Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 31
Thứ Bảy, ngày 17 tháng Bảy năm 2000
Richmond, Surrey
Jasmine Alison Viola Mayhew.
Cô bé được sinh ra vào khuya ngày thứ ba của Thiên niên kỷ mới, và do đó lúc nào cũng như đã một trăm năm tuổi. Một đứa trẻ nhỏ nhắn nhưng khỏe mạnh nặng 2,9 ki lô gam, và trong mắt Dexter, nó xinh đẹp đến mức không ngôn từ nào có thể diễn tả được, anh biết rằng anh sẽ hy sinh cả cuộc đời mình cho đứa bé này, đồng thời cảm thấy khá tự tin rằng tình huống này không thể nào xảy ra.
Đêm hôm đó, ngồi trên chiếc ghế nhựa thấp trong bệnh viện, ôm chặt sinh linh bé nhỏ với khuôn mặt đỏ như gấc này, Dexter Mayhew đã đưa ra một quyết định trọng đại. Anh quyết định kể từ giờ trở đi sẽ chỉ làm những việc đúng đắn. Ngoài một ít nhu cầu sinh lý, tất cả những lời nói và hành động của anh sẽ phải hợp tai hợp mắt cô con gái của mình. Anh sẽ sống một cuộc sống như thể dưới sự giám sát thường xuyên của Jasmine. Anh sẽ không bao giờ làm những thứ khiến cho con bé đau đớn, lo lắng, hoặc xấu hổ, và sẽ không có điều gì, tuyệt đối không còn điều gì khiến anh phải hổ thẹn nữa.
Quyết định trọng đại này chỉ duy trì được khoảng chín mươi lăm phút. Khi anh ngồi trong nhà vệ sinh, cố gắng nhả khói thuốc lá vào chai nước khoáng Evian rỗng, một ít khói thuốc đã thoát ra ngoài, khiến máy dò khói thuốc kêu báo động, đánh thức vợ và con gái của anh khỏi giấc ngủ quý giá của họ, và khi anh từ nhà vệ sinh bước ra, tay vẫn cầm chặt vỏ chai nước đã đậy nắm bên trong chứa đựng khói thuốc màu xám vàng, cái nhìn từ đôi mắt mệt mỏi, nheo lại của vợ anh đã nói lên tất cả: Dexter Mayhew không thể nào giữ được lời hứa.
Trạng thái xung khắc giữ hai người càng trở nên trầm trọng hơn bởi thực tế rằng, khi bước vào thế kỷ mới, anh thấy mình thất nghiệp hoặc thậm chí không có được viễn cảnh về một công việc nào. Chương trình Thể thao Mạo hiểm đã bị chuyển dần sang sáng tinh mơ một cách không thương tiếc cho đến khi rõ ràng là không ai, kể cả những người chơi môn BMX, có thể thức khuya đến thế vào một đêm trong tuần, dù các động tác của nó có tuyệt vời, êm ái hay đẹp mắt đến mức nào. Chương trình đó dần đã đi đến kết thúc và kỳ nghỉ phép trong thời gian vợ thai sản đã chuyển dần thành thời gian thất nghiệp.
Điều khiến cả hai tạm thời sao nhãng là việc chuyển nhà. Sau nhiều lần phản đối, anh buộc phải cho thuê căn hộ mình sống từ hồi độc thân ở Belsize Park với một khoản tiền kha khá hằng tháng, và đổi lại, anh chuyển đến một ngôi nhà mái ngói xinh xắn ở Richmond, nơi họ bảo anh rằng chứa đầy tiềm năng. Dexter cự nự rằng mình quá trẻ để phải chuyển đến sống ở Surrey ở tuổi ba lăm, nhưng không thể phàn nàn gì về chất lượng cuộc sống ở đó, trường học tốt, giao thông thuận tiện, những chú hươu lang thang trong công việc. Căn hộ mới lại còn gần nhà bố mẹ cô, cặp sinh đôicũng sống gần đó, vì thế Surrey là lựa chọn bất tận và trong tháng Năm, họ bắt đầu nhiệm vụ xa xỉ bất tận là rải cát lên từng bề mặt gỗ có sẵn và dỡ bỏ những vách tường nào không có khả năng chống đỡ nữa. Chiếc xe thể thao Mazda cũng ra đi, thay vào đó là chiếc xe cũ có mùi ói mửa không thể nào gột sạch được của gia đình chủ xe trước đó.
