"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
iếng điện thoại chói tai làm tôi thức giấc. Tôi nhấc máy sau hồi chuông thứ hai, để ý thấy rằng Joe đã đi mất và có một mảnh giấy trên ghế nơi anh đã để quần áo.
— Joe?
— Yuki đây. Lindsay, tôi có làm chị thức giấc không?
— Không, tôi dậy rồi - tôi nói dối.
Chúng tôi nói chuyện năm phút bằng tốc độ nói nhanh đến kinh hoàng của Yuki, và khi bỏ máy xuống, tôi không còn buồn ngủ nữa. Tôi đọc tờ giấy tạm biệt ngọt ngào của Joe, làm vài động tác thể dục, choàng dây vào cổ Martha, và chúng tôi cùng chạy ra bãi biển.
Ngọn gió trong lành từ biển thổi vào khi Martha và tôi chạy về phía bắc. Đi chưa được bao xa thì tôi nghe có tiếng gọi. Một vóc dáng nhỏ bé chạy về phía tôi.
— Cô Lindsay, cô Lindsay!
— Allison! Chào cháu.
Cô bé mắt sẫm ôm chặt lấy eo tôi, rồi ngồi phịch xuống cát ôm Martha.
— Ali, cháu không ở đây một mình chứ?
— Chúng cháu đang đi chơi - cô bé nói, chỉ về phía một đám người ngoài bãi biển. Đến gần, tôi nghe tiếng bọn trẻ hát - ô lê- ôlê- ô lê - điệp khúc của bài hát từ bộ phim Người sống sót, và thấy Carolee đi về phía tôi.
Chúng tôi ôm hôn nhau, rồi Carolee giới thiệu tôi với những đứa con của bà ấy.
— Kia là loại chó lại gì thế? - một đứa bé khoảng 11 hay 12 tuổi gì đó với mái tóc xù màu nâu nhạt hỏi tôi.
— Không phải là chó lai. Martha đáng yêu là chó săn.
— Trông nó chẳng giống Lassie tí nào một bé gái tóc quăn chớp chớp đôi mắt đen nói.
— Không. Chó săn là loại chó khác. Chúng có gốc Anh và Xcốt-len, chúng có một nhiệm vụ rất quan trọng - tôi nói. - Chúng canh cừu và gia súc.
Bọn trẻ chăm chú nghe tôi nói, Martha nhìn tôi như thể nó biết là tôi đang nói về nó.
— Chó săn phải học cách nghe mệnh lệnh từ chủ, chúng rất thông minh, không những rất chăm chỉ mà còn coi đàn cừu và gia súc là của chúng - và chúng hiểu rằng chúng chịu trách nhiệm về đàn gia súc.
— Cô ra lệnh đi! Xem nó có nghe không, cô Lindsay - Ali van nài. Tôi cười nhìn cô bé.
— Ai muốn làm cừu nào? - tôi hỏi.
Bọn trẻ khúc khích cười, nhưng 4 đứa, trong đó có cả Ali xung phong. Tôi ra lệnh cho - cừu - chạy dọc ngang bãi biển và tháo dây xích cho Martha.
— Martha. Chăn cừu đi, tôi gọi, và nó chạy về phía năm đứa trẻ. Bọn trẻ kêu ré lên, cố tìm cách chạy trốn nhưng không thể nhanh bằng Martha. Nó nhanh và lanh lẹ, đầu cụp xuống, mắt chăm chăm nhìn lũ trẻ, nó chạy sau bọn trẻ, sủa váng lên, bọn trẻ túm tụm lại với nhau và cùng tiến trong một đội hình khép chặt.
— Lại đây - tôi hét và Martha đuổi bọn trẻ quay vào Vịnh. - Đi ra - tôi gọi to và Martha lại kéo bọn trẻ về phía mỏm đá, bọn trẻ rúc rích hân hoan.
— Đủ rồi đấy - tôi gọi to, và chú chó trắng đen của tôi làm bọn trẻ túm tụm chạy vòng tròn chân quýnh vào nhau, vừa thở phì phì, chao đảo nó vừa đuổi bọn trẻ quay về.
— Đứng lại, Martha - tôi nói. - Được lắm. Rất tốt, bé yêu.
Martha sủa tự ngợi khen. Bọn trẻ vỗ tay và la ó, Carolee đưa cho chúng tôi nước cam và uống mừng chúng tôi. Khi tôi và Martha không còn là tâm điểm của sự chú ý nữa, tôi kể cho Carolee nghe về cuộc nói chuyện với Yuki.
— Tôi cần chị giúp - tôi nói.
— Bất kỳ điều gì - Carolee Brown nói. Rồi bà ấy không nhịn được và nói, - Lindsay, cô sẽ là một người mẹ rất tuyệt.
Chỉ vài phút sau khi chia tay với Carolee và bọn trẻ, Martha và tôi leo lên mỏm đá và đi qua thảm cỏ đến phố Miramontes. Vừa đặt chân lên vỉa hè thì tôi thấy một người đàn ông đứng cách khoảng 100 mét đang chĩa một máy ảnh bé xíu về phía tôi.
Hắn ta đứng quá xa, tôi chỉ nhìn thấy ống kính loé lên, áo len màu cam của hắn và chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp xuống mắt. Và hắn không để tôi lại gần. Vừa thấy tôi để ý, hắn quay đầu vội vã đi mất.
Có thể thằng cha chỉ đang chụp ảnh, hoặc cũng có thể báo giới lá cải cuối cùng đã tìm thấy tôi, hoặc cũng có thể tiếng đập thình thịch trong lồng ngực tôi chỉ là hoang tưởng, nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an khi về nhà.
Có ai đó đang theo dõi tôi.
Ai đó không muốn tôi nhìn thấy hắn.
Trở lại nhà Cat, tôi lột ga trải giường và thu xếp đồ đạc. Rồi tôi cho Penelope ăn và thay nước cho nó.
— Có tin tốt này, Penny - tôi nói với chú lợn kỳ diệu. - Carolee và Allison đã hứa là sẽ sang chơi sớm. Tao nhìn thấy táo trong tương lai của mày rồi, cưng ạ.
Tôi cho tờ giấy tạm biệt của Joe vào túi xách và sau khi đã nhìn lại cẩn thận, tôi bước ra cửa.
— Về nhà thôi - tôi nói với Martha.
Chúng tôi chui vào chiếc Explorer và quay trở lại San Francisco.
Bảy giờ tối hôm đó, tôi mở cửa vào Indigo, một nhà hàng mới tinh trên phố McAllister, cách toà án làm tôi ăn mất ngon hai ngã tư. Tôi đi qua quầy bar làm bằng gỗ vào trong quán. Trong đó, người phục vụ kiểm tra tên tôi trong sổ và đưa tôi vào ngồi trên băng ghế nhung xanh nơi Yuki đang lật xem tài liệu.
Yuki đứng dậy ôm hôn tôi, và tôi ôm lại cô ấy, tôi rất mừng rỡ khi được gặp lại luật sư của mình.
— Thế nào rồi Lindsay?
— Rất tuyệt nếu không phải nghĩ đến việc thứ hai phiên toà đã bắt đầu rồi.
— Chúng ta sẽ thắng - cô ấy nói. Vì thế cô có thể chấm dứt mọi nỗi lo lại được rồi đấy.
— Tôi ngớ ngẩn thật, cứ than thở mãi - tôi nói.
Tôi mỉm cười, nhưng run hơn cô ấy thấy nhiều. Mickey Sherman đã thuyết phục toà án rằng sẽ có lợi cho tất cả nếu để một phụ nữ đứng ra làm đại diện pháp luât và rằng Yuki Castellano là rất tuyệt cho công việc này.
Tôi ước gì mình cũng chắc chắn được như vậy.
Tuy gặp nhau vào cuối một ngày làm việc dài, trông Yuki vẫn tươi tắn và vui vẻ, lạc quan. Và đặc biệt là trông cô ấy thật trẻ. Tôi nắm cái vòng Kokopelli theo phản xạ trong lúc cùng cô luật sư 28 tuổi của mình đặt đồ ăn tối.
— Tôi đã bỏ qua những gì kể từ ngày rời khỏi thành phố? - Tôi hỏi Yuki. Gạt món cá mú biển áp chảo và củ cải vàng đánh nhừ sang một bên, tôi chỉ nhấm nháp chút xa lát trộn lạc và giấm cà rốt.
— Tôi rất mừng là cô không ở đây, Lindsay ạ, vì những con hổ đói rất điên cuồng - Yuki nói. Tôi để ý thấy cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi nhưng tay cô ấy vẫn không ngừng di chuyển.
— Những bài báo và tin tức của các bậc phụ huynh oán hận được phát suốt ngày trên tivi,... Cô có xem chương trình Trực tiếp tối thứ bảy không?
— Tôi chẳng bao giờ xem chương trình đó.
— Thế để cô biết, có vở kịch trào phúng. Cô bị gán cho nhân vật Harriet bẩn thỉu.
— Thế thì phải náo loạn lắm nhỉ - tôi nói, nhăn mặt. Tôi nổi tiếng lắm nhỉ.
— Sẽ còn tệ hơn đấy - Yuki nói, kéo chun buộc mái tóc dài ngang vai. Thẩm phán Achacoso đã cho phép truyền hình trực tiếp trong phòng xử án. Và tôi vừa nhận được danh sách nhân chứng. Sam Cabot sẽ ra làm chứng.
— Như vậy thì sẽ ổn chứ, đúng không? Sam đã nhận tội gây ra mấy vụ án mạng bằng điện giật mà. Chúng ta có thể sử dụng điều đó!
— Tôi e là không đâu, Lindsay ạ. Luật sư của họ đã đề nghị huỷ lời khai lấy lý do là bố mẹ thằng bé không có mặt ở đó lúc nó lảm nhảm mấy lời thú tội đó với y tá.
— Này - Yuki nói, cầm lấy tay tôi, chắc chắn là bởi vì nhìn thấy khuôn mặt tôi đang đờ lại vì sốc. - Chúng ta không biết Sam sẽ nói gì - tôi sẽ xử lý nó; cô có thể yên tâm về điều đó. Nhưng chúng ta không thể nghi ngờ lời thú tội của nó. Đó là lời khai của cô chống lại lời khai của nó - và nó mới chỉ có 13 tuổi còn cô là một cảnh sát say rượu.
— Và vì thế mà cô khuyên tôi - Đừng lo bởi vì...?
— Bởi vì sự thật sẽ lộ ra. Bổi thẩm đoàn cũng là người, phần lớn trong số họ đã từng uống rượu trong đời. Tôi nghĩ họ sẽ cho rằng chị được phép và có thể là còn nên uống thi thoảng một vài ly.
— Chị đã cố giúp những đứa trẻ kia, Lindsay. Và đó không phải là tội.
