết, cứ dùng đầu húc, dùng chân đá lia lịa, khiến kẻ địch không sao đến gần nó được.
Hàn Thiến Thiến múa song chưởng như bay, tha hồ năm kẻ địch dùng dao kiếm tấn công mà cũng không sao đả thương được nàng, trái lại còn bị nàng phản công cho. Cả năm tên đều cuống quýt, nên không đầy ba hiệp, đã có hai tên bị thương nhẹ luôn.
Mai Hoa tiên cô với Lan Hoa tiên cô vì bị vây đánh qua lâu đã cảm thấy mệt mỏi, có vẻ chịu đựng không nổi. Hàn Thiến Thiến thấy sư phụ mình lâm nguy và thấy Hoa Thiến Thiến chỉ ra tay một cái đã đẩy lui được ba tên cầm đao với một tên sử dụng kiếm ngay, nên nàng vội kêu:
- Đại tỷ, mau lại giúp sư phụ em đi…
Hoa Thiến Thiến vội nhảy lại cứu giúp luôn, ngờ đâu nàng vừa nhảy tới đã nghe một người bịt mặt thổi luôn ba tiếng còi, hai dài một ngắn. Cả bọn nghe thấy tiếng còi ấy vội đỡ những kẻ bị thương lên và quay người bỏ chạy tán loạn ngay.
Mai Hoa tiên cô thấy kẻ địch đã đào tẩu, khẽ thở dài rồi huýt một tiếng còi miệng thực lớn. Những hươu ở quanh núi nghe thấy tiếng còi ấy đều đồng thanh kêu lên một tiếng trả lời, tiếng kêu của chúng làm chấn động cả trời đất.
Tiếp theo đó một đàn hươu Mai Hoa đã ở đàng sau những tảng đá lớn và ở trong rừng chạy ra, dùng sừng húc những bọn đại hán bịt mặt đang đào tẩu túi bụi.
Lần đầu tiên Hoa Thiến Thiến trông thấy đàn hươu tấn công người như vậy, khiến nàng cũng phải đứng ngẩn người ra nhìn. Bọn người bịt mặt cũng ngạc nhiên hết sức, tên nào tên nấy vội múa đao kiếm chém loạn xạ, nhờ vậy đàn hươu mới không dám tới gần và chúng mới tẩu thoát. Mai Hoa tiên cô thấy thế đắc chí cười ha hả.
Y thị chưa dứt tiếng cười, đã nghe thấy tên bịt mặt đứng đầu bọn, thổi ba tiếng còi thật ngắn. Bọn người bịt mặt nghe thấy tiếng còi đó đều không hẹn mà nên, cùng thò tay vào túi lấy ám khí ra.
Hàn Thiến Thiến đã có kinh nghiệm đối địch với thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo, biết thủ đoạn của chúng rất đê hèn. Thấy chúng thò tay vào túi như thế, nàng biết chúng sắp sử dụng Phù Cốt Độc Trâm, nàng chỉ sợ đàn hươu chịu không nổi những mũi kim độc của chúng, nên vội bảo con hươu Mai Hoa của nàng vẫn cưỡi rằng:
- Mau bảo chúng rút lui đi…
Con hươu Mai Hoa vâng lời ngay, liền dương cổ lên kêu hai tiếng thực lớn, nó là thủ lãnh của đàn hươu, nên đàn hươu vừa nghe tiếng kêu của nó đã vội rút lui ngay. Bọn người bịt mặt thấy vậy không giở ám khí ra nữa mà vội chạy xuống núi ngay.
Mai Hoa tiên cô thấy thế giận dữ vô cùng, liền giận dữ quát Hàn Thiến Thiến rằng:
- Hàn Thiến Thiến, mi có còn nhận được lão đạo bà này không?
Hàn Thiến Thiến giật mình kinh hãi, vội tiến lên vái lạy và nói:
- Thưa sư phụ, sự phụ…
Mai Hoa tiên cô cười khẩy mấy tiến, rồi bỗng giơ chân lên nhắm ngang lưng Hàn Thiến Thiến đá luôn một đá. Hàn Thiến Thiến bị đá bắn ra ngoài xa hơn trượng ngã lăn ra đất ngay.