Đó là một năm quan trọng đối với gia đình Mayhew, nhưng Dexter cảm thấy mình không thích việc xây dựng tổ ấm nhiều như đã nghĩ. Anh đã hình dung cuộc sống gia đình như một kiểu chương trình quảng cáo mở rộng: một cặp vợ chồng trẻ, quyến rũ trong những bộ áo khoác màu xanh dương, tay cầm dụng cụ sơn tường, lấy bát đĩa sứ từ chiếc tủ cũ và ngồi phịch xuống một chiếc ghế sofa to cũ kỹ. Anh hình dung được đi dạo với những chú chó lông xù trong công viên, và những bữa ăn tối mệt nhoài nhưng vui vẻ. Vào một thời điểm nào đó trong tương lai, sẽ có những hồ bơi làm bằng đá, cắm trại trên bãi biển, nướng cá thu nướng bằng những khúc gỗ trôi dạt. Anh sẽ nghĩ ra những trò chơi trí tuệ và đóng những chiếc kệ sách. Sylvie sẽ mặc những chiếc áo sơ mi cũ của anh để hở cặp chân trần. Áo dệt kim. Anh sẽ mặc nhiều áo dệt kim và sẽ là nguồn thu nhập chính cho cả gia đình.
Nhưng thay vào đó là những cuộc cãi vã lặt vặt, sự tủn mủn và những cái nhìn sưng sỉa qua một màn bụi vôi vữa dày. Sylvie bắt đầu ở nhà bố mẹ đẻ nhiều hơn, bề ngoài làm ra vẻ để tránh các thợ xây dựng nhưng thực chất là để tránh một người chồng thờ ơ, vô tích sự của mình. Thi thoảng, cô sẽ gọi điện bảo anh đi gặp người bạn của họ là Callum, ông trùm tôm càng, để nhận lấy lời đề nghị làm việc cho anh ta, nhưng Dexter kiên quyết phản đối. Có lẽ, công việc hiện tại của anh sẽ lại khởi sắc, anh có thể tìm được một công việc nào đó phù hợp với một nhà sản xuất hoặc được đào tạo lại thành một nhà quay phim hoặc một biên tập viên. Trong thời gian này, anh có thể giúp những người thợ xây dựng, do đó có thể cắt giảm chi phí lao động và về điểm này, anh đảm trách việc chuẩn bị nước uống, mua bánh quy, chọn ra một loại nước đánh bóng, chơi PlayStation trên nền tiếng ầm ầm của máy đánh bóng nền nhà.
Từng có thời gian anh tự hỏi điều gì đã xảy ra với tất cả những người lớn tuổi trong ngành truyền hình, và lúc này anh đã có câu trả lời. Vị trí biên tập viên và nhà quay phim tập sự đều đòi hỏi phải ở độ tuổi hai tư, hai lăm, còn ở lĩnh vực sản xuất thì một chút kinh nghiệm anh cũng không có. Công ty TNHH Mayhem TV, công ty riêng của anh, vẫn giậm chân tại chỗ, giống như thêm một bằng chứng nữa về tình trạng trì trệ của bản thân anh. Đến kỳ thanh toán thuế vào cuối năm, công ty đã chính thức đóng cửa để tránh các khoản chi phí, và hai mươi ram giấy được in ra tiêu đề đầy lạc quan đã được chuyển lên gác mái một cách hổ thẹn. Nguồn vui duy nhất là khoảng thời gian anh được gặp Emma, cùng cô đi xem trong khi đáng ra anh nên ở nhà học cách trát vữa với Jerzy và Lech. Nhưng cảm giác buồn rầu đó, khi anh bước ra khỏi rạp chiếu phim để đón ánh nắng mặt trời vào một buổi chiều thứ Ba, đã trở nên không thể chịu đựng được. Thế còn lời hứa sẽ làm một người cha hoàn hảo? Giờ thì anh đã gánh vác nhiều nghĩa vụ. Cuối cùng, vào đầu tháng Sáu, anh vỡ nợ, đành đến gặp Callum O’Neill và bắt đầu làm việc tại chuỗi cửa hàng Natural Stuff.
Vì thế vào ngày Thánh Swithin này, Dexter Mayhew, trong bộ đồng phục áo sơ mi ngắn tay màu bột yến mạch và ca vạt màu nấm, đang giám sát hoạt động phân phối rau cải lông hằng ngày với số lượng lớn cho một chi nhánh mới ở ga Victoria. Anh đếm các hộp đựng rau xanh trong khi tài xế đứng cạnh với một bìa kẹp hồ sơ, nhìn chằm chằm không ngại ngùng, và theo bản năng, Dexter biết điều gì sắp xảy ra.