— Đừng quên là người ta phán xử cô từ phút đầu tiên cô bước vào phòng xử án - Yuki nói khi chúng tôi cùng nhau bước trong cái lạnh của buổi tối. Chúng tôi vào Gara Opera Plaza trên đường Van Ness và đi thang máy xuống nơi Yuki đậu chiếc Acura nâu sẫm hai cửa của cô ấy.
Chẳng bao lâu sau chúng tôi đã lái xe về hướng đông trên đường Golden Gate đến quán rượu ưa thích của tôi, mặc dù tối hôm nay tôi sẽ chỉ uống Coca. Để cho an toàn.
— Cô hãy đi đến toà bằng một chiếc xe thường, đừng đi xe cảnh sát hay xe địa hình mới hoặc bất cứ thứ gì tương tự.
— Tôi có chiếc Explorer cũ 4 năm rồi, cửa kẽo kẹt lắm rồi. Thế có được không?
— Được đấy. Yuki cười phá lên. Tuyệt hảo. Và đồ cô mặc đến phiên toà sơ thẩm là tốt đấy. Vét sẫm màu, phù hiệu cảnh sát cài trên ve áo, không có bất kỳ đồ trang sức nào khác. Khi đám phóng viên nhào vào cô, cô có thể cười lịch sự, nhưng đừng trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
— Trả lời câu hỏi để cô lo.
— Tuyệt - cô ấy nói khi chúng tôi quặt vào quán Susie.
Tôi thấy thật hạnh phúc khi bước vào quán Susie. Ban nhạc sôi nổi làm cho không khí trong quán thật sống động, và chính Susie, mặc xà-rông màu hồng đậm, đang uốn lượn giữa sàn nhảy. Hai người bạn thân nhất của tôi vẫy chúng tôi vào góc của chúng tôi ở cuối phòng.
Tôi nói, - Claire Washbum, Yuki Castellano; Yuki, Cindy Thomas - hai cô bạn chìa tay ra bắt tay cô ấy. Tôi có thể thấy cái nhìn căng thẳng trên gương mặt hai người bạn bởi vì họ lo cho thử thách sắp tới của tôi chẳng khác nào bản thân tôi vậy.
Khi Claire bắt tay Yuki, cô ấy nói, - tôi là bạn của Lindsay - và không cần phải nói cô cũng biết, tôi là nhân chứng của bên nguyên.
Cindy, nom khá là trang trọng, nói, - tôi làm việc cho tờ Chrontele và tôi sẽ hét lên những câu hỏi tệ nhất trước toà nhà xử án.
— Và hỏi cô ấy những câu dễ nhất nếu cần phải vậy - Yuki nói.
— Tất nhiên rồi.
— Tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận, hai bạn yên tâm.
Yuki nói. - Chúng ta sẽ đối mặt với một trận quyết đấu khó chịu, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ thắng.
Như thể đã hẹn từ trước, chúng tôi cùng siết chặt 8 bàn tay qua bàn.
— Quyết chiến, cả đội, quyết chiến - tôi nói.
Tôi cảm thấy thoải mái để có thể cười, và rất vui khi Yuki cởi bớt áo vét và Claire rót margarita cho tất cả, trừ cho tôi.
— Lần đầu tiên tôi uống thứ này đấy, Yuki nói ngờ vực.
— Cũng đến lúc rồi, Luật sư ạ. Nhưng uống từ từ, chậm rãi thôi nhé. Nào, Claire nói. - Hãy nói cho chúng tôi nghe mọi điều về cô. Từ đầu.
— Được rồi, tôi biết rồi, bắt đầu từ cái tên nghe lạ tai của tôi chứ gì? - Yuki nói, liếm muối trên môi trên. Trước hết, các bạn cần phải biết là người Ý và người Nhật là hai cực đối lập của nhau. Ví dụ, thức ăn của họ: một bên là mực sống và cơm còn bên kia là scungilli marrinara (Một thức ăn truyền thống Ý). Yuki cười, tiếng cười thật dễ thương, nghe như tiếng chuông.
— Khi người mẹ nhỏ nhắn và kín đáo người Nhật của tôi gặp ông bố lực lưỡng đầy say đắm người Mỹ gốc Ý trong khoá trao đổi học sinh, đó đúng là tiếng sét ái tình - Yuki kể cho chúng tôi nghe bằng tốc độ nói nhanh như tên lửa của cô ấy. - Người sắp trở thành bố tôi nói, - Hãy lấy nhau đi khi chúng ta còn đang yêu - và họ làm vậy, khoảng 3 tuần sau khi họ gặp nhau. Và chín tháng sau tôi ra đời.
Yuki giải thích rằng Nhật Bản bảo thủ vẫn còn rất thành kiến với những "đứa con lai" và rằng gia đình cô ấy chuyển tới sống ở California khi cô ấy mới lên sáu. Nhưng cô ấy vẫn nhớ rõ cảm giác bị phân biệt đối xử ở trường học vì mình là con lai là thế nào.
— Tôi muốn làm luật sư từ lúc tôi đủ lớn để biết Perry Mason làm gì trên tivi - cô ấy nói, mắt sáng ngời. Tôi không thích khoác lác đâu nhưng chỉ để các bạn biết, khi tôi học ở trường Luật, tôi đã được toàn điểm A, khi tôi làm việc cho Duffy và Roger sau khi ra trường, sự nghiệp của tôi thăng tiến rất nhanh. Tôi nghĩ động cơ là điều rất quan trọng trong công việc, vì vậy các bạn hiểu động cơ của tôi.
Tôi đã luôn luôn phải chứng tỏ với bản thân một điều gì đó: rằng thông minh và cực tốt chưa đủ. Tôi phải là người giỏi nhất. Và với trường hợp của Lindsay, người bạn cũ của các bạn và bạn mới của tôi, tôi biết từ đáy lòng mình là cô ấy vô tội.
— Và tôi cũng sẽ chứng minh được điều đó.
Tuy Yuki đã nói với tôi về sự điên cuồng của báo giới, tôi vẫn bị sốc khi sáng hôm sau nhìn thấy đám đông ở trước Trung tâm Hành chính. Những chiếc xe của đài truyền hình vệ tinh xếp hàng dài hai bên đường McAllister, và thật là ác ý, dân thường di chuyển khắp mọi hướng, cản trở giao thông đến Toà thị chính và Toà án Trung tâm hành chính.
Tôi đỗ xe trong gara trên đường Van Ness, chỉ cách toà án ba ngã tư, và thử trà trộn vào đám đông đang đi bộ. Nhưng tôi không đi được. Vừa nhìn thấy tôi, cánh phóng viên xán lại, chĩa micrô và máy quay phim thẳng vào mặt tôi, hét lên những câu hỏi đến hiểu tôi còn không thể chứ đừng nói đến chuyện trả lời.
Những lời buộc tội - cảnh sát hung bạo - quấy nhiễu và những tiếng nói gần như đau lòng của đám đông làm tôi choáng váng, buồn bã. Tôi là một cảnh sát giỏi, khỉ ạ. Làm sao mà những người tôi đã thề sẽ phục vụ lại có thể quay lưng lại với tôi như thế này?
Carlos Vega của đài KRON-TV là nhân vật nổi tiếng từ chương trình - Phiên toà của Harriet bẩn thỉu. Hắn là một tay bé tí có phong cách điên dại, nổi tiếng vì biết cách phỏng vấn mọi người nhã nhặn đến mức họ gần như không cảm thấy họ đang bị moi móc. Nhưng tôi biết Carl - hắn ta đã từng phỏng vấn tôi - và khi hắn hỏi, - Cô có hận nhà Cabot vì đã kiện cô không? - tôi gần như bật lại.
Tôi định cho ông Vega một câu nói cay độc cho chương trình bản tin lúc sáu giờ thì có ai đó cầm khuỷu tay tôi kéo mạnh ra khỏi đám đông. Tôi giật nảy người - rồi tôi nhìn thấy người đã cứu mình là một người bạn mặc quân phục.
— Conklin - tôi nói, - ơn Chúa.
— Bám sát tôi, Lindsay, cậu ta nói, hướng tôi đi qua đám đông tới một hàng cảnh sát đang đứng chắn thành một đường hẹp dẫn tới toà án. Tôi xúc động khi thấy đồng nghiệp của mình, nắm tay nhau làm thành một con đường an toàn cho tôi đi, gật đầu hay nói với tôi khi tôi đi qua.
— Cho bọn chúng biết tay, Trung uý.
— Ngẩng cao đầu, Trung uý.
Tôi nhìn thấy Yuki trong đám đông trên cầu thang lên toà và đi thẳng về phía cô ấy. Cô đón tôi từ Cảnh sát Conklin, chúng tôi cùng nhau đẩy cánh cửa kính khung thép nặng chịch của toà nhà hành chính. Chúng tôi bước lên những bậc cầu thang bằng đá cẩm thạch, chỉ vài phút sau đã vào trong phòng xử án màu mận chín đầy ấn tượng trên tầng hai.
Những mái đầu quay lại nhìn khi chúng tôi bước vào. Tôi dựng cái cổ áo mới là, đưa tay lên vuốt tóc, và cùng Yuki bước qua căn phòng xử án trải thảm đến bàn dành cho bên biện hộ ở đằng trước. Tôi bắt đầu lấy lại được vẻ bên ngoài điềm tĩnh nhưng bên trong vẫn sôi sục.
Sao chuyện này lại có thể xảy ra với tôi được cơ chứ?
Yuki đứng sang một bên để tôi có thể lách qua bàn ngồi xuống cạnh Mickey Sherman, người luật sư tóc bạc, từng trải, ông nhổm người lên bắt tay tôi.
— Thế nào rồi, Lindsay? Trông cô khá lắm. Cô ổn chứ?
— Chưa bao giờ ổn hơn - tôi đáp lại.
Nhưng cả hai chúng tôi đều biết rằng không một người bình thường nào có thể ổn trong địa vị của tôi. Cả sự nghiệp của tôi đặt trên bàn cân, và nếu bồi thẩm đoàn buộc tội tôi, cuộc đời tôi sẽ cháy rụi. Tiến sỹ và vợ ông ta đòi đền bù thiệt hại 50 triệu đô la, và tuy họ sẽ nhận được 49,99 triệu đô là từ thành phố San Francisco, kiểu gì tôi cũng vẫn sẽ rơi vào khủng hoảng tài chính và có thể sẽ bị gán cho cái tên Harriet bẩn thỉu trong suốt phần đời còn lại.
Khi Yuki ngồi xuống cạnh tôi, Sếp Tracchio đi tới lan can để siết vai động viên tôi. Tôi không ngờ ông ta sẽ làm vậy, tôi rất cảm động. Rồi có tiếng ồn ào trong phòng khi - đội quân trong mơ bước vào và ngồi đối diện chúng tôi.
Một lúc sau, Tiến sỹ và Bà Cabot bước vào phòng xử án, ngồi sau lưng luật sư của họ. Ông Tiến sỹ gầy gò và bà vợ tóc vàng buồn rầu của ông ta ngay lập tức trừng trừng nhìn tôi.
