Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Chương 31
T
húy Vân không quá cố chấp, nhưng sau những gì mà nàng đã tận mắt chứng kiến giữa Thiên Kim và người mình yêu thì nàng không thể nào tha thứ cho anh ta.
Lúc Thiên Kim đi về, Hưng không giấu được vẻ lo lắng. Anh ta không biết nàng đã thú nhận hay chưa nên lòng đầy hoang mang ngờ vực.
Cho đến một hôm, không chịu đựng nổi, anh ta hỏi Thúy Vân:
-Em với Thiên Kim giận nhau à?
Thúy Vân bình thản:
-Có gì đâu mà giận?
-Thế...tại sao Thiên Kim lại bỏ đi như vậy? -Hưng ngập ngừng:
-Chuyện đó thì em nghĩ anh phải biết rõ hơn em nữa kìa.
Mặt Hưng biến sắc. Anh ta lẫn tránh cái nhìn của người yêu:
-Thiên Kim đã nói gì với em phải không?
Thúy Vân lắc đầu:
-Nó không nói một lời nào, em xin đảm bảo với anh đấy.
-Thế thì tại sao? -Mặt Hưng đã khởi sắc trở lại- Người như Thiên Kim không bao giờ làm việc gì mà không có nguyên nhân.
-Coi bộ anh hiểu Thiên Kim quá nhỉ? –Thúy Vân mỉa mai
Hưng lúng túng
-Thì...anh chỉ nhìn người mà suy đoán vậy thôi.
-Anh đoán Thiên Kim là người như thế nào?
Câu hỏi của Thúy Vân khiến Hưng suy nghĩ hồi lâu:
-Đó là một cô gái thông minh, có bản lĩnh, có thể làm bất cứ chuyện gì để mưu lợi cho mình.
Hưng còn nói nhiều nữa, nhưng dường như Thúy Vân chẳng nghe thấy gì. Nàng mong muốn đến nhức buốt trong lòng một lời thú tôi của người yêu để nàng còn một chút niềm tin mà tha thứ cho anh ta...Nhưng Hưng vẫn quẩn quanh với những đề tài vô thưởng vô phạt của mình để nàng hụt hẫng, chơi vơi như người đang rơi xuống vực.
Mọi chuyện vẫn bình thường trôi qua trong sự bất thường của nó. Cho đến một hôm, Thúy Vân quyết định sẽ chấm dứt mọi chuyện.
-Anh Hưng này, Thiên Kim vừa gởi thư cho em đây.
Mặt Hưng vụt biến sắc:
-Cô ta nói gì?
-Nói rằng anh là một kẻ lừa đảo, giả dối. Anh đã cưỡng bức nó...
Mặt Hưng từ trắng bệch chuyển sang tái xanh rồi đỏ ửng:
-Đồ vô liêm sĩ! Chính cô ta đã mồi chài, quyến rũ anh. Anh xin thề -Bỗng Hưng quỳ sụp xuống- Xin em hãy tin anh...hãy tin người chồng sắp cưới của em...
Thúy Vân gỡ tay Hưng ra:
-Anh lầm rồi! Tôi không có người chồng sắp cưới nào đốn mạt như anh vậy.
-Xin em hãy tha thứ cho anh. Anh thề là chỉ yêu duy nhất một mình em.
-Yêu em? Hừ, yêu em mà chỉ mới vắng mặt có vài hôm đã đi tằng tịu, dang díu với người khác. Anh là loại người gì vậy?
-Anh chỉ lỡ một lần, hãy tha thứ cho anh đi -Hưng chồm lên ghì chặt Thúy Vân vào lòng-Anh yêu em! Anh chỉ yêu một mình em thôi.
-Buông tôi ra -Thúy Vân hất mạnh khiến Hưng loạng choạng- Anh có còn là đàn ông nữa không vậy?
-Em cứ mắng chửi, thậm chí cứ đánh anh đi. Anh sẵn sàng chấp nhận tất cả, chỉ xin em đừng bỏ anh.
-Anh hãy nghĩ xem, ngày trước tôi bị ba mẹ, anh chị đánh mắng là vì ai? Suốt mấy năm qua tôi sống một thân một mình ở đây là vì ai? Tất cả là vì anh! Vậy mà...-Giọng Thúy Vân bỗng nghẹn lại- Vậy mà anh nỡ phản bội tôi một cách đê tiện như vậy. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, không bao giờ, nghe rõ chưa? -Mấy tiếng cuối cùng nàng nói như hét.
Hưng khóc. Trông vẻ mặt anh ta thật thảm não.
-Anh chỉ có nước chết mới làm cho em hiểu về lòng anh.
-Anh có gan thì cứ chết đi! -Giọng Thúy Vân lạnh lùng.
-Rồi đây em sẽ ân hận về sự cố chấp của mình.
-Nếu phải ân hận một lần mà lấy lại được niềm tin nơi anh thì tôi cũng chấp nhận.