“Anh đã từng xuất hiện trên ti vi phải không?”
Lại nữa rồi…
“Việc đó đã lâu rồi,” anh vui vẻ đáp lại.
“Nó gọi là gì nhỉ? largin’it hay gì đó.”
Đừng nhìn lên.
“Đó là một trong số các chương trình tôi đã tham gia thôi. Vậy tôi ký tên vào giấy biên nhận này hay sao?”
“Và anh từng hẹn hò với Suki Meadows.”
Mỉm cười, mỉm cười, mỉm cười.
“Như tôi nói đó, cách đây lâu lắm rồi. Một hộp, hai, ba…”
“Cô ấy giờ xuất hiện ở khắp nơi, phải không?”
“Sáu, bảy, tám…”
“Cô ấy thật lộng lẫy.”
“Cô ấy xinh đẹp. Chín, mười.”
“Cảm giác khi đó thế nào, việc hẹn hò với cô ấy ấy?”
“Ầm ĩ.”
“Thế… chuyện gì đã xảy ra với anh?”
“Cuộc sống. Cuộc sống là thế mà.” Anh lấy bìa kẹp hồ sơ khỏi tay anh ta. “Tôi ký ở đây phải không?”
“Đúng rồi. Anh ký vào đó.”
Dễtr ký tên vào hóa đơn và đặt bàn tay vào hộp trên cùng, vốc một nắm rau cải lông, nếm thử độ tươi của nó. Rau cải lông - rau xà lách búp de nos tours(34) như cách Callum vẫn luôn thích thú gọi, nhưng Dexter lại thấy nó có vị đắng.
34. Tiếng Pháp: ngày nay.
Văn phòng chính thực sự của Natural Stuff là trong một nhà kho ở Clerkenwell, tinh tươm, sạch sẽ và hiện đại, với các dụng cụ ép nước trái cây, ghế túi, nhà vệ sinh chung, Internet tốc độ cao và máy chơi pinball; rất nhiều tấm bạt to đùng in hình bò, gà, tôm càng treo trên tường. Vừa là nơi làm việc, vừa là giường ngủ của đám thanh niên, các kiến trúc sư gọi nơi này không chỉ là văn phòng mà còn là “không gian mơ mộng” (viết thường) tại Helvetica. Nhưng trước khi được phép vào không gian mơ mộng này, Dexter phải học việc đã. Cal luôn thích thấy các quản lý dưới quyền mình đều bận rộn, vì thế, Dexter được bố trí đào tạo một tháng, làm việc như một người bảo vệ tiền đồn cuối cùng của đế chế tôm càng. Trong ba tuần cuối cùng, anh đã chùi rửa máy ép trái cây, đội mũ trùm đầu để làm sandwich, nghiền cà phê, phục vụ khách hàng và, chính anh cũng lấy làm ngạc nhiên khi tất cả mọi việc đều diễn ra tốt đẹp. Suy cho cùng, đây chính la fnn gì cần làm; kinh doanh là con người, đúng như Callum thường nói.
Điều tồi tệ nhất là việc bị mọi người nhận ra, cái nhìn thương hại thoáng qua trên khuôn mặt khách hàng khi họ nhìn thấy một cựu dẫn chương trình truyền hình đang phục vụ món xúp. Những người ở độ tuổi ngoài ba mươi, những người cùng trang lứa với anh, là những kẻ tồi tệ nhất. Đối với họ có được danh vọng, thậm chí chút danh vọng nhỏ nhoi nhất, rồi để mất nó, trở nên già cỗi và có lẽ vì thế họ nhìn chằm chằm vào Dexter sau quầy tính tiền như kiểu người ta nhìn vào một tên tội phạm trong đoàn tù nhân. “Cậu có vẻ nhỏ hơn so với tên ti vi,” đôi khi họ nói thế, và đúng là như vậy, lúc này anh thực sự cảm thấy mình nhỏ bé hơn. “Nhưng tôi thấy bình thường,” anh muốn nói thế khi đang múc xúp đậu lăng được chế biến theo phong cách Ấn Độ. “Công việc cũng được. Tôi thấy bình yên. Tôi thích ở đây, và đây chỉ là công việc tạm thời. Tôi đang học hỏi một công việc kinh doanh mới. Tôi kiếm tiền nuôi gia đình mình. Anh có thích ăn kèm với một ít bánh mì không? Bánh mì đen hay bánh mì ngũ cốc?”