Andrew Cabot run lên vì giận dữ và đau đớn. Còn khuôn mặt của Eva Cabot là bức tranh của sự tiêu điều vĩnh cửu. Một người mẹ đã vì tôi mà mất đi đứa con gái, và con trai bà ta cũng vì tôi mà bại liệt. Khi bà ta quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt xám viền đỏ, tất cả những gì tôi thấy là cơn giận không đáy.
Eva Cabot căm ghét tôi.
Bà ta mong tôi phải chết.
Bàn tay lạnh lẽo của Yuki đặt lên cổ tay tôi làm gián đoạn cái nhìn giữa tôi và Bà Cabot - nhưng trước đó các máy quay đã kịp ghi hình cái nhìn chăm chăm của chúng tôi.
Tất cả xin mời đứng dậy.
Tất cả những người có mặt trong phòng xử án sột soạt đứng dậy và Thẩm phán Achacoso nhỏ bé với cặp kính cận bước lên bục. Tôi ngồi xuống trong trạng thái mê muội.
Đây rồi.
Phiên toà của tôi đang bắt đầu.
Phải mất gần 3 ngày mới chọn xong bồi thẩm đoàn. Sau ngày đầu tiên, vì tôi không thể chịu được tiếng điện thoại liên tục reo và việc báo giới cứ chầu chực đầy ngoài cửa ngôi nhà nhỏ xíu nữa, Martha và tôi gói gém đồ đạc và chuyển đến căn hộ hai phòng của Yuki ở Crest Royal, một toà nhà cao tâng rất đảm bảo an toàn.
Mỗi ngày đội quân báo giới lại càng hùng mạnh và om sòm hơn. Báo chí cung cấp cho công chúng chi tiết về nguồn gốc, tình trạng kinh tế xã hội của tất cả những người được chọn vào bồi thẩm đoàn, và tất nhiên là buộc tội chúng tôi là phân biệt chủng tộc. Trên thực tế, tôi cảm thấy thật khó chịu khi nhìn hai bên chọn hay từ chối những bồi thẩm viên tiềm năng dựa trên thành kiến có thật hay tưởng tượng về tôi. Khi chúng tôi liên tiếp từ chối 4 người da đen và Mỹ Latinh, tôi nói điều đó với Yuki khi chúng tôi nghỉ giải lao.
— Không phải chính cô hôm vừa rồi vừa kể cho tôi nghe bị phân biệt chỉ vì chủng tộc là thế nào sao?
— Đây không phải là vấn đề chủng tộc, Lindsay ạ. Những người chúng tôi từ chối đều có thành kiến với cảnh sát. Đôi khi người ta không nhận thức được quan điểm của chính mình cho đến khi chúng tôi hỏi họ. Trong một vụ án lớn như thế này, nhiều người nói dối chỉ để có 15 phút nổi tiếng...
— Chúng ta đang tiến hành quá trình chọn lọc bồi thẩm đoàn bởi vì chúng ta có quyền làm vậy. Hãy tin chúng tôi. Nếu chúng ta không chơi quyết liệt, chúng ta sẽ thua ngay từ trận đầu.
Cũng ngày hôm đó, bên phe đối lập kiên quyết loại bỏ hai công chức nhà nước người da trắng - hai người phụ nữ có lẽ đã nhìn tôi một cách trìu mến - như thể tôi là con gái họ vậy.
Cuối cùng, không bên nào hài lòng nhưng đều chấp nhận 12 người cả phụ nữ, đàn ông và ba người dự bị. Vào hai giờ chiều ngày thứ ba, Mason Broyles đứng dậy để đọc bài diễn văn mở đầu.
Trong cơn ác mộng khủng khiếp nhất, tôi cũng không thể tưởng tượng nổi rằng một con người thiếu phẩm cách như vậy lại có thể đại diện cho nhà Cabot trong vụ án chống lại tôi.
Mason Broyles nom như thể đêm trước đó ông ta đã được ngủ đủ 8 tiếng đồng hồ. Da dẻ ông ta căng mọng, bộ vét Armani màu xanh thẫm. Áo sơ mi xanh nhạt được hồ cứng và rất hợp với màu mắt của ông ta. Ông ta đứng dậy và không cần cầm giấy, hướng về phía thẩm phán và bồi thẩm đoàn.
— Thưa Quý toà. Quý ông quý bà bồi thẩm đoàn. Để có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra hôm mồng mười tháng Năm, chúng ta phải tìm hiểu tâm trí của hai đứa trẻ vừa chợt nảy ra một ý tưởng. Bố mẹ không có nhà. Chúng tìm thấy chìa khoá chiếc Mercedes mới cứng của bố và quyết định phóng đi chơi. Điều đó là không đúng, nhưng chúng là trẻ em. Sara 15 tuổi. Sam Cabot, một học sinh lớp 8, mới chỉ có 13.
Broyles quay từ phía bồi thẩm đoàn sang nhìn thân chủ của ông ta như thể muốn nói, Hãy nhìn những người này. Hãy nhìn những gương mặt của những con người phải chịu mất mất vì sự tàn ác của cảnh sát.
Broyles quay về phía bồi thẩm đoàn và tiếp tục bài diễn văn.
— Đêm hôm đó Sara Cabot ngồi sau tay lái. Hai chị em nhà Cabot lái xe trong một khu dân cư phức tạp, một nơi có nhiều tội phạm mà chúng ta biết đến dưới tên gọi Quận Tenđerloin, và chúng đang lái một chiếc xe rất đắt tiền. Không dưng một chiếc xe bắt đầu rượt đuổi chúng. Quý vị sẽ được nghe Sam Cabot nói với quý vị rằng chiếc xe cảnh sát trong vụ rượt đuổi làm hai chị em cháu hoảng sợ. Tiếng còi cảnh sát hú rất to. Đèn trên xe nháy thắp sáng cả khu phố như một sàn nhảy dưới địa ngục.
— Nếu Sara Cabot có ở đây, cháu sẽ làm chứng rằng cháu sợ chiếc xe đang đuổi hai chị em đến nỗi cháu chạy trốn, không điều khiển được chiếc xe và bị đâm. Cháu sẽ nói rằng khi cuối cùng cháu nhận thức được rằng đang bị cảnh sát rượt đuổi, cháu sợ chết khiếp bởi vì cháu đã chạy trốn họ, bởi vì cháu đã làm hỏng xe của bố, bởi vì cháu đang lái xe mà không có bằng. Và bởi vì em trai của cháu bị thương trong lúc xe bị đâm. Và cháu sợ bởi vì cảnh sát có súng.
— Nhưng Sara Cabot, đứa trẻ đã nhảy cóc hai lớp, một cô bé với chỉ số IQ là 160 và một tương lai bất tận ở phía trước, không thể nói được gì - bởi vì cháu đã chết. Cháu chết bởi vì bị cáo, Trung úy Lindsay Boxer, đã nhận định tình huống sai một cách thê thảm và bắn Sara hai phát vào tim. Trung uý Boxer cũng bắn Sam Cabot, một đứa trẻ mới ở độ tuổi thiếu niên, một cậu học sinh thông minh, được bè bạn quý mến, đội trưởng đội bóng chày, một nhà vô địch bơi lội, một nhà thể thao xuất chúng.
— Sam Cabot sẽ không bao giờ được chơi bóng hay bơi nữa. Cũng không bao giờ có thể đứng lên hay đi dạo tự mình mặc quần áo hay tự mình tắm rửa. Sam thậm chí còn không bao giờ có thể cầm một chiếc dĩa ăn hay một cuốn sách trong tay.
Tiếng thở nghèn nghẹn lan ra khắp phòng xử án khi bức tranh bi thảm mà Broyles vẽ lên đọng lại trong tâm trí mọi người. Broyles đứng một lúc lâu trong cái vòng tròn ông ta tự tạo ra xung quanh mình và những thân chủ bị mất mát, một kiểu câu thời gian để đẩy lùi thực tế, đẩy lùi sự thật mà ông ta đã từng lão luyện trong hàng mấy chục năm làm luật sư kiện tụng số một.
Ông ta đút tay vào túi, để lộ dây đeo quần màu xanh lục, đưa mắt nhìn xuống mũi đôi giầy đen bóng nhoáng như thể chính ông ta cũng bị choáng váng vì tấn bi kịch ghê rợn mà ông ta vừa mô tả.
Trông ông ta gần như đang cầu nguyện tuy tôi dám chắc đó là điều ông ta không bao giờ làm.
Tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi đó, im lặng, mắt nhìn vào gương mặt bất động của thẩm phán, cho đến khi Broyles tha cho chúng tôi và quay lại nhìn bồi thẩm đoàn.
Đã đến lúc cao trào của bài phát biểu, ông ta nói nhanh hơn và nặng nề hơn.
— Thưa quý vị, quý vị sẽ được biết rằng đêm xảy ra vụ việc, Trung uý Boxer không có phiên trực và rằng cô ta đã uống rượu. Nhưng cô ta vẫn quyết định thi hành nhiệm vụ của cảnh sát và bắn súng.
— Quý vị cũng sẽ được nghe là Sara và Sam Cabot có súng. Thực tế là Trung úy Boxer có đủ kinh nghiệm để có thể tước vũ khí của hai đứa trẻ đang khiếp sợ, nhưng đêm hôm đó cô ta đã không làm đúng theo quy định. Không theo bất kỳ một quy định nào.
— Và vì vậy Trung uý Boxer phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Sara Cabot, một cô gái trẻ mà tương lại xán lạn đã bị huỷ hoại chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Và Trung uý Boxer cũng phải chịu trách nhiệm vì đã làm Sam Cabot bại liệt cho đến cuối đời.
— Chúng tôi yêu cầu quý vị sau khi đã nghe những lời khai sẽ kết luận Trung uý Lindsay Boxer phạm tội lạm dụng quyền hạn và không làm theo quy định cảnh sát dẫn đến cái chết vô lý của Sara Cabot và làm Sam Cabot bị liệt.
Vì tổn thất không thể cứu vãn nỗi này, chúng tôi yêu cầu quý vị bồi thường thân chủ của tôi 50 triệu đô la để thanh toán tiền thuốc men cho Sam Cabot đến cuối đời, vì sự đau đớn và chịu đựng của cậu bé, và vì sự thống khổ của gia đình.
Chúng tôi đòi thêm 100 triệu nữa để phạt sở cảnh sát này và bất kỳ sở cảnh sát nào khác trên toàn đất nước để họ biết đây là một hành vi không thể chấp nhận được.
— Rằng say rượu thì đừng có kiểm soát các đường phố của chúng ta.
Khi tôi nghe ông ta tả về Sam Cabot, thằng em tâm thần giết người không gớm tay, như một người hùng thể thao, tôi gần như nôn mửa. Tôi nghĩ, vô địch bơi lội ư? Đội trưởng đội bóng ư? Điều đó thì liên quan quái gì đến những án mạng nó đã gây ra hay những viên đạn nó đã bắn vào Warren Jacobi?