Hưng bỏ ra về. Từ hôm đó, Thúy Vân không thấy anh ta tới phụ việc ở cửa hiệu của mình nữa. Nghe bảo có lần Hưng định tự tử nhưng người nhà kịp thời phát hiện số thuốc ngủ và đánh tiếng cho Thúy Vân biết. Nàng nghĩ anh ta chỉ dọa thế thôi.
Mãi cho đến những ngày gần đây, tình cờ Thúy Vân gặp được chị giúp việc của nhà Hưng. Chị ta to nhỏ ton hót rằng:
-Tới bây giờ tôi mới dám nói hồi trước cậu ta cũng đã từng làm cho một cô có bầu. Cô đó ở đâu trên miệt Đà Lạt.
Thúy Vân cau mày:
-Sao chị biết?
-Cô kia kêu điện thoại về, tôi nghe cậu Hưng bảo phải phá bỏ đi, lúc đó vào khoảng trước Tết năm ngoái.
Một tia sáng vụt loé lên trong đầu Thuý Vân. Những điều nàng vừa nghe được gợi lên được một sự liên tưởng đến Thiên Kim. Và cuối cùng nàng quả quyết rằng đó chính là cô bạn cũ của mình.
Sau đó mấy hôm, tình cờ Thúy Vân gặp Hưng. Nàng mời anh về nhà. Tưởng Thúy Vân đã hồi tâm chuyển ý nên Hưng mừng quýnh. Suốt dọc đường đi anh chàng cứ huýt sáo liên mồm.
-Có chuyện gì em nói nhanh lên đi! -Vừa ngồi xuống salon Hưng đã giục.
Thúy Vân ngồi xuống chiếc ghế đối diện nhìn thẳng mặt Hưng:
-Thiên Kim đẻ rồi, anh biết tin chưa?
Có lẽ do "có tật giật mình" nên Hưng buột miệng:
-Tại sao lại đẻ? Anh đã bảo phá bỏ rồi kia mà?
-À, như vậy là rõ rồi. Anh về đi.
Thúy Vân chụp điện thoại gọi luôn cho Thiên Kim. Hưng sợ quá bỏ về ngay.
Đầu dây bên kia chị giúp việc nghe điện thoại rồi mới đi gọi Thiên Kim. Vừa nghe tiếng cô bạn mình Thúy Vân đã nói ngay:
-Tao đây, xin lỗi con mày là con trai hay con gái vậy?
Câu hỏi của nàng làm Thiên Kim rụng rời nên giọng nói nhẹ hắn:
-Tại sao mày biết tao ở đây mà gọi? Mày muốn gì?
Thì tao vẫn muốn biết con mày là trai hay gái?
-Đồ khốn! -Thiên Kim quát lên- Muốn thì đến gặp thẳng tao đi chứ đừng bày trò khủng bố như vậy. Mày có giỏi thì vào Sài Gòn ngay đi. Tao đang chờ mày để thanh toán nợ nần đây.
Những điều Thiên Kim vừa nói khiến Thúy Vân tức đầy bụng nhưng nàng chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã gác máy. Thúy Vân giận dữ nghĩ ngay đến chuyện đi vào Sài Gòn. Nàng gọi điện thoại cho Phú báo tin mình sẽ vô trong đó vào một ngày thật gần.
Thế nhưng khi Thúy Vân vào Sài Gòn thì mọi chuyện đã đến hồi kết thúc. Nghe Phú kể lại, nàng quyết định sẽ không nói gì với Huy về chuyện đã xảy ra với Thiên Kim.
-Em hứa sẽ cho anh biết một chuyện cực kỳ “hay ho” sao bây giờ lại không nói? -Phú thắc mắc.
Thúy Vân nhìn anh rồi kề tai nói nhỏ:
-Em nhớ anh quá.
-Trời! -Phú vờ kinh ngạc.
-Anh xem có cực kỳ hay ho không? –Thúy Vân manh rãnh nhìn anh.
Và nàng đã lừa được Phú. Anh sướng lịm người vì người đẹp nhớ thương đến nỗi phải lặn lội hàng nửa ngàn cây số để vào thăm.
Trong lúc đó thì Thiên Kim đã quên hẳn điều khó chịu ấy, bởi hiện tại nàng còn đang vưóng phải những chuyện còn đau đầu gấp trăm ngàn lần hơn. Vì vậy mà trông thấy Thúy Vân đến tìm mình, nàng hoàn toàn thản nhiên:
-Bây giờ mày có nói gì thì cũng bằng thừa. Tao không có gì để mất nữa đâu.
-Tao biết rồi! -Thúy Vân nhìn bạn chăm chú- Mày ốm đi nhiều đấy.
-Mày lại quan tâm đến chuyện tao mập ốm nữa sao? -Giọng Thiên Kim chua chát.
-Dù sao thì mày cũng là bạn của tao mà? Này,mày có tin tao và anh Phú sắp sửa lấy nhau không?
-Cái gì? -Thiên Kim kinh ngạc- Mày lấy lão bụng phệ ấy à? Tao không tin lại có chuyện kỳ quặc như vậy.