Ca sáng tại Natural Stuff kéo dài từ 6 rưỡi sáng đến 4 rưỡi chiều, và sau khi đã đếm xong số tiền bán trong ngày, anh lên tàu cùng với những người đi mua sắm vào thứ Bảy để về Richmond. Tiếp đó là một quãng đi bộ hai mươi phút buồn tẻ ngược lại dãy nhà mang phong cách Victoria với phần bên trong rộng hơn rất nhiều so với bên ngoài, cho đến khi về tới nhà. Khi cuốc bộ trên lối đi trong vườn (anh có một lối đi trong vườn - làm thế nào điều đó lại xảy ra?), anh nhìn thấy Jerzy và Lech đang đóng cửa trước, và cho rằng cần phải viện đến giọng nói thân mật, nhẹ nhàng của người thành thị khi nói với thợ xây dựng, nhất là thợ xây dựng là người Ba Lan.
“Xin chào!” (Tiếng Ba Lan)
“Chào Dexter,” Lech từ tốn nói.
“Cô Mayhew có nhà không?” Bạn phải thay đổi từ ngữ như thế; đó là luật khi nói chuyện với họ.
“Có, cô ấy có nhà.”
Anh hạ giọng. “Hôm nay họ thế nào?”
“Tôi nghĩ là hơi… mệt mỏi một chút.”
Dexter cau mày và lấy hơi một cách khôi hài. “Thế tì… tôi có nên lo lắng không?”
“Có lẽ một chút.”
“Đây.” Dexter cho tay vào túi áo trong, lấy ra hai thỏi bánh yến mạch trộn mật ong của Natural Stuff. “Của ăn cắp. Đừng nói cho ai biết nhé?”
“Được thôi, Dexter.”
“Tạm biệt.” (Tiếng Ba Lan). Anh bước đến cửa trước và lấy chìa khóa ra, biết rằng rất có khả năng là ai đó đang khóc trong nhà. Đôi khi, cứ như thể họ phân công nhau vậy.
Jasmine Alison Viola Mayhew đang đợi ở hành lang, ngồi không vững trên tấm phủ bụi bằng nhựa dùng để bảo vệ mặt sàn gỗ vừa mới tháo. Với những đường nét nhỏ nhắn, hoàn hảo trên khuôn mặt trái xoan, cô bé là bản sao thu nhỏ của mẹ, và một lần nữa, trong anh lại dâng lên một tình yêu mãnh liệt kèm theo nỗi khiếp sợ đớn hèn.
“Chào Jas. Xin lỗi bố về muộn,” anh nói, bế nó lên, hai tay choàng quanh bụng con bé rồi đặt nó lên vai. “Hôm nay thế nào Jas?”
Một giọng nói vang lên từ phòng khách. “Em mong là anh đừng gọi con bé như thế nữa. Nó là Jasmine, không phải Jazz.” Sylvie đang nằm dài đọc tạp chí trên chiếc ghế sofa đã được phủ tấm chống bụi. “Jazz Mayhew là một cái tên khủng khiếp. Khiến nó nghe như một đứa thổi kèn chơi trong một ban nhạc đồng tính kinh khủng nào đó. Jazz cái gì chứ.”
Anh đặt cô con gái lên vai mình và đứng ở lối cửa ra vào. “À, nếu em đặt tên con bé là Jasmine thì nó sẽ được gọi là Jas.”
“Không phải em mà là chúng ta đã cùng đặt tên cho con bé. Và em biết điều này sẽ xảy ra, chỉ có điều là em không thích cách anh gọi tên con bé như thế.”
“Được thôi, anh sẽ thay đổi cách nói chuyện với con gái mình.”
“Thế thì tốt. Em thích thế đấy.”
Anh đứng ở cuối ghế sofa, liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cách phô trương, và nghĩ Một kỷ lục thế giới mới! Mình đã về nhà, được bao lâu nhỉ, bốn lăm giây, và đã làm sai điều gì đó! Lời nhận xét là một sự kết hợp hoàn hảo giữa sự tự thán và thái độ thù địch; anh thích điều đó, và sắp sửa nói to lên thì Sylvie ngồi dậy, cau mày, hai mắt ướt nhoẹt và ôm đầu gối thút thít.
“Em xin lỗi, em đã có một ngày tồi tệ.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Con bé không chịu ngủ gì cả. Nó thức cả ngày, kể từ năm giờ sáng nay.”