Tôi cố giữ vẻ ngoài trung lập khi Yuki đứng dậy và bắt đầu.
— Tối mồng mười tháng năm là một tối thứ sáu, ngày kết thúc một tuần làm việc cực nhọc của Trung uý Boxer - Yuki bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng, du dương của cô ấy vang lên trong phòng. - Hai thanh niên đã bị giết ở Tenderloin, và Trung uý Boxer bị chấn động mạnh bởi sự dã man và vì thiếu bằng chứng pháp lý vững vàng.
Yuki bước tới nơi bồi thẩm đoàn ngồi và để bàn tay lên lan can, nhìn thẳng vào từng thành viên của bồi thẩm đoàn. Họ dõi theo cô gái mảnh khảnh với khuôn mặt hình trái tim và đôi mắt nâu sáng ngời, đang hào hùng phát biểu.
— Là sỹ quan chỉ huy của Đội điều tra án mạng, Trung uý Boxer chịu trách nhiệm điều tra tất cả các vụ án. Nhưng vụ án này đặc biệt làm cô ấy hoang mang vì các nạn nhân vẫn còn ở tuổi thiếu niên.
— Trong đêm hôm đó - Yuki tiếp tục, Trung uý Boxer không có phiên trực, đang uống một vài chén trước bữa tối với mấy người bạn, rồi cô ấy nhận được điện thoại của Warren Jacobi, thanh tra cấp một. Thanh tra Jacobi đã từng là đồng sự của Trung uý Boxer, và bởi vì đây là một vụ án đặc biệt, họ phải hợp tác cùng nhau.
Thanh tra Jacobi sẽ ra làm chứng rằng anh ấy đã gọi Trung uý Boxer để nói với cô ấy rằng manh mối của họ - một chiếc Mercedes-Benz được nhìn thấy ở gần khu vực nơi xảy ra cả hai án mạng - đã lại xuất hiện ở phía nam phố Market.
— Rất nhiều người ở vào trường hợp của Trung úy Boxer sẽ nói, - Quên đi. Tôi hết ca trực rồi. Tôi không muốn ngồi cả đêm trong xe cảnh sát. Nhưng đây là vụ án của Trung uý Boxer, và cô ấy muốn ngăn bất kỳ ai đã giết hai cậu bé trước đó tiếp tục hành động.
— Khi Trung uý Boxer vào xe với Thanh tra Jacobi, cô đã nói với anh ta là cô có uống rượu nhưng điều đó không ảnh hưởng gì tới khả năng của cô ấy.
— Quý vị, bên nguyên sẽ dùng từ say rất nhiều lần. Nhưng họ đang bóp méo sự thât.
— Phản đối, Thưa Quý toà. Không có cơ sở.
— Bãi bỏ. Xin ông ngồi xuống, ông Broyles.
— Trên thực tế - Yuki nói, đứng chính diện trước mặt bồi thẩm đoàn, - trung úy đã uống vài chén. Cô ấy không bị say, không lảo đảo, không nói năng lắp bắp, không mất lý trí.
— Và Trung uý Boxer không lái xe. Những ly rượu cô ấy uống hoàn toàn không can hệ gì đến những sự kiện đã diễn ra đêm hôm đó.
— Người cảnh sát này bị buộc tội đã dùng súng công bắn dã man một cô bé. Nhưng các vị đã biết rằng Trung uý Boxer không phải là người duy nhất có súng trong tay. Những nạn nhân - Yuki đưa ngón tay lên thể hiện cho dấu ngoặc - không chỉ mang súng, mà chúng còn bắn trước với mục đích giết người.
Mason Broyles đứng phắt dậy đầy căm phẫn.
— Phản đối, Thưa quý toà. Luật sư bào chữa đang nhạo báng các nạn nhân và cô ấy đang vi phạm quy định. Sam và Sara Cabot không bị xử ở phiên toà này. Trung uý Boxer mới là người bị xét xử.
— Ồ, lẽ ra cô ấy không phải bị xét xử - Yuki nói, tiếp tục áp đảo. - Thân chủ tôi không làm điều gì sai trái cả. Bất kỳ một điều gì. Cô ấy ở đây bởi vì bên nguyên đang đau đớn và họ muốn có người phải trả giá cho mất mát của họ, dù đúng dù sai.
— Phản đối! Quý toà! Không có cơ sở.
— Chấp nhận. Cô Castellano, xin cô hãy dành lập luận của cô đến phần tổng kết.
— Vâng, quý toà. Tôi xin lỗi. Yuki đi về phía bàn và nhìn vào ghi chép của mình, rồi quay ngoắt lại như thể cô ấy chưa từng bị ngắt lời.
— Vào đêm mà chúng ta đang nói tới, những đứa trẻ gương mẫu nhà Cabot đã chạy trốn cảnh sát, lái xe bừa bãi 75 dặm một giờ trên những đường phố đông nghẹt người, không hề quan tâm đến an toàn công cộng: đó là một trọng tội. Chúng có súng - lại thêm một tội nữa - và sau khi Sara Cabot đã đâm hỏng xe của bố, nó và em trai đã được hai người cảnh sát tận tâm, súng để trong bao giúp đỡ để có thể ra khỏi chiếc xe hỏng, hai người cảnh sát đang làm nghĩa vụ của mình là phục vụ và bảo vệ, và trên hết thảy là giúp đỡ.
— Quý vị sẽ được nghe lời khai của một chuyên gia đạn dược của cảnh sát kết luận những viên đạn lấy từ trong người Trung úy Boxer và Thanh tra Jacobi được bắn từ súng của Sara Cabot và Sam Cabot. Và quý vị sẽ nhận thấy Sara và Sam Cabot đã bắn hai người cảnh sát này hoàn toàn vô cớ.
— Trong đêm hôm đó, khi Trung úy Boxer nằm trên đất, mất gần 1/3 lượng máu trong cơ thể và gần chết, cô ấy đã ra lệnh cho bên nguyên bỏ vũ khí xuống, nhưng chúng đã không làm vậy. Thay vào đó, Sara Cabot bắn thêm ba phát nữa, may mắn đã không trúng thân chủ tôi.
— Đến lúc đó Trung úy Lindsay Boxer mới bắn trả.
— Nếu bất kỳ một ai khác - một chủ ngân hàng, một người thợ làm bánh, thậm chí một người chơi lô đề - bắn một ai đó để tự vệ, chúng ta sẽ không phải lập một phiên toà. Nhưng nếu một cảnh sát tự bảo vệ thân mình, tất cả đều muốn cô ấy phải trả giá.
— Phản đối!
Nhưng đã quá muộn để phải đối. Tiến sỹ Andrew Cabot với nét mặt sắt đã phá tan sự chịu đựng, ông ta nhẩy lên và tiến về phía Yuki như thể ông ta muốn bóp cổ cô ấy. Mason Broyles ngăn thân chủ của mình lại, cả phòng xử án nhốn nháo bất chấp cả tiếng búa đập liên tục của Thẩm phán Achacoso.
— Tôi đã phát biểu xong, thưa quý toà - Yuki nói.
— Ồ không, cô còn chưa xong đâu. Tôi sẽ không để phiên toà này trở thành cái chợ đâu. Chấp hành viên, hãy cho bãi toà. Tôi sẽ gặp cả hai luật sư trong văn phòng - thẩm phán nói.
Khi phiên toà tiếp tục, đôi mắt của Yuki long lanh. Tôi có cảm giác như với cô ấy sự quở trách của thẩm phán không thấm vào đâu so với những gì cô ấy giành được trong bài phát biểu mở đầu của mình.
Broyles cho mời những nhân chứng đầu tiên: Betty D'Angelo, cô y tá trực cấp cứu đã chăm sóc tôi hôm tôi bị bắn. D'Angelo miễn cưỡng nhắc lại những gì cô ấy đã nói trong phiên toà sơ thẩm - rằng mức cồn trong máu của tôi là.067, rằng cô ấy không thể nói rằng tôi bị say, mà.067 chỉ được coi là bị ảnh hưởng.
Tiếp đến, Broyles mời bạn của tôi, Bác sỹ Claire Washbum. Ông ta nêu chức danh bác sỹ pháp y trưởng của thành phố của cô ấy, và rằng cô ấy đã khám nghiệm tử thi của Sara Cabot.
— Bác sỹ Washbum, cô có thể xác định nguyên nhân cái chết của Sara Cabot không?
Dùng một hình vẽ cơ thể người, Claire chỉ ra những viên đạn đã bắn vào người Sara Cabot ở chỗ nào.
— Vâng. Tôi tìm thấy hai vết thương do bị súng bắn ở ngực. Phát súng A xuyên qua ngực trái ở phía trên, ngay tại đây. Viên đạn xuyên qua khoang ngực của Sara Cabot giữa xương sườn trái số ba và bốn, xuyên thẳng qua thuỳ phổi trái, đi vào màng tim, xé rách tâm thất, và dừng lại ở ngực phía bên trái.
— Phát súng thứ hai. Claire nói, dùng gậy chỉ lên hình vẽ, - xuyên qua xương ức, dưới vai trái khoảng 12 cm. Viên đạn xuyên thẳng qua tim, dừng lại ở dốt sống số 4.
Thành viên bồi thẩm đoàn đờ đẫn khi nghe những phát súng của tôi đã huỷ hoại trái tim của Sara, nhưng khi Broyles kết thúc thẩm vấn, Yuki đã sẵn sàng đối chất Claire.
— Cô có thể nói cho chúng tôi biết góc bắn của những viên đạn không? - Yuki hỏi.
— Phát súng bắn ngược lên từ một điểm cách mặt đất khoảng hơn chục mét.
— Bác sỹ, Sara Cabot có chết ngay không?
— Có.
— Ý cô nói là Sara đã chết và cô ấy không thể bắn ai được đúng không?
— Quá chết ư thưa cô Castellano? Theo như tôi được biết, chết chỉ có một kiểu thôi.
Yuki đỏ mặt. - Để tôi hỏi lại. Với trường hợp là Trung uý Boxer bị bắn hai phát từ súng của Sara, vậy có nghĩa là Sara Cabot bắn trước - bởi vì cô ấy đã chết ngay lập tức sau khi Trung uỷ Boxer bắn cô ấy.
— Vâng, Cô Cabot chết ngay sau khi bị bắn.
— Thêm một câu hỏi nữa - Yuki nói, nghe như thể đó chỉ là ý nghĩ vừa chợt đến với cô ấy. - Cô có làm xét nghiệm máu cho cô Cabot không?
— Có. Vài ngày sau khi khám nghiệm tử thi.
— Và cô đã tìm thấy gì?
— Trong người Sara Cabot có hàm lượng mêtaphêtamin.
— Có cao không?