Mai Hoa tiên cô còn quát mắng tiếp:
- Con đĩ kia, ai cho mi gọi ta là sự phụ như vậy? Ta không có đồ đệ vong ân bội nghĩa như thế…
Y thị vừa nói vừa múa bảo kiếm xông lại chém tiếp. Xưa nay Hàn Thiến Thiến vẫn hãi sợ sư phụ quen đi rồi, vừa rồi nàng mới bị một đá như thế, tuy không đến nỗi chí mạng nhưng cũng bị thương nặng. Nên nàng thấy Mai Hoa tiên cô xông lại chém tiếp, mà nàng không sao tránh né nổi nữa.
Nàng hãi sợ đến mất hồn vía, đành chỉ nhắm nghiền hai mắt và thất thanh kêu gọi:
- Đại ca ơi!
Tiếng kêu ấy của nàng rất bi đát, khiến ai nghe cũng phải động lòng thương. Mai Hoa tiên cô cũng phải ngẩn người ra, ngừng tay lại không dám chém xuống nữa. Nhưng chỉ trong giây lát thôi, y thì đã biết nàng kêu gọi ai, lại càng tức giận thêm, cười khẩy mấy tiếng hung hăng quát mắng tiếp:
- Con tiện tỳ này, chết đến nơi rồi mà vẫn còn không quên tên gian phu của mi, thực là đồ vô sỉ cực độ. Được, sau này ta có gặp tên La Thiên Tứ, thế nào ta cũng giúp mi cho nó xuống dưới âm phủ để gặp mi cho đủ cặp…
Y thị chưa nói dứt tiếng đã dồn sức vào bàn tay, nhằm cổ Thiến Thiến tấn công mạnh xuống một thế. Ngờ đâu, kiếm của y thị mới chém lưng chừng đã nghe người quát bảo:
- Hãy ngừng tay lại!
Y thì vội ngửng đầu lên nhìn đã thấy một vật gì lóe mắt nhanh như điện chớp phi tới, chỉ thoáng cái đã tới ngay. Sau một tiếng kêu “coong”, kiếm của y thị đã gãy ra làm đôi liền, đồng thời y thị còn cảm thấy hổ khẩu tay đau nhức và hai mắt bỗng hoa lên đã thấy một mỹ nhân xuất hiên ngay trước mặt. Y thị đã nhận ra nàng này cũng là người cùng cưỡi hươu với Hàn Thiến Thiến tới cứu mình.
Y thị giật mình kinh hãi vội lùi về sau năm bước, bụng bảo dạ rằng:
“Không ngờ nội lực của con nhãi này lại thâm hậu đến như thế, chỉ ra tay một cái đã chém gãy đôi thanh bảo kiếm của ta…”
Y thị vừa nghỉ mệt mặt đỏ bừng, tóc dựng ngược, giận dữ hỏi lại Hoa Thiến Thiến rằng:
- Con nhãi này, mi là ai? Có biết quy củ của giang hồ như thế nào không?
Hoa Thiến Thiến vốn dĩ đứng ngoài xa hơn một trượng, nàng thoạt tiên thấy Hàn Thiến Thiến gọi sư cô này là sư phụ, nàng biết ngay thế nào cũng có chuyện lôi thôi rắc rối. Nhưng nàng không ngờ Mai Hoa tiên cô lại độc ác đến như thế, chỉ muốn giết chết đồ đệ mình mới hả dạ.
Nàng cũng tưởng việc thầy trò của người ta mình không nên tham gia vào, để khỏi bị người khác bảo mình không biết quy củ giang hồ. Nhưng sau thấy Mai Hoa tiên cô không những đá Hàn Thiến Thiến bị thương nặng, và lại còn giơ kiếm lên định giết đồ đệ như thế. Nàng nhận thấy nếu để cho Mai Hoa tiên cô giết chết Hàn Thiến Thiến, thì sau này mình biết nói năng làm sao với Thiên Tứ được? Hơn nữa, chả lẽ trông thấy Hàn Thiến Thiến bị nguy nan như thế mà không ra tay cứu giúp hay sao, huống hồ đối phương còn nói nhục đến chồng mình nữa.
