Nguyên tác: When You Reach Me
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Lá Thư Thứ Ba
B
uổi sáng hôm sau là ngày thực sự giá lạnh đấu tiên của tháng Mười Hai.
“Nhớ mang áo khoác có mũ trùm đầu,” mẹ gọi với ra từ trên giường. Giọng mẹ không bao giờ nghe bình thường cho đến khi mẹ dùng cà phê sáng xong. “Tìm trong tủ áo đấy.” Có vẻ như mẹ nghĩ rằng nằm trên giường nghe radio dự báo thời tiết là rất hữu ích. Tôi không thể không liên tưởng rằng, trong cuốn sách của tôi, mẹ Meg luôn chuẩn bị bánh mì Pháp cho cô ấy mỗi buổi sáng. Bà ấy cũng là một bà mẹ đơn thân, vì cha Meg đang bị bắt giữ trên vũ trụ.
Tôi tìm thấy cái áo khoác và mặc vào. Nó vẫn còn những vệt bẩn do dính tuyết bẩn năm ngoái. Hơi chật một chút, nhưng cũng tạm ổn.
“Găng tay của con đâu?” tôi hỏi to.
“Tiếc là mẹ không biết.”
“Con lấy ít tiền nhé.”
“Trong túi áo khoác của mẹ đấy.”
Tôi lục áo khoác của mẹ, tìm thấy một bên túi có một tờ năm đô-la và ba đồng lẻ, còn bên kia có chiếc khăn choàng sọc của mẹ được xếp gọn gàng. Tôi lấy mấy đồng tiền lẻ và chiếc khăn choàng.
“Chào mẹ con đi học!”
Ông-già-hay-cười vẫn đang nằm ngủ bên dưới thùng thư. Ông đã tìm được vài tấm bìa cứng để lót lưng. Dù vậy, hẳn ông ấy đang lạnh cóng. Đôi khi, có vài đứa trẻ đập rầm rầm vào thùng thư và hét lên: “Dậy đi, Quàng quạc!” Tôi hy vọng hôm nay ông ấy sẽ ổn.
Tôi nhìn hơi thở mình bốc khói và bước nhanh tới trường. Mặt trời đã lên nhưng không ấm áp hơn chút nào. Tôi thọc tay vào túi, cảm thấy trong đó có một nắm khăn giấy cũ từ năm ngoái. Khiếp quá! Và những đồng đô-la. Và một cái gì khác nữa, một mẩu giấy nhỏ gấp làm đôi.
Tôi rút nó ra.
Tôi nhận ra nét chữ nhỏ xíu của bạn ngay lập tức, những con chữ run rẩy với những cái móc lạ lùng phía trên các chữ “t” và “l”.
Bạn sẽ muốn có bằng chứng.
3 giờ chiều nay: Ba-lô của Colin.
Ngày Giáng sinh: Du hành vui vẻ.
Tái bút: Cái ngáp thật sự có mục đích của nó. Nó làm mát bộ não bằng cách đưa không khí lên cao thông qua đường mũi. Điều đó sẽ giúp gia tang sự tỉnh táo.
Mẩu giấy cũng vẫn khô giòn như những mẩu giấy trước.
3 giờ chiều nay: Ba-lô của Colin. Tôi hoàn toàn không biết điều này có ý nghĩa gì, hay làm thế nào bạn biết Colin.
Ngày Giáng sinh: Du hành vui vẻ. Cái này có lẽ liên quan đến cuốn sách của tôi. “Du hành” nghĩa là du hành xuyên không gian hoặc thời gian, hoặc cả hai. Đó chính là cách mà Meg đến được Camazotz, hành tinh nơi cha cô ấy đang bị bắt giữ. Nhưng theo tôi biết thì nó không liên quan gì đến Giáng sinh cả.
Ngày 27 tháng Tư: Trường quay TV-15. Ngày 27 tháng Tư là sinh nhật chú Richard. Nhưng dĩ nhiên vào lúc đó, tháng Mười Hai năm ngoái, tôi không hề biết gì về Trường quay TV-15 đó cho đến khi mẹ nhận được tấm thiệp mời tham dự trò chơi truyền hình Kim Tự Tháp 20.000$ vài tuần trước đây.
Tôi nghĩ chính phần “Tái bút” mới khiến tôi hoảng sợ nhất. Tôi nhớ ngày mà Sal bị đánh, khi đó tôi đang mang tấm áp-phích Những Bí Ẩn Khoa Học về nhà.
Tôi đọc đi đọc lại mẩu giấy cho đến khi tay tôi lạnh cóng và tôi buộc phải cho tay lại vào túi. Mẩu giấy chẳng có nghĩa gì cả. Điều duy nhất nó thực sự giúp ích là nó giúp tôi biết được bạn đang theo dõi tôi. Còn tôi thì không hề biết bạn là ai, Hoặc bạn muốn gì.
Khi tôi đến gần ga-ra, Marcus xuất hiện từ phía sau cánh cửa ngay trước mặt tôi. Cậu vẫn mặc chiếc áo khoác quân đội màu xanh, nhưng hôm nay cậu mang găng tay và đội một cái nón trùm kín tai. Tôi nghĩ có lẽ Marcus sẽ phớt lờ tôi như mọi khi, nhưng không, cậu vẫy tay chào và bước đến đi bên cạnh tôi.