— Chúng tôi không dùng từ cao trong y khoa, nhưng đúng, cô ấy có 0,23 miligam hàm lượng mêtaphêtamin trên một lít máu. Và như vậy là cao.
— Thế tác động của mêtaphêtamin như thế nào? - Yuki hỏi Claire.
— Mêtaphetamin là một chất kích thích hệ thần kinh chủ rất mạnh gây nên hàng loạt tác động. Tác động tích cực là cảm giác vui sướng dồn dập, nhưng những người sử dụng chất này lâu sẽ gặp phải những tác động tiêu cực, trong đó có bao gồm cả hoang tưởng và ý muốn giết người hoặc tự tử.
— Thế còn hành động giết người?
— Chắc chắn.
— Cảm ơn, Bác sỹ Washbum. Tôi đã hỏi xong nhân chứng, thưa quý toà.
Tôi phấn chấn khi Claire bước xuống, nhưng không được lâu.
Tôi nghe tiếng Mason Broyles gọi Tiến sỹ Robert Goldman, và khi người đàn ông tóc nâu, để ria mép trong bộ quần áo màu xanh sáng đã thề xong, ông ta bắt đầu nói về những vết thương kinh khủng mà những phát súng của tôi đã gây ra cho Sam.
Sử dụng một hình vẽ giống như hình vẽ Claire đã dùng, Bác sỹ Goldman chỉ ra rằng viên đạn đầu tiên của tôi đã xuyên qua khoang bụng của Sam, dừng lại ở đốt sống số 8, nơi nó vẫn còn nằm lại.
— Viên đạn đó đã làm Sam bị liệt từ thắt lưng xuống - bác sỹ nói, ấn nhẹ lên ria mép. Viên thứ hai xuyên vào cuống họng, qua đốt xương số ba, làm bại liệt toàn bộ cơ thể từ cổ trở xuống.
— Bác sỹ - Broyles hỏi. - Liệu Sam Cabot có bao giờ còn đi lại được nữa không?
— Không.
— Cậu ta có bao giờ có thể hoạt động tình dục được không?
— Không.
— Có bao giờ còn được tự thở hoặc hưởng thụ cuộc sống một cách trọn vẹn được nữa không?
— Không.
— Cậu ta sẽ ngồi xe đẩy mãi mãi đúng không?
— Nhân chứng là của cô - Broyles nói với Yuki khi ông ta quay về chỗ ngồi.
— Tôi không có câu hỏi nào cho nhân chứng này, Yuki nói.
— Bên nguyên cho gọi Sam Cabot - Broyles nói.
Tôi quay sang lo lắng nhìn Yuki rồi cả hai cùng quay về phía cuối phòng, cửa bật mở, và một cô gái phục vụ trẻ bước vào đẩy một cái xe đẩy, loại crôm bóng loáng của hãng Jenkinson Supreme, một Cadillac của hàng xe đẩy.
Sam Cabot nom tiều tuỵ và teo tóp trong chiếc áo thể thao thiếu niên, đeo ca vát, hoàn toàn không giống với hình ảnh một quái vật xấu xa đã giết hai người để mua vui trước khi bắn hạ Jacobi. Ngoại trừ cái nhìn cay độc trong mắt, tôi hoàn toàn không thể nhận ra thằng bé.
Sam liếc đôi mắt màu nâu về tôi, và trái tim tôi đập thình thịch đầy kinh hoàng, tội lỗi và thậm chí cả xót thương.
Tôi nhìn xuống cái máy hô hấp đang chạy vù vù ngay dưới chân ghế chiếc xe của Sam.
Đó là một cái hộp kim loại có máy đo và hộp số và một ống khí nhựa uốn từ dưới máy lên kẹp ngay dưới má trái của Sam.
Một cái hộp nhỏ trợ ngôn bằng điện được đặt trước miệng thằng bé.
Sam ngậm môi quanh ống khí. Một tiếng hút rùng rợn phát ra từ máy hô hấp khi không khí được đẩy vào phổi. Đó là tiếng động cứ ba đến bốn giây lại phát ra một lần, mỗi khi Sam Cabot hít thở.
Tôi nhìn người phục vụ đẩy Sam đến trước ghế nhân chứng.
— Quý toà - Mason Broyles nói, vì không biết Sam sẽ phải trả lời thẩm vấn trong vòng bao nhiêu lâu, chúng tôi xin được cắm máy vào ổ điện để nạp pin.
— Tất nhiên rồi - thẩm phán nói.
Nhân viên kỹ thuật kéo sợi dây điện màu cam vào ổ cắm dưới chân tường và ngồi xuống sau Andrew và Eva Cabot.
Tôỉ không còn tâm trí nhìn đi đâu khác ngoài nhìn vào Sam.
Cổ nó cứng đờ, và đầu nó được buộc ra sau ghế bằng một vòng điện quấn qua trán. Trông nó giống như một hình thức tra tấn từ thời trung cổ, và tôi biết chắc chắn là Sam cũng cảm thấy như vậy.
Người chấp hành viên, một người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục màu xanh tiến đến chỗ Sam.
— Xin hãy nhấc tay phải lên.
Sam Cabot đưa mắt nhìn hỗn loạn từ trái sang phải. Thằng bé hít vào vài hơi thở và nói vào chiếc hộp nhỏ màu xanh. Giọng nói phát ra là một tiếng động nhân tạo kỳ quái và căng thẳng.
— Tôi không thể - Sam nói.
Giọng nói của Sam không còn có tính người, nhưng khuôn mặt non trẻ của thằng bé và thân hình nhỏ bé mảnh khảnh trông còn mong manh và yếu ớt hơn bất kỳ ai có mặt trong phiên toà hôm đó. Những người trong phòng thì thào thương cảm khi chấp hành viên quay sang Thẩm phán Achacoso.
— Quý toà?
— Hãy giúp nhân chứng tuyên thệ, chấp hành viên.
— Anh có thề sẽ chỉ nói sự thật, có Chúa chứng giám không?
— Tôi xin thề - Sam Cabot nói.
Broyles cười nhìn Sam, để thẩm phán có đủ thời gian nghe, nhìn và cảm nhận được sự đau đớn của Sam Cabot và tưởng tượng cuộc sống của thằng bé đã biến thành địa ngục thế nào.
— Đừng căng thẳng - Broyles nói với Sam. - Cứ nói sự thật. Hãy nói cho chúng tôi điều gì đã xảy ra đêm hôm đó, Sam.
Broyles hỏi Sam vài câu hỏi để khởi động, chờ cho cậu bé ngậm quanh cái vòi khí. Câu trả lời của thằng bé đứt quãng, tuỳ thuộc vào lượng không khí thằng bé hít vào phổi rồi mới có thể tiếp tục nói.
Broyles hỏi Sam nó bao nhiêu tuổi, sống ở đâu, học trường nào, trước khi đi vào trọng tâm của buổi thẩm vấn.
— Sam, cháu có nhớ những điều xảy ra đêm mồng mười tháng năm không?
— Cháu không bao giờ có thể quên được... cho đến khi cháu chết - Sam nói, hít không khí từ cái ống, nói qua cái hộp. - Đó là tất cả những gì cháu nghĩ tới... và cho dù cháu có cố đến mấy... cháu cũng không thể gạt nó ra khỏi đầu được... Đó là cái đêm cô ta giết chị cháu... và cũng phá huỷ cả cuộc đời cháu.
— Phản đối, Thưa quý toà - Yuki đứng lên nói.
— Cậu bé - thẩm phán nói, Tôi biết việc này rất nặng nề, nhưng hãy cố găng tập trung vào trả lời câu hỏi.
— Sam, chúng ta hãy tiếp tục - Mason Broyles nói dịu dàng, - Cháu có thể nói cho chúng tôi biết những sự kiện xảy ra đêm hôm đó, và xin cháu hãy kể từng bước một.
— Rất nhiều việc đã xảy ra - Sam nói. Thằng bé hút cái ống và tiếp tục. - Nhưng cháu không nhớ... tất cả. Cháu biết chúng cháu lấy xe của bố... chúng cháu sợ... Sara không có bằng lái. Rồi túi khí bật ra... Tất cả những gì cháu nhớ... là nhìn thấy một người phụ nữ... bắn Sara... Cháu không biết tại sao cô ta lại làm thế.
— Không sao cả, Sam, không sao cả.
— Cháu nhìn thấy cái gì đó loé lên - thằng bé tiếp tục, mắt nó dán chặt vào tôi. - Rồi chị cháu... chị ấy đã chết.
— Được rồi. Chúng ta đều biết điều đó. Bây giờ, Sam. Cháu có nhớ Trung uý Boxer bắn cháu lúc nào không?
Trong phạm vi cái dây treo quanh đầu, Sam lắc đầu. Rồi nó oà khóc. Tiếng khóc xé tim gan của nó bị ngắt quãng bởi tiếng hút không khí và được tăng âm bởi cái máy phát tiếng.
Đó là một tiếng động khủng khiếp, không giống bất kỳ thứ gì tôi từng được nghe. Sống lưng tôi ớn lạnh và tôi dám chắc là tất cả mọi người cũng vậy.
Mason Broyles nhanh chóng bước đến chỗ thân chủ của mình, rút khăn mùi xoa ra khỏi túi áo ngực, lau mắt và mũi cho Sam.
— Cháu có cần nghỉ không, Sam?
— Không... cháu ổn - thằng bé the thé nói.
— Nhân chứng là của cô, luật sư bào chữa - Mason Broyles nói, ném về phía chúng tôi cái nhìn đầy thách thức.
Yuki tiến tới kẻ giết người 13 tuổi, với bề ngoài còn trẻ hơn và đáng xót thương hơn khi giờ đây mặt nó đỏ ửng vì khóc.
— Cháu có cảm thấy khá hơn không, Sam? - Yuki hỏi, đặt tay lên đầu gối và cúi xuống một chút để mắt cô ấy cùng với tầm nhìn của Sam.
— Cháu ổn... - Sam nói.
— Rất mừng được nghe cháu nói vậy - Yuki nói, đứng lên, lùi lại vài bước. - Cô sẽ cố hỏi cháu ngắn gọn. Cháu làm gì ở Quận Tenderloin ngày mồng 10 tháng 5?
— Cháu không biết... thưa cô... Sara lái xe.
— Xe của các cháu đỗ ngoài khách sạn Balboa. Để làm gì?
— Bọn cháu mua báo... cháu nghĩ thế... Bọn cháu đang chuẩn bị đi xem phim.
— Cháu nghĩ là trong Balboa có quầy bán báo à?
— Cháu nghĩ thế.
— Sam, cháu có hiểu nói thật và nói dối khác nhau thế nào không?
— Cháu hiểu, tất nhiên.
— Và cháu biết là cháu đã thề sẽ nói thật?
— Vâng.
— Được. Vậy cháu có thể nói cho tất cả biết tại sao đêm hôm đó cháu và Sara lại mang súng theo người không?