Vì vậy, Hoa Thiến Thiến mới nổi giận, liền lấy trái Tỷ Toàn nhằm bảo kiếm của lão đạo cô ném luôn. Quả nhiên, nàng đã ném gãy thanh bảo kiếm của Mai Hoa tiên cô và còn làm cho đối phương phải kinh hãi lùi về phía sau năm bước.
Lúc này nàng thấy Mai Hoa tiên cô quát hỏi như vậy, biết ngay đối phương đã hoảng sợ mình, nên nàng chỉ trợn mắt lên nhìn, cố ý không trả lời vội mà chỉ đỡ Hàn Thiến Thiến dậy, phủi bụi cho nàng ta và khẽ hỏi:
- Thiến muội có việc gì không? Thử vận khí điều tức xem đi…
Hàn Thiến Thiến đã tỉnh táo, hai mắt đẫm lệ nhìn Hoa Thiến Thiến khẽ lắc đầu. Nàng chưa kịp trả lời thì Mai Hoa tiên cô đã quát mắng tiếp:
- Con nhãi kia giỏi thực, hôm nay bổn tiên cô không cho mi biết chút lợi hại thì mi vẫn chưa biết trời cao đất rộng ra sao. Hê, hê…
Y thị vừa cười vừa thò tay vào trong đạo bào lấy một thanh đoản kiếm dài chừng thước ra. Thanh kiếm đó vừa rút ra khỏi áo đã có ánh sáng lóe mắt mọi người ngay.
Hoa Thiến Thiến trợn ngược đôi lông mày lên nhìn Mai Hoa tiên cô và tự xưng tên họ rằng:
- Cô nương họ Hoa tên là Thiến Thiến xưa nay vẫn ở Hoa Gia bảo…
Oai danh và thế lực của Hoa Gia bảo rất lừng danh khắp cả miền Tần Châu. Mai Hoa tiên cô nghe thấy nàng nói đến Hoa Gia bảo liền kêu “ồ” một tiếng và giọng nói cũng bớt gay gắt, nói tiếp:
- Thảo nào con nhãi không coi ai vào đâu cả, thì ra mi là thiên kim của Tần Châu nhất Quân! Hè hè, bổn tiên cô phải đi hỏi cha ngươi, sao dạy mi võ nghệ xuất chúng như thế, mà lại không dạy ngươi về quy củ giang hồ thế này.
Lời nói của y thị tuy đã bớt gay gắt, nhưng lại mắng chưởi cả hai cha con Hoa Thiến Thiến một lúc, như vậy Hoa Thiến Thiến chịu nhịn sao được. Một mặt nàng bảo Hàn Thiến Thiến ngồi xếp bằng tròn vận công chữa thương, một mặt nàng lên tiến trả đũa ngay:
- Tiên cô cứ nói Hoa Thiến Thiến này không biết quy củ giang hồ, không hiểu tiên cô nói vừa rồi tôi ra tay bắt người hộ tiên cô hay là ngăn cản tiên cô giết hại cô em này?
Mai Hoa tiên cô mặt đỏ bừng, nhưng lại sầm nét mặt lại nói tiếp:
- Con nhãi miệng lưỡi sắc bén kia, ai khiến can thiệp vào việc của bổn tiên cô làm chi? Chả lẽ bổn cô nương lại không bắt nổi tiểu tử kia hay sao?
Nói xong y thị quay đậu lại nhìn Lan Hoa tiên cô đang đứng ở chỗ cách đó mấy trượng và nói tiếp:
- Sư tỷ làm ơn đi thả ngay tiểu tử kia ra, chúng chả cần nhờ ai giúp hết.
Lan Hoa tiên cô nghe nói bỗng hớn hở vâng lời, nhảy nhót tới cạnh Nghiêm Xuân vỗ vào lưng tên đồ đệ mấy chưởng để giải huyệt. Ngờ đâu, Nghiêm Xuân vẫn mềm nhũn và mê man bất tỉnh hoài, nên Lan Hoa tiên cô mặt đỏ bừng và cứ đứng ngẩn người ra đó, tiến thoái lưỡng nan.