-Tao nói dóc mày để làm gì kia chứ? –Thúy Vân cau mày.
-Bởi vì tao không tin mày sẽ bỏ Hưng sau ngần ấy năm trời yêu nhau.
-Vậy mà tao bỏ được đấy! -Vẻ mặt Thúy Vân thật nghiêm trang- Tao chỉ cần một phút để nhận ra mình đã lầm lẫn. Có lần tao đã đọc được một câu như thế này "Người ta dùng lửa để thử vàng, dùng vàng để thử đàn bà và dùng đàn bà để thử đàn ông". Điều đó đúng hoàn toàn Kim ạ.
-Chẳng lẽ hôm nay mày gặp tao chỉ để nói những điều vớ vẩn ấy? -Thiên Kim nhăn mặt.
-Tao lặn lội từ Nha Trang vô đây với mục đích hoàn toàn khác -Thúy Vân thú thật-Nhưng...khi vào tới đây, nghe chuyện xảy ra với mày, tao đã thay đổi ý định. Tao xem anh Phú chính là món quà mà mày đã vô tình trao cho tao để xóa sạch nợ nần. Tao nói thật còn tin hay không là chuyện của mày.
Thiên Kim nhìn bạn lưỡng lự hồi lâu:
-Mày...có nghe anh Phú nói gì về tao không?
-Trong chuyện này ảnh không có ý kiến gì. Nhưng theo tao, mày rút lui là sáng suốt đấy. Một cuộc hôn nhân mà chủ đích chỉ là vì tiền thì sớm muộn gì cũng đổ vỡ.
-Nhưng tao cũng yêu Huy chớ bộ.
-Mày yêu tiền của anh ấy thì có -Thúy Vân thẳng thắng- Huy giàu lắm, nhưng anh ấy là người biết xài tiền chứ không phải cứ nhắm mắt ném qua cửa sổ. Nếu mày dùng thủ đoạn với Huy thi chẳng ăn thua gì đâu, lại càng thiệt thòi.
-Có phải anh ấy nhờ mày đến đây để thương lượng với tao không? -Ánh mắt Thiên Kim bỗng đầy ngờ vực.
-Giữa mày và Huy chẳng có gì để thương lượng -Thúy Vân có vẻ bực mình- Nếu mày tỏ ra không biết điều, anh ấy sẽ trưng chứng cớ ra trước toà, lúc đó thì chỉ còn có nước...chui xuống đất.
Thiên Kim bỗng thấy nóng rần khắp cả mặt. Chính nàng cũng cảm thấy xấu hổ, ê chề khi tận mắt chứng kiến bản thân mình.
-Mày đã hại tao thì còn nói gì nữa! -Thiên Kim giận dỗi.
-Tao xin lỗi. Nhưng nếu mày là tao mày có làm như vậy không? Lúc đó tao chỉ muốn giết mày chết tươi -Thúy Vân nói những lời này với giọng hết sức nhẹ nhàng.
-Nè, mày có tin tức gì của... Quỳnh Như không? -Thiên Kim ngập ngừng hỏi.
Thúy Vân lắc đầu:
-Vẫn không tìm thấy Quỳnh Như. Có lẽ anh Huy đang chờ xong xuôi thủ tục ly hôn thì sẽ an tâm đi tìm.
-Tao ghét Quỳnh Như vì sự cao thượng của nó -Thiên Kim cay đắng.
-Đó chẳng qua cũng chỉ là chuyện nợ nần. Mày thấy trong chuyện cổ tích không? Ở hiền thì gặp lành mà.
-Vớ vẩn! -Thiên Kim lầm bầm.
Thúy Vân chẳng quan tâm đến thái độ của bạn:
-Nè, nghe bác gái bảo dạo này mày không được khoẻ hả? Mày có muốn tao đưa mày đi khám bệnh không?
-Thôi đi! -Thiên Kim gắt- Mẹ tao lẩm cẩm mất rồi. Cả mày cũng vậy. Tao biết trong bụng mày ghét cay đắng cái mặt tao.
-Mày biết vậy thì tốt -Thúy Vân mỉm cười- Nhưng chuyện đó qua rồi. Bây giờ tao không ghét cũng không thương mà chỉ muốn giúp mày như lúc mày bỏ trốn ra ngoài Nha Trang vậy.
-Mày khôn ngoan hơn tao tưởng rất nhiều -Thiên Kim chép miệng thở dài- Cả Quỳnh Như cũng khôn ngoan. Chỉ có tao là ngu muội.
Thúy Vân nhìn bạn không nói gì, nhưng trong thâm tâm nàng đồng ý với sự "tự nhận xét" của bạn. Kẻ lấy oán để trả ơn thì trước sau gì cũng chuốc lấy thảm họa. Lưới trời lồng lộng nhưng có mấy người thoát được đâu.
Nghĩ vậy nên Thúy Vân cảm thấy thương hại cô bạn mình. Thiên Kim đã bị cả con người lẫn trời đất truy đuổi. Một lần này hẳn là...sẽ "tởn đến già" thôi.