— Đấy là... súng của bố - thằng bé nói. Nó ngừng lại để thở và có lẽ cả để suy nghĩ. - Cháu lấy súng từ ngăn kéo... bởi vì cháu nghĩ là những người kia... sẽ giết chúng cháu.
— Cháu không biết là cảnh sát ra lệnh cho bọn cháu dừng xe lại à?
— Cháu sợ... cháu không lái xe, và... tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh.
— Sam, đêm hôm đó cháu có dùng thuốc lắc không?
— Sao cơ ạ?
— Thuốc kích thích ấy mà. Cháu biết đấy - thuốc lắc, kẹo, ma tuý.
— Cháu không dùng ma túy.
— Cô hiểu rồi. Cháu có nhớ tai nạn xe không?
— Cháu không nhớ rõ lắm.
— Cháu có nhớ Trung úy Boxer và Thanh tra Jacobi giúp cháu ra khỏi xe sau khi xe bị đâm không?
— Không, bởi vì trong mắt cháu đầy máu... Mũi cháu bị gãy... Tự nhiên... cháu nhìn thấy súng, và điều tiếp theo là... họ bắn bọn cháu.
— Cháu có nhớ đã bắn Thanh tra Jacobi không? - Đôi mắt thằng bé trợn tròn. Nó ngạc nhiên với câu hỏi chăng? Hay nó đang nhớ lại khoảnh khắc ấy?
— Cháu nghĩ là ông ta định làm hại cháu - cuối cùng Sam thốt lên.
— Vậy tức là cháu có nhớ đã bắn ông ta?
— Ông ta định bắt cháu mà.
Yuki vẫn không chịu buông tha và chờ đến khi Sam hít đầy một phổi không khí.
— Sam. Tại sao cháu lại bắn Thanh tra Jacobi?
— Không. Cháu không nhớ... đã làm thế.
— Nói cho cô biết: Cháu có bác sỹ tâm lý không?
— Có, bởi vì cháu đang trải qua một thời kỳ khó khăn. Bởi vì cháu bị liệt... và bởi vì bà kia đã giết chết chị cháu.
— Được, để cô hỏi cháu về chuyện đó. Cháu nói là Trung uý Boxer đã giết chị cháu. Cháu có thấy chị cháu bắn Trung uý Boxer trước không? Cháu có thấy trung úy nằm trên mặt đường không?
— Cháu không nhớ.
— Sam, cháu có nhớ là cháu đã thề không?
— Cháu nói thật - nó nói và lại oà khóc.
— Được. Cháu đã bao giờ vào trong khách sạn Lorenzo chưa?
— Phản đối, quý toà. Việc này sẽ dẫn tới đâu?
— Cô Castellano?
— Tôi Sẽ giải thích trong vòng một tích tắc nữa thưa quý toà. Tôi chỉ còn một câu hỏi nữa thôi.
— Vậy cô có thể tiếp tục.
— Sam, có đúng là hiện tại cháu đang là nghi phạm chính trong nhiều vụ giết người không?
Sam quay đầu vài độ từ phía Yuki và thì thào bằng giọng nói nhân tạo xé ruột, - ông Broyles.
Giọng nói của Sam yếu dần khi phổi nó hết không khí.
— Phản đối! Không có cơ sở, thưa quý toà - Broyles hét lên át tiếng xì xào đang lan khắp phòng và tiếng búa của Thẩm phán Achacoso.
— Tôi muốn xoá câu hỏi ra khỏi hồ sơ - Broyles hét lên, - và tôi yêu cầu Quý toà chỉ đạo bồi thẩm đoàn không để ý đến câu hỏi...?
Trước khi thẩm phán kịp ra quyết định, mắt Sam đảo điên cuồng.
— Tôi có quyền không phải trả lời - thằng bé nói, hít thêm một hơi thở trước khi nói thêm một lần nữa. - Sửa đổi số 5 của Hiến pháp cho phép tôi không phải trả lời...
Và ngay tiếp đó là một tiếng còi báo động inh tai phát ra từ phía dưới chiếc xe đẩy. Từ dưới những người tham dự phiên toà và từ phía bồi thẩm cất lên những tiếng hét thất thanh khi khí cụ đo trên máy tụt xuống không.
Andrew Cabot nhảy lên khỏi ghế, đẩy người phục vụ lên trước.
— Làm gì đi chứ! Làm gì đi!
Tất cả đồng thanh thở phào khi người nhân viên kỹ thuật quỳ xuống, vặn nút và điều chỉnh lại ống thở. Cuối cùng, tiếng động tắt.
Một tiếng hút vang lên khi Sam hít không khí vào.
Rồi tiếng ồ nhẹ nhõm của tất cả vang lên.
— Tôi đã hỏi xong nhân chứng này - Yuki nói, hét lên át tiếng ồn từ đầu đến cuối phòng.
— Phiên toà tạm hoãn - Thẩm phán Achacoso nói, đập búa. - 9 giờ sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục.
Khi trong phòng xử án đã không còn ai, Yuki di chuyển vóc dáng 1,57m đến chỗ thẩm phán.
— Thưa quý toà! Xin hãy huỷ bỏ một phiên toà sai trái - cô ấy nói.
Thẩm phán vẫy cô ấy tới gần, cô ấy và Mickey cũng như Broyles và người cộng sự bước lên phía trước.
Tôi nghe tiếng Yuki nói, - Bồi thẩm đoàn chắc chắn sẽ phải có thành kiến về tiếng báo động kinh khủng kia.
— Cô không có ý định buộc tội bên nguyên cố tình sắp đặt cái tiếng báo động kinh khủng kia đấy chứ? thẩm phán hỏi.
— Không, tất nhiên là không rồi, thưa Quý toà.
— Ông Broyles?
— Xin lỗi quý toà vì cách dùng từ của tôi, nhưng những việc như thế vẫn có lúc xảy ra và điều mà bồi thẩm đoàn vừa chứng kiến là một nét thường nhật trong cuộc sống của Sam. Nhiều lúc máy thở hỏng và thằng bé có thể chết. Bồi thẩm đoàn đã nhìn thấy điều đó. Tôi không nghĩ điều đó làm vụ án của chúng ta trầm trọng hơn sự thật là Sam phải ngồi cái ghế đẩy đó và chị nó đã chết.
— Tôi đồng ý. Phiên toà sẽ tiếp tục, Cô Castellano ạ. Chúng ta sẽ bắt đầu lại sáng mai theo đúng dự định.
Tôi không biết ai bàng hoàng hơn ai, tôi hay Yuki. Chúng tôi đi về phía cầu thang bộ, gõ giầy lộp cộp xuống những bậc cầu thang xi măng và mở cửa ngách ra phố Polk, để Mickey ở lại với báo giới.
Yuki trông bàng hoàng - và mất thể diện.
— Lời khai của Sam còn hơn cả một cơn ác mộng - cô ấy nói, giọng ngắt quãng. - Khi tiếng chuông báo động hết reo, cả cơ thể tôi rã rời. Đúng như tất cả mọi người nghĩ, cô ta đã làm gì thằng bé vậy?
Chúng tôi chọn con đường vòng vèo và tẻ nhạt nhất để đến gara. Tôi phải vòng tay vào eo cô ấy để cô ấy không đi qua đường ngầm Van Ness ngược ánh sáng.
— Trời ơi - Yuki nói đi nói lại, lần nào tay cũng vung lên, lòng bàn tay giơ lên trời. Trời ơi, Trời ơi. Trò hề gì thế này. Đúng là một gánh xiếc!
— Nhưng Yuki - tôi nói, - cô đã đạt được điều mình muốn rồi mà. Cô đã nói lên tất cả. Bọn trẻ đỗ xe ở Tenderloin. Chúng làm gì ở đó. Chúng có súng. Cô đã nói rằng Sam là nghi phạm chính của một vụ giết người, và Sam sẽ bị buộc tội giết người.
— Dấu vân tay của nó có trên bồn tắm nơi đứa trẻ khốn khổ kia bị điện giật. Nó và Sara đã giết những đứa trẻ kia, Yuki à. Sam Cabot là một thảm hoạ. Bồi thẩm đoàn phải được biết điều đó.
— Tôi không nghĩ là họ biết. Tôi không được nói nó là nghi phạm bởi vì nó vẫn chưa bị buộc tội. Bồi thẩm đoàn có thể còn nghĩ là tôi bẫy thằng bé, cố tìm cách trêu gan một thằng bé tội nghiệp. Mà rõ ràng là tôi làm thế thật.
Chúng tôi đi qua Opera Plaza, một trung tâm với nhiều cửa hàng, hiệu sách, và rạp chiếu phim ở tầng trệt. Tránh cái nhìn của đám đông, chúng tôi đi thang máy xuống gara, và sau khi đi qua đi lại mấy lần giữa những hàng xe cuối cùng chúng tôi tìm thấy chiếc Acura của Yuki.
Chúng tôi chui vào xe, Yuki xoay chìa khoá và chiếc xe nổ máy. Tôi đã bắt đầu nghĩ tới ngày mai.
— Cô nghĩ tôi nên ra làm chứng chứ? - tôi hỏi người luật sư của mình.
— Tất nhiên rồi. Mickey và tôi hoàn toàn đồng tình ở điểm này. Chúng ta sẽ phải giành được cảm tình của bồi thẩm đoàn với cô. Và để làm được điều đó, những người này sẽ phải được thấy và được nghe để biết cô là người thế nào. Và đó là lý do tại sao cô phải ra làm chứng.
Sáng hôm sau, nhìn từ căn bếp nhỏ của Yuki phong cảnh thật ảm đạm, mây đen kéo đến đầy bầu trời báo hiệu một cơn giông lớn. Thật lạ, đây chính là San Francisco mà tôi vẫn hằng yêu mến, giông tố và bão bùng.
Tôi uống tách càfê và cho Martha ăn. Rồi chúng tôi xuống phố làm một cuộc dạo nhanh trên phố Jones.
— Phải nhanh lên, Boo, tôi nói, bắt đầu cảm thấy sương mù trong không khí. - Hôm nay sẽ có nhiều sự kiện lớn đấy. Mẹ sắp lên giàn hoả thiêu rồi.
Hai mươi phút sau, Mickey đi xe đến đón chúng tôi. Chúng tôi đến toà lúc 8 giờ kém 15, khôn khéo tránh được các đám đông chen chúc.
Trong phòng xử án B, Mickey và Yuki ngồi cạnh nhau và thì thầm bàn luận. Tay Yuki giơ lên lúng túng như những con chim nhỏ náo loạn. Còn tôi nhìn chằm chằm từ cửa sổ toà án xuống màn nước xối xả khi chiếc đồng hồ điện treo tường tích tắc những giây phút căng thẳng.
Có ai đó chạm vào tay tôi.