Mai Hoa tiên cô thấy biết đó là thủ pháp của nhà họ Hoa, người khác khó mà giải nổi. Muốn chữa thẹn cho sư tỷ, y thị liền đề nghị vấn đề thứ hai, mà chỉ tay vào Hàn Thiến Thiến quát bảo tiếp:
- Con tiện tỳ này vốn dĩ là đồ đệ của bổn tiên cô, mấy tháng trước đây nó bỗng vong ơn bội nghĩa đi theo tiểu tử họ La. Ngay hôm nay, bổn tiên cô đang định quét sạch cửa ngõ, có việc gì đến con nhãi mi đâu mà mi lại can thiệp đến việc của ta như thế?
Hoa Thiến Thiến cố ý kêu “ồ” một tiếng thực dài, rồi ung dung hỏi lại:
- Thực à? Hàn Thiến Thiến quả là đồ đệ của tiên cô ư? Thế tại sao vừa rồi tôi lại nghe thấy tiên cô nói là không có người đồ đệ như thế này mà…
Mai Hoa tiên cô tức giận vô cùng, nhưng nhất thời không sao trả lời được. Hoa Thiến Thiến lại nói tiếp:
- À, phải rồi, có lẽ vừa rồi tiên cô nhất thời thốt ra những lời lẽ như thế.
Mai Hoa tiên cô không hiểu nàng nói như thế có dụng ý gì vội đáp:
- Chính thế.
- Nếu vậy cô ta đúng là đồ đệ của tiên cô rồi phải không? Vừa rồi tiên cô thấy mình bị kẻ địch bao vây nguy hiểm vô cùng. Thiến muội tự biết địch không nổi bọn giặc mà vẫn hăng hái nhảy vào giải cứu. Hành động ấy của cô ta cũng là vong ơn bội nghĩa ư?
Lời nói ấy của nàng tuy rất giản dị và nhẹ nhàng, nhưng sự thực bên trong không những đã chê bai Mai Hoa tiên cô địch không nổi bọn giặc, nhờ có đồ đệ liều thân đến cứu, mà còn mắng chửi đồ đệ là vong ơn bội nghĩa.
Mai Hoa tiên cô là người giàu kinh nghiệm giang hồ như thế, làm sao mà không hiểu ý nghĩa bóng bẩy ấy. Cho nên y thị tức đến mặt tái mét, nhưng nhất thời không nghĩ ra được lời lẽ gì để chống chế cả.
Hoa Thiến Thiến biết đối phương rất ngượng nghịu, nhưng nàng vẫn giả bộ làm như không trông thấy, lại thủng thẳng nói tiếp:
- Huống hồ ta may mắn đẩy lui được kẻ địch và cô ta đã vội đến vái lạy thỉnh an đạo cô ngay. Nếu cô ta là người vong ơn bội nghĩa thực sự, thì khi nào lại tự dấn thân đến để cho đạo cô đánh đập chém giết như thế? Trên đời này tên phản đồ nào dù có ngu xuẩn đến đâu, cũng không khi nào lại dại dột đến như vậy.
Mai Hoa tiên cô càng tức giận thêm, hai mắt cứ nhìn thẳng vào mặt Hoa Thiến Thiến, hình như muốn ăn tươi nuốt sống nàng mới hả dạ vậy.
Hoa Thiến Thiến thấy thế đã ngấm ngầm đề phòng, nhưng bề ngoài vẫn dửng dưng nói tiếp:
- Còn nói cô ta với La thiếu hiệp thì làm gì có chuyện xấu xa như tiên cô vừa nói. Hai người không những có người làm mai và có lệnh của bề trên, sắp sửa thành hôn với nhau, chứ có phải cô ta chạy trốn theo trai như đạo cô vừa nói đâu?
Mai Hoa tiên cô nghe thấy nàng nói vậy thì ngạc nhiên vô cùng. Tuy y thị nuôi Hàn Thiến Thiến từ hồi còn nhỏ đến giờ, nhưng y thị cũng không biết cha mẹ của Hàn Thiến Thiến là ai? Vì vậy, y thị không sao nhịn được liền xen lời hỏi:
- Ngươi nói gì? Lệnh của bề trên nào? Bề trên của nó là ai?