Dexter đặt một nắm tay lên hông mình. “Em yêu, nếu em đưa cho nó loại cà phê không có caffein như anh đã bảo…” Nhưng kiểu nói đùa này của Dexter diễn ra không được tự nhiên, và Sylvie cũng không cười.
“Con bé đã quấy khóc suốt ngày nay, bên ngoài trời thì quá nóng, bên trong thì quá ổn, Jerzy và Lech cứ đập ầm ầm, eko biết đâu, em chỉ cảm thấy bực bội, chỉ có thế thôi.” Anh ngồi xuống, vòng tay quanh cô và hôn vào trán cô. “Em thề là nếu phải đi quanh cái công viên chết tiệt đó một lần nữa, em sẽ hét lên.”
“Không còn lâu nữa đâu.”
“Em đi quanh hồ, rồi lại quanh hồ và vòng qua đu quay, rồi lại vòng quanh hồ. Anh biết cao điểm nhất là gì không? Em nghĩ là mình đã hết sạch tã cho con bé. Em nghĩ sẽ phải đến Waitrose để mua vài cái, nhưng sau đó em đã tìm thấy mấy cái. Em đã tìm thấy bốn cái tã và em đã rất mừng rỡ.”
“Dù sao thì tháng tới em cũng đi làm lại rồi.”
“Tạ ơn Chúa!” Cô ngả người qua, đầu tựa lên vai anh và thở hắt ra. “Có lẽ em không nên đi tối nay.”
“Không, em đi đi! Em đã mong đợi từ nhiều tuần rồi còn gì!”
“Em thật lòng không có tâm trạng để đi - một bữa tiệc cho phụ nữ độc thân. Em quá già để tham dự một buổi tiệc độc thân.”
“Vớ vẩn nào…”
“Và em lo…”
“Lo về điều gì, về anh sao?”
“Để anh tự xoay xở một mình.”
“Sylvie, anh đã ba lăm tuổi rồi. Anh đã sống một mình một căn hộ trước đây. Và dù sao thì anh sẽ không cô độc, anh có Jas chăm sóc mình. Chúng ta sẽ rất vui vẻ phải không Jas? Min. Jasmine.”
“Anh chắc chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Cô ấy không tin tưởng mình, anh nghĩ. Cô ấy cho rằng mình sẽ uống rượu. Nhưng mình sẽ không. Không, mình sẽ không uống rượu.
Đêm độc thân này dành cho Rachel, cô gái gầy nhất và xấu tính nhất trong số những người bạn của vợ anh, và một phòng khách sạn hạng sang đã được thuê để ngủ qua đêm, dịch vụ trọn gói với một nam phục vụ rượu đẹp trai để dùng đến khi cần. Một chiếc limo, một nhà hàng, một bàn tại câu lạc bộ đêm, bữa ăn sáng-trưa hôm sau,tôi ất cả đều được lên kế hoạch thông qua một loạt email với lời lẽ đầy hống hách nhằm đảm bảo không xảy ra bất kỳ trường hợp nào tự ý hủy bỏ buổi hẹn. Đến chiều hôm sau Sylvie mới về, và lần đầu tiên, Dexter phải có nhiệm vụ chăm sóc con gái qua đêm. Cô đứng trong nhà tắm, vừa trang điểm vừa nhìn anh quỳ xuống đặt Jasmine vào chậu tắm.
“Vậy hãy cho con đi ngủ lúc tám giờ nhé? Tức là bốn lăm phút nữa đấy.”
“Được.”
“Có nhiều sữa bột lắm, và em đã nghiền rau.” Rau - cái cách cô ấy nói từ rau nghe thật bực mình. “Ở trong tủ lạnh ấy.”
“Rau ở trong tủ lạnh. Anh biết mà.”
“Nếu con không thích thì có một vài hũ thức ăn pha sẵn trong tủ, chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp thôi nhé.”
“Vậy khoai tây chiên thì sao? Anh có thể cho con ăn khoai tây chiên được không? Nếu anh bỏ phần muối đi…”
Sylvie chậc lưỡi, lắc đầu và tô son. “Giữ đầu con bé kìa anh.”
“… và đậu phông muối nữa? Con bé đủ lớn rồi phải không? Một chén nhỏ đậu phộng chắc không sao chứ?” Anh nhìn qua vai mình với hy vọng cô sẽ mỉm cười, và bất ngờ, như anh vẫn thường thấy, cô thật xinh đẹp, trông giản dị nhưng rất thanh lịch trong chiếc đầm đen ngắn với đôi giày cao gót, tóc cô vẫn còn ẩm sau khi tắm. Từ chậu tắm của Jasmine, anh đưa một tay ra nắm lấy bắp chân của vợ mình. “Em đẹp lắm.”
“Tay anh ướt kìa.” Cô xoay chân tránh ra. Họ đã không gần gũi sáu tuần nay. Anh nghĩ đó là sự lạnh lùng và khó chịu sau khi sinh, nhưng cũng đã lâu quá rồi, và đôi khi, cái cách cô nhìn anh, cái nhìn, không, không phải bình thường, nhưng…
“Hy vọng em sẽ về tối nay,” anh nói.
… thất vọng. Thế đấy, thất vọng.
“Cẩn thận với Jasmine đấy, kìa đỡ đầu nó đi anh!”
“Anh biết mình đang làm gì!” anh đáp trả. “Vì Chúa!”
Và lại cái nhìn đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu anh có nhiều tiền, hẳn lúc này cô đã đón nhận anh trở lại; vấn đề là ở chỗ đấy. Đó không phải là điều anh muốn.
Chuông cửa vang lên.
“Taxi của em đấy. Nếu có gì khẩn cấp, hãy gọi vào di động của em, đừng gọi cho khách sạn, được chứ?” và cô cúi xuống, chạm nhẹ môi lên đỉnh đầu Dexter, sau đó nghiêng người xuống bồn tắm và trao nụ hôn thứ hai cho con gái. “Chào tạm biệt, con yêu. Hãy chăm sóc bố giúp mẹ nhé…” Jasmine nhăn nhó mếu máo, và khi thấy mẹ rời khỏi phòng tắm, trong mắt con bé hiện lên một nỗi sợ hãi. Dexter nhìn thấy điều này liền cười lớn. “Mẹ đi đâu vậy?” anh thì thầm. “Đừng để con lại với gã ngốc này!” Cửa trước tầng dưới cuối cùng đã đóng lại. Sylvie đã đi, anh bị bỏ lại một mình và cuối cùng được tự do thể hiện vô số hành động ngốc nghếch.
Mọi chuyện bắt đầu từ cái ti vi trong nhà bếp. Jasmine đã hét tướng lên khi Dexter tìm cách cài khóa cho con bé ngồi vào chiếc ghế cao. Nó sẽ làm điều này thay cho Sylvie, nhưng lúc này, nó đang quẫy đạp và hét ầm ĩ, một sự kết hợp giữa cơ bắp và tiếng ồn, lăn lộn bằng một sức mạnh đáng kinh ngạc, và vì một lý do không thể hiểu được, Dexter thấy mình nghĩ đến việc chỉ cần học cách nói chuyện, đúng không? Chỉ cần học một vài từ chết tiệt và nói cho mình biết mình đang làm sai điều gì. Còn bao lâu nữa nó mới biết nói? Một năm? Mười tám tháng? Đúng là điên rồ, một sai sót ngu xuẩn trong khâu thiết kế, sự từ chối nói chuyện khi người ta cần đến nó nhất. Chúng cần phải biết nói ngay khi chào đời mới phải. Không cần phải đối thoại, không cần đáp ứng, chỉ là thông tin cơ bản như Bố, con bị đầy bụng. Trung tâm hoạt động này khiến con chán ngấy. Con đau bụng.
Cuối cùng, con bé đã ngồi vào ghế, nhưng vẫn la hét, quấy khóc, và anh đút muỗng thức ăn vào miệng con bé khi có thể, thỉnh thoảng dừng lại để lau sạch vết bột dính bằng cán muỗng như thể nó là một vết kem cạo râu. Với hy vọng sẽ khiến cho con bé dịu xuống, anh bật chiếc ti vi là lúc cao điểm của ngày thứ Bảy nên anh không thể không nhìn thấy khuôn mặt của Suki Meadows đang tươi cười rạng rỡ nhìn về phía anh, trong một chương trình được truyền hình trực tiếp từ Trung tâm phát sóng, nơi cô nàng đang hét lên kết quả xổ số trước một đám đông chờ đợi. Anh cảm thấy lòng nhói lên đầy ghen tị, nhưng sau đó tặc lưỡi, lắc đầu, và khi sắp chuyển sang kênh khác thì anh nhận thấy Jasmine im lặng, bị ám ảnh bởi tiếng la “Oa” cô bạn gái cũ của anh.