— Tôi phải nói thật, tiếng báo động là một trong những điều tệ hại nhất mà tôi từng gặp phải trong phòng xử án - Mickey với qua Yuki nói chuyện với tôi. Tôi không muốn nghĩ là Broyles đã sắp đặt chuyện đó, nhưng tôi cũng không dám lấy đầu mình ra đảm bảo là hắn đã không dùng thủ đoạn với cái dây điện.
— Ông không đùa đấy chứ?
— Tôi không biết, nhưng chúng ta phải kiểm soát thiệt hại. Bây giờ đến lượt chúng ta rút lá bài của mình, và chúng ta có hai thông điệp phải được nói ra. Thằng bé là một thảm hoạ ngay cả khi nó ngồi ghế điện, và cô là một cảnh sát cực kỳ.
— Nghe này, đừng lo về lời khai, Lindsay - Yuki thêm. - Nếu có sự chuẩn bị, cô sẽ không tự nhiên. Đến lúc cần, cứ kể lại toàn bộ câu chuyện. Cứ từ từ và dừng lại để suy nghĩ nếu có điều gì đó không chắc chắn. Và đừng nghĩ mình có tội. Cứ là người cảnh sát tuyệt vời ngoài đời thôi.
— Đúng - tôi nói. Và để chắc chắn hơn, tôi nhắc lại một lần nữa.
Quá sớm, những người đến xem chật ních phòng, áo khoác ướt mưa, một số người vẫn còn đang vẩy ô. Rồi bên nguyên vào và vứt cặp lên bàn. Broyles gật đầu chào xã giao, không giấu được sự vui mừng, ông ta đang như con cá trong nước. TV toà án. Mạng lưới truyền hình. Tất cả đều muốn nói chuyện với Mason Broyles.
Qua khoé mắt, tôi nhìn thấy Broyles bắt tay Andrew Cabot, hôn lên má Eva Cabot. Ông ta thậm chí còn giúp người phục vụ chỉnh lại ghế lăn của Sam cho vừa. Ông ta đã đạo diễn tất cả, thế thì việc gì lại không đạo diễn cả vụ hôm qua nữa?
— Ngủ ngon không, Sam? Tuyệt quá - Broyles nói với thằng bé.
Với tôi, cơn ác mộng lại bắt đầu.
Tiếng hít không khí cứ vài giây một lần của Sam qua ống thở thật đau đớn và nhắc tôi nhớ đến những gì mình đã làm khiến bản thân tôi cũng thấy khó thở.
Bỗng nhiên, cánh cửa ngách của phòng xử án mở và 12 con người chân chính cùng 3 bồi thẩm viên dự bị đi về phía chỗ ngồi của bồi thẩm đoàn và ngồi xuống. Thẩm phán, trong tay cầm một cốc càfê giấy, cũng ngồi xuống khi phiên toà bắt đầu.
Yuki nom bình tĩnh, đã lấy lại được phong độ và trông thật tuyệt trong bộ vét xám với dây chuyền ngọc trai, cho mời người trực tổng đài kỳ cựu Carla Reyes của chúng tôi ra làm chứng để bắt đầu phiên toà. Yuki hỏi Carla vài câu hỏi tổng quát về nhiệm vụ của cô ấy và về phiên trực của cô ấy hôm mồng 10 tháng 5.
Rồi cô ấy cho bật đoạn băng radio truyền tin đêm hôm đó: 4 phút rưỡi dài toàn tiếng tôi gọi về căn cứ cũng như những cuộc gọi radio từ các xe cảnh sát.
Đoạn băng bị đứt đoạn như bơm adrenalin vào dòng máu của tôi và đưa tâm trí tôi về lại đêm hôm đó trong quá khứ, đuổi theo những nghi phạm chưa biết trong chiếc Mercedes đen.
Giọng nói của Jacobi yêu cầu trợ giúp các hành khách trong chiếc xe bị đâm nát bị ngắt quãng bởi một tiếng súng, ngắt lời anh ấy ngay giữa câu.
Tôi thật sự đã giật mình trên ghế khi nghe tiếng súng nổ. Bàn tay tôi bắt đầu đẫm mồ hôi, và tôi thấy mình đang run rẩy.
Một lát sau, tôi nghe giọng nói lờ mờ của bản thân gọi xe cứu thương. - Hai cảnh sát bị hạ. Hai dân thường bị hạ. Và giọng nói lo lắng của Carla Reyes. - Trung úy, cô không sao chứ? Lindsay, trả lời tôi đi.
— Tôi thật sự nghĩ thế là tôi đã mất cô ấy. Carla nói với Yuki với tư cách là người làm chứng. - Cô ấy là một trong những cảnh sát giỏi nhất của chúng tôi.
Sau phản ứng thờ ơ của Mason, Yuki cho gọi nhân chứng tiếp theo của chúng tôi, Mike Hart bên Đạn đạo học, khẳng định lại là những viên đạn lấy ra từ người tôi đúng là từ súng của Sara và những viên lấy ra từ người Jacobi bắn từ khẩu súng tìm thấy bên người Sam Cabot.
Broyles không có câu hỏi nào cho Mike, vì vậy Yuki gọi Jacobi ra làm chứng.
Nước mắt dâng đầy mắt tôi khi người bạn lâu năm và đồng sự của tôi bước ra trước phòng. Jacobi đi lại khó khăn và anh đã sụt gầy đi nhiều. Anh phải cố gắng lắm mới có thể bước lên ghế ngồi dành cho nhân chứng.
Yuki chờ anh rót cho mình một cốc nước. Rồi cô ấy hỏi anh vài câu hỏi thông thường như anh làm cảnh sát được bao lâu rồi, làm ở Đội án mạng bao lâu rồi.
Rồi tiếp đó - Thanh tra Jacobi, anh biết Trung uý Boxer bao lâu rồi?
— Khoảng 7 năm.
— Trước cái đêm mà chúng ta đang nói tới đây anh có cơ hội làm việc cùng cô ấy không?
— Có. Chúng tôi đã từng là đồng sự trong ba năm.
— Anh đã từng ở trong tình thế phải dùng súng khi có mặt cô ấy chưa?
— Đã vài lần.
— Và anh nghĩ cô ấy phản ứng khi bị áp lực như thế nào?
— Cô ấy phản ứng rất tuyệt vời. Và cô biết không, mỗi lần đi ra tuần tra đường phố là một lần phải chịu áp lực, bởi vì không có gì cả bỗng chốc trở thành một cái gì đó mà không hề có tín hiệu nào báo trước.
— Thanh tra, khi anh gặp Trung uý Boxer đêm mồng 10 tháng 5, anh có ngửi thấy mùi rượu không?
— Không.
— Anh có biết là cô ấy đã uống rượu không?
— Có! Bởi vì cô ấy nói với tôi như thế.
— Tại sao cô ấy lại nói với anh về điều đó?
— Bởi vì cô ấy muốn tôi biết để nếu muốn tôi có thể đuổi cô ấy ra khỏi xe.
— Theo quan điểm của anh, sau từng ấy năm cùng nhau làm việc, anh nghĩ là lúc đó cô ấy có chỉ thị hành nhiệm vụ được không?
— Tất nhiên. Cô ấy lúc đó rất sắc sảo, đúng như con người của cô ấy vậy.
— Nếu cô ấy có biểu hiện không làm được việc, liệu anh có đi cùng cô ấy không?
— Tuyệt đối không.
Yuki cùng Warren trở lại đêm mồng 10, từ lúc anh đón tôi tại quán Susie cho tới điều cuối cùng anh còn nhớ.
— Tôi mừng vì đã lôi được bọn trẻ ra khỏi xe. Tôi sợ rằng bình xăng đang rỉ ra và chiếc xe có thể nổ bất kỳ lúc nào. Tôi đang nói chuyện với Carla Reyes, người trực tổng đài của chúng tôi và nói với cô ấy rằng Sam Cabot bị gẫy mũi vì túi khí đập vào mặt nó và rằng bọn trẻ có thể bị nội thương. Tôi đúng là chẳng biết gì cả.
— Tức là sao cơ Thanh tra?
— Đúng là tôi chẳng biết là trong lúc tôi đang gọi trợ giúp thì thằng nhãi đó đang chuẩn bị bắn tôi.
Mason Broyles phản đối, tất nhiên, và thẩm phán nhắc nhở Jacobi. Tôi hài lòng vì Jacobi đã đủ dũng khí để gọi Sam Cabot là thằng nhãi. Khi trật tự được lấy lại, Yuki có câu hỏi cuối cùng cho người cựu đồng sự của tôi.
— Thanh tra, anh có biết cách nhìn nhận của những người trong ngành cảnh sát về Trung uý Boxer không, và nếu có, cô ấy được nhìn nhận thế nào?
— Ngắn gọn, cô ấy là một cảnh sát cực kỳ.
Broyles không moi được gì mấy từ Jacobi. Anh trả lời có, không và không mắc bẫy Broyles khi ông ta ám chỉ là anh đã không thực hiện đầy đủ nghĩa vụ của mình đúng theo quy định và thủ tục của sở cảnh sát San Francisco.
— Tôi đã làm tất cả những gì có thể cho cả hai đứa trẻ và tôi thật biết ơn là thân chủ của ông không biết bắn tốt - Jacobi nói. - Còn không tôi đã chết rồi, chứ không phải là ngồi đây nói chuyện với ông.
Khi toà tạm nghỉ ăn trưa, tôi tìm thấy một góc tĩnh lặng trên tầng ba giữa máy bán Coca và bức tường, và nói chuyện với Joe, cái ôm tưởng tượng của chúng tôi dang rộng qua cả ba múi giờ. Anh xin lỗi gần cả chục lần vì đang phải điều tra một âm mưu khủng bố của một chuyến bay từ Boston đến Miami vì vậy anh đã không thể có mặt ở San Francisco cùng tôi.
Tôi ăn miếng bánh mỳ khô khốc và uống một ngụm càfê mua từ máy tự động rồi đến ngồi bên cạnh Yuki khi phiên toà họp lại.
Rồi khoảnh khắc tôi vẫn khiếp sợ đã đến. Yuki gọi tôi ra làm chứng. Khi tôi ngồi trên ghế nhân chứng, cô ấy đứng trước mặt tôi để tôi không nhìn thấy gia đình Cabot và cô ấy nhìn tôi cười rạng rỡ.
— Trung úy Boxer, cô có nghĩ là phải làm theo thủ tục cảnh sát không?
— Có.
— Đêm đó cô có bị say không?
— Không. Tôi đang ăn tối cùng mấy người bạn. Tôi uống vài ly trước khi nhận được cú điện thoại của Jacobi.
— Cô có phiên trực không?
— Không.
— Uống rượu ngoài giờ làm việc không bị cấm, đúng không?
— Đúng.
— Khi cô vào xe cùng Jacobi, danh chính ngôn thuận cô đã quay lại giờ làm việc.
— Vâng, nhưng tôi tin là tôi vẫn rất tỉnh táo để làm nhiệm vụ. Tôi vẫn giữ lập trường của mình ngay cả bây giờ.
— Cô có nghĩ mình là cảnh sát "đúng theo sách" không?
— Có. Nhưng sách không nêu ra tất cả mọi trường hợp. Đôi khi chúng tôi rơi vào tình huống phải sử dụng phán xét tốt nhất của bản thân.
Theo gợi ý của Yuki, tôi kể sự việc đến đoạn Jacobi và tôi cùng mở cửa xe và giải thoát cho hai đứa trẻ nhà Cabot từ đống đổ nát.
— Tôi đã phạm sai lầm bởi vì hai đứa trẻ nom rất nhếch nhác. Tôi thấy tội nghiệp cho chúng.
— Tại sao cô lại thấy tội nghiệp chúng?
— Cả hai đều khóc. Và nhất là Sam đang chảy máu, nôn và đang van nài tôi.
— Cô có thể nói rõ hơn không?
— Nó nói, "Xin cô đừng nói cho bố cháu biết. Bố cháu sẽ giết cháu".
— Thế cô làm gì?
— Như Thanh tra Jacobi đã nói, chúng tôi phải kéo chúng ra khỏi xe. Vì bình xăng có nguy cơ bị nổ. Tôi cất súng đi để có thể kéo được cánh cửa, rồi thanh tra Jacobi và tôi cùng lôi chúng ra.
— Cô tiếp tục đi, Trung úy.
— Sau khi chúng đã ra khỏi xe, tôi đáng lẽ phải còng tay Sara. Thay vào đó tôi lại đối xử với nó như với một nạn nhân của một vụ đâm xe. Khi tôi hỏi nó có bằng lái xe không, nó rút súng ra khỏi áo và bắn vào vai tôi, rồi vào đùi. Tôi ngã xuống.
— Thanh tra Jacobi ở đâu khi Sara bắn cô?
— Thanh tra Jacobi đang gọi xe cứu thương.
— Súng của anh ta để đâu?
— Trong bao.
— Cô có chắc không?
— Có. Anh ta đang gọi điện đàm. Súng để trong bao. Tôi hét lên "Súng" ngay trước khi Sara bắn tôi. Tôi nhìn thấy Jacobi quay sang nhìn tôi. Đúng lúc đó, Sam bắn anh ấy - anh ấy bị trúng hai phát.
— Cô có chắc là cô đã nhìn thấy tất cả những điều này không, Trung uý? Cô không bị ngất chứ?
— Không, thời khắc đó tôi hoàn toàn tỉnh táo.
— Thanh tra Jacobi có ngất không?
— Có! Tôi tưởng anh ấy chết. Tôi nhìn thấy Sam Cabot đá vào đầu anh ấy, nhưng anh ấy không cứ động hay cố tìm cách bảo vệ mình.
— Cô nhìn thấy Sam Cabot đá Thanh tra Jacobi vào đầu. Xin cô hãy tiếp tục.
— Có lẽ chúng nghĩ tôi đã chết, bởi vì chúng có vẻ quên tôi.
— Phản đối. Nhân chứng đang suy diễn.
— Chấp nhận.
— Cô chỉ nói cho chúng tôi những gì cô nhìn thấy, nghe thấy và đã làm thôi - Yuki nói. - Cô đang kể rất tốt.
Tôi suy nghĩ và cố tập trung.
— Tôi nghe thấy Sara nói với Sam là chúng nên đi khỏi hiện trường - tôi nói. Tôi rút súng ra khỏi bao và ra lệnh cho Sara Cabot bỏ vũ khí xuống. Nó gọi tôi là đồ khốn, rồi bắn thêm vài phát vào tôi. Lúc đó tôi bắn trả.
— Sau đó chuyện gì xảy ra?
— Sara ngã xuống đất, và Sam bắt đầu gào lên là tôi bắn chị nó. Tôi lại ra lệnh cho nó bỏ súng xuống, nó không chịu, tôi bắn nó.
— Hãy nói cho tôi nghe, Trung uý, cô muốn làm hại bọn trẻ không?
— Không, tất nhiên là không rồi. Từ sâu thẳm trái tim, tôi ước gì những chuyện này đã không xảy ra.
— Theo cô, nếu Sam và Sara Cabot không mang súng, bi kịch này có xảy ra không?
— Phản đối - Broyles hét lên. - Như vậy là để nhân chứng tự kết luận.
Thẩm phán ngả người ra sau ghế và nhìn lên trần qua cặp kính dầy cộp viền đen. Rồi sau khi đã quyết định, bà ngồi thẳng dậy.
— Chấp nhận.
— Lindsay. Có đúng là suốt mười năm phục vụ trong Đội án mạng, cô đã từng được tuyên dương vì đã phá án được 37 vụ án và nhận được 15 bằng khen và 20 lần tuyên dương vì gương phục vụ không?
— Tôi không tính, nhưng có lẽ con số đó là đúng.
— Nói ngắn gọn, Trung úy Boxer, sở Cảnh sát San Francisco sẽ đồng tình với Thanh tra Jacobi rằng cô là - một cảnh sát cực kỳ.
— Phản đối. Luật sư biện hộ đang tự đánh giá.
— Cảm ơn, Lindsay. Tôi đã hỏi xong, thưa Quý toà.
Ngay khi Yuki quay lưng lại phía tôi, tôi quên mất cô ấy. Tôi quay trở lại với thời gian, cảm thấy cơn đau của cái đêm kinh hoàng ấy. Tiếng hít thở của Sam nghe như tiếng nước muối chà xát vào vết thương của tôi, và phòng xử án là một biển người, phản ánh biểu hiện đau đớn và khốn khổ của tôi.
Tôi nhìn thấy 6 thành viên nhà Cabot bởi trông họ giống Sara và Sam, cùng sự giận dữ trong đôi mắt họ. Và tôi nhìn thấy cảnh sát ở khắp nơi, những người tôi biết và làm việc nhiều năm nay. Mắt tôi đăm đăm nhìn Jacobi, và anh ấy nhìn tôi. Anh ấy giơ một ngón cái lên và tôi muốn mỉm cười, nhưng Mason Broyles đã bước về phía tôi.
Ông ta không hề lãng phí thời gian để xã giao.
— Trung uý Boxer, khi cô bắn thân chủ của tôi và chị cậu ta, cô có ý định bắn để giết không?
Tai tôi ong lên cố hiểu câu hỏi của ông ta. Tôi có bắn để giết không? Có. Nhưng làm sao tôi có thể nói là tôi có ý định giết những đứa trẻ này được.
— Tôi xin lỗi, Ông Broyles. Ông có thể nhắc lại câu hỏi hay không?
— Để tôi hỏi theo cách khác. Nếu vụ việc này xảy ra như cô nói, rằng Sara và Sam Cabot không chịu bỏ súng xuống, tại sao cô lại không chỉ làm chúng mất khả năng? Bắn vào tay hoặc là chân chẳng hạn.
Tôi do dự, thử tưởng tượng. Sara đứng quay mặt về phía tôi trên vỉa hè. Những phát súng đó nện vào người tôi. Ngã xuống phố. Sốc. Đau đớn. Nhục nhã.
— Trung úy?
— Ông Broyles. Tôi bắn để tự vệ.
— Thật kinh ngạc là cô nhắm trúng thế. Say như thế mà vẫn trúng.
— Phản đối. Ông ta đang mồi Trung uý Boxer.
— Chấp nhận, cẩn thận đấy, ông Broyles.
— Vâng, thưa quý toà. Trung uý, tôi không hiểu. Cô bắn hai phát vào tim Sara - một cái đích rất nhỏ, đúng không? Sao cô không bắn để cô bé còn có thể sống? Tại sao cô không bắn rơi súng khỏi tay của Sam Cabot?
— Qúy toà. Câu hỏi đã được trả lời.
— Tôi rút lại câu hỏi. Chúng tôi hiểu cô đã làm thế. Trung uý, Broyles nhếch mép. - Chúng tôi hiểu chính xác điều gì đã xảy ra.
Tôi nghe tiếng Yuki nói "Tôi muốn hỏi một lần nữa, thưa Quý toà".
Rồi cô ấy bước nhanh về phía tôi. Cô ấy chờ cho đến khi tôi nhìn vào măt cô ấy.
— Lindsay, khi cô bắn Sam và Sara Cabot, cô có bị nguy hiểm không?
— Có.
— Thủ tục của cảnh sát cho trường hợp đó là thế nào? "Sách" dạy phải làm gì?
— Bắn vào tâm điểm để loại trừ nguy hiểm, và khi nguy hiểm đã được loại trừ, ngừng bắn. Thường thì bắn vào tâm điểm sẽ gây chết người. Không thể liều bắn vào tứ chi được vì như vậy dễ trượt. Đối tượng vẫn còn có thể bắn được, và phải bắn để làm sao người bắn không thể làm hại mình hoặc người khác được.
— Cô có lựa chọn nào khác ngoài việc cô đã làm không?
— Không. Không còn bất kỳ lựa chọn nào khác. Vì chị em nhà Cabot đã định giết người.
— Cảm ơn, Trung úy. Giờ chúng ta hiểu chính xác điều gì đã xảy ra.
Lúc bước xuống ghế nhân chứng, Tôi đờ người vì nhẹ nhõm. Vừa ngồi xuống, tôi nghe thẩm phán bãi phiên toà.
— Phiên toà tiếp tục vào 9 giờ sáng mai - bà nói.
Yuki và Mickey cùng vài luật sư nữa từ văn phòng ông làm thành một rào chắn xung quanh tôi khi chúng tôi rời khỏi toà án bằng cửa sau và bước vào chiếc Lincoln đen đang chờ chúng tôi trên phố Polk.
Qua cửa kính mờ, tôi nhìn thấy đám đông tức giận đang hô khẩu hiệu và cầm ảnh tôi với dòng chữ "Khẩu canông bữa bãi" và "Harriet bẩn thỉu".
— Cô làm tốt lắm, Lindsay - Mickey nói với từ ghế trước và đập nhẹ vào tay tôi. Nhưng đôi mắt nâu của ông không cười, và khuôn mặt ông lạnh tanh.
— Lẽ ra tôi không được do dự. Tôi chỉ không biết phải nói gì.
— Không vấn đề gì. Giờ chúng ta sẽ đi ăn tối. Yuki và tôi cần thời gian để soát lại bài diễn văn kết thúc. Chúng tôi sẽ rất vui nếu cô đi cùng.
— Nếu hai người không cần đến tôi, thì cho tôi lên chỗ nhà Yuki. Để hai người làm việc yên ổn.
Tôi nắm chặt chìa khoá của Yuki trong tay và nhìn thành phố tôi quá quen thuộc qua cửa kính sẫm màu. Tôi biết tôi đã làm hỏng. Một vài giây do dự và tất cả mọi người trong phòng đã đọc được suy nghĩ của tôi.
Ấn tượng mà bồi thẩm đoàn hôm nay có được là tôi đã bắn để giết bọn trẻ.
Và tất nhiên là họ đúng.
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women