Hoa Thiến Thiến chưa kịp trả lời thì đã có hai bóng người phi tới. Hai người vừa tới đã cười ha hả và đỡ lời:
- Chính là già này đây.
Mai Hoa tiên cô ngẩng đầu lên nhìn mới hay người đó là vợ chồng Bại Sự lão nhân và cũng có tiếng là người hay phá quấy xưa nay, y thị liền ngẩn người ra.
Bại Sự lão nhân vừa tới nơi đã đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh và hỏi:
- Ủa? Thiên Tứ đâu?
Âm bà bà thấy Hàn Thiến Thiến ngồi ở dưới đất, vội chạy lại ôm lấy nàng và quát hỏi!
- Con cưng của ta ai bắt nạt con thế? Hãy nói cho mẹ nghe đi, mẹ sẽ đánh chết kẻ đó ngay.
Hàn Thiến Thiến ngồi ở dưới đất đang vận công chữa thương, nghe thấy Âm bà bà hỏi như thế, chỉ nức nở khóc thôi và giơ hai tay ra ôm lấy cổ người mẹ nuôi. Bại Sự lão nhân rất thương người con nuôi này, thấy con cưng khóc lóc như vậy, vội tới gần dậm chân quát hỏi:
- Con làm sao thế! Thiên Tứ đại ca của con đâu?
Hoa Thiến Thiến thấy hai ông bà ấy tới trong lòng mừng thầm nhưng mặt khác nàng không thấy Thiên Tứ xuất hiện lại lo âu vô cùng. Nàng vội tiến tới gần nói đại khái câu chuyện cho vợ chồng Bại Sự lão nhân nghe.
Âm bà bà nghe xong tức giận vô cùng, vội nhảy lên giơ chưởng lên tấn công Mai Hoa tiên cô đang đứng ở ngoài đằng xa hơn trượng luôn, mồm thì mắng chửi:
- Tặc đạo cô này ác độc thực! Già thử xem ngươi có tài ba như thế nào mà dám hà hiếp con gái của già.
Bà ta vừa nói vưa tấn công luôn bảy tám chưởng một lúc. Mai Hoa tiên cô đứng ở đó đã ngấm ngầm phòng bị rồi, thấy Âm bà bà nhảy lên tấn công cũng vội vàng múa đoản kiếm trả đũa ngay. Chỉ trong nháy mắt hai người đã đấu với nhau được hơn mười hiệp.
Tuy bị Mai Hoa tiên cô đả thương nhưng Hàn Thiến Thiến vẫn không quên được tình thấy trò, vì vậy nàng cố gượng nhịn đau mà lớn tiếng kêu gọi:
- Mẹ và sư phụ đừng đánh nhau nữa…
Nàng thấy hai người vẫn đấu nhau chí mạng, nàng càng lo âu thêm, vội gượng đứng dậy, không quản ngại mình đang bị thương, đã vội nhảy xổ vào trận đấu.
Thoạt tiên Hoa Thiến Thiến nghe thấy Hàn Thiến Thiến kêu gọi như vậy định tiến lên giúp sức. Nhưng nàng thấy Bại Sự lão nhân đứng ở đó cứ vỗ tay khen vợ hay hoài, bây giờ nàng lại thấy Hàn Thiến Thiến định nhảy xổ vào trận đấu, liền giơ tay ra ôm lấy Hàn Thiến Thiến và lớn tiếng bảo Bại Sự lão nhân:
- Âm bà bà, chúng ta nên làm việc chính trước thì hơn. Việc này hãy tạm dẹp sang một bên, để sau này thanh toán cũng chưa muộn.
Thấy nàng nói như thế, Bại Sự lão nhân mới tỉnh ngộ, liền tự tát vào đầu đánh đét một cái, rồi gọi Âm bà bà rằng:
- Này lão bà bà, hãy tha cho đạo cô sống thêm vài ngày, chúng ta phải đi kiếm Thiên Tứ về trả thù cho lão Thích trước…
Âm bà bà tấn công mạnh hai chưởng, đẩy lui Mai Hoa tiên cô rồi chỉ tay mắng chửi:
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu